"Hứa Trữ Yến, ngươi thật lợi hại." Lâm An mở miệng, "Biết làm thơ lại biết nhiều thứ thú vị như vậy.
"Đúng rồi, nghĩ ra được nửa phần còn lại của bài thơ lần trước chưa?"
Hứa Thất An lắc đầu.
" Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà." Lâm An công chúa cũng không hỏi lại, thấp giọng nhớ kỹ nửa bài thơ này:
"Thật đẹp, ta cũng muốn một ngày nào đó có thể nằm ở trên thuyền, nhìn trời cao đầy sao, xung quanh cũng có đầy sao. Ta hy vọng khi đó ta được tự do."
Lúc này nàng không phải Phiếu Phiếu, nàng là một cô gái hồn nhiên, khát vọng tự do.
"Nhị công chúa, ngươi nói chuyện ta tặng ngươi kê tinh cho Trưởng công chúa biết sao?" Hứa Thất An đột nhiên hỏi.
"Không có." Lâm An nháy con ngươi quyến rũ đa tình, nàng lập tức lại từ cô gái hồn nhiên trở về Lâm An, biến thành tiểu nữ vương bóng đêm Phiếu Phiếu.
"Ồ!" Hứa Thất An không hỏi lại, nhìn sắc trời, giờ mới phát hiện đang là hoàng hôn, hoàng thành đã đóng cửa, không có cách nào rời khỏi.
Bởi vì tuần tra hoàng thành là chuyện của các Ngân la, yêu bài của hắn không thể sử dụng, ngọc ở thắt lưng Lâm An công chúa cũng như thế.
Hoàng thành tiêu cấm rất nghiêm, bằng thư triều đình rất khó lấy được, hơn nữa bằng thư đều là xin từ mấy ngày hôm trước, không thể viết ngay hiện tại. Hơn nữa, nha môn bên trong hoàng thành sớm đã tan làm.
....
Hứa Thất An cứ vậy ở lại trong phủ Lâm An, khi hoàng hôn, Hứa Thất An đi dạo trong phủ công chúa, phát hiện hậu hoa viên có một cái ao lớn.
Bên cạnh ao có một con thuyền đang được neo lại.
"A, nàng từng nhắc tới muốn nằm ở trên thuyền xem sao, rõ ràng thiên thời địa lợi đều có, cố tình nhắc tới ngoài miệng.... Người trẻ tuổi bây giờ, vĩnh viễn là vương giả lý thuyết, khuyết thiếu năng lực hành động thực tiễn."
Hứa Thất An nhanh chóng rời khỏi, chờ Phiếu Phiếu lập yến tiệc chiêu đãi, bèn đề nghị: "Điện hạ, chúng ta đổi chỗ dùng bữa đi."
Ánh mắt công chúa sáng lên, không hỏi cái gì, dựa theo hắn chỉ thị, dặn dò cung nữ dọn theo bàn ăn cùng thức ăn, đi vào hậu hoa viên, đi lên cái thuyền.
Mang lên bàn nhỏ, đốt đèn, con thuyền liền trở nên chật chội, bởi vậy các cung nữ chỉ có thể ở trên bờ nhìn theo, đối diện lẫn nhau, có chút ưu sầu.
Công chúa và nam nhân này đi lại quá gần, ban ngày thì cũng không sao cả, hiện tại gặp nhau ban đêm ở giữa hồ, về lễ về tình đều không thích hợp.
Lâm An uống vài chén rượu, khuôn mặt đã hơi hồng: "Bản cung chưa từng thử dùng bữa trên thuyền."
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nàng càng thêm sáng sủa, không một góc chết, tựa như một khối mỹ ngọc, con ngươi đào hoa quyến rũ vô cùng. Rõ ràng là một mỹ nhân cổ điển, nhưng Hứa Thất An trong đầu lại thay đổi trang phục cho nàng, thể hiện ra hình ảnh một nữ hoàng hộp đêm với T-shirt đỏ với hình gấu ở ngực, mặc short jean, mang giày thể thao trắng, hai đùi ngọc dài thẳng tắp. cực kỳ nóng bỏng.
Màn đêm buông xuống, trăng treo trên cao.
Hứa Thất An đột nhiên nói: "Nằm xuống."
Phiếu Phiếu sửng sốt, trong lòng khẽ nhúc nhích, không chút suy nghĩ, liền nằm ngửa ra sau...
"A."
Đầu nàng chạm vào boong thuyền, đau đớn kêu một tiếng, nhưng rất nhanh liền ngây ngẩn cả người. Trên bầu trời đêm, mặt trăng tỏa ra ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy dấu vết lồi lõm.
Mặt nước trơn nhẵn như gương, phản chiếu mọi vật.
" Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà." Hứa Thất An thấp giọng đọc.
Nàng si ngốc nhìn sao trên bầu trời, con ngươi mê ly, Hứa Thất An nhìn nàng, cái cằm tuyết trắng cong cong tuyệt đẹp, cái mũi rất cao, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch.
Cô gái như nàng, trời sinh quyến rũ, sau khi say lại càng thêm mê người.
"Quá ít sao, ta muốn xem tinh hà, muốn xem tinh hà." Nàng nằm ở boong thuyền, không tự giác làm nũng.
Hôm nay có không ít sao, nhưng không thể so sánh với "Tinh hà", phải đợi tới mùa hè mới được.
"Thật tốt..." Tiếp theo nàng lại thấp giọng thì thào.
....
Quan Tinh lâu, Bát Quái thai.
Giám Chính đứng ở bên cạnh Bát Quái thai xem thiên tượng ban đêm, cái tai nhúc nhích.
Vài giây sau, hoa văn trận pháp sáng lên, xuất hiện một bóng người áo trắng khoanh tay mà đứng, thản nhiên thì thầm:
"Tay cầm ngôi sao...."
Thanh âm nói được một nửa, đột nhiên ngưng lại, yết hầu giống như bị bàn tay vô hình bóp trúng, làm cách nào cũng không thể nói tiếp.
Sau một hồi, Dương Thiên Huyễn phát hiện mình đã có thể nói nói, thành thật mở miệng, "Sư phụ, ngài tìm ta có chuyện gì?"
Giám Chính cũng đưa lưng về phía hắn, râu bạc trắng hơi bay múa, "Đi Vân Châu, quan sát...."
Nửa câu sau sử dụng tới truyền âm riêng.
Hai thầy trò đưa lưng về phía nhau, Dương Thiên Huyễn thử hỏi: "Bí mật đi?"
"Ừm."
"Đã rõ, sư phụ còn có phân phó gì khác không?"
"Cửu Châu ngọa hổ tàng long, núi cao còn có núi cao hơn, ra bên ngoài, phải biết làm việc khiêm tốn, không nói những lời không nên nói, không làm những chuyện không nên làm."
"Sư phụ, nói rõ ràng một chút."
"Khiêm tốn một chút, đừng nói lung tung khắp nơi câu kia, kẻo bị người ta đánh."
"Vâng thưa sư phụ."
Sáng sớm, Lâm An công chúa tỉnh lại, cả người thoải mái vui vẻ, duỗi vòng eo, hai chân duỗi ra làm cho cái bàn nhỏ rung chuyển, phát ra tiếng loảng xoảng do đồ vật rơi xuống.
Nàng mờ mịt mở ra đôi mắt, thấy bầu trời trong sáng, lúc này, thái dương còn chưa dâng lên hẳn.
Phiếu Phiếu tựa như tỉnh giấc sau một đêm say ở hộp đêm, ánh mắt từ mê mang biến thành hoang mang, hoài nghi mình có phải nhìn lầm không, vì sao không thấy trần nhà mà lại là bầu trời?
Trong lúc đó, nàng còn ngây thơ rên rỉ “ừm” một tiếng.
Chuyện đêm qua tựa như phim tua chậm xẹt qua trong đầu nàng, nàng muốn chơi đùa, thế là ban đêm Hứa Trữ Yến rủ nàng ra ao lên thuyền, uống rượu nói chuyện.
Từ nhỏ tới lớn chưa từng trải nghiệm chuyện này, nàng hào hứng đáp ứng tiểu Đồng la. Đối với một công chúa chưa lấy chồng mà nói, hành vi lớn mật như thế truyền ra ngoài đủ để làm danh dự bị hủy hoại trong chốc lát.
Sau đó, có thể là do uống rượu, nàng thả lỏng cảnh giác, dựa theo lời hắn, ma xui quỷ khiến thế nào mà nằm xuống boong thuyền.
Sau khi nhìn thấy bầu trời đầy sao, trái tim Phiếu Phiếu liền say mất, trong đầu chỉ còn ý cảnh "Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà".
Như si như say.
Thế là không muốn tỉnh dậy, mượn cảm giác say, trực tiếp ngủ mất.
Rất ấm áp, cho dù là ở mùa rét đậm, ngủ lại trên thuyền, nàng lại không cảm thấy lạnh, ngược lại có một loại cảm giác ấm áp như trở về cái ôm của mẹ.
Nhưng hiện tại không có tâm tình chú ý điều này, Phiếu Phiếu kinh hoảng ngồi dậy, phát hiện trên người khoác áo ngủ bằng gấm, nàng theo bản năng muốn xốc lên, rồi lại dừng lại, khẩn trương ở trong chăn sờ thân thể mình, xác nhận quần áo còn nguyên, thân thể cũng không có phản ứng kì lạ gì.
Ví dụ như đau đớn sau lần đầu tiên mà trên sách thường nói. "Hứa Trữ Yến, ngươi thật lợi hại." Lâm An mở miệng, "Biết làm thơ lại biết nhiều thứ thú vị như vậy.
"Đúng rồi, nghĩ ra được nửa phần còn lại của bài thơ lần trước chưa?"
Hứa Thất An lắc đầu.
" Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà." Lâm An công chúa cũng không hỏi lại, thấp giọng nhớ kỹ nửa bài thơ này:
"Thật đẹp, ta cũng muốn một ngày nào đó có thể nằm ở trên thuyền, nhìn trời cao đầy sao, xung quanh cũng có đầy sao. Ta hy vọng khi đó ta được tự do."
Lúc này nàng không phải Phiếu Phiếu, nàng là một cô gái hồn nhiên, khát vọng tự do.
"Nhị công chúa, ngươi nói chuyện ta tặng ngươi kê tinh cho Trưởng công chúa biết sao?" Hứa Thất An đột nhiên hỏi.
"Không có." Lâm An nháy con ngươi quyến rũ đa tình, nàng lập tức lại từ cô gái hồn nhiên trở về Lâm An, biến thành tiểu nữ vương bóng đêm Phiếu Phiếu.
"Ồ!" Hứa Thất An không hỏi lại, nhìn sắc trời, giờ mới phát hiện đang là hoàng hôn, hoàng thành đã đóng cửa, không có cách nào rời khỏi.
Bởi vì tuần tra hoàng thành là chuyện của các Ngân la, yêu bài của hắn không thể sử dụng, ngọc ở thắt lưng Lâm An công chúa cũng như thế.
Hoàng thành tiêu cấm rất nghiêm, bằng thư triều đình rất khó lấy được, hơn nữa bằng thư đều là xin từ mấy ngày hôm trước, không thể viết ngay hiện tại. Hơn nữa, nha môn bên trong hoàng thành sớm đã tan làm.
....
Hứa Thất An cứ vậy ở lại trong phủ Lâm An, khi hoàng hôn, Hứa Thất An đi dạo trong phủ công chúa, phát hiện hậu hoa viên có một cái ao lớn.
Bên cạnh ao có một con thuyền đang được neo lại.
"A, nàng từng nhắc tới muốn nằm ở trên thuyền xem sao, rõ ràng thiên thời địa lợi đều có, cố tình nhắc tới ngoài miệng.... Người trẻ tuổi bây giờ, vĩnh viễn là vương giả lý thuyết, khuyết thiếu năng lực hành động thực tiễn."
Hứa Thất An nhanh chóng rời khỏi, chờ Phiếu Phiếu lập yến tiệc chiêu đãi, bèn đề nghị: "Điện hạ, chúng ta đổi chỗ dùng bữa đi."
Ánh mắt công chúa sáng lên, không hỏi cái gì, dựa theo hắn chỉ thị, dặn dò cung nữ dọn theo bàn ăn cùng thức ăn, đi vào hậu hoa viên, đi lên cái thuyền.
Mang lên bàn nhỏ, đốt đèn, con thuyền liền trở nên chật chội, bởi vậy các cung nữ chỉ có thể ở trên bờ nhìn theo, đối diện lẫn nhau, có chút ưu sầu.
Công chúa và nam nhân này đi lại quá gần, ban ngày thì cũng không sao cả, hiện tại gặp nhau ban đêm ở giữa hồ, về lễ về tình đều không thích hợp.
Lâm An uống vài chén rượu, khuôn mặt đã hơi hồng: "Bản cung chưa từng thử dùng bữa trên thuyền."
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nàng càng thêm sáng sủa, không một góc chết, tựa như một khối mỹ ngọc, con ngươi đào hoa quyến rũ vô cùng. Rõ ràng là một mỹ nhân cổ điển, nhưng Hứa Thất An trong đầu lại thay đổi trang phục cho nàng, thể hiện ra hình ảnh một nữ hoàng hộp đêm với T-shirt đỏ với hình gấu ở ngực, mặc short jean, mang giày thể thao trắng, hai đùi ngọc dài thẳng tắp. cực kỳ nóng bỏng.
Màn đêm buông xuống, trăng treo trên cao.
Hứa Thất An đột nhiên nói: "Nằm xuống."
Phiếu Phiếu sửng sốt, trong lòng khẽ nhúc nhích, không chút suy nghĩ, liền nằm ngửa ra sau...
"A."
Đầu nàng chạm vào boong thuyền, đau đớn kêu một tiếng, nhưng rất nhanh liền ngây ngẩn cả người. Trên bầu trời đêm, mặt trăng tỏa ra ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy dấu vết lồi lõm.
Mặt nước trơn nhẵn như gương, phản chiếu mọi vật.
" Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà." Hứa Thất An thấp giọng đọc.
Nàng si ngốc nhìn sao trên bầu trời, con ngươi mê ly, Hứa Thất An nhìn nàng, cái cằm tuyết trắng cong cong tuyệt đẹp, cái mũi rất cao, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch.
Cô gái như nàng, trời sinh quyến rũ, sau khi say lại càng thêm mê người.
"Quá ít sao, ta muốn xem tinh hà, muốn xem tinh hà." Nàng nằm ở boong thuyền, không tự giác làm nũng.
Hôm nay có không ít sao, nhưng không thể so sánh với "Tinh hà", phải đợi tới mùa hè mới được.
"Thật tốt..." Tiếp theo nàng lại thấp giọng thì thào.
....
Quan Tinh lâu, Bát Quái thai.
Giám Chính đứng ở bên cạnh Bát Quái thai xem thiên tượng ban đêm, cái tai nhúc nhích.
Vài giây sau, hoa văn trận pháp sáng lên, xuất hiện một bóng người áo trắng khoanh tay mà đứng, thản nhiên thì thầm:
"Tay cầm ngôi sao...."
Thanh âm nói được một nửa, đột nhiên ngưng lại, yết hầu giống như bị bàn tay vô hình bóp trúng, làm cách nào cũng không thể nói tiếp.
Sau một hồi, Dương Thiên Huyễn phát hiện mình đã có thể nói nói, thành thật mở miệng, "Sư phụ, ngài tìm ta có chuyện gì?"
Giám Chính cũng đưa lưng về phía hắn, râu bạc trắng hơi bay múa, "Đi Vân Châu, quan sát...."
Nửa câu sau sử dụng tới truyền âm riêng.
Hai thầy trò đưa lưng về phía nhau, Dương Thiên Huyễn thử hỏi: "Bí mật đi?"
"Ừm."
"Đã rõ, sư phụ còn có phân phó gì khác không?"
"Cửu Châu ngọa hổ tàng long, núi cao còn có núi cao hơn, ra bên ngoài, phải biết làm việc khiêm tốn, không nói những lời không nên nói, không làm những chuyện không nên làm."
"Sư phụ, nói rõ ràng một chút."
"Khiêm tốn một chút, đừng nói lung tung khắp nơi câu kia, kẻo bị người ta đánh."
"Vâng thưa sư phụ."
Sáng sớm, Lâm An công chúa tỉnh lại, cả người thoải mái vui vẻ, duỗi vòng eo, hai chân duỗi ra làm cho cái bàn nhỏ rung chuyển, phát ra tiếng loảng xoảng do đồ vật rơi xuống.
Nàng mờ mịt mở ra đôi mắt, thấy bầu trời trong sáng, lúc này, thái dương còn chưa dâng lên hẳn.
Phiếu Phiếu tựa như tỉnh giấc sau một đêm say ở hộp đêm, ánh mắt từ mê mang biến thành hoang mang, hoài nghi mình có phải nhìn lầm không, vì sao không thấy trần nhà mà lại là bầu trời?
Trong lúc đó, nàng còn ngây thơ rên rỉ “ừm” một tiếng.
Chuyện đêm qua tựa như phim tua chậm xẹt qua trong đầu nàng, nàng muốn chơi đùa, thế là ban đêm Hứa Trữ Yến rủ nàng ra ao lên thuyền, uống rượu nói chuyện.
Từ nhỏ tới lớn chưa từng trải nghiệm chuyện này, nàng hào hứng đáp ứng tiểu Đồng la. Đối với một công chúa chưa lấy chồng mà nói, hành vi lớn mật như thế truyền ra ngoài đủ để làm danh dự bị hủy hoại trong chốc lát.
Sau đó, có thể là do uống rượu, nàng thả lỏng cảnh giác, dựa theo lời hắn, ma xui quỷ khiến thế nào mà nằm xuống boong thuyền.
Sau khi nhìn thấy bầu trời đầy sao, trái tim Phiếu Phiếu liền say mất, trong đầu chỉ còn ý cảnh "Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà".
Như si như say.
Thế là không muốn tỉnh dậy, mượn cảm giác say, trực tiếp ngủ mất.
Rất ấm áp, cho dù là ở mùa rét đậm, ngủ lại trên thuyền, nàng lại không cảm thấy lạnh, ngược lại có một loại cảm giác ấm áp như trở về cái ôm của mẹ.
Nhưng hiện tại không có tâm tình chú ý điều này, Phiếu Phiếu kinh hoảng ngồi dậy, phát hiện trên người khoác áo ngủ bằng gấm, nàng theo bản năng muốn xốc lên, rồi lại dừng lại, khẩn trương ở trong chăn sờ thân thể mình, xác nhận quần áo còn nguyên, thân thể cũng không có phản ứng kì lạ gì.
Ví dụ như đau đớn sau lần đầu tiên mà trên sách thường nói.