Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 284: Đi công tác (1)



"Tôn đại thánh: chị dâu, ta đã ở bên trong ngươi.

"Thiết Phiến công chúa: A, đau quá, ta không chịu nổi, ngươi mau ra đi.

"Tôn đại thánh: chị dâu há miệng ra, lão Tôn sắp ra rồi.

"Mà lúc này, Ngưu ma vương lại ở ngoài cửa, thấy được tất cả."

"Vậy hắn giúp ai?" Lâm An buồn bực nói: "Một bên là huynh đệ kết nghĩa, một bên là thê tử. Thật khó mà chọn lựa."

"Không, Ngưu ma vương và Thiết Phiến công chúa chia tay."

Không ở phủ của nhị công chúa quá lâu, buổi chiều Hứa Thất An còn phải tuần phố, liền cáo từ rời khỏi.

Phiếu Phiếu lưu luyến, dựng mày thẳng lên: "Hứa Trữ Yến, ta có thể nói với phụ hoàng, cho ngươi vào cung nhậm chức, làm thị vệ của bản cung."

Làm thị vệ của ngươi thì có tiền đồ gì? Ngươi thật đúng là muốn ta làm trâu làm ngựa.... Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, ty chức vẫn có hoài bão của mình."

Hiển nhiên, làm trâu làm ngựa cho công chúa không có tương lai bằng cống hiến sức lực cho Ngụy Uyên. Nguyên Cảnh Đế sủng ái Phiếu Phiếu, ngoại trừ nàng giỏi náo loạn biết cách làm nũng, còn có một lý do khác, đó chính là nàng ngây thơ, không suy nghĩ sâu xa.

Còn Hoài Khánh công chúa, muốn nâng đỡ tâm phúc lên chức thì phải tìm thời cơ, ví dụ như án tang bạc. Hoàng tử khác cũng thế.

Từ việc Phiếu Phiếu cầu Nguyên Cảnh Đế miễn tội chết cho hắn mà không có kết quả, Hứa Thất An đã nhìn thấu Nguyên Cảnh Đế.

"Nhị công chúa, ngươi cần gì như vậy, ty chức chỉ là một Đả Canh Nhân nho nhỏ." Hứa Thất An nói thầm, chúng ta không thích hợp.

"Những người khác đều không thú vị bằng ngươi, nói chuyện với ta mà nơm nớp lo sợ." Lâm An cong lên cái miệng nhỏ nhắn, để lộ hàm răng:

"Ta không thích đọc sách, cầm kỳ thư họa cũng như vậy, ở trong hoàng cung buồn muốn chết. Trước đây Thái tử ca ca còn có thể chơi với ta, hiện tại ta đi tìm hắn, hắn liền nhíu mày, luôn nói bận việc bận việc."

Thật sự là một cô bé đáng thương, như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng vậy... Nhưng Hoài Khánh công chúa không phải có thể tự do ra vào sao.... Hứa Thất An nghĩ một hồi, liền thông suốt.

Hoài Khánh là kiểu người cho nàng ba ngàn binh mã, nàng có thể tự mình giành chính quyền, một bụng học thức, năng lực siêu mạnh. Trong những người con gái của Nguyên Cảnh Đế, số người có tài hoa sánh ngang Hoài Khánh hầu như không có.

Lâm An thì khác, nàng là một tiểu công chúa điêu ngoa bốc đồng, không có thủ đoạn, dễ dàng bị kẻ lòng lang dạ sói lừa gạt.

Hứa Thất An tự động tách mình ra khỏi đám "lòng lang dạ sói" kia.

"Cái này rất đơn giản, công chúa ra ở phủ đệ bên ngoài là được. Hoàng thành dù thế nào cũng thú vị hơn cung thành." Hứa Thất An nói.

Lâm An là công chúa có phong hào, ở hoàng thành có phủ đệ của mình.

"Vậy ngươi ngày mai đến Lâm An phủ gặp ta." Phiếu Phiếu nói.

Lâm An công chúa đi tới ngọ thiện tiền, ngồi kiệu đến cung Cảnh Tú, Trần Quý Phi hôm nay cho người thông báo hai đứa con một trai một gái, yêu cầu bọn họ đến cung Cảnh Tú dùng bữa.

Lúc dùng bữa, Thái tử ăn món ngon Trần Quý Phi tỉ mỉ chuẩn bị, bỗng nhiên nói: "Nghe trong cung nói, Ngụy Uyên tặng cho Hoàng hậu một loại gia vị bí truyền, nhờ vậy mà trị được bệnh kén ăn của nàng."

Trần Quý Phi cười cười: "Đúng là có chuyện này, hình như gọi là... Kê tinh? Nghe nói lúc nấu đồ ăn chỉ cần cho thêm một chút, hương vị liền làm người ta khó có thể quên."

Thái tử nhìn ra sự khát vọng của Trần Quý Phi, "Nếu mẫu phi muốn nếm thử, con sẽ đến xin Hoàng hậu một ít."

Trần Quý Phi cười nói: "Nghe nói Hoài Khánh công chúa đi xin, Hoàng hậu còn không cho."

Hai mẹ con nhất thời bất đắc dĩ.

Lâm An công chúa nhìn mẫu thân cùng ca ca, mở miệng hỏi: "Gọi là kê tinh sao?"

Thái tử nhìn về phía nàng, "Ngươi cũng nghe nói?"

Lâm An không tim không phổi không chú ý tin tức hậu cung, quay sang nói: "Hôm nay Hứa Trữ Yến tặng ta một thứ, tên là kê tinh."

Nàng gọi nha hoàn, nói: "Về cung thay ta mang tới."

Lát sau, nha hoàn thở hổn hển quay về, tay cầm theo bình sứ từ trong phủ.

Thái tử điện hạ giành trước tiếp nhận bình sứ, mở nắp ra, ngửi được một mùi hơi gay mũi, chăm chú suy nghĩ, mà không biết được vật này là gì.

"Hay là kêu phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn, đồng thời bỏ thêm... Kê tinh này, chúng ta nếm thử hương vị?"

Đề nghị của thái tử được mẫu thân cùng muội muội đồng ý.

Không bao lâu sau, cung nữ cầm đồ ăn đã nấu nóng lại trở về, ba mẹ con không nhúc nhích, mà nhìn về phía cung nữ.

Cung nữ đầu tiên là dùng ngân châm thử độc, lại mang cầm đũa gắp món, nếm thử tất cả các món, cuối cùng, Thái tử nhìn thấy trong mắt nàng rõ ràng có chút lưu luyến, nhưng lại không dám ăn nhiều, nhìn chằm chằm đồ ăn.

Lại đợi một lát, thấy cung nữ không có việc gì, Thái tử thúc giục: "Cho bản cung một bát canh ba ba."

Cung nữ vừa rót canh, vừa cười nói: "Ánh mắt điện hạ tốt quá, hương vị canh này thật sự là làm người ta khó quên."

Thái tử khẩn cấp tiếp nhận, uống một ngụm, tán thưởng: "Có một phen hương vị khác... Mẫu phi, Lâm An, các ngươi nếm thử đi, mau nếm thử."

Trần Quý Phi đã lâu không thấy Thái tử ăn uống vui vẻ như vậy, trong lòng cao hứng.

Lâm An đã sớm tự mình động thủ, nàng không dùng canh ba ba, mà là gắp một miếng thức ăn, cho vào miệng, tiếp theo không tự giác liền gắp miếng thứ hai, thứ ba....

Xong bữa, Trần Quý Phi đã lâu không ăn uống ngon lành như vậy, trong lòng phi thường vui mừng.

"Thứ này là đồ tốt, chỉ cần một lọ nho nhỏ thế này.... Nhưng đầu bếp ngự thiện phòng hao phí bao nhiêu tinh lực cũng không thể đạt tới." Thái tử điện hạ cảm khái, không để lại dấu vết thu cái bình vào cổ tay áo.

Phiếu Phiếu trợn mắt to, đưa tay tới gắt gao tóm ống tay áo Thái tử, mày liễu dựng thẳng: "Là của ta!"

"Hứa Thất An không phải người của ngươi sao, ngươi lại tìm hắn đòi thêm là được." Thái tử điện hạ mở miệng: "Buông tay!"

"Ta không buông, cái bình này là của ta."

Huynh muội tranh chấp khó giảng hòa, quay sang nhờ Trần Quý Phi phân xử, Trần Quý Phi vừa bực mình vừa buồn cười: "Bao nhiêu tuổi rồi còn giống đứa nhỏ như vậy? Nghe mẫu phi, ở lại chỗ mẫu phi là công bằng nhất."

"....." Thái tử cùng Lâm An xoay quay đầu, tiếp tục tranh chấp.

.....

"Thì ra đồ vật Hứa Trữ Yến cho mình quý trọng như vậy." Phiếu Phiếu ngồi ở trong kiệu, thưởng thức bình sứ kê tinh chỉ còn lại một phần ba.

Chút bất mãn của nàng đối với Hứa Thất An dần dần tan thành mây khói, nàng cũng không phải thật sự ngốc, Hứa Thất An chiếm lợi của nàng, nàng đều thấy được, chỉ là nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.

Bởi vì nếu không mượn sức hắn, Đồng la này liền quay đầu đi liếm chân Hoài Khánh, hơn nữa hắn nói chuyện dễ nghe, chơi lại vui, Lâm An rất luyến tiếc. Một ít tranh chữ vô dụng cùng bạc, cho thì đã sao. "Tôn đại thánh: chị dâu, ta đã ở bên trong ngươi.

"Thiết Phiến công chúa: A, đau quá, ta không chịu nổi, ngươi mau ra đi.

"Tôn đại thánh: chị dâu há miệng ra, lão Tôn sắp ra rồi.

"Mà lúc này, Ngưu ma vương lại ở ngoài cửa, thấy được tất cả."

"Vậy hắn giúp ai?" Lâm An buồn bực nói: "Một bên là huynh đệ kết nghĩa, một bên là thê tử. Thật khó mà chọn lựa."

"Không, Ngưu ma vương và Thiết Phiến công chúa chia tay."

Không ở phủ của nhị công chúa quá lâu, buổi chiều Hứa Thất An còn phải tuần phố, liền cáo từ rời khỏi.

Phiếu Phiếu lưu luyến, dựng mày thẳng lên: "Hứa Trữ Yến, ta có thể nói với phụ hoàng, cho ngươi vào cung nhậm chức, làm thị vệ của bản cung."

Làm thị vệ của ngươi thì có tiền đồ gì? Ngươi thật đúng là muốn ta làm trâu làm ngựa.... Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, ty chức vẫn có hoài bão của mình."

Hiển nhiên, làm trâu làm ngựa cho công chúa không có tương lai bằng cống hiến sức lực cho Ngụy Uyên. Nguyên Cảnh Đế sủng ái Phiếu Phiếu, ngoại trừ nàng giỏi náo loạn biết cách làm nũng, còn có một lý do khác, đó chính là nàng ngây thơ, không suy nghĩ sâu xa.

Còn Hoài Khánh công chúa, muốn nâng đỡ tâm phúc lên chức thì phải tìm thời cơ, ví dụ như án tang bạc. Hoàng tử khác cũng thế.

Từ việc Phiếu Phiếu cầu Nguyên Cảnh Đế miễn tội chết cho hắn mà không có kết quả, Hứa Thất An đã nhìn thấu Nguyên Cảnh Đế.

"Nhị công chúa, ngươi cần gì như vậy, ty chức chỉ là một Đả Canh Nhân nho nhỏ." Hứa Thất An nói thầm, chúng ta không thích hợp.

"Những người khác đều không thú vị bằng ngươi, nói chuyện với ta mà nơm nớp lo sợ." Lâm An cong lên cái miệng nhỏ nhắn, để lộ hàm răng:

"Ta không thích đọc sách, cầm kỳ thư họa cũng như vậy, ở trong hoàng cung buồn muốn chết. Trước đây Thái tử ca ca còn có thể chơi với ta, hiện tại ta đi tìm hắn, hắn liền nhíu mày, luôn nói bận việc bận việc."

Thật sự là một cô bé đáng thương, như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng vậy... Nhưng Hoài Khánh công chúa không phải có thể tự do ra vào sao.... Hứa Thất An nghĩ một hồi, liền thông suốt.

Hoài Khánh là kiểu người cho nàng ba ngàn binh mã, nàng có thể tự mình giành chính quyền, một bụng học thức, năng lực siêu mạnh. Trong những người con gái của Nguyên Cảnh Đế, số người có tài hoa sánh ngang Hoài Khánh hầu như không có.

Lâm An thì khác, nàng là một tiểu công chúa điêu ngoa bốc đồng, không có thủ đoạn, dễ dàng bị kẻ lòng lang dạ sói lừa gạt.

Hứa Thất An tự động tách mình ra khỏi đám "lòng lang dạ sói" kia.

"Cái này rất đơn giản, công chúa ra ở phủ đệ bên ngoài là được. Hoàng thành dù thế nào cũng thú vị hơn cung thành." Hứa Thất An nói.

Lâm An là công chúa có phong hào, ở hoàng thành có phủ đệ của mình.

"Vậy ngươi ngày mai đến Lâm An phủ gặp ta." Phiếu Phiếu nói.

Lâm An công chúa đi tới ngọ thiện tiền, ngồi kiệu đến cung Cảnh Tú, Trần Quý Phi hôm nay cho người thông báo hai đứa con một trai một gái, yêu cầu bọn họ đến cung Cảnh Tú dùng bữa.

Lúc dùng bữa, Thái tử ăn món ngon Trần Quý Phi tỉ mỉ chuẩn bị, bỗng nhiên nói: "Nghe trong cung nói, Ngụy Uyên tặng cho Hoàng hậu một loại gia vị bí truyền, nhờ vậy mà trị được bệnh kén ăn của nàng."

Trần Quý Phi cười cười: "Đúng là có chuyện này, hình như gọi là... Kê tinh? Nghe nói lúc nấu đồ ăn chỉ cần cho thêm một chút, hương vị liền làm người ta khó có thể quên."

Thái tử nhìn ra sự khát vọng của Trần Quý Phi, "Nếu mẫu phi muốn nếm thử, con sẽ đến xin Hoàng hậu một ít."

Trần Quý Phi cười nói: "Nghe nói Hoài Khánh công chúa đi xin, Hoàng hậu còn không cho."

Hai mẹ con nhất thời bất đắc dĩ.

Lâm An công chúa nhìn mẫu thân cùng ca ca, mở miệng hỏi: "Gọi là kê tinh sao?"

Thái tử nhìn về phía nàng, "Ngươi cũng nghe nói?"

Lâm An không tim không phổi không chú ý tin tức hậu cung, quay sang nói: "Hôm nay Hứa Trữ Yến tặng ta một thứ, tên là kê tinh."

Nàng gọi nha hoàn, nói: "Về cung thay ta mang tới."

Lát sau, nha hoàn thở hổn hển quay về, tay cầm theo bình sứ từ trong phủ.

Thái tử điện hạ giành trước tiếp nhận bình sứ, mở nắp ra, ngửi được một mùi hơi gay mũi, chăm chú suy nghĩ, mà không biết được vật này là gì.

"Hay là kêu phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn, đồng thời bỏ thêm... Kê tinh này, chúng ta nếm thử hương vị?"

Đề nghị của thái tử được mẫu thân cùng muội muội đồng ý.

Không bao lâu sau, cung nữ cầm đồ ăn đã nấu nóng lại trở về, ba mẹ con không nhúc nhích, mà nhìn về phía cung nữ.

Cung nữ đầu tiên là dùng ngân châm thử độc, lại mang cầm đũa gắp món, nếm thử tất cả các món, cuối cùng, Thái tử nhìn thấy trong mắt nàng rõ ràng có chút lưu luyến, nhưng lại không dám ăn nhiều, nhìn chằm chằm đồ ăn.

Lại đợi một lát, thấy cung nữ không có việc gì, Thái tử thúc giục: "Cho bản cung một bát canh ba ba."

Cung nữ vừa rót canh, vừa cười nói: "Ánh mắt điện hạ tốt quá, hương vị canh này thật sự là làm người ta khó quên."

Thái tử khẩn cấp tiếp nhận, uống một ngụm, tán thưởng: "Có một phen hương vị khác... Mẫu phi, Lâm An, các ngươi nếm thử đi, mau nếm thử."

Trần Quý Phi đã lâu không thấy Thái tử ăn uống vui vẻ như vậy, trong lòng cao hứng.

Lâm An đã sớm tự mình động thủ, nàng không dùng canh ba ba, mà là gắp một miếng thức ăn, cho vào miệng, tiếp theo không tự giác liền gắp miếng thứ hai, thứ ba....

Xong bữa, Trần Quý Phi đã lâu không ăn uống ngon lành như vậy, trong lòng phi thường vui mừng.

"Thứ này là đồ tốt, chỉ cần một lọ nho nhỏ thế này.... Nhưng đầu bếp ngự thiện phòng hao phí bao nhiêu tinh lực cũng không thể đạt tới." Thái tử điện hạ cảm khái, không để lại dấu vết thu cái bình vào cổ tay áo.

Phiếu Phiếu trợn mắt to, đưa tay tới gắt gao tóm ống tay áo Thái tử, mày liễu dựng thẳng: "Là của ta!"

"Hứa Thất An không phải người của ngươi sao, ngươi lại tìm hắn đòi thêm là được." Thái tử điện hạ mở miệng: "Buông tay!"

"Ta không buông, cái bình này là của ta."

Huynh muội tranh chấp khó giảng hòa, quay sang nhờ Trần Quý Phi phân xử, Trần Quý Phi vừa bực mình vừa buồn cười: "Bao nhiêu tuổi rồi còn giống đứa nhỏ như vậy? Nghe mẫu phi, ở lại chỗ mẫu phi là công bằng nhất."

"....." Thái tử cùng Lâm An xoay quay đầu, tiếp tục tranh chấp.

.....

"Thì ra đồ vật Hứa Trữ Yến cho mình quý trọng như vậy." Phiếu Phiếu ngồi ở trong kiệu, thưởng thức bình sứ kê tinh chỉ còn lại một phần ba.

Chút bất mãn của nàng đối với Hứa Thất An dần dần tan thành mây khói, nàng cũng không phải thật sự ngốc, Hứa Thất An chiếm lợi của nàng, nàng đều thấy được, chỉ là nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.

Bởi vì nếu không mượn sức hắn, Đồng la này liền quay đầu đi liếm chân Hoài Khánh, hơn nữa hắn nói chuyện dễ nghe, chơi lại vui, Lâm An rất luyến tiếc. Một ít tranh chữ vô dụng cùng bạc, cho thì đã sao.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv