Nữ tử váy trắng đứng ở đám mây, chậm rãi đong đưa chín cái đuôi cáo, che miệng cười khẽ: “Thiên tông đạo thủ nếu là nghe đoạn lời này của ngươi, chỉ sợ phải luận đạo trước một phen với ngươi.”
Hắc Liên hừ lạnh nói: “Ta đã cướp lấy ác lớn nhất thế gian, cho ma đạo tiến thêm một bước, sớm hay muộn có một ngày sẽ thống nhất đạo môn, mình ta độc tôn.”
Nữ tử váy trắng hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là một phân thân, cũng dám nói năng ngông cuồng.”
Đuôi cáo dựng thẳng, tấn công xuống, chỉ nháy mắt, tựa như trời sập xuống, cả tòa thành Sở Châu run nhè nhẹ, phòng xá lay động.
Trung ương hoa sen, hình người màu đen vừa nâng tay, vừa trả lời lại một cách mỉa mai: “Một cái đuôi cáo, cũng dám càn rỡ như thế.”
Cánh hoa sen phun trào ánh sáng màu đen, tản ra lực lượng ăn mòn tất cả, sa đọa tất cả, ngược không gian mà lên, ngăn chặn nữ tử váy trắng.
Hai luồng lực lượng ở không trung giao kích, va chạm.
Sóng xung kích hóa thành cuồng phong, mang phòng xá phụ cận đẩy đổ, mang gạch cùng gỗ vụn cuốn lên giữa không trung, mang phạm vi mười dặm san thành bình địa.
Hai cao thủ đứng đầu quyết đấu, chế tạo ra cảnh tượng như thiên tai.
...
Trong nhà trọ.
Vương phi ngồi ở bàn trang điểm bên cửa sổ, sững sờ xuất thần.
Tiểu tử đó sáng sớm rời khỏi, nay đã là hoàng hôn, nàng vừa rồi hỏi tiểu nhị nhà trọ, nơi này là Tân Châu, nằm ở nội địa Sở Châu.
Cách thành Sở Châu hơn ba trăm dặm, vương phi bằng vào tài trí thông minh của mình, phán đoán Hứa Thất An đại khái cần ba bốn ngày mới có thể đến thành Sở Châu.
Lúc này còn ở trên đường, nhưng nàng đã bắt đầu lo lắng.
“Hoài Vương là tam phẩm, là đỉnh phong trong mắt võ phu Đại Phụng, Hứa Thất An tuyệt đối đừng cậy mạnh, hắn nếu chết, ta...”
Vương phi bỗng ngẩn người, ngồi yên một lúc lâu, cường điệu nói với mình trong gương: “Ta về sau liền không còn nữa, dù sao ta chỉ là nữ tử yếu ớt, trên người cũng không có bạc, hắn nếu chết rồi, ta làm sao bây giờ?
“Đúng, chính là như thế, ta là lo lắng cho tương lai của mình.”
Cuối cùng, nàng than nhẹ một tiếng: “Phải trừng phạt Trấn Bắc vương nha, nhưng cũng nhớ rõ phải về.”
...
Lý Diệu Chân khống chế phi kiếm, hạ xuống thung lũng.
Nàng vốn định bắt ngẫu nhiên mấy kỵ binh man tộc, sau đó mang tin tức để lộ ra, để bọn họ về bộ lạc bẩm báo, đơn giản thô bạo hoàn thành công tác tiết lộ tình báo.
Nhưng sau khi tới gần biên quan, nàng kinh ngạc phát hiện kỵ binh Thanh Nhan bộ nam hạ quy mô, hùng hổ hướng tới thành Sở Châu.
Mà bản thân nàng, suýt nữa bị thủ lĩnh Thanh Nhan bộ phát hiện, có lẽ đã bị phát hiện, chỉ là đối phương lười để ý tới.
Xuất phát từ thái độ cẩn thận, nàng tiếp tục bay về phía Bắc, ở trên đường cái cách nhau mấy chục dặm, thấy con mãng xà khổng lồ màu đỏ rực kia, nó bò ở trong núi, giống như một con đường màu đỏ rực.
Tình cảnh này, Lý Diệu Chân theo bản năng suy luận một phen, tốn một khắc đồng hồ, nàng suy luận ra một chuỗi dấu chấm hỏi, sau đó liền hoảng hốt chạy về, hướng Hứa Thất An báo cáo những điều tai nghe mắt thấy.
Trong hang, đám người Thân Đồ Bách Lý, Lý Hãn nghe được động tĩnh chạy vội ra, vẻ mặt cảnh giác, sau khi nhìn thấy Lý Diệu Chân, như trút được gánh nặng.
Ánh mắt Lý Diệu Chân lướt qua bọn họ, nhìn về phía hang: “Hứa Ngân la đâu?”
Trịnh Bố chính sứ từ trong hang đi ra, nói: “Hứa Ngân la nói hắn đi thành Sở Châu tra án, bảo chúng ta chờ đợi thêm.”
“...”
Lý Diệu Chân mở mồm mãi, vẻ mặt đọng lại ở trên mặt.
Đại khái có ba giây, vành mắt nàng đột nhiên đỏ lên, ở trước khi mọi người phản ứng lại, ngự kiếm mà đi.
Nam nhân thối nam nhân thối nam nhân thối... Nàng nghiến hàm răng trắng, đáy lòng không biết tại sao dâng lên tủi thân và uất ức cùng sợ hãi. Tủi thân và uất ức là cảm thấy hắn lại lừa mình, tuy bởi vì một người nam nhân mà tủi thân và uất ức, tâm tính như vậy rõ ràng có vấn đề, nhưng nàng bây giờ không có tâm tình truy cứu kỹ.
Sợ hãi là sợ hãi lại nhìn thấy một màn lúc ở Vân Châu.
Bóng người kia cả người cắm đầy tên, chống đao, đứng ở trên núi thi thể, đến nay còn khắc rõ ràng ở trong lòng thánh nữ Thiên tông.
Ngươi nhất định phải sống, nhất định phải sống, ta không muốn lại lặp lại cảnh tượng ở Vân Châu.
...
Keng!
Một đao đánh bật thanh kiếm lớn của Cát Lợi Tri Cổ, Trấn Bắc vương không ham chiến nữa, ngự không lao trở về trong thành, lao về phía viên Huyết Đan càng thêm ngưng thực, phát ra khí tức mê người kia.
Vừa tiếp cận Huyết Đan, phương bắc bỗng có một luồng ánh sáng vàng đánh tới, bao phủ Trấn Bắc vương.
Trọng giáp của hắn tan rã trong ánh sáng vàng, da hắn đỏ bừng, hiện ra dấu vết thiêu đốt. Nhưng cái này cũng không thể ngăn cản bước chân tiến lên của một vị tam phẩm võ phu.
Trấn Bắc vương giang hai tay, làm ra động tác hút, Huyết Đan hướng hắn bay đi.
Nữ tử váy trắng vươn bàn tay, vặn vẹo khí cơ ngưng tụ ra một bàn tay khổng lồ, từ bên cạnh chụp vào Huyết Đan, ý đồ chặn lại.
Hình người màu đen hai tay kết ấn, đánh ra một cơn sóng đục ngầu dơ bẩn tà ác, ăn mòn bàn tay khổng lồ bán trong suốt, tan rã khí cơ của nó.
“Vù...”
Lúc đó, ở khoảnh khắc Trấn Bắc vương sắp đạt được Huyết Đan, thanh kiếm khổng lồ xoay tròn bay tới, mục tiêu không phải Trấn Bắc vương, mà là Huyết Đan to bằng nắm tay người trưởng thành.
Phành!
Huyết Đan bắn nhanh ra ngoài, khảm xuống đất, vẫn như cũ phát ra ánh sáng màu máu lặng lẽ, chưa từng hư hao.
Trong tiếng ầm ầm, người khổng lồ màu xanh húc vỡ cổng thành, nhảy vào thành Sở Châu, vươn tay vẫy một phát, triệu hồi thanh kiếm khổng lồ, nắm ở trong bàn tay.
Phương bắc, mãng xà khổng lồ đỏ rực bò lên tường thành, dọc theo đường trên tường thành trườn rất nhanh, tường răng cưa nhô lên tan vỡ như giấy dán, thân tường ở dưới thân thể của nó không ngừng sụp đổ, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Pháp trận bảo vệ thành Sở Châu đã phá.
Đây là chuyện trong dự kiến, vốn không trông cậy vào trận pháp có thể ngăn trở tam phẩm cường giả được mãi.
Địa tông đạo thủ, quốc chủ một thế hệ mới của Vạn Yêu quốc, Đại Phụng Trấn Bắc vương, cao thủ thần bí Vu thần giáo, tam phẩm cường giả man tộc, mãng xà khổng lồ màu đỏ của Yêu tộc... Các cao thủ hội tụ thành Sở Châu, khí tức đáng sợ bao phủ, khiến nhân sĩ giang hồ còn sống ở trong thành nơm nớp lo sợ, hai đầu gối quỳ xuống đất.
“Ta nói ngươi lấy đâu ra tự tin xung kích nhị phẩm, thì ra là có trợ thủ.”
Người khổng lồ màu xanh Cát Lợi Tri Cổ, mắt to như chuông đồng đảo qua trận hình quân địch, cười nhạo nói: “Vu sư kia thoạt nhìn chỉ tam phẩm, điều binh khiển tướng không ai có thể bằng, bắt cặp chém giết, còn chưa đủ một tay ta đánh.”
Mãng xà khổng lồ đỏ rực giống như đang đáp lại hắn, con mắt dựng thẳng ánh sáng màu vàng đảo qua, quét rụng một bóng người quấn áo bào đen, đội nón.
Vu sư của Vu thần giáo từ trong trạng thái ẩn nấp hiện ra thân hình. Nữ tử váy trắng đứng ở đám mây, chậm rãi đong đưa chín cái đuôi cáo, che miệng cười khẽ: “Thiên tông đạo thủ nếu là nghe đoạn lời này của ngươi, chỉ sợ phải luận đạo trước một phen với ngươi.”
Hắc Liên hừ lạnh nói: “Ta đã cướp lấy ác lớn nhất thế gian, cho ma đạo tiến thêm một bước, sớm hay muộn có một ngày sẽ thống nhất đạo môn, mình ta độc tôn.”
Nữ tử váy trắng hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là một phân thân, cũng dám nói năng ngông cuồng.”
Đuôi cáo dựng thẳng, tấn công xuống, chỉ nháy mắt, tựa như trời sập xuống, cả tòa thành Sở Châu run nhè nhẹ, phòng xá lay động.
Trung ương hoa sen, hình người màu đen vừa nâng tay, vừa trả lời lại một cách mỉa mai: “Một cái đuôi cáo, cũng dám càn rỡ như thế.”
Cánh hoa sen phun trào ánh sáng màu đen, tản ra lực lượng ăn mòn tất cả, sa đọa tất cả, ngược không gian mà lên, ngăn chặn nữ tử váy trắng.
Hai luồng lực lượng ở không trung giao kích, va chạm.
Sóng xung kích hóa thành cuồng phong, mang phòng xá phụ cận đẩy đổ, mang gạch cùng gỗ vụn cuốn lên giữa không trung, mang phạm vi mười dặm san thành bình địa.
Hai cao thủ đứng đầu quyết đấu, chế tạo ra cảnh tượng như thiên tai.
...
Trong nhà trọ.
Vương phi ngồi ở bàn trang điểm bên cửa sổ, sững sờ xuất thần.
Tiểu tử đó sáng sớm rời khỏi, nay đã là hoàng hôn, nàng vừa rồi hỏi tiểu nhị nhà trọ, nơi này là Tân Châu, nằm ở nội địa Sở Châu.
Cách thành Sở Châu hơn ba trăm dặm, vương phi bằng vào tài trí thông minh của mình, phán đoán Hứa Thất An đại khái cần ba bốn ngày mới có thể đến thành Sở Châu.
Lúc này còn ở trên đường, nhưng nàng đã bắt đầu lo lắng.
“Hoài Vương là tam phẩm, là đỉnh phong trong mắt võ phu Đại Phụng, Hứa Thất An tuyệt đối đừng cậy mạnh, hắn nếu chết, ta...”
Vương phi bỗng ngẩn người, ngồi yên một lúc lâu, cường điệu nói với mình trong gương: “Ta về sau liền không còn nữa, dù sao ta chỉ là nữ tử yếu ớt, trên người cũng không có bạc, hắn nếu chết rồi, ta làm sao bây giờ?
“Đúng, chính là như thế, ta là lo lắng cho tương lai của mình.”
Cuối cùng, nàng than nhẹ một tiếng: “Phải trừng phạt Trấn Bắc vương nha, nhưng cũng nhớ rõ phải về.”
...
Lý Diệu Chân khống chế phi kiếm, hạ xuống thung lũng.
Nàng vốn định bắt ngẫu nhiên mấy kỵ binh man tộc, sau đó mang tin tức để lộ ra, để bọn họ về bộ lạc bẩm báo, đơn giản thô bạo hoàn thành công tác tiết lộ tình báo.
Nhưng sau khi tới gần biên quan, nàng kinh ngạc phát hiện kỵ binh Thanh Nhan bộ nam hạ quy mô, hùng hổ hướng tới thành Sở Châu.
Mà bản thân nàng, suýt nữa bị thủ lĩnh Thanh Nhan bộ phát hiện, có lẽ đã bị phát hiện, chỉ là đối phương lười để ý tới.
Xuất phát từ thái độ cẩn thận, nàng tiếp tục bay về phía Bắc, ở trên đường cái cách nhau mấy chục dặm, thấy con mãng xà khổng lồ màu đỏ rực kia, nó bò ở trong núi, giống như một con đường màu đỏ rực.
Tình cảnh này, Lý Diệu Chân theo bản năng suy luận một phen, tốn một khắc đồng hồ, nàng suy luận ra một chuỗi dấu chấm hỏi, sau đó liền hoảng hốt chạy về, hướng Hứa Thất An báo cáo những điều tai nghe mắt thấy.
Trong hang, đám người Thân Đồ Bách Lý, Lý Hãn nghe được động tĩnh chạy vội ra, vẻ mặt cảnh giác, sau khi nhìn thấy Lý Diệu Chân, như trút được gánh nặng.
Ánh mắt Lý Diệu Chân lướt qua bọn họ, nhìn về phía hang: “Hứa Ngân la đâu?”
Trịnh Bố chính sứ từ trong hang đi ra, nói: “Hứa Ngân la nói hắn đi thành Sở Châu tra án, bảo chúng ta chờ đợi thêm.”
“...”
Lý Diệu Chân mở mồm mãi, vẻ mặt đọng lại ở trên mặt.
Đại khái có ba giây, vành mắt nàng đột nhiên đỏ lên, ở trước khi mọi người phản ứng lại, ngự kiếm mà đi.
Nam nhân thối nam nhân thối nam nhân thối... Nàng nghiến hàm răng trắng, đáy lòng không biết tại sao dâng lên tủi thân và uất ức cùng sợ hãi. Tủi thân và uất ức là cảm thấy hắn lại lừa mình, tuy bởi vì một người nam nhân mà tủi thân và uất ức, tâm tính như vậy rõ ràng có vấn đề, nhưng nàng bây giờ không có tâm tình truy cứu kỹ.
Sợ hãi là sợ hãi lại nhìn thấy một màn lúc ở Vân Châu.
Bóng người kia cả người cắm đầy tên, chống đao, đứng ở trên núi thi thể, đến nay còn khắc rõ ràng ở trong lòng thánh nữ Thiên tông.
Ngươi nhất định phải sống, nhất định phải sống, ta không muốn lại lặp lại cảnh tượng ở Vân Châu.
...
Keng!
Một đao đánh bật thanh kiếm lớn của Cát Lợi Tri Cổ, Trấn Bắc vương không ham chiến nữa, ngự không lao trở về trong thành, lao về phía viên Huyết Đan càng thêm ngưng thực, phát ra khí tức mê người kia.
Vừa tiếp cận Huyết Đan, phương bắc bỗng có một luồng ánh sáng vàng đánh tới, bao phủ Trấn Bắc vương.
Trọng giáp của hắn tan rã trong ánh sáng vàng, da hắn đỏ bừng, hiện ra dấu vết thiêu đốt. Nhưng cái này cũng không thể ngăn cản bước chân tiến lên của một vị tam phẩm võ phu.
Trấn Bắc vương giang hai tay, làm ra động tác hút, Huyết Đan hướng hắn bay đi.
Nữ tử váy trắng vươn bàn tay, vặn vẹo khí cơ ngưng tụ ra một bàn tay khổng lồ, từ bên cạnh chụp vào Huyết Đan, ý đồ chặn lại.
Hình người màu đen hai tay kết ấn, đánh ra một cơn sóng đục ngầu dơ bẩn tà ác, ăn mòn bàn tay khổng lồ bán trong suốt, tan rã khí cơ của nó.
“Vù...”
Lúc đó, ở khoảnh khắc Trấn Bắc vương sắp đạt được Huyết Đan, thanh kiếm khổng lồ xoay tròn bay tới, mục tiêu không phải Trấn Bắc vương, mà là Huyết Đan to bằng nắm tay người trưởng thành.
Phành!
Huyết Đan bắn nhanh ra ngoài, khảm xuống đất, vẫn như cũ phát ra ánh sáng màu máu lặng lẽ, chưa từng hư hao.
Trong tiếng ầm ầm, người khổng lồ màu xanh húc vỡ cổng thành, nhảy vào thành Sở Châu, vươn tay vẫy một phát, triệu hồi thanh kiếm khổng lồ, nắm ở trong bàn tay.
Phương bắc, mãng xà khổng lồ đỏ rực bò lên tường thành, dọc theo đường trên tường thành trườn rất nhanh, tường răng cưa nhô lên tan vỡ như giấy dán, thân tường ở dưới thân thể của nó không ngừng sụp đổ, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Pháp trận bảo vệ thành Sở Châu đã phá.
Đây là chuyện trong dự kiến, vốn không trông cậy vào trận pháp có thể ngăn trở tam phẩm cường giả được mãi.
Địa tông đạo thủ, quốc chủ một thế hệ mới của Vạn Yêu quốc, Đại Phụng Trấn Bắc vương, cao thủ thần bí Vu thần giáo, tam phẩm cường giả man tộc, mãng xà khổng lồ màu đỏ của Yêu tộc... Các cao thủ hội tụ thành Sở Châu, khí tức đáng sợ bao phủ, khiến nhân sĩ giang hồ còn sống ở trong thành nơm nớp lo sợ, hai đầu gối quỳ xuống đất.
“Ta nói ngươi lấy đâu ra tự tin xung kích nhị phẩm, thì ra là có trợ thủ.”
Người khổng lồ màu xanh Cát Lợi Tri Cổ, mắt to như chuông đồng đảo qua trận hình quân địch, cười nhạo nói: “Vu sư kia thoạt nhìn chỉ tam phẩm, điều binh khiển tướng không ai có thể bằng, bắt cặp chém giết, còn chưa đủ một tay ta đánh.”
Mãng xà khổng lồ đỏ rực giống như đang đáp lại hắn, con mắt dựng thẳng ánh sáng màu vàng đảo qua, quét rụng một bóng người quấn áo bào đen, đội nón.
Vu sư của Vu thần giáo từ trong trạng thái ẩn nấp hiện ra thân hình.