Mặc kệ công tử áo gấm thể hiện thân phận như thế nào, hắn chính là vẻ mặt “lão tử không có văn hóa, con mẹ nó đi thiên hạ”.
Đại khái là cảm thấy đám bộ khoái này thật sự không có kiến thức cùng đầu óc, công tử áo gấm không quậy nữa, ở dưới đám nha dịch áp giải, hướng nha môn Trường Nhạc huyện đi đến.
Vương bộ đầu tụt lại vài bước, đến bên người Hứa Thất An: “Huynh đệ, gây họa lớn rồi, thằng rùa con kia thân phận không đơn giản. Đệ đã nghĩ giải quyết như thế nào chưa?”
Lão vương nhãn lực cay độc.
Ta Lưu Kiến Minh (nhân vật chính do Lưu Đức Hoa thủ vai trong Vô Gian Đạo, là thân phận nằm vùng) không có lựa chọn... Hứa Thất An thấp giọng nói: “Cho Nhị thúc của đệ biết chưa.”
Vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu, đã đến huyện nha.
Hứa Thất An vừa bước vào huyện nha, liền nghe một tiếng mang theo tiếng sụt sịt: “Đại ca...”
Chính là Hứa Linh Nguyệt mặc áo lụa màu xanh biếc nhạt, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng lưu lại nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, tựa như một đóa hoa nhỏ làm người ta trìu mến.
Bên cạnh không thấy Hứa Linh m, đại khái ở sảnh bên không để cho qua đây.
Hứa Thất An khẽ gật đầu, cho nàng một ánh mắt trấn định.
Chu huyện lệnh sớm thu được tin tức ngồi trước bàn chỗ cao, nhìn thấy đám nha dịch áp giải một đám người tiến vào, thấy rõ vị công tử áo gấm mặt đầy lửa giận kia.
Lão Chu bị dọa giật mình, vội vã đứng dậy nghênh đón.
“Ai u, đây không phải Chu công tử sao, Chu thị lang khỏe không?”
Công tử áo gấm vung mạnh tay áo, mang Chu huyện lệnh gạt ra, chỉ vào Hứa Thất An, hung tợn nói: “Người này hành hung bên đường, muốn giết ta, mau bắt hắn.”
“Nói quá lời rồi, nói quá lời rồi...” Chu huyện lệnh cười lấy lòng, quay đầu, vẻ mặt giận dữ quát: “Khoái thủ Hứa Thất An, còn chưa lăn qua đây.”
Hứa Thất An bất đắc dĩ đi lên.
“Đồ khốn kiếp, ngay cả công tử của Chu đại nhân thị lang bộ Hộ cũng dám đánh, ngươi có mấy cái đầu hả.” Chu huyện lệnh bay lên đá một cước vào trên người Hứa Thất An, quay đầu, lại là vẻ mặt nịnh nọt cười:
“Chu công tử, đây là nước lớn trôi miếu long vương, đều là người trong nhà, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo cùng một nhân vật nho nhỏ như hắn.”
Ngoài đám người, Hứa Linh Nguyệt nhìn đường huynh bởi vì mình bị chỉ trích, nước mắt ròng ròng, cái mũi so với nữ tử tầm thường càng đẹp hơn khóc đến đỏ bừng.
Công tử thị lang bộ Hộ... Lòng Hứa Thất An trầm xuống.
Ở quan trường vương triều Đại Phụng, một vị quan viên năng lượng lớn bao nhiêu, xem không phải phẩm cấp, mà là bối cảnh cùng quyền lực.
Quan viên nhất nhị phẩm có rất nhiều, nhưng thật sự đứng ở đỉnh cao quyền lực thật ra chỉ một dúm người.
Thượng thư cùng thị lang sáu bộ ở hàng ngũ này.
Đánh con trai thị lang bộ Hộ, to chuyện rồi.
“Bớt con mẹ nó cái trò này cho ta, ngươi không bắt người phải không, ta tự mình động thủ.” Chu công tử vung tay, ra lệnh tùy tùng: “Mang tiểu tử này cho ta bắt.”
Hắn cũng không tin, ở trong huyện nha, tiểu tử này còn dám phản kháng hành hung.
Chu huyện lệnh quát: “Ai dám làm bừa ở trong huyện nha, giết không cần hỏi.”
Ba nhóm nha dịch lao ra, rút ra phác đao, đặt trên cổ tùy tùng vừa muốn động thủ.
Bạch dịch thì cầm côn đề phòng.
“Họ Chu, ngươi dám động vào người của ta?” Chu công tử chỉ vào mũi Chu huyện lệnh chửi ầm lên.
“Chu công tử đừng hiểu lầm, bản quan là mệnh quan triều đình, làm việc theo quy củ mà thôi.” Chu huyện lệnh vẫn như cũ là vẻ mặt nịnh nọt, lau nước miếng trên mặt:
“Bản quan nơi này có một phần tụng thư, tố cáo công tử ngài phóng ngựa hành hung, uy hiếp nữ tử nhà lành. Người cáo trạng là Hứa Linh Nguyệt.”
Đây là thủ đoạn Chu huyện lệnh đã sớm chuẩn bị tốt, nếu đối phương chỉ là nha nội tầm thường, Chu huyện lệnh liền nghĩ cách việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa thành không có.
Chỉ là như thế nào cũng không ngờ, nhân vật chính là công tử thị lang bộ Hộ.
Chu công tử “A” một tiếng, “Phóng ngựa hành hung, thương tổn đến ai? Ức hiếp nữ tử nhà lành, họ Chu ngươi hỏi ngoài đường một chút, ta có động một ngón tay nào vào nữ nhân này?”
“Có lẽ là nữ nhân này nhận lầm người.” Chu huyện lệnh cười ha ha mang thư tố cáo thu về trong tay áo.
Không ổn, Chu huyện lệnh không xử lý được, ta phải nghĩ cách tự cứu, thật sự không được thì chạy... Nhưng khẳng định sẽ liên lụy cả nhà Nhị thúc. Hứa Thất An có chút cuống lên, ở niên đại này, chỉ có con cháu nhà quan có thể đối phó con cháu nhà quan, đẳng cấp hắn kém người ta quá nhiều.
Đừng nói là hắn, cho dù là Nhị thúc, một bách hộ Ngự Đao vệ, ở trước mặt thị lang bộ Hộ tính là gì?
Chẳng là gì cả.
Về phần hối hận, không có, đao đặt trên cổ, chẳng lẽ mặc cho người ta xâm lược?
Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, hắn thấy một tùy tùng của Chu công tử rời khỏi huyện nha, mà Chu huyện lệnh không ngăn cản.
Trong lòng Hứa Thất An lại lạnh đi vài phần, đi đến bên cạnh Vương bộ đầu, thấp giọng nói: “Đầu nhi, huynh đệ hôm nay chạy trời không khỏi nắng, có chuyện muốn kính nhờ huynh.”
Vương bộ đầu lặng lẽ một chút, thấp giọng nói: “Đệ nói.”
Một tháng qua, quan hệ của hắn cùng Hứa Thất An tiến bộ thần tốc, mỗi ngày đi câu lan đùa giỡn, cùng nhau uống hoa tửu, kết ra sự hữu nghị thâm hậu.
“Huynh cho đệ mượn trước một lượng bạc.”
Vương bộ đầu sờ sờ vào trong lòng, lấy ra một nắm bạc vụn, không đến một lượng.
Hứa Thất An tiếp nhận bạc vụn nhét vào túi, lúc này mới nói: “Đầu nhi huynh cưỡi tốc độ chạy nhanh tới nhà đệ, đến trong ngăn tủ bên giường đệ lấy một quyển sách, một quyển bìa màu lam, nhớ kỹ đừng cầm nhầm.”
Nhật kí là bìa màu vàng nhạt.
“Huynh sau khi cầm sách, lập tức đi Ti Thiên Giám, tìm một vị cô nương tên Thải Vi, giúp đệ chuyển một câu: Hứa Thất An gặp nạn, mau cứu.”
Ti Thiên Giám?! Vương bộ đầu vẻ mặt do dự, “Nơi đó nào phải ta loại người này có thể đi.”
Để hắn vào Ti Thiên Giám, liền tương đương với để người thường vào hoàng cung, ngay cả lá gan tới gần cũng không có.
Hứa Thất An đã biết là như thế, thấp giọng nói: “Đệ nếu xảy ra chuyện, bạc này không có ai trả huynh nữa.”
Vương bộ đầu trợn to mắt.
“Giúp đệ hoàn thành chuyện này, bổng lộc tháng sau thuộc về đầu nhi huynh hết.”
“Hứa Thất An đệ được lắm.” Vương bộ đầu hùng hùng hổ hổ chạy ra khỏi huyện nha.
...
Hứa Bình Chí thu được thông báo, từ chỗ đồng nghiệp mượn ngựa, ra roi thúc ngựa chạy tới nha môn Trường Nhạc huyện.
Bước vào cửa, tiến vào công đường, đầu tiên thấy con gái khóc lóc không ngừng run run, ngay sau đó là nha dịch cùng tùy tùng giương cung bạt kiếm.
Hứa Bình Chí thu hồi ánh mắt, tới trước mặt con gái, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hứa Linh Nguyệt tựa như thấy được cứu tinh, khóc càng dữ hơn, sụt sịt mang chuyện xảy ra nói cho phụ thân.
Lúc nghe thấy công tử Chu thị lang nâng vó ngựa giẫm con gái út, khóe mắt hắn giật giật, sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Nếu không phải đại ca, Linh m đã không còn nữa, hu hu...” Mặc kệ công tử áo gấm thể hiện thân phận như thế nào, hắn chính là vẻ mặt “lão tử không có văn hóa, con mẹ nó đi thiên hạ”.
Đại khái là cảm thấy đám bộ khoái này thật sự không có kiến thức cùng đầu óc, công tử áo gấm không quậy nữa, ở dưới đám nha dịch áp giải, hướng nha môn Trường Nhạc huyện đi đến.
Vương bộ đầu tụt lại vài bước, đến bên người Hứa Thất An: “Huynh đệ, gây họa lớn rồi, thằng rùa con kia thân phận không đơn giản. Đệ đã nghĩ giải quyết như thế nào chưa?”
Lão vương nhãn lực cay độc.
Ta Lưu Kiến Minh (nhân vật chính do Lưu Đức Hoa thủ vai trong Vô Gian Đạo, là thân phận nằm vùng) không có lựa chọn... Hứa Thất An thấp giọng nói: “Cho Nhị thúc của đệ biết chưa.”
Vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu, đã đến huyện nha.
Hứa Thất An vừa bước vào huyện nha, liền nghe một tiếng mang theo tiếng sụt sịt: “Đại ca...”
Chính là Hứa Linh Nguyệt mặc áo lụa màu xanh biếc nhạt, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng lưu lại nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, tựa như một đóa hoa nhỏ làm người ta trìu mến.
Bên cạnh không thấy Hứa Linh m, đại khái ở sảnh bên không để cho qua đây.
Hứa Thất An khẽ gật đầu, cho nàng một ánh mắt trấn định.
Chu huyện lệnh sớm thu được tin tức ngồi trước bàn chỗ cao, nhìn thấy đám nha dịch áp giải một đám người tiến vào, thấy rõ vị công tử áo gấm mặt đầy lửa giận kia.
Lão Chu bị dọa giật mình, vội vã đứng dậy nghênh đón.
“Ai u, đây không phải Chu công tử sao, Chu thị lang khỏe không?”
Công tử áo gấm vung mạnh tay áo, mang Chu huyện lệnh gạt ra, chỉ vào Hứa Thất An, hung tợn nói: “Người này hành hung bên đường, muốn giết ta, mau bắt hắn.”
“Nói quá lời rồi, nói quá lời rồi...” Chu huyện lệnh cười lấy lòng, quay đầu, vẻ mặt giận dữ quát: “Khoái thủ Hứa Thất An, còn chưa lăn qua đây.”
Hứa Thất An bất đắc dĩ đi lên.
“Đồ khốn kiếp, ngay cả công tử của Chu đại nhân thị lang bộ Hộ cũng dám đánh, ngươi có mấy cái đầu hả.” Chu huyện lệnh bay lên đá một cước vào trên người Hứa Thất An, quay đầu, lại là vẻ mặt nịnh nọt cười:
“Chu công tử, đây là nước lớn trôi miếu long vương, đều là người trong nhà, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo cùng một nhân vật nho nhỏ như hắn.”
Ngoài đám người, Hứa Linh Nguyệt nhìn đường huynh bởi vì mình bị chỉ trích, nước mắt ròng ròng, cái mũi so với nữ tử tầm thường càng đẹp hơn khóc đến đỏ bừng.
Công tử thị lang bộ Hộ... Lòng Hứa Thất An trầm xuống.
Ở quan trường vương triều Đại Phụng, một vị quan viên năng lượng lớn bao nhiêu, xem không phải phẩm cấp, mà là bối cảnh cùng quyền lực.
Quan viên nhất nhị phẩm có rất nhiều, nhưng thật sự đứng ở đỉnh cao quyền lực thật ra chỉ một dúm người.
Thượng thư cùng thị lang sáu bộ ở hàng ngũ này.
Đánh con trai thị lang bộ Hộ, to chuyện rồi.
“Bớt con mẹ nó cái trò này cho ta, ngươi không bắt người phải không, ta tự mình động thủ.” Chu công tử vung tay, ra lệnh tùy tùng: “Mang tiểu tử này cho ta bắt.”
Hắn cũng không tin, ở trong huyện nha, tiểu tử này còn dám phản kháng hành hung.
Chu huyện lệnh quát: “Ai dám làm bừa ở trong huyện nha, giết không cần hỏi.”
Ba nhóm nha dịch lao ra, rút ra phác đao, đặt trên cổ tùy tùng vừa muốn động thủ.
Bạch dịch thì cầm côn đề phòng.
“Họ Chu, ngươi dám động vào người của ta?” Chu công tử chỉ vào mũi Chu huyện lệnh chửi ầm lên.
“Chu công tử đừng hiểu lầm, bản quan là mệnh quan triều đình, làm việc theo quy củ mà thôi.” Chu huyện lệnh vẫn như cũ là vẻ mặt nịnh nọt, lau nước miếng trên mặt:
“Bản quan nơi này có một phần tụng thư, tố cáo công tử ngài phóng ngựa hành hung, uy hiếp nữ tử nhà lành. Người cáo trạng là Hứa Linh Nguyệt.”
Đây là thủ đoạn Chu huyện lệnh đã sớm chuẩn bị tốt, nếu đối phương chỉ là nha nội tầm thường, Chu huyện lệnh liền nghĩ cách việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa thành không có.
Chỉ là như thế nào cũng không ngờ, nhân vật chính là công tử thị lang bộ Hộ.
Chu công tử “A” một tiếng, “Phóng ngựa hành hung, thương tổn đến ai? Ức hiếp nữ tử nhà lành, họ Chu ngươi hỏi ngoài đường một chút, ta có động một ngón tay nào vào nữ nhân này?”
“Có lẽ là nữ nhân này nhận lầm người.” Chu huyện lệnh cười ha ha mang thư tố cáo thu về trong tay áo.
Không ổn, Chu huyện lệnh không xử lý được, ta phải nghĩ cách tự cứu, thật sự không được thì chạy... Nhưng khẳng định sẽ liên lụy cả nhà Nhị thúc. Hứa Thất An có chút cuống lên, ở niên đại này, chỉ có con cháu nhà quan có thể đối phó con cháu nhà quan, đẳng cấp hắn kém người ta quá nhiều.
Đừng nói là hắn, cho dù là Nhị thúc, một bách hộ Ngự Đao vệ, ở trước mặt thị lang bộ Hộ tính là gì?
Chẳng là gì cả.
Về phần hối hận, không có, đao đặt trên cổ, chẳng lẽ mặc cho người ta xâm lược?
Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, hắn thấy một tùy tùng của Chu công tử rời khỏi huyện nha, mà Chu huyện lệnh không ngăn cản.
Trong lòng Hứa Thất An lại lạnh đi vài phần, đi đến bên cạnh Vương bộ đầu, thấp giọng nói: “Đầu nhi, huynh đệ hôm nay chạy trời không khỏi nắng, có chuyện muốn kính nhờ huynh.”
Vương bộ đầu lặng lẽ một chút, thấp giọng nói: “Đệ nói.”
Một tháng qua, quan hệ của hắn cùng Hứa Thất An tiến bộ thần tốc, mỗi ngày đi câu lan đùa giỡn, cùng nhau uống hoa tửu, kết ra sự hữu nghị thâm hậu.
“Huynh cho đệ mượn trước một lượng bạc.”
Vương bộ đầu sờ sờ vào trong lòng, lấy ra một nắm bạc vụn, không đến một lượng.
Hứa Thất An tiếp nhận bạc vụn nhét vào túi, lúc này mới nói: “Đầu nhi huynh cưỡi tốc độ chạy nhanh tới nhà đệ, đến trong ngăn tủ bên giường đệ lấy một quyển sách, một quyển bìa màu lam, nhớ kỹ đừng cầm nhầm.”
Nhật kí là bìa màu vàng nhạt.
“Huynh sau khi cầm sách, lập tức đi Ti Thiên Giám, tìm một vị cô nương tên Thải Vi, giúp đệ chuyển một câu: Hứa Thất An gặp nạn, mau cứu.”
Ti Thiên Giám?! Vương bộ đầu vẻ mặt do dự, “Nơi đó nào phải ta loại người này có thể đi.”
Để hắn vào Ti Thiên Giám, liền tương đương với để người thường vào hoàng cung, ngay cả lá gan tới gần cũng không có.
Hứa Thất An đã biết là như thế, thấp giọng nói: “Đệ nếu xảy ra chuyện, bạc này không có ai trả huynh nữa.”
Vương bộ đầu trợn to mắt.
“Giúp đệ hoàn thành chuyện này, bổng lộc tháng sau thuộc về đầu nhi huynh hết.”
“Hứa Thất An đệ được lắm.” Vương bộ đầu hùng hùng hổ hổ chạy ra khỏi huyện nha.
...
Hứa Bình Chí thu được thông báo, từ chỗ đồng nghiệp mượn ngựa, ra roi thúc ngựa chạy tới nha môn Trường Nhạc huyện.
Bước vào cửa, tiến vào công đường, đầu tiên thấy con gái khóc lóc không ngừng run run, ngay sau đó là nha dịch cùng tùy tùng giương cung bạt kiếm.
Hứa Bình Chí thu hồi ánh mắt, tới trước mặt con gái, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hứa Linh Nguyệt tựa như thấy được cứu tinh, khóc càng dữ hơn, sụt sịt mang chuyện xảy ra nói cho phụ thân.
Lúc nghe thấy công tử Chu thị lang nâng vó ngựa giẫm con gái út, khóe mắt hắn giật giật, sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Nếu không phải đại ca, Linh m đã không còn nữa, hu hu...”