Bà dì trừ lúc vừa mới bắt đầu trừng mắt quyến rũ, sau đó không để ý tới nữa, mặc hắn ở bên tai líu ríu không dứt.
Biểu hiện ra chán ghét thật lớn đối với Hứa Ngân la tuấn tú lịch sự.
Hứa Thất An tự tìm sự mất mặt, cũng không tức giận, chỉ là không nói nữa, mang sức chú ý đặt ở hai bên so đấu trên lôi đài.
Một lần này, Tịnh Tư hòa thượng không khiêm nhượng nữa, lựa chọn vật lộn với lục phẩm võ giả Đồng Bì Thiết Cốt, từng quyền đến thịt.
Rầm rầm rầm...
Quyền cước quanh quẩn nổ vang, giống như là tiếng đập chuông liên tiếp không ngừng, lại như là thợ rèn đập, bởi vì giữa hai người thỉnh thoảng phun ra tia lửa chói mắt.
Dân chúng vây xem hô to đã nghiền, tiếng ủng hộ liên tiếp không ngừng.
Một đứa nhỏ xem nhập thần, kích động chạy về phía lôi đài, miệng hưng phấn ồn ào.
“Nhãi con cút!”
Hứa Thất An quét chân một cái mang hắn đá bay, đứa bé nhẹ nhàng bay ra mấy mét, rơi vào trong lòng một hán tử, đó tựa như là phụ thân, vừa sợ vừa giận trừng mắt Hứa Thất An, nhưng không dám lỗ mãng.
“Có bị thương hay không?” Hán tử vội vàng hỏi.
“Không đau nha.” Đứa nhỏ cười hì hì nói.
Bà dì quay đầu nhìn Hứa Thất An một cái, lại mặt không chút thay đổi xoay đầu, nghiêm túc chuyên chú nhìn so đấu trên đài.
Chiến đấu trên lôi đài không kéo dài quá lâu, một nén nhang sau liền phân thắng bại, lục phẩm võ giả kia bị Tịnh Tư hòa thượng đấm ba phát ở ngực, cuối cùng không kiên trì được, phá ngạnh công.
“Phật môn Kim Cương Bất Bại danh bất hư truyền.”
Hán tử chắp tay, tựa như không còn mặt mũi nào nán lại nữa, nhảy xuống lôi đài, vội vàng rời đi.
Bà dì nhẹ nhàng dậm chân.
Hứa Thất An có chút kinh ngạc, bà dì này, nói như thế nào nhỉ, luôn có thể ở trên người nàng nhìn thấy một ít tư thái cùng vẻ mặt thiếu nữ mới có.
Thẩm thẩm trong nhà ngẫu nhiên cũng sẽ như vậy, nhưng không khoa trương như nàng.
Đây là một đại thẩm không có cảm nhận gì đối với tuổi của mình... Trong lòng Hứa Thất An kết luận, cười nói:
“Cái này giống hai thanh đao va chạm, dưới tình huống sức lực đơn thuần xấp xỉ, thanh đao nào phẩm chất tốt hơn, thì có thể thắng. Phật môn Kim Cương Bất Bại, nghe nói ra từ tay Phật Đà, mà võ giả Đồng Bì Thiết Cốt, “phẩm chất” so le không đồng đều. Thua không oan.”
Bà dì xoay đầu lại, khinh rẻ nói: “Nói có hình có dạng, ngươi sao không lên đài, lúc trước ngươi không phải một đao chém một vị lục phẩm võ phu?”
Hứa Thất An nheo mắt, hỏi ngược lại: “Ồ, ngươi lúc ấy không phải đi rồi sao, ngươi làm sao biết ta một đao chém một vị lục phẩm.”
Bà dì đáp lại bằng cười lạnh: “Ta không điếc không câm, trừ phi Thiên Nam thành kia còn có một vị Ngân la.”
“Này, ngày đó là ngươi gọi người đến đánh ta nhỉ, đại thẩm ngươi là phu nhân nhà ai, nam nhân nhậm chức ở ban ngành nào?” Hứa Thất An không giả bộ nữa, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Ngày đó, vị lục phẩm ăn mặc như người giang hồ kia không rõ lý do lên đài khiêu khích, chỉ tên nói họ muốn khiêu chiến Hứa Thất An, hắn vốn có thể trực tiếp tróc nã, nhưng vì làm màu... hiển thánh trước mặt người ta, lựa chọn ra mặt ứng chiến.
Sau, không đợi hắn đi thẩm vấn, võ phu giang hồ liền bị người ta xách đi, từ nha môn Đả Canh Nhân đưa người đi, ai có thể làm được?
Hứa Thất An đoán là “người trong nhà”, hoặc là người của quân đội, hoặc là khách khanh vị đại nhân vật nào đó nuôi.
Ngay tại vừa rồi, Hứa Thất An nhìn thấy võ giả cũng là lục phẩm lên đài, gặp được bà dì xen lẫn trong quần chúng vây xem, bỗng nhiên linh cảm phát ra, nghĩ tới mình quả thật đắc tội người ta rồi.
Thân phận bà dì này tuyệt không mộc mạc bình thường giống bề ngoài nàng, mà ngày đó mình quả thật từng đắc tội nàng, tuy không tính là việc gì lớn, nhưng nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, thì phải bàn luận riêng biệt.
Hứa Thất An có lý do hoài nghi, lục phẩm võ giả ngày đó là bị bà dì này sai khiến.
Nghe được Hứa Thất An chất vấn, bà dì nhoẻn miệng cười: “Ngươi lên đài chém tiểu hòa thượng này, ta liền nói cho ngươi.”
Hứa Thất An lắc đầu.
“Sợ rồi?” Sự khinh rẻ trong mắt nàng càng sâu hơn.
Là sợ, ta thật không dễ gì để mình rút ra được từ trong tầm mắt của sứ đoàn Phật môn, ta không muốn có nhiều liên quan với tăng nhân Phật môn... Nhưng Hứa Thất An vẫn nhịn không được đè chuôi đao, trầm ngâm nói:
“Ta không chém được Kim Cương Bất Bại của hắn.”
Cũng để ngươi biết núi cao còn có núi cao hơn! Bà dì bĩu môi, thành phần trong mắt rất phức tạp, đã có thất vọng lại có đắc ý.
Lúc này, một vị thanh sam kiếm khách từ tửu lâu bên cạnh bay ra, nhẹ nhàng đáp xuống lôi đài.
Quần chúng vây xem vừa thấy lại có người khiêu chiến tiểu hòa thượng, nhất thời tinh thần phấn chấn, tính hóng hớt một đợt nữa, nhân tiện thảo luận thanh sam kiếm khách là người nơi nào.
“Sở Nguyên Chẩn...”
Hứa Thất An nghe thấy bà dì lẩm bẩm một tiếng.
Nàng nhận ra Sở Nguyên Chẩn? Ồ, Sở Nguyên Chẩn trước kia dù sao cũng là trạng nguyên lang, ở trong cao tầng Đại Phụng không xa lạ... Nếu Sở trạng nguyên ra tay, quá nửa là ổn.
Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra.
Tịnh Tư tiểu hòa thượng này chiếm lôi đài mãi, thể diện triều đình cũng khó coi.
“Tiểu hòa thượng, ta chỉ ra một kiếm, ngươi có thể ngăn được, coi như ta thua.” Sở Nguyên Chẩn mặt mỉm cười, bình tĩnh nhìn thẳng Tịnh Tư.
Tiếng xôn xao lại tới nữa, quần chúng hóng hớt chung quanh thấy thanh sam kiếm khách kiêu ngạo như thế, ấn tượng đối với hắn giảm xuống rất nhiều.
Vị tiểu pháp sư đến từ Tây Vực này không thể phá vỡ, đoàn người đều đã thấy. Thanh sam kiếm khách ăn nói ngông cuồng, rất dễ dàng làm người ta liên tưởng đến là nhân sĩ giang hồ đầu cơ trục lợi, khát vọng một lần hành động thành danh.
“Mời thí chủ!”
Tịnh Tư chắp hai tay lại, nguy nga không sợ.
“Thú vị.” Sở Nguyên Chẩn cười cười, trong mắt không có h@m muốn thắng bại, ngược lại là thành phần vô giúp vui chiếm đa số, giống với quần chúng chung quanh.
Tiếp theo, Sở Nguyên Chẩn làm một động tác mọi người đều xem không hiểu, hắn hướng bầu trời vươn tay, mở lòng bàn tay.
Thanh kiếm đeo ở sau người không nhúc nhích.
Lúc mọi người ở đây cho rằng hắn phô trương thanh thế, tính hung hăng cười nhạo, có người thấy một viên đá từ bên chân mình bay lên.
Càng lúc càng nhiều viên đá bay lên trời, như tổ ong tràn về phía lòng bàn tay thanh sam kiếm khách.
Trong tiếng đánh phành phành phành, đá với đá kín không kẽ hở, một thanh kiếm thành hình, theo đá hội tụ, một cây kiếm đá dài bốn thước thành hình.
Ào...
Xung quanh bộc phát ra tiếng ồ lên, đại bộ phận quần chúng đều là xem náo nhiệt, càng loè loẹt hoa mỹ, ở trong mắt bọn họ càng lợi hại.
Một chiêu này của Sở Nguyên Chẩn đã rất loè loẹt, tụ đá thành kiếm, quả thực thủ đoạn của thần tiên, so với hòa thượng phương Tây từ đầu tới đuôi chỉ chịu đòn đáng xem hơn nhiều.
“Lợi hại!”
Mắt bà dì sáng long lanh, nhịn không được ủng hộ. Bà dì trừ lúc vừa mới bắt đầu trừng mắt quyến rũ, sau đó không để ý tới nữa, mặc hắn ở bên tai líu ríu không dứt.
Biểu hiện ra chán ghét thật lớn đối với Hứa Ngân la tuấn tú lịch sự.
Hứa Thất An tự tìm sự mất mặt, cũng không tức giận, chỉ là không nói nữa, mang sức chú ý đặt ở hai bên so đấu trên lôi đài.
Một lần này, Tịnh Tư hòa thượng không khiêm nhượng nữa, lựa chọn vật lộn với lục phẩm võ giả Đồng Bì Thiết Cốt, từng quyền đến thịt.
Rầm rầm rầm...
Quyền cước quanh quẩn nổ vang, giống như là tiếng đập chuông liên tiếp không ngừng, lại như là thợ rèn đập, bởi vì giữa hai người thỉnh thoảng phun ra tia lửa chói mắt.
Dân chúng vây xem hô to đã nghiền, tiếng ủng hộ liên tiếp không ngừng.
Một đứa nhỏ xem nhập thần, kích động chạy về phía lôi đài, miệng hưng phấn ồn ào.
“Nhãi con cút!”
Hứa Thất An quét chân một cái mang hắn đá bay, đứa bé nhẹ nhàng bay ra mấy mét, rơi vào trong lòng một hán tử, đó tựa như là phụ thân, vừa sợ vừa giận trừng mắt Hứa Thất An, nhưng không dám lỗ mãng.
“Có bị thương hay không?” Hán tử vội vàng hỏi.
“Không đau nha.” Đứa nhỏ cười hì hì nói.
Bà dì quay đầu nhìn Hứa Thất An một cái, lại mặt không chút thay đổi xoay đầu, nghiêm túc chuyên chú nhìn so đấu trên đài.
Chiến đấu trên lôi đài không kéo dài quá lâu, một nén nhang sau liền phân thắng bại, lục phẩm võ giả kia bị Tịnh Tư hòa thượng đấm ba phát ở ngực, cuối cùng không kiên trì được, phá ngạnh công.
“Phật môn Kim Cương Bất Bại danh bất hư truyền.”
Hán tử chắp tay, tựa như không còn mặt mũi nào nán lại nữa, nhảy xuống lôi đài, vội vàng rời đi.
Bà dì nhẹ nhàng dậm chân.
Hứa Thất An có chút kinh ngạc, bà dì này, nói như thế nào nhỉ, luôn có thể ở trên người nàng nhìn thấy một ít tư thái cùng vẻ mặt thiếu nữ mới có.
Thẩm thẩm trong nhà ngẫu nhiên cũng sẽ như vậy, nhưng không khoa trương như nàng.
Đây là một đại thẩm không có cảm nhận gì đối với tuổi của mình... Trong lòng Hứa Thất An kết luận, cười nói:
“Cái này giống hai thanh đao va chạm, dưới tình huống sức lực đơn thuần xấp xỉ, thanh đao nào phẩm chất tốt hơn, thì có thể thắng. Phật môn Kim Cương Bất Bại, nghe nói ra từ tay Phật Đà, mà võ giả Đồng Bì Thiết Cốt, “phẩm chất” so le không đồng đều. Thua không oan.”
Bà dì xoay đầu lại, khinh rẻ nói: “Nói có hình có dạng, ngươi sao không lên đài, lúc trước ngươi không phải một đao chém một vị lục phẩm võ phu?”
Hứa Thất An nheo mắt, hỏi ngược lại: “Ồ, ngươi lúc ấy không phải đi rồi sao, ngươi làm sao biết ta một đao chém một vị lục phẩm.”
Bà dì đáp lại bằng cười lạnh: “Ta không điếc không câm, trừ phi Thiên Nam thành kia còn có một vị Ngân la.”
“Này, ngày đó là ngươi gọi người đến đánh ta nhỉ, đại thẩm ngươi là phu nhân nhà ai, nam nhân nhậm chức ở ban ngành nào?” Hứa Thất An không giả bộ nữa, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Ngày đó, vị lục phẩm ăn mặc như người giang hồ kia không rõ lý do lên đài khiêu khích, chỉ tên nói họ muốn khiêu chiến Hứa Thất An, hắn vốn có thể trực tiếp tróc nã, nhưng vì làm màu... hiển thánh trước mặt người ta, lựa chọn ra mặt ứng chiến.
Sau, không đợi hắn đi thẩm vấn, võ phu giang hồ liền bị người ta xách đi, từ nha môn Đả Canh Nhân đưa người đi, ai có thể làm được?
Hứa Thất An đoán là “người trong nhà”, hoặc là người của quân đội, hoặc là khách khanh vị đại nhân vật nào đó nuôi.
Ngay tại vừa rồi, Hứa Thất An nhìn thấy võ giả cũng là lục phẩm lên đài, gặp được bà dì xen lẫn trong quần chúng vây xem, bỗng nhiên linh cảm phát ra, nghĩ tới mình quả thật đắc tội người ta rồi.
Thân phận bà dì này tuyệt không mộc mạc bình thường giống bề ngoài nàng, mà ngày đó mình quả thật từng đắc tội nàng, tuy không tính là việc gì lớn, nhưng nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, thì phải bàn luận riêng biệt.
Hứa Thất An có lý do hoài nghi, lục phẩm võ giả ngày đó là bị bà dì này sai khiến.
Nghe được Hứa Thất An chất vấn, bà dì nhoẻn miệng cười: “Ngươi lên đài chém tiểu hòa thượng này, ta liền nói cho ngươi.”
Hứa Thất An lắc đầu.
“Sợ rồi?” Sự khinh rẻ trong mắt nàng càng sâu hơn.
Là sợ, ta thật không dễ gì để mình rút ra được từ trong tầm mắt của sứ đoàn Phật môn, ta không muốn có nhiều liên quan với tăng nhân Phật môn... Nhưng Hứa Thất An vẫn nhịn không được đè chuôi đao, trầm ngâm nói:
“Ta không chém được Kim Cương Bất Bại của hắn.”
Cũng để ngươi biết núi cao còn có núi cao hơn! Bà dì bĩu môi, thành phần trong mắt rất phức tạp, đã có thất vọng lại có đắc ý.
Lúc này, một vị thanh sam kiếm khách từ tửu lâu bên cạnh bay ra, nhẹ nhàng đáp xuống lôi đài.
Quần chúng vây xem vừa thấy lại có người khiêu chiến tiểu hòa thượng, nhất thời tinh thần phấn chấn, tính hóng hớt một đợt nữa, nhân tiện thảo luận thanh sam kiếm khách là người nơi nào.
“Sở Nguyên Chẩn...”
Hứa Thất An nghe thấy bà dì lẩm bẩm một tiếng.
Nàng nhận ra Sở Nguyên Chẩn? Ồ, Sở Nguyên Chẩn trước kia dù sao cũng là trạng nguyên lang, ở trong cao tầng Đại Phụng không xa lạ... Nếu Sở trạng nguyên ra tay, quá nửa là ổn.
Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra.
Tịnh Tư tiểu hòa thượng này chiếm lôi đài mãi, thể diện triều đình cũng khó coi.
“Tiểu hòa thượng, ta chỉ ra một kiếm, ngươi có thể ngăn được, coi như ta thua.” Sở Nguyên Chẩn mặt mỉm cười, bình tĩnh nhìn thẳng Tịnh Tư.
Tiếng xôn xao lại tới nữa, quần chúng hóng hớt chung quanh thấy thanh sam kiếm khách kiêu ngạo như thế, ấn tượng đối với hắn giảm xuống rất nhiều.
Vị tiểu pháp sư đến từ Tây Vực này không thể phá vỡ, đoàn người đều đã thấy. Thanh sam kiếm khách ăn nói ngông cuồng, rất dễ dàng làm người ta liên tưởng đến là nhân sĩ giang hồ đầu cơ trục lợi, khát vọng một lần hành động thành danh.
“Mời thí chủ!”
Tịnh Tư chắp hai tay lại, nguy nga không sợ.
“Thú vị.” Sở Nguyên Chẩn cười cười, trong mắt không có h@m muốn thắng bại, ngược lại là thành phần vô giúp vui chiếm đa số, giống với quần chúng chung quanh.
Tiếp theo, Sở Nguyên Chẩn làm một động tác mọi người đều xem không hiểu, hắn hướng bầu trời vươn tay, mở lòng bàn tay.
Thanh kiếm đeo ở sau người không nhúc nhích.
Lúc mọi người ở đây cho rằng hắn phô trương thanh thế, tính hung hăng cười nhạo, có người thấy một viên đá từ bên chân mình bay lên.
Càng lúc càng nhiều viên đá bay lên trời, như tổ ong tràn về phía lòng bàn tay thanh sam kiếm khách.
Trong tiếng đánh phành phành phành, đá với đá kín không kẽ hở, một thanh kiếm thành hình, theo đá hội tụ, một cây kiếm đá dài bốn thước thành hình.
Ào...
Xung quanh bộc phát ra tiếng ồ lên, đại bộ phận quần chúng đều là xem náo nhiệt, càng loè loẹt hoa mỹ, ở trong mắt bọn họ càng lợi hại.
Một chiêu này của Sở Nguyên Chẩn đã rất loè loẹt, tụ đá thành kiếm, quả thực thủ đoạn của thần tiên, so với hòa thượng phương Tây từ đầu tới đuôi chỉ chịu đòn đáng xem hơn nhiều.
“Lợi hại!”
Mắt bà dì sáng long lanh, nhịn không được ủng hộ.