Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 924: Mật đàm (1)



Hứa Thất An khinh thường cười nhạo nói: “Ngươi về phòng soi gương đi.”

Vương phi giận dữ, cầm lên hòn đá nhỏ chọi hắn.

“Được rồi được rồi, quốc sư so với ngươi, kém xa.” Hứa Thất An nói lấy lệ.

Vương phi vẫn không cam lòng, nắm vòng tay bồ đề, thế nào cũng phải hiện ra diện mạo thật cho tiểu tử này xem mới được, để hắn biết rốt cuộc là Lạc Ngọc Hành đẹp, hay là nàng đẹp hơn.

“Ngươi nghĩ cho kỹ nha, nơi này là kinh thành, ngươi tháo vòng tay, có thể sáng mai Ti Thiên Giám liền mang theo quan binh tới bắt ngươi.” Hứa Thất An uy hiếp.

Vương phi lập tức sợ.

Giám chính là Giám chính, Ti Thiên Giám là Ti Thiên Giám, thứ Giám chính biết, thuật sĩ khác của Ti Thiên Giám chưa chắc biết. Bọn họ nếu là phát hiện khí tượng rực rỡ ngàn vạn của vương phi, có lẽ quay đầu liền báo cho trong cung.

Hứa Thất An tuy có thể ngăn cản, nhưng đồng thời cũng sẽ bại lộ chuyện hắn lén giấu góa phụ của Hoài Vương.

Bí mật một khi bị người ta biết, thì rất khó giữ được.

Mặt khác, còn có một bí mật nhỏ không thể nói, hắn sợ hãi nhìn thấy chân dung của vương phi, nữ tử bị che giấu đi kia quá mức chói mắt, hoàn mỹ không giống tục vật nhân gian.

Cho dù đối mặt một người phụ nữ nhan sắc bình thường, Hứa Thất An vẫn có thể cảm giác được hảo cảm của mình đối với nàng càng ngày càng tăng, nếu lại thấy vị tuyệt sắc mỹ nhân kia, Hứa Thất An khó bảo đảm mình đêm nay không làm chút gì đó đối với nàng.

Ví dụ như để nàng hiểu cái gì gọi là thời cơ chín muồi.

Tuy Hứa Thất An tôn sùng đối với Lạc Ngọc Hành khiến trong lòng Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân không quá thoải mái, nhưng tổng thể mà nói, nàng hôm nay vẫn rất vui vẻ.

Cho nên sáng sớm ngày hôm sau, trước khi Hứa Thất An rời khỏi, nàng nấu mỳ cho Hứa Thất An ăn.

...

“Cứ dinh dính, còn mặn như vậy, vương phi nấu mỳ thật khó ăn, cốt gà nhiều như vậy, là muốn mặn chết ta sao... Hôm khác để nàng nếm thử tay nghề của ta, học tập một chút.”

Hứa Thất An vừa lảm nhảm vừa vào câu lan, thay đổi dung mạo, đổi lại quần áo, quay về trong nhà.

Tu hành hai canh giờ, hắn cưỡi lên con ngựa cái nhỏ, ‘cọc cọc cọc’ đi một nhà câu lan cấp bậc rất cao.

Ở ghế lô quen thuộc chờ đợi thật lâu, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu đến chậm rì rì, mặc đồng phục Đả Canh Nhân, buộc chiêng đồng, mang bội đao.

Bởi vì cần nói chuyện chính, cho nên không gọi cô nương, ba người ngồi vây quanh ở bên bàn, xem hí khúc trong sảnh lớn phía dưới, vừa uống rượu vừa ăn củ lạc.

“Chuyện bảo các ngươi tra thế nào rồi.” Hứa Thất An đá Tống Đình Phong một cước.

