Hai tỷ đệ đeo còng tay xiềng chân bị mang ra khỏi lòng đất, đi theo hai thuật sĩ áo trắng lên từng bậc.
Ven đường gặp được rất nhiều thuật sĩ áo trắng, đối với hai tỷ đệ coi như không thấy, chuyên tâm bận việc của mình.
Coi như không thấy, bản thân chính là một loại ngạo mạn.
Rất nhanh tới sảnh lớn lầu bốn, rẽ vào hành lang bên trái, dừng lại ở ngoài một gian đại sảnh.
Hứa Nguyên Sương thò đầu nhìn vào trong một cái, đông tây nam bắc phân biệt là thanh niên vành mắt đen sì; Thiếu nữ mặt trứng ngỗng mặc váy vàng trước người để đồ ăn vặt; Tôn Huyền Cơ diện mạo thường thường cùng con khỉ hắn nuôi.
Cùng với, đại ca Hứa Thất An một thân trường bào màu xanh thêu hoa văn đám mây, hắn không biết đang nói chuyện gì với mấy vị thuật sĩ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bên cửa sổ có một vị thuật sĩ áo trắng khoanh tay mà đứng, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt.
“Hứa Ngân la, người đến rồi!”
Hai thuật sĩ áo trắng sau khi đánh tiếng, xoay người đi luôn.
Hai tỷ đệ cứng ngắc ở cửa, không biết có nên vào sảnh hay không.
“Vào đi!”
Hứa Thất An thu liễm vẻ mặt, thong dong nhìn quét hai tỷ đệ một cái.
Hứa Nguyên Hòe hơi do dự, dẫn đầu vào sảnh, vẻ mặt lạnh lùng nói ra:
“Ngươi muốn dùng tỷ đệ chúng ta làm quân bài, áp chế phụ thân?
“Vậy ta khuyên ngươi đừng si tâm vọng tưởng, tấn thăng nhất phẩm là tâm nguyện suốt đời của phụ thân, vì thế ông có thể trả giá tất cả. Ta cùng Nguyên Sương tỷ còn chưa có phân lượng đó.
“Muốn giết muốn chém, tự nhiên muốn làm gì cũng được, Hứa Nguyên Hòe ta xin ngươi một câu, thì không phải nam nhi.”
Mấy vị đệ tử của Giám chính liếc hắn một cái, có chút bất ngờ.
Đệ đệ này của Hứa Ninh Yến trái lại là khúc xương cứng, có vài phần khí khái.
Hứa Thất An nhìn về phía Viên hộ pháp, hỏi:
“Hắn nói cái gì?”
Con ngươi xanh thẳm của Viên hộ pháp nhìn chằm chằm Hứa Nguyên Hòe, thành thật trả lời:
“Tương tự.”
Ý tứ là, Hứa Nguyên Hòe ngoài miệng nói so với trong lòng nghĩ không có khác biệt.
Là tên trẻ trâu... Trong lòng mọi người đang ngồi hiện lên cùng một ý niệm.
Thời buổi này người trong lòng nghĩ giống với ngoài miệng nói, chẳng phải chính là trẻ trâu.
Con ngươi xanh thẳm của Viên hộ pháp đảo qua mọi người, gật đầu, cho trả lời khẳng định:
“Ta cũng cảm thấy là trẻ trâu, không thú vị!”
Bên cạnh, hai tỷ đệ hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Hứa Thất An thản nhiên nói:
“Vân Châu phản loạn đã bình định, các ngươi tự do rồi, chờ ở bên ngoài sảnh lớn, ta lát nữa mang các ngươi đi gặp mẹ đẻ.”
Dứt lời, phất phất tay, Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe thấy hoa mắt, đã rời khỏi đại sảnh, quay về sảnh lớn lầu bốn.
Hứa Nguyên Hòe trầm ngâm nói:
“Hắn nói mang chúng ta đi gặp mẹ, quả nhiên là muốn mang chúng ta làm quân bài, giao dịch với phụ thân.”
Hắn phun ra một hơi thật dài:
“Phụ thân còn chưa quên chúng ta, rốt cuộc có thể về nhà rồi.”
Hứa Nguyên Sương gật đầu.
Lúc này, một vị thuật sĩ áo trắng từ một đầu khác của hành lang đi tới.
Hứa Nguyên Sương giật mình, ở trong tiếng xiềng chân “ầm ầm” lên đón.
Hứa Nguyên Hòe theo sát ở phía sau nàng.
“Vị huynh đài này.”
Hứa Nguyên Sương dịu dàng nói: “Muốn hướng huynh đài hỏi thăm một sự kiện.”
Thuật sĩ áo trắng thấy là thiếu nữ xinh xắn, thu hồi cảm xúc không kiên nhẫn, mỉm cười nói:
“Cô nương mời nói.”
Hứa Nguyên Sương hỏi:
“Vân Châu quân có phải đánh tới kinh thành rồi hay không.”
Thuật sĩ áo trắng gật đầu, “Ừm” một tiếng.
Quả nhiên... Trong lòng hai tỷ đệ hiểu rõ, Hứa Thất An quả thật là muốn mang bọn họ làm quân bài, làm giao dịch với phụ thân.
Cho nên vừa rồi nói gặp mẹ đẻ, là chỉ phụ thân mang chúng ta chuộc về... Trong lòng Hứa Nguyên Sương nhẹ nhàng thở ra, Hứa Thất An vừa nói như vậy, ý nghĩa hắn và phụ thân giao dịch cũng không liên lụy đại cục, cho nên phụ thân sẽ nguyện ý chuộc bọn họ.
Hứa Nguyên Hòe trầm giọng nói:
“Thế cục thế nào, Đại Phụng đã đến bước đường cùng hay chưa.”
Rất có thể sắp đánh vào kinh thành rồi... Hắn ở trong lòng bổ sung một câu.
Thuật sĩ áo trắng đánh giá bọn họ:
“Phản loạn đã sớm bình định rồi, hai ngươi mới từ lòng đất ra à.”
“Cái này sao có khả năng.” Giọng Hứa Nguyên Sương bén nhọn thêm vài phần.
“Có gì không có khả năng.” Thuật sĩ áo trắng hỏi lại.
“Vân Châu có hai vị nhất phẩm, cái khác không nói, chỉ cần bọn họ ra tay, liền có thể khiến Đại Phụng hóa thành tro bụi.” Hứa Nguyên Hòe trầm giọng nói.
“Ồ, Hứa Ngân la cùng quốc sư cũng tấn thăng nhất phẩm rồi.” Thuật sĩ áo trắng cười ha ha nói:
“Cao tầng Vân Châu phản quân, kẻ chết, kẻ đầu hàng, đều là chuyện vài ngày trước rồi.”
Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe đứng ngây ra tại chỗ.
Vân Châu thua rồi, vậy Cơ Huyền đâu? Phụ thân đâu? Già La Thụ cùng Bạch Đế hai vị nhất phẩm đâu?
Hứa Nguyên Sương hỏi ra những nghi hoặc này.
Thuật sĩ áo trắng nhún nhún vai:
“Ta làm sao biết, không quan tâm không quan tâm, các ngươi muốn biết, đến hỏi người khác đi, ta còn cần làm thực nghiệm luyện kim, cáo từ.”
Chờ bóng người thuật sĩ áo trắng biến mất ở trong hành lang, Hứa Nguyên Hòe lẩm bẩm:
“Nhất, nhất phẩm?”
Nếu vừa rồi hai thuật sĩ áo trắng kia là đang trêu bọn họ, vậy vị thuật sĩ này hoàn toàn không cần thiết nói dối.
Tất cả cái này rất có thể đều là thật.
Hứa Nguyên Sương thấp giọng nói:
“Nhất phẩm! Nguyên Hòe, cha mưu tính nghiệp lớn hai mươi năm, dốc hết tâm huyết tính kế, thận trọng phát triển, kết quả là, bị Hứa Thất An tu hành hai năm đã hủy hoại trong chốc lát.”
Hai tỷ đệ nhìn nhau, trong đầu hiện lên bốn chữ:
Nhân quả tuần hoàn!
...
Trong đại sảnh, Hứa Thất An đánh giá các đệ tử Giám chính, nói:
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi.
“Ý tưởng bức thiết thay thế Giám chính lão tặc của các ngươi, ta rất có thể lý giải. Vĩnh Hưng cùng Viêm Thân Vương đáy lầu cũng rất có thể lý giải, nhưng không phải quá sốt ruột.
“Giám chính thi cốt chưa lạnh, không, Giám chính cũng chưa thật sự ngã xuống, chuyện tân nhậm Giám chính, không vội nhỉ.”
Đến sớm không bằng đến khéo, hắn vừa vặn gặp cuộc họp của các đệ tử Giám chính, đám người tính bầu ra một tân nhậm Giám chính, chấp chưởng Ti Thiên Giám.
Cuộc bầu cử này là Dương Thiên Huyễn khởi xướng, vì một cái lý do giản dị tự nhiên.
“Nước không thể một ngày không có vua, Giám chính lão sư tuy chưa chết, nhưng không khác gì đã chết.” Dương Thiên Huyễn trầm giọng nói:
“Dương mỗ cho rằng, cần thiết chọn ra một vị tân nhậm Giám chính, dương danh lập vạn, không, tạo phúc dân chúng. Dương mỗ thân là người uy vọng cao nhất của Ti Thiên Giám, nên trở thành tân nhậm Giám chính, mong Hứa Ngân la hướng bệ hạ nói tốt vài câu.
“Làm báo đáp, Dương mỗ sẽ vạch trần toàn bộ tình huống Thiên Tông thánh tử Lý Linh Tố sau lưng ý đồ đối phó ngươi.” Hai tỷ đệ đeo còng tay xiềng chân bị mang ra khỏi lòng đất, đi theo hai thuật sĩ áo trắng lên từng bậc.
Ven đường gặp được rất nhiều thuật sĩ áo trắng, đối với hai tỷ đệ coi như không thấy, chuyên tâm bận việc của mình.
Coi như không thấy, bản thân chính là một loại ngạo mạn.
Rất nhanh tới sảnh lớn lầu bốn, rẽ vào hành lang bên trái, dừng lại ở ngoài một gian đại sảnh.
Hứa Nguyên Sương thò đầu nhìn vào trong một cái, đông tây nam bắc phân biệt là thanh niên vành mắt đen sì; Thiếu nữ mặt trứng ngỗng mặc váy vàng trước người để đồ ăn vặt; Tôn Huyền Cơ diện mạo thường thường cùng con khỉ hắn nuôi.
Cùng với, đại ca Hứa Thất An một thân trường bào màu xanh thêu hoa văn đám mây, hắn không biết đang nói chuyện gì với mấy vị thuật sĩ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bên cửa sổ có một vị thuật sĩ áo trắng khoanh tay mà đứng, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt.
“Hứa Ngân la, người đến rồi!”
Hai thuật sĩ áo trắng sau khi đánh tiếng, xoay người đi luôn.
Hai tỷ đệ cứng ngắc ở cửa, không biết có nên vào sảnh hay không.
“Vào đi!”
Hứa Thất An thu liễm vẻ mặt, thong dong nhìn quét hai tỷ đệ một cái.
Hứa Nguyên Hòe hơi do dự, dẫn đầu vào sảnh, vẻ mặt lạnh lùng nói ra:
“Ngươi muốn dùng tỷ đệ chúng ta làm quân bài, áp chế phụ thân?
“Vậy ta khuyên ngươi đừng si tâm vọng tưởng, tấn thăng nhất phẩm là tâm nguyện suốt đời của phụ thân, vì thế ông có thể trả giá tất cả. Ta cùng Nguyên Sương tỷ còn chưa có phân lượng đó.
“Muốn giết muốn chém, tự nhiên muốn làm gì cũng được, Hứa Nguyên Hòe ta xin ngươi một câu, thì không phải nam nhi.”
Mấy vị đệ tử của Giám chính liếc hắn một cái, có chút bất ngờ.
Đệ đệ này của Hứa Ninh Yến trái lại là khúc xương cứng, có vài phần khí khái.
Hứa Thất An nhìn về phía Viên hộ pháp, hỏi:
“Hắn nói cái gì?”
Con ngươi xanh thẳm của Viên hộ pháp nhìn chằm chằm Hứa Nguyên Hòe, thành thật trả lời:
“Tương tự.”
Ý tứ là, Hứa Nguyên Hòe ngoài miệng nói so với trong lòng nghĩ không có khác biệt.
Là tên trẻ trâu... Trong lòng mọi người đang ngồi hiện lên cùng một ý niệm.
Thời buổi này người trong lòng nghĩ giống với ngoài miệng nói, chẳng phải chính là trẻ trâu.
Con ngươi xanh thẳm của Viên hộ pháp đảo qua mọi người, gật đầu, cho trả lời khẳng định:
“Ta cũng cảm thấy là trẻ trâu, không thú vị!”
Bên cạnh, hai tỷ đệ hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Hứa Thất An thản nhiên nói:
“Vân Châu phản loạn đã bình định, các ngươi tự do rồi, chờ ở bên ngoài sảnh lớn, ta lát nữa mang các ngươi đi gặp mẹ đẻ.”
Dứt lời, phất phất tay, Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe thấy hoa mắt, đã rời khỏi đại sảnh, quay về sảnh lớn lầu bốn.
Hứa Nguyên Hòe trầm ngâm nói:
“Hắn nói mang chúng ta đi gặp mẹ, quả nhiên là muốn mang chúng ta làm quân bài, giao dịch với phụ thân.”
Hắn phun ra một hơi thật dài:
“Phụ thân còn chưa quên chúng ta, rốt cuộc có thể về nhà rồi.”
Hứa Nguyên Sương gật đầu.
Lúc này, một vị thuật sĩ áo trắng từ một đầu khác của hành lang đi tới.
Hứa Nguyên Sương giật mình, ở trong tiếng xiềng chân “ầm ầm” lên đón.
Hứa Nguyên Hòe theo sát ở phía sau nàng.
“Vị huynh đài này.”
Hứa Nguyên Sương dịu dàng nói: “Muốn hướng huynh đài hỏi thăm một sự kiện.”
Thuật sĩ áo trắng thấy là thiếu nữ xinh xắn, thu hồi cảm xúc không kiên nhẫn, mỉm cười nói:
“Cô nương mời nói.”
Hứa Nguyên Sương hỏi:
“Vân Châu quân có phải đánh tới kinh thành rồi hay không.”
Thuật sĩ áo trắng gật đầu, “Ừm” một tiếng.
Quả nhiên... Trong lòng hai tỷ đệ hiểu rõ, Hứa Thất An quả thật là muốn mang bọn họ làm quân bài, làm giao dịch với phụ thân.
Cho nên vừa rồi nói gặp mẹ đẻ, là chỉ phụ thân mang chúng ta chuộc về... Trong lòng Hứa Nguyên Sương nhẹ nhàng thở ra, Hứa Thất An vừa nói như vậy, ý nghĩa hắn và phụ thân giao dịch cũng không liên lụy đại cục, cho nên phụ thân sẽ nguyện ý chuộc bọn họ.
Hứa Nguyên Hòe trầm giọng nói:
“Thế cục thế nào, Đại Phụng đã đến bước đường cùng hay chưa.”
Rất có thể sắp đánh vào kinh thành rồi... Hắn ở trong lòng bổ sung một câu.
Thuật sĩ áo trắng đánh giá bọn họ:
“Phản loạn đã sớm bình định rồi, hai ngươi mới từ lòng đất ra à.”
“Cái này sao có khả năng.” Giọng Hứa Nguyên Sương bén nhọn thêm vài phần.
“Có gì không có khả năng.” Thuật sĩ áo trắng hỏi lại.
“Vân Châu có hai vị nhất phẩm, cái khác không nói, chỉ cần bọn họ ra tay, liền có thể khiến Đại Phụng hóa thành tro bụi.” Hứa Nguyên Hòe trầm giọng nói.
“Ồ, Hứa Ngân la cùng quốc sư cũng tấn thăng nhất phẩm rồi.” Thuật sĩ áo trắng cười ha ha nói:
“Cao tầng Vân Châu phản quân, kẻ chết, kẻ đầu hàng, đều là chuyện vài ngày trước rồi.”
Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe đứng ngây ra tại chỗ.
Vân Châu thua rồi, vậy Cơ Huyền đâu? Phụ thân đâu? Già La Thụ cùng Bạch Đế hai vị nhất phẩm đâu?
Hứa Nguyên Sương hỏi ra những nghi hoặc này.
Thuật sĩ áo trắng nhún nhún vai:
“Ta làm sao biết, không quan tâm không quan tâm, các ngươi muốn biết, đến hỏi người khác đi, ta còn cần làm thực nghiệm luyện kim, cáo từ.”
Chờ bóng người thuật sĩ áo trắng biến mất ở trong hành lang, Hứa Nguyên Hòe lẩm bẩm:
“Nhất, nhất phẩm?”
Nếu vừa rồi hai thuật sĩ áo trắng kia là đang trêu bọn họ, vậy vị thuật sĩ này hoàn toàn không cần thiết nói dối.
Tất cả cái này rất có thể đều là thật.
Hứa Nguyên Sương thấp giọng nói:
“Nhất phẩm! Nguyên Hòe, cha mưu tính nghiệp lớn hai mươi năm, dốc hết tâm huyết tính kế, thận trọng phát triển, kết quả là, bị Hứa Thất An tu hành hai năm đã hủy hoại trong chốc lát.”
Hai tỷ đệ nhìn nhau, trong đầu hiện lên bốn chữ:
Nhân quả tuần hoàn!
...
Trong đại sảnh, Hứa Thất An đánh giá các đệ tử Giám chính, nói:
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi.
“Ý tưởng bức thiết thay thế Giám chính lão tặc của các ngươi, ta rất có thể lý giải. Vĩnh Hưng cùng Viêm Thân Vương đáy lầu cũng rất có thể lý giải, nhưng không phải quá sốt ruột.
“Giám chính thi cốt chưa lạnh, không, Giám chính cũng chưa thật sự ngã xuống, chuyện tân nhậm Giám chính, không vội nhỉ.”
Đến sớm không bằng đến khéo, hắn vừa vặn gặp cuộc họp của các đệ tử Giám chính, đám người tính bầu ra một tân nhậm Giám chính, chấp chưởng Ti Thiên Giám.
Cuộc bầu cử này là Dương Thiên Huyễn khởi xướng, vì một cái lý do giản dị tự nhiên.
“Nước không thể một ngày không có vua, Giám chính lão sư tuy chưa chết, nhưng không khác gì đã chết.” Dương Thiên Huyễn trầm giọng nói:
“Dương mỗ cho rằng, cần thiết chọn ra một vị tân nhậm Giám chính, dương danh lập vạn, không, tạo phúc dân chúng. Dương mỗ thân là người uy vọng cao nhất của Ti Thiên Giám, nên trở thành tân nhậm Giám chính, mong Hứa Ngân la hướng bệ hạ nói tốt vài câu.
“Làm báo đáp, Dương mỗ sẽ vạch trần toàn bộ tình huống Thiên Tông thánh tử Lý Linh Tố sau lưng ý đồ đối phó ngươi.”