Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 818: Hỏi linh (2)



Quốc Tử Giám.

Quốc Tử Giám vốn một trong những thánh địa tiếng đọc sách quanh quẩn, thiên hạ học sinh, lúc này nơi nơi đều là tiếng trách cứ cảm khái trào dâng cùng tiếng tức giận mắng.

Người đọc sách mắng người, so với dân chúng đa dạng hơn nhiều.

“Trấn Bắc vương chết không đáng tiếc, chỉ là không ngờ ngay cả bệ hạ cũng... Hôn quân, đây là điềm báo mất nước, có thể nào để hắn dính vào như thế, Giám chính, Giám chính chẳng lẽ trước đó cũng không biết?”

“Chư công cả triều không một nam nhi, chúng ta khổ đọc sách thánh hiền, thế mà lại phải làm bạn với đám người đọc sách không có xương sống này?”

“Thế nào cũng cần Hứa Ngân la chém hai tên giặc, mang việc này làm ầm long trời lở đất, bọn họ mới dám cứng rắn đối đầu bệ hạ, phi, đổi là ta, đã ngay lập tức dẫn đầu.”

“Võ phu tuy lấy lực vi phạm lệnh cấm, nhưng gặp việc táng tận thiên lương cỡ này, cũng chỉ có võ phu có thể ngăn cơn sóng dữ.”

“Ài, tương lai sách sử ghi một bút này, người đọc sách mất hết mặt mũi. Đáng tiếc Hứa Ngân la không phải người đọc sách nho gia ta.”

Lúc này, một học sinh trẻ tuổi chạy vào, hưng phấn nói: “Các vị các vị, ta vừa mới nghe được một tin tức tốt.”

Các học sinh trong sân nhìn qua, đều nhíu mày.

Tuy hoàng đế hạ chiếu tự kể tội, thừa nhận việc này, không để trung thần hàm oan, nhưng bản thân chuyện này vẫn như cũ là bi kịch màu đen, không đáng giá hưng phấn.

Vị học sinh trẻ tuổi kia nghênh đón mọi người, kích động nói: “Ta nghe nói, hôm nay Triệu Thủ viện trưởng thư viện Vân Lộc xuất hiện ở triều đường, trước mặt chư công cùng bệ hạ, nói, nói Hứa Ngân la là nhập thất đệ tử của ông.”

Cái gì?!

Lập tức, không khí trong sân bùng nổ, các học sinh lộ ra vẻ mặt hưng phấn hơn nữa kích động, sải bước lên đón.

“Hứa Ngân la là học sinh thư viện Vân Lộc?”

“Nhập thất đệ tử của Triệu viện trưởng, lời, lời ấy là thật?”

Mấy học sinh sắc mặt đỏ lên, túm chặt tay áo người nọ, lớn tiếng truy hỏi.

Lúc này, ta nếu nói là nói đùa, sẽ bị đánh nhỉ... Người nọ nói thầm trong lòng một tiếng, gật đầu nói: “Việc này quan trường có truyền, không phải ta tự dưng vẽ ra.”

“Ha ha ha, hôm nay liên tiếp việc vui, đáng uống cạn một chén lớn, đi, đi uống rượu.”

“Hôm nay không đọc sách nữa, phóng túng một hồi.”

Từ trước tới nay, Đại Phụng thi khôi là xuất thân võ phu, đây là cái gai trong lòng toàn bộ người đọc sách, mỗi lần đề cập, đã cảm khái khâm phục, lại bóp cổ tay thở dài.

Cho rằng hậu nhân khi nhìn lại đoạn lịch sử này, tất nhiên đối với phát ra tiếng cười nhạo người đọc sách một thế hệ. này Người đọc sách không phải để ý tiếng tăm đời sau sao.

Bây giờ, biết Hứa Thất An là học sinh thư viện Vân Lộc, miễn bàn vui vẻ bao nhiêu, tuy thư viện Vân Lộc cùng Quốc Tử Giám có tranh chấp đạo thống, nhưng trong sách sử cũng sẽ mặc kệ điều này.

Giống nhau đều là người đọc sách nho gia.

Học sinh Quốc Tử Giám, gọi bạn kéo bè ra ngoài uống rượu.

Giám thừa mang chuyện này bẩm báo cho tế tửu, nổi giận nói: “Trong Quốc Tử Giám có gần một nửa học sinh ra ngoài lêu lổng, hôm nay không phải là ngày nghỉ.”

Lão tế tửu tóc bạc trắng tựa ở giường mềm, không có biểu cảm gì nói:

“Việc triều đình hôm nay nói cho chúng ta biết, có đạo nhiều trợ giúp mất đạo chẳng ai giúp, thánh nhân không lừa ta.”

Ý tứ của tế tửu là, đừng đối địch với quần chúng, khi đối mặt đại thế, cần thích hợp bỏ qua quy củ, làm ra nhường nhịn... Giám thừa đụng phải cái đinh mềm, nhíu mày tự hỏi.

...

Hoài Khánh phủ.

Hoài Khánh trang phục cung đình màu trắng, tóc đen như thác nước, ngồi ở bên bàn, ánh mắt nhìn phía Lâm An váy đỏ, bình thản cười: “Hắn chưa bao giờ làm người ta thất vọng, không phải sao.”

Rồi lại thở dài: “Sau việc này, thanh danh của bệ hạ, thanh danh hoàng thất, sẽ giảm tới đáy vực.”

Phiếu Phiếu mặt trứng ngỗng mắt hoa đào mang theo mỉm cười ngọt ngào, lời lẽ chính nghĩa nói: “Làm sai thì phải nhượng bộ, ta tuy không thích đọc sách, nhưng thái phó dạy chúng ta, biết sai có thể sửa là việc thiện to lớn.”

Làm người đầu óc đơn giản cũng có thể tính là một việc hạnh phúc... Hoài Khánh ở trong lòng coi thường muội muội một phen, ở mặt ngoài là sẽ không nói.

Không phải là nể mặt Lâm An, mà là nàng nhất định xù lông, sau đó lao tới cào mặt nàng.

Hoài Khánh ngại phiền.

Người thông minh, sẽ không tìm phiền toái cho bản thân.

Thấy Hoài Khánh không nói lời nào, Lâm An nâng cái cằm trắng như tuyết, trang sức phức tạp ở đỉnh đầu lay động, dịu dàng nói:

“Một số kẻ nào đó trong miệng hô đại nghĩa, nói phụ hoàng làm sai, kết quả chờ lúc cần ngươi góp sức, lập tức không nói chuyện nữa.”

Nói xong, nàng lấy ánh mắt kiêu ngạo liếc nhìn Hoài Khánh, tỏ vẻ một ván này là ta thắng, ta rốt cuộc đè ép Hoài Khánh một lần.

Thứ Phiếu Phiếu ám chỉ là chuyện mang Lý Diệu Chân cùng Hằng Viễn vào hoàng thành, cũng thu lưu bọn họ.

Hoài Khánh cười cười.

Sau khi Hứa Thất An chém giết hai tên giặc, Lâm An liền quét sạch sự đè nén trong lồng ngực, cả người lại khôi phục hoạt bát, càng bởi vì nàng ngày hôm trước che giấu “nghịch tặc”, có sự tham dự này, đầu óc nàng liền thông suốt.

Nếu không, trong lòng khẳng định phải nghẹn, nghẹn thật lâu, không đến mức có khúc mắc tâm lý, nhưng trái tim đơn thuần đơn giản này ít nhiều sẽ phủ kín mây đen.

Hoài Khánh cố ý mang phần công lao này “tặng cho” Lâm An, chính là nguyên nhân này.

Nhưng, Hoài Khánh cũng không phải là tỷ tỷ khoan dung rộng lượng đến mức mặc kệ cho Lâm An khiêu khích thờ ơ, vẻ mặt tán dương cười nói: “Đúng vậy, so với thái tử ca ca đó của ngươi có đảm đương hơn nhiều.”

Khuôn mặt nhỏ của Lâm An nhất thời suy sụp.

“Ta về phủ.” Nàng thở phì phì đứng dậy.

Dây vòng đinh đương, một mảng màu vàng nhạt chiếu vào trong mắt Hoài Khánh, đó là một khối ngọc bội tính chất long lanh.

Ánh mắt trưởng công chúa lạnh lùng liếc một lần, nhíu nhíu mày: “Khối này bên hông ngươi là cái gì?”

Lâm An vươn bàn tay trắng nhỏ, lòng bàn tay kéo ngọc bội, ồ một tiếng, giải thích:

“Đây là ngọc bội cẩu nô tài tặng ta, tính chất cùng chế tác đều tạm được, nhưng đây là hắn tự tay khắc. Ngươi xem, tỳ vết nhiều như vậy, nếu mua, tuyệt đối không phải như thế.”

Dứt lời, nàng ngẩng khuôn mặt tính chất khoe khoang, lộ ra cái cằm đường cong duyên dáng.

Có lẽ bản thân cũng chưa chú ý tới, trong lời nói có sự ngọt ngào nho nhỏ.

Khuôn mặt xinh đẹp thuần trắng của Hoài Khánh, trong nháy mắt, như có cơn bão hiện lên, nhưng sau đó khôi phục nguyên dạng, thản nhiên nói: “Cút đi, đừng ở nơi này chướng mắt ta.”

“Ta vốn muốn đi, hừ!”

Phiếu Phiếu tức giận, cảm thấy Hoài Khánh gọi nàng lại, chính là vì nói một câu cuối cùng này, để vãn hồi mặt mũi, chèn ép nàng.

Nàng không vui xoay người, lắc thân hình như rắn nước, làn váy tung bay, đi khỏi nội sảnh.

Váy đỏ đi rồi, Hoài Khánh tức giận từ trong lòng lấy ra một con dấu tinh xảo, như trút giận ném xuống đất.

Qua một hồi lâu, nàng lại đứng dậy, xách làn váy đi nhặt về, cẩn thận kiểm tra, phát hiện một góc con dấu thiếu một vết nhỏ.

Đôi lông mày đẹp lập tức nhíu lên, có chút đau lòng. Quốc Tử Giám.

Quốc Tử Giám vốn một trong những thánh địa tiếng đọc sách quanh quẩn, thiên hạ học sinh, lúc này nơi nơi đều là tiếng trách cứ cảm khái trào dâng cùng tiếng tức giận mắng.

Người đọc sách mắng người, so với dân chúng đa dạng hơn nhiều.

“Trấn Bắc vương chết không đáng tiếc, chỉ là không ngờ ngay cả bệ hạ cũng... Hôn quân, đây là điềm báo mất nước, có thể nào để hắn dính vào như thế, Giám chính, Giám chính chẳng lẽ trước đó cũng không biết?”

“Chư công cả triều không một nam nhi, chúng ta khổ đọc sách thánh hiền, thế mà lại phải làm bạn với đám người đọc sách không có xương sống này?”

“Thế nào cũng cần Hứa Ngân la chém hai tên giặc, mang việc này làm ầm long trời lở đất, bọn họ mới dám cứng rắn đối đầu bệ hạ, phi, đổi là ta, đã ngay lập tức dẫn đầu.”

“Võ phu tuy lấy lực vi phạm lệnh cấm, nhưng gặp việc táng tận thiên lương cỡ này, cũng chỉ có võ phu có thể ngăn cơn sóng dữ.”

“Ài, tương lai sách sử ghi một bút này, người đọc sách mất hết mặt mũi. Đáng tiếc Hứa Ngân la không phải người đọc sách nho gia ta.”

Lúc này, một học sinh trẻ tuổi chạy vào, hưng phấn nói: “Các vị các vị, ta vừa mới nghe được một tin tức tốt.”

Các học sinh trong sân nhìn qua, đều nhíu mày.

Tuy hoàng đế hạ chiếu tự kể tội, thừa nhận việc này, không để trung thần hàm oan, nhưng bản thân chuyện này vẫn như cũ là bi kịch màu đen, không đáng giá hưng phấn.

Vị học sinh trẻ tuổi kia nghênh đón mọi người, kích động nói: “Ta nghe nói, hôm nay Triệu Thủ viện trưởng thư viện Vân Lộc xuất hiện ở triều đường, trước mặt chư công cùng bệ hạ, nói, nói Hứa Ngân la là nhập thất đệ tử của ông.”

Cái gì?!

Lập tức, không khí trong sân bùng nổ, các học sinh lộ ra vẻ mặt hưng phấn hơn nữa kích động, sải bước lên đón.

“Hứa Ngân la là học sinh thư viện Vân Lộc?”

“Nhập thất đệ tử của Triệu viện trưởng, lời, lời ấy là thật?”

Mấy học sinh sắc mặt đỏ lên, túm chặt tay áo người nọ, lớn tiếng truy hỏi.

Lúc này, ta nếu nói là nói đùa, sẽ bị đánh nhỉ... Người nọ nói thầm trong lòng một tiếng, gật đầu nói: “Việc này quan trường có truyền, không phải ta tự dưng vẽ ra.”

“Ha ha ha, hôm nay liên tiếp việc vui, đáng uống cạn một chén lớn, đi, đi uống rượu.”

“Hôm nay không đọc sách nữa, phóng túng một hồi.”

Từ trước tới nay, Đại Phụng thi khôi là xuất thân võ phu, đây là cái gai trong lòng toàn bộ người đọc sách, mỗi lần đề cập, đã cảm khái khâm phục, lại bóp cổ tay thở dài.

Cho rằng hậu nhân khi nhìn lại đoạn lịch sử này, tất nhiên đối với phát ra tiếng cười nhạo người đọc sách một thế hệ. này Người đọc sách không phải để ý tiếng tăm đời sau sao.

Bây giờ, biết Hứa Thất An là học sinh thư viện Vân Lộc, miễn bàn vui vẻ bao nhiêu, tuy thư viện Vân Lộc cùng Quốc Tử Giám có tranh chấp đạo thống, nhưng trong sách sử cũng sẽ mặc kệ điều này.

Giống nhau đều là người đọc sách nho gia.

Học sinh Quốc Tử Giám, gọi bạn kéo bè ra ngoài uống rượu.

Giám thừa mang chuyện này bẩm báo cho tế tửu, nổi giận nói: “Trong Quốc Tử Giám có gần một nửa học sinh ra ngoài lêu lổng, hôm nay không phải là ngày nghỉ.”

Lão tế tửu tóc bạc trắng tựa ở giường mềm, không có biểu cảm gì nói:

“Việc triều đình hôm nay nói cho chúng ta biết, có đạo nhiều trợ giúp mất đạo chẳng ai giúp, thánh nhân không lừa ta.”

Ý tứ của tế tửu là, đừng đối địch với quần chúng, khi đối mặt đại thế, cần thích hợp bỏ qua quy củ, làm ra nhường nhịn... Giám thừa đụng phải cái đinh mềm, nhíu mày tự hỏi.

...

Hoài Khánh phủ.

Hoài Khánh trang phục cung đình màu trắng, tóc đen như thác nước, ngồi ở bên bàn, ánh mắt nhìn phía Lâm An váy đỏ, bình thản cười: “Hắn chưa bao giờ làm người ta thất vọng, không phải sao.”

Rồi lại thở dài: “Sau việc này, thanh danh của bệ hạ, thanh danh hoàng thất, sẽ giảm tới đáy vực.”

Phiếu Phiếu mặt trứng ngỗng mắt hoa đào mang theo mỉm cười ngọt ngào, lời lẽ chính nghĩa nói: “Làm sai thì phải nhượng bộ, ta tuy không thích đọc sách, nhưng thái phó dạy chúng ta, biết sai có thể sửa là việc thiện to lớn.”

Làm người đầu óc đơn giản cũng có thể tính là một việc hạnh phúc... Hoài Khánh ở trong lòng coi thường muội muội một phen, ở mặt ngoài là sẽ không nói.

Không phải là nể mặt Lâm An, mà là nàng nhất định xù lông, sau đó lao tới cào mặt nàng.

Hoài Khánh ngại phiền.

Người thông minh, sẽ không tìm phiền toái cho bản thân.

Thấy Hoài Khánh không nói lời nào, Lâm An nâng cái cằm trắng như tuyết, trang sức phức tạp ở đỉnh đầu lay động, dịu dàng nói:

“Một số kẻ nào đó trong miệng hô đại nghĩa, nói phụ hoàng làm sai, kết quả chờ lúc cần ngươi góp sức, lập tức không nói chuyện nữa.”

Nói xong, nàng lấy ánh mắt kiêu ngạo liếc nhìn Hoài Khánh, tỏ vẻ một ván này là ta thắng, ta rốt cuộc đè ép Hoài Khánh một lần.

Thứ Phiếu Phiếu ám chỉ là chuyện mang Lý Diệu Chân cùng Hằng Viễn vào hoàng thành, cũng thu lưu bọn họ.

Hoài Khánh cười cười.

Sau khi Hứa Thất An chém giết hai tên giặc, Lâm An liền quét sạch sự đè nén trong lồng ngực, cả người lại khôi phục hoạt bát, càng bởi vì nàng ngày hôm trước che giấu “nghịch tặc”, có sự tham dự này, đầu óc nàng liền thông suốt.

Nếu không, trong lòng khẳng định phải nghẹn, nghẹn thật lâu, không đến mức có khúc mắc tâm lý, nhưng trái tim đơn thuần đơn giản này ít nhiều sẽ phủ kín mây đen.

Hoài Khánh cố ý mang phần công lao này “tặng cho” Lâm An, chính là nguyên nhân này.

Nhưng, Hoài Khánh cũng không phải là tỷ tỷ khoan dung rộng lượng đến mức mặc kệ cho Lâm An khiêu khích thờ ơ, vẻ mặt tán dương cười nói: “Đúng vậy, so với thái tử ca ca đó của ngươi có đảm đương hơn nhiều.”

Khuôn mặt nhỏ của Lâm An nhất thời suy sụp.

“Ta về phủ.” Nàng thở phì phì đứng dậy.

Dây vòng đinh đương, một mảng màu vàng nhạt chiếu vào trong mắt Hoài Khánh, đó là một khối ngọc bội tính chất long lanh.

Ánh mắt trưởng công chúa lạnh lùng liếc một lần, nhíu nhíu mày: “Khối này bên hông ngươi là cái gì?”

Lâm An vươn bàn tay trắng nhỏ, lòng bàn tay kéo ngọc bội, ồ một tiếng, giải thích:

“Đây là ngọc bội cẩu nô tài tặng ta, tính chất cùng chế tác đều tạm được, nhưng đây là hắn tự tay khắc. Ngươi xem, tỳ vết nhiều như vậy, nếu mua, tuyệt đối không phải như thế.”

Dứt lời, nàng ngẩng khuôn mặt tính chất khoe khoang, lộ ra cái cằm đường cong duyên dáng.

Có lẽ bản thân cũng chưa chú ý tới, trong lời nói có sự ngọt ngào nho nhỏ.

Khuôn mặt xinh đẹp thuần trắng của Hoài Khánh, trong nháy mắt, như có cơn bão hiện lên, nhưng sau đó khôi phục nguyên dạng, thản nhiên nói: “Cút đi, đừng ở nơi này chướng mắt ta.”

“Ta vốn muốn đi, hừ!”

Phiếu Phiếu tức giận, cảm thấy Hoài Khánh gọi nàng lại, chính là vì nói một câu cuối cùng này, để vãn hồi mặt mũi, chèn ép nàng.

Nàng không vui xoay người, lắc thân hình như rắn nước, làn váy tung bay, đi khỏi nội sảnh.

Váy đỏ đi rồi, Hoài Khánh tức giận từ trong lòng lấy ra một con dấu tinh xảo, như trút giận ném xuống đất.

Qua một hồi lâu, nàng lại đứng dậy, xách làn váy đi nhặt về, cẩn thận kiểm tra, phát hiện một góc con dấu thiếu một vết nhỏ.

Đôi lông mày đẹp lập tức nhíu lên, có chút đau lòng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv