“Roạt roạt...”
Trong tiếng xiềng xích hoạt động, ngục tốt mở ra cửa đi thông đại lao, mùi ẩm ướt mục nát đập vào mặt.
Ở dưới ngục tốt dẫn dắt, Hứa Thất An đi qua thông đạo tối tăm, tới trước phòng giam giam giữ Hứa Tân Niên.
Hứa Tân Niên nhắm mắt, dựa lưng vào vách tường nghỉ ngơi, hắn mặc áo tù, sắc mặt tái nhợt, trên người loang lổ vết máu.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của tiểu lão đệ, sắc mặt Hứa Thất An bỗng trầm xuống, chung quy là đã tới chậm một bước, Nhị lang ở trong ngục chịu chút đau khổ rồi.
Hắn đã xem nhẹ quyết tâm sốt ruột không dằn nổi trả thù mình của Tôn thượng thư.
Hứa Thất An thấp giọng nói: “Nhị lang, Nhị lang...”
Hứa Nhị lang ngẩn người, hoài nghi mình nghe lầm, ngạc nhiên mở to mắt.
Trên thông đạo âm u, ngoài hàng rào, đại ca mặc sai phục Đả Canh Nhân đứng ở nơi đó, nheo mắt đánh giá hắn.
Mắt Hứa Nhị lang nhất thời sáng ngời, từ chiếu đứng lên, xiềng xích theo đó kéo đi, vang lên “leng keng”.
“Sao đại ca vào được? Tôn thượng thư có thể cho đại ca vào?” Hứa Tân Niên đã bất ngờ lại kinh hỉ.
Hứa Thất An thấy thế, an tâm thu hồi ánh mắt đánh giá, phun ra một hơi: “Xem ra chỉ là bị thương ngoài da.”
Sau đó, hắn nhìn lướt qua ngục tốt, lạnh lùng nói: “Lui ra.”
Ngục tốt biết điều rời khỏi.
Hứa Tân Niên ‘phẹt’ một bãi nước bọt, nói: “Bọn chó này, roi vụt cũng đau đấy.”
Nhị lang là đang hướng ta cáo trạng sao... Hứa Thất An gật đầu: “Đệ yên tâm, đại ca sẽ nghĩ cách cứu đệ ra ngoài.”
Hắn vừa nói xong, Hứa Tân Niên khoát tay, ngắt lời hắn, cường điệu nói: “Đại ca, ca có lẽ không quá rõ, bản thân chuyện này không phải gian lận khoa cử, mà là Quốc Tử Giám cùng thư viện Vân Lộc xung đột.”
Không, ta biết rõ... Hứa Thất An nghĩ.
Nhưng Hứa Nhị lang chưa cho hắn cơ hội nói chuyện, lải nhải kể, tiếng nói chuyện tràn đầy trung khí, quả thật chỉ là chịu chút vết thương ngoài da.
“Thật ra ta sớm đã có dự cảm, lấy học sinh thư viện Vân Lộc đỗ hội nguyên, nào có đơn giản thoải mái như vậy? Nhưng ta không sợ, thư viện muốn trở về triều đình, mở rộng thế lực, liền cần có người xung phong, có người trải đường cho người tới sau.” Hứa Tân Niên trầm giọng nói:
“Mà ta, chính là người đả thông con đường đó.”
Nhị lang à, mọi người cũng không bội phục người đầu tiên đả thông con đường, mọi người thật sự bội phục là người mở rộng con đường (ý nghĩa liên quan tới việc nam nữ)... Hứa Thất An “Ừm” một tiếng:
“Đệ tiếp tục nói.”
“Thật ra đệ ở trong ngục đã nghĩ ra kế sách giải quyết, a, dù sao đấu đá trên triều đình, trong nhà vẫn là đệ tinh thông nhất.”
Hứa Tân Niên kiêu ngạo ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Đại nho thư viện, không thể lấy thân phận dân thường chen chân triều đình. Nhưng Ngụy Uyên có thể, đại ca đi cầu Ngụy Uyên một lần, đệ không cần cầu hắn lập tức giúp đệ thoát tội, như vậy quá khó, nhất định thương cân động cốt, bởi vì cái này tương đương khai chiến cùng các vị quan văn.
“Yêu cầu của đệ là, từ bỏ công danh, nhưng giữ lại quyền khoa cử. Hoặc, mang đệ nhốt đến sau thi đình, đệ ba năm sau lại thi một lần thi hội.
“Các quan văn xuất thân Quốc Tử Giám, mục đích chủ yếu là chèn ép thư viện Vân Lộc, không phải đệ.”
Nói xong, thấy đại ca ngẩn ra xuất thần, Hứa Nhị lang thở dài nói: “Phải, đối với đại ca mà nói những thứ này quả thật có chút khó hiểu, đại ca chỉ cần làm theo đệ nói là được.
“Đệ tuy đang ở trong ngục, vẫn có thể bày mưu nghĩ kế.”
Nhị lang à, đệ cho là đệ ở tầng mười tám, thật ra đệ ở bề mặt Địa Cầu... Hứa Thất An ho khan một tiếng, nói: “Đại ca nơi này có cái nhìn khác.”
Hứa Tân Niên sửng sốt, “khiêm tốn” gật đầu: “Đại ca nói.”
Lập tức, Hứa Thất An mang Ngụy Uyên phân tích “một mũi tên hạ ba con chim” nói cho Hứa Nhị lang nghe, vì thế, trong phòng lâm vào yên lặng thật lâu.
“Thì ra là thế, thì ra sau lưng vụ án này lại có mạch lạc phức tạp như thế, đệ, đệ xong rồi?” Hứa Nhị lang bộ dáng chịu đả kích to lớn.
Không biết là vì thoát thân vô vọng, hay là vì mình phân tích quá mức nông cạn, cái này không tương với cùng hắn tự nhận là đẳng cấp vương giả.
“Yên tâm, đại ca sẽ cố gắng cứu đệ ra.” Hứa Thất An an ủi như vậy.
Nơi này là địa lao Hình bộ, không thích hợp nói quá nhiều.
Hứa Tân Niên cười thảm một tiếng.
...
Cáo biệt Hứa Tân Niên, Hứa Thất An rời khỏi nha môn Hình bộ, tính về nhà một chuyến, trấn an muội muội cùng thẩm thẩm, qua hơn nửa buổi, hắn luôn bôn ba bên ngoài, hai vị nữ quyến trong nhà chỉ sợ lo lắng hãi hùng đến bây giờ.
Xa xa, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc của thẩm thẩm: “Đại lang sao còn chưa trở về, Nhị lang bị nhốt vào Hình bộ, không biết phải chịu bao nhiêu khổ, tốt xấu cho cái tin chính xác...”
Hứa Linh Nguyệt an ủi: “Mẹ, đại ca khẳng định đang bôn ba, khơi thông quan hệ, mẹ đừng vội, chờ hoàng hôn tan ca, đại ca trở về sẽ nói cho người.”
“Sao còn phải chờ bao lâu, mẹ bây giờ qua mỗi một khắc đồng hồ, đều là giày vò.” Thẩm thẩm nức nở khóc lên:
“Con chưa nghe cha con nói sao, đại lang đi Hình bộ cầu người, không những chưa gặp được Nhị lang, còn bị nhục nhã một phen.”
Tiếp theo, là tiếng thở dài của Hứa Bình Chí.
Thẩm thẩm tuy lòng dạ hẹp hòi, một đống tuổi rồi còn tự cho là cô bé đáng yêu, nhưng không ở lúc này mắng chửi Nhị thúc vô năng, không cứu được con trai, đây đại khái chính là nguyên nhân Nhị thúc cưng chiều thẩm thẩm như vậy... Hứa Thất An đột nhiên phát hiện chi tiết này trước kia chưa chú ý tới.
“Khụ khụ!”
Hứa Thất An vừa tiến vào nội đình, vừa ho khan, hấp dẫn người nhà chú ý.
Rõ ràng vừa rồi còn Hứa Linh Nguyệt rất trấn định, trong mắt lập tức chứa đầy nước mắt, nhìn Hứa Thất An, nghẹn ngào không nói gì.
Thấy thế, Hứa Thất An đành phải trấn an nàng trước, vỗ vỗ vai nàng: “Đừng lo lắng.”
Hứa Linh Nguyệt dịu dàng gọi: “Đại ca...”
Sau đó liền bị thanh âm đê-xi-ben cao của thẩm thẩm che phủ, mắt nàng bỗng nhiên sáng lên, túm chặt tay áo Hứa Thất An, chờ mong lại khẩn trương nhìn hắn, khóc nói:
“Ninh Yến, Nhị lang nó, nó thế nào rồi? Cháu mau nghĩ cách cứu nó, trong nhà chỉ có cháu có thể cứu nó.”
Hứa Bình Chí than thở.
“Cháu gặp được Nhị lang rồi, nó ổn lắm, chưa bị thương gì cả.” Hứa Thất An vỗ vỗ bàn tay nhỏ của thẩm thẩm, lại vỗ vỗ bàn tay nhỏ của muội tử, an ủi.
Thẩm thẩm không tin, sóng mắt tươi đẹp nhìn thẳng cháu trai, sụt sịt: “Đại lang, cháu cũng đừng gạt ta.”
Hứa Thất An không để ý tới thẩm thẩm, nhìn về phía Nhị thúc, thấp giọng nói: “Dùng chút thủ đoạn không thường quy, cháu đã bắt cóc con trai trưởng Tôn thượng thư.”
Sắc mặt Hứa Bình Chí thay đổi hẳn: “Ninh Yến, cháu phá quy củ rồi.”
“Yên tâm đi, hắn không có chứng cớ. Hơn nữa, cháu cũng không bảo hắn giúp Nhị lang thoát tội, như vậy quá khó, ngược lại dễ dàng khiến sự tình thoát ly khống chế. Cháu chỉ bảo hắn không thể tra tấn. Đối với Tôn thượng thư mà nói, đây là việc nhỏ có thể làm được. Mà so sánh với cá chết lưới rách, hắn càng thêm để ý tính mạng của con trai trưởng.” “Roạt roạt...”
Trong tiếng xiềng xích hoạt động, ngục tốt mở ra cửa đi thông đại lao, mùi ẩm ướt mục nát đập vào mặt.
Ở dưới ngục tốt dẫn dắt, Hứa Thất An đi qua thông đạo tối tăm, tới trước phòng giam giam giữ Hứa Tân Niên.
Hứa Tân Niên nhắm mắt, dựa lưng vào vách tường nghỉ ngơi, hắn mặc áo tù, sắc mặt tái nhợt, trên người loang lổ vết máu.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của tiểu lão đệ, sắc mặt Hứa Thất An bỗng trầm xuống, chung quy là đã tới chậm một bước, Nhị lang ở trong ngục chịu chút đau khổ rồi.
Hắn đã xem nhẹ quyết tâm sốt ruột không dằn nổi trả thù mình của Tôn thượng thư.
Hứa Thất An thấp giọng nói: “Nhị lang, Nhị lang...”
Hứa Nhị lang ngẩn người, hoài nghi mình nghe lầm, ngạc nhiên mở to mắt.
Trên thông đạo âm u, ngoài hàng rào, đại ca mặc sai phục Đả Canh Nhân đứng ở nơi đó, nheo mắt đánh giá hắn.
Mắt Hứa Nhị lang nhất thời sáng ngời, từ chiếu đứng lên, xiềng xích theo đó kéo đi, vang lên “leng keng”.
“Sao đại ca vào được? Tôn thượng thư có thể cho đại ca vào?” Hứa Tân Niên đã bất ngờ lại kinh hỉ.
Hứa Thất An thấy thế, an tâm thu hồi ánh mắt đánh giá, phun ra một hơi: “Xem ra chỉ là bị thương ngoài da.”
Sau đó, hắn nhìn lướt qua ngục tốt, lạnh lùng nói: “Lui ra.”
Ngục tốt biết điều rời khỏi.
Hứa Tân Niên ‘phẹt’ một bãi nước bọt, nói: “Bọn chó này, roi vụt cũng đau đấy.”
Nhị lang là đang hướng ta cáo trạng sao... Hứa Thất An gật đầu: “Đệ yên tâm, đại ca sẽ nghĩ cách cứu đệ ra ngoài.”
Hắn vừa nói xong, Hứa Tân Niên khoát tay, ngắt lời hắn, cường điệu nói: “Đại ca, ca có lẽ không quá rõ, bản thân chuyện này không phải gian lận khoa cử, mà là Quốc Tử Giám cùng thư viện Vân Lộc xung đột.”
Không, ta biết rõ... Hứa Thất An nghĩ.
Nhưng Hứa Nhị lang chưa cho hắn cơ hội nói chuyện, lải nhải kể, tiếng nói chuyện tràn đầy trung khí, quả thật chỉ là chịu chút vết thương ngoài da.
“Thật ra ta sớm đã có dự cảm, lấy học sinh thư viện Vân Lộc đỗ hội nguyên, nào có đơn giản thoải mái như vậy? Nhưng ta không sợ, thư viện muốn trở về triều đình, mở rộng thế lực, liền cần có người xung phong, có người trải đường cho người tới sau.” Hứa Tân Niên trầm giọng nói:
“Mà ta, chính là người đả thông con đường đó.”
Nhị lang à, mọi người cũng không bội phục người đầu tiên đả thông con đường, mọi người thật sự bội phục là người mở rộng con đường (ý nghĩa liên quan tới việc nam nữ)... Hứa Thất An “Ừm” một tiếng:
“Đệ tiếp tục nói.”
“Thật ra đệ ở trong ngục đã nghĩ ra kế sách giải quyết, a, dù sao đấu đá trên triều đình, trong nhà vẫn là đệ tinh thông nhất.”
Hứa Tân Niên kiêu ngạo ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Đại nho thư viện, không thể lấy thân phận dân thường chen chân triều đình. Nhưng Ngụy Uyên có thể, đại ca đi cầu Ngụy Uyên một lần, đệ không cần cầu hắn lập tức giúp đệ thoát tội, như vậy quá khó, nhất định thương cân động cốt, bởi vì cái này tương đương khai chiến cùng các vị quan văn.
“Yêu cầu của đệ là, từ bỏ công danh, nhưng giữ lại quyền khoa cử. Hoặc, mang đệ nhốt đến sau thi đình, đệ ba năm sau lại thi một lần thi hội.
“Các quan văn xuất thân Quốc Tử Giám, mục đích chủ yếu là chèn ép thư viện Vân Lộc, không phải đệ.”
Nói xong, thấy đại ca ngẩn ra xuất thần, Hứa Nhị lang thở dài nói: “Phải, đối với đại ca mà nói những thứ này quả thật có chút khó hiểu, đại ca chỉ cần làm theo đệ nói là được.
“Đệ tuy đang ở trong ngục, vẫn có thể bày mưu nghĩ kế.”
Nhị lang à, đệ cho là đệ ở tầng mười tám, thật ra đệ ở bề mặt Địa Cầu... Hứa Thất An ho khan một tiếng, nói: “Đại ca nơi này có cái nhìn khác.”
Hứa Tân Niên sửng sốt, “khiêm tốn” gật đầu: “Đại ca nói.”
Lập tức, Hứa Thất An mang Ngụy Uyên phân tích “một mũi tên hạ ba con chim” nói cho Hứa Nhị lang nghe, vì thế, trong phòng lâm vào yên lặng thật lâu.
“Thì ra là thế, thì ra sau lưng vụ án này lại có mạch lạc phức tạp như thế, đệ, đệ xong rồi?” Hứa Nhị lang bộ dáng chịu đả kích to lớn.
Không biết là vì thoát thân vô vọng, hay là vì mình phân tích quá mức nông cạn, cái này không tương với cùng hắn tự nhận là đẳng cấp vương giả.
“Yên tâm, đại ca sẽ cố gắng cứu đệ ra.” Hứa Thất An an ủi như vậy.
Nơi này là địa lao Hình bộ, không thích hợp nói quá nhiều.
Hứa Tân Niên cười thảm một tiếng.
...
Cáo biệt Hứa Tân Niên, Hứa Thất An rời khỏi nha môn Hình bộ, tính về nhà một chuyến, trấn an muội muội cùng thẩm thẩm, qua hơn nửa buổi, hắn luôn bôn ba bên ngoài, hai vị nữ quyến trong nhà chỉ sợ lo lắng hãi hùng đến bây giờ.
Xa xa, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc của thẩm thẩm: “Đại lang sao còn chưa trở về, Nhị lang bị nhốt vào Hình bộ, không biết phải chịu bao nhiêu khổ, tốt xấu cho cái tin chính xác...”
Hứa Linh Nguyệt an ủi: “Mẹ, đại ca khẳng định đang bôn ba, khơi thông quan hệ, mẹ đừng vội, chờ hoàng hôn tan ca, đại ca trở về sẽ nói cho người.”
“Sao còn phải chờ bao lâu, mẹ bây giờ qua mỗi một khắc đồng hồ, đều là giày vò.” Thẩm thẩm nức nở khóc lên:
“Con chưa nghe cha con nói sao, đại lang đi Hình bộ cầu người, không những chưa gặp được Nhị lang, còn bị nhục nhã một phen.”
Tiếp theo, là tiếng thở dài của Hứa Bình Chí.
Thẩm thẩm tuy lòng dạ hẹp hòi, một đống tuổi rồi còn tự cho là cô bé đáng yêu, nhưng không ở lúc này mắng chửi Nhị thúc vô năng, không cứu được con trai, đây đại khái chính là nguyên nhân Nhị thúc cưng chiều thẩm thẩm như vậy... Hứa Thất An đột nhiên phát hiện chi tiết này trước kia chưa chú ý tới.
“Khụ khụ!”
Hứa Thất An vừa tiến vào nội đình, vừa ho khan, hấp dẫn người nhà chú ý.
Rõ ràng vừa rồi còn Hứa Linh Nguyệt rất trấn định, trong mắt lập tức chứa đầy nước mắt, nhìn Hứa Thất An, nghẹn ngào không nói gì.
Thấy thế, Hứa Thất An đành phải trấn an nàng trước, vỗ vỗ vai nàng: “Đừng lo lắng.”
Hứa Linh Nguyệt dịu dàng gọi: “Đại ca...”
Sau đó liền bị thanh âm đê-xi-ben cao của thẩm thẩm che phủ, mắt nàng bỗng nhiên sáng lên, túm chặt tay áo Hứa Thất An, chờ mong lại khẩn trương nhìn hắn, khóc nói:
“Ninh Yến, Nhị lang nó, nó thế nào rồi? Cháu mau nghĩ cách cứu nó, trong nhà chỉ có cháu có thể cứu nó.”
Hứa Bình Chí than thở.
“Cháu gặp được Nhị lang rồi, nó ổn lắm, chưa bị thương gì cả.” Hứa Thất An vỗ vỗ bàn tay nhỏ của thẩm thẩm, lại vỗ vỗ bàn tay nhỏ của muội tử, an ủi.
Thẩm thẩm không tin, sóng mắt tươi đẹp nhìn thẳng cháu trai, sụt sịt: “Đại lang, cháu cũng đừng gạt ta.”
Hứa Thất An không để ý tới thẩm thẩm, nhìn về phía Nhị thúc, thấp giọng nói: “Dùng chút thủ đoạn không thường quy, cháu đã bắt cóc con trai trưởng Tôn thượng thư.”
Sắc mặt Hứa Bình Chí thay đổi hẳn: “Ninh Yến, cháu phá quy củ rồi.”
“Yên tâm đi, hắn không có chứng cớ. Hơn nữa, cháu cũng không bảo hắn giúp Nhị lang thoát tội, như vậy quá khó, ngược lại dễ dàng khiến sự tình thoát ly khống chế. Cháu chỉ bảo hắn không thể tra tấn. Đối với Tôn thượng thư mà nói, đây là việc nhỏ có thể làm được. Mà so sánh với cá chết lưới rách, hắn càng thêm để ý tính mạng của con trai trưởng.”