Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 930: Đại nho Bùi Mãn Tây Lâu (3)



“Ta từng nghiên cứu năm một trận chiến đó, binh lực các bên đầu nhập vượt qua trăm vạn, số lượng sĩ tốt bình thường tích lũy đến trình độ tương đối đáng sợ. Khi cỗ lực lượng này được nắm giữ, điều hành hoàn mỹ, nó sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.”

Rất lợi hại, nhưng ta nghe không hiểu... Hoàng Tiên Nhi thản nhiên nói: “Ngươi nói ta đi câu dẫn Ngụy Uyên như thế nào, nếu có thể thu phục hắn, chúng ta lần này mới tính là công đức viên mãn.”

“Ngươi không muốn sống nữa?” Bùi Mãn Tây Lâu hỏi lại.

Hoàng Tiên Nhi cười khanh khách, nét quyến rũ tỏa sáng rực rỡ.

Nàng đương nhiên chỉ là thuận miệng nói, có thể được chọn làm một trong các lãnh tụ của sứ đoàn, nàng là nữ yêu cực trí tuệ.

...

Hôm sau, sứ đoàn yêu man vào cung diện thánh, xuyên qua ngọ môn, qua cầu Kim Thủy, ở trong Kim Loan điện triều kiến hoàng đế.

Dọc theo đường đi, Hoàng Tiên Nhi không có chút tự giác gặp mặt vua của một nước, tràn đầy quyến rũ, câu dẫn thị vệ, đại thần, tất cả nam nhân trên đường.

Vào Kim Loan điện, hai bên là quan to quan nhỏ, Nguyên Cảnh Đế ngồi ở ghế rồng cao cao.

Hoàng Tiên Nhi lúc này mới thoáng thu hồi nét quyến rũ, vẫn giọng giòn tan thanh thúy như cũ bái kiến hoàng đế.

Sau đó là yêu man hai tộc hướng Nguyên Cảnh Đế tiến cống, trừ cống phẩm, còn có ba nữ tử hồ tộc thiên kiều bá mị, đỉnh lô thượng phẩm.

Ngoại tộc khi triều cống, trong cống phẩm có mỹ nhân là hiện tượng bình thường.

Chờ lão thái giám xướng tụng xong, Nguyên Cảnh Đế hài lòng mở miệng, nói:

“Nghe nói phương Bắc chiến sự hừng hực, trẫm cũng rất lo lắng, nhưng đang gần lúc thu hoạch vụ thu, dân chúng bận thu hoạch vụ thu, không điều động được binh lực bắc thượng. Trẫm sai Hàn Lâm viện tu soạn binh thư, vọng có thể giúp các ngươi chống đỡ kẻ thù bên ngoài.”

Trước biểu đạt một phen triều đình khó xử, thu hoạch vụ thu sắp tới, không nên tùy tiện mở chiến sự. Lại tặng binh thư, thể hiện Đại Phụng binh đạo cường thịnh.

“Đa tạ bệ hạ! Nguyện Đại Phụng cùng Thần tộc ta vĩnh kết đồng ước, hữu nghị thiên cổ.” Bùi Mãn Tây Lâu quỳ rạp trên mặt đất, rất cung kính.

Kết thúc triều kiến, Bùi Mãn Tây Lâu cho đến lúc rời khỏi, cũng chưa từng đề cập nửa câu về việc cầu viện.

Cũng thật trầm ổn!

Chư công triều đình có kinh ngạc, có cười lạnh, có xem kịch.

Ở trong mắt bọn họ, yêu man là tồn tại so với võ phu còn thô bỉ hơn, ở trên triều đường sốt ruột không chờ nổi yêu cầu triều đình phát binh viện trợ mới là phương thức mở ra chính xác.

Không ngờ Bùi Mãn Tây Lâu này thế mà lại là kẻ trầm ổn, nhưng cho dù như thế, hắn chung quy vẫn phải mở miệng, ở trên triều đường thể hiện đầu óc một phen, cũng không có ý nghĩa quá lớn.

Rời cung, thiếu niên con ngươi dựng thẳng Huyền m rốt cuộc không nín được, vội vàng hỏi:

“Bùi Mãn đại huynh, ngươi không phải nói Đại Phụng binh pháp nát bét sao, không phải muốn ở lĩnh vực bọn họ kiêu ngạo nhất đánh bại bọn họ, thắng được tôn trọng sao, vì sao vừa rồi không nói?”

Hoàng Tiên Nhi cười khanh khách nói:

“Ngươi khoe khoang cho những người đó thấy có gì thú vị, dù có khoe lên tận trời, bọn họ cũng sẽ coi như không thấy. Nên ăn ngươi như thế nào, vẫn ăn ngươi như thế đó.”

Nàng quay đầu nhìn về phía Bùi Mãn Tây Lâu, nói: “Ngươi tính lấy ai khai đao trước?”

Bùi Mãn Tây Lâu thản nhiên nói: “Quốc Tử Giám!”

...

Giờ ngọ vừa qua, liền có một tin tức từ trong Quốc Tử Giám truyền ra, lãnh tụ sứ đoàn man tộc, Bùi Mãn Tây Lâu bái phỏng Quốc Tử Giám, cùng đại tế tửu so đấu học vấn, thắng.

Người này học rộng mà tinh, ta cũng không bằng... Đây là đại tế tửu đánh giá.

Hắn vẫn chưa rời khỏi luôn, công khai ở Quốc Tử Giám dạy học, cũng mang《 Bắc Trai đại điển 》của mình để lại Quốc Tử Giám.

Vẻn vẹn một tên man tử thế mà còn soạn sách?

Học sinh Quốc Tử Giám phẫn nộ không thôi, nhưng theo danh tiếng《 Bắc Trai đại điển 》lên men, tiếng chửi mắng dần dần bình ổn, càng nhiều là chấn động bởi học vấn của một tên man tử.

《 Bắc Trai đại điển 》 đồ sộ, liên quan rộng, tinh, làm người ta kinh ngạc than thở, tuyệt đối không phải một sớm một chiều có thể biên soạn ra.

Loại sách quy mô này, bình thường chỉ có triều đình mới có thể biên soạn. Không thể tưởng tượng, nó là do một người trẻ tuổi man tộc tự lực biên soạn.

Chỉ bằng sách này, Bùi Mãn Tây Lâu liền có thể chen thân hàng ngũ đại nho đương thời.

Làm người ta rung động nhất là, mấy quyển trong《 Bắc Trai đại điển 》, ghi lại chi tiết lịch sử hai tộc yêu man, hai tộc tồn tại, diễn biến, nhất là lịch sử tám trăm năm cận đại tường tận, không kém gì sách sử Đại Phụng biên soạn.

Cho Quốc Tử Giám một cái tát vang dội, cho người đọc sách Đại Phụng một cái tát vang dội.

Bùi Mãn Tây Lâu trong lúc nhất thời thanh danh vang xa.

“Khó mà tin nổi, man tộc thô bỉ có tài năng đọc sách như vậy?”

“Bùi Mãn Tây Lâu kia là Bạch Thủ bộ, Bạch Thủ bộ lấy trí tuệ trứ danh, nhưng người như hắn, cực ít cực ít.”

“Ta nếu có thể soạn được sách này, nhất định lưu danh sử xanh. Tên man tử này quá lợi hại.”

“Hổ thẹn hổ thẹn, lão phu lúc tuổi như hắn, còn đang cầu học. Mà nay tuổi tác đã cao, không có tinh lực soạn sách nữa.”

“Người này đáng hận, đầu tiên là cùng đại tế tửu so đấu học vấn, sau đó ra vẻ hào phóng lưu lại 《 Bắc Trai đại điển 》, đây là đánh vào mặt người đọc sách Đại Phụng chúng ta.”

Chính bởi vì thân phận man tộc của đối phương, có học vấn này, mới làm nổi bật lên người đọc sách Đại Phụng “vô năng”, bởi vì tuyệt đại bộ phận người đọc sách, đều không có năng lực làm ra hành động vĩ đại như hắn.

“Muốn nói trong một thế hệ trẻ có ai học vấn có thể sánh vai với người này, chỉ có Hoài Khánh công chúa.”

“Hoài Khánh công chúa trước sau cầu học ở Quốc Tử Giám, thư viện Vân Lộc, mà người này xuất thân man tộc, vô sự tự thông, bên nào cao bên nào thấp, vừa xem hiểu ngay.”

Sứ đoàn yêu man vào kinh bị chú ý, không chỉ có là quan trường cùng sĩ lâm chú ý, bình dân trong kinh thành cũng chú ý việc lớn này.

Đề tài của bọn họ vốn là triều đình có nên xuất binh viện trợ yêu man hay không, chậm rãi, tin tức man tử phương Bắc có đại học vấn, thông qua tửu lâu, lầu xanh các nơi truyền ra.

“Nói hươu nói vượn, man tử thô bỉ lấy đâu ra học vấn đáng nói, khiến Quốc Tử Giám đại tế tửu cam bái hạ phong? Kẻ ngu ngốc nào bịa đặt lời đồn đãi.”

Đối với lời đồn như vậy, phàm là người nghe được, không một ai tin tưởng, cười nhạt.

Quốc Tử Giám ở trong mắt dân chúng, là quan học, là nơi sản xuất ra nhiều sao Văn Khúc.

Địa vị của người đọc sách phi thường cao.

Nhưng chính bởi vì như thế, sau khi tin tức được chứng thực, tiếng tức giận mắng trong phố phường ùn ùn xuất hiện, dân chúng kinh thành trà dư tửu hậu, không thảo luận xuất binh hay không nữa, mà là cùng nhau công kích Quốc Tử Giám, mắng bọn họ bôi nhọ quốc thể, bôi nhọ Đại Phụng.

Ngồi không ăn bám, một đám bao cỏ. “Ta từng nghiên cứu năm một trận chiến đó, binh lực các bên đầu nhập vượt qua trăm vạn, số lượng sĩ tốt bình thường tích lũy đến trình độ tương đối đáng sợ. Khi cỗ lực lượng này được nắm giữ, điều hành hoàn mỹ, nó sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.”

Rất lợi hại, nhưng ta nghe không hiểu... Hoàng Tiên Nhi thản nhiên nói: “Ngươi nói ta đi câu dẫn Ngụy Uyên như thế nào, nếu có thể thu phục hắn, chúng ta lần này mới tính là công đức viên mãn.”

“Ngươi không muốn sống nữa?” Bùi Mãn Tây Lâu hỏi lại.

Hoàng Tiên Nhi cười khanh khách, nét quyến rũ tỏa sáng rực rỡ.

Nàng đương nhiên chỉ là thuận miệng nói, có thể được chọn làm một trong các lãnh tụ của sứ đoàn, nàng là nữ yêu cực trí tuệ.

...

Hôm sau, sứ đoàn yêu man vào cung diện thánh, xuyên qua ngọ môn, qua cầu Kim Thủy, ở trong Kim Loan điện triều kiến hoàng đế.

Dọc theo đường đi, Hoàng Tiên Nhi không có chút tự giác gặp mặt vua của một nước, tràn đầy quyến rũ, câu dẫn thị vệ, đại thần, tất cả nam nhân trên đường.

Vào Kim Loan điện, hai bên là quan to quan nhỏ, Nguyên Cảnh Đế ngồi ở ghế rồng cao cao.

Hoàng Tiên Nhi lúc này mới thoáng thu hồi nét quyến rũ, vẫn giọng giòn tan thanh thúy như cũ bái kiến hoàng đế.

Sau đó là yêu man hai tộc hướng Nguyên Cảnh Đế tiến cống, trừ cống phẩm, còn có ba nữ tử hồ tộc thiên kiều bá mị, đỉnh lô thượng phẩm.

Ngoại tộc khi triều cống, trong cống phẩm có mỹ nhân là hiện tượng bình thường.

Chờ lão thái giám xướng tụng xong, Nguyên Cảnh Đế hài lòng mở miệng, nói:

“Nghe nói phương Bắc chiến sự hừng hực, trẫm cũng rất lo lắng, nhưng đang gần lúc thu hoạch vụ thu, dân chúng bận thu hoạch vụ thu, không điều động được binh lực bắc thượng. Trẫm sai Hàn Lâm viện tu soạn binh thư, vọng có thể giúp các ngươi chống đỡ kẻ thù bên ngoài.”

Trước biểu đạt một phen triều đình khó xử, thu hoạch vụ thu sắp tới, không nên tùy tiện mở chiến sự. Lại tặng binh thư, thể hiện Đại Phụng binh đạo cường thịnh.

“Đa tạ bệ hạ! Nguyện Đại Phụng cùng Thần tộc ta vĩnh kết đồng ước, hữu nghị thiên cổ.” Bùi Mãn Tây Lâu quỳ rạp trên mặt đất, rất cung kính.

Kết thúc triều kiến, Bùi Mãn Tây Lâu cho đến lúc rời khỏi, cũng chưa từng đề cập nửa câu về việc cầu viện.

Cũng thật trầm ổn!

Chư công triều đình có kinh ngạc, có cười lạnh, có xem kịch.

Ở trong mắt bọn họ, yêu man là tồn tại so với võ phu còn thô bỉ hơn, ở trên triều đường sốt ruột không chờ nổi yêu cầu triều đình phát binh viện trợ mới là phương thức mở ra chính xác.

Không ngờ Bùi Mãn Tây Lâu này thế mà lại là kẻ trầm ổn, nhưng cho dù như thế, hắn chung quy vẫn phải mở miệng, ở trên triều đường thể hiện đầu óc một phen, cũng không có ý nghĩa quá lớn.

Rời cung, thiếu niên con ngươi dựng thẳng Huyền m rốt cuộc không nín được, vội vàng hỏi:

“Bùi Mãn đại huynh, ngươi không phải nói Đại Phụng binh pháp nát bét sao, không phải muốn ở lĩnh vực bọn họ kiêu ngạo nhất đánh bại bọn họ, thắng được tôn trọng sao, vì sao vừa rồi không nói?”

Hoàng Tiên Nhi cười khanh khách nói:

“Ngươi khoe khoang cho những người đó thấy có gì thú vị, dù có khoe lên tận trời, bọn họ cũng sẽ coi như không thấy. Nên ăn ngươi như thế nào, vẫn ăn ngươi như thế đó.”

Nàng quay đầu nhìn về phía Bùi Mãn Tây Lâu, nói: “Ngươi tính lấy ai khai đao trước?”

Bùi Mãn Tây Lâu thản nhiên nói: “Quốc Tử Giám!”

...

Giờ ngọ vừa qua, liền có một tin tức từ trong Quốc Tử Giám truyền ra, lãnh tụ sứ đoàn man tộc, Bùi Mãn Tây Lâu bái phỏng Quốc Tử Giám, cùng đại tế tửu so đấu học vấn, thắng.

Người này học rộng mà tinh, ta cũng không bằng... Đây là đại tế tửu đánh giá.

Hắn vẫn chưa rời khỏi luôn, công khai ở Quốc Tử Giám dạy học, cũng mang《 Bắc Trai đại điển 》của mình để lại Quốc Tử Giám.

Vẻn vẹn một tên man tử thế mà còn soạn sách?

Học sinh Quốc Tử Giám phẫn nộ không thôi, nhưng theo danh tiếng《 Bắc Trai đại điển 》lên men, tiếng chửi mắng dần dần bình ổn, càng nhiều là chấn động bởi học vấn của một tên man tử.

《 Bắc Trai đại điển 》 đồ sộ, liên quan rộng, tinh, làm người ta kinh ngạc than thở, tuyệt đối không phải một sớm một chiều có thể biên soạn ra.

Loại sách quy mô này, bình thường chỉ có triều đình mới có thể biên soạn. Không thể tưởng tượng, nó là do một người trẻ tuổi man tộc tự lực biên soạn.

Chỉ bằng sách này, Bùi Mãn Tây Lâu liền có thể chen thân hàng ngũ đại nho đương thời.

Làm người ta rung động nhất là, mấy quyển trong《 Bắc Trai đại điển 》, ghi lại chi tiết lịch sử hai tộc yêu man, hai tộc tồn tại, diễn biến, nhất là lịch sử tám trăm năm cận đại tường tận, không kém gì sách sử Đại Phụng biên soạn.

Cho Quốc Tử Giám một cái tát vang dội, cho người đọc sách Đại Phụng một cái tát vang dội.

Bùi Mãn Tây Lâu trong lúc nhất thời thanh danh vang xa.

“Khó mà tin nổi, man tộc thô bỉ có tài năng đọc sách như vậy?”

“Bùi Mãn Tây Lâu kia là Bạch Thủ bộ, Bạch Thủ bộ lấy trí tuệ trứ danh, nhưng người như hắn, cực ít cực ít.”

“Ta nếu có thể soạn được sách này, nhất định lưu danh sử xanh. Tên man tử này quá lợi hại.”

“Hổ thẹn hổ thẹn, lão phu lúc tuổi như hắn, còn đang cầu học. Mà nay tuổi tác đã cao, không có tinh lực soạn sách nữa.”

“Người này đáng hận, đầu tiên là cùng đại tế tửu so đấu học vấn, sau đó ra vẻ hào phóng lưu lại 《 Bắc Trai đại điển 》, đây là đánh vào mặt người đọc sách Đại Phụng chúng ta.”

Chính bởi vì thân phận man tộc của đối phương, có học vấn này, mới làm nổi bật lên người đọc sách Đại Phụng “vô năng”, bởi vì tuyệt đại bộ phận người đọc sách, đều không có năng lực làm ra hành động vĩ đại như hắn.

“Muốn nói trong một thế hệ trẻ có ai học vấn có thể sánh vai với người này, chỉ có Hoài Khánh công chúa.”

“Hoài Khánh công chúa trước sau cầu học ở Quốc Tử Giám, thư viện Vân Lộc, mà người này xuất thân man tộc, vô sự tự thông, bên nào cao bên nào thấp, vừa xem hiểu ngay.”

Sứ đoàn yêu man vào kinh bị chú ý, không chỉ có là quan trường cùng sĩ lâm chú ý, bình dân trong kinh thành cũng chú ý việc lớn này.

Đề tài của bọn họ vốn là triều đình có nên xuất binh viện trợ yêu man hay không, chậm rãi, tin tức man tử phương Bắc có đại học vấn, thông qua tửu lâu, lầu xanh các nơi truyền ra.

“Nói hươu nói vượn, man tử thô bỉ lấy đâu ra học vấn đáng nói, khiến Quốc Tử Giám đại tế tửu cam bái hạ phong? Kẻ ngu ngốc nào bịa đặt lời đồn đãi.”

Đối với lời đồn như vậy, phàm là người nghe được, không một ai tin tưởng, cười nhạt.

Quốc Tử Giám ở trong mắt dân chúng, là quan học, là nơi sản xuất ra nhiều sao Văn Khúc.

Địa vị của người đọc sách phi thường cao.

Nhưng chính bởi vì như thế, sau khi tin tức được chứng thực, tiếng tức giận mắng trong phố phường ùn ùn xuất hiện, dân chúng kinh thành trà dư tửu hậu, không thảo luận xuất binh hay không nữa, mà là cùng nhau công kích Quốc Tử Giám, mắng bọn họ bôi nhọ quốc thể, bôi nhọ Đại Phụng.

Ngồi không ăn bám, một đám bao cỏ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv