Hôm sau.
Thiên Cơ cùng Thiên Xu rốt cuộc quay về kinh thành, bọn họ đầu tiên là do đạo sĩ Địa tông khống chế phi kiếm tiễn một đoạn đường.
Nhưng đạo sĩ Địa tông thiếu kiên nhẫn, tính tình nóng nảy, liền mang bọn họ đưa đến địa giới Giang Châu tiếp giáp kinh thành, liền mang đám mật thám Hoài Vương vứt xuống, tự mình rời đi.
Trải qua một đêm đi đường thủy, đám mật thám rốt cuộc trở lại kinh thành.
Vào hoàng thành, Thiên Cơ cùng Thiên Xu từ cửa nam hoàng cung tiến vào, cửa nam ngày thường hiếm ai ra vào, bởi vì khu vực này giáp với ký túc xá của đám hoạn quan.
Lúc này, Nguyên Cảnh Đế vừa dùng xong bữa sáng, đang định rời cung, đi Linh Bảo Quan tìm quốc sư làm bài tập buổi sáng.
Hoạn quan vội vàng báo lại, nói là mật thám tới Kiếm Châu chấp hành nhiệm vụ đã về kinh, vừa mới vào cung, ở bên ngoài đợi triệu kiến.
“Triệu bọn hắn đến ngự thư phòng.”
Trên mặt Nguyên Cảnh Đế lộ ra nụ cười, nhìn về phía đại bạn bên người, thản nhiên nói: “Nghe nói hạt sen Địa tông, có thể điểm hóa vạn vật, cho dù tảng đá cũng có thể khai khiếu.
“Đại bạn à, ngươi nói trẫm nếu ăn xong hạt sen, có phải có thể bù lại thiếu thốn phương diện thiên phú hay không?”
Lão thái giám cười lấy lòng: “Bệ hạ thiên tư có một không hai, không cần hạt sen đâu, nhưng lão nô vẫn phải chúc mừng bệ hạ, ăn hạt sen, như hổ thêm cánh.”
Nguyên Cảnh Đế vui sướng cười to.
Hắn kiềm chế cảm xúc, đợi hơn một khắc đồng hồ, lúc này mới dẫn lão thái giám, chậm rãi đi ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, Thiên Cơ, Thiên Xu mặc áo bào đen, đeo mặt nạ vàng ròng, lẳng lặng đứng, cúi đầu, không nói một tiếng.
Nguyên Cảnh Đế nhìn lướt qua hai người, nụ cười trên mặt không giảm: “Hạt sen đâu, mau mau trình lên cho trẫm.”
Thiên Cơ cùng Thiên Xu nhìn nhau, cùng quỳ xuống: “Bệ hạ thứ tội, chúng ta chưa thể đoạt được hạt sen.”
Nụ cười trên mặt Nguyên Cảnh Đế dần dần biến mất, trở nên thâm trầm, chậm rãi nói:
“Hai mươi khẩu hỏa pháo, hai mươi sáu cao thủ, cùng với các ngươi hai tên tứ phẩm. Có đạo sĩ Địa tông phối hợp cùng các ngươi. Trẫm cho các ngươi cơ hội giải thích, nếu thật sự chuyện có nguyên nhân, trẫm có thể tha thứ các ngươi.”
Thiên Cơ quay đầu nhìn thoáng qua đồng bạn, trầm giọng nói: “Bệ hạ, lần này Kiếm Châu gió nổi mây phun, trừ chúng ta cùng Địa tông, còn có cao thủ Võ Lâm minh hầu như dốc toàn bộ lực lượng, tranh đoạt hạt sen.”
Nguyên Cảnh Đế mặt không biểu cảm: “Cho nên, đã thua Võ Lâm minh?”
Thiên Cơ cảm nhận được một tia lạnh lẽo, vội vàng nói:
“Không phải Võ Lâm minh, một nhánh đạo sĩ Địa tông giấu Cửu Sắc Liên Hoa kia, đã mời được mấy trợ thủ, bọn họ phân biệt là: thánh nữ Thiên tông Lý Diệu Chân, tiền Ngân la Hứa Thất An, Nhân tông ký danh đệ tử Sở Nguyên Chẩn, Dương Thiên Huyễn của Ti Thiên Giám, cùng với một hòa thượng, một tiểu cô nương Nam Cương Lực Cổ bộ...”
Nữ tử mật thám Thiên Xu giữ im lặng, sâu sắc phát hiện bệ hạ khi nghe thấy ba chữ “Hứa Thất An”, bỗng nhiên có chút dồn dập.
Nàng chưa ngẩng đầu đi nhìn trộm mặt rồng, nhưng cũng có thể đoán được bệ hạ bây giờ sắc mặt khẳng định rất khó coi.
Sắc mặt Nguyên Cảnh Đế đâu chỉ là khó coi, hắn mặt trầm như nước, gân xanh ở trán hơi lồi lên, bộ dáng cực lực đè nén lửa giận.
“Không ngờ, một nhân vật không quan trọng lúc trước, bây giờ đã biến thành chó biết cắn người.”
Tiếng cười lạnh của Nguyên Cảnh Đế từ trong kẽ răng bật ra: “Trẫm vừa hạ chiếu thư tự kể tội, vốn còn nghĩ qua sóng gió, lại tìm hắn thanh toán. Hứa gia cả tộc đều ở kinh thành, xem trẫm bào chế hắn như thế nào.”
Dừng một chút, hắn hỏi: “Ngươi tiếp tục nói.”
Thiên Cơ mang điều mình nhìn thấy nghe thấy, từ đầu tới cuối kể lại một lần, trong đó bao gồm công tử ca bối cảnh thần bí xung đột với Hứa Thất An. Đương nhiên, đối với một bộ phận này, quan điểm của hắn là, vị công tử ca thần bí kia là đích truyền của thế lực nào đó, bởi ghen tị thanh danh Hứa Thất An, muốn đạp Hứa Thất An thành danh, lúc này mới cố ý nhằm vào.
Cái này phù hợp logic.
“Hứa Thất An sao lại ở chung một chỗ với đạo sĩ Địa tông?” Nguyên Cảnh Đế bỗng nhiên đặt câu hỏi.
“Thuộc hạ còn chưa kịp tra.” Thiên Cơ hồi bẩm, thấy Nguyên Cảnh Đế khôi phục im lặng, hắn lướt qua đề tài này, tiếp tục nói.
Nguyên Cảnh Đế lẳng lặng nghe, thẳng đến nghe Thiên Cơ nói đến, Hứa Thất An ném ra bùa hộ mệnh, hô lớn “quốc sư cứu ta”, mà quốc sư thật sự khống chế ánh sáng vàng mà đến... Sắc mặt lão hoàng đế bỗng nhiên biến đổi hẳn.
“Quốc sư sao cũng xen vào, hắn sao có khả năng triệu hồi, hắn dựa vào cái gì triệu hồi quốc sư...”
Nguyên Cảnh Đế ở ngự thư phòng đi qua đi lại, vẻ mặt khi thì dữ tợn, khi thì âm trầm.
Quốc sư nàng, vì sao phải hưởng ứng Hứa Thất An cầu viện, hai người có dính dáng từ khi nào?
Cảm xúc khó có thể miêu tả trào lên trong lòng, vẻ mặt Nguyên Cảnh Đế đột nhiên dữ tợn, sinh ra ý tưởng lập tức diệt trừ Hứa Thất An, lập tức đánh chết con chó dữ biết cắn người này.
Không để ý chiếu thư tự kể tội, không để ý ý kiến quần thần, không để ý cái nhìn của người trong thiên hạ...
Không phải vì kiêng kị tốc độ trưởng thành của hắn, nhân kiệt thiên tư tốt Nguyên Cảnh Đế gặp nhiều rồi, Sở Nguyên Chẩn lúc đó chẳng phải sao, nhưng Nguyên Cảnh Đế thậm chí lười quan tâm.
Mà là vì Hứa Thất An hướng quốc sư cầu viện, quốc sư đã hưởng ứng hắn!
“Bãi giá, đi Linh Bảo Quan!” Nguyên Cảnh Đế gằn từng chữ.
...
Hạo Khí Lâu.
Hứa Thất An mặc áo gấm màu xanh da trời, thêu hoa văn đám mây xoáy màu lam nhạt, vòng đeo kêu đinh đương, cột tóc là một cái mũ vàng chạm rỗng, chân đi giày phúc vân.
Thoạt nhìn, hắn so với hoàng tử còn có quý khí hơn, lại thêm dáng người cao ngất, dung mạo tuấn lãng, hai mắt thâm thúy có thần, nét nhảy nhót đó trên khuôn mặt... Hình thành khí chất độc đáo quý công tử thế gia hào phiệt cùng thiếu niên lang ngả ngớn nơi phố phường trộn lẫn với nhau.
Ngụy Uyên nhìn người trẻ tuổi ngồi ở đối diện, hơi giật mình, cười nói: “Nhìn quen ngươi mặc sai phục Đả Canh Nhân, ngẫu nhiên thay đổi cách ăn mặc, trái lại làm người ta mắt sáng ngời.”
“Muội tử của ta làm cho ta, từng đường kim mũi chỉ.”
Hứa Thất An bưng chén trà, nhớ lại ánh mắt si mê của Hứa Linh Nguyệt lúc ấy, cười nói: “Ngụy Công, ta bộ dáng này đi tán tỉnh Hoài Khánh điện hạ, ngài nói có hy vọng hay không?”
Ngụy Uyên bình tĩnh nhìn hắn, trong hai mắt ẩn chứa tang thương năm tháng gội rửa ra, “Đây không phải phong cách nói chuyện của ngươi ngày thường, có chuyện thì nói thẳng đi.”
“Lúc điều tra vụ án Phúc phi, ta từ trong miệng quốc cữu biết được, Ngụy Công cùng hoàng hậu nương nương là thanh mai trúc mã, đối với Hoài Khánh coi như con mình, liền nghĩ nếu có thể làm phò mã, Ngụy Công khẳng định cũng sẽ mang ta coi làm con rể đối đãi nhỉ.”
Hứa Thất An cười cười, nói: “Ngụy Công đối đãi ta là vô cùng tốt, ân trọng như núi, không quen biết lại dốc lòng bồi dưỡng, chỉ bởi vì ba cửa ải vấn tâm kia...” Hôm sau.
Thiên Cơ cùng Thiên Xu rốt cuộc quay về kinh thành, bọn họ đầu tiên là do đạo sĩ Địa tông khống chế phi kiếm tiễn một đoạn đường.
Nhưng đạo sĩ Địa tông thiếu kiên nhẫn, tính tình nóng nảy, liền mang bọn họ đưa đến địa giới Giang Châu tiếp giáp kinh thành, liền mang đám mật thám Hoài Vương vứt xuống, tự mình rời đi.
Trải qua một đêm đi đường thủy, đám mật thám rốt cuộc trở lại kinh thành.
Vào hoàng thành, Thiên Cơ cùng Thiên Xu từ cửa nam hoàng cung tiến vào, cửa nam ngày thường hiếm ai ra vào, bởi vì khu vực này giáp với ký túc xá của đám hoạn quan.
Lúc này, Nguyên Cảnh Đế vừa dùng xong bữa sáng, đang định rời cung, đi Linh Bảo Quan tìm quốc sư làm bài tập buổi sáng.
Hoạn quan vội vàng báo lại, nói là mật thám tới Kiếm Châu chấp hành nhiệm vụ đã về kinh, vừa mới vào cung, ở bên ngoài đợi triệu kiến.
“Triệu bọn hắn đến ngự thư phòng.”
Trên mặt Nguyên Cảnh Đế lộ ra nụ cười, nhìn về phía đại bạn bên người, thản nhiên nói: “Nghe nói hạt sen Địa tông, có thể điểm hóa vạn vật, cho dù tảng đá cũng có thể khai khiếu.
“Đại bạn à, ngươi nói trẫm nếu ăn xong hạt sen, có phải có thể bù lại thiếu thốn phương diện thiên phú hay không?”
Lão thái giám cười lấy lòng: “Bệ hạ thiên tư có một không hai, không cần hạt sen đâu, nhưng lão nô vẫn phải chúc mừng bệ hạ, ăn hạt sen, như hổ thêm cánh.”
Nguyên Cảnh Đế vui sướng cười to.
Hắn kiềm chế cảm xúc, đợi hơn một khắc đồng hồ, lúc này mới dẫn lão thái giám, chậm rãi đi ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, Thiên Cơ, Thiên Xu mặc áo bào đen, đeo mặt nạ vàng ròng, lẳng lặng đứng, cúi đầu, không nói một tiếng.
Nguyên Cảnh Đế nhìn lướt qua hai người, nụ cười trên mặt không giảm: “Hạt sen đâu, mau mau trình lên cho trẫm.”
Thiên Cơ cùng Thiên Xu nhìn nhau, cùng quỳ xuống: “Bệ hạ thứ tội, chúng ta chưa thể đoạt được hạt sen.”
Nụ cười trên mặt Nguyên Cảnh Đế dần dần biến mất, trở nên thâm trầm, chậm rãi nói:
“Hai mươi khẩu hỏa pháo, hai mươi sáu cao thủ, cùng với các ngươi hai tên tứ phẩm. Có đạo sĩ Địa tông phối hợp cùng các ngươi. Trẫm cho các ngươi cơ hội giải thích, nếu thật sự chuyện có nguyên nhân, trẫm có thể tha thứ các ngươi.”
Thiên Cơ quay đầu nhìn thoáng qua đồng bạn, trầm giọng nói: “Bệ hạ, lần này Kiếm Châu gió nổi mây phun, trừ chúng ta cùng Địa tông, còn có cao thủ Võ Lâm minh hầu như dốc toàn bộ lực lượng, tranh đoạt hạt sen.”
Nguyên Cảnh Đế mặt không biểu cảm: “Cho nên, đã thua Võ Lâm minh?”
Thiên Cơ cảm nhận được một tia lạnh lẽo, vội vàng nói:
“Không phải Võ Lâm minh, một nhánh đạo sĩ Địa tông giấu Cửu Sắc Liên Hoa kia, đã mời được mấy trợ thủ, bọn họ phân biệt là: thánh nữ Thiên tông Lý Diệu Chân, tiền Ngân la Hứa Thất An, Nhân tông ký danh đệ tử Sở Nguyên Chẩn, Dương Thiên Huyễn của Ti Thiên Giám, cùng với một hòa thượng, một tiểu cô nương Nam Cương Lực Cổ bộ...”
Nữ tử mật thám Thiên Xu giữ im lặng, sâu sắc phát hiện bệ hạ khi nghe thấy ba chữ “Hứa Thất An”, bỗng nhiên có chút dồn dập.
Nàng chưa ngẩng đầu đi nhìn trộm mặt rồng, nhưng cũng có thể đoán được bệ hạ bây giờ sắc mặt khẳng định rất khó coi.
Sắc mặt Nguyên Cảnh Đế đâu chỉ là khó coi, hắn mặt trầm như nước, gân xanh ở trán hơi lồi lên, bộ dáng cực lực đè nén lửa giận.
“Không ngờ, một nhân vật không quan trọng lúc trước, bây giờ đã biến thành chó biết cắn người.”
Tiếng cười lạnh của Nguyên Cảnh Đế từ trong kẽ răng bật ra: “Trẫm vừa hạ chiếu thư tự kể tội, vốn còn nghĩ qua sóng gió, lại tìm hắn thanh toán. Hứa gia cả tộc đều ở kinh thành, xem trẫm bào chế hắn như thế nào.”
Dừng một chút, hắn hỏi: “Ngươi tiếp tục nói.”
Thiên Cơ mang điều mình nhìn thấy nghe thấy, từ đầu tới cuối kể lại một lần, trong đó bao gồm công tử ca bối cảnh thần bí xung đột với Hứa Thất An. Đương nhiên, đối với một bộ phận này, quan điểm của hắn là, vị công tử ca thần bí kia là đích truyền của thế lực nào đó, bởi ghen tị thanh danh Hứa Thất An, muốn đạp Hứa Thất An thành danh, lúc này mới cố ý nhằm vào.
Cái này phù hợp logic.
“Hứa Thất An sao lại ở chung một chỗ với đạo sĩ Địa tông?” Nguyên Cảnh Đế bỗng nhiên đặt câu hỏi.
“Thuộc hạ còn chưa kịp tra.” Thiên Cơ hồi bẩm, thấy Nguyên Cảnh Đế khôi phục im lặng, hắn lướt qua đề tài này, tiếp tục nói.
Nguyên Cảnh Đế lẳng lặng nghe, thẳng đến nghe Thiên Cơ nói đến, Hứa Thất An ném ra bùa hộ mệnh, hô lớn “quốc sư cứu ta”, mà quốc sư thật sự khống chế ánh sáng vàng mà đến... Sắc mặt lão hoàng đế bỗng nhiên biến đổi hẳn.
“Quốc sư sao cũng xen vào, hắn sao có khả năng triệu hồi, hắn dựa vào cái gì triệu hồi quốc sư...”
Nguyên Cảnh Đế ở ngự thư phòng đi qua đi lại, vẻ mặt khi thì dữ tợn, khi thì âm trầm.
Quốc sư nàng, vì sao phải hưởng ứng Hứa Thất An cầu viện, hai người có dính dáng từ khi nào?
Cảm xúc khó có thể miêu tả trào lên trong lòng, vẻ mặt Nguyên Cảnh Đế đột nhiên dữ tợn, sinh ra ý tưởng lập tức diệt trừ Hứa Thất An, lập tức đánh chết con chó dữ biết cắn người này.
Không để ý chiếu thư tự kể tội, không để ý ý kiến quần thần, không để ý cái nhìn của người trong thiên hạ...
Không phải vì kiêng kị tốc độ trưởng thành của hắn, nhân kiệt thiên tư tốt Nguyên Cảnh Đế gặp nhiều rồi, Sở Nguyên Chẩn lúc đó chẳng phải sao, nhưng Nguyên Cảnh Đế thậm chí lười quan tâm.
Mà là vì Hứa Thất An hướng quốc sư cầu viện, quốc sư đã hưởng ứng hắn!
“Bãi giá, đi Linh Bảo Quan!” Nguyên Cảnh Đế gằn từng chữ.
...
Hạo Khí Lâu.
Hứa Thất An mặc áo gấm màu xanh da trời, thêu hoa văn đám mây xoáy màu lam nhạt, vòng đeo kêu đinh đương, cột tóc là một cái mũ vàng chạm rỗng, chân đi giày phúc vân.
Thoạt nhìn, hắn so với hoàng tử còn có quý khí hơn, lại thêm dáng người cao ngất, dung mạo tuấn lãng, hai mắt thâm thúy có thần, nét nhảy nhót đó trên khuôn mặt... Hình thành khí chất độc đáo quý công tử thế gia hào phiệt cùng thiếu niên lang ngả ngớn nơi phố phường trộn lẫn với nhau.
Ngụy Uyên nhìn người trẻ tuổi ngồi ở đối diện, hơi giật mình, cười nói: “Nhìn quen ngươi mặc sai phục Đả Canh Nhân, ngẫu nhiên thay đổi cách ăn mặc, trái lại làm người ta mắt sáng ngời.”
“Muội tử của ta làm cho ta, từng đường kim mũi chỉ.”
Hứa Thất An bưng chén trà, nhớ lại ánh mắt si mê của Hứa Linh Nguyệt lúc ấy, cười nói: “Ngụy Công, ta bộ dáng này đi tán tỉnh Hoài Khánh điện hạ, ngài nói có hy vọng hay không?”
Ngụy Uyên bình tĩnh nhìn hắn, trong hai mắt ẩn chứa tang thương năm tháng gội rửa ra, “Đây không phải phong cách nói chuyện của ngươi ngày thường, có chuyện thì nói thẳng đi.”
“Lúc điều tra vụ án Phúc phi, ta từ trong miệng quốc cữu biết được, Ngụy Công cùng hoàng hậu nương nương là thanh mai trúc mã, đối với Hoài Khánh coi như con mình, liền nghĩ nếu có thể làm phò mã, Ngụy Công khẳng định cũng sẽ mang ta coi làm con rể đối đãi nhỉ.”
Hứa Thất An cười cười, nói: “Ngụy Công đối đãi ta là vô cùng tốt, ân trọng như núi, không quen biết lại dốc lòng bồi dưỡng, chỉ bởi vì ba cửa ải vấn tâm kia...”