Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 182: Linh thú (2)



Hứa Thất An chậm rãi nói: "Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà."

Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà.... Nhị công chúa thấp giọng đọc mấy lần, cảm thấy hai câu thơ này quá đẹp, tựa như chỉ tồn tại trong đồng dao.

Ban đêm yên tĩnh, nàng mặc váy dài, nằm ở đầu thuyền nhỏ, đỉnh đầu là tinh không lấp lánh vô ngần, mặt nước chiếu rọi các ngôi sao.

Thuyền nhỏ phiêu đãng trên hồ, tạo nên gợn sóng, nàng an tĩnh ngủ.

Trái tim công chúa Lâm An rạo rực, đập bình bịch bình bịch.

Sóng mắt Trưởng công chúa di chuyển, theo bản năng muốn nghiêng đầu nhìn Hứa Thất An, nhưng nhịn xuống.

Vẫn duy trì tư thế trong trẻo nhưng lạnh lùng của hoa tuyết liên.

Bốn phía yên tĩnh đến quỷ dị, các hoàng tử tinh tế thưởng thức hai câu thơ này.

Khác với nhị công chúa, cái các hoàng tử cảm nhận được là một loại không khí phiêu miễu rời xa trần thế, âm thầm điềm nhiên tự đắc.

Bầu không khí thoải mái, gần sát tự nhiên, không lo không sầu, thoát khỏi nỗi khổ phải thành danh lập nghiệp, tiền bạc ganh đua. Đồng thời, lúc bừng tỉnh lại, trong lòng sẽ có một tia buồn bã.

"Thơ hay, thơ rất hay...." Tam hoàng tử vỗ tay, cảm xúc phấn khởi, giống như mình chứng kiến một bài tuyệt tác ra đời. Đây là vinh quang tất cả người đọc sách đều không thể kháng cự.

"Đây là thơ thất tuyệt hay thất luật?" Thất hoàng tử tuổi không khác Hứa Thất An bao nhiêu hỏi.

"Hết rồi, chỉ có hai câu này...."

"!!!"

Các hoàng tử sửng sốt, sắc mặt phức tạp cổ quái.

"Đừng nói giỡn." Tam hoàng tử cả giận nói, có chút vội vàng, có chút bực bội: "Phần sau đâu, phần sau đâu?!"

Hắn nhìn rất giống độc giả đang bị đau khổ giày vò vì tác giả ngưng viết truyện, rốt cuộc có cơ hội nhìn thấy người thật, áp lực tùy thời nổ mạnh nói: Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức ra chương mới!

"Thơ ngẫu hứng làm mà thôi, thực sự không còn...." Hứa Thất An có chút hổ thẹn, thơ này không nằm trong sách giáo khoa của chín năm giáo dục bắt buộc.

Đương nhiên, hắn là người làm công tác văn hoá, không có khả năng chỉ học thi từ trong sách giáo khoa, bình thường cũng sẽ lướt qua một ít tác phẩm thi từ vĩ đại, nhưng đều không nhớ được đầy đủ, chỉ có thể nhớ vài câu tinh hoa nhất.

Hai câu trước mắt chính là như thế.

"Ngươi, ngươi...." Tam hoàng tử chỉ vào Hứa Thất An, phẫn nộ nói không ra lời.

Hoàng tử thờ ơ lạnh nhạt, âm thầm ủng hộ tam hoàng tử dùng thủ đoạn đối phó chó tác giả thích ngưng truyện.

Trưởng công chúa hợp thời đứng dậy giải vây: "Hứa Trữ Yến, theo bản cung đi tản bộ."

"Nực cười..." Nhìn hai người rời khỏi, tam hoàng tử còn chưa hết cơn giận vỗ bàn một cái.

"Đáng tiếc." Thái tử lắc đầu.

"Đúng rồi, ta phải đi theo hắn." Nhị công chúa bỗng nhiên kêu một tiếng: "Ta còn chưa hỏi hắn vụ án Tang Bạc điều tra đến đâu rồi."

Là hắn! Mí mắt Thái tử điện hạ giật giật, khó trách cảm thấy cái tên Hứa Thất An này quen tai, có nhị công chúa nhắc nhở nhớ lại tiểu nhân vật này.

...

Trưởng công chúa cho thị vệ cùng cung nữ lui lại, sóng vai với Hứa Thất An bước đi bên hồ.

Hứa Thất An tự lui lại sau nửa bước.

"Ngươi tìm bản cung vì chuyện gì?" Trưởng công chúa dừng lại, nhìn mặt hồ im lìm, thanh âm lạnh lùng như băng tuyết, nhưng lại có một loại sức hút riêng.

"Ty chức tra án gặp chút phiền toái, trước mắt toàn bộ manh mối đều bị chặt đứt." Hứa Thất An nhìn Trưởng công chúa, thấy nàng không để ý lắm, giọng điệu không khỏi thành khẩn hơn vài phần, thông báo vụ án quặng tiêu thạch, diệt khẩu trong tù cho Trưởng công chúa biết.

"Những cái này bản cung đều đã biết." Dung nhanh thanh lệ của Trưởng công chúa không có biến hóa gì, thưởng thức phong cảnh mặt hồ.

Nàng đã biết? Ừm, với năng lực của Trưởng công chúa, biết tình báo ta điều tra được cũng không khó khăn.

Hứa Thất An cắn chặt răng, định lộ ra một chút tin tức càng quan trọng: "Vì sao Yêu tộc muốn phá Hà miếu của Vĩnh Trấn sơn? Đây là một điểm đáng ngờ, cũng là nơi đột phá của bản án."

Đầu tiên cần nghiệm chứng có phải là Giám Chính đời đầu không, nếu là Giám Chính đời đầu, vậy đối tượng cấu kết cùng Yêu tộc có thể tập trung vào một phạm vi đại khái.

Trưởng công chúa thu hồi ánh mắt, mắt đẹp nhìn Hứa Thất An, dùng một loại giọng điệu bình tĩnh nói: "Hà miếu dưới Vĩnh Trấn sơn quả thật phong ấn một cường giả hoặc là vật phẩm đáng sợ. Mà bí mật này, chỉ phụ hoàng mới biết được."

"....." Hứa Thất An thiếu chút nữa khống chế không nổi vẻ mặt của mình.

Ngay cả cái này Trưởng công chúa cũng đã biết?

Nàng đã ý thức được Hà miếu dưới Vĩnh Trấn sơn có phong ấn, cũng đúng, nhìn hồ sơ điều tra của ta, với trí tuệ của Trưởng công chúa, có thể phỏng đoán ra điểm này là chuyện bình thường.

Chỉ là Hứa Thất An không nghĩ tới, Trưởng công chúa lại thản nhiên kể lại với hắn, phải biết rằng, bí mật trong Hà miếu của Vĩnh Trấn sơn chỉ có một mình Nguyên Cảnh Đế biết.

"Ngươi là một nhân tài hiếm có, có nguyện làm việc cho bản cung không?" Trưởng công chúa thấy sắc mặt Hứa Thất An hơi biến đổi, biết hắn đang rung động trong lòng, khẽ cười một tiếng, tung cành oliu.

Đây đúng là điều Hứa Thất An muốn, tâm mong muốn nhưng chưa dám nói, nếu Trưởng công chúa đã thẳng thắn như vậy, Hứa Thất An cũng không thèm vòng vo:

"Ty chức nguyện đầu rơi máu chảy vì công chúa."

Cái này Hứa Thất An rất quen thuộc, đời trước công tác ở cục cảnh sát cũng là thề thốt như vậy với lãnh đạo.

Đương nhiên, chỉ là minh hữu trong công việc, hai bên cùng có lợi, mà không phải làm chó cho hoàng quyền... Hắn bổ sung trong lòng một câu.

Tin tưởng với tính cách và chỉ số thông minh của Trưởng công chúa, muốn duy trì quan hệ tương đối ngang hàng, hẳn là không khó.

Trưởng công chúa nở nụ cười tỏa nắng, ánh sáng mặt hồ phản chiếu cũng như ảm đạm hơn mấy phần.

"Nói đi, ngươi cần ta giúp cái gì?" Bây giờ, giọng điệu thái độ của công chúa đã chuyển biến rất nhiều, mơ hồ loại bỏ một mảng lớn khoảng cách.

Hứa Thất An suy xét một chút, định bẩm báo chi tiết, lý do là mới kết thành quan hệ “đồng minh” với Trưởng công chúa, hắn cần bày ra giá trị bản thân.

Phải làm Trưởng công chúa cảm thấy, tiểu đệ này rất mạnh, rất không tệ.

Mặt khác, hắn muốn làm rõ vụ án phi tang bạc thì không thể thiếu giúp đỡ của Trưởng công chúa. Huống hồ là Trưởng công chúa nhắc tới đề tài này trước, còn thản nhiên nói với hắn bí mật này chỉ Nguyên Cảnh Đế mới biết được.

"Căn cứ theo điều tra của ty chức, sau lưng Chu Xích Hùng còn có một người khác thao túng tất cả, cũng là hắn cấu kết Yêu tộc." Hứa Thất An nói.

Trong mắt Trưởng công chúa chợt lóe lên ánh sáng kì lạ: "Vì sao nói vậy?"

Hứa Thất An đáp lời: "Triệu Huyện lệnh huyện Thái Khang, sáng nay đã chết trong địa lao nha phủ, ta hoài nghi hắn bị người khác diệt khẩu."

Trưởng công chúa buông xuống ánh mắt, vuốt cằm trầm tư Hứa Thất An chậm rãi nói: "Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà."

Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà.... Nhị công chúa thấp giọng đọc mấy lần, cảm thấy hai câu thơ này quá đẹp, tựa như chỉ tồn tại trong đồng dao.

Ban đêm yên tĩnh, nàng mặc váy dài, nằm ở đầu thuyền nhỏ, đỉnh đầu là tinh không lấp lánh vô ngần, mặt nước chiếu rọi các ngôi sao.

Thuyền nhỏ phiêu đãng trên hồ, tạo nên gợn sóng, nàng an tĩnh ngủ.

Trái tim công chúa Lâm An rạo rực, đập bình bịch bình bịch.

Sóng mắt Trưởng công chúa di chuyển, theo bản năng muốn nghiêng đầu nhìn Hứa Thất An, nhưng nhịn xuống.

Vẫn duy trì tư thế trong trẻo nhưng lạnh lùng của hoa tuyết liên.

Bốn phía yên tĩnh đến quỷ dị, các hoàng tử tinh tế thưởng thức hai câu thơ này.

Khác với nhị công chúa, cái các hoàng tử cảm nhận được là một loại không khí phiêu miễu rời xa trần thế, âm thầm điềm nhiên tự đắc.

Bầu không khí thoải mái, gần sát tự nhiên, không lo không sầu, thoát khỏi nỗi khổ phải thành danh lập nghiệp, tiền bạc ganh đua. Đồng thời, lúc bừng tỉnh lại, trong lòng sẽ có một tia buồn bã.

"Thơ hay, thơ rất hay...." Tam hoàng tử vỗ tay, cảm xúc phấn khởi, giống như mình chứng kiến một bài tuyệt tác ra đời. Đây là vinh quang tất cả người đọc sách đều không thể kháng cự.

"Đây là thơ thất tuyệt hay thất luật?" Thất hoàng tử tuổi không khác Hứa Thất An bao nhiêu hỏi.

"Hết rồi, chỉ có hai câu này...."

"!!!"

Các hoàng tử sửng sốt, sắc mặt phức tạp cổ quái.

"Đừng nói giỡn." Tam hoàng tử cả giận nói, có chút vội vàng, có chút bực bội: "Phần sau đâu, phần sau đâu?!"

Hắn nhìn rất giống độc giả đang bị đau khổ giày vò vì tác giả ngưng viết truyện, rốt cuộc có cơ hội nhìn thấy người thật, áp lực tùy thời nổ mạnh nói: Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức ra chương mới!

"Thơ ngẫu hứng làm mà thôi, thực sự không còn...." Hứa Thất An có chút hổ thẹn, thơ này không nằm trong sách giáo khoa của chín năm giáo dục bắt buộc.

Đương nhiên, hắn là người làm công tác văn hoá, không có khả năng chỉ học thi từ trong sách giáo khoa, bình thường cũng sẽ lướt qua một ít tác phẩm thi từ vĩ đại, nhưng đều không nhớ được đầy đủ, chỉ có thể nhớ vài câu tinh hoa nhất.

Hai câu trước mắt chính là như thế.

"Ngươi, ngươi...." Tam hoàng tử chỉ vào Hứa Thất An, phẫn nộ nói không ra lời.

Hoàng tử thờ ơ lạnh nhạt, âm thầm ủng hộ tam hoàng tử dùng thủ đoạn đối phó chó tác giả thích ngưng truyện.

Trưởng công chúa hợp thời đứng dậy giải vây: "Hứa Trữ Yến, theo bản cung đi tản bộ."

"Nực cười..." Nhìn hai người rời khỏi, tam hoàng tử còn chưa hết cơn giận vỗ bàn một cái.

"Đáng tiếc." Thái tử lắc đầu.

"Đúng rồi, ta phải đi theo hắn." Nhị công chúa bỗng nhiên kêu một tiếng: "Ta còn chưa hỏi hắn vụ án Tang Bạc điều tra đến đâu rồi."

Là hắn! Mí mắt Thái tử điện hạ giật giật, khó trách cảm thấy cái tên Hứa Thất An này quen tai, có nhị công chúa nhắc nhở nhớ lại tiểu nhân vật này.

...

Trưởng công chúa cho thị vệ cùng cung nữ lui lại, sóng vai với Hứa Thất An bước đi bên hồ.

Hứa Thất An tự lui lại sau nửa bước.

"Ngươi tìm bản cung vì chuyện gì?" Trưởng công chúa dừng lại, nhìn mặt hồ im lìm, thanh âm lạnh lùng như băng tuyết, nhưng lại có một loại sức hút riêng.

"Ty chức tra án gặp chút phiền toái, trước mắt toàn bộ manh mối đều bị chặt đứt." Hứa Thất An nhìn Trưởng công chúa, thấy nàng không để ý lắm, giọng điệu không khỏi thành khẩn hơn vài phần, thông báo vụ án quặng tiêu thạch, diệt khẩu trong tù cho Trưởng công chúa biết.

"Những cái này bản cung đều đã biết." Dung nhanh thanh lệ của Trưởng công chúa không có biến hóa gì, thưởng thức phong cảnh mặt hồ.

Nàng đã biết? Ừm, với năng lực của Trưởng công chúa, biết tình báo ta điều tra được cũng không khó khăn.

Hứa Thất An cắn chặt răng, định lộ ra một chút tin tức càng quan trọng: "Vì sao Yêu tộc muốn phá Hà miếu của Vĩnh Trấn sơn? Đây là một điểm đáng ngờ, cũng là nơi đột phá của bản án."

Đầu tiên cần nghiệm chứng có phải là Giám Chính đời đầu không, nếu là Giám Chính đời đầu, vậy đối tượng cấu kết cùng Yêu tộc có thể tập trung vào một phạm vi đại khái.

Trưởng công chúa thu hồi ánh mắt, mắt đẹp nhìn Hứa Thất An, dùng một loại giọng điệu bình tĩnh nói: "Hà miếu dưới Vĩnh Trấn sơn quả thật phong ấn một cường giả hoặc là vật phẩm đáng sợ. Mà bí mật này, chỉ phụ hoàng mới biết được."

"....." Hứa Thất An thiếu chút nữa khống chế không nổi vẻ mặt của mình.

Ngay cả cái này Trưởng công chúa cũng đã biết?

Nàng đã ý thức được Hà miếu dưới Vĩnh Trấn sơn có phong ấn, cũng đúng, nhìn hồ sơ điều tra của ta, với trí tuệ của Trưởng công chúa, có thể phỏng đoán ra điểm này là chuyện bình thường.

Chỉ là Hứa Thất An không nghĩ tới, Trưởng công chúa lại thản nhiên kể lại với hắn, phải biết rằng, bí mật trong Hà miếu của Vĩnh Trấn sơn chỉ có một mình Nguyên Cảnh Đế biết.

"Ngươi là một nhân tài hiếm có, có nguyện làm việc cho bản cung không?" Trưởng công chúa thấy sắc mặt Hứa Thất An hơi biến đổi, biết hắn đang rung động trong lòng, khẽ cười một tiếng, tung cành oliu.

Đây đúng là điều Hứa Thất An muốn, tâm mong muốn nhưng chưa dám nói, nếu Trưởng công chúa đã thẳng thắn như vậy, Hứa Thất An cũng không thèm vòng vo:

"Ty chức nguyện đầu rơi máu chảy vì công chúa."

Cái này Hứa Thất An rất quen thuộc, đời trước công tác ở cục cảnh sát cũng là thề thốt như vậy với lãnh đạo.

Đương nhiên, chỉ là minh hữu trong công việc, hai bên cùng có lợi, mà không phải làm chó cho hoàng quyền... Hắn bổ sung trong lòng một câu.

Tin tưởng với tính cách và chỉ số thông minh của Trưởng công chúa, muốn duy trì quan hệ tương đối ngang hàng, hẳn là không khó.

Trưởng công chúa nở nụ cười tỏa nắng, ánh sáng mặt hồ phản chiếu cũng như ảm đạm hơn mấy phần.

"Nói đi, ngươi cần ta giúp cái gì?" Bây giờ, giọng điệu thái độ của công chúa đã chuyển biến rất nhiều, mơ hồ loại bỏ một mảng lớn khoảng cách.

Hứa Thất An suy xét một chút, định bẩm báo chi tiết, lý do là mới kết thành quan hệ “đồng minh” với Trưởng công chúa, hắn cần bày ra giá trị bản thân.

Phải làm Trưởng công chúa cảm thấy, tiểu đệ này rất mạnh, rất không tệ.

Mặt khác, hắn muốn làm rõ vụ án phi tang bạc thì không thể thiếu giúp đỡ của Trưởng công chúa. Huống hồ là Trưởng công chúa nhắc tới đề tài này trước, còn thản nhiên nói với hắn bí mật này chỉ Nguyên Cảnh Đế mới biết được.

"Căn cứ theo điều tra của ty chức, sau lưng Chu Xích Hùng còn có một người khác thao túng tất cả, cũng là hắn cấu kết Yêu tộc." Hứa Thất An nói.

Trong mắt Trưởng công chúa chợt lóe lên ánh sáng kì lạ: "Vì sao nói vậy?"

Hứa Thất An đáp lời: "Triệu Huyện lệnh huyện Thái Khang, sáng nay đã chết trong địa lao nha phủ, ta hoài nghi hắn bị người khác diệt khẩu."

Trưởng công chúa buông xuống ánh mắt, vuốt cằm trầm tư


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv