Các luyện kim thuật sư áo trắng bị dọa giật mình, nhìn chằm chằm cái ót hắn, oán giận nói: “Dương sư huynh, ngươi mỗi lần đều như vậy, dọa chết người.”
Dương Thiên Huyễn không để ý tới, truy hỏi: “Hứa Ninh Yến lại làm chuyện gì, một mình ở ngọ môn ngăn trở văn võ bá quan? Như thế nào là thơ trào phúng lần đầu thiên cổ.”
Luyện kim thuật sư áo trắng liền mang việc hôm nay nói cho Dương Thiên Huyễn nghe.
Dương Thiên Huyễn như bị sét đánh, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh, sau tan triều, văn võ bá quan chậm rãi đi ra ngọ môn, lúc này, đột nhiên thấy một bóng người áo trắng đưa lưng về chúng sinh đứng ở nơi đó, chặn đường quần thần.
Chư công giận dữ, quát lớn áo trắng thuật sĩ không biết trời cao đất rộng, dám chắn đường chúng ta đi.
Thuật sĩ áo trắng mặc kệ đối với chửi mắng đầy trời, đột nhiên, phát ra tiếng ngâm tụng vang vọng kéo dài: “Các người thân cùng danh đều diệt, bất phế giang hà vạn cổ lưu.”
Văn võ bá quan ngây ra như phỗng, chấn động tại chỗ.
Nghĩ đến đây, Dương Thiên Huyễn cảm giác thân thể như có dòng điện chạy, thế mà không chịu khống chế run rẩy, da gà nổi lên từ cổ, cánh tay.
“Vì sao, vì sao Hứa Ninh Yến luôn có thể làm ra từng việc, từng việc làm người ta cực kỳ hâm mộ. Vân Châu một mình chắn bốn trăm phản quân, dưới vạn ánh mắt nhìn vào cùng Phật môn đấu pháp... Quá không công bằng rồi, quá không công bằng rồi.
“Buổi chầu lần sau là khi nào? Ta, ta cũng muốn đi ngọ môn, phải đi.”
...
Sau buổi trưa, Giáo Phường Ti.
Hứa Thất An cùng Phù Hương ngồi đối diện uống trà, cười nói nhân gian, mang việc buổi chầu hôm nay nói cho Phù Hương, cũng kèm theo Hứa Tân Niên “làm” thơ yêu nước, cùng với nửa câu thơ kia của mình ở ngọ môn.
Phù Hương là người yêu thơ, nghe mà tâm thần dao động, đặc biệt đối với sự tích Hứa Thất An một mình chặn bách quan, tràn ngập sùng bái, mắt đẹp long lanh, giống như sắp ch ảy nước.
“Kính nhờ nàng một sự kiện, mang việc buổi chầu hôm nay, truyền bá ra ngoài.” Dứt lời, Hứa Thất An đưa ra yêu cầu của mình.
Giáo Phường Ti là trạm trung chuyển truyền bá tin tức nhanh chóng, tiện lợi nhất.
“Vậy, Hứa lang tính cho người ta thù lao thế nào?”
Phù Hương đương nhiên sẽ không từ chối, mắt sáng như nước mùa thu, chăm chú nhìn Hứa Thất An.
Thích một người là không giấu được, nỗi nhớ của Phù Hương đối với Hứa Thất An tràn ngập hơi nước.
Nửa canh giờ sau, Hứa Thất An lại đi gặp Minh Nghiễn, Tiểu Nhã đám vài vị hoa khôi quen biết, thỉnh cầu các nàng ở lúc chầu chay, phát tán chuyện xảy ra ở buổi chầu hôm nay.
Sau đó cưỡi con ngựa cái nhỏ về phủ.
Vụ á gian lận khoa cử đối với Hứa Tân Niên mà nói, là một hồi đả kích trí mạng trên danh dự, hơn nữa trải qua truyền bá có sự cố ý, sĩ lâm, phố phường kinh thành đều biết Hứa Tân Niên là dựa vào gian lận thi đậu hội nguyên.
Cái ấn tượng này, sẽ ở trong thời gian sau đây chậm rãi lắng đọng lại, một khi hình thành khắc, cho dù tương lai triều đình chứng minh trong sạch cho Hứa Tân Niên, trong thời gian ngắn cũng rất khó xoay chuyển hình tượng.
Hơn nữa, vụ án gian lận khoa cử còn chưa kết thúc, năm ngày nữa là thi đình, Hứa Thất An phải phòng bị đám người Tôn Thượng thư được ăn cả ngã về không, ở đêm trước thi đình gây chuyện.
Ví dụ như kích động học sinh Quốc Tử Giám gây chuyện.
Nếu có thể ở trong khoảng thời gian ngắn, mang dư luận đảo ngược, như vậy học sinh Quốc Tử Giám liền không có lý do để xuất quân, khó thành việc lớn.
Khi mọi người đều biết Hứa Tân Niên bị oan uổng, ngươi cho dù làm bộ như không thấy, cũng không được đại chúng tán thành cùng ủng hộ.
Cổ nhân mặc kệ là đánh nhau hay là mưu đồ sự việc, đều rất chú trọng có lý do.
“Nhân tình chỗ Dự Vương xem như dùng mất rồi, cũng không thiệt, may mắn Dự Vương đã sớm không còn lòng dạ tranh danh đoạt lợi, nếu không chưa chắc sẽ ra mặt thay ta... Tào quốc công bên kia, lợi ích ta hứa hẹn còn chưa cho, lấy thế lực công tước cùng phó tướng của Trấn Bắc vương, ta lật lọng, ắt gặp cắn trả...”
“Trấn Bắc vương tỷ lệ đại khái không biết việc này, là phó tướng cùng Tào quốc công mưu tính, nhưng, ta chỉ là Ngân la nho nhỏ, cho dù Trấn Bắc vương đã biết, cũng sẽ không trách tội phó tướng. Hơn nữa, Kim Cương Bất Bại của Phật môn, cho dù là cao phẩm võ giả cũng sẽ động lòng. Dù sao có thể tăng cường phòng ngự, tu đến cảnh giới cao thâm, thậm chí sẽ làm chiến lực nghênh đón một sự đột phá, hắn không có đạo lý không động lòng.
“Cho nên, lợi ích nên hứa hẹn vẫn phải cho. Nhưng, ta có thể mang Cửu m Chân Kinh viết ngược...”
...
Sau hoàng hôn, trên bàn cơm Hứa gia bao phủ không khí vui sướng, thẩm thẩm vừa nhiệt tình gắp thức ăn cho Hứa Tân Niên, vừa gắp thức ăn cho Hứa Thất An.
Giống như hai đứa đều là con đẻ của nàng.
Tuy loại thái độ này sẽ không lâu dài, ở lần nào đó sau này bị cháu trai chọc tức kêu ngao ngao, thẩm thẩm lại sẽ nhớ lại hận cũ năm đó, sau đó quan hệ khôi phục nguyên dạng.
Nhưng giờ phút này thẩm thẩm cảm kích là chân thành tha thiết như vàng ròng 24k.
Hứa Linh Nguyệt đối với bầu không khí gia đình như vậy rất thích, càng thêm sùng bái đại ca, đôi mắt đẹp linh động luôn treo ở trên người Hứa Thất An.
“À, ta có chuyện muốn nói.”
Lệ Na nuốt xuống thức ăn, lấy một loại thái độ nghiêm túc hiếm thấy, nhìn về phía Hứa Thất An cùng Hứa Nhị thúc.
“Chuyện gì?” Hứa Thất An vừa ăn cơm, vừa hỏi.
Hứa Nhị thúc thì bưng lên chén rượu, uống một ngụm rượu, dùng khóe mắt nhìn về phía cô nàng Nam Cương da ngăm.
Khuôn mặt nhỏ của Lệ Na nghiêm túc, nhìn Hứa Linh m, nói: “Ta muốn thu Linh m làm đồ đệ.”
“Phốc...” Hứa Thất An cười sặc sụa.
“Phốc...” Hứa Nhị thúc phun rượu.
Người một nhà bất ngờ không kịp đề phòng.
Hứa Tân Niên vẻ mặt chán ghét lau hạt cơm trên người, cách đại ca xa chút, sau đó nhìn về phía Lệ Na: “Nói lý do của ngươi.”
“Linh m là thiên tài, thiên tài hiếm thấy, ta không muốn lãng phí một khối ngọc thô như vậy.”
Đôi mắt như cất giấu biển cả màu lam kia của Lệ Na cẩn thận nhìn chằm chằm Hứa Linh m, như là nhìn chằm chằm bảo vật.
Thiên tài?
Hứa Bình Chí cùng cháu trai liếc nhau, lắc đầu: “Khuê nữ này của ta không có thiên phú, tính dẻo dai của gân cốt không được, chỉ có sức lực.”
Lúc trước Hứa Thất An luyện võ, Hứa Tân Niên đọc sách, là Hứa Bình Chí làm ra quyết định. Bởi vì Hứa Tân Niên không có thiên phú tập võ, lại trí tuệ hơn người. Mà Hứa Thất An vừa vặn ngược lại.
Hứa Linh m sau khi sinh, Hứa Bình Chí cũng từng sờ xương, cộng thêm nhiều năm quan sát, vô cùng tin tưởng, đứa con gái út này của hắn chẳng những ngốc, hơn nữa gân cốt cũng không được.
Ít nhất Luyện Tinh cảnh một cửa ải này, nó sẽ rất khó qua được.
Hứa Thất An cũng lắc đầu, ánh mắt hắn hôm nay so với Hứa Nhị thúc càng độc hơn, Hứa Linh m nếu là thiên tài tập võ, Hứa Thất An đã bắt đầu bồi dưỡng nụ hoa Đại Phụng. Các luyện kim thuật sư áo trắng bị dọa giật mình, nhìn chằm chằm cái ót hắn, oán giận nói: “Dương sư huynh, ngươi mỗi lần đều như vậy, dọa chết người.”
Dương Thiên Huyễn không để ý tới, truy hỏi: “Hứa Ninh Yến lại làm chuyện gì, một mình ở ngọ môn ngăn trở văn võ bá quan? Như thế nào là thơ trào phúng lần đầu thiên cổ.”
Luyện kim thuật sư áo trắng liền mang việc hôm nay nói cho Dương Thiên Huyễn nghe.
Dương Thiên Huyễn như bị sét đánh, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh, sau tan triều, văn võ bá quan chậm rãi đi ra ngọ môn, lúc này, đột nhiên thấy một bóng người áo trắng đưa lưng về chúng sinh đứng ở nơi đó, chặn đường quần thần.
Chư công giận dữ, quát lớn áo trắng thuật sĩ không biết trời cao đất rộng, dám chắn đường chúng ta đi.
Thuật sĩ áo trắng mặc kệ đối với chửi mắng đầy trời, đột nhiên, phát ra tiếng ngâm tụng vang vọng kéo dài: “Các người thân cùng danh đều diệt, bất phế giang hà vạn cổ lưu.”
Văn võ bá quan ngây ra như phỗng, chấn động tại chỗ.
Nghĩ đến đây, Dương Thiên Huyễn cảm giác thân thể như có dòng điện chạy, thế mà không chịu khống chế run rẩy, da gà nổi lên từ cổ, cánh tay.
“Vì sao, vì sao Hứa Ninh Yến luôn có thể làm ra từng việc, từng việc làm người ta cực kỳ hâm mộ. Vân Châu một mình chắn bốn trăm phản quân, dưới vạn ánh mắt nhìn vào cùng Phật môn đấu pháp... Quá không công bằng rồi, quá không công bằng rồi.
“Buổi chầu lần sau là khi nào? Ta, ta cũng muốn đi ngọ môn, phải đi.”
...
Sau buổi trưa, Giáo Phường Ti.
Hứa Thất An cùng Phù Hương ngồi đối diện uống trà, cười nói nhân gian, mang việc buổi chầu hôm nay nói cho Phù Hương, cũng kèm theo Hứa Tân Niên “làm” thơ yêu nước, cùng với nửa câu thơ kia của mình ở ngọ môn.
Phù Hương là người yêu thơ, nghe mà tâm thần dao động, đặc biệt đối với sự tích Hứa Thất An một mình chặn bách quan, tràn ngập sùng bái, mắt đẹp long lanh, giống như sắp ch ảy nước.
“Kính nhờ nàng một sự kiện, mang việc buổi chầu hôm nay, truyền bá ra ngoài.” Dứt lời, Hứa Thất An đưa ra yêu cầu của mình.
Giáo Phường Ti là trạm trung chuyển truyền bá tin tức nhanh chóng, tiện lợi nhất.
“Vậy, Hứa lang tính cho người ta thù lao thế nào?”
Phù Hương đương nhiên sẽ không từ chối, mắt sáng như nước mùa thu, chăm chú nhìn Hứa Thất An.
Thích một người là không giấu được, nỗi nhớ của Phù Hương đối với Hứa Thất An tràn ngập hơi nước.
Nửa canh giờ sau, Hứa Thất An lại đi gặp Minh Nghiễn, Tiểu Nhã đám vài vị hoa khôi quen biết, thỉnh cầu các nàng ở lúc chầu chay, phát tán chuyện xảy ra ở buổi chầu hôm nay.
Sau đó cưỡi con ngựa cái nhỏ về phủ.
Vụ á gian lận khoa cử đối với Hứa Tân Niên mà nói, là một hồi đả kích trí mạng trên danh dự, hơn nữa trải qua truyền bá có sự cố ý, sĩ lâm, phố phường kinh thành đều biết Hứa Tân Niên là dựa vào gian lận thi đậu hội nguyên.
Cái ấn tượng này, sẽ ở trong thời gian sau đây chậm rãi lắng đọng lại, một khi hình thành khắc, cho dù tương lai triều đình chứng minh trong sạch cho Hứa Tân Niên, trong thời gian ngắn cũng rất khó xoay chuyển hình tượng.
Hơn nữa, vụ án gian lận khoa cử còn chưa kết thúc, năm ngày nữa là thi đình, Hứa Thất An phải phòng bị đám người Tôn Thượng thư được ăn cả ngã về không, ở đêm trước thi đình gây chuyện.
Ví dụ như kích động học sinh Quốc Tử Giám gây chuyện.
Nếu có thể ở trong khoảng thời gian ngắn, mang dư luận đảo ngược, như vậy học sinh Quốc Tử Giám liền không có lý do để xuất quân, khó thành việc lớn.
Khi mọi người đều biết Hứa Tân Niên bị oan uổng, ngươi cho dù làm bộ như không thấy, cũng không được đại chúng tán thành cùng ủng hộ.
Cổ nhân mặc kệ là đánh nhau hay là mưu đồ sự việc, đều rất chú trọng có lý do.
“Nhân tình chỗ Dự Vương xem như dùng mất rồi, cũng không thiệt, may mắn Dự Vương đã sớm không còn lòng dạ tranh danh đoạt lợi, nếu không chưa chắc sẽ ra mặt thay ta... Tào quốc công bên kia, lợi ích ta hứa hẹn còn chưa cho, lấy thế lực công tước cùng phó tướng của Trấn Bắc vương, ta lật lọng, ắt gặp cắn trả...”
“Trấn Bắc vương tỷ lệ đại khái không biết việc này, là phó tướng cùng Tào quốc công mưu tính, nhưng, ta chỉ là Ngân la nho nhỏ, cho dù Trấn Bắc vương đã biết, cũng sẽ không trách tội phó tướng. Hơn nữa, Kim Cương Bất Bại của Phật môn, cho dù là cao phẩm võ giả cũng sẽ động lòng. Dù sao có thể tăng cường phòng ngự, tu đến cảnh giới cao thâm, thậm chí sẽ làm chiến lực nghênh đón một sự đột phá, hắn không có đạo lý không động lòng.
“Cho nên, lợi ích nên hứa hẹn vẫn phải cho. Nhưng, ta có thể mang Cửu m Chân Kinh viết ngược...”
...
Sau hoàng hôn, trên bàn cơm Hứa gia bao phủ không khí vui sướng, thẩm thẩm vừa nhiệt tình gắp thức ăn cho Hứa Tân Niên, vừa gắp thức ăn cho Hứa Thất An.
Giống như hai đứa đều là con đẻ của nàng.
Tuy loại thái độ này sẽ không lâu dài, ở lần nào đó sau này bị cháu trai chọc tức kêu ngao ngao, thẩm thẩm lại sẽ nhớ lại hận cũ năm đó, sau đó quan hệ khôi phục nguyên dạng.
Nhưng giờ phút này thẩm thẩm cảm kích là chân thành tha thiết như vàng ròng 24k.
Hứa Linh Nguyệt đối với bầu không khí gia đình như vậy rất thích, càng thêm sùng bái đại ca, đôi mắt đẹp linh động luôn treo ở trên người Hứa Thất An.
“À, ta có chuyện muốn nói.”
Lệ Na nuốt xuống thức ăn, lấy một loại thái độ nghiêm túc hiếm thấy, nhìn về phía Hứa Thất An cùng Hứa Nhị thúc.
“Chuyện gì?” Hứa Thất An vừa ăn cơm, vừa hỏi.
Hứa Nhị thúc thì bưng lên chén rượu, uống một ngụm rượu, dùng khóe mắt nhìn về phía cô nàng Nam Cương da ngăm.
Khuôn mặt nhỏ của Lệ Na nghiêm túc, nhìn Hứa Linh m, nói: “Ta muốn thu Linh m làm đồ đệ.”
“Phốc...” Hứa Thất An cười sặc sụa.
“Phốc...” Hứa Nhị thúc phun rượu.
Người một nhà bất ngờ không kịp đề phòng.
Hứa Tân Niên vẻ mặt chán ghét lau hạt cơm trên người, cách đại ca xa chút, sau đó nhìn về phía Lệ Na: “Nói lý do của ngươi.”
“Linh m là thiên tài, thiên tài hiếm thấy, ta không muốn lãng phí một khối ngọc thô như vậy.”
Đôi mắt như cất giấu biển cả màu lam kia của Lệ Na cẩn thận nhìn chằm chằm Hứa Linh m, như là nhìn chằm chằm bảo vật.
Thiên tài?
Hứa Bình Chí cùng cháu trai liếc nhau, lắc đầu: “Khuê nữ này của ta không có thiên phú, tính dẻo dai của gân cốt không được, chỉ có sức lực.”
Lúc trước Hứa Thất An luyện võ, Hứa Tân Niên đọc sách, là Hứa Bình Chí làm ra quyết định. Bởi vì Hứa Tân Niên không có thiên phú tập võ, lại trí tuệ hơn người. Mà Hứa Thất An vừa vặn ngược lại.
Hứa Linh m sau khi sinh, Hứa Bình Chí cũng từng sờ xương, cộng thêm nhiều năm quan sát, vô cùng tin tưởng, đứa con gái út này của hắn chẳng những ngốc, hơn nữa gân cốt cũng không được.
Ít nhất Luyện Tinh cảnh một cửa ải này, nó sẽ rất khó qua được.
Hứa Thất An cũng lắc đầu, ánh mắt hắn hôm nay so với Hứa Nhị thúc càng độc hơn, Hứa Linh m nếu là thiên tài tập võ, Hứa Thất An đã bắt đầu bồi dưỡng nụ hoa Đại Phụng.