"Đúng rồi, cái tên mà ngươi vừa nói hình như có chút quen thuộc...." Chu Quảng Hiếu cau mày, lâm vào trầm tư: "Nói tới cái này, ta mới gặp một giấc mộng kỳ quái, trong mộng có người nhốt ta trong 1 căn phòng nhỏ tràn ngập tăm tối."
Hứa Thất An nở nụ cười, "Căn phòng nhỏ tối đen kia gọi là 404 đúng không?"
"Cái gì mà 404?" Chu Quảng Hiếu không hiểu được, tiếp tục nói: "Có người nhốt ta trong phòng nhỏ tối đen, liên tiếp ép hỏi ta: Lương gì gì đó ở nơi nào... Không nhớ được tên."
Tống Đình Phong trợn mắt to: "Lương Hữu Bình?"
Chu Quảng Hiếu kinh ngạc nói: "Đúng vậy, chính là tên này, sao ngươi biết được?"
Tống Đình Phong: ".... Ta cũng mơ giống ngươi."
Sắc mặt Hứa Thất An đại biến, như là nghe được chuyện nào đó rất đáng sợ.
Hai người có giấc mộng giống nhau, là ngẫu nhiên sao?
Hứa Thất An nghĩ tới Vu Thần giáo, Vu Thần giáo có năng lực đi vào giấc mộng, xâm nhập giấc mơ của Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong cũng là bình thường.
Đây là suy luận rất đơn giản.
Hứa Thất An không nghĩ ra là, vì sao Vu Thần giáo muốn ép hỏi Lương Hữu Bình ở đâu?
Lương Hữu Bình không phải là người Tề đảng sao, Tề đảng không phải là cấu kết Vu Thần giáo sao, bọn họ không phải là người một nhà sao.
"Ngươi làm sao vậy?"
Tống Đình Phong nhận thấy được sắc mặt đồng nghiệp không đúng, thân thiết hỏi.
"Bánh trên trời rơi xuống..." Hứa Thất An lẩm bẩm.
"Có ý tứ gì, ngươi muốn ăn bánh à?" Chu Quảng Hiếu chờ đợi hắn đáp lời, nếu Hứa Trữ Yến nói phải, hắn liền đi kêu dịch tốt chuẩn bị ăn khuya.
Hứa Thất An không trả lời, mà là rời khỏi phòng, gõ mở cửa phòng một vị Ngân la.
"Triệu Ngân la, ban đêm ngủ có ngon giấc không?" Hứa Thất An hỏi.
Ngân la này họ Triệu, mất hứng nhìn kỹ hắn, trả lời: "Nếu ngươi không ồn ào thì đúng là rất ngon."
"Có nằm mơ không?"
"... Sao ngươi biết được?" Triệu Ngân lắp bắp kinh hãi.
Sắc mặt Hứa Thất An nhất thời nghiêm túc, ra sức truy hỏi: "Ngươi mơ thấy cái gì?"
"Mơ thấy cô gái nhỏ Giáo Phường Ti, ài, đến Vân Châu đã lâu như vậy, ngay cả bàn tay nữ nhân cũng chưa chạm vào. Quá khó sống..."
"Quấy rầy rồi, cáo từ!"
Hắn lại đi gõ cửa phòng Đồng la cùng Hổ Bí vệ, một lượt mấy chục người, phát hiện bọn họ cũng không nằm mơ. Toàn bộ dịch trạm, bị thẩm vấn trong mộng chỉ có hai người Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong.
Thật sự là đáng thương, chẳng những được Tô Tô PTSD, ở trong mộng còn bị người ta 《 Nhốt vào phòng tối thẩm vấn. avi》
Chuyện xấu gì cũng để hai người bọn họ đụng phải.... Ánh mắt Hứa Thất An nhìn hai đồng nghiệp tràn ngập thương hại.
"Ánh mắt của ngươi làm cho ta thực không thoải mái, còn nhìn ta như vậy, chúng ta không thể tiếp tục làm huynh đệ nữa." Tống Đình Phong trầm giọng nói.
"Chúng ta vốn chính là cha con."
Hứa Thất An nói xong, thấy Tống Đình Phong giơ ghế muốn đập vào đầu hắn, vội vàng chuyển giọng: "Ta lỡ lời ta lỡ lời, ngươi đứng sang một bên trước đi, ta muốn im lặng một lát."
"Phát sinh chuyện gì?" Chu Quảng Hiếu hỏi.
"Để ta sửa sang lại dòng suy nghĩ một chút." Hứa Thất An khoát tay.
Chỉ có Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong ở trong mộng bị thẩm vấn, còn hỏi Lương Hữu Bình ở đâu... Rõ ràng, nguyên nhân là chúng ta từng đến chợ đen, lấy được sổ sách từ tay Lương Hữu Bình.... Về phần vì sao mình không bị thẩm vấn, nguyên nhân rất đơn giản, mình lớn gan hơn nhiều!
Không phải chứ, đầu óc ngày càng khốn đốn, mình không thể đối kháng toàn bộ, lôi kéo Trương Tuần Phủ và Khương Luật Trung cùng nhau hao tổn tâm trí... Hứa Thất An lập tức ra khỏi cửa đi tìm Trương Tuần Phủ.
Khi đi ngang qua phòng giam Dương Xuyên Nam, Lý Diệu Chân vừa mới đi cùng Khương Luật Trung ra ngoài, nữ quỷ Tô Tô cũng theo sau.
Nàng vừa rồi đã "thăm" Dương Xuyên Nam.
"Lý tướng quân muốn đi à?" Hứa Thất An tới đón.
Lý Diệu Chân gật đầu, tuy án khó bề phân biệt, nhưng Tuần Phủ đã đáp ứng dùng hết toàn lực truy tìm chân tướng, Dương Xuyên Nam còn có một con đường sống.
Nàng lần này đến dịch trạm chính vì cầu con đường sống này, coi như không uổng mối tương giao giữa mình và Dương Xuyên Nam.
Bao gồm để Phi Yến quân vào thành cũng là tạo áp lực, làm lợi thế đàm phán, không phải là thật sự muốn ngọc đá cùng vỡ.
"A, chỉ sợ ngươi không đi được!" Hứa Thất An bỗng mở miệng nói một câu.
Lý Diệu Chân sửng sốt, híp mắt đánh giá hắn.
Tô Tô dùng giọng êm tai quát: "Chủ nhân, tiểu tử này muốn gây bất lợi cho ngươi, để Tô Tô xử hắn."
Dứt lời, nàng liền muốn phun “Nước soda muối” vào mặt Hứa Thất An, nhưng ngụm âm khí kia còn chưa kịp phun ra thì đã bị Lý Diệu Chân ngăn cản.
"Ngươi chỉ là muốn mượn cơ hội trả thù mà thôi." Lý Diệu Chân liếc mắt nhìn nàng một cái, quay đầu hỏi: "Chuyện gì?"
"Đừng vội đi, nửa trận sau mới bắt đầu, ta vừa mới chiếm được đầu mối mới." Hứa Thất An xoa xoa trán.
Khương Luật Trung nhướng mày một cái, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi nhớ tới cái gì?"
Ba người cùng nhau vào trong phòng Trương Tuần Phủ, Trương Tuần Phủ đã gần năm mươi, cũng đã là người già cả, nhưng bởi vì có thuật sĩ Ti Thiên Giám tồn tại, người quyền quý thế giới này có thể sống rất lâu, giống như kiếp trước của Hứa Thất An, khoái trá hưởng thụ tuổi thọ.
Trương Tuần Phủ đang định ngủ lại bất đắc dĩ đứng dậy mặc quần áo.
Lúc này mới dặn dò tùy tùng mở cửa.
"Đêm đã khuya, các ngươi có chuyện gì mà không thể chờ sang ngày mai hẵng nói?" Trương Tuần phủ bất đắc dĩ nói: "Bản quan chỉ là người thường, không có tinh lực tràn đầy giống đám vũ phu các ngươi."
Lý Diệu Chân theo bản năng phản bác: "Ta cũng không phải là vũ phu."
Hứa Thất An và Khương Luật Trung "lạnh lùng" liếc mắt nhìn nàng một cái.
Trương Tuần Phủ khoát tay, không kiên nhẫn nói: "Có chuyện liền nói, nói xong cút đi."
Người đọc sách rất chú ý dưỡng sinh, hành vi thức đêm cần phải hạn chế hết mức.
Lý Diệu Chân cùng Khương Luật Trung đồng thời nhìn về phía Hứa Thất An.
Lại là tiểu tử này... Trương Tuần Phủ lại bất đắc dĩ nhìn Hứa Thất An.
"Có chuyện này ta cảm thấy cần thông báo cho các vị biết."
Bị ba người nhìn chăm chú, Hứa Thất An chậm rãi mở miệng, nói ra chuyện Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu bị thẩm vấn trong mơ.
"Không sai, là thủ đoạn của Vu Thần giáo." Khương Luật Trung trả lời một cách đầy khẳng định.
Lý Diệu Chân cũng gật đầu, sau đó nhìn Hứa Thất An: "Nguyên nhân ngươi không bị thẩm vấn là đánh sâu vào Luyện Thần Cảnh, không ngủ?"
"Hẳn là vậy."
"Vu Thần giáo cũng đang tìm Lương Hữu Bình?" Trương Tuần Phủ cố gắng tiêu hóa tin tức này, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, "Lương Hữu Bình không phải người Tề đảng sao?"
Tề đảng và Vu Thần giáo là cùng một giuộc.
Lý Diệu Chân nhìn ngọn nến, ánh sáng lấp lóe thắp sáng căn phòng, không khỏi xuất thần một chút, "Chẳng lẽ chúng ta đã đoán sai, Lương Hữu Bình không phải người Tề đảng, sổ sách giao cho chúng ta cũng không phải vì hãm hại Dương đại nhân?"
Khương Luật Trung cảm giác đau đầu, nếu thực sự là như vậy, vụ án liền trở nên cực kì phức tạp. "Đúng rồi, cái tên mà ngươi vừa nói hình như có chút quen thuộc...." Chu Quảng Hiếu cau mày, lâm vào trầm tư: "Nói tới cái này, ta mới gặp một giấc mộng kỳ quái, trong mộng có người nhốt ta trong 1 căn phòng nhỏ tràn ngập tăm tối."
Hứa Thất An nở nụ cười, "Căn phòng nhỏ tối đen kia gọi là 404 đúng không?"
"Cái gì mà 404?" Chu Quảng Hiếu không hiểu được, tiếp tục nói: "Có người nhốt ta trong phòng nhỏ tối đen, liên tiếp ép hỏi ta: Lương gì gì đó ở nơi nào... Không nhớ được tên."
Tống Đình Phong trợn mắt to: "Lương Hữu Bình?"
Chu Quảng Hiếu kinh ngạc nói: "Đúng vậy, chính là tên này, sao ngươi biết được?"
Tống Đình Phong: ".... Ta cũng mơ giống ngươi."
Sắc mặt Hứa Thất An đại biến, như là nghe được chuyện nào đó rất đáng sợ.
Hai người có giấc mộng giống nhau, là ngẫu nhiên sao?
Hứa Thất An nghĩ tới Vu Thần giáo, Vu Thần giáo có năng lực đi vào giấc mộng, xâm nhập giấc mơ của Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong cũng là bình thường.
Đây là suy luận rất đơn giản.
Hứa Thất An không nghĩ ra là, vì sao Vu Thần giáo muốn ép hỏi Lương Hữu Bình ở đâu?
Lương Hữu Bình không phải là người Tề đảng sao, Tề đảng không phải là cấu kết Vu Thần giáo sao, bọn họ không phải là người một nhà sao.
"Ngươi làm sao vậy?"
Tống Đình Phong nhận thấy được sắc mặt đồng nghiệp không đúng, thân thiết hỏi.
"Bánh trên trời rơi xuống..." Hứa Thất An lẩm bẩm.
"Có ý tứ gì, ngươi muốn ăn bánh à?" Chu Quảng Hiếu chờ đợi hắn đáp lời, nếu Hứa Trữ Yến nói phải, hắn liền đi kêu dịch tốt chuẩn bị ăn khuya.
Hứa Thất An không trả lời, mà là rời khỏi phòng, gõ mở cửa phòng một vị Ngân la.
"Triệu Ngân la, ban đêm ngủ có ngon giấc không?" Hứa Thất An hỏi.
Ngân la này họ Triệu, mất hứng nhìn kỹ hắn, trả lời: "Nếu ngươi không ồn ào thì đúng là rất ngon."
"Có nằm mơ không?"
"... Sao ngươi biết được?" Triệu Ngân lắp bắp kinh hãi.
Sắc mặt Hứa Thất An nhất thời nghiêm túc, ra sức truy hỏi: "Ngươi mơ thấy cái gì?"
"Mơ thấy cô gái nhỏ Giáo Phường Ti, ài, đến Vân Châu đã lâu như vậy, ngay cả bàn tay nữ nhân cũng chưa chạm vào. Quá khó sống..."
"Quấy rầy rồi, cáo từ!"
Hắn lại đi gõ cửa phòng Đồng la cùng Hổ Bí vệ, một lượt mấy chục người, phát hiện bọn họ cũng không nằm mơ. Toàn bộ dịch trạm, bị thẩm vấn trong mộng chỉ có hai người Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong.
Thật sự là đáng thương, chẳng những được Tô Tô PTSD, ở trong mộng còn bị người ta 《 Nhốt vào phòng tối thẩm vấn. avi》
Chuyện xấu gì cũng để hai người bọn họ đụng phải.... Ánh mắt Hứa Thất An nhìn hai đồng nghiệp tràn ngập thương hại.
"Ánh mắt của ngươi làm cho ta thực không thoải mái, còn nhìn ta như vậy, chúng ta không thể tiếp tục làm huynh đệ nữa." Tống Đình Phong trầm giọng nói.
"Chúng ta vốn chính là cha con."
Hứa Thất An nói xong, thấy Tống Đình Phong giơ ghế muốn đập vào đầu hắn, vội vàng chuyển giọng: "Ta lỡ lời ta lỡ lời, ngươi đứng sang một bên trước đi, ta muốn im lặng một lát."
"Phát sinh chuyện gì?" Chu Quảng Hiếu hỏi.
"Để ta sửa sang lại dòng suy nghĩ một chút." Hứa Thất An khoát tay.
Chỉ có Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong ở trong mộng bị thẩm vấn, còn hỏi Lương Hữu Bình ở đâu... Rõ ràng, nguyên nhân là chúng ta từng đến chợ đen, lấy được sổ sách từ tay Lương Hữu Bình.... Về phần vì sao mình không bị thẩm vấn, nguyên nhân rất đơn giản, mình lớn gan hơn nhiều!
Không phải chứ, đầu óc ngày càng khốn đốn, mình không thể đối kháng toàn bộ, lôi kéo Trương Tuần Phủ và Khương Luật Trung cùng nhau hao tổn tâm trí... Hứa Thất An lập tức ra khỏi cửa đi tìm Trương Tuần Phủ.
Khi đi ngang qua phòng giam Dương Xuyên Nam, Lý Diệu Chân vừa mới đi cùng Khương Luật Trung ra ngoài, nữ quỷ Tô Tô cũng theo sau.
Nàng vừa rồi đã "thăm" Dương Xuyên Nam.
"Lý tướng quân muốn đi à?" Hứa Thất An tới đón.
Lý Diệu Chân gật đầu, tuy án khó bề phân biệt, nhưng Tuần Phủ đã đáp ứng dùng hết toàn lực truy tìm chân tướng, Dương Xuyên Nam còn có một con đường sống.
Nàng lần này đến dịch trạm chính vì cầu con đường sống này, coi như không uổng mối tương giao giữa mình và Dương Xuyên Nam.
Bao gồm để Phi Yến quân vào thành cũng là tạo áp lực, làm lợi thế đàm phán, không phải là thật sự muốn ngọc đá cùng vỡ.
"A, chỉ sợ ngươi không đi được!" Hứa Thất An bỗng mở miệng nói một câu.
Lý Diệu Chân sửng sốt, híp mắt đánh giá hắn.
Tô Tô dùng giọng êm tai quát: "Chủ nhân, tiểu tử này muốn gây bất lợi cho ngươi, để Tô Tô xử hắn."
Dứt lời, nàng liền muốn phun “Nước soda muối” vào mặt Hứa Thất An, nhưng ngụm âm khí kia còn chưa kịp phun ra thì đã bị Lý Diệu Chân ngăn cản.
"Ngươi chỉ là muốn mượn cơ hội trả thù mà thôi." Lý Diệu Chân liếc mắt nhìn nàng một cái, quay đầu hỏi: "Chuyện gì?"
"Đừng vội đi, nửa trận sau mới bắt đầu, ta vừa mới chiếm được đầu mối mới." Hứa Thất An xoa xoa trán.
Khương Luật Trung nhướng mày một cái, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi nhớ tới cái gì?"
Ba người cùng nhau vào trong phòng Trương Tuần Phủ, Trương Tuần Phủ đã gần năm mươi, cũng đã là người già cả, nhưng bởi vì có thuật sĩ Ti Thiên Giám tồn tại, người quyền quý thế giới này có thể sống rất lâu, giống như kiếp trước của Hứa Thất An, khoái trá hưởng thụ tuổi thọ.
Trương Tuần Phủ đang định ngủ lại bất đắc dĩ đứng dậy mặc quần áo.
Lúc này mới dặn dò tùy tùng mở cửa.
"Đêm đã khuya, các ngươi có chuyện gì mà không thể chờ sang ngày mai hẵng nói?" Trương Tuần phủ bất đắc dĩ nói: "Bản quan chỉ là người thường, không có tinh lực tràn đầy giống đám vũ phu các ngươi."
Lý Diệu Chân theo bản năng phản bác: "Ta cũng không phải là vũ phu."
Hứa Thất An và Khương Luật Trung "lạnh lùng" liếc mắt nhìn nàng một cái.
Trương Tuần Phủ khoát tay, không kiên nhẫn nói: "Có chuyện liền nói, nói xong cút đi."
Người đọc sách rất chú ý dưỡng sinh, hành vi thức đêm cần phải hạn chế hết mức.
Lý Diệu Chân cùng Khương Luật Trung đồng thời nhìn về phía Hứa Thất An.
Lại là tiểu tử này... Trương Tuần Phủ lại bất đắc dĩ nhìn Hứa Thất An.
"Có chuyện này ta cảm thấy cần thông báo cho các vị biết."
Bị ba người nhìn chăm chú, Hứa Thất An chậm rãi mở miệng, nói ra chuyện Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu bị thẩm vấn trong mơ.
"Không sai, là thủ đoạn của Vu Thần giáo." Khương Luật Trung trả lời một cách đầy khẳng định.
Lý Diệu Chân cũng gật đầu, sau đó nhìn Hứa Thất An: "Nguyên nhân ngươi không bị thẩm vấn là đánh sâu vào Luyện Thần Cảnh, không ngủ?"
"Hẳn là vậy."
"Vu Thần giáo cũng đang tìm Lương Hữu Bình?" Trương Tuần Phủ cố gắng tiêu hóa tin tức này, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, "Lương Hữu Bình không phải người Tề đảng sao?"
Tề đảng và Vu Thần giáo là cùng một giuộc.
Lý Diệu Chân nhìn ngọn nến, ánh sáng lấp lóe thắp sáng căn phòng, không khỏi xuất thần một chút, "Chẳng lẽ chúng ta đã đoán sai, Lương Hữu Bình không phải người Tề đảng, sổ sách giao cho chúng ta cũng không phải vì hãm hại Dương đại nhân?"
Khương Luật Trung cảm giác đau đầu, nếu thực sự là như vậy, vụ án liền trở nên cực kì phức tạp.