“Két ~ “
Phòng cửa mở.
Hứa Thất An dẫn đầu tiến vào, phía sau dẫn theo Tôn Huyền Cơ, khi mọi người thấy Tôn sư huynh, cũng không có vẻ mặt gì biến hóa.
Sau đó, Tôn Huyền Cơ quay đầu nhìn thoáng qua, ngoài cửa tiến vào một con vượn trắng nhăn nhó.
“!!!”
Lý Linh Tố hai mắt đăm đăm, ngây ra ở tại chỗ.
Lý Diệu Chân hoa dung thất sắc, theo bản năng nín thở tập trung, kiềm chế ý niệm.
Kim Liên đạo trưởng cùng Sở Nguyên Chẩn sững sờ bưng chén rượu, vừa rồi dương dương tự đắc biến mất không thấy.
Nhị lang làm sao vậy? Đột nhiên sắc mặt biến đổi to lớn, con khỉ này lai lịch thế nào... Vương Tư Mộ cảm giác bàn tay nhỏ tê rần, là nhị lang theo bản năng bàn tay phát lực tạo thành, nàng bởi vậy phỏng đoán ra nhị lang giờ phút này tâm tình là hoảng sợ, khẩn trương.
Tống Khanh nhìn thấy con khỉ này liền muốn đánh nó.
Ninh Thải Vi và Lệ Na ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền thiếu hứng thú chia sẻ món ăn vặt bày ở trên bàn. Trong các nàng, Ninh Thải Vi trái lại biết bản lãnh của Viên hộ pháp, nhưng tâm tính đơn thuần, không sợ chết về mặt xã hội.
Lệ Na tuy không biết, nhưng cùng Ninh Thải Vi là giống nhau, đầu óc đơn giản, không sợ.
Đám người Võ Lâm minh phản ứng không khác gì, đều nhịp lui lại mấy bước, loại tư thái như tránh rắn rết đó là trần trụi.
Miêu Hữu Phương đứng bật dậy, thầm nhủ gặp quỷ, con khỉ chết tiệt này sao lại đến đây.
Con khỉ này lai lịch thế nào?
Mộ Nam Chi nhíu nhíu mày, trong mơ hồ đoán ra thân phận con khỉ này.
Nàng chưa từng gặp Viên hộ pháp, nhưng từ trong miệng Bạch Cơ biết có vị này tồn tại, theo Bạch Cơ nói là con khỉ rất thú vị, cụ thể thú vị như thế nào, nàng đã quên.
Nhưng nghĩ chính là con khỉ này.
Người không rõ thân phận Viên hộ pháp có Hứa nhị thúc, thẩm thẩm, Cơ Bạch Tình, tỷ đệ Hứa thị, A Tô La, Vương Tư Mộ, Chung Ly, Hoài Khánh, Lệ Na, còn có câu lan huynh đệ.
“Con khỉ đến rồi...”
Bạch Cơ ngẩng đầu, nhìn nương nương, nhỏ giọng nói một câu.
“Không sao, có bổn quốc chủ ở đây, ai cũng không thể động thủ đối với Yêu tộc Vạn Yêu quốc chúng ta.” Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ nhếch khóe miệng, truyền âm nói.
Nàng dự đoán được Hứa Ninh Yến kết hôn sẽ quần ma loạn vũ, cực thú vị, cho nên mượn thân thể Dạ Cơ tới vô giúp vui.
Nhìn thấy Viên hộ pháp xuất hiện, nàng liền biết đây là sát chiêu của Hứa Ninh Yến, nhưng không sao, nàng chỉ là đến vô giúp vui, mất mặt là ai nàng cũng không để ý.
“Con khỉ này lai lịch thế nào? Các ngươi tựa như rất kiêng kị.”
A Tô La truyền âm cho thành viên Thiên Địa hội.
Trong niên đại hắn hoạt động, Viên hộ pháp một tộc này chỉ là một nhánh không bắt mắt trong Yêu tộc, không vào được pháp nhãn đường đường A Tô La.
Hắn sau khi trở lại, cũng chưa từng tiếp xúc Viên hộ pháp.
Thành viên Thiên Địa hội làm bộ chưa nghe thấy, không nói cho hắn.
Trong thành viên Thiên Địa hội, Hoài Khánh là chưa từng tiếp xúc với con khỉ, nàng và A Tô La hoang mang giống nhau.
Hứa Thất An dẫn Tôn Huyền Cơ cùng Viên hộ pháp vào ngồi, cười hỏi Lý Linh Tố:
“Vấn đề của ngươi là cái gì?”
Nói xong, hắn liếc Viên hộ pháp một cái, đôi mắt xanh thẳm của Viên hộ pháp đánh giá Lý Linh Tố.
Trong phút chốc, Lý Linh Tố nhớ lại sự sợ hãi bị Viên hộ pháp chi phối, cùng với sỉ nhục trước mặt mọi người nói ra chuyện cũ xấu hổ.
Hắn ánh mắt đăm đăm, kiềm chế ý niệm, cái gì cũng không đi nghĩ.
Con khỉ này pháp thuật cực kỳ cường đại, ngay cả Siêu Phàm cảnh cũng có thể nhìn thấu, thánh tử bây giờ là tứ phẩm, bất cứ một ý nghĩ nào cũng sẽ bị tóm được.
Hắn bây giờ nếu nghĩ Hứa Ninh Yến, trong đầu sẽ không chịu khống chế hiện lên ý niệm “báo thù”, mà cái này không thể gạt được Viên hộ pháp.
Nhưng hắn lại không cam lòng bỏ qua cơ hội này, thánh tử nghiến răng hạ quyết tâm, dùng một loại giọng điệu như thái thượng vong tình nói:
“Giữa quốc sư cùng Lâm An, ngươi yêu người nào, chỉ có thể chọn một.”
Trong quá trình này, hắn liều mạng kiềm chế ý niệm của mình, cũng lặp lại lẩm bẩm: “Hứa Ninh Yến là anh em ruột khác mẹ khác cha của ta.”
Mọi người đều nhìn về phía Hứa Thất An, bao gồm hai vị nhân vật nữ chính.
Nhưng Hứa Thất An chưa trả lời, mà là nhìn về phía Viên hộ pháp.
Viên hộ pháp mặt không biểu cảm nói:
“Lòng của thánh tử nói cho ta biết: Hứa Ninh Yến là anh em ruột khác cha khác mẹ của ta.”
Phù... Lý Linh Tố như trút được gánh nặng.
“Anh em ruột khác cha khác mẹ? Sư ca vì không bại lộ cõi lòng ở trước mặt con khỉ, đã vô liêm sỉ đến trình độ này sao, không ổn! Nhanh chóng kiềm chế ý niệm.” Lý Diệu Chân theo bản năng phỉ báng sư ca, sau đó nhớ tới thần thông của Viên hộ pháp, vội vàng dừng tư duy.
Nhưng ngay sau đó, nàng nghe thấy Viên hộ pháp nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói:
“Anh em ruột khác cha khác mẹ? Sư ca vì không ở trước mặt con khỉ bại lộ cõi lòng, đã vô liêm sỉ đến trình độ này sao, không ổn! Nhanh kiềm chế ý niệm.”
Ngọa long mặt xấu hổ, sồ phượng mặt đỏ bừng.
Viên hộ pháp đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lâm An, nói:
“Hoài Khánh cùng quốc sư đáng giận, còn có Lý Diệu Chân này, bản cung ngày đại hôn còn muốn quậy phá, nhưng cái này lại như thế nào? Cẩu nô tài là của ta, ai cũng không cướp đi được.”
Lâm An rụt rè ngồi ngay ngắn, thân thể mềm mại chợt cứng ngắc, khó có thể tin nhìn Viên hộ pháp, vài giây sau, mặt trứng ngỗng mượt mà đỏ như là muốn nhỏ máu, ánh mắt bịt kín một tầng hơi nước.
Quốc sư và Lý Diệu Chân nhìn chằm chằm Lâm An, Hoài Khánh thì khẽ nhíu mày, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Người biết được thần thông của Viên hộ pháp thương hại nhìn Lâm An.
“Ha ha ha, Hứa Ngân la đây là tự nhấc tảng đá đập chân mình, hắn có phải đã quên hay không, Viên hộ pháp khi đọc tâm là không chịu khống chế, lần này hay rồi, tân nương không có mặt mũi gặp ai nữa...”
Miêu Hữu Phương thiếu chút nữa cười ra tiếng, sau đó, hắn liền thấy Viên hộ pháp ngẩng đầu nhìn qua, chậm rãi nói:
“Miêu Hữu Phương, tâm của ngươi nói cho ta biết: Ha ha ha, Hứa Ngân la đây là tự nhấc tảng đá đập chân mình, hắn có phải đã quên hay không, Viên hộ pháp khi đọc tâm là không chịu khống chế, lần này hay rồi, tân nương không có mặt mũi gặp ai nữa.”
Viên hộ pháp mang nội dung đọc tâm công khai.
Vì sao nhiều người như vậy, cứ phải đọc tâm của ta... Nụ cười của Miêu Hữu Phương chậm rãi biến mất, phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt hoặc kinh ngạc, hoặc thương hại nhìn mình.
Lại nhìn Hứa Ngân la, ánh mắt lạnh lẽo như đao.
“Ta, ta đi về trước...” Miêu Hữu Phương cúi đầu, bóng lưng hoảng sợ. “Két ~ “
Phòng cửa mở.
Hứa Thất An dẫn đầu tiến vào, phía sau dẫn theo Tôn Huyền Cơ, khi mọi người thấy Tôn sư huynh, cũng không có vẻ mặt gì biến hóa.
Sau đó, Tôn Huyền Cơ quay đầu nhìn thoáng qua, ngoài cửa tiến vào một con vượn trắng nhăn nhó.
“!!!”
Lý Linh Tố hai mắt đăm đăm, ngây ra ở tại chỗ.
Lý Diệu Chân hoa dung thất sắc, theo bản năng nín thở tập trung, kiềm chế ý niệm.
Kim Liên đạo trưởng cùng Sở Nguyên Chẩn sững sờ bưng chén rượu, vừa rồi dương dương tự đắc biến mất không thấy.
Nhị lang làm sao vậy? Đột nhiên sắc mặt biến đổi to lớn, con khỉ này lai lịch thế nào... Vương Tư Mộ cảm giác bàn tay nhỏ tê rần, là nhị lang theo bản năng bàn tay phát lực tạo thành, nàng bởi vậy phỏng đoán ra nhị lang giờ phút này tâm tình là hoảng sợ, khẩn trương.
Tống Khanh nhìn thấy con khỉ này liền muốn đánh nó.
Ninh Thải Vi và Lệ Na ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền thiếu hứng thú chia sẻ món ăn vặt bày ở trên bàn. Trong các nàng, Ninh Thải Vi trái lại biết bản lãnh của Viên hộ pháp, nhưng tâm tính đơn thuần, không sợ chết về mặt xã hội.
Lệ Na tuy không biết, nhưng cùng Ninh Thải Vi là giống nhau, đầu óc đơn giản, không sợ.
Đám người Võ Lâm minh phản ứng không khác gì, đều nhịp lui lại mấy bước, loại tư thái như tránh rắn rết đó là trần trụi.
Miêu Hữu Phương đứng bật dậy, thầm nhủ gặp quỷ, con khỉ chết tiệt này sao lại đến đây.
Con khỉ này lai lịch thế nào?
Mộ Nam Chi nhíu nhíu mày, trong mơ hồ đoán ra thân phận con khỉ này.
Nàng chưa từng gặp Viên hộ pháp, nhưng từ trong miệng Bạch Cơ biết có vị này tồn tại, theo Bạch Cơ nói là con khỉ rất thú vị, cụ thể thú vị như thế nào, nàng đã quên.
Nhưng nghĩ chính là con khỉ này.
Người không rõ thân phận Viên hộ pháp có Hứa nhị thúc, thẩm thẩm, Cơ Bạch Tình, tỷ đệ Hứa thị, A Tô La, Vương Tư Mộ, Chung Ly, Hoài Khánh, Lệ Na, còn có câu lan huynh đệ.
“Con khỉ đến rồi...”
Bạch Cơ ngẩng đầu, nhìn nương nương, nhỏ giọng nói một câu.
“Không sao, có bổn quốc chủ ở đây, ai cũng không thể động thủ đối với Yêu tộc Vạn Yêu quốc chúng ta.” Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ nhếch khóe miệng, truyền âm nói.
Nàng dự đoán được Hứa Ninh Yến kết hôn sẽ quần ma loạn vũ, cực thú vị, cho nên mượn thân thể Dạ Cơ tới vô giúp vui.
Nhìn thấy Viên hộ pháp xuất hiện, nàng liền biết đây là sát chiêu của Hứa Ninh Yến, nhưng không sao, nàng chỉ là đến vô giúp vui, mất mặt là ai nàng cũng không để ý.
“Con khỉ này lai lịch thế nào? Các ngươi tựa như rất kiêng kị.”
A Tô La truyền âm cho thành viên Thiên Địa hội.
Trong niên đại hắn hoạt động, Viên hộ pháp một tộc này chỉ là một nhánh không bắt mắt trong Yêu tộc, không vào được pháp nhãn đường đường A Tô La.
Hắn sau khi trở lại, cũng chưa từng tiếp xúc Viên hộ pháp.
Thành viên Thiên Địa hội làm bộ chưa nghe thấy, không nói cho hắn.
Trong thành viên Thiên Địa hội, Hoài Khánh là chưa từng tiếp xúc với con khỉ, nàng và A Tô La hoang mang giống nhau.
Hứa Thất An dẫn Tôn Huyền Cơ cùng Viên hộ pháp vào ngồi, cười hỏi Lý Linh Tố:
“Vấn đề của ngươi là cái gì?”
Nói xong, hắn liếc Viên hộ pháp một cái, đôi mắt xanh thẳm của Viên hộ pháp đánh giá Lý Linh Tố.
Trong phút chốc, Lý Linh Tố nhớ lại sự sợ hãi bị Viên hộ pháp chi phối, cùng với sỉ nhục trước mặt mọi người nói ra chuyện cũ xấu hổ.
Hắn ánh mắt đăm đăm, kiềm chế ý niệm, cái gì cũng không đi nghĩ.
Con khỉ này pháp thuật cực kỳ cường đại, ngay cả Siêu Phàm cảnh cũng có thể nhìn thấu, thánh tử bây giờ là tứ phẩm, bất cứ một ý nghĩ nào cũng sẽ bị tóm được.
Hắn bây giờ nếu nghĩ Hứa Ninh Yến, trong đầu sẽ không chịu khống chế hiện lên ý niệm “báo thù”, mà cái này không thể gạt được Viên hộ pháp.
Nhưng hắn lại không cam lòng bỏ qua cơ hội này, thánh tử nghiến răng hạ quyết tâm, dùng một loại giọng điệu như thái thượng vong tình nói:
“Giữa quốc sư cùng Lâm An, ngươi yêu người nào, chỉ có thể chọn một.”
Trong quá trình này, hắn liều mạng kiềm chế ý niệm của mình, cũng lặp lại lẩm bẩm: “Hứa Ninh Yến là anh em ruột khác mẹ khác cha của ta.”
Mọi người đều nhìn về phía Hứa Thất An, bao gồm hai vị nhân vật nữ chính.
Nhưng Hứa Thất An chưa trả lời, mà là nhìn về phía Viên hộ pháp.
Viên hộ pháp mặt không biểu cảm nói:
“Lòng của thánh tử nói cho ta biết: Hứa Ninh Yến là anh em ruột khác cha khác mẹ của ta.”
Phù... Lý Linh Tố như trút được gánh nặng.
“Anh em ruột khác cha khác mẹ? Sư ca vì không bại lộ cõi lòng ở trước mặt con khỉ, đã vô liêm sỉ đến trình độ này sao, không ổn! Nhanh chóng kiềm chế ý niệm.” Lý Diệu Chân theo bản năng phỉ báng sư ca, sau đó nhớ tới thần thông của Viên hộ pháp, vội vàng dừng tư duy.
Nhưng ngay sau đó, nàng nghe thấy Viên hộ pháp nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói:
“Anh em ruột khác cha khác mẹ? Sư ca vì không ở trước mặt con khỉ bại lộ cõi lòng, đã vô liêm sỉ đến trình độ này sao, không ổn! Nhanh kiềm chế ý niệm.”
Ngọa long mặt xấu hổ, sồ phượng mặt đỏ bừng.
Viên hộ pháp đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lâm An, nói:
“Hoài Khánh cùng quốc sư đáng giận, còn có Lý Diệu Chân này, bản cung ngày đại hôn còn muốn quậy phá, nhưng cái này lại như thế nào? Cẩu nô tài là của ta, ai cũng không cướp đi được.”
Lâm An rụt rè ngồi ngay ngắn, thân thể mềm mại chợt cứng ngắc, khó có thể tin nhìn Viên hộ pháp, vài giây sau, mặt trứng ngỗng mượt mà đỏ như là muốn nhỏ máu, ánh mắt bịt kín một tầng hơi nước.
Quốc sư và Lý Diệu Chân nhìn chằm chằm Lâm An, Hoài Khánh thì khẽ nhíu mày, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Người biết được thần thông của Viên hộ pháp thương hại nhìn Lâm An.
“Ha ha ha, Hứa Ngân la đây là tự nhấc tảng đá đập chân mình, hắn có phải đã quên hay không, Viên hộ pháp khi đọc tâm là không chịu khống chế, lần này hay rồi, tân nương không có mặt mũi gặp ai nữa...”
Miêu Hữu Phương thiếu chút nữa cười ra tiếng, sau đó, hắn liền thấy Viên hộ pháp ngẩng đầu nhìn qua, chậm rãi nói:
“Miêu Hữu Phương, tâm của ngươi nói cho ta biết: Ha ha ha, Hứa Ngân la đây là tự nhấc tảng đá đập chân mình, hắn có phải đã quên hay không, Viên hộ pháp khi đọc tâm là không chịu khống chế, lần này hay rồi, tân nương không có mặt mũi gặp ai nữa.”
Viên hộ pháp mang nội dung đọc tâm công khai.
Vì sao nhiều người như vậy, cứ phải đọc tâm của ta... Nụ cười của Miêu Hữu Phương chậm rãi biến mất, phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt hoặc kinh ngạc, hoặc thương hại nhìn mình.
Lại nhìn Hứa Ngân la, ánh mắt lạnh lẽo như đao.
“Ta, ta đi về trước...” Miêu Hữu Phương cúi đầu, bóng lưng hoảng sợ.