“Cho dù phối hợp hợp lý các hệ thống lớn, mang chiến lực mạnh nhất hóa, chúng ta cũng khó đồng thời đối phó Phật môn và Vu Thần giáo, nhân số không đủ.” Cửu Vĩ Thiên Hồ nhíu chặt đôi lông mày thanh tú.
“Cho nên ta nói phải đợi một đoạn thời gian.” Hứa Thất An trầm giọng nói:
“Không cần bao lâu, Đại Phụng sẽ xuất hiện hai vị tam phẩm. Một vị tam phẩm võ phu, một vị tam phẩm dương thần.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ lông mày giật giật, nhìn chằm chằm hắn:
“Thật sao?”
Hứa Thất An gật đầu:
“Hoài Khánh đã đến tứ phẩm đỉnh phong, sau khi nuốt dùng Huyết Đan liền có thể tấn thăng tam phẩm. Lý Diệu Chân nguyên thần đã sớm bắt đầu lột xác, chờ sau khi nàng chuyển tu công đức Địa tông, hẳn là có thể thuận lợi bước vào lĩnh vực Siêu Phàm.”
Sóng mắt trong trẻo của yêu cơ tóc bạc có chút sững sờ, nàng mím môi, phun ra một hơi:
“Sau khi pình định Vân Châu phản loạn, khí vận ngưng tụ, Trung Nguyên hết cùng lại thông, khiến bổn quốc chủ có chút ghen tị.”
Hứa Thất An lắc đầu:
“Trung Nguyên Siêu Phàm trước giờ không ít, không kém gì Phật môn, chỉ là trước Nguyên Cảnh, các Siêu Phàm này giống như một nắm cát rời, đều có tâm tư riêng.
“Trở lại chuyện chính, Vu Thần giáo hệ thống đơn nhất, đối phó bọn họ, không cần cân nhắc vấn đề các hệ thống lớn kết hợp, lưu lại cao thủ cấp bậc không khác lắm là được. Cho nên, để lại Lạc Ngọc Hành, Khấu Dương Châu, Hoài Khánh và Dương Cung là được. Đúng rồi, Dương Cung cũng thuận lợi bước vào Siêu Phàm cảnh.
“Tuy mới vào tam phẩm hỏa hậu quá kém, nhưng Nho gia tam phẩm vẫn là không tệ.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ nghiến răng ken két:
“Ngươi đang chọc tức ta sao?”
Không, ta là đang phàm nhĩ tái*... Hứa Thất An tiếp tục nói:
(*): Văn học Versailles, những từ ngữ đang hot trên mạng, một kiểu diễn ngôn kiểu “khoe thân lộ liễu” hay còn gọi là Phàm văn. Phương thức nghị luận này trước hết trấn áp, sau đó cổ xúy, công khai hạ bệ và thầm ca ngợi, tự nói với mình, giả vờ khoe khoang với giọng điệu đau khổ, không vui...
“Người còn lại theo chúng ta xuất chinh A Lan Đà, cũng đủ đối phó Phật môn.”
Danh sách xuất chiến:
Hứa Thất An, Thần Thù, Cửu Vĩ Thiên Hồ, Hùng Vương, A Tô La, Triệu Thủ, Tôn Huyền Cơ, Lý Diệu Chân, Kim Liên đạo trưởng.
Trong đó, Kim Liên đạo trưởng, Tôn Huyền Cơ và Triệu Thủ là người phải chạy đi Tây Vực, bởi vì chỉ có bọn họ loè loẹt, mới có thể ứng đối pháp tướng của nhất phẩm Bồ Tát.
“Nhiều cường giả Siêu Phàm như vậy tề tụ A Lan Đà, nói không chừng sẽ mang tòa thánh sơn Phật môn đó san thành bình địa.” Hứa Thất An đùa một câu, tiếp theo nói:
“Nương nương tìm ta, không chỉ vì bàn bạc những thứ này chứ.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ “Ừm” nói:
“Đoạn thời gian trước phái Dạ Cơ đi tìm hậu nhân một vị yêu vương năm đó, từ chỗ bọn họ biết được một ít manh mối trận chiến Phật yêu năm trăm năm trước.”
“Nói như thế nào?” Hứa Thất An nhíu mày.
“Đại Thiên Luân Hồi pháp tướng là từ trong cơ thể Thần Thù sinh ra.” Cửu Vĩ Thiên Hồ thấp giọng nói.
Trong ánh nến, sắc mặt Hứa Thất An ngẩn ra hồi lâu, nhìn chằm chằm mặt bàn ngây người hồi lâu, chậm rãi phun ra một hơi:
“Ta biết rồi, lần này xuất chinh A Lan Đà, nói không chừng có thể giải được bí mật Phật Đà.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ gật đầu, đang muốn cáo từ rời khỏi, thu hồi thần niệm, liền thấy Hứa Thất An lấy ra một tấm gương đồng xanh không trọn vẹn, nhắm ngay nàng chiếu đột ngột!
Cái này... Thần niệm Cửu Vĩ Thiên Hồ cứng đờ, như là trâu rơi vào vũng bùn, trong lúc nhất thời khó có thể giãy thoát.
Hứa Thất An thuận thế điểm ở mi tâm nàng, thi triển một tầng phong ấn.
“Ngươi muốn làm gì?”
Yêu cơ tóc bạc trợn mắt đẹp, mang theo vài phần giận dữ, vài phần hờn dỗi, nhìn chằm chằm hắn.
Hứa Thất An không để ý tới nàng, tự nói:
“Phù Hương à, chúng ta đã lâu chưa viên phòng rồi.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ nháy mắt trợn to con ngươi, hung tợn trừng lên nhìn hắn, uy hiếp nói:
“Ngươi dám động vào ta, ta liền mang bán Dạ Cơ.”
...
Trong phòng cưới.
Lâm An ở dưới sự hầu hạ của cung nữ hồi môn, thay áo cưới, tẩy đi duyên hoa, ngồi ở bên giường đợi hồi lâu, cửa phòng cưới “kẹt” đẩy ra, Hứa Thất An bước qua bậc cửa, tiến vào phòng.
“Về rồi?”
Lâm An đi lên đón, vừa vụng trộm ngửi mùi, vừa lo lắng nói:
“Hoài Khánh cùng quốc sư sẽ không trả thù ta chứ?”
Nhân thái ẩn đại*... Hứa Thất An lảm nhảm một câu, an ủi:
(*): Dùng để chỉ những game thủ có tâm lý đặc biệt tốt. Họ có xu hướng làm việc chăm chỉ hơn cả người chơi chuyên nghiệp, thời gian chơi game đáng sợ, và họ biết nhiều kỹ năng chiến lược hơn bất kỳ ai khác.
“Nàng cũng qua cửa rồi, họ cho dù muốn trả thù, chung quy không thể giết đến Hứa phủ nhỉ.”
Lâm An nghĩ chút, cảm thấy có đạo lý, đột nhiên nhíu mày:
“Sao có mùi lạ... Chàng đã ăn quýt?”
Hứa Thất An rót cho mình chén nước, giải thích:
“Vừa rồi thấy đại sảnh có quýt xanh, liền ăn một quả, giải rượu đỡ ngấy.”
Lâm An cau cái mũi, vẻ mặt chán ghét, đẩy hắn một phát, thúc giục:
“Mau đi tắm.”
Vì thế an bài các cung nữ đi vại nước ngoài sân nấu nước.
Trong quá trình này, Hứa Thất An và Lâm An ngồi ở bên cạnh bàn, cảm khái:
“Đêm nay bị Viên hộ pháp quậy, không biết bao nhiêu người lộ nguyên hình, cần rất lâu mới có thể hoãn lại.”
Lâm An nhớ tới mình vừa rồi xấu hổ bị đọc ra tiếng lòng, thở phì phì đấm hắn một trận, sau đó nhớ tới những kẻ đáng thương chạy trối chết kia, vừa bực mình vừa buồn cười:
“Vậy chàng còn để nó đến làm rối?”
“Rõ ràng là bọn họ không có ý tốt trước mà.” Hứa Thất An cười hề hề nói.
“Tư Mộ thì ra kiêng kị thẩm thẩm như vậy, muội muội chàng cũng thật xấu, luôn luôn ở trong lòng oán thầm ta. Còn có mẹ đẻ chàng cũng không phải đèn cạn dầu. Ừm, mẹ đối với ta vẫn là có thiện ý.” Lâm An làm bộ mình là cao thủ trạch đấu, triển khai phân tích.
Thẳng đến lúc các cung nữ rót đầy thùng tắm, nàng thúc giục Hứa Thất An tắm rửa.
Hứa Thất An vốn muốn kéo nàng cùng nhau tắm, nghĩ lại, Mộ Nam Chi và Lạc Ngọc Hành hai tài xế lâu năm, ở phương diện này cũng không thể hoàn toàn cởi mở, huống chi là Lâm An.
Sau khi ngâm tắm đơn giản, Lâm An lại an bài cung nữ đun nước ấm, vì tiết kiệm thời gian, Hứa Thất An lấy khí cơ đun nóng nước lạnh, rút ngắn lại thời gian Lâm An tắm rửa.
Chờ sau khi Lâm An mặc áo đơn màu trắng, nhăn nhó trèo lên giường, Hứa Thất An liếc đại cung nữ chuẩn bị ngủ ở giường mềm đại sảnh, tức giận nói:
“Sao ngươi còn không trở về phòng.”
Phòng hai vị cung nữ hồi môn ở nhà ngoài.
Đại cung nữ đúng lý hợp tình nói:
“Nô tỳ cần hầu hạ điện hạ.”
Đây là quy củ. “Cho dù phối hợp hợp lý các hệ thống lớn, mang chiến lực mạnh nhất hóa, chúng ta cũng khó đồng thời đối phó Phật môn và Vu Thần giáo, nhân số không đủ.” Cửu Vĩ Thiên Hồ nhíu chặt đôi lông mày thanh tú.
“Cho nên ta nói phải đợi một đoạn thời gian.” Hứa Thất An trầm giọng nói:
“Không cần bao lâu, Đại Phụng sẽ xuất hiện hai vị tam phẩm. Một vị tam phẩm võ phu, một vị tam phẩm dương thần.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ lông mày giật giật, nhìn chằm chằm hắn:
“Thật sao?”
Hứa Thất An gật đầu:
“Hoài Khánh đã đến tứ phẩm đỉnh phong, sau khi nuốt dùng Huyết Đan liền có thể tấn thăng tam phẩm. Lý Diệu Chân nguyên thần đã sớm bắt đầu lột xác, chờ sau khi nàng chuyển tu công đức Địa tông, hẳn là có thể thuận lợi bước vào lĩnh vực Siêu Phàm.”
Sóng mắt trong trẻo của yêu cơ tóc bạc có chút sững sờ, nàng mím môi, phun ra một hơi:
“Sau khi pình định Vân Châu phản loạn, khí vận ngưng tụ, Trung Nguyên hết cùng lại thông, khiến bổn quốc chủ có chút ghen tị.”
Hứa Thất An lắc đầu:
“Trung Nguyên Siêu Phàm trước giờ không ít, không kém gì Phật môn, chỉ là trước Nguyên Cảnh, các Siêu Phàm này giống như một nắm cát rời, đều có tâm tư riêng.
“Trở lại chuyện chính, Vu Thần giáo hệ thống đơn nhất, đối phó bọn họ, không cần cân nhắc vấn đề các hệ thống lớn kết hợp, lưu lại cao thủ cấp bậc không khác lắm là được. Cho nên, để lại Lạc Ngọc Hành, Khấu Dương Châu, Hoài Khánh và Dương Cung là được. Đúng rồi, Dương Cung cũng thuận lợi bước vào Siêu Phàm cảnh.
“Tuy mới vào tam phẩm hỏa hậu quá kém, nhưng Nho gia tam phẩm vẫn là không tệ.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ nghiến răng ken két:
“Ngươi đang chọc tức ta sao?”
Không, ta là đang phàm nhĩ tái*... Hứa Thất An tiếp tục nói:
(*): Văn học Versailles, những từ ngữ đang hot trên mạng, một kiểu diễn ngôn kiểu “khoe thân lộ liễu” hay còn gọi là Phàm văn. Phương thức nghị luận này trước hết trấn áp, sau đó cổ xúy, công khai hạ bệ và thầm ca ngợi, tự nói với mình, giả vờ khoe khoang với giọng điệu đau khổ, không vui...
“Người còn lại theo chúng ta xuất chinh A Lan Đà, cũng đủ đối phó Phật môn.”
Danh sách xuất chiến:
Hứa Thất An, Thần Thù, Cửu Vĩ Thiên Hồ, Hùng Vương, A Tô La, Triệu Thủ, Tôn Huyền Cơ, Lý Diệu Chân, Kim Liên đạo trưởng.
Trong đó, Kim Liên đạo trưởng, Tôn Huyền Cơ và Triệu Thủ là người phải chạy đi Tây Vực, bởi vì chỉ có bọn họ loè loẹt, mới có thể ứng đối pháp tướng của nhất phẩm Bồ Tát.
“Nhiều cường giả Siêu Phàm như vậy tề tụ A Lan Đà, nói không chừng sẽ mang tòa thánh sơn Phật môn đó san thành bình địa.” Hứa Thất An đùa một câu, tiếp theo nói:
“Nương nương tìm ta, không chỉ vì bàn bạc những thứ này chứ.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ “Ừm” nói:
“Đoạn thời gian trước phái Dạ Cơ đi tìm hậu nhân một vị yêu vương năm đó, từ chỗ bọn họ biết được một ít manh mối trận chiến Phật yêu năm trăm năm trước.”
“Nói như thế nào?” Hứa Thất An nhíu mày.
“Đại Thiên Luân Hồi pháp tướng là từ trong cơ thể Thần Thù sinh ra.” Cửu Vĩ Thiên Hồ thấp giọng nói.
Trong ánh nến, sắc mặt Hứa Thất An ngẩn ra hồi lâu, nhìn chằm chằm mặt bàn ngây người hồi lâu, chậm rãi phun ra một hơi:
“Ta biết rồi, lần này xuất chinh A Lan Đà, nói không chừng có thể giải được bí mật Phật Đà.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ gật đầu, đang muốn cáo từ rời khỏi, thu hồi thần niệm, liền thấy Hứa Thất An lấy ra một tấm gương đồng xanh không trọn vẹn, nhắm ngay nàng chiếu đột ngột!
Cái này... Thần niệm Cửu Vĩ Thiên Hồ cứng đờ, như là trâu rơi vào vũng bùn, trong lúc nhất thời khó có thể giãy thoát.
Hứa Thất An thuận thế điểm ở mi tâm nàng, thi triển một tầng phong ấn.
“Ngươi muốn làm gì?”
Yêu cơ tóc bạc trợn mắt đẹp, mang theo vài phần giận dữ, vài phần hờn dỗi, nhìn chằm chằm hắn.
Hứa Thất An không để ý tới nàng, tự nói:
“Phù Hương à, chúng ta đã lâu chưa viên phòng rồi.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ nháy mắt trợn to con ngươi, hung tợn trừng lên nhìn hắn, uy hiếp nói:
“Ngươi dám động vào ta, ta liền mang bán Dạ Cơ.”
...
Trong phòng cưới.
Lâm An ở dưới sự hầu hạ của cung nữ hồi môn, thay áo cưới, tẩy đi duyên hoa, ngồi ở bên giường đợi hồi lâu, cửa phòng cưới “kẹt” đẩy ra, Hứa Thất An bước qua bậc cửa, tiến vào phòng.
“Về rồi?”
Lâm An đi lên đón, vừa vụng trộm ngửi mùi, vừa lo lắng nói:
“Hoài Khánh cùng quốc sư sẽ không trả thù ta chứ?”
Nhân thái ẩn đại*... Hứa Thất An lảm nhảm một câu, an ủi:
(*): Dùng để chỉ những game thủ có tâm lý đặc biệt tốt. Họ có xu hướng làm việc chăm chỉ hơn cả người chơi chuyên nghiệp, thời gian chơi game đáng sợ, và họ biết nhiều kỹ năng chiến lược hơn bất kỳ ai khác.
“Nàng cũng qua cửa rồi, họ cho dù muốn trả thù, chung quy không thể giết đến Hứa phủ nhỉ.”
Lâm An nghĩ chút, cảm thấy có đạo lý, đột nhiên nhíu mày:
“Sao có mùi lạ... Chàng đã ăn quýt?”
Hứa Thất An rót cho mình chén nước, giải thích:
“Vừa rồi thấy đại sảnh có quýt xanh, liền ăn một quả, giải rượu đỡ ngấy.”
Lâm An cau cái mũi, vẻ mặt chán ghét, đẩy hắn một phát, thúc giục:
“Mau đi tắm.”
Vì thế an bài các cung nữ đi vại nước ngoài sân nấu nước.
Trong quá trình này, Hứa Thất An và Lâm An ngồi ở bên cạnh bàn, cảm khái:
“Đêm nay bị Viên hộ pháp quậy, không biết bao nhiêu người lộ nguyên hình, cần rất lâu mới có thể hoãn lại.”
Lâm An nhớ tới mình vừa rồi xấu hổ bị đọc ra tiếng lòng, thở phì phì đấm hắn một trận, sau đó nhớ tới những kẻ đáng thương chạy trối chết kia, vừa bực mình vừa buồn cười:
“Vậy chàng còn để nó đến làm rối?”
“Rõ ràng là bọn họ không có ý tốt trước mà.” Hứa Thất An cười hề hề nói.
“Tư Mộ thì ra kiêng kị thẩm thẩm như vậy, muội muội chàng cũng thật xấu, luôn luôn ở trong lòng oán thầm ta. Còn có mẹ đẻ chàng cũng không phải đèn cạn dầu. Ừm, mẹ đối với ta vẫn là có thiện ý.” Lâm An làm bộ mình là cao thủ trạch đấu, triển khai phân tích.
Thẳng đến lúc các cung nữ rót đầy thùng tắm, nàng thúc giục Hứa Thất An tắm rửa.
Hứa Thất An vốn muốn kéo nàng cùng nhau tắm, nghĩ lại, Mộ Nam Chi và Lạc Ngọc Hành hai tài xế lâu năm, ở phương diện này cũng không thể hoàn toàn cởi mở, huống chi là Lâm An.
Sau khi ngâm tắm đơn giản, Lâm An lại an bài cung nữ đun nước ấm, vì tiết kiệm thời gian, Hứa Thất An lấy khí cơ đun nóng nước lạnh, rút ngắn lại thời gian Lâm An tắm rửa.
Chờ sau khi Lâm An mặc áo đơn màu trắng, nhăn nhó trèo lên giường, Hứa Thất An liếc đại cung nữ chuẩn bị ngủ ở giường mềm đại sảnh, tức giận nói:
“Sao ngươi còn không trở về phòng.”
Phòng hai vị cung nữ hồi môn ở nhà ngoài.
Đại cung nữ đúng lý hợp tình nói:
“Nô tỳ cần hầu hạ điện hạ.”
Đây là quy củ.