Xẹt xẹt!
Đầu Bạch Đế chợt hướng phía trước húc, lôi điện cuồng bạo bắn nhanh ra, chiếu quanh mình một mảng sáng ngời.
Lôi điện tráng kiện không thua thiên kiếp húc vào vòi rồng, dòng chảy đục ngầu cuốn theo bùn lầy nháy mắt bị chiếu sáng lên, bóng dáng Hứa Thất An, Trấn Quốc Kiếm, Phù Đồ bảo tháp bị chiếu rọi ra.
Bề mặt hai kiện pháp khí nháy mắt che kín vết cháy, hào quang ảm đạm, chúng nó sẽ không kêu thảm, nhưng khí tức nhanh chóng hạ xuống có thể phán đoán ra trạng thái cũng không tốt.
Thân thể Hứa Thất An chợt cứng ngắc, sau đó nhanh chóng chưng khô, máu thịt giòn càng thêm khó có thể ngăn cản vòi rồng “cắt”.
Nơi xa, Hứa Bình Phong không nói một lời. Nếu con rối có mắt, vậy tất nhiên lóe ra sự mừng như điên, cùng với... Như trút được gánh nặng.
Muốn nói trong cả đời mưu tính của Hứa Bình Phong, sai lầm cùng sơ hở lớn nhất, hẳn là con trưởng Hứa Thất An.
Sự trưởng thành của hắn thật sự có chút kh ủng bố, từ vụ án bạc thuế cho tới bây giờ chỉ hai năm. Hai năm này, Hứa Thất An từ một khoái thủ huyện Trường Nhạc, chính là cửu phẩm võ giả, tấn thăng thành nhị phẩm võ phu, chen thân hàng ngũ nhất lưu đương thời.
Mà tất cả cái này, đều là quốc vận tăng thêm cùng với đủ loại cơ duyên tạo nên.
Hứa Bình Phong sơ hở ở chỗ, từ xưa đến nay, chưa từng có ai thật sự cô đọng một nửa quốc vận vào một thân, bởi vậy cho dù là Hứa Bình Phong, cũng không rõ cái này sẽ dẫn tới “hậu quả” như thế nào.
Trong hệ thống thuật sĩ, nhất phẩm thuật sĩ tuy thọ ngang quốc gia, nhưng so với Hứa Thất An cất chứa một nửa quốc vận như vậy là khác nhau.
Người trước “đồng sinh cộng tử” với quốc vận, thuộc về trạng thái ngang hàng, người sau trực tiếp mang quốc vận nhét vào trong cơ thể, thuộc loại tư hữu hóa.
Hứa Thất An đủ loại biểu hiện trước khi bước vào siêu phàm, Hứa Bình Phong không thèm để ý. Lúc hắn bước vào cảnh giới tam phẩm, chém giết Trinh Đức, Hứa Bình Phong tuy có kinh ngạc, nhưng vẫn không cảm thấy có cái gì.
Thẳng đến chiến dịch Kiếm Châu, hắn mới dùng tâm thái hẳn hoi, mang đứa con trưởng này coi là một nhân vật nguy hiểm.
Nhưng mặc dù là khi đó, Hứa Bình Phong đối với hắn vẫn như cũ là tâm lý nhìn xuống, không cảm thấy con trưởng là một tồn tại có thể ngồi ngang hàng với mình.
Sự thật cũng là như thế, sau khi phong ấn Giám chính, Đại Phụng hầu như bại cục đã định.
Hắn một võ phu tam phẩm có thể gây ra sóng gió gì?
Tâm tính như vậy duy trì mãi đến trận siêu phàm chiến kia ngoài thành Tầm Châu, Hứa Thất An “trong một đêm” giãy thoát trói buộc, tấn thăng nhị phẩm, cũng lôi kéo được A Tô La, Địa tông Kim Liên đám minh hữu, đặt ngang hàng với gã.
Mơ hồ trở thành nhân vật số một Đại Phụng, trở thành kỳ thủ chiến tranh Trung Nguyên.
Hứa Bình Phong không thể không thừa nhận, con trưởng của gã, đã trở thành chướng ngại lớn nhất trên đường mình cướp lấy Trung Nguyên, tấn thăng Thiên Mệnh Sư.
Trở thành nhân vật đỉnh phong có thể đọ sức trên cùng sàn đấu với gã.
Lúc này, Lạc Ngọc Hành thét dài một tiếng, thổ tướng vừa độ kiếp xong lao ra khỏi thân thể, như tự sát mang mình húc nát ở trong vòi rồng, khiến vòi rồng xoay nhanh vù vù xuất hiện ngưng trệ.
Thổ khắc thủy!
Ngay sau đó, phong tướng kéo thần kiếm gào thét lao đi, xâm nhập trong vòi rồng ngưng trệ, đâm thủng bụng Hứa Thất An, kiếm thế không giảm, mang theo hắn chạy ra khỏi vòi rồng.
“Hừ!”
Bạch Đế nhíu lại con ngươi xanh thẳm, lôi điện ở sừng tàn phá, từng tia sét đuổi theo phi kiếm cùng Hứa Thất An.
Đồng thời, nó bốn vó như bay, cặn đường đi của phi kiếm.
Thiên kiếp cùng mưa to liên tiếp bổ ở trên người, Lạc Ngọc Hành thất khiếu đổ máu, thủy tướng ở bên bờ sụp đổ. Nàng hoàn toàn không cảm thấy, thao túng phi kiếm quay về.
Đã chạy không thoát đi, vậy thì tiến vào lĩnh vực thiên kiếp, hướng chết mà sống.
Thấy thế, Bạch Đế ngừng lại, a một tiếng:
“Tự tìm đường chết.”
Thiên kiếp này cho dù là nó, cũng không dám tùy ý xâm nhập, thiên kiếp nhị phẩm lên nhất phẩm có lẽ không giết được nó, nhưng tuyệt đối có thể làm nó bị thương nặng.
Lấy trạng thái bây giờ của Hứa Thất An, vào thiên kiếp nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Phù... Hứa Bình Phong ở trong lòng phun ra một hơi, tiếp theo thu liễm toàn bộ cảm xúc, một lần nữa gió nhẹ mây nhạt, thần niệm truyền âm:
“Vẫn là non chút.”
Vẻ mặt Già La Thụ Bồ Tát khẽ buông lỏng, nói:
“Nắm chắc cơ hội!”
Trực tiếp mang hai người bóp ch ết ở trong thiên kiếp.
Lúc này, kiếp vân quay cuồng trên bầu trời xuất hiện ngưng trệ, không đánh xuống lôi kiếp nữa, mưa to rợp trời rợp đất chậm rãi thu liễm.
Tầng mây đen sì nhanh chóng nhuộm lên một tầng màu vàng, cũng nhanh chóng lan tràn, khiến cả đám kiếp vân hóa thành mây lửa rực rỡ.
Một kiếp cuối cùng—— Lôi Hỏa kiếp!
...
Ngoài kinh thành, Vân Châu quân quy mô tiếp cận, các doanh tạo thành từng khối trận địa hình vuông, đánh trận đầu là bộ binh khiêng các loại khí giới công thành, đội bậc thang thứ hai là pháo binh cùng nỏ binh, kỵ binh ở vị trí cuối cùng.
Đầu tường cao ngất hùng vĩ, Ngụy Uyên đứng ở ngoài ủng thành, ngắm nhìn Vân Châu quân trên đồng bằng. Hắn tự tin xem nhẹ đám ô hợp, nhìn phía sau, bốn ngàn Huyền Vũ quân kia.
“Dương Cung chính là thua ở dưới chi thiết kỵ này?”
Trương Thận bên cạnh sắc mặt ngưng trọng gật đầu:
“Quân này xung trận vô song, cho dù tứ phẩm võ phu cũng phải nuốt hận.”
Một vị bang chủ Võ Lâm minh, vì yểm hộ đồng môn rút lui, bất đắc dĩ xông vào trận địa, cuối cùng bị mài chết tươi.
Phải biết rằng, trong Huyền Vũ quân cũng có không ít cao thủ, không thiếu tứ phẩm.
Kỵ binh bình thường gặp cánh quân vô địch này, một hiệp là không còn. Mà phương diện công thành, bọn họ cường đại tương tự, bỏ chiến mã, chi trọng kỵ binh này liền thành trọng giáp bộ binh, một thân áo giáp đao thương bất nhập.
Súng và tên nỏ đều bắn không thủng.
Cá thể Huyền Vũ quân tố chất rất mạnh, hoàn toàn có thể gánh vác sức nặng của giáp trụ.
“Cũng không tệ lắm!”
Ngụy Uyên đánh giá một câu, ánh mắt dời lên, nhìn phía nơi nào đó trên không trung, ngay sau đó, thanh quang bốc lên, xuất hiện một bóng người áo trắng tay áo tung bay.
“Ngụy Uyên!”
Hứa Bình Phong ở cao nhìn xuống quan sát đầu tường.
Nháy mắt gã xuất hiện, cao thủ trong thủ quân đầu tường, như đám Trương Thận, Lý Mộ Bạch, cả người căng thẳng, như đối mặt đại địch.
Đây là một vị nhị phẩm thuật sĩ.
“Nhiều năm không gặp, phong thái như xưa!”
Ngụy Uyên tươi cười ôn hòa.
Hắn là biết Hứa Bình Phong, chẳng qua năm đó hắn còn là một hoạn quan vô danh, mà đối phương đã là quyền thần quyền khuynh triều dã, lúc đó Hứa đảng chính như Ngụy đảng sau này.
Sau nữa, hắn vừa mới bộc lộ tài năng, ở biên cảnh phía Bắc đánh bại yêu man, trở thành tân tú của triều đình, Hứa đảng đã như mặt trời xuống núi.
Năm đó Nguyên Cảnh Đế nâng đỡ Ngụy Uyên, chính là vì bổ khuyết chỗ trống Hứa đảng tiêu vong. Xẹt xẹt!
Đầu Bạch Đế chợt hướng phía trước húc, lôi điện cuồng bạo bắn nhanh ra, chiếu quanh mình một mảng sáng ngời.
Lôi điện tráng kiện không thua thiên kiếp húc vào vòi rồng, dòng chảy đục ngầu cuốn theo bùn lầy nháy mắt bị chiếu sáng lên, bóng dáng Hứa Thất An, Trấn Quốc Kiếm, Phù Đồ bảo tháp bị chiếu rọi ra.
Bề mặt hai kiện pháp khí nháy mắt che kín vết cháy, hào quang ảm đạm, chúng nó sẽ không kêu thảm, nhưng khí tức nhanh chóng hạ xuống có thể phán đoán ra trạng thái cũng không tốt.
Thân thể Hứa Thất An chợt cứng ngắc, sau đó nhanh chóng chưng khô, máu thịt giòn càng thêm khó có thể ngăn cản vòi rồng “cắt”.
Nơi xa, Hứa Bình Phong không nói một lời. Nếu con rối có mắt, vậy tất nhiên lóe ra sự mừng như điên, cùng với... Như trút được gánh nặng.
Muốn nói trong cả đời mưu tính của Hứa Bình Phong, sai lầm cùng sơ hở lớn nhất, hẳn là con trưởng Hứa Thất An.
Sự trưởng thành của hắn thật sự có chút kh ủng bố, từ vụ án bạc thuế cho tới bây giờ chỉ hai năm. Hai năm này, Hứa Thất An từ một khoái thủ huyện Trường Nhạc, chính là cửu phẩm võ giả, tấn thăng thành nhị phẩm võ phu, chen thân hàng ngũ nhất lưu đương thời.
Mà tất cả cái này, đều là quốc vận tăng thêm cùng với đủ loại cơ duyên tạo nên.
Hứa Bình Phong sơ hở ở chỗ, từ xưa đến nay, chưa từng có ai thật sự cô đọng một nửa quốc vận vào một thân, bởi vậy cho dù là Hứa Bình Phong, cũng không rõ cái này sẽ dẫn tới “hậu quả” như thế nào.
Trong hệ thống thuật sĩ, nhất phẩm thuật sĩ tuy thọ ngang quốc gia, nhưng so với Hứa Thất An cất chứa một nửa quốc vận như vậy là khác nhau.
Người trước “đồng sinh cộng tử” với quốc vận, thuộc về trạng thái ngang hàng, người sau trực tiếp mang quốc vận nhét vào trong cơ thể, thuộc loại tư hữu hóa.
Hứa Thất An đủ loại biểu hiện trước khi bước vào siêu phàm, Hứa Bình Phong không thèm để ý. Lúc hắn bước vào cảnh giới tam phẩm, chém giết Trinh Đức, Hứa Bình Phong tuy có kinh ngạc, nhưng vẫn không cảm thấy có cái gì.
Thẳng đến chiến dịch Kiếm Châu, hắn mới dùng tâm thái hẳn hoi, mang đứa con trưởng này coi là một nhân vật nguy hiểm.
Nhưng mặc dù là khi đó, Hứa Bình Phong đối với hắn vẫn như cũ là tâm lý nhìn xuống, không cảm thấy con trưởng là một tồn tại có thể ngồi ngang hàng với mình.
Sự thật cũng là như thế, sau khi phong ấn Giám chính, Đại Phụng hầu như bại cục đã định.
Hắn một võ phu tam phẩm có thể gây ra sóng gió gì?
Tâm tính như vậy duy trì mãi đến trận siêu phàm chiến kia ngoài thành Tầm Châu, Hứa Thất An “trong một đêm” giãy thoát trói buộc, tấn thăng nhị phẩm, cũng lôi kéo được A Tô La, Địa tông Kim Liên đám minh hữu, đặt ngang hàng với gã.
Mơ hồ trở thành nhân vật số một Đại Phụng, trở thành kỳ thủ chiến tranh Trung Nguyên.
Hứa Bình Phong không thể không thừa nhận, con trưởng của gã, đã trở thành chướng ngại lớn nhất trên đường mình cướp lấy Trung Nguyên, tấn thăng Thiên Mệnh Sư.
Trở thành nhân vật đỉnh phong có thể đọ sức trên cùng sàn đấu với gã.
Lúc này, Lạc Ngọc Hành thét dài một tiếng, thổ tướng vừa độ kiếp xong lao ra khỏi thân thể, như tự sát mang mình húc nát ở trong vòi rồng, khiến vòi rồng xoay nhanh vù vù xuất hiện ngưng trệ.
Thổ khắc thủy!
Ngay sau đó, phong tướng kéo thần kiếm gào thét lao đi, xâm nhập trong vòi rồng ngưng trệ, đâm thủng bụng Hứa Thất An, kiếm thế không giảm, mang theo hắn chạy ra khỏi vòi rồng.
“Hừ!”
Bạch Đế nhíu lại con ngươi xanh thẳm, lôi điện ở sừng tàn phá, từng tia sét đuổi theo phi kiếm cùng Hứa Thất An.
Đồng thời, nó bốn vó như bay, cặn đường đi của phi kiếm.
Thiên kiếp cùng mưa to liên tiếp bổ ở trên người, Lạc Ngọc Hành thất khiếu đổ máu, thủy tướng ở bên bờ sụp đổ. Nàng hoàn toàn không cảm thấy, thao túng phi kiếm quay về.
Đã chạy không thoát đi, vậy thì tiến vào lĩnh vực thiên kiếp, hướng chết mà sống.
Thấy thế, Bạch Đế ngừng lại, a một tiếng:
“Tự tìm đường chết.”
Thiên kiếp này cho dù là nó, cũng không dám tùy ý xâm nhập, thiên kiếp nhị phẩm lên nhất phẩm có lẽ không giết được nó, nhưng tuyệt đối có thể làm nó bị thương nặng.
Lấy trạng thái bây giờ của Hứa Thất An, vào thiên kiếp nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Phù... Hứa Bình Phong ở trong lòng phun ra một hơi, tiếp theo thu liễm toàn bộ cảm xúc, một lần nữa gió nhẹ mây nhạt, thần niệm truyền âm:
“Vẫn là non chút.”
Vẻ mặt Già La Thụ Bồ Tát khẽ buông lỏng, nói:
“Nắm chắc cơ hội!”
Trực tiếp mang hai người bóp ch ết ở trong thiên kiếp.
Lúc này, kiếp vân quay cuồng trên bầu trời xuất hiện ngưng trệ, không đánh xuống lôi kiếp nữa, mưa to rợp trời rợp đất chậm rãi thu liễm.
Tầng mây đen sì nhanh chóng nhuộm lên một tầng màu vàng, cũng nhanh chóng lan tràn, khiến cả đám kiếp vân hóa thành mây lửa rực rỡ.
Một kiếp cuối cùng—— Lôi Hỏa kiếp!
...
Ngoài kinh thành, Vân Châu quân quy mô tiếp cận, các doanh tạo thành từng khối trận địa hình vuông, đánh trận đầu là bộ binh khiêng các loại khí giới công thành, đội bậc thang thứ hai là pháo binh cùng nỏ binh, kỵ binh ở vị trí cuối cùng.
Đầu tường cao ngất hùng vĩ, Ngụy Uyên đứng ở ngoài ủng thành, ngắm nhìn Vân Châu quân trên đồng bằng. Hắn tự tin xem nhẹ đám ô hợp, nhìn phía sau, bốn ngàn Huyền Vũ quân kia.
“Dương Cung chính là thua ở dưới chi thiết kỵ này?”
Trương Thận bên cạnh sắc mặt ngưng trọng gật đầu:
“Quân này xung trận vô song, cho dù tứ phẩm võ phu cũng phải nuốt hận.”
Một vị bang chủ Võ Lâm minh, vì yểm hộ đồng môn rút lui, bất đắc dĩ xông vào trận địa, cuối cùng bị mài chết tươi.
Phải biết rằng, trong Huyền Vũ quân cũng có không ít cao thủ, không thiếu tứ phẩm.
Kỵ binh bình thường gặp cánh quân vô địch này, một hiệp là không còn. Mà phương diện công thành, bọn họ cường đại tương tự, bỏ chiến mã, chi trọng kỵ binh này liền thành trọng giáp bộ binh, một thân áo giáp đao thương bất nhập.
Súng và tên nỏ đều bắn không thủng.
Cá thể Huyền Vũ quân tố chất rất mạnh, hoàn toàn có thể gánh vác sức nặng của giáp trụ.
“Cũng không tệ lắm!”
Ngụy Uyên đánh giá một câu, ánh mắt dời lên, nhìn phía nơi nào đó trên không trung, ngay sau đó, thanh quang bốc lên, xuất hiện một bóng người áo trắng tay áo tung bay.
“Ngụy Uyên!”
Hứa Bình Phong ở cao nhìn xuống quan sát đầu tường.
Nháy mắt gã xuất hiện, cao thủ trong thủ quân đầu tường, như đám Trương Thận, Lý Mộ Bạch, cả người căng thẳng, như đối mặt đại địch.
Đây là một vị nhị phẩm thuật sĩ.
“Nhiều năm không gặp, phong thái như xưa!”
Ngụy Uyên tươi cười ôn hòa.
Hắn là biết Hứa Bình Phong, chẳng qua năm đó hắn còn là một hoạn quan vô danh, mà đối phương đã là quyền thần quyền khuynh triều dã, lúc đó Hứa đảng chính như Ngụy đảng sau này.
Sau nữa, hắn vừa mới bộc lộ tài năng, ở biên cảnh phía Bắc đánh bại yêu man, trở thành tân tú của triều đình, Hứa đảng đã như mặt trời xuống núi.
Năm đó Nguyên Cảnh Đế nâng đỡ Ngụy Uyên, chính là vì bổ khuyết chỗ trống Hứa đảng tiêu vong.