Công tử ca áo bào trắng cười tủm tỉm nói: “Chẳng qua là rác rưởi tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi, có thể ngang ngược bao lâu? Ta có một ngày, phải rút kinh hắn, lột da hắn, đập xương hút tủy.”
Trong lời nói mang theo tự tin, tựa như đó là chuyện đã sớm định sẵn.
Gã to xác bên trái nói: “Kẻ này tuy đại thế chưa thành, nhưng một thân bản lãnh, tuyệt không ở dưới thiếu chủ. Thiếu chủ cần hiểu đạo lý kiêu binh tất bại, tuyệt đối đừng khinh thường.”
Gã to xác bên phải im lặng không nói.
Công tử ca áo bào trắng không kiên nhẫn nói: “Biết rồi biết rồi, ta chưa bao giờ khinh thường hắn, hai người các ngươi, một tên là câm điếc, một tên chỉ biết khuyên, nhàm chán quá.”
Tả sứ cùng hữu sứ là hộ đạo giả phụ thân an bài cho hắn. Tuy phiền chút, quả thật là võ phu dũng mãnh xuất sắc. Công tử ca áo bào trắng chưa bao giờ thấy bọn họ thua.
Công tử ca áo bào trắng vuốt ve nhẫn ngọc, thản nhiên nói: “Ta nghe nói thanh đao đó của Hứa Thất An là giám chính tự mình luyện chế, ừm, lần này mang đao của hắn đoạt lấy trước, thu chút lợi tức không quá phận nhỉ.”
Gã to xác bên trái bình luận: “Đao này sắc bén vô song, nhưng so sánh với “Nguyệt Ảnh”, thiếu chủ đoạt thật ra không tệ.”
Gã to xác bên phải lặng lẽ không nói.
Công tử ca áo bào trắng cười vang nói: “Đi, nghe nói Tam Tiên phường nơi đó đang tụ hội, chúng ta đi vô giúp vui. Lâu chủ Vạn Hoa lâu kia là người đẹp hiếm có.”
Hôm nay, Tam Tiên phường vốn nên kín người hết chỗ bị dọn sạch.
Lăng Vân đứng ở bên đường, mặc áo ba lỗ tối màu, đeo một thanh kiếm sắt, trang phục người giang hồ tiêu chuẩn lại tầm thường.
Thật ra Nguyệt thị sơn trang mỗi ngày đều sẽ phái đệ tử lẻn vào trấn nhỏ tìm hiểu tình báo, quan sát nhất cử nhất động của nhân sĩ giang hồ tập trung ở đây.
Hôm nay việc này vốn nên là đệ tử khác đến làm, nhưng Lăng Vân đoạt lấy công việc. Việc Hứa ngân la “khâm điểm”, ai dám tranh với hắn, hắn liền đấu với kẻ đó.
Người trong lòng Lăng Vân khâm phục nhất sùng bái nhất, chính là Hứa ngân la.
Trước kia tu hành ở trong tông môn, đối với đạo thủ cùng các trưởng lão lòng mang tôn kính, hoặc kính sợ, nhưng cái đó và khâm phục là không giống nhau.
Hắn ở trong thôn trấn dạo qua một vòng, nghe ngóng được một tình báo quan trọng, yêu đạo Địa tông cùng đoàn đội triều đình thần bí, ở Tam Tiên phường mời Võ Lâm minh nói chuyện với nhau.
Bọn họ bá đạo dọn bãi, nhưng lại tựa như không để ý nội dung nói chuyện bị người ta nghe trộm, cho nên tùy ý người hiếu chuyện đứng ở bên đường dưới lầu vô giúp vui.
Bọn họ nhất định đang âm thầm thương lượng đối phó sơn trang như thế nào... Lăng Vân nín thở tập trung, vận chuyển thính lực, bắt giữ tiếng nói chuyện với nhau ở lầu hai.
Lầu hai có bố trí đài quan sát, ba nhóm khách nhân ngồi phân biệt rõ ràng, một bàn là đạo sĩ áo lông, tóc chải vuốt tỉ mỉ, hai mắt ẩn chứa ác ý thật sâu.
Khi nhìn quanh, làm người ta nơm nớp lo sợ.
Một bàn là người thần bí trùm áo bào đen, đeo mặt nạ sắt, một người cầm đầu đeo mặt nạ màu vàng. Chính là ba người này, sáng nay kéo hỏa pháo, oanh tạc Nguyệt thị sơn trang.
Một bàn ngồi đầy nữ tử xinh đẹp, một người trong đó đặc biệt xuất sắc, lấy lụa mỏng che mặt, đôi mắt nhìn quanh phát sáng, như chứa dòng nước mùa thu.
Tỉ lệ dáng người có thể xưng là hoàn mỹ, để thân thể của nàng hơn nữ tử khác đang ngồi.
“Võ Lâm minh không có nam nhân sao, phái một đám đàn bà tới nói chuyện.” Đạo sĩ trung niên ngực thêu hoa sen lam cười lạnh nói.
Ánh mắt của Lam Liên đạo trưởng luôn di chuyển ở dáng người đẫy đà nhiều vẻ của nữ tử xinh đẹp, không chút nào che giấu sự thèm nhỏ dãi cùng ác ý của bản thân.
Yêu đạo Địa tông xấu xa rất trắng trợn rõ ràng.
Lâu chủ Vạn Hoa lâu, Tiêu Nguyệt Nô.
Nàng bàn tay trắng nõn cầm một cây quạt nhỏ nan bạc, nheo mắt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Có việc thì nói. Ngươi nếu nhìn lung tung nữa, ta liền móc hai tròng mắt của ngươi ra ngâm rượu mơ.”
Lam Liên đạo trưởng hắc một tiếng, không những không sợ, ngược lại càng thêm không kiêng nể gì, thiếu chút nữa không mang khiêu khích để vào mắt.
“A, uy hiếp đám điên này, sẽ chỉ khiến sự tình càng thêm không ổn.” Người áo bào đen đeo mặt nạ màu vàng phát ra tiếng cười khàn khàn.
Trong tay hắn cầm bát sứ, trong bát đựng rượu mơ, vừa thưởng thức bát sứ, vừa nói: “Đã đáp ứng kết minh, Mặc Các vì sao nửa đường rời khỏi, chúng ta cần Võ Lâm minh cho câu trả lời.”
Tiêu Nguyệt Nô thản nhiên nói: “Toàn bộ môn phái dưới trướng Võ Lâm minh, đều là độc lập. Quyết định của bản thân Mặc Các, không quan hệ với Võ Lâm minh.”
Lam Liên đạo trưởng cười lạnh nói: “Đây là giải thích của Võ Lâm minh?”
Tiêu Hồn Thủ Dung Dung không chịu nổi, cả giận nói: “Võ Lâm minh có quy củ của Võ Lâm minh, không tới lượt các ngươi xen vào.”
Lam Liên đạo trưởng ánh mắt tràn ngập ác ý, nhìn nàng một cái thật sâu.
Bốp!
Cây quạt nhỏ cốt bạc đột nhiên mở ra, che ở trước mặt Dung Dung.
Tiêu Nguyệt Nô lần này ra tay tỏ ra cực kỳ đột ngột, như là đánh giá sai đối phương, cản không khí. Mấy vị nữ trưởng lão của Vạn Hoa lâu sâu sắc phát hiện một luồng lực lượng vô hình vô chất bị lâu chủ đỡ được.
Tiêu Nguyệt Nô trợn mắt đẹp lên, lửa giận muốn phun ra: “Ngươi Địa tông nếu là muốn trở mặt với Võ Lâm minh ta, Tiêu Nguyệt Nô phụng bồi đến cùng.”
Lam Liên đạo trưởng hừ một tiếng, thu hồi ánh mắt.
Dung Dung không biết mình đã đi một vòng ở quỷ môn quan ngơ ngác ngồi, gương mặt cứng ngắc. Qua vài giây, nàng phản ứng lại, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.
“Không chỉ Mặc Các, nếu ta không đoán sai, ngày mai còn có thể có mấy môn phái rời khỏi tranh đoạt.” Tiêu Nguyệt Nô thản nhiên nói:
“Các ngươi hẳn là biết, Hứa ngân la đã vào Nguyệt thị sơn trang, hắn ở trong lòng nhân sĩ giang hồ cùng dân chúng địa vị rất cao, Mặc Các không muốn là địch với hắn.”
Lam Liên trầm giọng nói: “Chỉ sợ không chỉ là không muốn đối địch với hắn đâu. Ta nghe nói Võ Lâm minh có một số người, tính bảo vệ Hứa Thất An.”
Đây mới là nguyên nhân thật sự Địa tông cùng người áo bào đen hẹn Võ Lâm minh tới.
Người áo bào đen đeo mặt nạ màu vàng hầm hừ: “Hy vọng Tiêu lâu chủ sau khi trở về chuyển lời Tào minh chủ, ước thúc thủ hạ cho tốt, tuyệt đối đừng vì vài con sâu làm rầu nồi canh, liên lụy toàn bộ Võ Lâm minh.”
Tiêu Nguyệt Nô cười lạnh nói: “Ngươi đang uy hiếp Võ Lâm minh?”
Nàng ý thức được có chút không thích hợp, người Địa tông quá mức kiêng kị Nguyệt thị sơn trang, theo lý thuyết, mặc dù có đám người Lý Diệu Chân Hứa Thất An trợ giúp, nhưng lấy thế cục trước mắt, phần thắng của đối phương quá nhỏ.
Trước bất luận tứ phẩm cường giả như nghiền áp, chỉ bằng đạo thủ Địa tông, xấp xi có thể quét ngang Nguyệt thị sơn trang, tuy nói chỉ là một phân thân. Công tử ca áo bào trắng cười tủm tỉm nói: “Chẳng qua là rác rưởi tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi, có thể ngang ngược bao lâu? Ta có một ngày, phải rút kinh hắn, lột da hắn, đập xương hút tủy.”
Trong lời nói mang theo tự tin, tựa như đó là chuyện đã sớm định sẵn.
Gã to xác bên trái nói: “Kẻ này tuy đại thế chưa thành, nhưng một thân bản lãnh, tuyệt không ở dưới thiếu chủ. Thiếu chủ cần hiểu đạo lý kiêu binh tất bại, tuyệt đối đừng khinh thường.”
Gã to xác bên phải im lặng không nói.
Công tử ca áo bào trắng không kiên nhẫn nói: “Biết rồi biết rồi, ta chưa bao giờ khinh thường hắn, hai người các ngươi, một tên là câm điếc, một tên chỉ biết khuyên, nhàm chán quá.”
Tả sứ cùng hữu sứ là hộ đạo giả phụ thân an bài cho hắn. Tuy phiền chút, quả thật là võ phu dũng mãnh xuất sắc. Công tử ca áo bào trắng chưa bao giờ thấy bọn họ thua.
Công tử ca áo bào trắng vuốt ve nhẫn ngọc, thản nhiên nói: “Ta nghe nói thanh đao đó của Hứa Thất An là giám chính tự mình luyện chế, ừm, lần này mang đao của hắn đoạt lấy trước, thu chút lợi tức không quá phận nhỉ.”
Gã to xác bên trái bình luận: “Đao này sắc bén vô song, nhưng so sánh với “Nguyệt Ảnh”, thiếu chủ đoạt thật ra không tệ.”
Gã to xác bên phải lặng lẽ không nói.
Công tử ca áo bào trắng cười vang nói: “Đi, nghe nói Tam Tiên phường nơi đó đang tụ hội, chúng ta đi vô giúp vui. Lâu chủ Vạn Hoa lâu kia là người đẹp hiếm có.”
Hôm nay, Tam Tiên phường vốn nên kín người hết chỗ bị dọn sạch.
Lăng Vân đứng ở bên đường, mặc áo ba lỗ tối màu, đeo một thanh kiếm sắt, trang phục người giang hồ tiêu chuẩn lại tầm thường.
Thật ra Nguyệt thị sơn trang mỗi ngày đều sẽ phái đệ tử lẻn vào trấn nhỏ tìm hiểu tình báo, quan sát nhất cử nhất động của nhân sĩ giang hồ tập trung ở đây.
Hôm nay việc này vốn nên là đệ tử khác đến làm, nhưng Lăng Vân đoạt lấy công việc. Việc Hứa ngân la “khâm điểm”, ai dám tranh với hắn, hắn liền đấu với kẻ đó.
Người trong lòng Lăng Vân khâm phục nhất sùng bái nhất, chính là Hứa ngân la.
Trước kia tu hành ở trong tông môn, đối với đạo thủ cùng các trưởng lão lòng mang tôn kính, hoặc kính sợ, nhưng cái đó và khâm phục là không giống nhau.
Hắn ở trong thôn trấn dạo qua một vòng, nghe ngóng được một tình báo quan trọng, yêu đạo Địa tông cùng đoàn đội triều đình thần bí, ở Tam Tiên phường mời Võ Lâm minh nói chuyện với nhau.
Bọn họ bá đạo dọn bãi, nhưng lại tựa như không để ý nội dung nói chuyện bị người ta nghe trộm, cho nên tùy ý người hiếu chuyện đứng ở bên đường dưới lầu vô giúp vui.
Bọn họ nhất định đang âm thầm thương lượng đối phó sơn trang như thế nào... Lăng Vân nín thở tập trung, vận chuyển thính lực, bắt giữ tiếng nói chuyện với nhau ở lầu hai.
Lầu hai có bố trí đài quan sát, ba nhóm khách nhân ngồi phân biệt rõ ràng, một bàn là đạo sĩ áo lông, tóc chải vuốt tỉ mỉ, hai mắt ẩn chứa ác ý thật sâu.
Khi nhìn quanh, làm người ta nơm nớp lo sợ.
Một bàn là người thần bí trùm áo bào đen, đeo mặt nạ sắt, một người cầm đầu đeo mặt nạ màu vàng. Chính là ba người này, sáng nay kéo hỏa pháo, oanh tạc Nguyệt thị sơn trang.
Một bàn ngồi đầy nữ tử xinh đẹp, một người trong đó đặc biệt xuất sắc, lấy lụa mỏng che mặt, đôi mắt nhìn quanh phát sáng, như chứa dòng nước mùa thu.
Tỉ lệ dáng người có thể xưng là hoàn mỹ, để thân thể của nàng hơn nữ tử khác đang ngồi.
“Võ Lâm minh không có nam nhân sao, phái một đám đàn bà tới nói chuyện.” Đạo sĩ trung niên ngực thêu hoa sen lam cười lạnh nói.
Ánh mắt của Lam Liên đạo trưởng luôn di chuyển ở dáng người đẫy đà nhiều vẻ của nữ tử xinh đẹp, không chút nào che giấu sự thèm nhỏ dãi cùng ác ý của bản thân.
Yêu đạo Địa tông xấu xa rất trắng trợn rõ ràng.
Lâu chủ Vạn Hoa lâu, Tiêu Nguyệt Nô.
Nàng bàn tay trắng nõn cầm một cây quạt nhỏ nan bạc, nheo mắt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Có việc thì nói. Ngươi nếu nhìn lung tung nữa, ta liền móc hai tròng mắt của ngươi ra ngâm rượu mơ.”
Lam Liên đạo trưởng hắc một tiếng, không những không sợ, ngược lại càng thêm không kiêng nể gì, thiếu chút nữa không mang khiêu khích để vào mắt.
“A, uy hiếp đám điên này, sẽ chỉ khiến sự tình càng thêm không ổn.” Người áo bào đen đeo mặt nạ màu vàng phát ra tiếng cười khàn khàn.
Trong tay hắn cầm bát sứ, trong bát đựng rượu mơ, vừa thưởng thức bát sứ, vừa nói: “Đã đáp ứng kết minh, Mặc Các vì sao nửa đường rời khỏi, chúng ta cần Võ Lâm minh cho câu trả lời.”
Tiêu Nguyệt Nô thản nhiên nói: “Toàn bộ môn phái dưới trướng Võ Lâm minh, đều là độc lập. Quyết định của bản thân Mặc Các, không quan hệ với Võ Lâm minh.”
Lam Liên đạo trưởng cười lạnh nói: “Đây là giải thích của Võ Lâm minh?”
Tiêu Hồn Thủ Dung Dung không chịu nổi, cả giận nói: “Võ Lâm minh có quy củ của Võ Lâm minh, không tới lượt các ngươi xen vào.”
Lam Liên đạo trưởng ánh mắt tràn ngập ác ý, nhìn nàng một cái thật sâu.
Bốp!
Cây quạt nhỏ cốt bạc đột nhiên mở ra, che ở trước mặt Dung Dung.
Tiêu Nguyệt Nô lần này ra tay tỏ ra cực kỳ đột ngột, như là đánh giá sai đối phương, cản không khí. Mấy vị nữ trưởng lão của Vạn Hoa lâu sâu sắc phát hiện một luồng lực lượng vô hình vô chất bị lâu chủ đỡ được.
Tiêu Nguyệt Nô trợn mắt đẹp lên, lửa giận muốn phun ra: “Ngươi Địa tông nếu là muốn trở mặt với Võ Lâm minh ta, Tiêu Nguyệt Nô phụng bồi đến cùng.”
Lam Liên đạo trưởng hừ một tiếng, thu hồi ánh mắt.
Dung Dung không biết mình đã đi một vòng ở quỷ môn quan ngơ ngác ngồi, gương mặt cứng ngắc. Qua vài giây, nàng phản ứng lại, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.
“Không chỉ Mặc Các, nếu ta không đoán sai, ngày mai còn có thể có mấy môn phái rời khỏi tranh đoạt.” Tiêu Nguyệt Nô thản nhiên nói:
“Các ngươi hẳn là biết, Hứa ngân la đã vào Nguyệt thị sơn trang, hắn ở trong lòng nhân sĩ giang hồ cùng dân chúng địa vị rất cao, Mặc Các không muốn là địch với hắn.”
Lam Liên trầm giọng nói: “Chỉ sợ không chỉ là không muốn đối địch với hắn đâu. Ta nghe nói Võ Lâm minh có một số người, tính bảo vệ Hứa Thất An.”
Đây mới là nguyên nhân thật sự Địa tông cùng người áo bào đen hẹn Võ Lâm minh tới.
Người áo bào đen đeo mặt nạ màu vàng hầm hừ: “Hy vọng Tiêu lâu chủ sau khi trở về chuyển lời Tào minh chủ, ước thúc thủ hạ cho tốt, tuyệt đối đừng vì vài con sâu làm rầu nồi canh, liên lụy toàn bộ Võ Lâm minh.”
Tiêu Nguyệt Nô cười lạnh nói: “Ngươi đang uy hiếp Võ Lâm minh?”
Nàng ý thức được có chút không thích hợp, người Địa tông quá mức kiêng kị Nguyệt thị sơn trang, theo lý thuyết, mặc dù có đám người Lý Diệu Chân Hứa Thất An trợ giúp, nhưng lấy thế cục trước mắt, phần thắng của đối phương quá nhỏ.
Trước bất luận tứ phẩm cường giả như nghiền áp, chỉ bằng đạo thủ Địa tông, xấp xi có thể quét ngang Nguyệt thị sơn trang, tuy nói chỉ là một phân thân.