*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đăng: Công Chúa Cốm
Chương trướcChương tiếp
“Cái này...” Hứa Thất An do dự nói:
“Ngươi cùng Lý Diệu Chân sắp giao thủ, ta sợ không cẩn thận làm bị thương ngươi, ảnh hưởng đến Thiên Nhân chi tranh.”
Lời này thật là quá kiêu ngạo, Lạc Ngọc Hành cùng Nguyên Cảnh đế đồng thời từ trên người trạng nguyên lang dời ánh mắt ra, ném về phía Hứa Thất An.
Mắt Sở Nguyên Chẩn sáng lên, cũng không tức giận, ngược lại bao hàm chờ mong, mỉm cười nói: “Vừa rồi luận bàn hơi thiếu thú vị, ngươi có tuyệt học gì cứ việc dùng ra.”
Hứa Thất An gật gật đầu, lại nói: “Ta chỉ ra một chiêu, sau một chiêu, luận bàn của chúng ta liền chấm dứt.”
Hắn đây là dự phòng Sở Nguyên Chẩn sau khi tiếp một đao, phất tay phản kích, mang hắn đâm thành con nhím. Đến lúc đó, Hứa Thất An, chết, hưởng thọ hai mươi tuổi.
Sở Nguyên Chẩn hơi trầm ngâm, hỏi: “Sau khi thi triển xong tuyệt học, ngươi sẽ tiến vào giai đoạn suy yếu?”
... trạng nguyên lang quả nhiên thông minh, đầu óc nhanh nhạy! Hứa Thất An có chút thán phục, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tuyệt học gì?”
Nghe được hai người đối thoại, Nguyên Cảnh đế nhìn về phía Lạc Ngọc Hành bên cạnh.
Lạc Ngọc Hành lắc đầu, nàng thật ra biết, chỉ là không muốn dài dòng với Nguyên Cảnh đế, lãng phí nước bọt.
Tư thái lạnh nhạt của nàng, khiến Nguyên Cảnh đế âm thầm nhíu mày, hắn thân là cửu ngũ chí tôn, ngồi ôm mấy chục vạn dặm giang sơn Đại Phụng, chúa tể sự sống chết của thần dân.
Nhưng trước mặt nữ nhân này, lại thành hoàng đế không có thứ gì lấy ra tay được, không chút ưu thế đáng nói.
Nguyên Cảnh đế vẫn luôn muốn song tu cùng quốc sư, để đạt tới nguyện vọng trường sinh, nhưng mỗi lần hắn đưa ra ý tưởng này, Lạc Ngọc Hành luôn không nhìn, hoặc từ chối.
Trước mặt vị nhị phẩm đạo thủ này, hắn giống như thành tiểu tử nghèo. Điều này làm Nguyên Cảnh đế phi thường nhụt chí.
Keng!
Trong vườn hoa, Hứa Thất An thu hồi hắc kim trường đao, để nó trở về vỏ đao.
Tiếp theo, hắn bước vòng cung, hai đầu gối hơi trầm xuống, tay phải chậm rãi đặt ở chuôi đao, làm ra động tác súc thế rút đao.
Khí tức vững vàng, cảm xúc lắng đọng lại, hắn như bờ biển trước khi sóng thần đến, khí cơ co lại, hướng trong cơ thể sụp xuống.
Sở Nguyên Chẩn lộ ra nét mặt trịnh trọng, dựng ngón tay như kiếm, nhẹ nhàng một chiêu, triệu đến một cành cây cầm trong tay, lấy nó thay kiếm.
Keng... Ngón cái Hứa Thất An bắn ra hắc kim trường đao, đồng thời trong đầu quan tưởng ra hình ảnh sư tử đực rít gào, cùng với tiếng gầm gừ trầm hùng, hắn rút đao.
Bên tai Sở Nguyên Chẩn “Ầm ầm” chấn động, tựa như sấm sét nổ tung ở đỉnh đầu, ngay sau đó, hắn thấy một luồng đao khí như sợi dây nhỏ chợt lóe rồi biến mất.
Ở lúc chỉ mành treo chuông này, trạng nguyên lang không nhanh không chậm đưa ra cành cây trong tay.
Ầm!
Trong nháy mắt cành cây điểm ở đao khí, sóng xung kích cuồng bạo nháy mắt thổi quét cả vườn hoa, núi giả dưới chân Sở Nguyên Chẩn dẫn trước nổ tung, ngay sau đó là đình nghỉ mát phía sau, bốn cây cột cất tiếng mà gãy, nóc đình lật bay về phía bầu trời.
Nước ao bình tĩnh nhấc lên sóng gió, bỏ sóng nổ tung, mắt thấy sắp mang tĩnh thất phía sau chấn động đánh sập, Lạc Ngọc Hành khẽ mở bờ môi đỏ mọng: “Định!”
Sóng xung kích cuồng bạo nháy mắt ngưng trệ, sau đó biến mất.
Ở sân, Hứa Thất An ngồi xếp bằng, đặt ngang đao trên đầu gối, vẻ mặt uể oải.
Sở Nguyên Chẩn rách toang nửa ống tay áo, lộ ra cánh tay cơ bắp hiện rõ, hắn chậm rãi gấp khúc năm ngón tay, tiếp đó buông ra, lặp lại vài lần, giảm bớt đau đớn, than thở nói:
“Lợi hại, lợi hại... Ngươi nếu là cảnh giới ngũ phẩm, một đao này có thể khiến ta bị thương nặng.”
Mẹ kiếp, một đòn toàn lực của ta, chỉ chém một hồi tịch mịch... Trong lòng Hứa Thất An lải nhải, ngẩng đầu lên, bắt chước vẻ mặt Hứa Nhị lang, thản nhiên nói:
“Không hổ là cường giả có thể giao thủ với Lý Diệu Chân, Hứa mỗ cam bái hạ phong.”
Hứa Thất An cũng là một người rất kiêu ngạo, phần ngạo khí này không kém người đọc sách thư viện Vân Lộc... Sở Nguyên Chẩn mỉm cười gật đầu.
Nguyên Cảnh đế nhìn quét qua vườn hoa, nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Ngọc Hành, nữ quốc sư dung mạo tuyệt sắc bình tĩnh chăm chú nhìn Hứa Thất An.
Thấy thế, Nguyên Cảnh đế lộ ra nụ cười vui sướng, “Sở Nguyên Chẩn không hổ là đệ tử kiệt xuất Nhân tông, phần tu vi này, khó được. Hứa Thất An còn kém xa, nhưng hắn dù sao chỉ là một Ngân la thôi, còn phải cố gắng.”
Nhìn như nâng Sở Nguyên Chẩn, dìm Hứa Thất An, thật ra vừa vặn tương phản, một Ngân la nho nhỏ đã mang Sở Nguyên Chẩn chặt đứt tay áo, Ngân la như vậy, nha môn Đả Canh Nhân còn có rất nhiều rất nhiều.
Lạc Ngọc Hành miễn cưỡng cười.
Nguyên Cảnh đế nhất thời càng thêm vui sướng, cười nói: “Trẫm trong cung còn có việc, không tiện ở lâu, quốc sư tiễn trẫm một chút đi.”
Lạc Ngọc Hành làm một cái động tác mời.
Lúc này, Hứa Thất An trong sân bỗng nhiên hô: “Ty chức tham kiến bệ hạ.”
Sở Nguyên Chẩn cũng hành một lễ, nhưng chưa mở miệng.
Nguyên Cảnh đế cùng Lạc Ngọc Hành đành phải dừng chân, người trước ánh mắt bao hàm uy nghiêm nhìn quét Hứa Thất An đã tấn thăng Ngân la, hiếm thấy chưa cau mày, gật đầu nói:
“Quyết đấu đặc sắc, Hứa Thất An, thiên tư của ngươi không tồi, chớ cô phụ triều đình bồi dưỡng đối với ngươi.”
Hứa Thất An đối đáp trôi chảy: “Cảm tạ bệ hạ bồi dưỡng, ty chức cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.”
Nguyên Cảnh đế hài lòng gật đầu, cùng Lạc Ngọc Hành sóng vai bước ra ngoài đạo quan.
Chỉ biết khen mồm, không chút tỏ vẻ thực tế... Hứa Thất An nhìn bóng lưng hai người, bĩu môi.
Đợi bóng dáng hai người không nhìn thấy nữa, Sở Nguyên Chẩn nói: “Hứa huynh chờ chút, ta đi đổi bộ quần áo.”
Dứt lời, xoay người đi tĩnh thất.
Vài phút sau, cửa tĩnh thất mở ra, Sở Nguyên Chẩn cất cao giọng nói: “Hứa huynh, tiến vào uống trà.”
Hứa Thất An bước vào cửa, thấy Sở Nguyên Chẩn ngồi ở bên bàn, đã đổi một cái áo bào màu trăng sáng, mà cái áo sam xanh đứt tay áo kia không thấy bóng dáng.
“Ồ, Sở huynh lấy đâu ra quần áo? Cái áo xanh kia đâu?” Hứa Thất An làm bộ làm tịch nhìn chung quanh.
“Ta có một món pháp khí trữ vật.” Sở Nguyên Chẩn rót cho hắn chén trà, ôn hòa giải thích.
... Cái này, ta kế tiếp còn phải nói: oa, Sở huynh thật lợi hại, là pháp thuật Tụ Lý Càn Khôn (Trời đất trong tay áo) sao! Làm người nào có thật thà như ngươi, phi, hoàn toàn không cho ta cơ hội. So với Lý Diệu Chân còn thành thực hơn! Hứa Thất An phỉ nhổ trong lòng, mặt không đổi sắc hỏi: “Có thể cho ta xem chút không?”
Sở Nguyên Chẩn lắc đầu: “Tiền bối tặng cho ta pháp bảo từng dặn dò, không thể tùy tiện cho người khác xem.”
Từ chối người ta cũng từ chối quang minh lỗi lạc.
“Không sao không sao.” Hứa Thất An tiếc nuối nói.
Tương ứng, Kim Liên đạo trưởng cũng từng nói với hắn, chủ yếu là vì phòng bị đạo sĩ Địa tông, Địa tông dù sao cũng là tông phái truyền thừa mấy ngàn năm, tuy nhiều năm trước sinh ra phân liệt, nội tình vẫn rất thâm hậu.
Không thể lơ là sơ ý. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đăng: Công Chúa Cốm
Chương trướcChương tiếp
“Cái này...” Hứa Thất An do dự nói:
“Ngươi cùng Lý Diệu Chân sắp giao thủ, ta sợ không cẩn thận làm bị thương ngươi, ảnh hưởng đến Thiên Nhân chi tranh.”
Lời này thật là quá kiêu ngạo, Lạc Ngọc Hành cùng Nguyên Cảnh đế đồng thời từ trên người trạng nguyên lang dời ánh mắt ra, ném về phía Hứa Thất An.
Mắt Sở Nguyên Chẩn sáng lên, cũng không tức giận, ngược lại bao hàm chờ mong, mỉm cười nói: “Vừa rồi luận bàn hơi thiếu thú vị, ngươi có tuyệt học gì cứ việc dùng ra.”
Hứa Thất An gật gật đầu, lại nói: “Ta chỉ ra một chiêu, sau một chiêu, luận bàn của chúng ta liền chấm dứt.”
Hắn đây là dự phòng Sở Nguyên Chẩn sau khi tiếp một đao, phất tay phản kích, mang hắn đâm thành con nhím. Đến lúc đó, Hứa Thất An, chết, hưởng thọ hai mươi tuổi.
Sở Nguyên Chẩn hơi trầm ngâm, hỏi: “Sau khi thi triển xong tuyệt học, ngươi sẽ tiến vào giai đoạn suy yếu?”
... trạng nguyên lang quả nhiên thông minh, đầu óc nhanh nhạy! Hứa Thất An có chút thán phục, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tuyệt học gì?”
Nghe được hai người đối thoại, Nguyên Cảnh đế nhìn về phía Lạc Ngọc Hành bên cạnh.
Lạc Ngọc Hành lắc đầu, nàng thật ra biết, chỉ là không muốn dài dòng với Nguyên Cảnh đế, lãng phí nước bọt.
Tư thái lạnh nhạt của nàng, khiến Nguyên Cảnh đế âm thầm nhíu mày, hắn thân là cửu ngũ chí tôn, ngồi ôm mấy chục vạn dặm giang sơn Đại Phụng, chúa tể sự sống chết của thần dân.
Nhưng trước mặt nữ nhân này, lại thành hoàng đế không có thứ gì lấy ra tay được, không chút ưu thế đáng nói.
Nguyên Cảnh đế vẫn luôn muốn song tu cùng quốc sư, để đạt tới nguyện vọng trường sinh, nhưng mỗi lần hắn đưa ra ý tưởng này, Lạc Ngọc Hành luôn không nhìn, hoặc từ chối.
Trước mặt vị nhị phẩm đạo thủ này, hắn giống như thành tiểu tử nghèo. Điều này làm Nguyên Cảnh đế phi thường nhụt chí.
Keng!
Trong vườn hoa, Hứa Thất An thu hồi hắc kim trường đao, để nó trở về vỏ đao.
Tiếp theo, hắn bước vòng cung, hai đầu gối hơi trầm xuống, tay phải chậm rãi đặt ở chuôi đao, làm ra động tác súc thế rút đao.
Khí tức vững vàng, cảm xúc lắng đọng lại, hắn như bờ biển trước khi sóng thần đến, khí cơ co lại, hướng trong cơ thể sụp xuống.
Sở Nguyên Chẩn lộ ra nét mặt trịnh trọng, dựng ngón tay như kiếm, nhẹ nhàng một chiêu, triệu đến một cành cây cầm trong tay, lấy nó thay kiếm.
Keng... Ngón cái Hứa Thất An bắn ra hắc kim trường đao, đồng thời trong đầu quan tưởng ra hình ảnh sư tử đực rít gào, cùng với tiếng gầm gừ trầm hùng, hắn rút đao.
Bên tai Sở Nguyên Chẩn “Ầm ầm” chấn động, tựa như sấm sét nổ tung ở đỉnh đầu, ngay sau đó, hắn thấy một luồng đao khí như sợi dây nhỏ chợt lóe rồi biến mất.
Ở lúc chỉ mành treo chuông này, trạng nguyên lang không nhanh không chậm đưa ra cành cây trong tay.
Ầm!
Trong nháy mắt cành cây điểm ở đao khí, sóng xung kích cuồng bạo nháy mắt thổi quét cả vườn hoa, núi giả dưới chân Sở Nguyên Chẩn dẫn trước nổ tung, ngay sau đó là đình nghỉ mát phía sau, bốn cây cột cất tiếng mà gãy, nóc đình lật bay về phía bầu trời.
Nước ao bình tĩnh nhấc lên sóng gió, bỏ sóng nổ tung, mắt thấy sắp mang tĩnh thất phía sau chấn động đánh sập, Lạc Ngọc Hành khẽ mở bờ môi đỏ mọng: “Định!”
Sóng xung kích cuồng bạo nháy mắt ngưng trệ, sau đó biến mất.
Ở sân, Hứa Thất An ngồi xếp bằng, đặt ngang đao trên đầu gối, vẻ mặt uể oải.
Sở Nguyên Chẩn rách toang nửa ống tay áo, lộ ra cánh tay cơ bắp hiện rõ, hắn chậm rãi gấp khúc năm ngón tay, tiếp đó buông ra, lặp lại vài lần, giảm bớt đau đớn, than thở nói:
“Lợi hại, lợi hại... Ngươi nếu là cảnh giới ngũ phẩm, một đao này có thể khiến ta bị thương nặng.”
Mẹ kiếp, một đòn toàn lực của ta, chỉ chém một hồi tịch mịch... Trong lòng Hứa Thất An lải nhải, ngẩng đầu lên, bắt chước vẻ mặt Hứa Nhị lang, thản nhiên nói:
“Không hổ là cường giả có thể giao thủ với Lý Diệu Chân, Hứa mỗ cam bái hạ phong.”
Hứa Thất An cũng là một người rất kiêu ngạo, phần ngạo khí này không kém người đọc sách thư viện Vân Lộc... Sở Nguyên Chẩn mỉm cười gật đầu.
Nguyên Cảnh đế nhìn quét qua vườn hoa, nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Ngọc Hành, nữ quốc sư dung mạo tuyệt sắc bình tĩnh chăm chú nhìn Hứa Thất An.
Thấy thế, Nguyên Cảnh đế lộ ra nụ cười vui sướng, “Sở Nguyên Chẩn không hổ là đệ tử kiệt xuất Nhân tông, phần tu vi này, khó được. Hứa Thất An còn kém xa, nhưng hắn dù sao chỉ là một Ngân la thôi, còn phải cố gắng.”
Nhìn như nâng Sở Nguyên Chẩn, dìm Hứa Thất An, thật ra vừa vặn tương phản, một Ngân la nho nhỏ đã mang Sở Nguyên Chẩn chặt đứt tay áo, Ngân la như vậy, nha môn Đả Canh Nhân còn có rất nhiều rất nhiều.
Lạc Ngọc Hành miễn cưỡng cười.
Nguyên Cảnh đế nhất thời càng thêm vui sướng, cười nói: “Trẫm trong cung còn có việc, không tiện ở lâu, quốc sư tiễn trẫm một chút đi.”
Lạc Ngọc Hành làm một cái động tác mời.
Lúc này, Hứa Thất An trong sân bỗng nhiên hô: “Ty chức tham kiến bệ hạ.”
Sở Nguyên Chẩn cũng hành một lễ, nhưng chưa mở miệng.
Nguyên Cảnh đế cùng Lạc Ngọc Hành đành phải dừng chân, người trước ánh mắt bao hàm uy nghiêm nhìn quét Hứa Thất An đã tấn thăng Ngân la, hiếm thấy chưa cau mày, gật đầu nói:
“Quyết đấu đặc sắc, Hứa Thất An, thiên tư của ngươi không tồi, chớ cô phụ triều đình bồi dưỡng đối với ngươi.”
Hứa Thất An đối đáp trôi chảy: “Cảm tạ bệ hạ bồi dưỡng, ty chức cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.”
Nguyên Cảnh đế hài lòng gật đầu, cùng Lạc Ngọc Hành sóng vai bước ra ngoài đạo quan.
Chỉ biết khen mồm, không chút tỏ vẻ thực tế... Hứa Thất An nhìn bóng lưng hai người, bĩu môi.
Đợi bóng dáng hai người không nhìn thấy nữa, Sở Nguyên Chẩn nói: “Hứa huynh chờ chút, ta đi đổi bộ quần áo.”
Dứt lời, xoay người đi tĩnh thất.
Vài phút sau, cửa tĩnh thất mở ra, Sở Nguyên Chẩn cất cao giọng nói: “Hứa huynh, tiến vào uống trà.”
Hứa Thất An bước vào cửa, thấy Sở Nguyên Chẩn ngồi ở bên bàn, đã đổi một cái áo bào màu trăng sáng, mà cái áo sam xanh đứt tay áo kia không thấy bóng dáng.
“Ồ, Sở huynh lấy đâu ra quần áo? Cái áo xanh kia đâu?” Hứa Thất An làm bộ làm tịch nhìn chung quanh.
“Ta có một món pháp khí trữ vật.” Sở Nguyên Chẩn rót cho hắn chén trà, ôn hòa giải thích.
... Cái này, ta kế tiếp còn phải nói: oa, Sở huynh thật lợi hại, là pháp thuật Tụ Lý Càn Khôn (Trời đất trong tay áo) sao! Làm người nào có thật thà như ngươi, phi, hoàn toàn không cho ta cơ hội. So với Lý Diệu Chân còn thành thực hơn! Hứa Thất An phỉ nhổ trong lòng, mặt không đổi sắc hỏi: “Có thể cho ta xem chút không?”
Sở Nguyên Chẩn lắc đầu: “Tiền bối tặng cho ta pháp bảo từng dặn dò, không thể tùy tiện cho người khác xem.”
Từ chối người ta cũng từ chối quang minh lỗi lạc.
“Không sao không sao.” Hứa Thất An tiếc nuối nói.
Tương ứng, Kim Liên đạo trưởng cũng từng nói với hắn, chủ yếu là vì phòng bị đạo sĩ Địa tông, Địa tông dù sao cũng là tông phái truyền thừa mấy ngàn năm, tuy nhiều năm trước sinh ra phân liệt, nội tình vẫn rất thâm hậu.