Dự vương giật mình gật gật đầu, "Đã nghe nói, nhưng bổn vương lâu ngày không để ý tới triều chính, trong lúc nhất thời quên mất."
Xem ra Bình Dương quận chúa mất tích đối với hắn đả kích rất lớn.... Hứa Thất An thở dài một tiếng.
"Ngươi tìm bổn vương có chuyện gì?" Dự vương ngoắc, ra mệnh lệnh nhân phụng trà.
"Hạ quan nhận lệnh điều tra án Tang Bạc, tra đến tra đi, phát hiện thế mà nó lại liên quan tới Dự Vương." Hứa Thất An cảm khái nói.
Dự Vương nhìn hắn một cái, vẻ mặt bình tĩnh lắc đầu: "Bổn vương đã sớm lui về ở ẩn, hẳn là sẽ bị ai đó vô cớ nhằm vào, nói đi, cụ thể là sao?"
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn có chút không cho là đúng, cùng với khinh thường. Hiển nhiên là không tin lời nói của Hứa Thất An.
"Hơn một năm trước, Thanh Long tự có một hòa thượng tên Hằng Tuệ, hắn nảy sinh tình cảm với một nữ khách hành hương, hai người tư định chung thân, mang theo một món pháp khí có thể che giấu khí tức của Thanh Long tự để đào tẩu.
"Bởi vì thân phận của nữ tử không bình thường, nếu không mang theo pháp khí che giấu khí tức, căn bản không ra được kinh thành."
Dự Vương cúi đầu uống trà mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hứa Thất An, ánh mắt không rời.
Hứa Thất An nói: "Tăng nhân Hằng Tuệ kia, Dự Vương có khi không biết tên hắn, nhưng hẳn là biết cô gái, nàng chính là Bình Dương quận chúa, con gái cưng của ngài."
Phành!
Dự Vương bóp nát chén trà, thần thái vừa kích động vừa dữ tợn, cả giận nói: "Toàn là nói bậy, Bình Dương là đứa nhỏ hiểu tri thức lễ nghĩa, sao có khả năng bỏ trốn cùng hòa thượng.... Người đâu tới đây, bắt tên này đi chém đầu cho ta!"
Thị vệ bên ngoài lập tức xông vào, vây quanh Hứa Thất An, hắn không chút hoảng hốt, nhìn người cha già đang giương nanh múa vuốt, cảm thấy có chút cảm khái, tin tức như vậy, đổi thành người cha nào nghe được nội tâm đều sẽ sụp đổ.
Mà đối với Dự Vương, cái này chỉ là món khai vị.
Thị vệ tiến vào rồi, Dự Vương trước đó còn đang nổi trận lôi đình, bỗng nhiên nhụt chí, khoát tay, để thị vệ lui ra ngoài.
"Được rồi, ta cũng không kinh ngạc, trước khi Bình Dương mất tích, ta từng sắp xếp cho nó một đợt hôn sự, nhưng nó kiệt lực phản đối, còn nói mình đã có người trong lòng." Dự Vương cười khổ một tiếng:
“Suy nghĩ vớ vẩn, hôn nhân đại sự phải nghe cha mẹ sắp đặt, nó là một cô gái sao có thể tự mình làm chủ? Sao nó biết được người khác không phải đang lừa gạt mình, có ý đồ xấu nào đó."
Tuy ta không tán đồng kiểu tư tưởng cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhưng đối với thời đại này, tự do yêu đương quả thật vô cùng chí mạng, dù sao cũng không thể giống như thời đại kia, cởi mở đến mức gặp mặt vài tiếng rồi qua đêm với nhau cũng là chuyện bình thường.
Hứa Thất An gật gật đầu.
"Ta nghe được lời này, liền giận tím mặt, tát nó một cái, không bao lâu sau, nó liền mất tích. Chắc là đã bị nam nhân kia dụ dỗ bỏ chạy.... Ta nghĩ như vậy.
"Ban đầu, ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận nó không biết liêm sỉ, hận nó lăng nhục hoàng thất. Nhưng thời gian trôi qua càng dài, ta càng nhớ nó, ta chỉ cần nó trở về, trở lại bên cạnh ta, gọi ta một tiếng phụ vương, cái khác ta đều không cần."
..... Có lẽ, ngươi sẽ không thể gặp lại nàng nữa.
Từ đối thoại đêm đó khi Hằng Tuệ diệt cả phủ Bình Viễn Bá, không khó nghe ra Hằng Tuệ là người từng chết một lần, Hằng Tuệ đã như thế, Bình Dương quận chúa cùng hắn bỏ trốn có thể thế nào?
Nữ nhân này đơn giản chỉ có thể 3 loại kết cục: Một, đã chết. Hai, bị người khác chiếm đoạt.
Loại thứ ba là hai khả năng kia kết hợp lại.
"Ta tới nơi này không phải để vạch ra vết sẹo của Dự Vương, cũng không phải vì nói cho ngươi biết người bỏ trốn cùng Bình Dương quận chúa là ai." Hứa Thất An nói.
Dự vương sửng sốt, tiếp theo kích động hẳn lên, hắn bổ nhào tới trước mặt Hứa Thất An, một tay bắt lấy cổ tay hắn, một tay túm cổ áo hắn, "Ngươi có tin tức của nó? Nó ở đâu, nó ở đâu?!!"
Hứa Thất An nhíu mày.
".... Bổn vương hành xử quá đáng rồi." Dự vương buông hai tay, lui về phía sau một bước, hắn đang đứng thẳng, bỗng nhiên khom người chắp tay, trầm giọng nói:
"Nếu Hứa đại nhân có thể giúp bổn vương tìm được nó, bổn vương liền nợ ngươi một nhân tình lớn. Tương lai nhất định sẽ báo đáp."
"Ta tới đây, chính là vì chuyện này.... Phủ Bình Viễn Bá bị diệt môn, Vương gia có nghe nói không?"
"Ta còn chưa biết." Dự Vương có chút kinh ngạc.
"Vương gia có quan hệ thế nào với Bình Viễn Bá?" Hứa Thất An hỏi.
"Hắn cũng là một phần tử trong các huân quý, trước kia thật ra thường xuyên lui tới. Nhưng Bình Viễn Bá dã tâm bừng bừng, không cam lòng với quyền lực hiện có, mắt đi mày lại với quan văn, bị các huân quý ghét bỏ." Dự Vương nói.
Hứa Thất An gật gật đầu, tiếp tục nói: "Nghe nói Vương gia thiếu chút nữa tiến vào nội các?"
Dự Vương im lặng một chút, nói: "Bệ hạ năm trước quả thật có suy nghĩ này, hiện tại trong nội các là thiên hạ của Vương Trinh Văn, tuy có đảng phái khác cùng Ngụy Uyên kiềm chế, nhưng cũng chỉ là cố gắng giữ cân bằng.
"Sau lưng ta có huân quý, lại là tôn thất, bệ hạ muốn nâng đỡ ta tiến vào nội các, làm vũng nước đục này trở nên trong sáng."
Nguyên Cảnh Đế thật lợi hại, tuy hàng năm không để ý tới triều chính, nhưng không động thì thôi, vừa động là thủ đoạn lôi đình, mười mấy năm trôi qua, vẫn có thể nắm giữ sâu sắc thế cục, tài năng chính chỉ có thể nói là hàng đầu đương thời..... Hứa Thất An thuận miệng hỏi:
"Vương gia hiện tại tĩnh dưỡng trong phủ, ai sẽ được lợi nhiều nhất?"
"Thủ phụ Vương Trinh Văn, cùng với Binh bộ Thượng Thư Trương Phụng.... A, đó vốn là vị trí của ta." Dự Vương bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nói nhiều như vậy, hắn khó nén cảm xúc, Hứa Thất An cũng biết được cái mình muốn biết, đứng dậy cáo từ.
Vó ngựa di chuyển, con ngựa cái 7 tuổi này đầu tiên là bị Nhị thúc cưỡi vài năm, hiện lại bị cháu hắn cưỡi, tuy người cưỡi khác nhau, nhưng nó không hề có cảm xúc bi thương, vẫn khoái hoạt ngoan ngoãn như trước.
Tâm tình Hứa Thất An lại không nhẹ nhàng như thế, dựa theo lời nói của Dự Vương, chuyện Bình Dương quận chúa bỏ trốn cùng Hằng Tuệ, có lẽ bản thân nó đã là một cái bẫy.
Không làm gì được ngươi, chẳng lẽ còn không làm gì được con gái ngươi?
Người trong quan trường, thủ đoạn gì mà không làm được? Khả năng này rất lớn.
Hằng Tuệ báo thù cũng xác minh điểm này.
"Sẽ là ai đây, Vương thủ phụ? Trương Thượng Thư? Hoặc là cả hai người..... Nhưng vậy thì có một vấn đề, đấu tranh giữa quan văn cùng huân quý, thì liên quan gì với án Tang Bạc, liên quan gì với Yêu tộc?"
"Trừ Nguyên Cảnh Đế ra, còn ai biết được dưới Tang Bạc phong ấn vật gì?" Dự vương giật mình gật gật đầu, "Đã nghe nói, nhưng bổn vương lâu ngày không để ý tới triều chính, trong lúc nhất thời quên mất."
Xem ra Bình Dương quận chúa mất tích đối với hắn đả kích rất lớn.... Hứa Thất An thở dài một tiếng.
"Ngươi tìm bổn vương có chuyện gì?" Dự vương ngoắc, ra mệnh lệnh nhân phụng trà.
"Hạ quan nhận lệnh điều tra án Tang Bạc, tra đến tra đi, phát hiện thế mà nó lại liên quan tới Dự Vương." Hứa Thất An cảm khái nói.
Dự Vương nhìn hắn một cái, vẻ mặt bình tĩnh lắc đầu: "Bổn vương đã sớm lui về ở ẩn, hẳn là sẽ bị ai đó vô cớ nhằm vào, nói đi, cụ thể là sao?"
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn có chút không cho là đúng, cùng với khinh thường. Hiển nhiên là không tin lời nói của Hứa Thất An.
"Hơn một năm trước, Thanh Long tự có một hòa thượng tên Hằng Tuệ, hắn nảy sinh tình cảm với một nữ khách hành hương, hai người tư định chung thân, mang theo một món pháp khí có thể che giấu khí tức của Thanh Long tự để đào tẩu.
"Bởi vì thân phận của nữ tử không bình thường, nếu không mang theo pháp khí che giấu khí tức, căn bản không ra được kinh thành."
Dự Vương cúi đầu uống trà mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hứa Thất An, ánh mắt không rời.
Hứa Thất An nói: "Tăng nhân Hằng Tuệ kia, Dự Vương có khi không biết tên hắn, nhưng hẳn là biết cô gái, nàng chính là Bình Dương quận chúa, con gái cưng của ngài."
Phành!
Dự Vương bóp nát chén trà, thần thái vừa kích động vừa dữ tợn, cả giận nói: "Toàn là nói bậy, Bình Dương là đứa nhỏ hiểu tri thức lễ nghĩa, sao có khả năng bỏ trốn cùng hòa thượng.... Người đâu tới đây, bắt tên này đi chém đầu cho ta!"
Thị vệ bên ngoài lập tức xông vào, vây quanh Hứa Thất An, hắn không chút hoảng hốt, nhìn người cha già đang giương nanh múa vuốt, cảm thấy có chút cảm khái, tin tức như vậy, đổi thành người cha nào nghe được nội tâm đều sẽ sụp đổ.
Mà đối với Dự Vương, cái này chỉ là món khai vị.
Thị vệ tiến vào rồi, Dự Vương trước đó còn đang nổi trận lôi đình, bỗng nhiên nhụt chí, khoát tay, để thị vệ lui ra ngoài.
"Được rồi, ta cũng không kinh ngạc, trước khi Bình Dương mất tích, ta từng sắp xếp cho nó một đợt hôn sự, nhưng nó kiệt lực phản đối, còn nói mình đã có người trong lòng." Dự Vương cười khổ một tiếng:
“Suy nghĩ vớ vẩn, hôn nhân đại sự phải nghe cha mẹ sắp đặt, nó là một cô gái sao có thể tự mình làm chủ? Sao nó biết được người khác không phải đang lừa gạt mình, có ý đồ xấu nào đó."
Tuy ta không tán đồng kiểu tư tưởng cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhưng đối với thời đại này, tự do yêu đương quả thật vô cùng chí mạng, dù sao cũng không thể giống như thời đại kia, cởi mở đến mức gặp mặt vài tiếng rồi qua đêm với nhau cũng là chuyện bình thường.
Hứa Thất An gật gật đầu.
"Ta nghe được lời này, liền giận tím mặt, tát nó một cái, không bao lâu sau, nó liền mất tích. Chắc là đã bị nam nhân kia dụ dỗ bỏ chạy.... Ta nghĩ như vậy.
"Ban đầu, ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận nó không biết liêm sỉ, hận nó lăng nhục hoàng thất. Nhưng thời gian trôi qua càng dài, ta càng nhớ nó, ta chỉ cần nó trở về, trở lại bên cạnh ta, gọi ta một tiếng phụ vương, cái khác ta đều không cần."
..... Có lẽ, ngươi sẽ không thể gặp lại nàng nữa.
Từ đối thoại đêm đó khi Hằng Tuệ diệt cả phủ Bình Viễn Bá, không khó nghe ra Hằng Tuệ là người từng chết một lần, Hằng Tuệ đã như thế, Bình Dương quận chúa cùng hắn bỏ trốn có thể thế nào?
Nữ nhân này đơn giản chỉ có thể 3 loại kết cục: Một, đã chết. Hai, bị người khác chiếm đoạt.
Loại thứ ba là hai khả năng kia kết hợp lại.
"Ta tới nơi này không phải để vạch ra vết sẹo của Dự Vương, cũng không phải vì nói cho ngươi biết người bỏ trốn cùng Bình Dương quận chúa là ai." Hứa Thất An nói.
Dự vương sửng sốt, tiếp theo kích động hẳn lên, hắn bổ nhào tới trước mặt Hứa Thất An, một tay bắt lấy cổ tay hắn, một tay túm cổ áo hắn, "Ngươi có tin tức của nó? Nó ở đâu, nó ở đâu?!!"
Hứa Thất An nhíu mày.
".... Bổn vương hành xử quá đáng rồi." Dự vương buông hai tay, lui về phía sau một bước, hắn đang đứng thẳng, bỗng nhiên khom người chắp tay, trầm giọng nói:
"Nếu Hứa đại nhân có thể giúp bổn vương tìm được nó, bổn vương liền nợ ngươi một nhân tình lớn. Tương lai nhất định sẽ báo đáp."
"Ta tới đây, chính là vì chuyện này.... Phủ Bình Viễn Bá bị diệt môn, Vương gia có nghe nói không?"
"Ta còn chưa biết." Dự Vương có chút kinh ngạc.
"Vương gia có quan hệ thế nào với Bình Viễn Bá?" Hứa Thất An hỏi.
"Hắn cũng là một phần tử trong các huân quý, trước kia thật ra thường xuyên lui tới. Nhưng Bình Viễn Bá dã tâm bừng bừng, không cam lòng với quyền lực hiện có, mắt đi mày lại với quan văn, bị các huân quý ghét bỏ." Dự Vương nói.
Hứa Thất An gật gật đầu, tiếp tục nói: "Nghe nói Vương gia thiếu chút nữa tiến vào nội các?"
Dự Vương im lặng một chút, nói: "Bệ hạ năm trước quả thật có suy nghĩ này, hiện tại trong nội các là thiên hạ của Vương Trinh Văn, tuy có đảng phái khác cùng Ngụy Uyên kiềm chế, nhưng cũng chỉ là cố gắng giữ cân bằng.
"Sau lưng ta có huân quý, lại là tôn thất, bệ hạ muốn nâng đỡ ta tiến vào nội các, làm vũng nước đục này trở nên trong sáng."
Nguyên Cảnh Đế thật lợi hại, tuy hàng năm không để ý tới triều chính, nhưng không động thì thôi, vừa động là thủ đoạn lôi đình, mười mấy năm trôi qua, vẫn có thể nắm giữ sâu sắc thế cục, tài năng chính chỉ có thể nói là hàng đầu đương thời..... Hứa Thất An thuận miệng hỏi:
"Vương gia hiện tại tĩnh dưỡng trong phủ, ai sẽ được lợi nhiều nhất?"
"Thủ phụ Vương Trinh Văn, cùng với Binh bộ Thượng Thư Trương Phụng.... A, đó vốn là vị trí của ta." Dự Vương bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nói nhiều như vậy, hắn khó nén cảm xúc, Hứa Thất An cũng biết được cái mình muốn biết, đứng dậy cáo từ.
Vó ngựa di chuyển, con ngựa cái 7 tuổi này đầu tiên là bị Nhị thúc cưỡi vài năm, hiện lại bị cháu hắn cưỡi, tuy người cưỡi khác nhau, nhưng nó không hề có cảm xúc bi thương, vẫn khoái hoạt ngoan ngoãn như trước.
Tâm tình Hứa Thất An lại không nhẹ nhàng như thế, dựa theo lời nói của Dự Vương, chuyện Bình Dương quận chúa bỏ trốn cùng Hằng Tuệ, có lẽ bản thân nó đã là một cái bẫy.
Không làm gì được ngươi, chẳng lẽ còn không làm gì được con gái ngươi?
Người trong quan trường, thủ đoạn gì mà không làm được? Khả năng này rất lớn.
Hằng Tuệ báo thù cũng xác minh điểm này.
"Sẽ là ai đây, Vương thủ phụ? Trương Thượng Thư? Hoặc là cả hai người..... Nhưng vậy thì có một vấn đề, đấu tranh giữa quan văn cùng huân quý, thì liên quan gì với án Tang Bạc, liên quan gì với Yêu tộc?"
"Trừ Nguyên Cảnh Đế ra, còn ai biết được dưới Tang Bạc phong ấn vật gì?"