Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 201: Một đêm chợt giàu (1)



Sau khi chia tiền, các Đồng la hộ tống đồ vật được ban tới Hứa phủ.

Hứa Thất An cưỡi ở trên lưng ngựa, nghĩ bụng có số hoàng kim này, tương lai dù mình rời khỏi kinh thành, trong nhà cũng có đủ tiền bạc, hoàn toàn bù lại tổn thất án bạc thuế.

Thẩm thẩm lại có thể vui vẻ mua trang sức, mặc quần áo mới, Linh m có thể thường xuyên đi Quế Nguyệt lâu ăn cơm, đồ cưới của Linh Nguyệt.... Ừm, Linh Nguyệt còn nhỏ, không vội vã lập gia đình.

Nhị lang tương lai vào quan trường, cũng không đến mức không có tiền để chuẩn bị quan hệ. Nhị thúc cũng không cần có gánh nặng tiền bạc, có thể đi Giáo Phường Ti nhiều hơn vài lần.

Chắc cả đời này thẩm thẩm chưa từng thấy nhiều tơ lụa như vậy.... Ai, sau khi về nhà chỉ dùng tơ lụa đánh mặt nàng, hay là dùng hoàng kim đánh mặt nàng đây....Tâm tình Hứa Thất An rất tốt.

....

Cung Cảnh Tú!

Lâm An công chúa đi đôi giày tinh mỹ thêu hoa mềm mại, kéo cánh tay Thái tử ca ca tiến vào cung Cảnh Tú.

Bên trong ấm áp như xuân, xua tan cái rét lạnh của tháng mười hai, quý phi mặc quần áo đẹp đẽ quý giá ngồi ở cạnh bàn, trên bàn đã bày đầy món ngon phong phú, mặt nở nụ cười chờ đợi hai người con một trai một gái.

Trần Quý Phi tuổi chừng hơn bốn mươi, sớm đã qua giai đoạn trẻ trung xinh đẹp, mà chuyển sang thời điểm người phụ nữ no đủ đẫy đà nhất.

Da thịt của nàng vẫn mềm mại như trước, tròng mắt vẫn nhộn nhạo hơi nước, dáng người bảo dưỡng tốt nên không bị tuổi tác làm cho xồ xề, ngược lại năm tháng lắng đọng còn làm cho trên người nàng càng lộ ra hương vị trưởng thành.

Ngoài Hoàng hậu đẹp nghiêng nước nghiêng thành ra, trong phần đông hậu cung, chỉ Trần Quý Phi là giỏi đánh đấm nhất.

Vì thế trong bốn hoàng nữ, chỉ Lâm An có thể ganh đua với Trưởng công chúa... Không, so sánh một lần.

"Quá nóng, bảo nô tài bên ngoài hạ lửa than xuống."Lâm An công chúa tràn ngập vẻ hoạt bát nhíu mày nói.

Nàng bình thường chỉ cần đốt lửa than là được, nhiệt độ thật sự quá nóng, cho người ta cảm giác như trong lồng hấp.

Trần Quý Phi tươi cười dịu dàng lúc này dặn dò: "Nghe theo Lâm An công chúa, hạ lửa than."

Lâm An vui vẻ đến mức dụi đầu vào trong lòng mẫu thân như một cô bé, cười nói: "Mẫu phi, đêm nay con ở lại chỗ này ngủ cùng ngài được không?"

Trần Quý Phi tươi cười dịu dàng gật đầu.

Tuy cái này không hợp quy củ, dù sao các phi tử vào buổi tối có thể sẽ phải hầu hạ Hoàng đế, nhưng đến đời Nguyên Cảnh Đế, bởi vì Hoàng đế hàng năm tu đạo, sớm không gần nữ sắc, nên rất nhiều quy củ trong hậu cung đã chỉ còn là hình thức.

Hoàng đế để ý nữ nhân, quy củ mới có thể nghiêm ngặt, nhưng Hoàng đế đã không quan tâm tới hậu cung, ở trong điều kiện tiên quyết không gây ảnh hưởng lớn gì, thì quy củ tự nhiên sẽ được nới lỏng.

Đây gọi là độ giãn nở của nguyên tắc... Hắc hắc hắc.

Nhưng làm như Nguyên Cảnh Đế cũng không phải hoàn toàn sai lầm, ít nhất các phi tần trong hậu cung rất hài hòa với nhau, bọn họ không cần thiết vì tranh giành mà cắn xé nhau.

Thái tử cùng mẫu phi làm việc nhà, Lâm An công chúa cũng líu ríu ở bên cạnh xen miệng vào.

"Hôm nay Linh long đột nhiên phát cuồng, thiếu chút nữa làm bị thương Lâm An, phụ hoàng cùng đám thị vệ không kịp cứu viện." Thái tử nhắc tới chuyện phát sinh buổi chiều.

Quý phi theo phật sợ hãi, vội vàng nắm tay Lâm An công chúa, sợ hãi hỏi: "Có bị thương ở đâu không? Cho mẫu phi nhìn xem."

Nhị công chúa là một Phiếu Phiếu thích làm nũng, thuận thế làm ra vẻ tủi thân và uất ức đáng thương: "Ta thiếu chút nữa không được gặp mẫu phi nữa."

Quý phi sợ hãi, cả giận nói: "Đám nô tài làm sao vậy, một con súc sinh cũng không thu phục nổi, suýt nữa làm bị thương con ta."

Nàng ph,át tiết xong, cầm tay Lâm An công chúa nói: "Sau đó thì sao, là Thái tử cứu ngươi?"

Địa vị của thái tử hoàn toàn khác với các hoàng tử khác, trừ Hoàng hậu, các phi tử còn lại trong hậu cung đều phải gọi Thái tử, không thể xưng "Con ta" hoặc là "Hoàng nhi".

Lâm An chỉ vào mũi Thái tử, oán giận nói: "Thái tử ca ca nào có bản lĩnh này, mỗi lần Hoài Khánh bắt nạt ta, hắn đều chỉ động mồm mép, không giúp ta đánh Hoài Khánh."

Thái tử cười khổ lắc đầu.

Quý phi nổi lòng tò mò, nhìn Thái tử, cầm tay con gái: “Nói cụ thể cho ta nghe đi."

Cặp mắt hoa anh đào quyến rũ của Lâm An lập tức nở rộ: "Là một tiểu Đồng la ta thu hôm nay..... Ừm, là hôm trước, hôm nay mang theo bên người định sai bảo, vừa vặn gặp phải chuyện này, là hắn đã cứu ta."

"Đồng la..." Trần Quý Phi nhíu mày: "Là Đả Canh Nhân?"

"Đúng vậy." Lâm An nói: "Biết mẫu phi không thích Đả Canh Nhân, bởi vì đó đều là người của Ngụy Uyên, nhưng hắn là người của ta."

Trần Quý Phi cười vuốt cằm: "Bệ hạ có ban thưởng không?"

"Tất nhiên là có." Thái tử nói tiếp.

"Bản cung cũng phải ban thưởng, " Trần Quý Phi trịnh trọng nói: “Ta sẽ phái người đến kho lấy một ít trang sức tặng hắn."

Quý phi ban thưởng, đối tượng đương nhiên không thể là thần tử, mà là nữ quyến của thần tử.

Thái tử nghe đến đó, bỗng nhiên nhíu mày, "Hứa Thất An từ khi nào trở thành người của ngươi rồi?"

Lâm An công chúa nhất thời hếch lên cái cằm tuyết trắng, kiêu ngạo nói: "Ta lấy được từ chỗ Hoài Khánh."

"Hoài Khánh biết không?"

"Biết."

"Vậy mà nàng không giáo huấn ngươi?"

"Nàng dám dạy huấn ta.... Ta... Ta liền mang Hứa Thất An đi gặp nàng, vừa có năng lực bảo hộ, vừa có thể làm nàng tức chết." Nói tới đây, Lâm An công chúa cao hứng vì sự cơ trí của mình.

.....

Tháng mười hai, trời nói tối liền tối.

Lúc xuất phát từ nha môn xuất, thái dương còn đang nằm ở phía tây trên bầu trời, nhuộm đám mây thành màu sắc giống như mình.

Đợi lúc về Hứa phủ, sắc trời hoàn toàn sáng lóa, từng cái đèn lồng treo lên các tòa lầu các phòng ở, soi đường cho những người đi qua.

Bầu trời đã hơi âm u, đèn lồng sáng màu, kiến trúc cổ xưa.... Mỗi lần Hứa Thất An thấy một màn như vậy, liền hận mình lúc trước sao không học hội họa.

Hiện tại, Hứa phủ đã đóng cửa, người gác cổng lão Trương chưa từng rời đi.

Cho nên khi Hứa Thất An mở cửa, lão Trương lộ vẻ mặt bất ngờ.

"Kêu người trong phủ tụ tập lại đây bàn chuyện." Hứa Thất An dặn dò.

Bàn chuyện?

Ánh mắt Lão Trương xẹt qua bả vai Hứa đại lang, nhìn về phía ba chiếc xe ngựa phía sau, cùng với Đả Canh Nhân đồng hành.

....

Trong phòng, một nhà bốn người đang ăn cơm, Hứa Linh Nguyệt không chờ được đại ca, có chút nhớ hắn, thế là nói: "Đại ca đã rất nhiều ngày không về nhà ăn cơm đúng giờ rồi.”

Lông mi của nàng rất dài, khuôn mặt trái xoan dưới ánh nến lay động lóe lên vẻ sáng bóng như ngọc.

Khuôn mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp, tư thái thuần khiết nhu nhược, nếu mặc lên đồng phục trường lớp thời hiện đại thì chính là hoa hậu giảng đường trong thẩm mỹ mọi người. Sau khi chia tiền, các Đồng la hộ tống đồ vật được ban tới Hứa phủ.

Hứa Thất An cưỡi ở trên lưng ngựa, nghĩ bụng có số hoàng kim này, tương lai dù mình rời khỏi kinh thành, trong nhà cũng có đủ tiền bạc, hoàn toàn bù lại tổn thất án bạc thuế.

Thẩm thẩm lại có thể vui vẻ mua trang sức, mặc quần áo mới, Linh m có thể thường xuyên đi Quế Nguyệt lâu ăn cơm, đồ cưới của Linh Nguyệt.... Ừm, Linh Nguyệt còn nhỏ, không vội vã lập gia đình.

Nhị lang tương lai vào quan trường, cũng không đến mức không có tiền để chuẩn bị quan hệ. Nhị thúc cũng không cần có gánh nặng tiền bạc, có thể đi Giáo Phường Ti nhiều hơn vài lần.

Chắc cả đời này thẩm thẩm chưa từng thấy nhiều tơ lụa như vậy.... Ai, sau khi về nhà chỉ dùng tơ lụa đánh mặt nàng, hay là dùng hoàng kim đánh mặt nàng đây....Tâm tình Hứa Thất An rất tốt.

....

Cung Cảnh Tú!

Lâm An công chúa đi đôi giày tinh mỹ thêu hoa mềm mại, kéo cánh tay Thái tử ca ca tiến vào cung Cảnh Tú.

Bên trong ấm áp như xuân, xua tan cái rét lạnh của tháng mười hai, quý phi mặc quần áo đẹp đẽ quý giá ngồi ở cạnh bàn, trên bàn đã bày đầy món ngon phong phú, mặt nở nụ cười chờ đợi hai người con một trai một gái.

Trần Quý Phi tuổi chừng hơn bốn mươi, sớm đã qua giai đoạn trẻ trung xinh đẹp, mà chuyển sang thời điểm người phụ nữ no đủ đẫy đà nhất.

Da thịt của nàng vẫn mềm mại như trước, tròng mắt vẫn nhộn nhạo hơi nước, dáng người bảo dưỡng tốt nên không bị tuổi tác làm cho xồ xề, ngược lại năm tháng lắng đọng còn làm cho trên người nàng càng lộ ra hương vị trưởng thành.

Ngoài Hoàng hậu đẹp nghiêng nước nghiêng thành ra, trong phần đông hậu cung, chỉ Trần Quý Phi là giỏi đánh đấm nhất.

Vì thế trong bốn hoàng nữ, chỉ Lâm An có thể ganh đua với Trưởng công chúa... Không, so sánh một lần.

"Quá nóng, bảo nô tài bên ngoài hạ lửa than xuống."Lâm An công chúa tràn ngập vẻ hoạt bát nhíu mày nói.

Nàng bình thường chỉ cần đốt lửa than là được, nhiệt độ thật sự quá nóng, cho người ta cảm giác như trong lồng hấp.

Trần Quý Phi tươi cười dịu dàng lúc này dặn dò: "Nghe theo Lâm An công chúa, hạ lửa than."

Lâm An vui vẻ đến mức dụi đầu vào trong lòng mẫu thân như một cô bé, cười nói: "Mẫu phi, đêm nay con ở lại chỗ này ngủ cùng ngài được không?"

Trần Quý Phi tươi cười dịu dàng gật đầu.

Tuy cái này không hợp quy củ, dù sao các phi tử vào buổi tối có thể sẽ phải hầu hạ Hoàng đế, nhưng đến đời Nguyên Cảnh Đế, bởi vì Hoàng đế hàng năm tu đạo, sớm không gần nữ sắc, nên rất nhiều quy củ trong hậu cung đã chỉ còn là hình thức.

Hoàng đế để ý nữ nhân, quy củ mới có thể nghiêm ngặt, nhưng Hoàng đế đã không quan tâm tới hậu cung, ở trong điều kiện tiên quyết không gây ảnh hưởng lớn gì, thì quy củ tự nhiên sẽ được nới lỏng.

Đây gọi là độ giãn nở của nguyên tắc... Hắc hắc hắc.

Nhưng làm như Nguyên Cảnh Đế cũng không phải hoàn toàn sai lầm, ít nhất các phi tần trong hậu cung rất hài hòa với nhau, bọn họ không cần thiết vì tranh giành mà cắn xé nhau.

Thái tử cùng mẫu phi làm việc nhà, Lâm An công chúa cũng líu ríu ở bên cạnh xen miệng vào.

"Hôm nay Linh long đột nhiên phát cuồng, thiếu chút nữa làm bị thương Lâm An, phụ hoàng cùng đám thị vệ không kịp cứu viện." Thái tử nhắc tới chuyện phát sinh buổi chiều.

Quý phi theo phật sợ hãi, vội vàng nắm tay Lâm An công chúa, sợ hãi hỏi: "Có bị thương ở đâu không? Cho mẫu phi nhìn xem."

Nhị công chúa là một Phiếu Phiếu thích làm nũng, thuận thế làm ra vẻ tủi thân và uất ức đáng thương: "Ta thiếu chút nữa không được gặp mẫu phi nữa."

Quý phi sợ hãi, cả giận nói: "Đám nô tài làm sao vậy, một con súc sinh cũng không thu phục nổi, suýt nữa làm bị thương con ta."

Nàng ph,át tiết xong, cầm tay Lâm An công chúa nói: "Sau đó thì sao, là Thái tử cứu ngươi?"

Địa vị của thái tử hoàn toàn khác với các hoàng tử khác, trừ Hoàng hậu, các phi tử còn lại trong hậu cung đều phải gọi Thái tử, không thể xưng "Con ta" hoặc là "Hoàng nhi".

Lâm An chỉ vào mũi Thái tử, oán giận nói: "Thái tử ca ca nào có bản lĩnh này, mỗi lần Hoài Khánh bắt nạt ta, hắn đều chỉ động mồm mép, không giúp ta đánh Hoài Khánh."

Thái tử cười khổ lắc đầu.

Quý phi nổi lòng tò mò, nhìn Thái tử, cầm tay con gái: “Nói cụ thể cho ta nghe đi."

Cặp mắt hoa anh đào quyến rũ của Lâm An lập tức nở rộ: "Là một tiểu Đồng la ta thu hôm nay..... Ừm, là hôm trước, hôm nay mang theo bên người định sai bảo, vừa vặn gặp phải chuyện này, là hắn đã cứu ta."

"Đồng la..." Trần Quý Phi nhíu mày: "Là Đả Canh Nhân?"

"Đúng vậy." Lâm An nói: "Biết mẫu phi không thích Đả Canh Nhân, bởi vì đó đều là người của Ngụy Uyên, nhưng hắn là người của ta."

Trần Quý Phi cười vuốt cằm: "Bệ hạ có ban thưởng không?"

"Tất nhiên là có." Thái tử nói tiếp.

"Bản cung cũng phải ban thưởng, " Trần Quý Phi trịnh trọng nói: “Ta sẽ phái người đến kho lấy một ít trang sức tặng hắn."

Quý phi ban thưởng, đối tượng đương nhiên không thể là thần tử, mà là nữ quyến của thần tử.

Thái tử nghe đến đó, bỗng nhiên nhíu mày, "Hứa Thất An từ khi nào trở thành người của ngươi rồi?"

Lâm An công chúa nhất thời hếch lên cái cằm tuyết trắng, kiêu ngạo nói: "Ta lấy được từ chỗ Hoài Khánh."

"Hoài Khánh biết không?"

"Biết."

"Vậy mà nàng không giáo huấn ngươi?"

"Nàng dám dạy huấn ta.... Ta... Ta liền mang Hứa Thất An đi gặp nàng, vừa có năng lực bảo hộ, vừa có thể làm nàng tức chết." Nói tới đây, Lâm An công chúa cao hứng vì sự cơ trí của mình.

.....

Tháng mười hai, trời nói tối liền tối.

Lúc xuất phát từ nha môn xuất, thái dương còn đang nằm ở phía tây trên bầu trời, nhuộm đám mây thành màu sắc giống như mình.

Đợi lúc về Hứa phủ, sắc trời hoàn toàn sáng lóa, từng cái đèn lồng treo lên các tòa lầu các phòng ở, soi đường cho những người đi qua.

Bầu trời đã hơi âm u, đèn lồng sáng màu, kiến trúc cổ xưa.... Mỗi lần Hứa Thất An thấy một màn như vậy, liền hận mình lúc trước sao không học hội họa.

Hiện tại, Hứa phủ đã đóng cửa, người gác cổng lão Trương chưa từng rời đi.

Cho nên khi Hứa Thất An mở cửa, lão Trương lộ vẻ mặt bất ngờ.

"Kêu người trong phủ tụ tập lại đây bàn chuyện." Hứa Thất An dặn dò.

Bàn chuyện?

Ánh mắt Lão Trương xẹt qua bả vai Hứa đại lang, nhìn về phía ba chiếc xe ngựa phía sau, cùng với Đả Canh Nhân đồng hành.

....

Trong phòng, một nhà bốn người đang ăn cơm, Hứa Linh Nguyệt không chờ được đại ca, có chút nhớ hắn, thế là nói: "Đại ca đã rất nhiều ngày không về nhà ăn cơm đúng giờ rồi.”

Lông mi của nàng rất dài, khuôn mặt trái xoan dưới ánh nến lay động lóe lên vẻ sáng bóng như ngọc.

Khuôn mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp, tư thái thuần khiết nhu nhược, nếu mặc lên đồng phục trường lớp thời hiện đại thì chính là hoa hậu giảng đường trong thẩm mỹ mọi người.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv