Linh thú vẫn ghé đầu vào bên bờ, ra vẻ như đang mời gọi "Mau tới cưỡi ta".
"Ồ, Linh long không cho Hoài Khánh đi lên."
"Sao lại thế, hôm nay tâm tình Linh long không được tốt sao?"
"Không đúng, tư thế kia của nó chính là đang đợi người khác cưỡi...."
Các hoàng tử bắt đầu nghị luận.
Hứa Thất An không nghe được thanh âm các hoàng tử nghị luận, nhưng hắn biết không thể chờ thêm, thử nghĩ xem, một con linh thú ăn tử khí, lại không nể mặt hoàng nữ, kết quả lại chuyển hướng chờ ngươi tới cưỡi.
Cái này tuyệt đối không phải chuyện tốt!
Nếu việc này là do vận khí kì quái trên người mình tạo thành, vậy Hứa Thất An tình nguyện chậm rãi lần mò, cho dù vô ích, cũng không hy vọng bí mật sáng tỏ.
Với quy tắc sinh tồn của thế giới này, sẽ không có chuyện bởi vì ngươi không biết mà miễn trừ lỗi lầm!
"Trưởng công chúa, con quái vật này thự nguy hiểm, chúng ta mau rời khỏi đây."
Thừa dịp Trưởng công chúa không liên tưởng đến trên người hắn, Hứa Thất An nhanh chóng che trước mặt nàng, để Linh long nhìn chăm chú bản thân như vậy, có khả năng Trưởng công chúa sẽ phát hiện được gì đó.
Trưởng công chúa nhíu mày, nhìn chằm chằm Linh long một lát, bất đắc dĩ gật đầu: "Đi thôi."
Hứa Thất An làm bộ cản phía sau, để Trưởng công chúa đi trước, sau đó bản thân đuổi theo, đi tới cách đó mấy chục thước, hắn nghe thấy Linh long phía sau truyền đến tiếng gào thét tủi thân và uất ức.
....
Hứa Thất An cùng Hoài Khánh quay về Tứ phương đài, nhị công chúa Lâm An đã được mang lên bờ, cả người ướt sũng, khoác áo khoác thật dày, hai tay ôm ngực, thân thể lạnh run, bờ môi xanh tím.
Nàng chỉ vào Hoài Khánh, vừa khóc vừa nói: "Ta muốn tố cáo phụ hoàng, Hoài Khánh, bản cung sẽ không để yên cho ngươi."
Trưởng công chúa thản nhiên nói: "Chuyện này có quan hệ gì với bản cung đâu? Rõ ràng do hôm nay cảm xúc Linh long táo bạo, không khống chế được."
Hình tượng Lâm An chiến đấu thất bại, khi bại khi thắng sớm đã xâm nhập lòng người, các hoàng tử hoàng nữ cũng tập mãi thành thói quen, đều thảo luận tới sự dị thường của Linh long.
"Linh long quả thật có vấn đề, phát cuồng một cách kỳ quái."
"Sao nó còn ở cạnh bờ, nhìn chằm chằm bên này..."
"Tiếng kêu dường như thực tủi thân và uất ức...."
Thái tử thân là ca ca ruột, đau lòng an ủi muội muội hai giây, sau đó khoái trá gia nhập thảo luận: "Hẳn là vì tâm tình không tốt, Linh long không phải loài thú bình thường, tự nhiên có tính tình."
Nhưng thú chung quy vẫn là thú, đầu óc của chúng nó không được thông minh, các điện hạ thảo luận một lát, liền không còn chú ý.
Nhị công chúa rơi xuống nước, sợ cảm lạnh, vì vậy yến hội sớm kết thúc, các điện hạ cao quý cưỡi xe ngựa quay về, lưu lại đương sai thu dọn tàn cục.
Trưởng công chúa mang theo Hứa Thất An đi vòng qua đông hoa môn, đến bên ngoài Văn Uyên các.
Văn Uyên các là nơi cất chứa các loại văn kiện của hoàng gia, có bảy tòa lầu các, số sách bên trong mênh mông như biển.
Hứa Thất An cùng Trưởng công chúa vùi đầu vào đống sách cổ, tra xét các đại thần năm xưa, tìm được rất nhiều tư liệu về Giám Chính đời đầu.
Người này tự nghĩ ra hệ thống thuật sĩ, lai lịch lại thần bí, phụ tá sơ đại Hoàng đế khai sáng sự nghiệp to lớn, vốn nên được hưởng thờ phụng trong Thái Miếu.
Nhưng ghi chép về hắn, vào năm trăm năm trước đột nhiên chấm dứt.
Thực rõ ràng có người cố tình xóa đi thông tin. Người đó, không thể nghi ngờ chính là võ tông Hoàng đế.
Tại tòa tàng thư lâu thứ ba của Văn Uyên các, trên lầu hai, bên cửa sổ, Trưởng công chúa để nửa người lộ ra dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng nõn như phát sáng, sợi lông tơ rất nhỏ trên mặt cũng có thể thấy được.
Nàng nói: "Nếu năm đó võ tông Hoàng đế xóa ghi chép về Đại Giám Chính, như vậy chúng ta không có khả năng tìm được tư liệu cần thiết ở Văn Uyên các."
Thấy Hứa Thất An lộ ra vẻ thất vọng, Trưởng công chúa chỉ điểm một câu: "Ngươi không phải nói phát hiện phật văn trên cột đá sao? Chúng ta có thể thử tìm kiếm điểm đột phá từ đây."
Liên tục xem xét tư liệu làm thần thái nàng có chút mỏi mệt, không tự giác cúi thân xuống bàn học, động tác như vậy, làm bộ ngực siêu to siêu khổng lồ của nàng gác lên mặt bàn.
Cái khe rãnh này.... Hứa Thất An không nhịn được ngắm một chút, rồi không chú ý tới nữa, dù sao lúc ngươi đang nhìn vực sâu, có khả năng vực sâu cũng đang chăm chú nhìn ngươi.
Mà vực sâu này, Hứa Thất An hiện tại còn chưa dám trêu chọc. Trừ khi tương lai hắn có thể làm ánh mắt vực sâu ngượng ngùng cúi xuống.
Sau khi đổi dòng suy nghĩ, quả nhiên có thu hoạch.
"Ta lật xem 《 Đại Phụng, lý chí 》, phát hiện thời điểm Đại Phụng vừa lập nước, kinh thành không có chùa, cũng không có người phật môn truyền giáo. Nhưng sau năm trăm năm trước, đột nhiên có một cái chùa xuất hiện, tên là Bảo tháp tự." Trưởng công chúa không hổ là học phách, ở phương diện tra tìm tư liệu mạnh hơn Hứa Thất An nhiều.
Lông mi thật dài của nàng cong cong, trong mắt lộ vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn tràn đầy vẻ trong trẻo lạnh lùng, lúc này nàng giống như đột nhiên bừng sáng lên. Trưởng công chúa rất vui sướng với phát hiện này:
"Lúc Bảo tháp tự hưng thịnh nhất, mỗi ngày khách hành hương như mây, quan to tôn quý ra vào không ngừng, một tòa chùa miếu, nhưng lại mua được gần trăm khuynh ruộng tốt.
"Nhưng sau khi triều đình tiến hành chiến dịch diệt phật, Bảo tháp tự dần dần khó khăn, hiện tại trong mấy chùa lớn của kinh thành đã không còn cái tên của Bảo tháp tự.
"Ừm, họ vẫn có một nhánh còn sót lại, thay tên thành Thanh long tự, địa chỉ ở Bạch phượng sơn phía tây..... Này, ngươi có nghe ta nói không?"
"Đừng làm ồn, im lặng cho ta suy nghĩ." Hứa Thất An nhíu mày.
Trưởng công chúa nhướng mày, rồi lại nhịn xuống, không nói chuyện.
Hứa Thất An phân loại toàn bộ manh mối trong đầu.
"Nếu Ngụy Uyên để mình tập trung mục tiêu vào hung thủ sau màn, chuyện Giám Chính đời đầu chuyện không cần mình nhúng tay, nhưng việc này không tách ra được, chỉ khi biết rõ ràng trung tâm mấu chốt của vụ án, mình mới có thể tiếp tục tra tiếp...."
"Với tình huống trước mắt, cụ thể án Tang Bạc là thế này: võ tông Hoàng đế năm đó soán vị thành công, phong ấn Giám Chính đời đầu vào Tang Bạc, dùng thần kiếm trấn áp khí vận, cộng thêm pháp trận phong ấn. Bí mật này, chỉ có một mình Nguyên Cảnh Đế biết được."
"Yêu tộc phương Bắc nhị ngũ tử trong triều đình, phá hủy phong ấn Tang Bạc, thả ra Giám Chính đời đầu, muốn làm cho kinh thành Đại Phụng đại loạn, bọn họ cũng nhân cơ hội nổi lên."
"Nếu dựa theo ý nghĩ này đi tiếp, đối tượng điều tra của mình có hai loại: một, người muốn khôi phục hoàng thất năm xưa, hai, người có ý đồ soán vị."
"..... Dòng họ hoàng thất? Hoàng thất trước đã là lịch sử năm trăm năm trước, khả năng có người muốn khôi phục không lớn, vậy là có người muốn soán vị? Ừm, cái giả thiết này có vẻ hợp lý, nhưng thiếu chứng cứ." Linh thú vẫn ghé đầu vào bên bờ, ra vẻ như đang mời gọi "Mau tới cưỡi ta".
"Ồ, Linh long không cho Hoài Khánh đi lên."
"Sao lại thế, hôm nay tâm tình Linh long không được tốt sao?"
"Không đúng, tư thế kia của nó chính là đang đợi người khác cưỡi...."
Các hoàng tử bắt đầu nghị luận.
Hứa Thất An không nghe được thanh âm các hoàng tử nghị luận, nhưng hắn biết không thể chờ thêm, thử nghĩ xem, một con linh thú ăn tử khí, lại không nể mặt hoàng nữ, kết quả lại chuyển hướng chờ ngươi tới cưỡi.
Cái này tuyệt đối không phải chuyện tốt!
Nếu việc này là do vận khí kì quái trên người mình tạo thành, vậy Hứa Thất An tình nguyện chậm rãi lần mò, cho dù vô ích, cũng không hy vọng bí mật sáng tỏ.
Với quy tắc sinh tồn của thế giới này, sẽ không có chuyện bởi vì ngươi không biết mà miễn trừ lỗi lầm!
"Trưởng công chúa, con quái vật này thự nguy hiểm, chúng ta mau rời khỏi đây."
Thừa dịp Trưởng công chúa không liên tưởng đến trên người hắn, Hứa Thất An nhanh chóng che trước mặt nàng, để Linh long nhìn chăm chú bản thân như vậy, có khả năng Trưởng công chúa sẽ phát hiện được gì đó.
Trưởng công chúa nhíu mày, nhìn chằm chằm Linh long một lát, bất đắc dĩ gật đầu: "Đi thôi."
Hứa Thất An làm bộ cản phía sau, để Trưởng công chúa đi trước, sau đó bản thân đuổi theo, đi tới cách đó mấy chục thước, hắn nghe thấy Linh long phía sau truyền đến tiếng gào thét tủi thân và uất ức.
....
Hứa Thất An cùng Hoài Khánh quay về Tứ phương đài, nhị công chúa Lâm An đã được mang lên bờ, cả người ướt sũng, khoác áo khoác thật dày, hai tay ôm ngực, thân thể lạnh run, bờ môi xanh tím.
Nàng chỉ vào Hoài Khánh, vừa khóc vừa nói: "Ta muốn tố cáo phụ hoàng, Hoài Khánh, bản cung sẽ không để yên cho ngươi."
Trưởng công chúa thản nhiên nói: "Chuyện này có quan hệ gì với bản cung đâu? Rõ ràng do hôm nay cảm xúc Linh long táo bạo, không khống chế được."
Hình tượng Lâm An chiến đấu thất bại, khi bại khi thắng sớm đã xâm nhập lòng người, các hoàng tử hoàng nữ cũng tập mãi thành thói quen, đều thảo luận tới sự dị thường của Linh long.
"Linh long quả thật có vấn đề, phát cuồng một cách kỳ quái."
"Sao nó còn ở cạnh bờ, nhìn chằm chằm bên này..."
"Tiếng kêu dường như thực tủi thân và uất ức...."
Thái tử thân là ca ca ruột, đau lòng an ủi muội muội hai giây, sau đó khoái trá gia nhập thảo luận: "Hẳn là vì tâm tình không tốt, Linh long không phải loài thú bình thường, tự nhiên có tính tình."
Nhưng thú chung quy vẫn là thú, đầu óc của chúng nó không được thông minh, các điện hạ thảo luận một lát, liền không còn chú ý.
Nhị công chúa rơi xuống nước, sợ cảm lạnh, vì vậy yến hội sớm kết thúc, các điện hạ cao quý cưỡi xe ngựa quay về, lưu lại đương sai thu dọn tàn cục.
Trưởng công chúa mang theo Hứa Thất An đi vòng qua đông hoa môn, đến bên ngoài Văn Uyên các.
Văn Uyên các là nơi cất chứa các loại văn kiện của hoàng gia, có bảy tòa lầu các, số sách bên trong mênh mông như biển.
Hứa Thất An cùng Trưởng công chúa vùi đầu vào đống sách cổ, tra xét các đại thần năm xưa, tìm được rất nhiều tư liệu về Giám Chính đời đầu.
Người này tự nghĩ ra hệ thống thuật sĩ, lai lịch lại thần bí, phụ tá sơ đại Hoàng đế khai sáng sự nghiệp to lớn, vốn nên được hưởng thờ phụng trong Thái Miếu.
Nhưng ghi chép về hắn, vào năm trăm năm trước đột nhiên chấm dứt.
Thực rõ ràng có người cố tình xóa đi thông tin. Người đó, không thể nghi ngờ chính là võ tông Hoàng đế.
Tại tòa tàng thư lâu thứ ba của Văn Uyên các, trên lầu hai, bên cửa sổ, Trưởng công chúa để nửa người lộ ra dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng nõn như phát sáng, sợi lông tơ rất nhỏ trên mặt cũng có thể thấy được.
Nàng nói: "Nếu năm đó võ tông Hoàng đế xóa ghi chép về Đại Giám Chính, như vậy chúng ta không có khả năng tìm được tư liệu cần thiết ở Văn Uyên các."
Thấy Hứa Thất An lộ ra vẻ thất vọng, Trưởng công chúa chỉ điểm một câu: "Ngươi không phải nói phát hiện phật văn trên cột đá sao? Chúng ta có thể thử tìm kiếm điểm đột phá từ đây."
Liên tục xem xét tư liệu làm thần thái nàng có chút mỏi mệt, không tự giác cúi thân xuống bàn học, động tác như vậy, làm bộ ngực siêu to siêu khổng lồ của nàng gác lên mặt bàn.
Cái khe rãnh này.... Hứa Thất An không nhịn được ngắm một chút, rồi không chú ý tới nữa, dù sao lúc ngươi đang nhìn vực sâu, có khả năng vực sâu cũng đang chăm chú nhìn ngươi.
Mà vực sâu này, Hứa Thất An hiện tại còn chưa dám trêu chọc. Trừ khi tương lai hắn có thể làm ánh mắt vực sâu ngượng ngùng cúi xuống.
Sau khi đổi dòng suy nghĩ, quả nhiên có thu hoạch.
"Ta lật xem 《 Đại Phụng, lý chí 》, phát hiện thời điểm Đại Phụng vừa lập nước, kinh thành không có chùa, cũng không có người phật môn truyền giáo. Nhưng sau năm trăm năm trước, đột nhiên có một cái chùa xuất hiện, tên là Bảo tháp tự." Trưởng công chúa không hổ là học phách, ở phương diện tra tìm tư liệu mạnh hơn Hứa Thất An nhiều.
Lông mi thật dài của nàng cong cong, trong mắt lộ vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn tràn đầy vẻ trong trẻo lạnh lùng, lúc này nàng giống như đột nhiên bừng sáng lên. Trưởng công chúa rất vui sướng với phát hiện này:
"Lúc Bảo tháp tự hưng thịnh nhất, mỗi ngày khách hành hương như mây, quan to tôn quý ra vào không ngừng, một tòa chùa miếu, nhưng lại mua được gần trăm khuynh ruộng tốt.
"Nhưng sau khi triều đình tiến hành chiến dịch diệt phật, Bảo tháp tự dần dần khó khăn, hiện tại trong mấy chùa lớn của kinh thành đã không còn cái tên của Bảo tháp tự.
"Ừm, họ vẫn có một nhánh còn sót lại, thay tên thành Thanh long tự, địa chỉ ở Bạch phượng sơn phía tây..... Này, ngươi có nghe ta nói không?"
"Đừng làm ồn, im lặng cho ta suy nghĩ." Hứa Thất An nhíu mày.
Trưởng công chúa nhướng mày, rồi lại nhịn xuống, không nói chuyện.
Hứa Thất An phân loại toàn bộ manh mối trong đầu.
"Nếu Ngụy Uyên để mình tập trung mục tiêu vào hung thủ sau màn, chuyện Giám Chính đời đầu chuyện không cần mình nhúng tay, nhưng việc này không tách ra được, chỉ khi biết rõ ràng trung tâm mấu chốt của vụ án, mình mới có thể tiếp tục tra tiếp...."
"Với tình huống trước mắt, cụ thể án Tang Bạc là thế này: võ tông Hoàng đế năm đó soán vị thành công, phong ấn Giám Chính đời đầu vào Tang Bạc, dùng thần kiếm trấn áp khí vận, cộng thêm pháp trận phong ấn. Bí mật này, chỉ có một mình Nguyên Cảnh Đế biết được."
"Yêu tộc phương Bắc nhị ngũ tử trong triều đình, phá hủy phong ấn Tang Bạc, thả ra Giám Chính đời đầu, muốn làm cho kinh thành Đại Phụng đại loạn, bọn họ cũng nhân cơ hội nổi lên."
"Nếu dựa theo ý nghĩ này đi tiếp, đối tượng điều tra của mình có hai loại: một, người muốn khôi phục hoàng thất năm xưa, hai, người có ý đồ soán vị."
"..... Dòng họ hoàng thất? Hoàng thất trước đã là lịch sử năm trăm năm trước, khả năng có người muốn khôi phục không lớn, vậy là có người muốn soán vị? Ừm, cái giả thiết này có vẻ hợp lý, nhưng thiếu chứng cứ."