“Tối hôm qua, quả thật có một đám người mặc áo bào đen tiến vào nội thành, từ cổng nam thành vào, còn cảnh cáo sĩ tốt thủ thành đừng tiết lộ ra. A, đám phương Bắc đến từ Sở Châu, căn bản không biết kinh thành là địa bàn của ai. Ta tốn một chỉ bạc, liền từ chỗ binh lính trực tối hôm qua hỏi ra tình báo.”

Tống Đình Phong uống một ngụm rượu nhỏ, chép miệng một cái, nói: “Bọn họ chưa vào hoàng thành, sau khi vào nội thành liền biến mất. Sáng nay nhờ các Ngân la tuần tra hoàng thành tìm hiểu, quả thật chưa có ai nhìn thấy đám mật thám kia vào hoàng thành.”

Chưa vào hoàng thành?

Hằng Viễn bị nhốt ở nơi nào đó của nội thành? Không, cũng có khả năng thông qua con đường bí mật đưa vào hoàng thành, thậm chí hoàng cung, giống như Bình Viễn bá mang dân chúng lừa đến lặng lẽ đưa vào hoàng thành.

“Đạo trưởng nói Hằng Viễn đại sư trong ngắn hạn không có nguy hiểm tính mạng, thời gian để lại cho chúng ta hẳn là tương đối dư dả, không thể quá sốt ruột, nếu Hằng Viễn bị mang vào hoàng cung, như vậy cùng lúc chúng ta giải cứu hắn, chắc chắn phải quyết liệt với Nguyên Cảnh Đế.

“Nếu là như vậy, ta phải sớm để lại đường lui, chuẩn bị sẵn sàng, không thể hấp tấp cứu người...”

Khi suy nghĩ lóe lên, Hứa Thất An nói: “Thông báo các huynh đệ tuần phố một phen, nếu có phát hiện nội thành xuất hiện khác thường, có nhìn thấy mật thám mặc áo bào đen đeo mặt nạ, nhất định phải kịp thời cho ta biết.”

Chu Quảng Hiếu gật đầu, “Ừm” một tiếng.

Tống Đình Phong đột nhiên nói: “Đúng rồi, ta nghe nói ba ngày sau, sứ đoàn yêu man phương Bắc sẽ vào kinh.”

Sứ đoàn Yêu man vào kinh? Hai tộc Yêu man vừa liên thủ phá thành Sở Châu, lúc này mới trôi qua bao lâu, bọn họ dám vào kinh? Hứa Thất An nhíu nhíu mày:

“Ta chưa nghe nói chuyện này.”

Tống Đình Phong “hắc” một tiếng: “Bệ hạ hôm qua tổ chức buổi chầu nhỏ, bí mật bàn bạc việc này. Khương Kim la tối hôm qua khi mang chúng ta ở uống rượu Giáo Phường Ti lộ ra.”

Phương Bắc đánh trận ta là biết, căn cứ độ trễ tin tức truyền lại, chiến sự phương Bắc hẳn là đã sớm mở ra, nhưng cho dù như vậy, yêu man phương Bắc phái sứ đoàn đến kinh, cái này đủ để nói rõ chiến sự bất lợi nha... Hứa Thất An trầm ngâm nói:

“Hai tộc yêu man không khỏi quá tệ rồi, nhanh như vậy đã cầu viện?”

Yêu man phương Bắc, Đại Phụng cùng Vu thần giáo, là quan hệ ba bên kiềm chế nhau.

Tống Đình Phong nói: “Kỵ binh Tĩnh Quốc là đứng đầu Cửu Châu, trước chiến dịch Sơn Hải quan, kỵ binh man tộc có thể tranh phong cùng kỵ binh Tĩnh Quốc, sau chiến dịch Sơn Hải quan, cường giả man tộc thương vong gần hết, hôm nay là kỵ binh Tĩnh Quốc xưng hùng Cửu Châu.

“Ta cảm thấy chiến sự phương Bắc sẽ không kéo dài quá lâu, man tộc phương Bắc chống đỡ không hết năm nay.”

Chu Quảng Hiếu bổ sung nói: “Sau khi Cát Lợi Tri Cổ chết, hai tộc yêu man chỉ có một Chúc Cửu, mà Vu thần giáo không thiếu cao phẩm cường giả. Huống hồ, chiến trường là sân nhà của vu sư, năng lực thi binh của Vu thần giáo khống chế cực kỳ đáng sợ.”

Chúc Cửu từng trải qua một trận chiến thành Sở Châu, bị thương nặng chưa lành, nghĩ như vậy thật ra cũng hợp lý... Hứa Thất An gật gật đầu.

Chu Quảng Hiếu thở dài: “So sánh với Đại Phụng quốc lực từ từ suy yếu, ba quốc gia Vu thần giáo quản hạt quốc lực lại phát triển không ngừng. Nếu không phải còn có Ngụy Công...”

Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong là Đả Canh Nhân, giám sát bách quan, tầm mắt không kém, có thể rõ ràng nhận thấy quốc lực Đại Phụng suy yếu.

Năm sau không bằng năm trước.

Nhưng cảm khái lo nước thương dân, rất nhanh đã bị tiếng cười duyên của các tiểu nương tử thay thế.

Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu đều tự chọn một vị nữ tử thanh tú, ôm các nàng vào phòng vùi đầu làm lụng.

Hứa Thất An ngồi một mình ở cạnh bàn, yên lặng uống rượu, không có vẻ mặt gì xem hí khúc trong sảnh lớn.

...

Ban đêm, thư phòng của Hứa Nhị lang.

Hứa Thất An bưng chén trà, nghe xong Hứa Nhị lang đọc, nhíu mày nói: “Chỉ có một chút như vậy?”

“Gần đây Hàn Lâm viện rất nhiều việc, triều đình cần soạn binh thư, đệ không có thời gian đi học thuộc ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế.” Hứa Nhị lang bất đắc dĩ giải thích.

“Soạn binh thư?” Hứa Thất An khinh thường cười nhạo nói: “Ngươi về phòng soi gương đi.”

Vương phi giận dữ, cầm lên hòn đá nhỏ chọi hắn.

“Được rồi được rồi, quốc sư so với ngươi, kém xa.” Hứa Thất An nói lấy lệ.

Vương phi vẫn không cam lòng, nắm vòng tay bồ đề, thế nào cũng phải hiện ra diện mạo thật cho tiểu tử này xem mới được, để hắn biết rốt cuộc là Lạc Ngọc Hành đẹp, hay là nàng đẹp hơn.

“Ngươi nghĩ cho kỹ nha, nơi này là kinh thành, ngươi tháo vòng tay, có thể sáng mai Ti Thiên Giám liền mang theo quan binh tới bắt ngươi.” Hứa Thất An uy hiếp.

Vương phi lập tức sợ.

Giám chính là Giám chính, Ti Thiên Giám là Ti Thiên Giám, thứ Giám chính biết, thuật sĩ khác của Ti Thiên Giám chưa chắc biết. Bọn họ nếu là phát hiện khí tượng rực rỡ ngàn vạn của vương phi, có lẽ quay đầu liền báo cho trong cung.

Hứa Thất An tuy có thể ngăn cản, nhưng đồng thời cũng sẽ bại lộ chuyện hắn lén giấu góa phụ của Hoài Vương.

Bí mật một khi bị người ta biết, thì rất khó giữ được.

Mặt khác, còn có một bí mật nhỏ không thể nói, hắn sợ hãi nhìn thấy chân dung của vương phi, nữ tử bị che giấu đi kia quá mức chói mắt, hoàn mỹ không giống tục vật nhân gian.

Cho dù đối mặt một người phụ nữ nhan sắc bình thường, Hứa Thất An vẫn có thể cảm giác được hảo cảm của mình đối với nàng càng ngày càng tăng, nếu lại thấy vị tuyệt sắc mỹ nhân kia, Hứa Thất An khó bảo đảm mình đêm nay không làm chút gì đó đối với nàng.

Ví dụ như để nàng hiểu cái gì gọi là thời cơ chín muồi.

Tuy Hứa Thất An tôn sùng đối với Lạc Ngọc Hành khiến trong lòng Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân không quá thoải mái, nhưng tổng thể mà nói, nàng hôm nay vẫn rất vui vẻ.

Cho nên sáng sớm ngày hôm sau, trước khi Hứa Thất An rời khỏi, nàng nấu mỳ cho Hứa Thất An ăn.

...

“Cứ dinh dính, còn mặn như vậy, vương phi nấu mỳ thật khó ăn, cốt gà nhiều như vậy, là muốn mặn chết ta sao... Hôm khác để nàng nếm thử tay nghề của ta, học tập một chút.”

Hứa Thất An vừa lảm nhảm vừa vào câu lan, thay đổi dung mạo, đổi lại quần áo, quay về trong nhà.

Tu hành hai canh giờ, hắn cưỡi lên con ngựa cái nhỏ, ‘cọc cọc cọc’ đi một nhà câu lan cấp bậc rất cao.

Ở ghế lô quen thuộc chờ đợi thật lâu, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu đến chậm rì rì, mặc đồng phục Đả Canh Nhân, buộc chiêng đồng, mang bội đao.

Bởi vì cần nói chuyện chính, cho nên không gọi cô nương, ba người ngồi vây quanh ở bên bàn, xem hí khúc trong sảnh lớn phía dưới, vừa uống rượu vừa ăn củ lạc.

“Chuyện bảo các ngươi tra thế nào rồi.” Hứa Thất An đá Tống Đình Phong một cước.

“Tối hôm qua, quả thật có một đám người mặc áo bào đen tiến vào nội thành, từ cổng nam thành vào, còn cảnh cáo sĩ tốt thủ thành đừng tiết lộ ra. A, đám phương Bắc đến từ Sở Châu, căn bản không biết kinh thành là địa bàn của ai. Ta tốn một chỉ bạc, liền từ chỗ binh lính trực tối hôm qua hỏi ra tình báo.”

Tống Đình Phong uống một ngụm rượu nhỏ, chép miệng một cái, nói: “Bọn họ chưa vào hoàng thành, sau khi vào nội thành liền biến mất. Sáng nay nhờ các Ngân la tuần tra hoàng thành tìm hiểu, quả thật chưa có ai nhìn thấy đám mật thám kia vào hoàng thành.”

Chưa vào hoàng thành?

Hằng Viễn bị nhốt ở nơi nào đó của nội thành? Không, cũng có khả năng thông qua con đường bí mật đưa vào hoàng thành, thậm chí hoàng cung, giống như Bình Viễn bá mang dân chúng lừa đến lặng lẽ đưa vào hoàng thành.

“Đạo trưởng nói Hằng Viễn đại sư trong ngắn hạn không có nguy hiểm tính mạng, thời gian để lại cho chúng ta hẳn là tương đối dư dả, không thể quá sốt ruột, nếu Hằng Viễn bị mang vào hoàng cung, như vậy cùng lúc chúng ta giải cứu hắn, chắc chắn phải quyết liệt với Nguyên Cảnh Đế.

“Nếu là như vậy, ta phải sớm để lại đường lui, chuẩn bị sẵn sàng, không thể hấp tấp cứu người...”

Khi suy nghĩ lóe lên, Hứa Thất An nói: “Thông báo các huynh đệ tuần phố một phen, nếu có phát hiện nội thành xuất hiện khác thường, có nhìn thấy mật thám mặc áo bào đen đeo mặt nạ, nhất định phải kịp thời cho ta biết.”

Chu Quảng Hiếu gật đầu, “Ừm” một tiếng.

Tống Đình Phong đột nhiên nói: “Đúng rồi, ta nghe nói ba ngày sau, sứ đoàn yêu man phương Bắc sẽ vào kinh.”

Sứ đoàn Yêu man vào kinh? Hai tộc Yêu man vừa liên thủ phá thành Sở Châu, lúc này mới trôi qua bao lâu, bọn họ dám vào kinh? Hứa Thất An nhíu nhíu mày:

“Ta chưa nghe nói chuyện này.”

Tống Đình Phong “hắc” một tiếng: “Bệ hạ hôm qua tổ chức buổi chầu nhỏ, bí mật bàn bạc việc này. Khương Kim la tối hôm qua khi mang chúng ta ở uống rượu Giáo Phường Ti lộ ra.”

Phương Bắc đánh trận ta là biết, căn cứ độ trễ tin tức truyền lại, chiến sự phương Bắc hẳn là đã sớm mở ra, nhưng cho dù như vậy, yêu man phương Bắc phái sứ đoàn đến kinh, cái này đủ để nói rõ chiến sự bất lợi nha... Hứa Thất An trầm ngâm nói:

“Hai tộc yêu man không khỏi quá tệ rồi, nhanh như vậy đã cầu viện?”

Yêu man phương Bắc, Đại Phụng cùng Vu thần giáo, là quan hệ ba bên kiềm chế nhau.

Tống Đình Phong nói: “Kỵ binh Tĩnh Quốc là đứng đầu Cửu Châu, trước chiến dịch Sơn Hải quan, kỵ binh man tộc có thể tranh phong cùng kỵ binh Tĩnh Quốc, sau chiến dịch Sơn Hải quan, cường giả man tộc thương vong gần hết, hôm nay là kỵ binh Tĩnh Quốc xưng hùng Cửu Châu.

“Ta cảm thấy chiến sự phương Bắc sẽ không kéo dài quá lâu, man tộc phương Bắc chống đỡ không hết năm nay.”

Chu Quảng Hiếu bổ sung nói: “Sau khi Cát Lợi Tri Cổ chết, hai tộc yêu man chỉ có một Chúc Cửu, mà Vu thần giáo không thiếu cao phẩm cường giả. Huống hồ, chiến trường là sân nhà của vu sư, năng lực thi binh của Vu thần giáo khống chế cực kỳ đáng sợ.”

Chúc Cửu từng trải qua một trận chiến thành Sở Châu, bị thương nặng chưa lành, nghĩ như vậy thật ra cũng hợp lý... Hứa Thất An gật gật đầu.

Chu Quảng Hiếu thở dài: “So sánh với Đại Phụng quốc lực từ từ suy yếu, ba quốc gia Vu thần giáo quản hạt quốc lực lại phát triển không ngừng. Nếu không phải còn có Ngụy Công...”

Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong là Đả Canh Nhân, giám sát bách quan, tầm mắt không kém, có thể rõ ràng nhận thấy quốc lực Đại Phụng suy yếu.

Năm sau không bằng năm trước.

Nhưng cảm khái lo nước thương dân, rất nhanh đã bị tiếng cười duyên của các tiểu nương tử thay thế.

Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu đều tự chọn một vị nữ tử thanh tú, ôm các nàng vào phòng vùi đầu làm lụng.

Hứa Thất An ngồi một mình ở cạnh bàn, yên lặng uống rượu, không có vẻ mặt gì xem hí khúc trong sảnh lớn.

...

Ban đêm, thư phòng của Hứa Nhị lang.

Hứa Thất An bưng chén trà, nghe xong Hứa Nhị lang đọc, nhíu mày nói: “Chỉ có một chút như vậy?”

“Gần đây Hàn Lâm viện rất nhiều việc, triều đình cần soạn binh thư, đệ không có thời gian đi học thuộc ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế.” Hứa Nhị lang bất đắc dĩ giải thích.

“Soạn binh thư?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv