Kim Liên đạo trưởng đoán không mưu mà hợp với ta. Hứa Thất An âm thầm gật đầu.
【 7: Vì sao không phải thời gian đại kiếp đến? 】
Thánh tử nói ra một phán đoán lớn mật.
【 3: Nếu là thời gian đại kiếp tiến đến, Cổ Thần sẽ hướng ta lộ ra? Ngươi đừng quên, chúng ta và Nó cũng là kẻ địch. 】
Lý Linh Tố bị thuyết phục.
Lại thảo luận vài câu đơn giản, sau khi làm định tính cho hai câu nói, Hứa Thất An “rời khỏi diễn đàn tán gẫu”, cất mảnh vỡ Địa Thư, quay đầu nhìn về phía muội muội ở bên.
Hứa Linh m như một cái bụng tham ăn, môi mấp máy, ăn bánh ngọt thơm ngát ngọt ngấy.
“Cầm bánh ngọt ra ngoài, đại ca cần một mình yên tĩnh.”
Hứa Thất An mang Tiểu Đậu Đinh đuổi ra ngoài, một mình ngồi ở bên cạnh bàn lẳng lặng tự hỏi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần về phía Tây, biến thành màu vỏ quýt.
Rốt cuộc, hắn phục hồi tinh thần, liếc đồng hồ nước ở trong góc một lần, đã là giờ Dậu ba khắc.
(giờ Dậu: 17-19 giờ)
Vừa vặn lúc này, cửa thư phòng ‘Kéttt’ mở ra, đại cung nữ của Lâm An cất bước tiến vào, nhỏ giọng nói:
“Phò mã, điện hạ gọi ngài đi đại sảnh dùng bữa.”
Hứa Thất An sắc mặt ôn hòa gật đầu, vừa đứng dậy, vừa hỏi:
“Điện hạ đâu?”
Hắn ngồi ở thư phòng một buổi chiều, Lâm An thế mà chưa tìm hắn? Là thích biến mất rồi sao?
Đại cung nữ giọng mềm mại trả lời:
“Điện hạ ở đại sảnh chơi cờ với Mộ phu nhân.”
Dì Mộ là Hứa Thất An gọi, các hạ nhân gọi Hoa Thần là Mộ phu nhân.
Vị Mộ phu nhân này tướng mạo thường thường, tuổi hơn bốn mươi, nghe nói là quả phụ, bởi vì quan hệ thân mật với chủ mẫu Hứa gia, cho nên ở nhờ trong phủ.
Người hầu trong phủ truyền lưu một ý kiến, vị Mộ phu nhân này là thân mật của Hứa Ngân la, hai người có quan hệ cá nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Gần đây Lâm An điện hạ biến đổi biện pháp tìm hiểu chi tiết Mộ phu nhân, khắp nơi phân cao thấp với nàng, chính là tin những lời đồn đãi chuyện nhảm này.
Ra khỏi thư phòng, qua hành lang, đi qua đình viện có từng đợt mùi hoa thơm, hắn đi vào nội sảnh, thấy thẩm thẩm đứng ở bên ghế cao góc nhà, tưới nước cho một bụi thanh la xanh biếc khả quan.
Thấy Hứa Linh Nguyệt cúi đầu, ngón tay búp măng cầm kim chỉ, chuyên tâm thêu hoa văn đám mây tinh xảo đẹp đẽ cho một bộ áo bào xanh.
Thấy Lâm An và Mộ Nam Chi ghé vào bên bàn cờ, sắc mặt nghiêm túc, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, đánh tám lạng nửa cân, bất phân cao thấp.
Thấy Dạ Cơ ngồi ở bên người Lâm An, mặt mỉm cười nhìn hai tên Đồng Xanh* chém giết, mà đối diện nàng là Hứa Nguyên Sương.
(*): 1 rank cấp thấp trong game LMHT
Thấy Lệ Na ngồi ở bên cạnh bàn chống cằm, chán đến chết chờ ăn cơm.
Thấy trong tay Cơ Bạch Tình cầm một quyển sách, vừa uống trà vừa đọc sách...
Hắn đứng ở nơi đó, bỗng nhiên không quá dám tới gần, sợ hãi đánh vỡ một màn hài hòa như thế, ấm áp như thế.
Lúc này, Hứa Linh Nguyệt ngẩng đầu, thấy đại ca đứng ở ngoài sảnh, mắt đẹp sáng ngời, cười tươi nói:
“Đại ca ~ “
Các nữ quyến đều trông lại, nở nụ cười, trong phút chốc quần phương tranh diễm.
Hứa Thất An bước vào nội sảnh, làm bộ nhìn không thấy Lâm An và Hoa Thần so đấu, nói:
“Mẹ đêm nay cũng ở bên này dùng bữa?”
Cơ Bạch Tình gật gật đầu:
“Đợi lát nữa Nguyên Hòe sẽ đến.”
Hứa Thất An nhìn chung quanh, nhìn về phía thẩm thẩm sau khi dùng dưỡng nhan đan, mặt trái xoan càng thêm xinh đẹp động lòng người, “Nhị thúc cùng nhị lang đâu?”
Thời gian tan ca là đầu giờ Thân*, đã sớm trôi qua mấy canh giờ.
(*): 15-17 giờ
Thẩm thẩm hiển nhiên cũng không quan tâm con trai cùng chồng, tiếp tục đùa nghịch chậu hoa yêu quý, thuận miệng đáp lại:
“Hẳn là xã giao bên ngoài đi.”
Mặc kệ là nhị lang hay Hứa Bình Chí, chức quan càng cao, địa vị càng cao, bữa ăn cũng sẽ càng nhiều.
Thẩm thẩm là cảm thấy, chỉ cần con trai và chồng không đi Giáo Phường Ti hoặc lầu xanh lêu lổng, nàng liền lười quản việc của người khác.
Đương nhiên, câu lan cũng không được, chẳng qua câu lan cấp bậc quá thấp, nam nhân Hứa gia sao có khả năng đi loại địa phương cấp thấp chỗ đó ăn chơi đàng điếm, cho nên không ở trong phạm vi cân nhắc của thẩm thẩm.
Hai thím cháu đang nói chuyện, Hứa nhị thúc đã trở lại.
Nhị thúc mặc giáp nhẹ của ngự đao vệ, hông đeo bội đao, bước chân kèm theo tiếng vảy giáp leng keng. Hắn một tay ấn đao, một tay xách một cái túi mỡ bò.
“U, đã lâu không mua quýt xanh.”
Thẩm thẩm sớm thấy lạ mà không còn lạ nữa, nói: “Lát nữa nấu thành canh cho Linh m uống, kiện tỳ khai vị.”
Hứa nhị thúc gật gật đầu, thấy cháu trai liếc quýt xanh trong tay mình, trong lòng nhị thúc không hề dao động, thậm chí có chút khinh thường, nói:
“Ninh Yến cũng muốn ăn? Được, quay đầu bảo thẩm thẩm cháu cũng chuẩn bị cho cháu một bát.”
Bản thân Hứa Thất An cũng không sạch sẽ yên lặng quay đầu đi.
“Mẹ, bụng con ngạch* rồi!”
(*): từ này có cùng phát âm với từ Ngạ - mang nghĩa đói. Linh m bị ngọng.
Lúc này, Bạch Cơ trên đỉnh đầu Hứa Linh m vui vẻ chạy vào, cách thật xa thấy quýt xanh trên bàn, bước chân vui vẻ chợt khựng lại.
Nó lộ ra vẻ mặt cảnh giác, như đối mặt đại địch.
“Bụng ngạch rồi? Ăn quýt xanh lót dạ chút.”
Hứa nhị thúc vội vàng bóc quýt xanh cho con gái, khiến nước vỏ quýt văng khắp nơi, kích thích khứu giác của thẩm thẩm cùng nữ quyến trong phòng.
“Nào có ai ăn quýt xanh lót dạ!”
Hứa Thất An thầm nhủ, nhị thúc làm người đi.
Hứa nhị thúc cũng không tính thật sự để con gái ăn, dù sao mục đích của hắn đã đạt tới, lập tức gật đầu nói:
“Vậy thì vứt đi.”
Vứt rồi... Hứa Linh m yên lặng kết quả quýt xanh, bỏ vào trong miệng, sau đó sắc mặt dữ tợn nuốt xuống.
Chờ nó thật không dễ dàng gì mang quả quýt xanh đó ăn xong, Hứa nhị lang đã trở lại, trong tay xách một túi quýt xanh.
“Quýt xanh này có ngon như vậy?”
Cơ Bạch Tình nhìn chằm chằm quýt xanh trong tay Hứa nhị lang, trong mắt có hoang mang.
Nếu nhớ không lầm, Nguyên Hòe đoạn thời gian trước ngày ngày mua quýt xanh, hơn nữa ăn sạch không thừa một quả.
Cơ Bạch Tình vốn không quá để ý, hôm nay thấy Hứa Bình Chí và Hứa Tân Niên liên tiếp mua quýt xanh trở về, trong lòng liền cảm thấy kỳ quái.
Thẩm thẩm và Linh Nguyệt sớm đã thành thói quen, người trước nói:
“Quýt xanh là vị thuốc, không dễ ăn lắm, nhưng tốt đối với thân thể.”
Đây là khái niệm ba người đàn ông của Hứa gia dạy cho thẩm thẩm.
Hứa nhị lang mang túi quýt xanh đó nhét vào trong lòng em gái út, dặn:
“Nhớ phải ăn hết.”
Sau đó liền chỉ để ý mục đích bản thân ngồi xuống ở bên cạnh bàn, tiếp nhận trà nóng Lục Nga đưa lên, thấm cổ họng giải khát. Kim Liên đạo trưởng đoán không mưu mà hợp với ta. Hứa Thất An âm thầm gật đầu.
【 7: Vì sao không phải thời gian đại kiếp đến? 】
Thánh tử nói ra một phán đoán lớn mật.
【 3: Nếu là thời gian đại kiếp tiến đến, Cổ Thần sẽ hướng ta lộ ra? Ngươi đừng quên, chúng ta và Nó cũng là kẻ địch. 】
Lý Linh Tố bị thuyết phục.
Lại thảo luận vài câu đơn giản, sau khi làm định tính cho hai câu nói, Hứa Thất An “rời khỏi diễn đàn tán gẫu”, cất mảnh vỡ Địa Thư, quay đầu nhìn về phía muội muội ở bên.
Hứa Linh m như một cái bụng tham ăn, môi mấp máy, ăn bánh ngọt thơm ngát ngọt ngấy.
“Cầm bánh ngọt ra ngoài, đại ca cần một mình yên tĩnh.”
Hứa Thất An mang Tiểu Đậu Đinh đuổi ra ngoài, một mình ngồi ở bên cạnh bàn lẳng lặng tự hỏi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần về phía Tây, biến thành màu vỏ quýt.
Rốt cuộc, hắn phục hồi tinh thần, liếc đồng hồ nước ở trong góc một lần, đã là giờ Dậu ba khắc.
(giờ Dậu: 17-19 giờ)
Vừa vặn lúc này, cửa thư phòng ‘Kéttt’ mở ra, đại cung nữ của Lâm An cất bước tiến vào, nhỏ giọng nói:
“Phò mã, điện hạ gọi ngài đi đại sảnh dùng bữa.”
Hứa Thất An sắc mặt ôn hòa gật đầu, vừa đứng dậy, vừa hỏi:
“Điện hạ đâu?”
Hắn ngồi ở thư phòng một buổi chiều, Lâm An thế mà chưa tìm hắn? Là thích biến mất rồi sao?
Đại cung nữ giọng mềm mại trả lời:
“Điện hạ ở đại sảnh chơi cờ với Mộ phu nhân.”
Dì Mộ là Hứa Thất An gọi, các hạ nhân gọi Hoa Thần là Mộ phu nhân.
Vị Mộ phu nhân này tướng mạo thường thường, tuổi hơn bốn mươi, nghe nói là quả phụ, bởi vì quan hệ thân mật với chủ mẫu Hứa gia, cho nên ở nhờ trong phủ.
Người hầu trong phủ truyền lưu một ý kiến, vị Mộ phu nhân này là thân mật của Hứa Ngân la, hai người có quan hệ cá nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Gần đây Lâm An điện hạ biến đổi biện pháp tìm hiểu chi tiết Mộ phu nhân, khắp nơi phân cao thấp với nàng, chính là tin những lời đồn đãi chuyện nhảm này.
Ra khỏi thư phòng, qua hành lang, đi qua đình viện có từng đợt mùi hoa thơm, hắn đi vào nội sảnh, thấy thẩm thẩm đứng ở bên ghế cao góc nhà, tưới nước cho một bụi thanh la xanh biếc khả quan.
Thấy Hứa Linh Nguyệt cúi đầu, ngón tay búp măng cầm kim chỉ, chuyên tâm thêu hoa văn đám mây tinh xảo đẹp đẽ cho một bộ áo bào xanh.
Thấy Lâm An và Mộ Nam Chi ghé vào bên bàn cờ, sắc mặt nghiêm túc, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, đánh tám lạng nửa cân, bất phân cao thấp.
Thấy Dạ Cơ ngồi ở bên người Lâm An, mặt mỉm cười nhìn hai tên Đồng Xanh* chém giết, mà đối diện nàng là Hứa Nguyên Sương.
(*): 1 rank cấp thấp trong game LMHT
Thấy Lệ Na ngồi ở bên cạnh bàn chống cằm, chán đến chết chờ ăn cơm.
Thấy trong tay Cơ Bạch Tình cầm một quyển sách, vừa uống trà vừa đọc sách...
Hắn đứng ở nơi đó, bỗng nhiên không quá dám tới gần, sợ hãi đánh vỡ một màn hài hòa như thế, ấm áp như thế.
Lúc này, Hứa Linh Nguyệt ngẩng đầu, thấy đại ca đứng ở ngoài sảnh, mắt đẹp sáng ngời, cười tươi nói:
“Đại ca ~ “
Các nữ quyến đều trông lại, nở nụ cười, trong phút chốc quần phương tranh diễm.
Hứa Thất An bước vào nội sảnh, làm bộ nhìn không thấy Lâm An và Hoa Thần so đấu, nói:
“Mẹ đêm nay cũng ở bên này dùng bữa?”
Cơ Bạch Tình gật gật đầu:
“Đợi lát nữa Nguyên Hòe sẽ đến.”
Hứa Thất An nhìn chung quanh, nhìn về phía thẩm thẩm sau khi dùng dưỡng nhan đan, mặt trái xoan càng thêm xinh đẹp động lòng người, “Nhị thúc cùng nhị lang đâu?”
Thời gian tan ca là đầu giờ Thân*, đã sớm trôi qua mấy canh giờ.
(*): 15-17 giờ
Thẩm thẩm hiển nhiên cũng không quan tâm con trai cùng chồng, tiếp tục đùa nghịch chậu hoa yêu quý, thuận miệng đáp lại:
“Hẳn là xã giao bên ngoài đi.”
Mặc kệ là nhị lang hay Hứa Bình Chí, chức quan càng cao, địa vị càng cao, bữa ăn cũng sẽ càng nhiều.
Thẩm thẩm là cảm thấy, chỉ cần con trai và chồng không đi Giáo Phường Ti hoặc lầu xanh lêu lổng, nàng liền lười quản việc của người khác.
Đương nhiên, câu lan cũng không được, chẳng qua câu lan cấp bậc quá thấp, nam nhân Hứa gia sao có khả năng đi loại địa phương cấp thấp chỗ đó ăn chơi đàng điếm, cho nên không ở trong phạm vi cân nhắc của thẩm thẩm.
Hai thím cháu đang nói chuyện, Hứa nhị thúc đã trở lại.
Nhị thúc mặc giáp nhẹ của ngự đao vệ, hông đeo bội đao, bước chân kèm theo tiếng vảy giáp leng keng. Hắn một tay ấn đao, một tay xách một cái túi mỡ bò.
“U, đã lâu không mua quýt xanh.”
Thẩm thẩm sớm thấy lạ mà không còn lạ nữa, nói: “Lát nữa nấu thành canh cho Linh m uống, kiện tỳ khai vị.”
Hứa nhị thúc gật gật đầu, thấy cháu trai liếc quýt xanh trong tay mình, trong lòng nhị thúc không hề dao động, thậm chí có chút khinh thường, nói:
“Ninh Yến cũng muốn ăn? Được, quay đầu bảo thẩm thẩm cháu cũng chuẩn bị cho cháu một bát.”
Bản thân Hứa Thất An cũng không sạch sẽ yên lặng quay đầu đi.
“Mẹ, bụng con ngạch* rồi!”
(*): từ này có cùng phát âm với từ Ngạ - mang nghĩa đói. Linh m bị ngọng.
Lúc này, Bạch Cơ trên đỉnh đầu Hứa Linh m vui vẻ chạy vào, cách thật xa thấy quýt xanh trên bàn, bước chân vui vẻ chợt khựng lại.
Nó lộ ra vẻ mặt cảnh giác, như đối mặt đại địch.
“Bụng ngạch rồi? Ăn quýt xanh lót dạ chút.”
Hứa nhị thúc vội vàng bóc quýt xanh cho con gái, khiến nước vỏ quýt văng khắp nơi, kích thích khứu giác của thẩm thẩm cùng nữ quyến trong phòng.
“Nào có ai ăn quýt xanh lót dạ!”
Hứa Thất An thầm nhủ, nhị thúc làm người đi.
Hứa nhị thúc cũng không tính thật sự để con gái ăn, dù sao mục đích của hắn đã đạt tới, lập tức gật đầu nói:
“Vậy thì vứt đi.”
Vứt rồi... Hứa Linh m yên lặng kết quả quýt xanh, bỏ vào trong miệng, sau đó sắc mặt dữ tợn nuốt xuống.
Chờ nó thật không dễ dàng gì mang quả quýt xanh đó ăn xong, Hứa nhị lang đã trở lại, trong tay xách một túi quýt xanh.
“Quýt xanh này có ngon như vậy?”
Cơ Bạch Tình nhìn chằm chằm quýt xanh trong tay Hứa nhị lang, trong mắt có hoang mang.
Nếu nhớ không lầm, Nguyên Hòe đoạn thời gian trước ngày ngày mua quýt xanh, hơn nữa ăn sạch không thừa một quả.
Cơ Bạch Tình vốn không quá để ý, hôm nay thấy Hứa Bình Chí và Hứa Tân Niên liên tiếp mua quýt xanh trở về, trong lòng liền cảm thấy kỳ quái.
Thẩm thẩm và Linh Nguyệt sớm đã thành thói quen, người trước nói:
“Quýt xanh là vị thuốc, không dễ ăn lắm, nhưng tốt đối với thân thể.”
Đây là khái niệm ba người đàn ông của Hứa gia dạy cho thẩm thẩm.
Hứa nhị lang mang túi quýt xanh đó nhét vào trong lòng em gái út, dặn:
“Nhớ phải ăn hết.”
Sau đó liền chỉ để ý mục đích bản thân ngồi xuống ở bên cạnh bàn, tiếp nhận trà nóng Lục Nga đưa lên, thấm cổ họng giải khát.