Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 908: Khởi cư lang biến mất (3)



“Bây giờ chỉ có thể từ ghi chép sinh hoạt hàng ngày tìm kiếm dấu vết để lại, hơn nữa là ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế, nếu Nguyên Cảnh Đế thật sự có bí mật, hắn khẳng định sẽ xử lý hết.

“Nhưng hắn không thể hoàn toàn lau đi dấu vết, ví dụ như chỗ tiên đế, có lẽ cất giấu manh mối quan trọng gì, nhưng lại không bắt mắt, hoặc là người ngoài không thể phát hiện, phải là người nắm giữ tình báo nhất định đọc mới có thể hiểu.

“Nếu chỗ tiên đế cũng không có manh mối, ta cũng chỉ có tìm dì trẻ. Dì trẻ dạy Nguyên Cảnh Đế tu đạo nhiều năm như vậy, không có khả năng không nhìn ra một chút manh mối nào chứ?”

“Sau đó nữa, chính là việc xấu của Giám chính đời đầu, ta phải mang Hứa Châu địa phương này tìm ra trước. Ừm, Ngụy Công cùng Nhị lang sẽ hỗ trợ tìm. Đúng rồi, ngày mai lúc hẹn hò với Phiếu Phiếu, bảo nàng hỗ trợ nhờ chuyển lời cho Hoài Khánh, bảo nàng cũng hỗ trợ điều tra Hứa Châu.

“Cần lợi dụng hợp lý các học bá đến làm việc thay ta. Đúng rồi, tiến độ tìm hiểu “Ý” cũng không thể hạ xuống, tuy ta còn chưa có bất cứ đầu mối nào. Ngày mai trước cho bản thân nghỉ, câu lan nghe khúc, có chút nhớ Phù Hương rồi...”

Sự tình thật nhiều... Hứa Thất An cưỡi ở trên thân con ngựa cái nhỏ, lên xuống có tiết tấu.

...

Trở lại Hứa phủ, xa xa thấy Tô Tô ngồi ở trên nóc nhà, cầm một cái ô màu đỏ, tựa như quỷ mị xinh đẹp trong núi, dụ hoặc người đi đường lên núi.

Không, nàng vốn chính là quỷ mị.

Các nàng đã trở lại rồi... Hứa Thất An nhảy lên nóc nhà, ngồi ở bên cạnh nữ quỷ.

“Làm gì!” Tô Tô tức giận cho hắn một cái lườm.

Hứa Thất An chọc chọc ngực của nàng, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, thủng rồi.

Hắn nhất thời có chút thất vọng: “Ngươi cũng nên đi Ti Thiên Giám tìm Tống Khanh đòi thân thể chứ?”

“Phi, đồ hư hỏng!”

Tô Tô cúi đầu, nhìn thoáng qua ngực mình, gắt hắn một tiếng, hừ hừ nói:

“Ta không đi lấy thân thể đâu, chủ nhân nói, bây giờ lấy thân thể, nhất định bị ngươi kéo vào trong phòng ngủ. Ta cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, cho nên, chờ ngươi ngày nào đó điều tra rõ chân tướng vụ án cha ta, ta sẽ đi lấy thân thể.”

“Chủ nhân ngươi thuần túy là nói xấu ta.”

“Thật?” Tô Tô hồ nghi nhìn nàng.

“Thật sự, ta ở đây cũng có thể ngủ với ngươi, ai nói nhất định cần kéo vào trong phòng.”

“Đi đi đi.” Tô Tô xùy hắn một trận.

Hứa Thất An nhảy xuống nóc nhà, xuyên qua sân, thấy ngoài nhà bếp, đầu bếp nữ đang giết ngỗng. Hứa Linh m để hai búi tóc như bánh bao ngồi xổm một bên nhìn trông mong.

Sư phụ nó, cô nàng da ngăm đến từ Nam Cương, cũng ngồi xổm một bên nhìn.

Một lớn một nhỏ, đối lập rõ ràng.

“Linh âm, đại ca đã trở lại.” Hứa Thất An hô.

Tiểu Đậu Đinh không quan tâm hắn, hết sức chuyên chú nhìn ngỗng bị gi ết chết, nhổ lông...

Nó có phải đang ảo tưởng từ bộ vị nào bắt đầu ăn hay không? Đứa trẻ ngu ngốc này, trong mắt chỉ có ăn... Hứa Thất An lảm nhảm trong lòng, vào nội sảnh.

Lý Diệu Chân cùng thẩm thẩm ngồi ở trong phòng nói chuyện, trên bàn bày mấy miếng bánh lấp lánh trong suốt còn lại.

Thẩm thẩm thấy cháu trở về, nâng cái cằm nhọn lên, ra hiệu: “Bánh trên bàn là Linh m để lại cho ngươi ăn, nó sợ mình ở lại chỗ này, nhìn bánh ngọt nhịn không được ăn luôn, liền chạy ra ngoài rồi.”

Hứa Thất An quay phắt đầu lại, nhìn về phía ngoài cửa, cười lên.

“Nhị lang đâu, hôm nay nghỉ, hai đứa cùng nhau ra ngoài, nó vì sao chưa trở về.” Thẩm thẩm thò đầu nhìn bên ngoài, hỏi.

“Vương thủ phụ bày tiệc chiêu đãi hắn, hôm nay đánh giá không trở lại.” Hứa Thất An cười nói.

Sau hoàng hôn, cổng hoàng thành liền đóng, Hứa Nhị lang hôm nay không có khả năng trở về.

“Thủ phụ đại nhân bày tiệc chiêu đãi hắn...” Thẩm thẩm chấn động.

Tuy đại lang không lâu trước đó, không lưu tình chút nào vạch trần “tư tình” của Nhị lang cùng Vương gia tiểu thư, nhưng thẩm thẩm không ngờ tiến triển nhanh như vậy.

Càng không dự liệu được Vương thủ phụ thế mà còn bày tiệc khoản đãi Nhị lang.

“Môn không đăng hộ không đối, ai da, thật sự là...” Thẩm thẩm có chút buồn bực, có chút bất đắc dĩ: “Cưới một thiên kim nhà thủ phụ, thế này không phải cưới Bồ Tát trở về sao.”

“Thẩm thẩm, thẩm là chủ mẫu gia đình, nàng dâu này về nhà, phải dựa vào thẩm dạy dỗ.” Hứa Thất An đổ thêm dầu vào lửa nói.

Lấy tính nết cùng thủ đoạn của Vương Tư Mộ, tương lai về nhà, mỗi ngày mang thẩm thẩm bắt nạt đến khóc, vậy thì thú vị rồi... Hứa Thất An có chút chờ mong cuộc sống về sau.

Thẩm thẩm ưỡn ngực, vênh mặt, nói: “Đó là tất nhiên, cho dù cô ta là thiên kim của thủ phụ, vào cửa Hứa gia, cũng phải ngoan ngoãn nghe ta.”

Lý Diệu Chân nhìn nàng một cái, không nói.

...

Hoàng hôn, Giáo Phường Ti.

Phòng ngủ chính của Ảnh Mai tiểu các truyền đến tiếng ho khan kịch liệt.

Nha hoàn ngồi ở dưới mái hiên, trông lò lửa nhỏ, nghe tiếng ho khan của nương tử từ bên trong truyền đến.

Phù Hương nương tử bị bệnh một thời gian rồi, hơn nửa tháng trước, Ảnh Mai tiểu các liền không chầu chay nữa, từ lúc ấy, nương tử đã ốm đau ở giường, từ từ tiều tụy.

Ma ma mời rất nhiều danh y tới xem bệnh cho Phù Hương nương tử, nhưng đều không chuyển biến tốt, dần dần, ma ma cũng không mời đại phu đến đây nữa.

Từ ban đầu con gái dài con gái ngắn, đến về sau lạnh nhạt, cuối cùng dứt khoát không tới thăm nữa, thậm chí còn điều đi nha hoàn thanh tú cùng tùy tùng hộ viện nơi đây.

Cũng không cần thiết để bọn họ trông một con ma ốm chỉ còn nửa cái mạng nữa đúng không.

“Nương tử trước kia vinh quang bao nhiêu chứ, đứng đầu Giáo Phường Ti, hoa khôi số một, thân mật của Hứa Ngân la. Hôm nay xem như xuống dốc rồi, cũng không có ai đến thăm nàng. Hứa Ngân la cũng không có tin tức, rất lâu rất lâu rồi chưa tới Giáo Phường Ti.”

“Hừ, nhất định là tiện nhân kia người giấy kia nói xấu nương tử nhà ta.” Nha hoàn ngồi ở bên lò lửa, vừa lau nước mắt, vừa căm giận nghĩ.

Bởi vì Lý Diệu Chân và Lệ Na trở về, thẩm thẩm mới bảo phòng bếp giết ngỗng, làm một bữa món ngon phong phú.

Ánh nến sáng sủa, bốn góc phòng đặt mấy chậu băng đá dùng để xua đi cái nóng, đồ ngọt trước bữa là mỗi người một bát rượu ngọt ướp lạnh, ngọt ngào, mát lạnh ngon miệng.

Tiểu Đậu Đinh cũng bưng một bát húp sụp soạt, đứa bé này từ khi theo Lệ Na tu hành phép rèn luyện cơ thể của Lực Cổ bộ, lượng cơm ăn lớn hơn nữa, dạ dày tiêu hoá mạnh đến đáng sợ.

Đừng nói rượu ngọt, cho dù là rượu mạnh, nó cũng có thể uống vài bát lớn. Đương nhiên, loại đồ uống người trưởng thành này sẽ làm Tiểu Đậu Đinh hoài nghi cuộc đời, nó sẽ không uống.

Trong bữa, không thể tránh khỏi thảo luận đến chuyện Kiếm Châu.

Hứa Nhị thúc lợi dụng “học thức” cùng kinh nghiệm phong phú của mình, kể cho mấy vãn bối bối cảnh lịch sử Kiếm Châu. Đừng nhìn Kiếm Châu ổn định nhất, thật ra sức khống chế của triều đình đối với Kiếm Châu yếu đến đáng thương. “Bây giờ chỉ có thể từ ghi chép sinh hoạt hàng ngày tìm kiếm dấu vết để lại, hơn nữa là ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế, nếu Nguyên Cảnh Đế thật sự có bí mật, hắn khẳng định sẽ xử lý hết.

“Nhưng hắn không thể hoàn toàn lau đi dấu vết, ví dụ như chỗ tiên đế, có lẽ cất giấu manh mối quan trọng gì, nhưng lại không bắt mắt, hoặc là người ngoài không thể phát hiện, phải là người nắm giữ tình báo nhất định đọc mới có thể hiểu.

“Nếu chỗ tiên đế cũng không có manh mối, ta cũng chỉ có tìm dì trẻ. Dì trẻ dạy Nguyên Cảnh Đế tu đạo nhiều năm như vậy, không có khả năng không nhìn ra một chút manh mối nào chứ?”

“Sau đó nữa, chính là việc xấu của Giám chính đời đầu, ta phải mang Hứa Châu địa phương này tìm ra trước. Ừm, Ngụy Công cùng Nhị lang sẽ hỗ trợ tìm. Đúng rồi, ngày mai lúc hẹn hò với Phiếu Phiếu, bảo nàng hỗ trợ nhờ chuyển lời cho Hoài Khánh, bảo nàng cũng hỗ trợ điều tra Hứa Châu.

“Cần lợi dụng hợp lý các học bá đến làm việc thay ta. Đúng rồi, tiến độ tìm hiểu “Ý” cũng không thể hạ xuống, tuy ta còn chưa có bất cứ đầu mối nào. Ngày mai trước cho bản thân nghỉ, câu lan nghe khúc, có chút nhớ Phù Hương rồi...”

Sự tình thật nhiều... Hứa Thất An cưỡi ở trên thân con ngựa cái nhỏ, lên xuống có tiết tấu.

...

Trở lại Hứa phủ, xa xa thấy Tô Tô ngồi ở trên nóc nhà, cầm một cái ô màu đỏ, tựa như quỷ mị xinh đẹp trong núi, dụ hoặc người đi đường lên núi.

Không, nàng vốn chính là quỷ mị.

Các nàng đã trở lại rồi... Hứa Thất An nhảy lên nóc nhà, ngồi ở bên cạnh nữ quỷ.

“Làm gì!” Tô Tô tức giận cho hắn một cái lườm.

Hứa Thất An chọc chọc ngực của nàng, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, thủng rồi.

Hắn nhất thời có chút thất vọng: “Ngươi cũng nên đi Ti Thiên Giám tìm Tống Khanh đòi thân thể chứ?”

“Phi, đồ hư hỏng!”

Tô Tô cúi đầu, nhìn thoáng qua ngực mình, gắt hắn một tiếng, hừ hừ nói:

“Ta không đi lấy thân thể đâu, chủ nhân nói, bây giờ lấy thân thể, nhất định bị ngươi kéo vào trong phòng ngủ. Ta cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, cho nên, chờ ngươi ngày nào đó điều tra rõ chân tướng vụ án cha ta, ta sẽ đi lấy thân thể.”

“Chủ nhân ngươi thuần túy là nói xấu ta.”

“Thật?” Tô Tô hồ nghi nhìn nàng.

“Thật sự, ta ở đây cũng có thể ngủ với ngươi, ai nói nhất định cần kéo vào trong phòng.”

“Đi đi đi.” Tô Tô xùy hắn một trận.

Hứa Thất An nhảy xuống nóc nhà, xuyên qua sân, thấy ngoài nhà bếp, đầu bếp nữ đang giết ngỗng. Hứa Linh m để hai búi tóc như bánh bao ngồi xổm một bên nhìn trông mong.

Sư phụ nó, cô nàng da ngăm đến từ Nam Cương, cũng ngồi xổm một bên nhìn.

Một lớn một nhỏ, đối lập rõ ràng.

“Linh âm, đại ca đã trở lại.” Hứa Thất An hô.

Tiểu Đậu Đinh không quan tâm hắn, hết sức chuyên chú nhìn ngỗng bị gi ết chết, nhổ lông...

Nó có phải đang ảo tưởng từ bộ vị nào bắt đầu ăn hay không? Đứa trẻ ngu ngốc này, trong mắt chỉ có ăn... Hứa Thất An lảm nhảm trong lòng, vào nội sảnh.

Lý Diệu Chân cùng thẩm thẩm ngồi ở trong phòng nói chuyện, trên bàn bày mấy miếng bánh lấp lánh trong suốt còn lại.

Thẩm thẩm thấy cháu trở về, nâng cái cằm nhọn lên, ra hiệu: “Bánh trên bàn là Linh m để lại cho ngươi ăn, nó sợ mình ở lại chỗ này, nhìn bánh ngọt nhịn không được ăn luôn, liền chạy ra ngoài rồi.”

Hứa Thất An quay phắt đầu lại, nhìn về phía ngoài cửa, cười lên.

“Nhị lang đâu, hôm nay nghỉ, hai đứa cùng nhau ra ngoài, nó vì sao chưa trở về.” Thẩm thẩm thò đầu nhìn bên ngoài, hỏi.

“Vương thủ phụ bày tiệc chiêu đãi hắn, hôm nay đánh giá không trở lại.” Hứa Thất An cười nói.

Sau hoàng hôn, cổng hoàng thành liền đóng, Hứa Nhị lang hôm nay không có khả năng trở về.

“Thủ phụ đại nhân bày tiệc chiêu đãi hắn...” Thẩm thẩm chấn động.

Tuy đại lang không lâu trước đó, không lưu tình chút nào vạch trần “tư tình” của Nhị lang cùng Vương gia tiểu thư, nhưng thẩm thẩm không ngờ tiến triển nhanh như vậy.

Càng không dự liệu được Vương thủ phụ thế mà còn bày tiệc khoản đãi Nhị lang.

“Môn không đăng hộ không đối, ai da, thật sự là...” Thẩm thẩm có chút buồn bực, có chút bất đắc dĩ: “Cưới một thiên kim nhà thủ phụ, thế này không phải cưới Bồ Tát trở về sao.”

“Thẩm thẩm, thẩm là chủ mẫu gia đình, nàng dâu này về nhà, phải dựa vào thẩm dạy dỗ.” Hứa Thất An đổ thêm dầu vào lửa nói.

Lấy tính nết cùng thủ đoạn của Vương Tư Mộ, tương lai về nhà, mỗi ngày mang thẩm thẩm bắt nạt đến khóc, vậy thì thú vị rồi... Hứa Thất An có chút chờ mong cuộc sống về sau.

Thẩm thẩm ưỡn ngực, vênh mặt, nói: “Đó là tất nhiên, cho dù cô ta là thiên kim của thủ phụ, vào cửa Hứa gia, cũng phải ngoan ngoãn nghe ta.”

Lý Diệu Chân nhìn nàng một cái, không nói.

...

Hoàng hôn, Giáo Phường Ti.

Phòng ngủ chính của Ảnh Mai tiểu các truyền đến tiếng ho khan kịch liệt.

Nha hoàn ngồi ở dưới mái hiên, trông lò lửa nhỏ, nghe tiếng ho khan của nương tử từ bên trong truyền đến.

Phù Hương nương tử bị bệnh một thời gian rồi, hơn nửa tháng trước, Ảnh Mai tiểu các liền không chầu chay nữa, từ lúc ấy, nương tử đã ốm đau ở giường, từ từ tiều tụy.

Ma ma mời rất nhiều danh y tới xem bệnh cho Phù Hương nương tử, nhưng đều không chuyển biến tốt, dần dần, ma ma cũng không mời đại phu đến đây nữa.

Từ ban đầu con gái dài con gái ngắn, đến về sau lạnh nhạt, cuối cùng dứt khoát không tới thăm nữa, thậm chí còn điều đi nha hoàn thanh tú cùng tùy tùng hộ viện nơi đây.

Cũng không cần thiết để bọn họ trông một con ma ốm chỉ còn nửa cái mạng nữa đúng không.

“Nương tử trước kia vinh quang bao nhiêu chứ, đứng đầu Giáo Phường Ti, hoa khôi số một, thân mật của Hứa Ngân la. Hôm nay xem như xuống dốc rồi, cũng không có ai đến thăm nàng. Hứa Ngân la cũng không có tin tức, rất lâu rất lâu rồi chưa tới Giáo Phường Ti.”

“Hừ, nhất định là tiện nhân kia người giấy kia nói xấu nương tử nhà ta.” Nha hoàn ngồi ở bên lò lửa, vừa lau nước mắt, vừa căm giận nghĩ.

Bởi vì Lý Diệu Chân và Lệ Na trở về, thẩm thẩm mới bảo phòng bếp giết ngỗng, làm một bữa món ngon phong phú.

Ánh nến sáng sủa, bốn góc phòng đặt mấy chậu băng đá dùng để xua đi cái nóng, đồ ngọt trước bữa là mỗi người một bát rượu ngọt ướp lạnh, ngọt ngào, mát lạnh ngon miệng.

Tiểu Đậu Đinh cũng bưng một bát húp sụp soạt, đứa bé này từ khi theo Lệ Na tu hành phép rèn luyện cơ thể của Lực Cổ bộ, lượng cơm ăn lớn hơn nữa, dạ dày tiêu hoá mạnh đến đáng sợ.

Đừng nói rượu ngọt, cho dù là rượu mạnh, nó cũng có thể uống vài bát lớn. Đương nhiên, loại đồ uống người trưởng thành này sẽ làm Tiểu Đậu Đinh hoài nghi cuộc đời, nó sẽ không uống.

Trong bữa, không thể tránh khỏi thảo luận đến chuyện Kiếm Châu.

Hứa Nhị thúc lợi dụng “học thức” cùng kinh nghiệm phong phú của mình, kể cho mấy vãn bối bối cảnh lịch sử Kiếm Châu. Đừng nhìn Kiếm Châu ổn định nhất, thật ra sức khống chế của triều đình đối với Kiếm Châu yếu đến đáng thương.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv