Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 826: Án cũ năm xưa (2)



Hắn trước khi làm việc, khẳng định sẽ cân nhắc hậu quả, ích lợi đủ dày, hắn mới sẽ đi làm. Nếu Hồn Đan chỉ là ổn định căn cơ lục phẩm, hắn không có khả năng lớn chủ động mưu tính diệt thành, trả giá quá lớn.

Nhiều nhất chỉ là ngầm đồng ý Hoài Vương mà thôi.

Lạc Ngọc Hành hỏi ngược lại: “Ngươi có ý kiến gì không?”

Hứa Thất An cười khổ nói: “Thiếu manh mối, không thể nào đoán, ta sẽ thử tra chuyện này một chút. Về phần quốc sư, trong lòng ngài làm được là được.”

Hắn tin tưởng lấy trí tuệ một vị nhị phẩm cường giả, không cần hắn giải thích cùng dặn dò quá nhiều, cho cái nhắc nhở là đủ rồi.

Lạc Ngọc Hành “Ừm” một tiếng, hỏi: “Vương phi, thật sự bị man tộc bắt đi, sau đó không có tin tức nữa?”

Hứa Thất An bóp cổ tay thở dài: “Đúng vậy, đáng tiếc Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, Hoài Vương đã chết, vương phi chỉ sợ cũng...”

Hắn thích hợp biểu lộ một ít tiếc hận, biểu đạt ra đầy đủ một nam tử bình thường tiếc nuối đối với tuyệt sắc mỹ nhân chết thảm.

Lạc Ngọc Hành bất động thanh sắc liếc hắn, im lặng một lát, lơ đãng hỏi: “Nghe Kim Liên nói, ngươi từng ở trong địa cung cổ mộ ngoài thành Ung Châu, phát hiện thuật trong phòng (thuật song tu) thượng cổ?”

Ngươi hỏi cái này làm chi? Hứa Thất An sửng sốt một phen, trả lời theo sự thật: “Đúng vậy.”

“Có tìm hiểu thấu triệt không?”

Lúc hỏi, đôi mắt đẹp của Lạc Ngọc Hành chuyên chú nhìn hắn.

“Cái này... Chưa từng tu hành, nghe Kim Liên đạo trưởng nói, thuật này cần nam nữ tinh thông thuật trong phòng cùng tu mới được, không phải cứ tìm một nữ tử, thì có thể song tu.”

Hứa Thất An cũng là lão bánh quẩy, cùng một vị tuyệt sắc mỹ nhân nói đến loại chuyện riêng tư này, vẫn có chút xấu hổ.

Lạc Ngọc Hành khẽ gật đầu.

Hứa Thất An từ trong mắt nàng thấy được một tia hài lòng?

“Vụ án tàn sát cả thành Sở Châu tạm có một cái kết, Nguyên Cảnh bây giờ hận chỉ mong việc này lập tức trôi qua, sẽ tuyệt không ở trong ngắn hạn thi hành trả thù với ngươi.” Lạc Ngọc Hành nhắc nhở:

“Về phần sau này, ngươi tự phòng bị nhiều hơn. Một khi phát hiện hắn có dấu hiệu trả thù, thì lập tức bảo người nhà từ quan, chờ về sau lại trỗi dậy đi.”

Hứa Thất An gật gật đầu, đây là trả giá đắc tội một hoàng đế.

Độc thủ phía sau màn tạm thời chưa có dấu hiệu ra tay, là bệnh xa, mà Nguyên Cảnh Đế là lo gần.

Ta phải tăng lên tu vi cực nhanh, như vậy mới có năng lực tự bảo vệ mình...

“Cất kỹ phù kiếm này, thời khắc nguy cơ lấy khí cơ kích phát, miễn cưỡng tính là một chiêu của ta. Nếu là cần liên lạc, rót thần niệm vào là được.”

Dương thần của Lạc Ngọc Hành hóa thành ánh sáng vàng rời đi.

Hứa Thất An thu lại phù kiếm, day day mi tâm: “Mục tiêu ngắn hạn, tấn thăng ngũ phẩm. Sau đó điều tra Nguyên Cảnh Đế, hắc, không ngờ được ta cũng có một ngày tra hoàng đế.”

...

“Chung Ly Chung Ly...”

Hứa Thất An rời phòng, nhìn xung quanh.

“Ta ở đây.” Chung Ly ôm đầu gối, ngồi ở bên cửa sổ, yếu ớt đáp lại một câu.

Chưa ngã bị thương là tốt... Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra.

Hắn dẫn Chung Ly đi ngang qua bên thư phòng của Hứa Nhị lang, từ trong cửa sổ nhìn lại, Hứa Nhị lang cùng Sở Nguyên Chẩn nâng cốc vui vẻ, thư sinh ngồi nói chuyện phiếm vẫn đang tiếp tục.

Ừm, lấy sự lão luyện của Sở huynh đối với đạo lí đối nhân xử thế, dưới điều kiện tiên quyết biết Nhị lang “không muốn lộ ra thân phận”, sẽ không tùy tiện đề cập mảnh vỡ Địa Thư.

Nhị lang có thể tán gẫu cùng Sở Nguyên Chẩn lâu như vậy, không hổ là hội nguyên kỳ thi mùa xuân, nhị giáp tiến sĩ, trình độ không tệ.

Đi mãi tới cửa phòng Lý Diệu Chân, nghe thấy Tô Tô ở bên trong giọng giòn tan nói: “Cha, ai, cha, ai...”

Như máy đọc lại, một lần lại một lần, bộ dáng vui không chịu nổi.

“Ngươi đã bắt đầu luyện tập gọi ta cha như thế nào sao? Không cần gọi cha, phải gọi ba ba.” Hứa Thất An đẩy ra cửa phòng, tiến vào phòng.

Tô Tô mặc váy trắng phức tạp đẹp tinh xảo, cười khanh khách nói: “Chuyện liên quan gì tới ngươi, đứa trẻ ngu ngốc kia nhà ngươi thật thú vị, chủ nhân dạy ngươi biết chữ, viết một cái “Cha”, chủ nhân nói: cha.

“Đứa bé ngu xuẩn đó nhà ngươi nói: ai (thán từ, tỏ ý kinh ngạc, không vừa lòng)!”

Tô Tô cười trượt lòng bàn chân, gục ở trên bàn, cười run rẩy hết cả người.

Hứa Thất An: “...”

Khó trách Lý Diệu Chân lúc ấy bộ dáng hoài nghi cuộc đời.

Vậy Sở Nguyên Chẩn lại là vì sao nổi giận như thế? Hắn nghĩ nghĩ, nhịn xuống chưa hỏi, không muốn đi động vào nỗi đau của đồng bạn.

“Ta muốn ra ngoài một chuyến, ngươi nếu không có việc gì, theo ta đi một chuyến?” Hứa Thất An nhìn về phía thánh nữ Thiên tông.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của thánh nữ tràn ngập ba chữ “không vui vẻ”, hậm hực nói: “Có việc thì nói, đừng quấy nhiễu ta tu hành.”

Giọng điệu có chút nóng, ngươi đừng giận chó đánh mèo Tiểu Đậu Đinh đến trên đầu ta chứ... Hứa Thất An giải thích:

“Ta biết một chỗ nhà riêng của Tào quốc công, bên trong cất giấu thứ khó lường, cùng đi thăm dò một chút?”

Ngươi vừa nói như vậy ta liền có hứng thú luôn... Lý Diệu Chân cười lên: “Được.”

...

Nhà riêng của Tào quốc công cách hoàng thành mấy dặm, một tiểu viện sát bên hồ nước.

Nói là tiểu viện, thật ra cũng không nhỏ, hai sân, cửa sân treo khóa, đã lâu chưa từng có ai ở lại.

Lý Diệu Chân nheo mắt, đánh giá tòa nhà này, hừ lạnh nói: “Một căn nhà riêng như vậy, cách hoàng thành không xa, vị trí tốt, lại yên tĩnh, ít nhất phải tám ngàn lượng bạc.

“Mà Tào quốc công có mười mấy căn nhà riêng như vậy, dùng để kim ốc tàng kiều nuôi vợ bé, quả thực đáng hận, đáng giết.”

Xin lỗi, không lâu nữa, ta cũng thành nam nhân mua nhà riêng nuôi vợ bé... Hứa Thất An âm thầm trêu chọc một câu, nhìn quanh, bản năng trực giác của võ giả đối với nguy hiểm chưa đưa ra đáp lại.

Chung quanh không có ai mai phục, căn nhà riêng này của Tào quốc công, quả thật kín đáo.

Thấy xung quanh vắng lặng, Hứa Thất An Lý Diệu Chân cùng Chung Ly vượt tường cao, nhẹ nhàng đáp ở trong sân.

Khoảnh khắc bàn chân rơi xuống đất, Hứa Thất An đột nhiên xoay người, dang hai tay, ngay sau đó, Chung Ly khi trèo tường mũi chân bị vấp một phát lao đầu chui vào trong lòng hắn.

Chung sư tỷ thân thể mềm mại, cách áo bào vải, vẫn có thể cảm nhận được da thịt co giãn.

“Cảm ơn...” Chung Ly có chút vui sướng, vốn lần này, mặt của nàng rơi xuống đất trước hết.

“Không cần cảm tạ, quen tay hay việc.” Hứa Thất An cười nói.

“...” Lý Diệu Chân muốn nói lại thôi, thương hại thở dài một tiếng.

Thuật sĩ ngũ phẩm, dự ngôn sư, không biết kẹt chết bao nhiêu con cưng của trời.

Căn nhà này đã lâu không có người ở, nhưng cũng không tỏ ra điêu tàn, nghĩ hẳn là Tào quốc công định kỳ để người đến bảo dưỡng, quét tước.

Xuyên qua sân, tiến vào sảnh, ba người mò mẫm một vòng, phát hiện đây là tòa nhà rất bình thường, để đó không dùng, không có thứ quá quý giá. Hắn trước khi làm việc, khẳng định sẽ cân nhắc hậu quả, ích lợi đủ dày, hắn mới sẽ đi làm. Nếu Hồn Đan chỉ là ổn định căn cơ lục phẩm, hắn không có khả năng lớn chủ động mưu tính diệt thành, trả giá quá lớn.

Nhiều nhất chỉ là ngầm đồng ý Hoài Vương mà thôi.

Lạc Ngọc Hành hỏi ngược lại: “Ngươi có ý kiến gì không?”

Hứa Thất An cười khổ nói: “Thiếu manh mối, không thể nào đoán, ta sẽ thử tra chuyện này một chút. Về phần quốc sư, trong lòng ngài làm được là được.”

Hắn tin tưởng lấy trí tuệ một vị nhị phẩm cường giả, không cần hắn giải thích cùng dặn dò quá nhiều, cho cái nhắc nhở là đủ rồi.

Lạc Ngọc Hành “Ừm” một tiếng, hỏi: “Vương phi, thật sự bị man tộc bắt đi, sau đó không có tin tức nữa?”

Hứa Thất An bóp cổ tay thở dài: “Đúng vậy, đáng tiếc Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, Hoài Vương đã chết, vương phi chỉ sợ cũng...”

Hắn thích hợp biểu lộ một ít tiếc hận, biểu đạt ra đầy đủ một nam tử bình thường tiếc nuối đối với tuyệt sắc mỹ nhân chết thảm.

Lạc Ngọc Hành bất động thanh sắc liếc hắn, im lặng một lát, lơ đãng hỏi: “Nghe Kim Liên nói, ngươi từng ở trong địa cung cổ mộ ngoài thành Ung Châu, phát hiện thuật trong phòng (thuật song tu) thượng cổ?”

Ngươi hỏi cái này làm chi? Hứa Thất An sửng sốt một phen, trả lời theo sự thật: “Đúng vậy.”

“Có tìm hiểu thấu triệt không?”

Lúc hỏi, đôi mắt đẹp của Lạc Ngọc Hành chuyên chú nhìn hắn.

“Cái này... Chưa từng tu hành, nghe Kim Liên đạo trưởng nói, thuật này cần nam nữ tinh thông thuật trong phòng cùng tu mới được, không phải cứ tìm một nữ tử, thì có thể song tu.”

Hứa Thất An cũng là lão bánh quẩy, cùng một vị tuyệt sắc mỹ nhân nói đến loại chuyện riêng tư này, vẫn có chút xấu hổ.

Lạc Ngọc Hành khẽ gật đầu.

Hứa Thất An từ trong mắt nàng thấy được một tia hài lòng?

“Vụ án tàn sát cả thành Sở Châu tạm có một cái kết, Nguyên Cảnh bây giờ hận chỉ mong việc này lập tức trôi qua, sẽ tuyệt không ở trong ngắn hạn thi hành trả thù với ngươi.” Lạc Ngọc Hành nhắc nhở:

“Về phần sau này, ngươi tự phòng bị nhiều hơn. Một khi phát hiện hắn có dấu hiệu trả thù, thì lập tức bảo người nhà từ quan, chờ về sau lại trỗi dậy đi.”

Hứa Thất An gật gật đầu, đây là trả giá đắc tội một hoàng đế.

Độc thủ phía sau màn tạm thời chưa có dấu hiệu ra tay, là bệnh xa, mà Nguyên Cảnh Đế là lo gần.

Ta phải tăng lên tu vi cực nhanh, như vậy mới có năng lực tự bảo vệ mình...

“Cất kỹ phù kiếm này, thời khắc nguy cơ lấy khí cơ kích phát, miễn cưỡng tính là một chiêu của ta. Nếu là cần liên lạc, rót thần niệm vào là được.”

Dương thần của Lạc Ngọc Hành hóa thành ánh sáng vàng rời đi.

Hứa Thất An thu lại phù kiếm, day day mi tâm: “Mục tiêu ngắn hạn, tấn thăng ngũ phẩm. Sau đó điều tra Nguyên Cảnh Đế, hắc, không ngờ được ta cũng có một ngày tra hoàng đế.”

...

“Chung Ly Chung Ly...”

Hứa Thất An rời phòng, nhìn xung quanh.

“Ta ở đây.” Chung Ly ôm đầu gối, ngồi ở bên cửa sổ, yếu ớt đáp lại một câu.

Chưa ngã bị thương là tốt... Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra.

Hắn dẫn Chung Ly đi ngang qua bên thư phòng của Hứa Nhị lang, từ trong cửa sổ nhìn lại, Hứa Nhị lang cùng Sở Nguyên Chẩn nâng cốc vui vẻ, thư sinh ngồi nói chuyện phiếm vẫn đang tiếp tục.

Ừm, lấy sự lão luyện của Sở huynh đối với đạo lí đối nhân xử thế, dưới điều kiện tiên quyết biết Nhị lang “không muốn lộ ra thân phận”, sẽ không tùy tiện đề cập mảnh vỡ Địa Thư.

Nhị lang có thể tán gẫu cùng Sở Nguyên Chẩn lâu như vậy, không hổ là hội nguyên kỳ thi mùa xuân, nhị giáp tiến sĩ, trình độ không tệ.

Đi mãi tới cửa phòng Lý Diệu Chân, nghe thấy Tô Tô ở bên trong giọng giòn tan nói: “Cha, ai, cha, ai...”

Như máy đọc lại, một lần lại một lần, bộ dáng vui không chịu nổi.

“Ngươi đã bắt đầu luyện tập gọi ta cha như thế nào sao? Không cần gọi cha, phải gọi ba ba.” Hứa Thất An đẩy ra cửa phòng, tiến vào phòng.

Tô Tô mặc váy trắng phức tạp đẹp tinh xảo, cười khanh khách nói: “Chuyện liên quan gì tới ngươi, đứa trẻ ngu ngốc kia nhà ngươi thật thú vị, chủ nhân dạy ngươi biết chữ, viết một cái “Cha”, chủ nhân nói: cha.

“Đứa bé ngu xuẩn đó nhà ngươi nói: ai (thán từ, tỏ ý kinh ngạc, không vừa lòng)!”

Tô Tô cười trượt lòng bàn chân, gục ở trên bàn, cười run rẩy hết cả người.

Hứa Thất An: “...”

Khó trách Lý Diệu Chân lúc ấy bộ dáng hoài nghi cuộc đời.

Vậy Sở Nguyên Chẩn lại là vì sao nổi giận như thế? Hắn nghĩ nghĩ, nhịn xuống chưa hỏi, không muốn đi động vào nỗi đau của đồng bạn.

“Ta muốn ra ngoài một chuyến, ngươi nếu không có việc gì, theo ta đi một chuyến?” Hứa Thất An nhìn về phía thánh nữ Thiên tông.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của thánh nữ tràn ngập ba chữ “không vui vẻ”, hậm hực nói: “Có việc thì nói, đừng quấy nhiễu ta tu hành.”

Giọng điệu có chút nóng, ngươi đừng giận chó đánh mèo Tiểu Đậu Đinh đến trên đầu ta chứ... Hứa Thất An giải thích:

“Ta biết một chỗ nhà riêng của Tào quốc công, bên trong cất giấu thứ khó lường, cùng đi thăm dò một chút?”

Ngươi vừa nói như vậy ta liền có hứng thú luôn... Lý Diệu Chân cười lên: “Được.”

...

Nhà riêng của Tào quốc công cách hoàng thành mấy dặm, một tiểu viện sát bên hồ nước.

Nói là tiểu viện, thật ra cũng không nhỏ, hai sân, cửa sân treo khóa, đã lâu chưa từng có ai ở lại.

Lý Diệu Chân nheo mắt, đánh giá tòa nhà này, hừ lạnh nói: “Một căn nhà riêng như vậy, cách hoàng thành không xa, vị trí tốt, lại yên tĩnh, ít nhất phải tám ngàn lượng bạc.

“Mà Tào quốc công có mười mấy căn nhà riêng như vậy, dùng để kim ốc tàng kiều nuôi vợ bé, quả thực đáng hận, đáng giết.”

Xin lỗi, không lâu nữa, ta cũng thành nam nhân mua nhà riêng nuôi vợ bé... Hứa Thất An âm thầm trêu chọc một câu, nhìn quanh, bản năng trực giác của võ giả đối với nguy hiểm chưa đưa ra đáp lại.

Chung quanh không có ai mai phục, căn nhà riêng này của Tào quốc công, quả thật kín đáo.

Thấy xung quanh vắng lặng, Hứa Thất An Lý Diệu Chân cùng Chung Ly vượt tường cao, nhẹ nhàng đáp ở trong sân.

Khoảnh khắc bàn chân rơi xuống đất, Hứa Thất An đột nhiên xoay người, dang hai tay, ngay sau đó, Chung Ly khi trèo tường mũi chân bị vấp một phát lao đầu chui vào trong lòng hắn.

Chung sư tỷ thân thể mềm mại, cách áo bào vải, vẫn có thể cảm nhận được da thịt co giãn.

“Cảm ơn...” Chung Ly có chút vui sướng, vốn lần này, mặt của nàng rơi xuống đất trước hết.

“Không cần cảm tạ, quen tay hay việc.” Hứa Thất An cười nói.

“...” Lý Diệu Chân muốn nói lại thôi, thương hại thở dài một tiếng.

Thuật sĩ ngũ phẩm, dự ngôn sư, không biết kẹt chết bao nhiêu con cưng của trời.

Căn nhà này đã lâu không có người ở, nhưng cũng không tỏ ra điêu tàn, nghĩ hẳn là Tào quốc công định kỳ để người đến bảo dưỡng, quét tước.

Xuyên qua sân, tiến vào sảnh, ba người mò mẫm một vòng, phát hiện đây là tòa nhà rất bình thường, để đó không dùng, không có thứ quá quý giá.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv