Một lần này, là một tiếng nổ vang “Ầm” kinh thiên động địa, trong nhiều tầng ánh sáng vàng chồng chất nổ tung, bức tường ánh sáng vàng bao phủ toàn bộ A Lan Đà kia hoàn toàn sụp xuống, tan rã thành cơn bão năng lượng thuần túy.
Trước các nơi đại điện, thiền sư ngã xuống từng mảng, bọn họ chết vô thanh vô tức, ở trong trạng thái nhập định bị chấn nát lục phủ ngũ tạng, đoạn tuyệt sinh cơ.
Thiền sư tu vi cao thâm bị cứng rắn từ trong nhập định “đánh tỉnh”, máu tươi điên cuồng phun ra, hoặc mờ mịt hoặc kinh hãi nhìn chung quanh, không biết đã xảy ra cái gì.
Thiền sư một khi ngồi thiền nhập định, sẽ tiến vào cảnh giới vong ngã, không biết nóng lạnh, chẳng phân biệt được năm tháng.
“Cái này, cái này...”
Chờ sau khi nhìn thấy thảm trạng trước mắt, phát hiện chỉ có bộ phận nhỏ thiền sư tu vi cao thâm sống sót, thiền sư tầng trung tầng thấp chết hết, bỏ mình ở trong nhập định.
“Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy?!”
“Chết sạch, đệ tử của ta chết sạch rồi?”
“Cái này, cái này... Ngàn năm qua, Phật môn thánh sơn ta chưa bao giờ có quang cảnh thảm thiết như thế, dù là năm đó Tu La vương lên núi, cũng bị Phật Đà trấn áp ở Trấn Ma giản.”
Các lão thiền sư vừa kinh vừa giận, ngã ngồi xuống đất, vô cùng đau đớn, không thể tiếp nhận một màn trước mắt.
“Tấn công thánh sơn ta rốt cuộc là thế lực nào?”
Một vị trưởng lão râu trắng rủ xuống ở ngực, chòm râu nhuộm vết máu dinh dính, nắm chặt hai tay khô gầy, cái trán nổi gân xanh, ôm nỗi hận hỏi ra vấn đề này.
Võ tăng bên cạnh vừa chiếu cố người bị thương, vừa đau đớn kịch liệt đáp lại:
“Là một quái vật, quái vật cả người đen sì, nắm giữ Kim Cương pháp tướng.”
Cả người đen sì, nắm giữ “Kim Cương pháp tướng”? Các thiền sư bối phận cao nhìn nhìn lẫn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được mờ mịt.
Vị lão tăng râu trắng rủ xuống đến ngực kia khẽ biến sắc, tựa như nghĩ tới cái gì, nhưng chưa giải thích, hỏi ngược lại:
“Ngoài hắn, còn, còn có ai?”
Võ tăng xung quanh nghe vậy, đều nhìn về phía đỉnh núi chủ điện.
“Đại Phụng Hứa Ngân la.”
“Võ phu mới vào nhất phẩm của Đại Phụng.”
Các võ tăng đều mở miệng.
Hứa Thất An, nhất phẩm võ phu... Các tăng nhân nhìn nhau, tạm thời không ai nói chuyện.
Cách một lát, lão thiền sư vô cùng đau đớn nói:
“Hắn trở về trả thù rồi, hắn trở về trả thù rồi. Lão nạp biết ngay mà, lúc trước hoặc là không tiếc tất cả trả giá giết hắn, hoặc là không tiếc tất cả trả giá mang hắn thu vào Phật môn. Hôm nay ngược lại rồi, sau khi hắn tấn thăng nhất phẩm, trả thù đầu tiên chính là Phật môn ta.”
Các võ tăng cùng thiền sư đều trầm mặc.
Thân là tăng nhân đích hệ A Lan Đà, ân ân oán oán của môn phái nhà mình cùng “Phật tử”, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu.
Phật môn liên tiếp tính cưỡng ép độ Phật tử, lại bởi vì tranh chấp đại tiểu thừa Phật pháp, thái độ của cao tầng vẫn luôn ái muội. Dẫn tới chưa hoàn toàn hạ quyết tâm.
Cái này tạo thành tuy mấy lần phái La Hán, Kim Cương cưỡng ép độ hóa, nhưng chưa ôm tín niệm không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Lúc ấy trong A Lan Đà liền có không ít tăng nhân vạch ra, nếu tình thế bắt buộc đối với Phật tử, như vậy các Bồ Tát nên ôm thái độ không tiếc trở mặt cùng Giám chính hướng tới Trung Nguyên, mạnh mẽ độ hóa.
Bây giờ, di chứng đến rồi.
Vị Phật tử Trung Nguyên khai sáng chúng sinh đều có thể thành Phật kia, hôm nay tấn thăng nhất phẩm võ phu, đến tìm Phật môn thanh toán rồi.
...
“Chiến lực thật đáng sợ.”
Kim Liên đạo trưởng từ đáy lòng tán thưởng một câu.
Thần Thù không nói nữa, Hứa Ninh Yến mới vừa rồi bùng nổ ra lực lượng, trong các hệ thống lớn, không có bất cứ một vị nhất phẩm nào có thể mạnh mẽ tiếp được.
Nói không khoa trương, bài trừ nửa bước Võ Thần cùng các đại siêu phẩm, Hứa Ninh Yến hẳn là người chiến lực mạnh nhất đương thời.
Ừm, ngoại trừ “Hoang” kia mang theo Giám chính xa chạy cao bay.
Ở lúc đám người A Tô La, Lý Diệu Chân cảm khái võ phu bạo lực, phía trước chủ điện, Hứa Thất An tay cầm Trấn Quốc Kiếm, ngạo nghễ mà đứng, một mình đối mặt ba vị nhất phẩm Bồ Tát, trong lòng cũng không lãnh khốc và bình tĩnh giống hắn mặt ngoài.
Thần Thù nhanh lên, một mình ta tỷ lệ đại khái không xử lý được ba vị Bồ Tát, hơn nữa ta bây giờ cảm giác thân thể bị vét sạch... Hứa Thất An sắc mặt lạnh lùng, đồng thời ở trong lòng yên lặng cầu nguyện một câu.
Sau khi phá vỡ đại trận phòng ngự, hắn liền lập tức dừng Huyết Tế, như vậy có thể hữu hiệu giữ lại thể lực, yếu bớt di chứng, nhưng cảm giác hơi mỏi mệt vẫn theo đó mà đến, khiến hắn nhớ tới suy yếu đã lâu rồi, sau khi thiên kim tan hết*.
(*): ám chỉ việc vừa có quan hệ nam nữ xong
“Các võ tăng nghe lệnh, mau mang thiền sư vào chỗ sâu trong A Lan Đà tị nạn.”
Dây thanh Quảng Hiền chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, quanh quẩn ở trên không A Lan Đà.
Phía trước chủ điện sụp xuống, Già La Thụ Bồ Tát dáng người ngang tàng, đứng thẳng, ánh mắt nhìn Hứa Ninh Yến tràn ngập ngưng trọng.
Bồ Tát Lưu Ly mặt ngọc tóc đen như thác khẽ nhíu lại lông mày lá liễu tinh xảo, đứng ở bên phải Già La Thụ, bên trái là thiếu niên tăng nhân Quảng Hiền môi hồng răng trắng.
Ba vị Bồ Tát chưa lập tức ra tay, bị Hứa Ngân la mặt ngoài vững như lão cẩu, trong lòng hoảng hốt chấn nhiếp rồi.
“Ngươi cuối cùng vẫn đi đến một bước này.”
Quảng Hiền Bồ Tát thản nhiên nói.
“Có từng hối hận không?”
Hứa Thất An giật giật khóe miệng, cho ra một nụ cười trào phúng.
Quảng Hiền Bồ Tát giọng điệu bình tĩnh như trước:
“Đã đến A Lan Đà, vậy thì đừng nghĩ rời khỏi nữa.”
Ánh mắt hắn nhìn phía đám người Lý Diệu Chân nơi xa, thản nhiên nói:
“Bọn họ cũng tương tự.”
Trong dư âm, một bóng ma che cả bầu trời từ phía sau ba vị Bồ Tát dâng lên.
Thần Thù to lớn vô cùng không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau bọn họ, mười hai đôi cánh tay mở ra, tựa như cây bắt ruồi mở ra răng nanh, muốn mang các Bồ Tát cắn nuốt.
Một màn này, khiến Hứa Thất An nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trong phù đồ bảo tháp —— Chỗ cao trong sương mù, Thần Thù lạnh lùng quan sát các Bồ Tát Phật môn, làm bộ dạng chọn người mà cắn nuốt.
Không có do dự, hắn lập tức bành trướng cơ bắp, để máu tươi hóa thành dòng lũ mùa xuân, cọ rửa mạch máu, thi triển huyết tế thuật.
Cùng Thần Thù một trước một sau, giáp công Già La Thụ.
Hợp sức hai vị tuyệt thế võ phu, giết Già La Thụ trước. Đây là kế hoạch đã định sẵn trước khi khai chiến. Một lần này, là một tiếng nổ vang “Ầm” kinh thiên động địa, trong nhiều tầng ánh sáng vàng chồng chất nổ tung, bức tường ánh sáng vàng bao phủ toàn bộ A Lan Đà kia hoàn toàn sụp xuống, tan rã thành cơn bão năng lượng thuần túy.
Trước các nơi đại điện, thiền sư ngã xuống từng mảng, bọn họ chết vô thanh vô tức, ở trong trạng thái nhập định bị chấn nát lục phủ ngũ tạng, đoạn tuyệt sinh cơ.
Thiền sư tu vi cao thâm bị cứng rắn từ trong nhập định “đánh tỉnh”, máu tươi điên cuồng phun ra, hoặc mờ mịt hoặc kinh hãi nhìn chung quanh, không biết đã xảy ra cái gì.
Thiền sư một khi ngồi thiền nhập định, sẽ tiến vào cảnh giới vong ngã, không biết nóng lạnh, chẳng phân biệt được năm tháng.
“Cái này, cái này...”
Chờ sau khi nhìn thấy thảm trạng trước mắt, phát hiện chỉ có bộ phận nhỏ thiền sư tu vi cao thâm sống sót, thiền sư tầng trung tầng thấp chết hết, bỏ mình ở trong nhập định.
“Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy?!”
“Chết sạch, đệ tử của ta chết sạch rồi?”
“Cái này, cái này... Ngàn năm qua, Phật môn thánh sơn ta chưa bao giờ có quang cảnh thảm thiết như thế, dù là năm đó Tu La vương lên núi, cũng bị Phật Đà trấn áp ở Trấn Ma giản.”
Các lão thiền sư vừa kinh vừa giận, ngã ngồi xuống đất, vô cùng đau đớn, không thể tiếp nhận một màn trước mắt.
“Tấn công thánh sơn ta rốt cuộc là thế lực nào?”
Một vị trưởng lão râu trắng rủ xuống ở ngực, chòm râu nhuộm vết máu dinh dính, nắm chặt hai tay khô gầy, cái trán nổi gân xanh, ôm nỗi hận hỏi ra vấn đề này.
Võ tăng bên cạnh vừa chiếu cố người bị thương, vừa đau đớn kịch liệt đáp lại:
“Là một quái vật, quái vật cả người đen sì, nắm giữ Kim Cương pháp tướng.”
Cả người đen sì, nắm giữ “Kim Cương pháp tướng”? Các thiền sư bối phận cao nhìn nhìn lẫn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được mờ mịt.
Vị lão tăng râu trắng rủ xuống đến ngực kia khẽ biến sắc, tựa như nghĩ tới cái gì, nhưng chưa giải thích, hỏi ngược lại:
“Ngoài hắn, còn, còn có ai?”
Võ tăng xung quanh nghe vậy, đều nhìn về phía đỉnh núi chủ điện.
“Đại Phụng Hứa Ngân la.”
“Võ phu mới vào nhất phẩm của Đại Phụng.”
Các võ tăng đều mở miệng.
Hứa Thất An, nhất phẩm võ phu... Các tăng nhân nhìn nhau, tạm thời không ai nói chuyện.
Cách một lát, lão thiền sư vô cùng đau đớn nói:
“Hắn trở về trả thù rồi, hắn trở về trả thù rồi. Lão nạp biết ngay mà, lúc trước hoặc là không tiếc tất cả trả giá giết hắn, hoặc là không tiếc tất cả trả giá mang hắn thu vào Phật môn. Hôm nay ngược lại rồi, sau khi hắn tấn thăng nhất phẩm, trả thù đầu tiên chính là Phật môn ta.”
Các võ tăng cùng thiền sư đều trầm mặc.
Thân là tăng nhân đích hệ A Lan Đà, ân ân oán oán của môn phái nhà mình cùng “Phật tử”, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu.
Phật môn liên tiếp tính cưỡng ép độ Phật tử, lại bởi vì tranh chấp đại tiểu thừa Phật pháp, thái độ của cao tầng vẫn luôn ái muội. Dẫn tới chưa hoàn toàn hạ quyết tâm.
Cái này tạo thành tuy mấy lần phái La Hán, Kim Cương cưỡng ép độ hóa, nhưng chưa ôm tín niệm không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Lúc ấy trong A Lan Đà liền có không ít tăng nhân vạch ra, nếu tình thế bắt buộc đối với Phật tử, như vậy các Bồ Tát nên ôm thái độ không tiếc trở mặt cùng Giám chính hướng tới Trung Nguyên, mạnh mẽ độ hóa.
Bây giờ, di chứng đến rồi.
Vị Phật tử Trung Nguyên khai sáng chúng sinh đều có thể thành Phật kia, hôm nay tấn thăng nhất phẩm võ phu, đến tìm Phật môn thanh toán rồi.
...
“Chiến lực thật đáng sợ.”
Kim Liên đạo trưởng từ đáy lòng tán thưởng một câu.
Thần Thù không nói nữa, Hứa Ninh Yến mới vừa rồi bùng nổ ra lực lượng, trong các hệ thống lớn, không có bất cứ một vị nhất phẩm nào có thể mạnh mẽ tiếp được.
Nói không khoa trương, bài trừ nửa bước Võ Thần cùng các đại siêu phẩm, Hứa Ninh Yến hẳn là người chiến lực mạnh nhất đương thời.
Ừm, ngoại trừ “Hoang” kia mang theo Giám chính xa chạy cao bay.
Ở lúc đám người A Tô La, Lý Diệu Chân cảm khái võ phu bạo lực, phía trước chủ điện, Hứa Thất An tay cầm Trấn Quốc Kiếm, ngạo nghễ mà đứng, một mình đối mặt ba vị nhất phẩm Bồ Tát, trong lòng cũng không lãnh khốc và bình tĩnh giống hắn mặt ngoài.
Thần Thù nhanh lên, một mình ta tỷ lệ đại khái không xử lý được ba vị Bồ Tát, hơn nữa ta bây giờ cảm giác thân thể bị vét sạch... Hứa Thất An sắc mặt lạnh lùng, đồng thời ở trong lòng yên lặng cầu nguyện một câu.
Sau khi phá vỡ đại trận phòng ngự, hắn liền lập tức dừng Huyết Tế, như vậy có thể hữu hiệu giữ lại thể lực, yếu bớt di chứng, nhưng cảm giác hơi mỏi mệt vẫn theo đó mà đến, khiến hắn nhớ tới suy yếu đã lâu rồi, sau khi thiên kim tan hết*.
(*): ám chỉ việc vừa có quan hệ nam nữ xong
“Các võ tăng nghe lệnh, mau mang thiền sư vào chỗ sâu trong A Lan Đà tị nạn.”
Dây thanh Quảng Hiền chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, quanh quẩn ở trên không A Lan Đà.
Phía trước chủ điện sụp xuống, Già La Thụ Bồ Tát dáng người ngang tàng, đứng thẳng, ánh mắt nhìn Hứa Ninh Yến tràn ngập ngưng trọng.
Bồ Tát Lưu Ly mặt ngọc tóc đen như thác khẽ nhíu lại lông mày lá liễu tinh xảo, đứng ở bên phải Già La Thụ, bên trái là thiếu niên tăng nhân Quảng Hiền môi hồng răng trắng.
Ba vị Bồ Tát chưa lập tức ra tay, bị Hứa Ngân la mặt ngoài vững như lão cẩu, trong lòng hoảng hốt chấn nhiếp rồi.
“Ngươi cuối cùng vẫn đi đến một bước này.”
Quảng Hiền Bồ Tát thản nhiên nói.
“Có từng hối hận không?”
Hứa Thất An giật giật khóe miệng, cho ra một nụ cười trào phúng.
Quảng Hiền Bồ Tát giọng điệu bình tĩnh như trước:
“Đã đến A Lan Đà, vậy thì đừng nghĩ rời khỏi nữa.”
Ánh mắt hắn nhìn phía đám người Lý Diệu Chân nơi xa, thản nhiên nói:
“Bọn họ cũng tương tự.”
Trong dư âm, một bóng ma che cả bầu trời từ phía sau ba vị Bồ Tát dâng lên.
Thần Thù to lớn vô cùng không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau bọn họ, mười hai đôi cánh tay mở ra, tựa như cây bắt ruồi mở ra răng nanh, muốn mang các Bồ Tát cắn nuốt.
Một màn này, khiến Hứa Thất An nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trong phù đồ bảo tháp —— Chỗ cao trong sương mù, Thần Thù lạnh lùng quan sát các Bồ Tát Phật môn, làm bộ dạng chọn người mà cắn nuốt.
Không có do dự, hắn lập tức bành trướng cơ bắp, để máu tươi hóa thành dòng lũ mùa xuân, cọ rửa mạch máu, thi triển huyết tế thuật.
Cùng Thần Thù một trước một sau, giáp công Già La Thụ.
Hợp sức hai vị tuyệt thế võ phu, giết Già La Thụ trước. Đây là kế hoạch đã định sẵn trước khi khai chiến.