【 2: Ta tính mang tướng sĩ dưới trướng đi Ung Châu đánh trận. 】
Ý tưởng của người khác giống với Lý Diệu Chân, nuôi quân nhiều ngày, là lúc ra chiến trường rồi.
【 1: Tuy Tầm Châu đại thắng, nhưng đây chỉ là tạm thời. Bạch Đế một khi trở về, Đại Phụng lại sắp đối mặt nguy cơ lớn, các vị có đối sách hay không. 】
Diễn đàn Địa Thư lập tức yên tĩnh như chết.
Chênh lệch trên thực lực cứng, rất khó dùng mưu kế để bù lại.
Hứa Thất An cũng không có cách nào, trong lòng có chút nặng nề.
【 1: Không sao, Bạch Đế đã chưa về, vậy còn có thời gian, trong lúc đó có kế sách gì, liền đưa ra ở trong Địa Thư, chúng ta cùng nhau thương lượng. 】
Lần hội nghị nội bộ Thiên Địa Hội này tạm có một cái kết.
...
Thu lại mảnh vỡ Địa Thư, Lạc Ngọc Hành phát hiện “không thích hợp”, co mông lại, đang muốn dậy mặc quần áo, chợt nghe Hứa Thất An thở dài nói:
“Thật ra, vừa rồi ta còn có một việc chưa nói.”
Lạc Ngọc Hành nghiêng đầu, nằm không nhúc nhích.
“Ta bây giờ rốt cuộc biết Phật Đà cùng Vu Thần, vì sao phải tranh đoạt Trung Nguyên. Cũng rốt cuộc rõ bọn họ vì sao cô đọng khí vận, lại vẫn như cũ có thể trường sinh.”
Lạc Ngọc Hành giật mình:
“Ngươi là nói, bọn họ cũng dùng thủ đoạn của Hương Hỏa Thần Đạo?”
Hứa Thất An gật gật đầu:
“Chỉ có loại phương pháp này, mới có thể cô đọng khí vận, lại không chịu tuổi thọ xiềng xích. Ta đến bây giờ mới rõ, trong toàn bộ nhân, vật, hệ thống tương quan với khí vận, nho gia là đặc thù nhất.
“Phương thức nho gia cô đọng khí vận, chỉ sợ hoàn toàn khác với Hương Hỏa Thần Đạo. Cái này cũng dẫn tới nho gia tuổi thọ ngắn, lại cường đại đáng sợ.”
Lạc Ngọc Hành gật đầu khẽ không thể phát hiện, tán đồng ý kiến của hắn.
“Thôi, những thứ này cách ta vẫn quá xa xôi.”
Hứa Thất An đột nhiên lại không đứng đắn, “hề hề” một tiếng:
“Quốc sư, Đại Phụng phải dựa vào nàng, chúng ta tiếp tục bình ổn nghiệp hỏa đi.”
Lạc Ngọc Hành dựng ngược lông mày lá liễu:
“Lời hôm qua vừa nói, ngươi đã quên?”
Hứa Thất An không chịu trò này:
“Nhưng ta vừa rồi cũng nói, nếu ta có thể trả lời nghi hoặc của bọn họ, nàng liền song tu với ta một lần nữa.”
Lạc Ngọc Hành hừ lạnh nói: “Ta đã đáp ứng?”
“Nàng cũng chưa từ chối mà.” Hứa Thất An nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hắn ủy khuất nói:
“Chẳng lẽ không phải ngầm thừa nhận?
“Hơn nữa, chúng ta không phải còn chưa xuống giường sao, cũng không tính là lần thứ hai. Ta cam đoan, chỉ một lần này, xuống giường rồi, ta liền không quấn quít lấy nàng nữa.”
Nói xong, hắn đi lật bả vai Lạc Ngọc Hành, muốn cho nàng nằm thẳng.
Dì trẻ vội vàng nghiêng người một cái, không cho hắn thực hiện được, đưa lưng về phía hắn.
Chợt phát hiện tư thế này càng thêm nguy hiểm, lại cuống quít xoay lại, trợn to đôi mắt đẹp, nổi giận đùng đùng trừng lên nhìn hắn.
Hứa Thất An hít nhẹ mùi thơm mái tóc nàng, cánh tay gắt gao ôm vòng eo nhỏ bóng loáng nhẵn nhụi:
“Chỉ một lần, thật sự chỉ lần này.”
Lạc Ngọc Hành chậm rãi phun ra một hơi, tựa như có chút bất đắc dĩ, xoay đầu sang một bên, lạnh như băng nói:
“Chỉ lần này.”
Hứa Thất An đè lên, hai bàn tay chống ở hai bên người nàng.
...
Trong nhà vẫn là có người hầu, tuy số lượng không nhiều, nhưng tóm lại cần chiếu cố đến chủ nhân ăn, mặc ở, đi lại.
Dương Cung lúc trẻ tuổi, cũng là người đọc sách phong lưu mãn lâu hồng tụ chiêu (đầy lầu tay áo đỏ), hắn an bài cho Hứa Ngân la tất cả đều là mỹ tỳ trẻ tuổi.
Vốn là cho Hứa Ngân la dùng để ấm giường.
Biết được là điều đi hầu hạ Hứa Ngân la, các tỳ nữ xinh đẹp phải nói là hưng phấn, nếu là được Hứa Ngân la nhìn trúng, thu vào trong phòng, vậy chính là gà nhà biến thành phượng hoàng, từ nay về sau lên tận mây xanh.
Ai ngờ cùng ngày Hứa Ngân la vào ở, mang về đến một tiên tử quốc sắc thiên hương, nhìn qua là biết không phải tục vật thế gian.
Không đúng sao, mặt trời cũng mọc thật cao rồi, mắt thấy sắp tới bữa trưa, còn mang Hứa Ngân la giữ rịt ở trên giường.
Thật sự là yêu tinh quấn người, rõ ràng bề ngoài như thiên tiên, không có nửa phần dụ dỗ.
Các nha hoàn làm bộ ở trong sân làm việc, nghe tiếng giường trong phòng không chịu nổi gánh nặng “kẽo kẹt”, thầm nhủ thật giỏi nhịn, từ sáng sớm đến tiếp cận bữa trưa, thế mà không phát ra chút thanh âm nào.
...
Sáng sớm tương tự.
Kinh thành Hứa phủ, thẩm thẩm ở dưới sự hầu hạ của Lục Nga cùng mấy tiểu nha hoàn, mặc vào thường phục nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Từ sau khi Hoài Khánh đăng cơ, nàng liền được phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Hứa Thất An không cha không mẹ, chú thím nuôi lớn, chỗ tốt này, tự nhiên liền rơi xuống trên đầu thẩm thẩm.
Nhất phẩm cáo mệnh là khái niệm gì?
Chồng hoặc con phải là quan to nhất phẩm, nữ tử mới có thể được phong làm cáo mệnh phu nhân.
Quan to nhất phẩm là cấp bậc tam công, đương triều nhất phẩm cáo mệnh phu nhân đều đã tóc trắng xoá, hoặc tới lão niên, hoặc sớm đã mất. Hơn nữa đều là thê tử, không có mẫu thân.
Phàm là có thể leo đến nhất phẩm, người nào không phải bước nửa chân vào quan tài, bản thân cũng nửa chân vào quan tài rồi, cha mẹ đương nhiên đã sớm nằm trong quan tài đi luân hồi rồi.
Thẩm thẩm đại khái là nhân vật thiên tài duy nhất đương triều lấy thân phận “mẫu thân” trở thành nhất phẩm cáo mệnh, hơn nữa trẻ tuổi nhất.
Đặt ở giới tu hành, các đồng nghiệp phải hít thật sâu vào một ngụm khí lạnh, nói một tiếng:
Nữ tử này kh ủng bố như vậy!
Nhưng thẩm thẩm thật ra cái gì cũng chưa làm, ở nhà trồng hoa, cho cá ăn, liền ù ù cạc cạc thiên hạ vô địch, có một không hai.
Ngay cả Hứa nhị thúc, lúc vừa nghe nói thẩm thẩm được phong làm một cáo mệnh phu nhân, cũng nhịn không được ở trong lòng cảm khái:
Người ngốc có phúc ngốc!
Đương nhiên, ngoài miệng nói là:
Phu nhân là có đại khí vận.
Thường phục của nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cực kỳ xa hoa, từ số lượng trang sức trên đầu, đến ruy băng cùng đồ án vân vân, đều có chú ý nghiêm khắc.
Ví dụ như thẩm thẩm bây giờ trên đầu đội mũ phượng mạ vàng, bởi vì quá mức hoa lệ cùng nặng nề, khiến thẩm thẩm đi mỗi vài bước phải xoay cổ một cái.
“Linh Nguyệt, con chuẩn bị xong chưa?”
Thẩm thẩm mặc trang phục hoa lệ, mang theo các nha hoàn, đẩy ra cửa phòng Hứa Linh Nguyệt.
Thẩm thẩm vốn là nữ tử cực xinh đẹp động lòng người, sau khi mặc vào thường phục xa hoa, trong xinh đẹp liền có thêm một phần quý khí.
Thấy trưởng nữ một thân quần áo ở nhà, ngồi ở bên cạnh bàn lật sách, thẩm thẩm nhất thời tức không biết phải đánh vào đâu:
“Lời lão nương nói với ngươi, ngươi có nghe vào hay không? Sao còn chưa thay quần áo, chuẩn bị phải vào cung rồi.” 【 2: Ta tính mang tướng sĩ dưới trướng đi Ung Châu đánh trận. 】
Ý tưởng của người khác giống với Lý Diệu Chân, nuôi quân nhiều ngày, là lúc ra chiến trường rồi.
【 1: Tuy Tầm Châu đại thắng, nhưng đây chỉ là tạm thời. Bạch Đế một khi trở về, Đại Phụng lại sắp đối mặt nguy cơ lớn, các vị có đối sách hay không. 】
Diễn đàn Địa Thư lập tức yên tĩnh như chết.
Chênh lệch trên thực lực cứng, rất khó dùng mưu kế để bù lại.
Hứa Thất An cũng không có cách nào, trong lòng có chút nặng nề.
【 1: Không sao, Bạch Đế đã chưa về, vậy còn có thời gian, trong lúc đó có kế sách gì, liền đưa ra ở trong Địa Thư, chúng ta cùng nhau thương lượng. 】
Lần hội nghị nội bộ Thiên Địa Hội này tạm có một cái kết.
...
Thu lại mảnh vỡ Địa Thư, Lạc Ngọc Hành phát hiện “không thích hợp”, co mông lại, đang muốn dậy mặc quần áo, chợt nghe Hứa Thất An thở dài nói:
“Thật ra, vừa rồi ta còn có một việc chưa nói.”
Lạc Ngọc Hành nghiêng đầu, nằm không nhúc nhích.
“Ta bây giờ rốt cuộc biết Phật Đà cùng Vu Thần, vì sao phải tranh đoạt Trung Nguyên. Cũng rốt cuộc rõ bọn họ vì sao cô đọng khí vận, lại vẫn như cũ có thể trường sinh.”
Lạc Ngọc Hành giật mình:
“Ngươi là nói, bọn họ cũng dùng thủ đoạn của Hương Hỏa Thần Đạo?”
Hứa Thất An gật gật đầu:
“Chỉ có loại phương pháp này, mới có thể cô đọng khí vận, lại không chịu tuổi thọ xiềng xích. Ta đến bây giờ mới rõ, trong toàn bộ nhân, vật, hệ thống tương quan với khí vận, nho gia là đặc thù nhất.
“Phương thức nho gia cô đọng khí vận, chỉ sợ hoàn toàn khác với Hương Hỏa Thần Đạo. Cái này cũng dẫn tới nho gia tuổi thọ ngắn, lại cường đại đáng sợ.”
Lạc Ngọc Hành gật đầu khẽ không thể phát hiện, tán đồng ý kiến của hắn.
“Thôi, những thứ này cách ta vẫn quá xa xôi.”
Hứa Thất An đột nhiên lại không đứng đắn, “hề hề” một tiếng:
“Quốc sư, Đại Phụng phải dựa vào nàng, chúng ta tiếp tục bình ổn nghiệp hỏa đi.”
Lạc Ngọc Hành dựng ngược lông mày lá liễu:
“Lời hôm qua vừa nói, ngươi đã quên?”
Hứa Thất An không chịu trò này:
“Nhưng ta vừa rồi cũng nói, nếu ta có thể trả lời nghi hoặc của bọn họ, nàng liền song tu với ta một lần nữa.”
Lạc Ngọc Hành hừ lạnh nói: “Ta đã đáp ứng?”
“Nàng cũng chưa từ chối mà.” Hứa Thất An nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hắn ủy khuất nói:
“Chẳng lẽ không phải ngầm thừa nhận?
“Hơn nữa, chúng ta không phải còn chưa xuống giường sao, cũng không tính là lần thứ hai. Ta cam đoan, chỉ một lần này, xuống giường rồi, ta liền không quấn quít lấy nàng nữa.”
Nói xong, hắn đi lật bả vai Lạc Ngọc Hành, muốn cho nàng nằm thẳng.
Dì trẻ vội vàng nghiêng người một cái, không cho hắn thực hiện được, đưa lưng về phía hắn.
Chợt phát hiện tư thế này càng thêm nguy hiểm, lại cuống quít xoay lại, trợn to đôi mắt đẹp, nổi giận đùng đùng trừng lên nhìn hắn.
Hứa Thất An hít nhẹ mùi thơm mái tóc nàng, cánh tay gắt gao ôm vòng eo nhỏ bóng loáng nhẵn nhụi:
“Chỉ một lần, thật sự chỉ lần này.”
Lạc Ngọc Hành chậm rãi phun ra một hơi, tựa như có chút bất đắc dĩ, xoay đầu sang một bên, lạnh như băng nói:
“Chỉ lần này.”
Hứa Thất An đè lên, hai bàn tay chống ở hai bên người nàng.
...
Trong nhà vẫn là có người hầu, tuy số lượng không nhiều, nhưng tóm lại cần chiếu cố đến chủ nhân ăn, mặc ở, đi lại.
Dương Cung lúc trẻ tuổi, cũng là người đọc sách phong lưu mãn lâu hồng tụ chiêu (đầy lầu tay áo đỏ), hắn an bài cho Hứa Ngân la tất cả đều là mỹ tỳ trẻ tuổi.
Vốn là cho Hứa Ngân la dùng để ấm giường.
Biết được là điều đi hầu hạ Hứa Ngân la, các tỳ nữ xinh đẹp phải nói là hưng phấn, nếu là được Hứa Ngân la nhìn trúng, thu vào trong phòng, vậy chính là gà nhà biến thành phượng hoàng, từ nay về sau lên tận mây xanh.
Ai ngờ cùng ngày Hứa Ngân la vào ở, mang về đến một tiên tử quốc sắc thiên hương, nhìn qua là biết không phải tục vật thế gian.
Không đúng sao, mặt trời cũng mọc thật cao rồi, mắt thấy sắp tới bữa trưa, còn mang Hứa Ngân la giữ rịt ở trên giường.
Thật sự là yêu tinh quấn người, rõ ràng bề ngoài như thiên tiên, không có nửa phần dụ dỗ.
Các nha hoàn làm bộ ở trong sân làm việc, nghe tiếng giường trong phòng không chịu nổi gánh nặng “kẽo kẹt”, thầm nhủ thật giỏi nhịn, từ sáng sớm đến tiếp cận bữa trưa, thế mà không phát ra chút thanh âm nào.
...
Sáng sớm tương tự.
Kinh thành Hứa phủ, thẩm thẩm ở dưới sự hầu hạ của Lục Nga cùng mấy tiểu nha hoàn, mặc vào thường phục nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Từ sau khi Hoài Khánh đăng cơ, nàng liền được phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Hứa Thất An không cha không mẹ, chú thím nuôi lớn, chỗ tốt này, tự nhiên liền rơi xuống trên đầu thẩm thẩm.
Nhất phẩm cáo mệnh là khái niệm gì?
Chồng hoặc con phải là quan to nhất phẩm, nữ tử mới có thể được phong làm cáo mệnh phu nhân.
Quan to nhất phẩm là cấp bậc tam công, đương triều nhất phẩm cáo mệnh phu nhân đều đã tóc trắng xoá, hoặc tới lão niên, hoặc sớm đã mất. Hơn nữa đều là thê tử, không có mẫu thân.
Phàm là có thể leo đến nhất phẩm, người nào không phải bước nửa chân vào quan tài, bản thân cũng nửa chân vào quan tài rồi, cha mẹ đương nhiên đã sớm nằm trong quan tài đi luân hồi rồi.
Thẩm thẩm đại khái là nhân vật thiên tài duy nhất đương triều lấy thân phận “mẫu thân” trở thành nhất phẩm cáo mệnh, hơn nữa trẻ tuổi nhất.
Đặt ở giới tu hành, các đồng nghiệp phải hít thật sâu vào một ngụm khí lạnh, nói một tiếng:
Nữ tử này kh ủng bố như vậy!
Nhưng thẩm thẩm thật ra cái gì cũng chưa làm, ở nhà trồng hoa, cho cá ăn, liền ù ù cạc cạc thiên hạ vô địch, có một không hai.
Ngay cả Hứa nhị thúc, lúc vừa nghe nói thẩm thẩm được phong làm một cáo mệnh phu nhân, cũng nhịn không được ở trong lòng cảm khái:
Người ngốc có phúc ngốc!
Đương nhiên, ngoài miệng nói là:
Phu nhân là có đại khí vận.
Thường phục của nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cực kỳ xa hoa, từ số lượng trang sức trên đầu, đến ruy băng cùng đồ án vân vân, đều có chú ý nghiêm khắc.
Ví dụ như thẩm thẩm bây giờ trên đầu đội mũ phượng mạ vàng, bởi vì quá mức hoa lệ cùng nặng nề, khiến thẩm thẩm đi mỗi vài bước phải xoay cổ một cái.
“Linh Nguyệt, con chuẩn bị xong chưa?”
Thẩm thẩm mặc trang phục hoa lệ, mang theo các nha hoàn, đẩy ra cửa phòng Hứa Linh Nguyệt.
Thẩm thẩm vốn là nữ tử cực xinh đẹp động lòng người, sau khi mặc vào thường phục xa hoa, trong xinh đẹp liền có thêm một phần quý khí.
Thấy trưởng nữ một thân quần áo ở nhà, ngồi ở bên cạnh bàn lật sách, thẩm thẩm nhất thời tức không biết phải đánh vào đâu:
“Lời lão nương nói với ngươi, ngươi có nghe vào hay không? Sao còn chưa thay quần áo, chuẩn bị phải vào cung rồi.”