Liên tục không ngừng bước nhảy bóng ma, lấy cái này quấy nhiễu, tránh né Bạch Đế đuổi giết.
Hai mươi bảy đạo lôi kiếp... Bạch Đế nhìn lướt qua Lạc Ngọc Hành, thu hồi ánh mắt, trong con ngươi dựng thẳng màu xanh thẳm chiếu ra bóng người Hứa Thất An thoắt ẩn thoắt hiện, nó biết cổ thuật quỷ dị, lập tức từ bỏ kích, không làm việc vô ích.
“Tách tách!”
Sừng trên đầu Bạch Đế bắt đầu nhảy nhót hồ quang.
Tanh tách... Càng lúc càng nhiều hồ quang nhảy nhót ở trên không, che kín cả mảng không gian, khiến vùng thiên địa này hóa thành lĩnh vực của lôi điện.
Thiên kiếp khiến năng lượng lôi điện nơi này dị thường tràn đầy, đối với Bạch Đế mà nói có thể nói như hổ thêm cánh.
Đương nhiên, chỗ xấu chính là Già La Thụ không dám nhằm vào Kim Liên đạo trưởng nữa.
Vị lão đạo sĩ Địa Tông này trong mấy trăm năm đã tích lũy lực lượng công đức khổng lồ, giết người như vậy là phải chịu trời phạt, mà nơi này kiếp vân trải rộng, cường độ trời phạt càng lớn hơn nữa.
Già La Thụ Bồ Tát đã từng chịu thiệt một lần.
Xẹt xẹt xẹt... Dòng điện mạnh mẽ trải rộng cả mảng không gian, hóa thành lưới điện, khiến Hứa Thất An trong bước nhảy bóng ma xuất hiện ngưng trệ, cứng ngắc.
Bắt lấy cơ hội, trong miệng Bạch Đế phun ra cột nước đen sì, xuyên qua ngực Hứa Thất An.
Đát đát đát! Nó chợt chạy như điên, ngoạm lấy cổ Hứa Thất An, rắc rắc, cắn đứt cổ hắn, há mồm bắt đầu gặm, trong giây lát đã mang nửa thân trên người trẻ tuổi này nhai nát nuốt xuống.
“Hứa Thất An!”
Lạc Ngọc Hành dưới lôi kiếp đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai thê lương.
ẦM!
Ngay sau đó, cột sét to như vại nước mang nàng nuốt chửng, ép nàng không thể không toàn lực đối kháng.
Thành công rồi?
Nơi xa Già La Thụ nghe thấy Lạc Ngọc Hành thét chói tai, thu hồi thế công, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Đế.
Nhìn một cái này, con ngươi hắn hơi co lại, quát:
“Cẩn thận!”
Ở phía sau Bạch Đế, là một Hứa Thất An hoàn hảo không tổn hao gì, hắn cầm Trấn Quốc Kiếm, sụp xuống toàn bộ khí cơ, thu liễm toàn bộ cảm xúc, lực lượng chúng sinh bám vào trên thân kiếm đồng thau.
Hắn trầm giọng mở miệng:
“Nguyện thứ hai, kiếm này thế như chẻ tre!”
Vị trí đan điền, một mảng ánh sáng vàng mờ nhạt trồi lên, ngưng tụ ở Trấn Quốc Kiếm, thêm một phần lực cho Ngọc Toái.
A Tô La đưa Ứng Cung quả vị tới trên người hắn, mượn cái này trao đổi Thái Bình Đao.
Trước khi khai chiến, siêu phàm phe Đại Phụng từng có một lần tụ tập, làm phân tích cẩn thận đối với chiến lực hai bên, chế định rất nhiều bộ chiến thuật.
Tỉ mỉ đến mức ở khi nào dùng pháp bảo gì, khi nào thi triển pháp thuật gì, sẽ tạo thành thương tổn như thế nào đối với Già La Thụ cùng Bạch Đế, sẽ bị bọn họ phòng ngự như thế nào... Đó là một hồi thôi diễn có thể xưng là cơn bão đầu óc.
Trong trận “bảo vệ chiến” này, hung hiểm nhất là Hứa Thất An, hắn cần một mình đối mặt một vị nhất phẩm cường giả.
Hắn thiếu không phải thủ đoạn tấn công, mà là thuật chế địch (thủ đoạn hoa mỹ), cho nên, Thái Bình Đao thuộc về A Tô La, xá lợi tử thuộc về Hứa Thất An.
Hứa Thất An vừa rồi là giả, Ứng Cung quả vị chế tạo ra phân thân, phân thân lấy giả thay thật.
Ứng Cung quả vị có thể phục chế thân thể hoàn mỹ, chỉ cần Hứa Thất An ở trong lòng mặc niệm một câu:
Nguyện thứ nhất, cần một trợ thủ giống như ta.
Trừ chiến lực chân thật kém bản thể, phương diện khác không có gì khác nhau.
Vừa rồi trong bước nhảy bóng ma, Hứa Thất An triệu hồi ra thân giả này, lại lấy thủ đoạn Di Tinh Hoán Đấu của Thiên Cổ che chắn khí tức bản thân, mượn dùng bước nhảy bóng ma, xuất hiện ở phía sau Bạch Đế.
Khi Bạch Đế cắn nuốt thân giả, Hứa Thất An tích tụ lực lượng xong!
Ngọc Toái!
Kiếm quang vàng óng chợt lóe rồi biến mất.
Trong con ngươi dựng thẳng màu xanh thẳm của Bạch Đế chiếu rọi ra kiếm quang vàng óng, nó đã từ chỗ Già La Thụ cùng Hứa Bình Phong biết được tình báo chi tiết về Hứa Thất An.
Biết đòn đánh của hắn không thể tránh né, không thể dựa vào pháp khí đón đỡ, chỉ có thể bằng vào lực lượng bản thân cứng rắn chống đỡ.
Sừng Bạch Đế bắt đầu ngưng tụ thủy linh và lôi điện, sừng bên trái nhuộm lên màu đen sì, sừng bên phải hóa thành trắng xóa.
Nó hơi gấp khúc chi trước, thân thể theo đó cúi thấp, sau tích lũy lực lượng ngắn ngủi, tựa như linh dương húc, hướng phía trước húc mạnh đầu.
Bạch Đế hóa thành một tia sáng trắng, hướng Hứa Thất An xung phong, nó muốn phá sát chiêu của đối phương, hoàn toàn diệt sạch sự tự tin của đối phương.
Để tên Nhân tộc này biết, nhất phẩm cùng nhị phẩm rốt cuộc tồn tại chênh lệch như thế nào.
Đinh!
Giữa hai cái sừng nổ lên đốm lửa chói mắt, b ắn ra kiếm quang vàng óng.
Kiếm quang không phải chém một cái rồi biến mất, mà là hung hăng đẩy vào cái sừng. Đôi mắt xanh thẳm của Bạch Đế bị kiếm quang đâm, chảy máu tươi đỏ sẫm, vảy ở lưng khép mở, đầu rồng run nhè nhẹ, kiệt lực đấu sức.
Rắc!
Kiếm quang chặt đứt sừng, lực lượng bản thân cũng theo đó hao hết.
Bạch Đế phát ra rít gào thống khổ, nhưng đồng thời, nó cũng lao đến trước mặt Hứa Thất An, bởi vì sừng gãy mà tỏ ra bén nhọn hung hăng đâm vào ngực Hứa Thất An.
Phành!
Xương đầu Hứa Thất An nổ tung, thương tổn Ngọc Toái trả lại.
Đồng thời, sừng của Bạch Đế bộc phát ra lôi điện chói mắt, mang hắn nuốt chửng.
Quầng điện quang này là chói mắt như thế, long trọng như thế, tựa như muốn một lần hành động mang sinh cơ của nhị phẩm võ phu này diệt sạch.
Trong lôi điện, Hứa Thất An phát ra tiếng rít gào thê lương.
Ở lúc này, Bạch Đế đang điên cuồng tấn công, vảy ngoài thân chợt nổ tung, từng dòng điện từ trong cơ thể chạy ra, ở trên thân thể như tuyết trắng của nó nổ tung ra từng vết cháy sém.
Ngọc Toái!
Thương tổn trả lại cắt ngang công kích của Bạch Đế, thắng được cho Hứa Thất An một tia cơ hội th ở dốc, bắt lấy cơ hội, Phù Đồ bảo tháp rung động lực lượng trấn ngục, tiếp tục Ngọc Toái, duy trì khống chế.
Thế này còn chưa xong, đỉnh tháp hiện lên một kim thân pháp tướng dáng người mập mạp, khuôn mặt mượt mà, mặt mũi hiền lành, bánh xe ánh sáng lấp lánh sau đầu xoau ngược.
Chỉ số thông minh của Bạch Đế bởi vậy hạ xuống, đần độn tựa như dã thú.
Quá trình kéo dài không đến một giây, nhưng phối với lực lượng Ngọc Toái cùng trấn ngục, thành công tranh thủ được thời gian thoát thân cho Hứa Thất An.
Thân thể hắn hóa thành bóng ma tan rã, hiện lên ở nơi xa.
Lúc này trên 90% thân thể của Hứa Thất An đều đã chưng khô, hoàn toàn là một khối hình người cháy đen. Hắn chống kiếm, th ở dốc từng ngụm, tiếng hít thở tựa như ống bễ cũ kỹ. Liên tục không ngừng bước nhảy bóng ma, lấy cái này quấy nhiễu, tránh né Bạch Đế đuổi giết.
Hai mươi bảy đạo lôi kiếp... Bạch Đế nhìn lướt qua Lạc Ngọc Hành, thu hồi ánh mắt, trong con ngươi dựng thẳng màu xanh thẳm chiếu ra bóng người Hứa Thất An thoắt ẩn thoắt hiện, nó biết cổ thuật quỷ dị, lập tức từ bỏ kích, không làm việc vô ích.
“Tách tách!”
Sừng trên đầu Bạch Đế bắt đầu nhảy nhót hồ quang.
Tanh tách... Càng lúc càng nhiều hồ quang nhảy nhót ở trên không, che kín cả mảng không gian, khiến vùng thiên địa này hóa thành lĩnh vực của lôi điện.
Thiên kiếp khiến năng lượng lôi điện nơi này dị thường tràn đầy, đối với Bạch Đế mà nói có thể nói như hổ thêm cánh.
Đương nhiên, chỗ xấu chính là Già La Thụ không dám nhằm vào Kim Liên đạo trưởng nữa.
Vị lão đạo sĩ Địa Tông này trong mấy trăm năm đã tích lũy lực lượng công đức khổng lồ, giết người như vậy là phải chịu trời phạt, mà nơi này kiếp vân trải rộng, cường độ trời phạt càng lớn hơn nữa.
Già La Thụ Bồ Tát đã từng chịu thiệt một lần.
Xẹt xẹt xẹt... Dòng điện mạnh mẽ trải rộng cả mảng không gian, hóa thành lưới điện, khiến Hứa Thất An trong bước nhảy bóng ma xuất hiện ngưng trệ, cứng ngắc.
Bắt lấy cơ hội, trong miệng Bạch Đế phun ra cột nước đen sì, xuyên qua ngực Hứa Thất An.
Đát đát đát! Nó chợt chạy như điên, ngoạm lấy cổ Hứa Thất An, rắc rắc, cắn đứt cổ hắn, há mồm bắt đầu gặm, trong giây lát đã mang nửa thân trên người trẻ tuổi này nhai nát nuốt xuống.
“Hứa Thất An!”
Lạc Ngọc Hành dưới lôi kiếp đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai thê lương.
ẦM!
Ngay sau đó, cột sét to như vại nước mang nàng nuốt chửng, ép nàng không thể không toàn lực đối kháng.
Thành công rồi?
Nơi xa Già La Thụ nghe thấy Lạc Ngọc Hành thét chói tai, thu hồi thế công, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Đế.
Nhìn một cái này, con ngươi hắn hơi co lại, quát:
“Cẩn thận!”
Ở phía sau Bạch Đế, là một Hứa Thất An hoàn hảo không tổn hao gì, hắn cầm Trấn Quốc Kiếm, sụp xuống toàn bộ khí cơ, thu liễm toàn bộ cảm xúc, lực lượng chúng sinh bám vào trên thân kiếm đồng thau.
Hắn trầm giọng mở miệng:
“Nguyện thứ hai, kiếm này thế như chẻ tre!”
Vị trí đan điền, một mảng ánh sáng vàng mờ nhạt trồi lên, ngưng tụ ở Trấn Quốc Kiếm, thêm một phần lực cho Ngọc Toái.
A Tô La đưa Ứng Cung quả vị tới trên người hắn, mượn cái này trao đổi Thái Bình Đao.
Trước khi khai chiến, siêu phàm phe Đại Phụng từng có một lần tụ tập, làm phân tích cẩn thận đối với chiến lực hai bên, chế định rất nhiều bộ chiến thuật.
Tỉ mỉ đến mức ở khi nào dùng pháp bảo gì, khi nào thi triển pháp thuật gì, sẽ tạo thành thương tổn như thế nào đối với Già La Thụ cùng Bạch Đế, sẽ bị bọn họ phòng ngự như thế nào... Đó là một hồi thôi diễn có thể xưng là cơn bão đầu óc.
Trong trận “bảo vệ chiến” này, hung hiểm nhất là Hứa Thất An, hắn cần một mình đối mặt một vị nhất phẩm cường giả.
Hắn thiếu không phải thủ đoạn tấn công, mà là thuật chế địch (thủ đoạn hoa mỹ), cho nên, Thái Bình Đao thuộc về A Tô La, xá lợi tử thuộc về Hứa Thất An.
Hứa Thất An vừa rồi là giả, Ứng Cung quả vị chế tạo ra phân thân, phân thân lấy giả thay thật.
Ứng Cung quả vị có thể phục chế thân thể hoàn mỹ, chỉ cần Hứa Thất An ở trong lòng mặc niệm một câu:
Nguyện thứ nhất, cần một trợ thủ giống như ta.
Trừ chiến lực chân thật kém bản thể, phương diện khác không có gì khác nhau.
Vừa rồi trong bước nhảy bóng ma, Hứa Thất An triệu hồi ra thân giả này, lại lấy thủ đoạn Di Tinh Hoán Đấu của Thiên Cổ che chắn khí tức bản thân, mượn dùng bước nhảy bóng ma, xuất hiện ở phía sau Bạch Đế.
Khi Bạch Đế cắn nuốt thân giả, Hứa Thất An tích tụ lực lượng xong!
Ngọc Toái!
Kiếm quang vàng óng chợt lóe rồi biến mất.
Trong con ngươi dựng thẳng màu xanh thẳm của Bạch Đế chiếu rọi ra kiếm quang vàng óng, nó đã từ chỗ Già La Thụ cùng Hứa Bình Phong biết được tình báo chi tiết về Hứa Thất An.
Biết đòn đánh của hắn không thể tránh né, không thể dựa vào pháp khí đón đỡ, chỉ có thể bằng vào lực lượng bản thân cứng rắn chống đỡ.
Sừng Bạch Đế bắt đầu ngưng tụ thủy linh và lôi điện, sừng bên trái nhuộm lên màu đen sì, sừng bên phải hóa thành trắng xóa.
Nó hơi gấp khúc chi trước, thân thể theo đó cúi thấp, sau tích lũy lực lượng ngắn ngủi, tựa như linh dương húc, hướng phía trước húc mạnh đầu.
Bạch Đế hóa thành một tia sáng trắng, hướng Hứa Thất An xung phong, nó muốn phá sát chiêu của đối phương, hoàn toàn diệt sạch sự tự tin của đối phương.
Để tên Nhân tộc này biết, nhất phẩm cùng nhị phẩm rốt cuộc tồn tại chênh lệch như thế nào.
Đinh!
Giữa hai cái sừng nổ lên đốm lửa chói mắt, b ắn ra kiếm quang vàng óng.
Kiếm quang không phải chém một cái rồi biến mất, mà là hung hăng đẩy vào cái sừng. Đôi mắt xanh thẳm của Bạch Đế bị kiếm quang đâm, chảy máu tươi đỏ sẫm, vảy ở lưng khép mở, đầu rồng run nhè nhẹ, kiệt lực đấu sức.
Rắc!
Kiếm quang chặt đứt sừng, lực lượng bản thân cũng theo đó hao hết.
Bạch Đế phát ra rít gào thống khổ, nhưng đồng thời, nó cũng lao đến trước mặt Hứa Thất An, bởi vì sừng gãy mà tỏ ra bén nhọn hung hăng đâm vào ngực Hứa Thất An.
Phành!
Xương đầu Hứa Thất An nổ tung, thương tổn Ngọc Toái trả lại.
Đồng thời, sừng của Bạch Đế bộc phát ra lôi điện chói mắt, mang hắn nuốt chửng.
Quầng điện quang này là chói mắt như thế, long trọng như thế, tựa như muốn một lần hành động mang sinh cơ của nhị phẩm võ phu này diệt sạch.
Trong lôi điện, Hứa Thất An phát ra tiếng rít gào thê lương.
Ở lúc này, Bạch Đế đang điên cuồng tấn công, vảy ngoài thân chợt nổ tung, từng dòng điện từ trong cơ thể chạy ra, ở trên thân thể như tuyết trắng của nó nổ tung ra từng vết cháy sém.
Ngọc Toái!
Thương tổn trả lại cắt ngang công kích của Bạch Đế, thắng được cho Hứa Thất An một tia cơ hội th ở dốc, bắt lấy cơ hội, Phù Đồ bảo tháp rung động lực lượng trấn ngục, tiếp tục Ngọc Toái, duy trì khống chế.
Thế này còn chưa xong, đỉnh tháp hiện lên một kim thân pháp tướng dáng người mập mạp, khuôn mặt mượt mà, mặt mũi hiền lành, bánh xe ánh sáng lấp lánh sau đầu xoau ngược.
Chỉ số thông minh của Bạch Đế bởi vậy hạ xuống, đần độn tựa như dã thú.
Quá trình kéo dài không đến một giây, nhưng phối với lực lượng Ngọc Toái cùng trấn ngục, thành công tranh thủ được thời gian thoát thân cho Hứa Thất An.
Thân thể hắn hóa thành bóng ma tan rã, hiện lên ở nơi xa.
Lúc này trên 90% thân thể của Hứa Thất An đều đã chưng khô, hoàn toàn là một khối hình người cháy đen. Hắn chống kiếm, th ở dốc từng ngụm, tiếng hít thở tựa như ống bễ cũ kỹ.