Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 790: Mạch nước ngầm mãnh liệt (2)



Nhiều ngày không gặp, ta thế mà có chút nhớ nàng... Sức quyến rũ của Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, tựa như có chút kỳ quái, không mê người như Lạc Ngọc Hành, lại âm thầm ảnh hưởng?

Thật muốn biết nàng rốt cuộc lai lịch thế nào.

Ừm, trước mang vợ bé đặt ở chỗ hồng nhan tri kỷ, chờ chuyện Trấn Bắc vương xong xuôi, lại đi gặp nàng. Ở trước đó, cần phải cẩn thận.

Chung Ly cũng tạm thời không đón, để lại Ti Thiên Giám, ta mấy ngày nay khẳng định cần thường xuyên ra ngoài, mang theo nàng không tiện.

Lâm An cùng Hoài Khánh cũng tạm không gặp, khoảng thời gian này ta khẳng định không vào được cung, hơn nữa chuyện này liên quan đến hoàng thất, ta cũng coi như liên lụy, không muốn gặp các nàng.

Khi miên man suy nghĩ, chợt nghe Hứa Nhị lang hoang mang nói: “Đại ca, khuynh nang tương thụ ý là gì?”

Hắn mới đầu cho rằng là đại ca thô bỉ không có văn hóa tìm từ sai, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy chỗ nào không đúng, cho nên nhịn không được mở miệng hỏi.

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, trả lời: “Nam nhân yêu một nữ nhân hay không, phải xem hắn có nguyện ý khuynh nang tương thụ hay không.”

Còn có loại cách nói này? Hứa Từ Cựu nói: “Vậy nữ tử yêu một người nam nhân hay không thì sao? Như thế nào mới có thể nhìn ra.”

Đại ca sau khi đột phá đến Luyện Khí cảnh, liền đào hoa không ngừng, luôn có thể qua lại với tuyệt sắc mỹ nhân, ở lĩnh vực yêu đương, Hứa Từ Cựu đối với đại ca vẫn là rất phục.

Ngươi là muốn hỏi, Vương Tư Mộ rốt cuộc có phải thật lòng thích ngươi hay không? Hứa Thất An tự hỏi thật lâu, nói: “Liền xem nữ tử kia, nguyện ý đường hẻm hoan nghênh hay không.”

Đại ca nói là cái quỷ gì... Hứa Từ Cựu chưa thể lĩnh hội, dọc theo đường đi đều đang nghiên cứu.

...

“Đại oa...”

Tiến vào trong phủ, tới nội sảnh, vừa lúc là ăn bữa tối.

Hứa Linh m vừa thấy đại ca xa cách lâu ngày trở về, ngay cả cơm cũng không ăn, sải đôi chân ngắn, ngạc nhiên lẫn vui mừng lên đón, sau đó lao đầu vào trong lòng Hứa Thất An.

Hứa Thất An thân thể loạng choạng, có chút giật mình.

Một tháng rưỡi không gặp, khí lực Tiểu Đậu Đinh tăng trưởng đến trình độ này rồi?

“Gần đây có chọc giận mẹ muội hay không?” Trong lòng Hứa Thất An ôm Tiểu Đậu Đinh, hướng nội sảnh đi vào.

“A? Muội thường xuyên chọc mẹ tức giận sao.” Hứa Linh m kinh ngạc hỏi lại.

Mình rõ ràng là đứa nhỏ ngoan như vậy, mẹ cũng nói mẹ đời này không biết là chuyện gì xảy ra, mới sinh ra Hứa Linh m.

Có thể thấy được mình cùng đại ca nhị ca còn có tỷ tỷ là không giống nhau.

Hứa Linh m đến nay cũng chưa phân biệt được anh họ và anh ruột khác nhau, vẫn cho rằng đại ca cũng là mẹ sinh.

Hứa Thất An xoa đầu của nó, chưa nói gì.

Xem ra pháp môn tu hành của Lực Cổ bộ, quả thật chỉ có thể tăng trưởng khí lực, không tạo ra đề cao hiệu quả chỉ số thông minh, bằng không Lệ Na cũng sẽ không là bộ dáng như bây giờ.

Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía cô nàng Nam Cương da ngăm cuối tóc hơi quăn, mắt tựa như biển xanh thẳm, làn da màu lúa tiểu mạch, ngũ quan tinh xảo.

“Ta cảm giác ngươi trở nên khác rồi.” Cô nàng da ngăm đánh giá hắn.

“Nơi nào không giống.” Hứa Thất An hỏi lại.

Lệ Na nghĩ nghĩ, lắc đầu, không thể nói rõ, chỉ là cảm thấy hắn khi đi lại, trình độ cơ thể phối hợp, phương thức cơ bắp phát lực đều có tiến bộ.

“Đại ca về rồi.”

Vui vẻ nhất đương nhiên là Hứa Linh Nguyệt, mặt trái xoan thanh lệ thoát tục nở rộ nụ cười, tự mình xới cơm lấy đũa cho Hứa Thất An.

Hứa Từ Cựu đợi một chút, thấy em gái ruột hoàn toàn không để ý mình, liền tự động thủ cơm no áo ấm.

“Trở về là tốt rồi.”

Hứa Nhị thúc vẫn luôn đánh giá cháu trai, thấy hắn bình yên vô sự, tinh khí thần ngược lại càng thêm dư thừa, khuôn mặt thô ráp nhất thời lộ ra nụ cười.

“Ừm!”

Thẩm thẩm ngạo kiều phụ họa gật đầu, sau đó nói: “Linh m, mau xuống, đừng trì hoãn đại ca con ăn cơm.”

Thẩm thẩm hôm nay mặc một cái áo nhỏ vạt áo đối nhau màu trắng, thêu đầy hoa Hải Đường đẫy đà, xinh đẹp đẫy đà chính như nàng, phác họa ra bộ ngực no đủ cùng vòng eo mảnh khảnh.

Hạ thân là một cái váy mềm màu vàng nhạt, nó làm cho nàng trong xinh đẹp có thêm vài phần văn nhã.

Ăn xong bữa chiều, Hứa Thất An được mời vào thư phòng của Hứa Nhị lang.

Trong bất tri bất giác, hai người bàn bạc chuyện quan trọng, đã bắt đầu tránh đi Hứa Nhị thúc, không giống lúc trước đối phó Hộ bộ Thị lang Chu Hiển Bình, ba người đàn ông cùng nhau thương lượng.

Hai huynh đệ cảm thấy như vậy rất tốt, Nhị thúc vốn không giỏi đấu đá, hắn biết càng nhiều, ngược lại càng dễ buồn bực.

Bởi vì làm trưởng bối, hắn là nghĩ như thế nào giải quyết vấn đề, mà không phải ngồi chờ cháu cùng con giải quyết vấn đề.

Che gió chắn mưa cho con cháu, là bản năng mỗi một vị trưởng bối đều có, nhưng Hứa Nhị thúc không giỏi những thứ này, vì thế chỉ có thể tăng thêm phiền não.

...

Đông sương phòng.

Hứa Nhị thúc ngồi ở bên bàn, uống ngụm trà, thở dài nói: “Hai đắ vô liêm sỉ, đã chướng mắt lão tử rồi.”

Thẩm thẩm mặc áo nhỏ mỏng manh màu trắng, ngồi xếp bằng ở trên giường, thưởng thức vòng ngọc của mình, hỏi: “Nói như thế nào?”

Nàng hai chân cân xứng thon dài, đan vào nhau, cực kỳ xinh đẹp.

“Ài, Sở Châu xảy ra chuyện lớn, hôm nay bách quan ở hoàng thành làm ầm lên, truyền sôi trào.” Hứa Nhị thúc cau mày.

“Chuyện gì?” Thẩm thẩm tò mò hỏi.

“Đàn bà, quản nhiều như vậy làm gì.” Hứa Nhị thúc trừng mắt nhìn nàng một cái

Tựa như hai huynh đệ không muốn để Hứa Nhị thúc lo lắng nhiều, Hứa Nhị thúc cũng không muốn để thê tử lo lắng vô ích, nữ tử giống nàng một đống tuổi còn tự cho là phong nhã hào hoa, cho nàng một cái an bình vui vẻ là đủ.

...

“Đại ca, ca còn chưa nói với đệ tình huống chi tiết ở thành Sở Châu.”

Trong thư phòng, Hứa Nhị lang bưng một chén trà đặc, ngồi ở bên bàn trà.

Hứa Thất An đứng ở bên cửa sổ, nhìn sân tối đen yên tĩnh, chậm rãi nói: “Vụ án Sở Châu phức tạp hơn xa so với đệ nghĩ...”

Hắn bình tĩnh kể, mang tình huống chuyến đi về phía bắc của mình, từng chi tiết nhỏ nói cho Hứa Từ Cựu, bao gồm cộng tình cùng Trịnh Bố chính sứ, thấy cảnh tượng thành Sở Châu bị tàn sát.

Giọng điệu hắn là bình tĩnh như vậy, bình tĩnh không có chút phập phồng.

Quá đau thương thì không còn nước mắt nữa.

“Thì ra, thì ra hắn cũng có tham dự...”

Hứa Tân Niên ngẩn ra nói. Trong lòng hắn, sự trung quân còn lại số lượng không nhiều lắm ầm ầm sụp đổ, không còn lưu lại chút nào nữa.

“Sứ đoàn lần này về kinh, mục đích chính là muốn mang tội trạng Trấn Bắc vương công bố thiên hạ, a, Trịnh đại nhân không cho phép Trấn Bắc vương súc sinh như vậy, có thể lấy thân phận thân vương an táng, lấy tên tuổi hộ quốc thần tướng của Đại Phụng truyền lưu đời sau.” Hứa Thất An cười lạnh nói. Nhiều ngày không gặp, ta thế mà có chút nhớ nàng... Sức quyến rũ của Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, tựa như có chút kỳ quái, không mê người như Lạc Ngọc Hành, lại âm thầm ảnh hưởng?

Thật muốn biết nàng rốt cuộc lai lịch thế nào.

Ừm, trước mang vợ bé đặt ở chỗ hồng nhan tri kỷ, chờ chuyện Trấn Bắc vương xong xuôi, lại đi gặp nàng. Ở trước đó, cần phải cẩn thận.

Chung Ly cũng tạm thời không đón, để lại Ti Thiên Giám, ta mấy ngày nay khẳng định cần thường xuyên ra ngoài, mang theo nàng không tiện.

Lâm An cùng Hoài Khánh cũng tạm không gặp, khoảng thời gian này ta khẳng định không vào được cung, hơn nữa chuyện này liên quan đến hoàng thất, ta cũng coi như liên lụy, không muốn gặp các nàng.

Khi miên man suy nghĩ, chợt nghe Hứa Nhị lang hoang mang nói: “Đại ca, khuynh nang tương thụ ý là gì?”

Hắn mới đầu cho rằng là đại ca thô bỉ không có văn hóa tìm từ sai, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy chỗ nào không đúng, cho nên nhịn không được mở miệng hỏi.

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, trả lời: “Nam nhân yêu một nữ nhân hay không, phải xem hắn có nguyện ý khuynh nang tương thụ hay không.”

Còn có loại cách nói này? Hứa Từ Cựu nói: “Vậy nữ tử yêu một người nam nhân hay không thì sao? Như thế nào mới có thể nhìn ra.”

Đại ca sau khi đột phá đến Luyện Khí cảnh, liền đào hoa không ngừng, luôn có thể qua lại với tuyệt sắc mỹ nhân, ở lĩnh vực yêu đương, Hứa Từ Cựu đối với đại ca vẫn là rất phục.

Ngươi là muốn hỏi, Vương Tư Mộ rốt cuộc có phải thật lòng thích ngươi hay không? Hứa Thất An tự hỏi thật lâu, nói: “Liền xem nữ tử kia, nguyện ý đường hẻm hoan nghênh hay không.”

Đại ca nói là cái quỷ gì... Hứa Từ Cựu chưa thể lĩnh hội, dọc theo đường đi đều đang nghiên cứu.

...

“Đại oa...”

Tiến vào trong phủ, tới nội sảnh, vừa lúc là ăn bữa tối.

Hứa Linh m vừa thấy đại ca xa cách lâu ngày trở về, ngay cả cơm cũng không ăn, sải đôi chân ngắn, ngạc nhiên lẫn vui mừng lên đón, sau đó lao đầu vào trong lòng Hứa Thất An.

Hứa Thất An thân thể loạng choạng, có chút giật mình.

Một tháng rưỡi không gặp, khí lực Tiểu Đậu Đinh tăng trưởng đến trình độ này rồi?

“Gần đây có chọc giận mẹ muội hay không?” Trong lòng Hứa Thất An ôm Tiểu Đậu Đinh, hướng nội sảnh đi vào.

“A? Muội thường xuyên chọc mẹ tức giận sao.” Hứa Linh m kinh ngạc hỏi lại.

Mình rõ ràng là đứa nhỏ ngoan như vậy, mẹ cũng nói mẹ đời này không biết là chuyện gì xảy ra, mới sinh ra Hứa Linh m.

Có thể thấy được mình cùng đại ca nhị ca còn có tỷ tỷ là không giống nhau.

Hứa Linh m đến nay cũng chưa phân biệt được anh họ và anh ruột khác nhau, vẫn cho rằng đại ca cũng là mẹ sinh.

Hứa Thất An xoa đầu của nó, chưa nói gì.

Xem ra pháp môn tu hành của Lực Cổ bộ, quả thật chỉ có thể tăng trưởng khí lực, không tạo ra đề cao hiệu quả chỉ số thông minh, bằng không Lệ Na cũng sẽ không là bộ dáng như bây giờ.

Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía cô nàng Nam Cương da ngăm cuối tóc hơi quăn, mắt tựa như biển xanh thẳm, làn da màu lúa tiểu mạch, ngũ quan tinh xảo.

“Ta cảm giác ngươi trở nên khác rồi.” Cô nàng da ngăm đánh giá hắn.

“Nơi nào không giống.” Hứa Thất An hỏi lại.

Lệ Na nghĩ nghĩ, lắc đầu, không thể nói rõ, chỉ là cảm thấy hắn khi đi lại, trình độ cơ thể phối hợp, phương thức cơ bắp phát lực đều có tiến bộ.

“Đại ca về rồi.”

Vui vẻ nhất đương nhiên là Hứa Linh Nguyệt, mặt trái xoan thanh lệ thoát tục nở rộ nụ cười, tự mình xới cơm lấy đũa cho Hứa Thất An.

Hứa Từ Cựu đợi một chút, thấy em gái ruột hoàn toàn không để ý mình, liền tự động thủ cơm no áo ấm.

“Trở về là tốt rồi.”

Hứa Nhị thúc vẫn luôn đánh giá cháu trai, thấy hắn bình yên vô sự, tinh khí thần ngược lại càng thêm dư thừa, khuôn mặt thô ráp nhất thời lộ ra nụ cười.

“Ừm!”

Thẩm thẩm ngạo kiều phụ họa gật đầu, sau đó nói: “Linh m, mau xuống, đừng trì hoãn đại ca con ăn cơm.”

Thẩm thẩm hôm nay mặc một cái áo nhỏ vạt áo đối nhau màu trắng, thêu đầy hoa Hải Đường đẫy đà, xinh đẹp đẫy đà chính như nàng, phác họa ra bộ ngực no đủ cùng vòng eo mảnh khảnh.

Hạ thân là một cái váy mềm màu vàng nhạt, nó làm cho nàng trong xinh đẹp có thêm vài phần văn nhã.

Ăn xong bữa chiều, Hứa Thất An được mời vào thư phòng của Hứa Nhị lang.

Trong bất tri bất giác, hai người bàn bạc chuyện quan trọng, đã bắt đầu tránh đi Hứa Nhị thúc, không giống lúc trước đối phó Hộ bộ Thị lang Chu Hiển Bình, ba người đàn ông cùng nhau thương lượng.

Hai huynh đệ cảm thấy như vậy rất tốt, Nhị thúc vốn không giỏi đấu đá, hắn biết càng nhiều, ngược lại càng dễ buồn bực.

Bởi vì làm trưởng bối, hắn là nghĩ như thế nào giải quyết vấn đề, mà không phải ngồi chờ cháu cùng con giải quyết vấn đề.

Che gió chắn mưa cho con cháu, là bản năng mỗi một vị trưởng bối đều có, nhưng Hứa Nhị thúc không giỏi những thứ này, vì thế chỉ có thể tăng thêm phiền não.

...

Đông sương phòng.

Hứa Nhị thúc ngồi ở bên bàn, uống ngụm trà, thở dài nói: “Hai đắ vô liêm sỉ, đã chướng mắt lão tử rồi.”

Thẩm thẩm mặc áo nhỏ mỏng manh màu trắng, ngồi xếp bằng ở trên giường, thưởng thức vòng ngọc của mình, hỏi: “Nói như thế nào?”

Nàng hai chân cân xứng thon dài, đan vào nhau, cực kỳ xinh đẹp.

“Ài, Sở Châu xảy ra chuyện lớn, hôm nay bách quan ở hoàng thành làm ầm lên, truyền sôi trào.” Hứa Nhị thúc cau mày.

“Chuyện gì?” Thẩm thẩm tò mò hỏi.

“Đàn bà, quản nhiều như vậy làm gì.” Hứa Nhị thúc trừng mắt nhìn nàng một cái

Tựa như hai huynh đệ không muốn để Hứa Nhị thúc lo lắng nhiều, Hứa Nhị thúc cũng không muốn để thê tử lo lắng vô ích, nữ tử giống nàng một đống tuổi còn tự cho là phong nhã hào hoa, cho nàng một cái an bình vui vẻ là đủ.

...

“Đại ca, ca còn chưa nói với đệ tình huống chi tiết ở thành Sở Châu.”

Trong thư phòng, Hứa Nhị lang bưng một chén trà đặc, ngồi ở bên bàn trà.

Hứa Thất An đứng ở bên cửa sổ, nhìn sân tối đen yên tĩnh, chậm rãi nói: “Vụ án Sở Châu phức tạp hơn xa so với đệ nghĩ...”

Hắn bình tĩnh kể, mang tình huống chuyến đi về phía bắc của mình, từng chi tiết nhỏ nói cho Hứa Từ Cựu, bao gồm cộng tình cùng Trịnh Bố chính sứ, thấy cảnh tượng thành Sở Châu bị tàn sát.

Giọng điệu hắn là bình tĩnh như vậy, bình tĩnh không có chút phập phồng.

Quá đau thương thì không còn nước mắt nữa.

“Thì ra, thì ra hắn cũng có tham dự...”

Hứa Tân Niên ngẩn ra nói. Trong lòng hắn, sự trung quân còn lại số lượng không nhiều lắm ầm ầm sụp đổ, không còn lưu lại chút nào nữa.

“Sứ đoàn lần này về kinh, mục đích chính là muốn mang tội trạng Trấn Bắc vương công bố thiên hạ, a, Trịnh đại nhân không cho phép Trấn Bắc vương súc sinh như vậy, có thể lấy thân phận thân vương an táng, lấy tên tuổi hộ quốc thần tướng của Đại Phụng truyền lưu đời sau.” Hứa Thất An cười lạnh nói.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv