Trong ba vị đại nho đức cao vọng trọng, Tử Dương cư sĩ tiêu chuẩn thơ từ cao nhất nhấm nuốt hai câu thơ, tâm tình không hiểu sao có chút buồn bã.
Ngàn dặm, hoàng hôn, gió bắc, chim nhạn lẻ loi, tuyết rơi dày... Đã phác họa ra hình ảnh tiêu điều thê lương.
Hắn đây không phải làm quan, mà là như bị biếm (ý nghĩa tương đương giáng chức, dị nghị, chê bai).
Nhưng, thật sự đã điểm trúng thần vận.
Lần này làm quan, nhìn như được triều đình trọng dụng, trao tặng quyền bính. Nhưng đám thế lực xuất thân Quốc Tử Giám, sẽ trơ mắt nhìn hắn một bước lên mây?
Sẽ kệ cho hắn tạo căn cơ cho thư viện Bạch Lộc ở quan trường?
Lần này đi Thanh Châu, thật ra là tiền đồ chưa biết, con đường phía trước mờ mịt.
Đột nhiên, Hứa Tân Niên dang hai tay, khuôn mặt tuấn mỹ ở trong ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, lộ ra sự trắng trẻo cùng tinh xảo như ngọc đẹp.
Hắn vung tay, nhìn thẳng Tử Dương cư sĩ, nói năng có khí phách phun ra hai câu cuối cùng:
“Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ.”
“Thiên hạ thùy nhân bất thức quân.”
Trong đình ngoài đình, nháy mắt yên tĩnh.
Trong tích tắc, mọi người ở đây nổi da gà toàn thân.
Chu Thối Chi cứng ngắc từng chút một quay đầu, sững sờ nhìn Hứa Tân Niên đứng ngạo nghễ.
“Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân.” Lý Mộ Bạch phấn chấn vỗ tay: “Tuyệt!”
Hai câu trước lộ ra không khí bi thương, hai câu sau gió đổi chiều, làm người ta mở rộng lòng ra, ủng hộ lòng người.
Trương Thận im lặng nhìn Hứa Tân Niên, lặng lẽ.
Tử Dương cư sĩ giỏi thơ từ, giờ phút này còn hãm trong ý cảnh bài thất ngôn tuyệt cú này, tâm thần chấn động.
“Thơ hay, thơ hay...” Hắn lẩm bẩm.
“Vì sao chỉ có nửa bài?” Đại gia binh pháp Trương Thận thấy đệ tử mình chưa tiếp tục ngâm tụng, nhịn không được mở miệng hỏi.
... Khóe miệng Hứa Tân Niên giật giật: “Thơ này chỉ có nửa bài.”
Chỉ có nửa bài?!
Người đọc sách ở đây lập tức mở to mắt, khó có thể tiếp nhận nói như vậy. Nào có viết thơ viết một nửa, đây còn là người sao?
“Không sao không sao, nửa bài đã chấn động như người trời rồi.” Tử Dương cư sĩ bình ổn cảm xúc, nụ cười khắc sâu, “Hứa Từ Cựu, bài thơ này, có tên không?”
“Không có!”
Hứa Tân Niên bảo trì cao ngạo, thật sự là không biết nên giải thích như thế nào. Chỉ có giữ tư thái cao ngạo, mới có thể làm người ta không truy hỏi nữa.
“Đừng vội đừng vội.” Nụ cười của Tử Dương cư sĩ ngược lại mở rộng, “Bài thơ này là vì tiễn ta, đúng không?”
Hứa Tân Niên gật gật đầu.
“Không bằng lão phu thay ngươi nghĩ một cái.”
Đại danh thủ quốc gia Lý Mộ Bạch cùng đại gia binh pháp Trương Thận bỗng hiểu dụng ý của hắn, trong lòng như vắt chanh (chua, đại diện cho ghen).
“Vậy thì gọi là《 đình Miên Dương tiễn Dương Cung đi Thanh Châu 》 như thế nào?” Đường đường đại nho, trong mắt lộ ra chờ mong.
“Tạm được!” Hứa Tân Niên theo bản năng kiêu ngạo một câu, tiếp đó phát hiện thái độ của mình thiếu cung kính, bổ sung nói: “Tất cả theo tiên sinh làm chủ.”
“Lão tặc vô sỉ.”
“Hừ!”
Hai vị đại nho càng ghen hơn.
“Đây là tạo hóa.” Tử Dương cư sĩ cao giọng cười to, đắc ý hướng hai vị chắp tay.
Ngày nay thơ từ suy yếu, bài thơ này truyền lưu ra ngoài, nhất định sẽ dẫn tới giới nho sĩ chấn động, được học sinh thiên hạ truyền xướng.
Thanh danh Tử Dương cư sĩ cũng sẽ theo nước lên thì thuyền lên, mấu chốt là, đoạn thao tác này của hắn, tương đương với mang tên mình cùng bài thơ này buộc chắc rồi.
Nếu bài thơ này trở thành tác phẩm truyền lại đời sau, tên Tử Dương cư sĩ cũng sẽ truyền lưu thiên cổ.
Tác phẩm xuất sắc cỡ này, truyền lại đời sau là vô cùng có khả năng.
Ở trong mắt hai vị đại nho, điều không biết xấu hổ nhất là, Hứa Tân Niên lấy thân phận đệ tử tặng thơ sư trưởng, trong tên thơ là không nên xuất hiện tục danh, lúc này lấy “tự” hoặc “hào” để gọi thay, chỉ có người cùng thế hệ hoặc bạn tốt mới có thể mang tên viết vào trong thơ.
Có thể thấy được tên tặc này vì nổi tiếng đã không để ý thể diện nữa.
Giấc mộng lớn nhất của người đọc sách là cái gì, tu thân trị quốc bình thiên hạ? Không, đây là lý tưởng, không phải giấc mộng.
Trăm ngàn năm qua, giấc mộng lớn nhất của người đọc sách chỉ có một: Lưu danh sử sách!
Hai vị đại nho sắp ghen tị muốn chết rồi.
Thân là sư trưởng Trương Thận ý thức được bài thơ này có thể không phải là đệ tử mình làm, nhưng hắn không vạch trần, đệ tử có thể được Tử Dương cư sĩ ưu ái, là tạo hóa của bản thân. Thân là lão sư cũng cảm thấy cao hứng.
Ở trong tiếng nghị luận sôi trào của học sinh, Hứa Tân Niên ho khan một tiếng, bẩm báo theo sự thật: “Lão sư, hai vị tiên sinh, thơ này không phải ta làm, có người khác.”
Tiếng thảo luận nháy mắt ngừng lại.
Ba vị đại nho vẻ mặt đều không giống nhau, Trương Thận giật mình, lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế.
Lý Mộ Bạch như cả kinh, rất bất ngờ.
Tử Dương cư sĩ phản ứng lớn nhất, bước lên hai bước, vội vàng truy hỏi: “Là ai? Là học sinh thư viện chúng ta sao? Có phải ở nơi này hay không?”
Ánh mắt xẹt qua Hứa Tân Niên, ở trong đám học sinh tìm tòi.
“Là gia huynh!” Hứa Tân Niên khẽ nâng cằm, bảo trì tư thái cao ngạo.
Học sinh lặng lẽ lại bắt đầu nghị luận:
“Huynh trưởng của Hứa Từ Cựu?”
“Theo học ở nơi nào vậy, sao chưa từng nghe về nhân vật này.”
“Ặc... Nếu nhớ không lầm, Hứa Từ Cựu tựa như là trưởng tử?”
“Từ Cựu, cao tính đại danh huynh trưởng ngươi, theo học người nào... Ai u, ngươi phải nói nha, tài thơ cỡ này, chúng ta thế mà hoàn toàn không biết gì cả.”
Đám học sinh sốt ruột không chịu được.
Ba vị đại nho cũng nhìn Tân Niên.
Không ổn, ta bị lão cha thô lỗ ảnh hưởng, ta không nên mang lão ca thô lỗ nói ra... Nhìn đám học sinh ánh mắt nóng rực, Hứa Tân Niên bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm vào sai lầm.
Tất cả đều hạ phẩm chỉ có đọc sách cao, có thể thấy được người đọc sách là kiêu ngạo, bản thân Hứa Tân Niên cũng vậy.
Người đọc sách thư viện Vân Lộc càng thêm kiêu ngạo.
Nếu Hứa Thất An cũng là người đọc sách, bọn họ sẽ khâm phục, ngưỡng mộ, nếu để mọi người biết chẳng qua là một nha dịch, sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực.
Một sai dịch cấp thấp cũng có thể viết ra thơ thất luật tuyệt phẩm, mặt mũi chúng ta để vào đâu?
Hứa Tân Niên kiên trì: “Gia huynh... Ở nhà khổ đọc kinh điển, không ở thư viện Vân Lộc, cũng không ở Quốc Tử Giám, hắn, hắn tính cách nhạt nhẽo không tranh đấu, không ham danh, không ham công, chỉ nguyện đầu bạc vẫn học tập.”
Thế mà có khí tiết như thế, quả thực là hình mẫu cho chúng ta, làm người ta kính ngưỡng... Các học sinh thư viện Bạch Lộc chấn động rồi, dâng lên ý kết giao.
Hạng nhất không có gì ngoài ý muốn, ngọc tím cho Hứa Tân Niên, Tử Dương cư sĩ mặt mày hồng hào bái biệt mọi người, cảm giác suy nghĩ thông suốt, khi đi lên xe ngựa xa hoa, như có ám chỉ lưu lại một câu:
“Tài lớn như thế, không thể minh châu bị long đong, Thuần Tĩnh, Cẩn Ngôn, các ngươi cảm thấy thế nào?” Trong ba vị đại nho đức cao vọng trọng, Tử Dương cư sĩ tiêu chuẩn thơ từ cao nhất nhấm nuốt hai câu thơ, tâm tình không hiểu sao có chút buồn bã.
Ngàn dặm, hoàng hôn, gió bắc, chim nhạn lẻ loi, tuyết rơi dày... Đã phác họa ra hình ảnh tiêu điều thê lương.
Hắn đây không phải làm quan, mà là như bị biếm (ý nghĩa tương đương giáng chức, dị nghị, chê bai).
Nhưng, thật sự đã điểm trúng thần vận.
Lần này làm quan, nhìn như được triều đình trọng dụng, trao tặng quyền bính. Nhưng đám thế lực xuất thân Quốc Tử Giám, sẽ trơ mắt nhìn hắn một bước lên mây?
Sẽ kệ cho hắn tạo căn cơ cho thư viện Bạch Lộc ở quan trường?
Lần này đi Thanh Châu, thật ra là tiền đồ chưa biết, con đường phía trước mờ mịt.
Đột nhiên, Hứa Tân Niên dang hai tay, khuôn mặt tuấn mỹ ở trong ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, lộ ra sự trắng trẻo cùng tinh xảo như ngọc đẹp.
Hắn vung tay, nhìn thẳng Tử Dương cư sĩ, nói năng có khí phách phun ra hai câu cuối cùng:
“Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ.”
“Thiên hạ thùy nhân bất thức quân.”
Trong đình ngoài đình, nháy mắt yên tĩnh.
Trong tích tắc, mọi người ở đây nổi da gà toàn thân.
Chu Thối Chi cứng ngắc từng chút một quay đầu, sững sờ nhìn Hứa Tân Niên đứng ngạo nghễ.
“Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân.” Lý Mộ Bạch phấn chấn vỗ tay: “Tuyệt!”
Hai câu trước lộ ra không khí bi thương, hai câu sau gió đổi chiều, làm người ta mở rộng lòng ra, ủng hộ lòng người.
Trương Thận im lặng nhìn Hứa Tân Niên, lặng lẽ.
Tử Dương cư sĩ giỏi thơ từ, giờ phút này còn hãm trong ý cảnh bài thất ngôn tuyệt cú này, tâm thần chấn động.
“Thơ hay, thơ hay...” Hắn lẩm bẩm.
“Vì sao chỉ có nửa bài?” Đại gia binh pháp Trương Thận thấy đệ tử mình chưa tiếp tục ngâm tụng, nhịn không được mở miệng hỏi.
... Khóe miệng Hứa Tân Niên giật giật: “Thơ này chỉ có nửa bài.”
Chỉ có nửa bài?!
Người đọc sách ở đây lập tức mở to mắt, khó có thể tiếp nhận nói như vậy. Nào có viết thơ viết một nửa, đây còn là người sao?
“Không sao không sao, nửa bài đã chấn động như người trời rồi.” Tử Dương cư sĩ bình ổn cảm xúc, nụ cười khắc sâu, “Hứa Từ Cựu, bài thơ này, có tên không?”
“Không có!”
Hứa Tân Niên bảo trì cao ngạo, thật sự là không biết nên giải thích như thế nào. Chỉ có giữ tư thái cao ngạo, mới có thể làm người ta không truy hỏi nữa.
“Đừng vội đừng vội.” Nụ cười của Tử Dương cư sĩ ngược lại mở rộng, “Bài thơ này là vì tiễn ta, đúng không?”
Hứa Tân Niên gật gật đầu.
“Không bằng lão phu thay ngươi nghĩ một cái.”
Đại danh thủ quốc gia Lý Mộ Bạch cùng đại gia binh pháp Trương Thận bỗng hiểu dụng ý của hắn, trong lòng như vắt chanh (chua, đại diện cho ghen).
“Vậy thì gọi là《 đình Miên Dương tiễn Dương Cung đi Thanh Châu 》 như thế nào?” Đường đường đại nho, trong mắt lộ ra chờ mong.
“Tạm được!” Hứa Tân Niên theo bản năng kiêu ngạo một câu, tiếp đó phát hiện thái độ của mình thiếu cung kính, bổ sung nói: “Tất cả theo tiên sinh làm chủ.”
“Lão tặc vô sỉ.”
“Hừ!”
Hai vị đại nho càng ghen hơn.
“Đây là tạo hóa.” Tử Dương cư sĩ cao giọng cười to, đắc ý hướng hai vị chắp tay.
Ngày nay thơ từ suy yếu, bài thơ này truyền lưu ra ngoài, nhất định sẽ dẫn tới giới nho sĩ chấn động, được học sinh thiên hạ truyền xướng.
Thanh danh Tử Dương cư sĩ cũng sẽ theo nước lên thì thuyền lên, mấu chốt là, đoạn thao tác này của hắn, tương đương với mang tên mình cùng bài thơ này buộc chắc rồi.
Nếu bài thơ này trở thành tác phẩm truyền lại đời sau, tên Tử Dương cư sĩ cũng sẽ truyền lưu thiên cổ.
Tác phẩm xuất sắc cỡ này, truyền lại đời sau là vô cùng có khả năng.
Ở trong mắt hai vị đại nho, điều không biết xấu hổ nhất là, Hứa Tân Niên lấy thân phận đệ tử tặng thơ sư trưởng, trong tên thơ là không nên xuất hiện tục danh, lúc này lấy “tự” hoặc “hào” để gọi thay, chỉ có người cùng thế hệ hoặc bạn tốt mới có thể mang tên viết vào trong thơ.
Có thể thấy được tên tặc này vì nổi tiếng đã không để ý thể diện nữa.
Giấc mộng lớn nhất của người đọc sách là cái gì, tu thân trị quốc bình thiên hạ? Không, đây là lý tưởng, không phải giấc mộng.
Trăm ngàn năm qua, giấc mộng lớn nhất của người đọc sách chỉ có một: Lưu danh sử sách!
Hai vị đại nho sắp ghen tị muốn chết rồi.
Thân là sư trưởng Trương Thận ý thức được bài thơ này có thể không phải là đệ tử mình làm, nhưng hắn không vạch trần, đệ tử có thể được Tử Dương cư sĩ ưu ái, là tạo hóa của bản thân. Thân là lão sư cũng cảm thấy cao hứng.
Ở trong tiếng nghị luận sôi trào của học sinh, Hứa Tân Niên ho khan một tiếng, bẩm báo theo sự thật: “Lão sư, hai vị tiên sinh, thơ này không phải ta làm, có người khác.”
Tiếng thảo luận nháy mắt ngừng lại.
Ba vị đại nho vẻ mặt đều không giống nhau, Trương Thận giật mình, lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế.
Lý Mộ Bạch như cả kinh, rất bất ngờ.
Tử Dương cư sĩ phản ứng lớn nhất, bước lên hai bước, vội vàng truy hỏi: “Là ai? Là học sinh thư viện chúng ta sao? Có phải ở nơi này hay không?”
Ánh mắt xẹt qua Hứa Tân Niên, ở trong đám học sinh tìm tòi.
“Là gia huynh!” Hứa Tân Niên khẽ nâng cằm, bảo trì tư thái cao ngạo.
Học sinh lặng lẽ lại bắt đầu nghị luận:
“Huynh trưởng của Hứa Từ Cựu?”
“Theo học ở nơi nào vậy, sao chưa từng nghe về nhân vật này.”
“Ặc... Nếu nhớ không lầm, Hứa Từ Cựu tựa như là trưởng tử?”
“Từ Cựu, cao tính đại danh huynh trưởng ngươi, theo học người nào... Ai u, ngươi phải nói nha, tài thơ cỡ này, chúng ta thế mà hoàn toàn không biết gì cả.”
Đám học sinh sốt ruột không chịu được.
Ba vị đại nho cũng nhìn Tân Niên.
Không ổn, ta bị lão cha thô lỗ ảnh hưởng, ta không nên mang lão ca thô lỗ nói ra... Nhìn đám học sinh ánh mắt nóng rực, Hứa Tân Niên bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm vào sai lầm.
Tất cả đều hạ phẩm chỉ có đọc sách cao, có thể thấy được người đọc sách là kiêu ngạo, bản thân Hứa Tân Niên cũng vậy.
Người đọc sách thư viện Vân Lộc càng thêm kiêu ngạo.
Nếu Hứa Thất An cũng là người đọc sách, bọn họ sẽ khâm phục, ngưỡng mộ, nếu để mọi người biết chẳng qua là một nha dịch, sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực.
Một sai dịch cấp thấp cũng có thể viết ra thơ thất luật tuyệt phẩm, mặt mũi chúng ta để vào đâu?
Hứa Tân Niên kiên trì: “Gia huynh... Ở nhà khổ đọc kinh điển, không ở thư viện Vân Lộc, cũng không ở Quốc Tử Giám, hắn, hắn tính cách nhạt nhẽo không tranh đấu, không ham danh, không ham công, chỉ nguyện đầu bạc vẫn học tập.”
Thế mà có khí tiết như thế, quả thực là hình mẫu cho chúng ta, làm người ta kính ngưỡng... Các học sinh thư viện Bạch Lộc chấn động rồi, dâng lên ý kết giao.
Hạng nhất không có gì ngoài ý muốn, ngọc tím cho Hứa Tân Niên, Tử Dương cư sĩ mặt mày hồng hào bái biệt mọi người, cảm giác suy nghĩ thông suốt, khi đi lên xe ngựa xa hoa, như có ám chỉ lưu lại một câu:
“Tài lớn như thế, không thể minh châu bị long đong, Thuần Tĩnh, Cẩn Ngôn, các ngươi cảm thấy thế nào?”