Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 208: Thây khô (1)



"Có những cái xe nhìn vào thì mới, thật ra đã đi được hàng vạn dặm." Hứa Thất An nghiêm túc nói.

"Lời này có nghĩa là gì?" Kim Liên đạo trưởng nhíu mày.

"Ý tứ là, ngươi chỉ có thấy mặt ngoài của ta, mà cuộc đời một người, chắc chắn là đặc sắc hơn vài dòng văn tự lưu trong hồ sơ rồi." Hứa Thất An nhún nhún vai.

"Có đạo lý." Kim Liên đạo trưởng không tiếp tục đề tài này, nói: "Ngươi buông lỏng tâm thần, ta sẽ chui vào thức hải của ngươi."

"Ngài lại muốn Nguyên thần xuất khiếu?" Hứa Thất An đề phòng hỏi.

"Ha ha, cơ thể của ta bị thương, thực lực đại giảm, mà âm thần hoàn hảo không tổn hao gì, cái này có thể phát huy thực lực của ta.

"Nội thành có tiêu cấm, ta không thể công khai đi cùng ngươi ra ngoài, Đồng la bình thường có thể giấu diếm được, nhưng nếu bị Kim la nhìn thấy, hai ta đều gặp phiền phức. Hơn nữa, kinh thành ngọa hổ tàng long, uy hiếp không nhất định chỉ có Đả Canh Nhân."

Nói thì nói như vậy, nhưng ngươi muốn biến Nguyên thần của ta thành hình dạng của ngươi, nói thế nào cũng thật quá đáng.... Hơn nữa, chúng ta cũng chưa tín nhiệm nhau như vậy.... Hứa Thất An khó xử nhíu mày.

Tuy hắn tương đối tin cậy Kim Liên đạo trưởng, nhưng chưa tới mức tùy ý cho Nguyên thần đối phương xâm nhập thức hải.

Hơn nữa, hắn không dám cam đoan Kim Liên đạo trưởng có thể nhìn thấy một ít bí mật của mình không, ví dụ như ký ức kiếp trước, ví dụ như cái mông tuyết trắng căng tròn của hoa khôi Phù Hương.

Kim Liên đạo trưởng lắc đầu: "Vậy phải làm thế nào cho phải?"

Lúc này, một tiếng mèo kêu thê lương từ nóc nhà truyền đến, Hứa Thất An nhất thời lộ ra nụ cười, chỉ lên đỉnh đầu: "Để đạo trưởng chịu khổ rồi."

"...."

.....

Thay y phục Đả Canh Nhân, Hứa Thất An quang minh chính đại rời khỏi sân nhỏ, ở ven đường gặp được ngự đao vệ, thấy y phục trên người hắn liền lười hỏi thăm, chỉ là cảm thấy kỳ quái không rõ vì sao trên bả vai Đả Canh Nhân này lại có một con mèo đen đang đứng.

Duy chỉ khi gặp đồng nghiệp cũng là Đả Canh Nhân, Hứa Thất An mới bị ngăn lại, nhưng chỉ cần lấy ra kim bài, nói một tiếng phụng chỉ tra án, liền có thể giải quyết tất cả vấn đề.

Hứa Thất An không cố ý chạy đi, nhưng với tốc độ hiện giờ, chỉ cần dùng một giờ là hắn sẽ đến phủ Bình Viễn Bá.

Nhìn xung quanh một chút, xác định không có người nào, hắn tìm một góc yên lặng, xé xuống một tờ trong "Sách ma pháp", trên đó ghi lại thủ đoạn che mắt.

"Xẹt...."

Khí cơ đốt cháy tờ giấy, một luồng lực lượng vô hình bao phủ Hứa Thất An cùng mèo đen.

Nho gia ngôn xuất pháp tùy.... Đồng tử màu da cam của mèo đen nhìn một màn này, Kim Liên đạo trưởng bỗng nhiên nghĩ tới rất nhiều chi tiết.

Khó trách số 3 muốn đắp nặn bản thân thành học sinh thư viện Vân Lộc, cái này không chỉ vì đường đệ của hắn là học sinh thư viện, bản thân hắn hình như cũng có quan hệ rất sâu với thư viện.

Bằng không, sao có được quyển sách pháp thuật này.

Kim Liên đạo trưởng trực tiếp loại trừ khả năng do đường đệ đưa tặng, đầu tiên, học sinh bình thường không có khả năng được đại nho hậu đãi như thế.

Tiếp theo, đối với học sinh mà nói, loại chí bảo này không thể dễ dàng mang đi tặng người khác. Chỉ sợ ngay cả sử dụng cũng không nỡ.

.... Người đọc sách thư viện Vân Lộc khinh thường vũ phu, vì sao lại đưa tặng hắn loại bảo vật này. Kim Liên đạo trưởng tự hỏi vấn đề này, đồng thời thấy Hứa Thất An lấy ra từ mảnh vỡ Địa Thư một cái áo choàng, che kín bản thân.

Vì sao nhìn ngươi lại thuần thục như thế... Mèo đen lắc lắc đầu.

"Trước khi hành động, đột nhiên nhớ tới hai việc vặt, muốn thỉnh giáo đạo trưởng." Hứa Thất An đã giấu khuôn mặt trong áo choàng bỗng nhiên mở miệng.

"Nói!" Con mèo đen mở miệng nói tiếng người.

"Linh long không chỉ thân cận thành viên hoàng thất, đúng không?"

"Trên lý luận thì chính xác."

"Lý luận?"

"Linh long thích ăn tử khí, mà không phải thích thành viên hoàng thất." Mèo đen giải thích.

.... Hứa Thất An trầm ngâm gật đầu: "Còn có một chuyện, hôm nay ta đi hoàng thành tra án, nghe nói Linh long không hiểu sao phát cuồng, bọn thị vệ hợp lực cũng không khống chế được nó, suýt nữa làm Lâm An công chúa bị thương."

Hắc miêu im lặng hồi lâu không nói gì.

"Đạo trưởng?"

Hắc miêu cảnh giác nhìn xung quanh, truyền ra thanh âm nghiêm trọng của Kim Liên đạo trưởng: "Vật bị phong ấn dưới Tang Bạc đã vào thành...."

"Sao ngươi biết?"

"Linh long trời sinh nắm giữ Vọng Khí Thuật, chắc chắn nó cảm ứng được những thứ người bình thường không thể nhận biết."

Khó trách Vọng Khí Thuật của Trử Thải Vi không nhìn ra dị thường, là nàng học nghệ không tinh.... Đây là lý do Linh long phải lấy lòng mình? Nó có thể nhìn thấy vận khí cổ quái trên người mình.... Nói như vậy, Giám Chính cũng có thể nhìn ra được?

Hứa Thất An cảm thấy kinh hãi vì suy nghĩ này.

Vật phong ấn dưới Tang Bạc vào thành.... Linh long cảm giác được uy hiếp, cho nên bộc lộ sự điên cuồng, một lòng muốn chạy khỏi hoàng thành.... Ngày mai phải tìm biện pháp tiết lộ chuyện này cho Ngụy Uyên mới được.

Chấm dứt nói chuyện, Hứa Thất An đặt tay lên tường tìm chỗ mượn lực, sau đó tung người vọt qua tường cao.

Sau khi rơi xuống đất cẩn thận nhìn chung quanh, xác nhận tiếng xé gió vừa nãy không quấy nhiễu đến cao thủ trong phủ.

Diện tích phủ của Bình Viễn Bá rộng lớn, dựa theo thói quen sinh hoạt bình thường, phòng chủ nhân hẳn là nằm ở sân phía đông lớn nhất.

Hứa Thất An sử dụng pháp thuật Nhất Diệp, tránh thoát mấy đợt thị vệ trong phủ tuần tra, đi tới phía đông.

Vừa bước vào sân, hắn liền nghe được một tiếng rê,n rỉ cao vút, không thèm che giấu chút nào, ngoài ra còn có tiếng th,ở dốc trầm trọng của nam nhân.

.... Đến nhầm lúc rồi, Hứa Thất An ngoài miệng mắng như vậy, bước chân lại không khỏi nhanh hơn.

Hắn đụng đến bên dưới cửa sổ, đầu ngón tay ngưng tụ khí cơ, đâm xuyên lớp giấy che mềm dẻo, để lộ ra một lỗ thủng nhỏ, ghé mắt nhìn vào trong.

Lỗ thủng vừa vặn chĩa tới cái giường, trên giường có hai người đang vận động dồn dập, tất cả rơi vào trong mắt Hứa Thất An, nhưng bởi vì có màn che mỏng manh, hắn chỉ nhìn thấy áo ngủ bằng gấm phập phồng, cùng tiếng nữ nhân kêu r,ên.

"Phốc..."

Lúc này, đỉnh đầu truyền đến tiếng vang rất nhỏ, đó là thanh âm móng mèo đâm xuyên lớp giấy của cửa sổ.

Hứa Thất An ngẩng đầu, thấy chân mèo đen đặt trên đỉnh đầu mình, hai chân trước để ở cửa sổ, mặt dán vào lỗ thủng, tập trung tinh thần nhìn xem.

Ngươi mà cũng xứng là đạo trưởng sao.... Khóe miệng Hứa Thất An run rẩy hai cái.

"Hắn hẳn là con trai trưởng của Bình Viễn Bá, trực tiếp vào thôi." Hứa Thất An đề nghị.

"Chờ kết thúc chúng ta mới nên đi vào, thời điểm đó là lúc nam nhân lơi lỏng nhất." Kim Liên đạo trưởng phủ quyết đề nghị của Hứa Thất An. "Có những cái xe nhìn vào thì mới, thật ra đã đi được hàng vạn dặm." Hứa Thất An nghiêm túc nói.

"Lời này có nghĩa là gì?" Kim Liên đạo trưởng nhíu mày.

"Ý tứ là, ngươi chỉ có thấy mặt ngoài của ta, mà cuộc đời một người, chắc chắn là đặc sắc hơn vài dòng văn tự lưu trong hồ sơ rồi." Hứa Thất An nhún nhún vai.

"Có đạo lý." Kim Liên đạo trưởng không tiếp tục đề tài này, nói: "Ngươi buông lỏng tâm thần, ta sẽ chui vào thức hải của ngươi."

"Ngài lại muốn Nguyên thần xuất khiếu?" Hứa Thất An đề phòng hỏi.

"Ha ha, cơ thể của ta bị thương, thực lực đại giảm, mà âm thần hoàn hảo không tổn hao gì, cái này có thể phát huy thực lực của ta.

"Nội thành có tiêu cấm, ta không thể công khai đi cùng ngươi ra ngoài, Đồng la bình thường có thể giấu diếm được, nhưng nếu bị Kim la nhìn thấy, hai ta đều gặp phiền phức. Hơn nữa, kinh thành ngọa hổ tàng long, uy hiếp không nhất định chỉ có Đả Canh Nhân."

Nói thì nói như vậy, nhưng ngươi muốn biến Nguyên thần của ta thành hình dạng của ngươi, nói thế nào cũng thật quá đáng.... Hơn nữa, chúng ta cũng chưa tín nhiệm nhau như vậy.... Hứa Thất An khó xử nhíu mày.

Tuy hắn tương đối tin cậy Kim Liên đạo trưởng, nhưng chưa tới mức tùy ý cho Nguyên thần đối phương xâm nhập thức hải.

Hơn nữa, hắn không dám cam đoan Kim Liên đạo trưởng có thể nhìn thấy một ít bí mật của mình không, ví dụ như ký ức kiếp trước, ví dụ như cái mông tuyết trắng căng tròn của hoa khôi Phù Hương.

Kim Liên đạo trưởng lắc đầu: "Vậy phải làm thế nào cho phải?"

Lúc này, một tiếng mèo kêu thê lương từ nóc nhà truyền đến, Hứa Thất An nhất thời lộ ra nụ cười, chỉ lên đỉnh đầu: "Để đạo trưởng chịu khổ rồi."

"...."

.....

Thay y phục Đả Canh Nhân, Hứa Thất An quang minh chính đại rời khỏi sân nhỏ, ở ven đường gặp được ngự đao vệ, thấy y phục trên người hắn liền lười hỏi thăm, chỉ là cảm thấy kỳ quái không rõ vì sao trên bả vai Đả Canh Nhân này lại có một con mèo đen đang đứng.

Duy chỉ khi gặp đồng nghiệp cũng là Đả Canh Nhân, Hứa Thất An mới bị ngăn lại, nhưng chỉ cần lấy ra kim bài, nói một tiếng phụng chỉ tra án, liền có thể giải quyết tất cả vấn đề.

Hứa Thất An không cố ý chạy đi, nhưng với tốc độ hiện giờ, chỉ cần dùng một giờ là hắn sẽ đến phủ Bình Viễn Bá.

Nhìn xung quanh một chút, xác định không có người nào, hắn tìm một góc yên lặng, xé xuống một tờ trong "Sách ma pháp", trên đó ghi lại thủ đoạn che mắt.

"Xẹt...."

Khí cơ đốt cháy tờ giấy, một luồng lực lượng vô hình bao phủ Hứa Thất An cùng mèo đen.

Nho gia ngôn xuất pháp tùy.... Đồng tử màu da cam của mèo đen nhìn một màn này, Kim Liên đạo trưởng bỗng nhiên nghĩ tới rất nhiều chi tiết.

Khó trách số 3 muốn đắp nặn bản thân thành học sinh thư viện Vân Lộc, cái này không chỉ vì đường đệ của hắn là học sinh thư viện, bản thân hắn hình như cũng có quan hệ rất sâu với thư viện.

Bằng không, sao có được quyển sách pháp thuật này.

Kim Liên đạo trưởng trực tiếp loại trừ khả năng do đường đệ đưa tặng, đầu tiên, học sinh bình thường không có khả năng được đại nho hậu đãi như thế.

Tiếp theo, đối với học sinh mà nói, loại chí bảo này không thể dễ dàng mang đi tặng người khác. Chỉ sợ ngay cả sử dụng cũng không nỡ.

.... Người đọc sách thư viện Vân Lộc khinh thường vũ phu, vì sao lại đưa tặng hắn loại bảo vật này. Kim Liên đạo trưởng tự hỏi vấn đề này, đồng thời thấy Hứa Thất An lấy ra từ mảnh vỡ Địa Thư một cái áo choàng, che kín bản thân.

Vì sao nhìn ngươi lại thuần thục như thế... Mèo đen lắc lắc đầu.

"Trước khi hành động, đột nhiên nhớ tới hai việc vặt, muốn thỉnh giáo đạo trưởng." Hứa Thất An đã giấu khuôn mặt trong áo choàng bỗng nhiên mở miệng.

"Nói!" Con mèo đen mở miệng nói tiếng người.

"Linh long không chỉ thân cận thành viên hoàng thất, đúng không?"

"Trên lý luận thì chính xác."

"Lý luận?"

"Linh long thích ăn tử khí, mà không phải thích thành viên hoàng thất." Mèo đen giải thích.

.... Hứa Thất An trầm ngâm gật đầu: "Còn có một chuyện, hôm nay ta đi hoàng thành tra án, nghe nói Linh long không hiểu sao phát cuồng, bọn thị vệ hợp lực cũng không khống chế được nó, suýt nữa làm Lâm An công chúa bị thương."

Hắc miêu im lặng hồi lâu không nói gì.

"Đạo trưởng?"

Hắc miêu cảnh giác nhìn xung quanh, truyền ra thanh âm nghiêm trọng của Kim Liên đạo trưởng: "Vật bị phong ấn dưới Tang Bạc đã vào thành...."

"Sao ngươi biết?"

"Linh long trời sinh nắm giữ Vọng Khí Thuật, chắc chắn nó cảm ứng được những thứ người bình thường không thể nhận biết."

Khó trách Vọng Khí Thuật của Trử Thải Vi không nhìn ra dị thường, là nàng học nghệ không tinh.... Đây là lý do Linh long phải lấy lòng mình? Nó có thể nhìn thấy vận khí cổ quái trên người mình.... Nói như vậy, Giám Chính cũng có thể nhìn ra được?

Hứa Thất An cảm thấy kinh hãi vì suy nghĩ này.

Vật phong ấn dưới Tang Bạc vào thành.... Linh long cảm giác được uy hiếp, cho nên bộc lộ sự điên cuồng, một lòng muốn chạy khỏi hoàng thành.... Ngày mai phải tìm biện pháp tiết lộ chuyện này cho Ngụy Uyên mới được.

Chấm dứt nói chuyện, Hứa Thất An đặt tay lên tường tìm chỗ mượn lực, sau đó tung người vọt qua tường cao.

Sau khi rơi xuống đất cẩn thận nhìn chung quanh, xác nhận tiếng xé gió vừa nãy không quấy nhiễu đến cao thủ trong phủ.

Diện tích phủ của Bình Viễn Bá rộng lớn, dựa theo thói quen sinh hoạt bình thường, phòng chủ nhân hẳn là nằm ở sân phía đông lớn nhất.

Hứa Thất An sử dụng pháp thuật Nhất Diệp, tránh thoát mấy đợt thị vệ trong phủ tuần tra, đi tới phía đông.

Vừa bước vào sân, hắn liền nghe được một tiếng rê,n rỉ cao vút, không thèm che giấu chút nào, ngoài ra còn có tiếng th,ở dốc trầm trọng của nam nhân.

.... Đến nhầm lúc rồi, Hứa Thất An ngoài miệng mắng như vậy, bước chân lại không khỏi nhanh hơn.

Hắn đụng đến bên dưới cửa sổ, đầu ngón tay ngưng tụ khí cơ, đâm xuyên lớp giấy che mềm dẻo, để lộ ra một lỗ thủng nhỏ, ghé mắt nhìn vào trong.

Lỗ thủng vừa vặn chĩa tới cái giường, trên giường có hai người đang vận động dồn dập, tất cả rơi vào trong mắt Hứa Thất An, nhưng bởi vì có màn che mỏng manh, hắn chỉ nhìn thấy áo ngủ bằng gấm phập phồng, cùng tiếng nữ nhân kêu r,ên.

"Phốc..."

Lúc này, đỉnh đầu truyền đến tiếng vang rất nhỏ, đó là thanh âm móng mèo đâm xuyên lớp giấy của cửa sổ.

Hứa Thất An ngẩng đầu, thấy chân mèo đen đặt trên đỉnh đầu mình, hai chân trước để ở cửa sổ, mặt dán vào lỗ thủng, tập trung tinh thần nhìn xem.

Ngươi mà cũng xứng là đạo trưởng sao.... Khóe miệng Hứa Thất An run rẩy hai cái.

"Hắn hẳn là con trai trưởng của Bình Viễn Bá, trực tiếp vào thôi." Hứa Thất An đề nghị.

"Chờ kết thúc chúng ta mới nên đi vào, thời điểm đó là lúc nam nhân lơi lỏng nhất." Kim Liên đạo trưởng phủ quyết đề nghị của Hứa Thất An.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv