Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1891: Khúc nhạc dạo (3)



Thủ đoạn của thuật sĩ nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, thần thông của Thiên Mệnh Sư là thăm dò tương lai, như vậy thủ đoạn phá địch của Giám chính thật ra cũng không nhiều.

Mèo mướp quơ quơ cái đuôi, nói:

“Đổi mà nói, chỉ cần có được chiến lực của Giám chính lúc ấy, thì có thể phá vỡ lĩnh vực vô sắc của Lưu Ly.”

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Hứa Thất An.

Mèo mướp lắc đầu:

“Chiến lực lúc Hứa Ninh Yến điều động lực lượng chúng sinh đã vượt qua Giám chính, nhưng nếu là ở Tây Vực, vẫn là kém chút.”

Nghe vậy, mọi người bên cạnh bàn mặt co mày cáu.

Lưu Ly Bồ Tát phi thường khó giải quyết, là tồn tại có thể thật sự uy hiếp đến sinh mệnh bọn họ.

Ở đây trừ A Tô La cùng Hứa Thất An, Siêu Phàm khác đều có nguy hiểm tính mạng.

Lúc này, Hứa Thất An chậm rãi nói:

“Nếu phối hợp Trấn Quốc Kiếm, ta hẳn là có thể đánh vỡ vô sắc lĩnh vực của Lưu Ly Bồ Tát.”

Mọi người kinh ngạc.

A Tô La có chút khó có thể tin:

“Tu vi ngươi tinh tiến nhanh như vậy?”

Hắn không tin Hứa Ninh Yến sau khi bước vào nhất phẩm, còn có thể tiếp tục hát vang tiến mạnh, điều đó không có khả năng.

Quái vật sao? Cho dù quốc vận thêm thân, cũng không có khả năng khoa trương như thế chứ... Đám người Sở Nguyên Chẩn líu lưỡi một trận.

“Cũng không phải!” Hứa Thất An giải thích: “Thất Tuyệt Cổ của ta đã tấn thăng Siêu Phàm, ‘Huyết Tế’ của Lực Cổ có thể khiến ta ở trong khoảng thời gian ngắn tăng lên chiến lực, phối hợp Trấn Quốc Kiếm, chiến lực hẳn là sẽ không kém Giám chính lúc đó.”

Thiếu chút nữa quên tiểu tử này còn biết cổ thuật... Trong lòng A Tô La dễ chịu hơn nhiều.

Thất Tuyệt Cổ sẽ có tai hoạ ngầm không, tìm cơ hội nhắc nhở hắn một phen... Lý Diệu Chân càng lo lắng Thất Tuyệt Cổ vật phẩm bắt nguồn từ Cổ Thần này sẽ mang đến nguy hiểm cắn trả.

Mèo mướp đạo trưởng mang theo vài phần chờ mong, nói:

“Có lẽ, lần này có thể hoàn toàn điều tra rõ quan hệ của Phật Đà cùng Thần Thù.”

Nghe đến đó, thành viên Thiên Địa hội đều có chút chờ mong, bọn họ sắp vạch trần cái khăn che mặt thần bí của một vị siêu phẩm.

Sau khi bàn bạc thêm nửa khắc đồng hồ, Miêu Hữu Phương bắt lấy cơ hội, đưa ra nghi ngờ:

“Có khả năng, Siêu Phàm của Vu Thần giáo sẽ mai phục ở Tây Vực hay không? Chúng ta cho rằng đoán được kế hoạch của bọn họ, kết quả bọn họ đoán được chúng ta đoán được kế hoạch của bọn họ.”

Không có ai nói chuyện.

“Sẽ không!” Hứa Thất An đánh vỡ sự im lặng, thay đệ tử vãn hồi sự tôn trọng*, nói:

(*): nguyên văn là vãn tôn, là 1 từ hay dùng trên mạng, thường nói về tình huống 1 ai đăng bài trên mạng xã hội mà lâu không có ai bình luận, cảm xúc gì, có người sẽ đứng ra tương tác để người đó đỡ cảm thấy xấu hổ

“Vu Thần giáo và Phật môn đều mơ ước Trung Nguyên, là quan hệ cạnh tranh với nhau, một khi đi Tây Vực, ai có thể cam đoan Phật môn không ra tay với Vu Thần giáo? Phải biết, Phật Đà đã sớm giãy thoát phong ấn, y là có thể ra tay, mà Vu Thần lại ngoài tầm tay với.

“Tát Luân A Cổ sẽ bắt lấy cơ hội trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi ra tay đối phó Đại Phụng, nhưng sẽ tuyệt đối không vì giết chúng ta mà bí quá hoá liều.”

Miêu Hữu Phương nhìn quanh một vòng, thấy mọi người sắc mặt như thường, liền biết đám người này đã sớm nghĩ đến một điểm này.

Ta vẫn là không đủ thông minh... Miêu Hữu Phương hổ thẹn một giây.

“Tôn sư huynh, có biện pháp nào có thể tinh luyện ra tinh túy của nhất phẩm cao thủ không?” Hứa Thất An đột nhiên hỏi.

Viên hộ pháp ở bên đọc tâm, phiên dịch, nói:

“Ta chỉ biết trận pháp luyện Huyết Đan, nhưng cái này không thể luyện ra tinh hoa máu thịt của nhất phẩm, ngươi là tính...”

Mọi người bên cạnh bàn nhíu mày, nhìn Hứa Ninh Yến, trong lòng dâng lên một phán đoán lớn mật.

Hứa Thất An gật đầu:

“Ta tính thừa dịp cơ hội này, chém giết Già La Thụ, tinh luyện tinh hoa máu thịt của hắn, bước vào nhất phẩm trung kỳ.

“Đương nhiên, đây không phải mục tiêu chủ yếu, không cần cưỡng cầu. Già La Thụ phòng ngự quá mức đáng sợ, chúng ta có thể đánh bại hắn, lại chưa chắc có thể giết hắn. Huống hồ ngươi cũng nói, thủ đoạn luyện chế Huyết Đan không luyện ra được tinh hoa máu thịt của cao thủ nhất phẩm.”

Đây là phương thức tấn thăng nhất phẩm trung kỳ nhanh nhất Cửu Vĩ Hồ thay hắn từ Thần Thù nơi đó tìm hiểu được. Già La Thụ đi là hệ thống thiền sư, võ tăng song tu, bản thân tính là nửa võ phu, vừa vặn phù hợp với Hứa Thất An.

Nhưng thô lỗ nuốt sống máu thịt, tinh hoa có thể hấp thu có hạn, không đủ để chống đỡ hắn tấn thăng đến nhất phẩm trung kỳ.

Dương Thiên Huyễn tức giận nói:

“Ngu xuẩn!

“Loại chuyện động não này giao cho Tống Khanh là được, cho hắn một cái cơ hội tinh luyện tinh hoa máu thịt nhất phẩm, hắn sẽ vui vẻ bảy ngày bảy đêm không chợp mắt, nghiên cứu ra một bộ phương án.

“Nếu Tống Khanh cũng không có cách nào, vậy không cần cân nhắc nữa.”

Đúng vậy, còn có Tống Khanh tên quỷ tài này, thuật luyện kim lĩnh vực sinh vật, là hắn chuyên nghiệp... Mắt Hứa Thất An sáng lên.

Các đệ tử này của Giám chính, tuy mỗi tên đều là quái thai, nhưng quả thật rất hữu dụng... Trong lòng mọi người cảm khái.

Hứa Thất An hạ kết luận cho buổi nói chuyện này:

“Như vậy, hôm nay dừng ở đây, hai ngày sau hội hợp ở Ti Thiên Giám, tấn công A Lan Đà.”

Sau khi bàn bạc kết thúc, mọi người tính rời khỏi.

Lý Diệu Chân hồ nghi nói:

“Các ngươi sẽ không lại đến chứ.”

“Không có...” Mọi người liên tục xua tay:

“Chúng ta không phải người nhàm chán như vậy, lúc trước chỉ là quan tâm tình cảnh của ngươi mà thôi.”

Lý Diệu Chân nhìn trái nhìn phải, vẫn không quá tín nhiệm tiết tháo của thành viên Thiên Địa hội, nói:

“Các ngươi đi trước, ta một người cuối cùng.”

Hứa Thất An vừa gật đầu, vừa nói:

“Diệu Chân, ta thay ngươi giám sát, ta dẫn bọn họ đi cùng.”

Ngươi không đáng nhất... Lý Diệu Chân thản nhiên nói:

“Làm phiền Hứa Ngân la rồi.”

Thân thể Hứa Thất An bành trướng ra, hóa thành một “tấm màn bóng ma” bao phủ mọi người, cuốn theo đám người mèo mướp A Tô La biến mất ở trong phòng.

Lý Diệu Chân không đi, ngồi ở bên cạnh bàn uống một chén trà nhỏ, thấy trước sau không có ai quay về, lúc này mới an tâm rời khỏi.

Đại khái ở sau khi nàng đi nửa khắc đồng hồ, trong bóng tối gầm bàn, một cái “bóng ma” to lớn bành trướng, cả đám nhân mã quay trở về.

Viên hộ pháp trợn mắt há hốc mồm.

Hứa Thất An chà chà tay:

“Nói mau nói mau, Diệu Chân khi nhập ma trong lòng nghĩ là cái gì?”

“Đúng vậy đúng vậy, ta rất muốn biết Phi Yến nữ hiệp sau khi nhập ma trong lòng sẽ nghĩ những gì.” Miêu Hữu Phương phụ họa. Thủ đoạn của thuật sĩ nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, thần thông của Thiên Mệnh Sư là thăm dò tương lai, như vậy thủ đoạn phá địch của Giám chính thật ra cũng không nhiều.

Mèo mướp quơ quơ cái đuôi, nói:

“Đổi mà nói, chỉ cần có được chiến lực của Giám chính lúc ấy, thì có thể phá vỡ lĩnh vực vô sắc của Lưu Ly.”

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Hứa Thất An.

Mèo mướp lắc đầu:

“Chiến lực lúc Hứa Ninh Yến điều động lực lượng chúng sinh đã vượt qua Giám chính, nhưng nếu là ở Tây Vực, vẫn là kém chút.”

Nghe vậy, mọi người bên cạnh bàn mặt co mày cáu.

Lưu Ly Bồ Tát phi thường khó giải quyết, là tồn tại có thể thật sự uy hiếp đến sinh mệnh bọn họ.

Ở đây trừ A Tô La cùng Hứa Thất An, Siêu Phàm khác đều có nguy hiểm tính mạng.

Lúc này, Hứa Thất An chậm rãi nói:

“Nếu phối hợp Trấn Quốc Kiếm, ta hẳn là có thể đánh vỡ vô sắc lĩnh vực của Lưu Ly Bồ Tát.”

Mọi người kinh ngạc.

A Tô La có chút khó có thể tin:

“Tu vi ngươi tinh tiến nhanh như vậy?”

Hắn không tin Hứa Ninh Yến sau khi bước vào nhất phẩm, còn có thể tiếp tục hát vang tiến mạnh, điều đó không có khả năng.

Quái vật sao? Cho dù quốc vận thêm thân, cũng không có khả năng khoa trương như thế chứ... Đám người Sở Nguyên Chẩn líu lưỡi một trận.

“Cũng không phải!” Hứa Thất An giải thích: “Thất Tuyệt Cổ của ta đã tấn thăng Siêu Phàm, ‘Huyết Tế’ của Lực Cổ có thể khiến ta ở trong khoảng thời gian ngắn tăng lên chiến lực, phối hợp Trấn Quốc Kiếm, chiến lực hẳn là sẽ không kém Giám chính lúc đó.”

Thiếu chút nữa quên tiểu tử này còn biết cổ thuật... Trong lòng A Tô La dễ chịu hơn nhiều.

Thất Tuyệt Cổ sẽ có tai hoạ ngầm không, tìm cơ hội nhắc nhở hắn một phen... Lý Diệu Chân càng lo lắng Thất Tuyệt Cổ vật phẩm bắt nguồn từ Cổ Thần này sẽ mang đến nguy hiểm cắn trả.

Mèo mướp đạo trưởng mang theo vài phần chờ mong, nói:

“Có lẽ, lần này có thể hoàn toàn điều tra rõ quan hệ của Phật Đà cùng Thần Thù.”

Nghe đến đó, thành viên Thiên Địa hội đều có chút chờ mong, bọn họ sắp vạch trần cái khăn che mặt thần bí của một vị siêu phẩm.

Sau khi bàn bạc thêm nửa khắc đồng hồ, Miêu Hữu Phương bắt lấy cơ hội, đưa ra nghi ngờ:

“Có khả năng, Siêu Phàm của Vu Thần giáo sẽ mai phục ở Tây Vực hay không? Chúng ta cho rằng đoán được kế hoạch của bọn họ, kết quả bọn họ đoán được chúng ta đoán được kế hoạch của bọn họ.”

Không có ai nói chuyện.

“Sẽ không!” Hứa Thất An đánh vỡ sự im lặng, thay đệ tử vãn hồi sự tôn trọng*, nói:

(*): nguyên văn là vãn tôn, là 1 từ hay dùng trên mạng, thường nói về tình huống 1 ai đăng bài trên mạng xã hội mà lâu không có ai bình luận, cảm xúc gì, có người sẽ đứng ra tương tác để người đó đỡ cảm thấy xấu hổ

“Vu Thần giáo và Phật môn đều mơ ước Trung Nguyên, là quan hệ cạnh tranh với nhau, một khi đi Tây Vực, ai có thể cam đoan Phật môn không ra tay với Vu Thần giáo? Phải biết, Phật Đà đã sớm giãy thoát phong ấn, y là có thể ra tay, mà Vu Thần lại ngoài tầm tay với.

“Tát Luân A Cổ sẽ bắt lấy cơ hội trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi ra tay đối phó Đại Phụng, nhưng sẽ tuyệt đối không vì giết chúng ta mà bí quá hoá liều.”

Miêu Hữu Phương nhìn quanh một vòng, thấy mọi người sắc mặt như thường, liền biết đám người này đã sớm nghĩ đến một điểm này.

Ta vẫn là không đủ thông minh... Miêu Hữu Phương hổ thẹn một giây.

“Tôn sư huynh, có biện pháp nào có thể tinh luyện ra tinh túy của nhất phẩm cao thủ không?” Hứa Thất An đột nhiên hỏi.

Viên hộ pháp ở bên đọc tâm, phiên dịch, nói:

“Ta chỉ biết trận pháp luyện Huyết Đan, nhưng cái này không thể luyện ra tinh hoa máu thịt của nhất phẩm, ngươi là tính...”

Mọi người bên cạnh bàn nhíu mày, nhìn Hứa Ninh Yến, trong lòng dâng lên một phán đoán lớn mật.

Hứa Thất An gật đầu:

“Ta tính thừa dịp cơ hội này, chém giết Già La Thụ, tinh luyện tinh hoa máu thịt của hắn, bước vào nhất phẩm trung kỳ.

“Đương nhiên, đây không phải mục tiêu chủ yếu, không cần cưỡng cầu. Già La Thụ phòng ngự quá mức đáng sợ, chúng ta có thể đánh bại hắn, lại chưa chắc có thể giết hắn. Huống hồ ngươi cũng nói, thủ đoạn luyện chế Huyết Đan không luyện ra được tinh hoa máu thịt của cao thủ nhất phẩm.”

Đây là phương thức tấn thăng nhất phẩm trung kỳ nhanh nhất Cửu Vĩ Hồ thay hắn từ Thần Thù nơi đó tìm hiểu được. Già La Thụ đi là hệ thống thiền sư, võ tăng song tu, bản thân tính là nửa võ phu, vừa vặn phù hợp với Hứa Thất An.

Nhưng thô lỗ nuốt sống máu thịt, tinh hoa có thể hấp thu có hạn, không đủ để chống đỡ hắn tấn thăng đến nhất phẩm trung kỳ.

Dương Thiên Huyễn tức giận nói:

“Ngu xuẩn!

“Loại chuyện động não này giao cho Tống Khanh là được, cho hắn một cái cơ hội tinh luyện tinh hoa máu thịt nhất phẩm, hắn sẽ vui vẻ bảy ngày bảy đêm không chợp mắt, nghiên cứu ra một bộ phương án.

“Nếu Tống Khanh cũng không có cách nào, vậy không cần cân nhắc nữa.”

Đúng vậy, còn có Tống Khanh tên quỷ tài này, thuật luyện kim lĩnh vực sinh vật, là hắn chuyên nghiệp... Mắt Hứa Thất An sáng lên.

Các đệ tử này của Giám chính, tuy mỗi tên đều là quái thai, nhưng quả thật rất hữu dụng... Trong lòng mọi người cảm khái.

Hứa Thất An hạ kết luận cho buổi nói chuyện này:

“Như vậy, hôm nay dừng ở đây, hai ngày sau hội hợp ở Ti Thiên Giám, tấn công A Lan Đà.”

Sau khi bàn bạc kết thúc, mọi người tính rời khỏi.

Lý Diệu Chân hồ nghi nói:

“Các ngươi sẽ không lại đến chứ.”

“Không có...” Mọi người liên tục xua tay:

“Chúng ta không phải người nhàm chán như vậy, lúc trước chỉ là quan tâm tình cảnh của ngươi mà thôi.”

Lý Diệu Chân nhìn trái nhìn phải, vẫn không quá tín nhiệm tiết tháo của thành viên Thiên Địa hội, nói:

“Các ngươi đi trước, ta một người cuối cùng.”

Hứa Thất An vừa gật đầu, vừa nói:

“Diệu Chân, ta thay ngươi giám sát, ta dẫn bọn họ đi cùng.”

Ngươi không đáng nhất... Lý Diệu Chân thản nhiên nói:

“Làm phiền Hứa Ngân la rồi.”

Thân thể Hứa Thất An bành trướng ra, hóa thành một “tấm màn bóng ma” bao phủ mọi người, cuốn theo đám người mèo mướp A Tô La biến mất ở trong phòng.

Lý Diệu Chân không đi, ngồi ở bên cạnh bàn uống một chén trà nhỏ, thấy trước sau không có ai quay về, lúc này mới an tâm rời khỏi.

Đại khái ở sau khi nàng đi nửa khắc đồng hồ, trong bóng tối gầm bàn, một cái “bóng ma” to lớn bành trướng, cả đám nhân mã quay trở về.

Viên hộ pháp trợn mắt há hốc mồm.

Hứa Thất An chà chà tay:

“Nói mau nói mau, Diệu Chân khi nhập ma trong lòng nghĩ là cái gì?”

“Đúng vậy đúng vậy, ta rất muốn biết Phi Yến nữ hiệp sau khi nhập ma trong lòng sẽ nghĩ những gì.” Miêu Hữu Phương phụ họa.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv