“Bão nguyên quy nhất, nhẫn nại!”
Trong ý thức mờ mịt của nàng nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp ôn hòa.
Tiểu cô nương trong băng tuyết đã thấy ánh đèn nàng khát vọng.
Ý thức Hoài Khánh chợt tỉnh táo lại, mới phát hiện mình không biết khi nào từ giường rồng lăn xuống, cả người là máu ngã vào trong lòng Hứa Thất An.
Lý trí của nàng không giữ lại bao lâu, bị từng đợt thống khổ như thủy triều bao phủ.
“Nhẫn nại, điều ngươi bây giờ phải làm, chính là không cho nguyên thần sụp đổ.” Hứa Thất An trầm giọng nói.
“Ngươi, ngươi lúc trước chính là trải qua như vậy...” Hoài Khánh hơi thở mong manh, ý thức mờ mịt, đứt quãng nói.
Nàng bây giờ không thể soi gương, nếu không nhất định bị bộ dáng xấu xí của mình dọa nhảy dựng.
Gò má Hoài Khánh máu thịt nứt nẻ, từng dòng máu tươi thấm ra, như là bị bài trừ tạp chất ra ngoài cơ thể.
Thân thể của nàng cũng như thế.
“Đối với ta lúc trước mà nói, không chịu đựng nổi, chính là bị tịch thu gia sản và chém đầu cả nhà.” Hứa Thất An nhẹ nhàng nói: “Ta không có lựa chọn nào khác, Hoài Khánh, ngươi cũng không có lựa chọn. Không chịu được, ngươi chỉ có chết.”
Hoài Khánh không nói nữa, dốc hết sức đối kháng nguyên thần sụp đổ.
Lúc này, một con rồng vàng từ trong cơ thể nàng hiện lên, quay quanh như mãng xà, mang nguyên thần tán loạn của nàng “quấn” chặt, ngăn cản nó tiêu tán.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Hứa Thất An yên lặng bảo vệ ở bên người nàng, dựng lên kết giới, mang tiếng kêu thảm thiết của Hoài Khánh cùng khí tức Huyết Đan bao phủ, không có chút nào tiết ra ngoài.
Thẳng đến lúc đàn hương trong lò than thú bằng vàng không dâng lên nữa, tình huống Hoài Khánh mới dần dần an ổn.
Thể xác của nàng đã rút đi phàm thai, mỗi một tế bào đều tràn đầy sinh mệnh lực, sinh sôi không thôi, có thể tái sinh cơ thể, có thể dời non lấp biển.
Vị nữ võ giả Siêu Phàm đầu tiên Cửu Châu thời nay sinh ra.
Rồng vàng tiêu tán, Hứa Thất An cũng rút về kết giới, cầm cái tay máu tươi đầm đìa của Hoài Khánh, đưa khí cơ vào.
“Ta thành công rồi?”
Hoài Khánh mở mắt, hai đạo khí cơ sắc bén đâm thủng nóc điện, đây là vì nàng còn khó có thể khống chế hoàn mỹ lực lượng này.
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!”
Hứa Thất An liên tục chắp tay, mỉm cười.
Hoài Khánh khẽ phun ra một hơi, khoanh chân ngồi dậy, vẫy tay hút đến một cái khăn lông sạch sẽ, cẩn thận lau khuôn mặt như hoa như ngọc.
Đợi sau khi miễn cưỡng thu thập sạch sẽ, nàng dịu dàng nói:
“Đa tạ.”
“Giữa chúng ta nói chữ “Tạ (cảm ơn)” cái gì.” Hứa Thất An cười xua tay, thầm nhủ ngươi là chị vợ của ta đấy.
Hoài Khánh nhẹ nhàng nói:
“Đã không cần phải nói “Tạ”, vậy Hứa Ngân la lúc riêng tư cũng không cần luôn mang “bệ hạ” treo ở bên miệng.”
Tuy nàng cũng luôn mang “Hứa Ngân la” treo ở bên miệng, nhưng lúc tâm tình tốt, lúc không có người ngoài, vẫn sẽ gọi Ninh Yến.
Nàng là muốn để ta gọi khuê danh của nàng, hay là Hoài Khánh? Hứa Thất An nói:
“Được thôi bệ hạ!”
“...” Hoài Khánh không thèm để ý đến hắn, thản nhiên nói:
“Lý Diệu Chân khi nào tấn thăng tam phẩm?”
Hứa Thất An trả lời:
“Ngay tại đêm nay, nàng sẽ ở đài bát quái Quan Tinh lâu ngưng tụ ánh sáng công đức, một hơi đột phá tam phẩm.”
Hoài Khánh gật gật đầu, lại hỏi:
“Có mấy phần nắm chắc?”
“Dựa theo ý tứ Kim Liên đạo trưởng, Diệu Chân hành tẩu giang hồ ba năm, ngưng tụ lực lượng công đức cực kỳ khổng lồ, nhưng nhân quả cắn trả theo đó mà đến cũng sẽ cực lớn.” Hứa Thất An nói:
“Tối nay muốn đi quan sát hay không?”
Hoài Khánh gật đầu.
Sự tình tán gẫu xong, Hoài Khánh cũng đã thành công tấn thăng. Hứa Thất An nhìn thoáng qua sắc trời, liền có chút muốn rời khỏi.
Đã hẹn sẵn với Tống Đình Phong còn có Chu Quảng Hiếu, sau buổi trưa câu lan nghe khúc, sau khi kết thúc còn phải cắm hoa đùa ngọc, kết thúc trước hoàng hôn, bởi vì ban đêm cần dạy Lâm An.
Đúng rồi, lúc sáng sớm đến, hắn còn rút thời gian cho Phù Hương ăn no.
Thời gian qua thật nhanh, thời gian luôn không đủ dùng... Hứa Thất An cảm khái từ đáy lòng, nói:
“Bệ hạ, ta cáo từ trước.”
Hoài Khánh mím môi, có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu đáp lại, lại có chút không cam lòng, không mặn không nhạt nói:
“Hứa Ngân la cuộc sống sau kết hôn thật tiêu dao.”
“Thời gian luôn không đủ dùng, Lâm An nha đầu đó thích quấn người, hận không thể mỗi ngày dính lấy ta.”
Hứa Thất An vừa nói xong, liền thấy sắc mặt Hoài Khánh trầm xuống, không có cảm tình gì nói:
“Không tiễn!”
Hắn lập tức hóa thành một bóng ma tan chảy, biến mất ở trong tẩm cung.
...
Đêm.
Vầng trăng trong trẻo lạnh lùng cô độc treo cao, màn đêm khảm mấy chấm nhỏ thưa thớt, kinh thành náo nhiệt của ban ngày đã lâm vào ngủ say, nơi xa ngẫu nhiên truyền đến tiếng cú kêu đêm.
Đài bát quái của Quan Tinh lâu hội tụ một đám quần chúng ăn dưa.
Tôn Huyền Cơ cùng với Viên hộ pháp đi theo bên người hắn; Dương Thiên Huyễn đưa lưng về phía mọi người khoanh tay mà đứng; Sở Nguyên Chẩn kiếm khách áo xanh cái trán có một lọn tóc bạc; Hoài Khánh mặc trở về trang phục cung đình màu trắng thêu hoa mai; Hằng Viễn mặt mày khắc khổ; A Tô La không sợ Tha Tâm Thông; Miêu Hữu Phương đệ tử không nên thân; Lý Linh Tố vạt áo rất rộng rất hối hận, hận Hứa hận người tiều tụy...
Đương nhiên còn có nhân vật trung tâm sự kiện lần này: Lý Diệu Chân và Kim Liên đạo trưởng.
Hứa Thất An ngồi ở bên bàn, nhìn về phía con út Tu La vương:
“Chờ Diệu Chân tấn thăng thành công, chúng ta liền tấn công A Lan Đà.”
A Tô La hít sâu một hơi, “Được! Ta chờ một ngày này rất lâu rồi, từ khi trở về, đã luôn luôn chờ. Từ lúc thay ngươi nhổ Phong Ma Đinh, chỉ chờ ngươi nói câu này.”
Phật môn và Tu La tộc có mối hận “diệt tộc”, có thù giết cha với hắn.
Không có ai so với hắn càng muốn san bằng A Lan Đà hơn.
A Tô La vì Đại Phụng chinh chiến Siêu Phàm của Vân Châu, cũng không phải vì nước vì dân, dân chúng Trung Nguyên cùng triều đình Đại Phụng có quan hệ gì với hắn đâu.
Hắn là đang đánh cược!
Cược Hứa Thất An có thể quật khởi, cược Đại Phụng có thể thắng, sau đó phản công Tây Vực Phật môn.
Hắn đã cược đúng.
Miêu Hữu Phương ngáp một cái, hỏi:
“Vì sao phải chọn ở ban đêm tấn thăng?”
Lý Linh Tố đeo hai vành mắt đen trầm giọng nói: “Ban đêm tốt, ban đêm rất tốt.”
Cuối cùng có thể nghỉ ngơi cả đêm.
Kim Liên đạo trưởng giải thích:
“Ngày đêm cũng không khác nhau, chỉ là đối với bần đạo mà nói, ban đêm sẽ có tinh thần hơn chút.”
Ban đêm có tinh thần hơn? Đạo trưởng ngươi có phải nhập vào mèo quá nhiều hay không, quy luật nghỉ ngơi đã hoàn toàn “hóa mèo”? Hứa Thất An liếc Kim Liên đạo trưởng một cái, bày tỏ cực kỳ hoài nghi. “Bão nguyên quy nhất, nhẫn nại!”
Trong ý thức mờ mịt của nàng nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp ôn hòa.
Tiểu cô nương trong băng tuyết đã thấy ánh đèn nàng khát vọng.
Ý thức Hoài Khánh chợt tỉnh táo lại, mới phát hiện mình không biết khi nào từ giường rồng lăn xuống, cả người là máu ngã vào trong lòng Hứa Thất An.
Lý trí của nàng không giữ lại bao lâu, bị từng đợt thống khổ như thủy triều bao phủ.
“Nhẫn nại, điều ngươi bây giờ phải làm, chính là không cho nguyên thần sụp đổ.” Hứa Thất An trầm giọng nói.
“Ngươi, ngươi lúc trước chính là trải qua như vậy...” Hoài Khánh hơi thở mong manh, ý thức mờ mịt, đứt quãng nói.
Nàng bây giờ không thể soi gương, nếu không nhất định bị bộ dáng xấu xí của mình dọa nhảy dựng.
Gò má Hoài Khánh máu thịt nứt nẻ, từng dòng máu tươi thấm ra, như là bị bài trừ tạp chất ra ngoài cơ thể.
Thân thể của nàng cũng như thế.
“Đối với ta lúc trước mà nói, không chịu đựng nổi, chính là bị tịch thu gia sản và chém đầu cả nhà.” Hứa Thất An nhẹ nhàng nói: “Ta không có lựa chọn nào khác, Hoài Khánh, ngươi cũng không có lựa chọn. Không chịu được, ngươi chỉ có chết.”
Hoài Khánh không nói nữa, dốc hết sức đối kháng nguyên thần sụp đổ.
Lúc này, một con rồng vàng từ trong cơ thể nàng hiện lên, quay quanh như mãng xà, mang nguyên thần tán loạn của nàng “quấn” chặt, ngăn cản nó tiêu tán.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Hứa Thất An yên lặng bảo vệ ở bên người nàng, dựng lên kết giới, mang tiếng kêu thảm thiết của Hoài Khánh cùng khí tức Huyết Đan bao phủ, không có chút nào tiết ra ngoài.
Thẳng đến lúc đàn hương trong lò than thú bằng vàng không dâng lên nữa, tình huống Hoài Khánh mới dần dần an ổn.
Thể xác của nàng đã rút đi phàm thai, mỗi một tế bào đều tràn đầy sinh mệnh lực, sinh sôi không thôi, có thể tái sinh cơ thể, có thể dời non lấp biển.
Vị nữ võ giả Siêu Phàm đầu tiên Cửu Châu thời nay sinh ra.
Rồng vàng tiêu tán, Hứa Thất An cũng rút về kết giới, cầm cái tay máu tươi đầm đìa của Hoài Khánh, đưa khí cơ vào.
“Ta thành công rồi?”
Hoài Khánh mở mắt, hai đạo khí cơ sắc bén đâm thủng nóc điện, đây là vì nàng còn khó có thể khống chế hoàn mỹ lực lượng này.
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!”
Hứa Thất An liên tục chắp tay, mỉm cười.
Hoài Khánh khẽ phun ra một hơi, khoanh chân ngồi dậy, vẫy tay hút đến một cái khăn lông sạch sẽ, cẩn thận lau khuôn mặt như hoa như ngọc.
Đợi sau khi miễn cưỡng thu thập sạch sẽ, nàng dịu dàng nói:
“Đa tạ.”
“Giữa chúng ta nói chữ “Tạ (cảm ơn)” cái gì.” Hứa Thất An cười xua tay, thầm nhủ ngươi là chị vợ của ta đấy.
Hoài Khánh nhẹ nhàng nói:
“Đã không cần phải nói “Tạ”, vậy Hứa Ngân la lúc riêng tư cũng không cần luôn mang “bệ hạ” treo ở bên miệng.”
Tuy nàng cũng luôn mang “Hứa Ngân la” treo ở bên miệng, nhưng lúc tâm tình tốt, lúc không có người ngoài, vẫn sẽ gọi Ninh Yến.
Nàng là muốn để ta gọi khuê danh của nàng, hay là Hoài Khánh? Hứa Thất An nói:
“Được thôi bệ hạ!”
“...” Hoài Khánh không thèm để ý đến hắn, thản nhiên nói:
“Lý Diệu Chân khi nào tấn thăng tam phẩm?”
Hứa Thất An trả lời:
“Ngay tại đêm nay, nàng sẽ ở đài bát quái Quan Tinh lâu ngưng tụ ánh sáng công đức, một hơi đột phá tam phẩm.”
Hoài Khánh gật gật đầu, lại hỏi:
“Có mấy phần nắm chắc?”
“Dựa theo ý tứ Kim Liên đạo trưởng, Diệu Chân hành tẩu giang hồ ba năm, ngưng tụ lực lượng công đức cực kỳ khổng lồ, nhưng nhân quả cắn trả theo đó mà đến cũng sẽ cực lớn.” Hứa Thất An nói:
“Tối nay muốn đi quan sát hay không?”
Hoài Khánh gật đầu.
Sự tình tán gẫu xong, Hoài Khánh cũng đã thành công tấn thăng. Hứa Thất An nhìn thoáng qua sắc trời, liền có chút muốn rời khỏi.
Đã hẹn sẵn với Tống Đình Phong còn có Chu Quảng Hiếu, sau buổi trưa câu lan nghe khúc, sau khi kết thúc còn phải cắm hoa đùa ngọc, kết thúc trước hoàng hôn, bởi vì ban đêm cần dạy Lâm An.
Đúng rồi, lúc sáng sớm đến, hắn còn rút thời gian cho Phù Hương ăn no.
Thời gian qua thật nhanh, thời gian luôn không đủ dùng... Hứa Thất An cảm khái từ đáy lòng, nói:
“Bệ hạ, ta cáo từ trước.”
Hoài Khánh mím môi, có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu đáp lại, lại có chút không cam lòng, không mặn không nhạt nói:
“Hứa Ngân la cuộc sống sau kết hôn thật tiêu dao.”
“Thời gian luôn không đủ dùng, Lâm An nha đầu đó thích quấn người, hận không thể mỗi ngày dính lấy ta.”
Hứa Thất An vừa nói xong, liền thấy sắc mặt Hoài Khánh trầm xuống, không có cảm tình gì nói:
“Không tiễn!”
Hắn lập tức hóa thành một bóng ma tan chảy, biến mất ở trong tẩm cung.
...
Đêm.
Vầng trăng trong trẻo lạnh lùng cô độc treo cao, màn đêm khảm mấy chấm nhỏ thưa thớt, kinh thành náo nhiệt của ban ngày đã lâm vào ngủ say, nơi xa ngẫu nhiên truyền đến tiếng cú kêu đêm.
Đài bát quái của Quan Tinh lâu hội tụ một đám quần chúng ăn dưa.
Tôn Huyền Cơ cùng với Viên hộ pháp đi theo bên người hắn; Dương Thiên Huyễn đưa lưng về phía mọi người khoanh tay mà đứng; Sở Nguyên Chẩn kiếm khách áo xanh cái trán có một lọn tóc bạc; Hoài Khánh mặc trở về trang phục cung đình màu trắng thêu hoa mai; Hằng Viễn mặt mày khắc khổ; A Tô La không sợ Tha Tâm Thông; Miêu Hữu Phương đệ tử không nên thân; Lý Linh Tố vạt áo rất rộng rất hối hận, hận Hứa hận người tiều tụy...
Đương nhiên còn có nhân vật trung tâm sự kiện lần này: Lý Diệu Chân và Kim Liên đạo trưởng.
Hứa Thất An ngồi ở bên bàn, nhìn về phía con út Tu La vương:
“Chờ Diệu Chân tấn thăng thành công, chúng ta liền tấn công A Lan Đà.”
A Tô La hít sâu một hơi, “Được! Ta chờ một ngày này rất lâu rồi, từ khi trở về, đã luôn luôn chờ. Từ lúc thay ngươi nhổ Phong Ma Đinh, chỉ chờ ngươi nói câu này.”
Phật môn và Tu La tộc có mối hận “diệt tộc”, có thù giết cha với hắn.
Không có ai so với hắn càng muốn san bằng A Lan Đà hơn.
A Tô La vì Đại Phụng chinh chiến Siêu Phàm của Vân Châu, cũng không phải vì nước vì dân, dân chúng Trung Nguyên cùng triều đình Đại Phụng có quan hệ gì với hắn đâu.
Hắn là đang đánh cược!
Cược Hứa Thất An có thể quật khởi, cược Đại Phụng có thể thắng, sau đó phản công Tây Vực Phật môn.
Hắn đã cược đúng.
Miêu Hữu Phương ngáp một cái, hỏi:
“Vì sao phải chọn ở ban đêm tấn thăng?”
Lý Linh Tố đeo hai vành mắt đen trầm giọng nói: “Ban đêm tốt, ban đêm rất tốt.”
Cuối cùng có thể nghỉ ngơi cả đêm.
Kim Liên đạo trưởng giải thích:
“Ngày đêm cũng không khác nhau, chỉ là đối với bần đạo mà nói, ban đêm sẽ có tinh thần hơn chút.”
Ban đêm có tinh thần hơn? Đạo trưởng ngươi có phải nhập vào mèo quá nhiều hay không, quy luật nghỉ ngơi đã hoàn toàn “hóa mèo”? Hứa Thất An liếc Kim Liên đạo trưởng một cái, bày tỏ cực kỳ hoài nghi.