Tham gia kỳ thi mùa xuân đều là cử nhân, cử nhân có tư cách làm quan, đám lính đầu to đều trực tiếp gọi học sinh trường thi là “lão gia”.
Hứa Tân Niên tiếp nhận quyển, trải ra ở bàn, lúc này sắc trời đã sáng, nhưng mặt trời chưa mọc lên.
Nương ánh nến màu vỏ quýt, Hứa Tân Niên tập trung nhìn vào, đề mục là một câu trong《trình tử • can qua》: “Tam quân có thể đoạt soái thất phu không thể thay đổi chí hướng.”
Đọc đủ thi thư Hứa Nhị lang nháy mắt tinh luyện ra trung tâm: vịnh chí!
Hắn nhìn chằm chằm bài thi, vẻ mặt khó có thể khống chế dại ra, trong mắt thì có khó có thể tin.
“Đại ca ngày đó trước khi vào phòng của ta, khẳng định từng giẫm phải cứt chó nhỉ?” Hứa Nhị lang lẩm bẩm.
Cái này cũng có thể để hắn đoán trúng?
Chuyện bốc thăm ngày đó, Hứa Nhị lang coi như ứng phó đại ca đáng ghét, đề kỳ thi mùa xuân tuy có thể đoán, nhưng giới hạn ở kinh nghĩa cùng sách luận, dù sao hai thứ có dấu vết để theo.
Đề mục thi từ thì hoàn toàn xem tâm tình giám khảo, muốn ra cái gì thì ra cái đó, cho dù lấy hoa dại ven đường làm danh, cũng là có khả năng.
Cái này cũng có thể đoán?!
Trừ phi đại ca buổi tối ngày đó giẫm phải cứt chó, Hứa Nhị lang thật sự nghĩ không ra còn có khả năng gì.
Chờ chút... Hứa Tân Niên chấn động, hoang mang, mờ mịt vân vân các loại vẻ mặt, hết thảy chuyển hóa thành mừng như điên cùng phấn chấn.
Đại ca đoán đúng đề rồi, đại ca đoán đúng đề rồi!
Hắn đột nhiên duỗi thẳng sống lưng, nhịn không được muốn thét dài ba tiếng để biểu đạt sự kích động trong lòng giờ phút này.
“Lấy tài làm thơ của đại ca, đã đoán đúng đề thi, như vậy buổi thứ ba của thi hội, sẽ lấy Hứa Nhị lang ta đứng đầu. Ta, ta có lẽ có thể đọ sức hướng tới hội nguyên.”
Người đỗ đầu thi hội là “cống sĩ”, cống sĩ lấy dang xưng “Hội nguyên”.
Hắn nghĩ như vậy là có đạo lý, đầu tiên, thi hội che tên, thân phận học sinh thư viện Vân Lộc của hắn sẽ không bại lộ, bởi vậy sẽ không bị xa lánh. Tiếp theo, Hứa Tân Niên là hạt giống đọc sách trời sinh, môn sinh đắc ý của đại nho Trương Thận, lại thêm hệ thống nho gia đã gặp qua là không quên được, đầu óc thông suốt các loại buff, trình độ bản thân vượt xa học sinh Quốc Tử Giám.
Cuối cùng, Đại Phụng vì phòng ngừa khoa cử làm rối kỉ cương, an bài ba quan chủ khảo, nhiều người cùng kiểm tra, nơi này thành phần phức tạp, ba quan chủ khảo nhất định đến từ đảng phái khác nhau.
Không chừng còn đối địch nhau.
Cho dù có người có thể mua chuộc một quan chủ khảo, cũng không có khả năng mua được hai người còn lại.
Bởi vậy mỗi một lần thi hội, trong giám khảo cũng có một hồi long tranh hổ đấu, sau đó bàn bạc, thỏa hiệp với nhau, làm ra lựa chọn cuối cùng.
“Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, thi hội vạn cổ như đêm dài mà.”
Cho dù kiêu ngạo như Hứa Tân Niên, lúc này trong phòng không có ai, hắn hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình, hoa chân múa tay, cười như kẻ ngốc.
Nếu có giường, hắn sẽ lăn lộn ở trên giường, hoặc là giống như con giòi xoay qua xoay lại.
“Đại ca thật sự là phúc tinh của ta mà! Bình tĩnh, bình tĩnh, thơ vịnh chí đại ca cho ta là cái gì nhỉ...”
Hứa Tân Niên lấy lại bình tĩnh, ép chính mình bình tĩnh lại.
May mắn hắn nho gia bát phẩm, đã sớm làm được đã gặp qua là không quên được, hơn nữa thơ đại ca cho quả thật hay, hắn ghi nhớ coi như khắc sâu, rất nhanh đã nhớ lại.
Cầm bút chấm mực, mở ra giấy nháp, lúc này, hắn mới phát hiện tay mình vẫn đang khẽ phát run.
“Không có tiền đồ, chẳng qua là thi hội, kích động thành như vậy. Cha từng nói, ta là có tư thái thủ phụ.”
Mình sau khi trêu chọc một câu, tâm tình Hứa Tân Niên thả lỏng chút, tay không run nữa, nhanh chóng viết trên giấy:
Kim tôn thanh tửu đấu thập thiên, ngọc bàn trân tu trực vạn tiễn.
(Bình vàng, rượu trong, mười ngàn đấu - Mâm bạc, món quý, giá vạn tiền)
Đình bôi đầu trứ bất năng thực, bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên.
(Dừng chén, ném đũa, nuốt không được, Rút kiếm nhìn quanh lòng mênh mang.)
Dục độ hoàng hà băng tắc xuyên, tương đăng thái hành tuyết mãn sơn.
(Muốn vượt Hoàng Hà sông băng đóng, Toan lên Thái Hàng núi tuyết phơi.)
Nhàn lai thùy điếu bích khê thượng, hốt phục thừa chu mộng nhật biên.
(Lúc rỗi buông câu bờ khe biếc, Bỗng mơ thuyền lướt cạnh mặt trời.)
Hành lộ nan, hành lộ nan, đa kỳ lộ, kim an tại.
(Đưòng đi khó! Đường đi khó! Nay ở đâu? Đường bao ngả?)
Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải.
(Cưỡi gió, phá sóng hẳn có ngày, Treo thẳng buồm mây vượt biển cả!)
( lương tâm tác giả chú thích: Thơ thi khoa cử, lại gọi là phú đắc thi, bình thường là ngũ ngôn bát vận, tứ vận, lục vận, mà không phải thất ngôn. Thế giới khác tôi sửa một chút, tiện cho kịch tình. Chú thích tiếp: phòng giang tinh!)
Viết thơ xong, đọc đi đọc lại vài lần, xác nhận mình không có ghi sai, nhưng nghi hoặc mới nổi lên trong lòng.
“Hoàng Hà là cái gì? Thái Hành lại là cái gì? Nhàn lai thùy điếu bích khê thượng, hốt phục thừa chu mộng nhật biên, hai câu này là có điển cố gì sao...”
Hứa Nhị lang cau mày.
Hứa Tân Niên đọc đủ thi thư, vét hết trong bụng cũng không tìm được Hoàng Hà cùng Thái Hành ở nơi nào, mà căn cứ hắn hiểu biết đối với thi từ, “Nhàn lai thùy điếu bích khê thượng” cùng “Hốt phục thừa chu mộng nhật biên” hẳn là hai điển cố.
“Đại ca thật là, lúc viết thơ cũng không biết chú thích. Như vậy bảo ta làm sao hiểu tâm cảnh của hắn lúc làm thơ, làm sao hiểu dụng ý thâm ảo của hắn?”
“Hoàng Hà cùng Thái Hành hẳn là tên sông cùng tên núi, cái này có thể đổi mới, về phần “Nhàn lai thùy điếu bích khê thượng” cùng “Hốt phục thừa chu mộng nhật biên” một câu này, cho dù không có điển cố, thật ra cũng không khó lý giải ý tứ muốn biểu đạt, vấn đề không lớn.”
Vì thế, sau khi đổi mới “Hoàng Hà” cùng “Thái Hành”, Hứa Tân Niên nâng bút đáp đề:
《phú đắc hành lộ nan》
....
Quan chủ khảo kỳ thi mùa xuân lần này phân biệt là Đông Các đại học sĩ Triệu Đình Phương, hữu đô ngự sử Lưu Hồng, cùng với Vũ Anh điện đại học sĩ Tiền Thanh Thư.
Khác với học sinh, quan chủ khảo, các đồng khảo quan, từ lúc thi hội bắt đầu, liền không rời khỏi trường thi một bước, cửa treo khóa, trừ phi mọc cánh, nếu không đừng nghĩ rời khỏi.
Vì phòng ngừa giám khảo và học sinh thông đồng làm rối kỉ cương, các giám khảo cần chờ danh sách cống sĩ xác định, mới có thể rời khỏi trường thi.
So với hai buổi trước, khi chấm bài thi khói phong hỏa báo động, các đồng giám khảo mặc kệ là thái độ hay cảm xúc, đều đã sinh ra biến hóa thật lớn.
“Rắm chó không kêu, thơ như cứt cũng dám bêu xấu ở trên thi hội.”
“Mượn trúc nói người, lấy cái này vịnh chí, góc độ tuy không tồi, nhưng vịnh trúc nhiều hơn vịnh chí, lẫn lộn đầu đuôi.”
“Ài, đọc cả buổi, chưa một bài thơ nào làm người ta kinh diễm.”
“Năm rồi không phải cũng như thế sao, cũng quen rồi.” Tham gia kỳ thi mùa xuân đều là cử nhân, cử nhân có tư cách làm quan, đám lính đầu to đều trực tiếp gọi học sinh trường thi là “lão gia”.
Hứa Tân Niên tiếp nhận quyển, trải ra ở bàn, lúc này sắc trời đã sáng, nhưng mặt trời chưa mọc lên.
Nương ánh nến màu vỏ quýt, Hứa Tân Niên tập trung nhìn vào, đề mục là một câu trong《trình tử • can qua》: “Tam quân có thể đoạt soái thất phu không thể thay đổi chí hướng.”
Đọc đủ thi thư Hứa Nhị lang nháy mắt tinh luyện ra trung tâm: vịnh chí!
Hắn nhìn chằm chằm bài thi, vẻ mặt khó có thể khống chế dại ra, trong mắt thì có khó có thể tin.
“Đại ca ngày đó trước khi vào phòng của ta, khẳng định từng giẫm phải cứt chó nhỉ?” Hứa Nhị lang lẩm bẩm.
Cái này cũng có thể để hắn đoán trúng?
Chuyện bốc thăm ngày đó, Hứa Nhị lang coi như ứng phó đại ca đáng ghét, đề kỳ thi mùa xuân tuy có thể đoán, nhưng giới hạn ở kinh nghĩa cùng sách luận, dù sao hai thứ có dấu vết để theo.
Đề mục thi từ thì hoàn toàn xem tâm tình giám khảo, muốn ra cái gì thì ra cái đó, cho dù lấy hoa dại ven đường làm danh, cũng là có khả năng.
Cái này cũng có thể đoán?!
Trừ phi đại ca buổi tối ngày đó giẫm phải cứt chó, Hứa Nhị lang thật sự nghĩ không ra còn có khả năng gì.
Chờ chút... Hứa Tân Niên chấn động, hoang mang, mờ mịt vân vân các loại vẻ mặt, hết thảy chuyển hóa thành mừng như điên cùng phấn chấn.
Đại ca đoán đúng đề rồi, đại ca đoán đúng đề rồi!
Hắn đột nhiên duỗi thẳng sống lưng, nhịn không được muốn thét dài ba tiếng để biểu đạt sự kích động trong lòng giờ phút này.
“Lấy tài làm thơ của đại ca, đã đoán đúng đề thi, như vậy buổi thứ ba của thi hội, sẽ lấy Hứa Nhị lang ta đứng đầu. Ta, ta có lẽ có thể đọ sức hướng tới hội nguyên.”
Người đỗ đầu thi hội là “cống sĩ”, cống sĩ lấy dang xưng “Hội nguyên”.
Hắn nghĩ như vậy là có đạo lý, đầu tiên, thi hội che tên, thân phận học sinh thư viện Vân Lộc của hắn sẽ không bại lộ, bởi vậy sẽ không bị xa lánh. Tiếp theo, Hứa Tân Niên là hạt giống đọc sách trời sinh, môn sinh đắc ý của đại nho Trương Thận, lại thêm hệ thống nho gia đã gặp qua là không quên được, đầu óc thông suốt các loại buff, trình độ bản thân vượt xa học sinh Quốc Tử Giám.
Cuối cùng, Đại Phụng vì phòng ngừa khoa cử làm rối kỉ cương, an bài ba quan chủ khảo, nhiều người cùng kiểm tra, nơi này thành phần phức tạp, ba quan chủ khảo nhất định đến từ đảng phái khác nhau.
Không chừng còn đối địch nhau.
Cho dù có người có thể mua chuộc một quan chủ khảo, cũng không có khả năng mua được hai người còn lại.
Bởi vậy mỗi một lần thi hội, trong giám khảo cũng có một hồi long tranh hổ đấu, sau đó bàn bạc, thỏa hiệp với nhau, làm ra lựa chọn cuối cùng.
“Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, thi hội vạn cổ như đêm dài mà.”
Cho dù kiêu ngạo như Hứa Tân Niên, lúc này trong phòng không có ai, hắn hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình, hoa chân múa tay, cười như kẻ ngốc.
Nếu có giường, hắn sẽ lăn lộn ở trên giường, hoặc là giống như con giòi xoay qua xoay lại.
“Đại ca thật sự là phúc tinh của ta mà! Bình tĩnh, bình tĩnh, thơ vịnh chí đại ca cho ta là cái gì nhỉ...”
Hứa Tân Niên lấy lại bình tĩnh, ép chính mình bình tĩnh lại.
May mắn hắn nho gia bát phẩm, đã sớm làm được đã gặp qua là không quên được, hơn nữa thơ đại ca cho quả thật hay, hắn ghi nhớ coi như khắc sâu, rất nhanh đã nhớ lại.
Cầm bút chấm mực, mở ra giấy nháp, lúc này, hắn mới phát hiện tay mình vẫn đang khẽ phát run.
“Không có tiền đồ, chẳng qua là thi hội, kích động thành như vậy. Cha từng nói, ta là có tư thái thủ phụ.”
Mình sau khi trêu chọc một câu, tâm tình Hứa Tân Niên thả lỏng chút, tay không run nữa, nhanh chóng viết trên giấy:
Kim tôn thanh tửu đấu thập thiên, ngọc bàn trân tu trực vạn tiễn.
(Bình vàng, rượu trong, mười ngàn đấu - Mâm bạc, món quý, giá vạn tiền)
Đình bôi đầu trứ bất năng thực, bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên.
(Dừng chén, ném đũa, nuốt không được, Rút kiếm nhìn quanh lòng mênh mang.)
Dục độ hoàng hà băng tắc xuyên, tương đăng thái hành tuyết mãn sơn.
(Muốn vượt Hoàng Hà sông băng đóng, Toan lên Thái Hàng núi tuyết phơi.)
Nhàn lai thùy điếu bích khê thượng, hốt phục thừa chu mộng nhật biên.
(Lúc rỗi buông câu bờ khe biếc, Bỗng mơ thuyền lướt cạnh mặt trời.)
Hành lộ nan, hành lộ nan, đa kỳ lộ, kim an tại.
(Đưòng đi khó! Đường đi khó! Nay ở đâu? Đường bao ngả?)
Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải.
(Cưỡi gió, phá sóng hẳn có ngày, Treo thẳng buồm mây vượt biển cả!)
( lương tâm tác giả chú thích: Thơ thi khoa cử, lại gọi là phú đắc thi, bình thường là ngũ ngôn bát vận, tứ vận, lục vận, mà không phải thất ngôn. Thế giới khác tôi sửa một chút, tiện cho kịch tình. Chú thích tiếp: phòng giang tinh!)
Viết thơ xong, đọc đi đọc lại vài lần, xác nhận mình không có ghi sai, nhưng nghi hoặc mới nổi lên trong lòng.
“Hoàng Hà là cái gì? Thái Hành lại là cái gì? Nhàn lai thùy điếu bích khê thượng, hốt phục thừa chu mộng nhật biên, hai câu này là có điển cố gì sao...”
Hứa Nhị lang cau mày.
Hứa Tân Niên đọc đủ thi thư, vét hết trong bụng cũng không tìm được Hoàng Hà cùng Thái Hành ở nơi nào, mà căn cứ hắn hiểu biết đối với thi từ, “Nhàn lai thùy điếu bích khê thượng” cùng “Hốt phục thừa chu mộng nhật biên” hẳn là hai điển cố.
“Đại ca thật là, lúc viết thơ cũng không biết chú thích. Như vậy bảo ta làm sao hiểu tâm cảnh của hắn lúc làm thơ, làm sao hiểu dụng ý thâm ảo của hắn?”
“Hoàng Hà cùng Thái Hành hẳn là tên sông cùng tên núi, cái này có thể đổi mới, về phần “Nhàn lai thùy điếu bích khê thượng” cùng “Hốt phục thừa chu mộng nhật biên” một câu này, cho dù không có điển cố, thật ra cũng không khó lý giải ý tứ muốn biểu đạt, vấn đề không lớn.”
Vì thế, sau khi đổi mới “Hoàng Hà” cùng “Thái Hành”, Hứa Tân Niên nâng bút đáp đề:
《phú đắc hành lộ nan》
....
Quan chủ khảo kỳ thi mùa xuân lần này phân biệt là Đông Các đại học sĩ Triệu Đình Phương, hữu đô ngự sử Lưu Hồng, cùng với Vũ Anh điện đại học sĩ Tiền Thanh Thư.
Khác với học sinh, quan chủ khảo, các đồng khảo quan, từ lúc thi hội bắt đầu, liền không rời khỏi trường thi một bước, cửa treo khóa, trừ phi mọc cánh, nếu không đừng nghĩ rời khỏi.
Vì phòng ngừa giám khảo và học sinh thông đồng làm rối kỉ cương, các giám khảo cần chờ danh sách cống sĩ xác định, mới có thể rời khỏi trường thi.
So với hai buổi trước, khi chấm bài thi khói phong hỏa báo động, các đồng giám khảo mặc kệ là thái độ hay cảm xúc, đều đã sinh ra biến hóa thật lớn.
“Rắm chó không kêu, thơ như cứt cũng dám bêu xấu ở trên thi hội.”
“Mượn trúc nói người, lấy cái này vịnh chí, góc độ tuy không tồi, nhưng vịnh trúc nhiều hơn vịnh chí, lẫn lộn đầu đuôi.”
“Ài, đọc cả buổi, chưa một bài thơ nào làm người ta kinh diễm.”
“Năm rồi không phải cũng như thế sao, cũng quen rồi.”