Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1633: Biến thiên (2a)



Hứa Bình Phong, Già La Thụ Bồ Tát im lặng không nói đứng nghe.

Giám Chính vẻ mặt thong dong, ngồi ngay ngắn trước bàn cờ, nhìn không ra vui giận.

“Nhưng ta vừa rồi nói, Thủ Môn Nhân sẽ không dễ dàng chết đi, mà ngươi lại giết Giám Chính đời đầu. Vì thế ta lại nghĩ, có thể hay không từ ngay từ đầu, đời đầu đã không là Thủ Môn Nhân.

“Thật sự được trời chiếu cố là hệ thống thuật sĩ, mà không phải đời đầu. Sau khi sáng lập ra thuật sĩ hệ thống, sứ mệnh của hắn liền hoàn thành, mà sau đó Thủ Môn Nhân thật sự, cũng chính là ngươi, tự mình ra sân.

“Như vậy thân phận chân thật của ngươi, rất có bí mật nha.”

Bạch Đế nói xong, ánh mắt sáng ngời nhìn Giám Chính.

Giám Chính nhìn lại Bạch Đế, cười nói:

“Muốn biết, tự mình tới đây thử xem.”

Con ngươi dựng thẳng của Bạch Đế chợt lóe sự tàn khốc.

Ầm!

Tia chớp trong tầng mây sáng lên, ngay sau đó, trong hư không truyền đến tiếng vang “Ào ào”, phía sau Giám Chính dâng lên một cơn sóng to màu đen cao trăm trượng, hư ảo.

Hung hăng hướng ông đánh tới.

Đây là thuần túy do thủy linh chi lực ngưng tụ thành, Bạch Đế một đòn này, hầu như mang thủy linh chi lực phạm vi trăm dặm rút cạn.

Giám Chính chậm rãi đứng dậy, đứng ngạo nghễ bất động, ở lúc sóng to vỗ đến, tay phải vươn ra phía sau, vươn vào trong sóng to màu đen hư ảo.

Tiếp theo, cánh tay phải chợt túm, túm ra một thanh trường kiếm tối đen, tựa như thực thể.

Phía sau ông, sóng to màu đen sụp đổ xuống.

Luyện kim thuật sư!

Luyện kim thuật sư bình thường, luyện là sắt thép, là đồ vật.

Luyện kim thuật sư đỉnh cấp, luyện là pháp khí, là thần binh.

Luyện kim thuật sư đỉnh phong, luyện là như thế nào mang người và ngựa tạp giao với nhau.

Đến Giám Chính cảnh giới này, luyện là thiên địa nguyên tố, là sắp hàng cùng tổ chức lại cấp bậc vi mô.

Ông nếu muốn, có thể dễ dàng biến đá thành vàng.

Dùng thủy linh chi lực đối phương ngưng tụ đến, luyện ra một cây thủy linh chi kiếm, đương nhiên cũng ở trong phạm vi lĩnh vực của luyện kim thuật sư.

“Trả lại ngươi!”

Giám Chính trở tay chém ra một kiếm.

Thủy linh chi kiếm chém trúng là tàn ảnh, chân thân Bạch Đế xuất hiện ở trước mặt Giám Chính, giơ móng vuốt phải lên, đánh ra một đòn trảo giản dị tự nhiên.

Ầm ầm ầm... Hư không như cũng bị một chiêu này bổ sụp xuống.

“Đinh!”

Chéo một bên, kiếm quang sền sệt tối đen từ trong hư không lao ra.

Nó lại truyền tống trở lại.

Đồng thời, một kiếm này bị che chắn thiên cơ, lặng yên không một tiếng động, hung hăng chém ở bên hông Bạch Đế.

Kiếm quang nổ thành thủy linh chi lực thuần túy, mà Bạch Đế hóa thành bóng trắng bay ngược ra ngoài, bốn vó nó “cào nắm” hư không, trượt ra mấy chục trượng, mới triệt tiêu lực chém.

Bạch Đế nhìn Giám Chính nơi xa, giọng trầm thấp chậm rãi nói:

“Thật lâu chưa giao thủ với kẻ địch cảnh giới như ngươi, thú vị.”

Vừa dứt lời, đỉnh đầu Già La Thụ Bồ Tát ngưng tụ ra hai pháp tướng.

Dưới chân Hứa Bình Phong thì sáng lên một trận hình tròn đường kính ba trượng, thiên can địa chi, ngũ hành bát quái đầy đủ mọi thứ.

Ba đại cao thủ đỉnh phong vây giết Giám Chính!

Trận pháp của Hứa Bình Phong, uy lực nội liễm, ngậm mà không lộ.

Pháp tướng của Già La Thụ Bồ Tát, thì mang đến dị tượng rõ ràng.

Pháp tướng bên trái cao sáu trượng, như đúc bằng vàng, cơ bắp cuồn cuộn, sau lưng mười hai đôi cánh tay mở ra hình quạt, sau đầu thiêu đốt vòng lửa nóng rực.

Nó như là hóa thân lực lượng cùng lửa, vừa xuất hiện, nhiệt độ trên bầu trời liền kịch liệt nhanh chóng tăng lên, tiến vào giữa hè nắng hè chói chang. Uy áp bành trướng kèm theo sóng khí thổi quét bốn phương.

Phía bên phải là một pháp tướng màu vàng nhạt ngồi xếp bằng, cúi đầu sụp mí, chắp tay lại. Nó tượng trưng cho dày nặng như núi cao, ở chung quanh nó, không gian đọng lại, không có lấy một chút gió nào.

Ào ào...

Tiếng óng triều vang lên lần nữa, một lần này, sóng triều hư ảo màu đen đẩy lên cao trăm trượng, như là một bức tường khổng lồ nối liền bầu trời.

So sánh với nó, Giám Chính áo trắng như tuyết, nhỏ bé tựa như con kiến.

Đồng thời, sừng đỉnh đầu Bạch Đế nhảy lên hồ quang “tanh tách”, một quả cầu sét trắng xóa thành hình ở giữa sừng, cũng đang không ngừng tích tụ lực lượng..

Giám Chính lần nữa giở lại trò cũ, tay phải vươn về phía sau, vươn vào trong sóng to màu đen, chậm rãi rút ra một cây trường kiếm màu đen.

Hứa Bình Phong đột ngột biến mất, lấy thuật truyền tống “lóe lên xuất hiện” đến bên cạnh Giám Chính, làm ra động tác giống như đúc —— Tay trái vươn vào sóng to màu đen, rút ra một cây trường đao màu đen.

Hai thầy trò sóng vai mà đứng, đồng thời rút đao ra kiếm, ra sức chém vào nhau.

Ầm ầm ầm!

Trên biển mây, tiếng nổ của vạn khoảnh sóng đào quanh quẩn.

Sau khi ngăn trở một kiếm của Giám Chính, Hứa Bình Phong cũng không chiến đấu quấn chân, lập tức lấy thuật truyền tống rút lui.

Bóng người hắn chợt lóe rồi biến mất, xuất hiện ở đám mây ngoài mấy chục trượng, nhưng Hứa Bình Phong chưa thể thành công rút lui, Giám Chính vẫn như cũ ở bên cạnh hắn, giống như là hắn vừa rồi mang theo Giám Chính cùng nhau truyền tống.

Lão Giám Chính râu tóc bạc trắng, mặt không biểu cảm vươn tay, chụp vào cổ Hứa Bình Phong.

Ông!

Trận pháp hình tròn dưới chân Hứa Bình Phong vận chuyển, ba chữ phù “Thủy, trạch, thổ” sáng lên, ở trước người hắn dâng lên vách chắn tầng trong xám vàng, tầng ngoài tối đen, mặt ngoài nhảy lên hồ quang.

Đồng thời, trong túi gấm bên hông hắn nhảy ra từng luồng hào quang, chúng nó phân biệt là chuông đồng xanh dày nặng, miếng hộ tâm đồng thau, khiên sắt đen, bảy tầng vòng tay lửa lượn lờ...

Cả thảy tám món hộ thân pháp khí đỉnh cấp.

Phành... Chuông đồng xanh nổ tung.

Phành... Miếng hộ tâm nổ tung.

Phành... Tấm khiên sắt đen nổ tung.

Phành... Bảy tầng vòng tay nổ tung.

Tay Giám Chính, giống như là thần khí thế gian không đâu không phá, mang đỉnh cấp pháp khí của nghiệt đồ phá hủy hết.

Hứa Bình Phong không chút hoảng hốt, thừa dịp khoảng trống pháp khí ngăn cản Giám Chính, nâng chân bước.

Trong hào quang truyền tống trận phát ra, Già La Thụ Bồ Tát chắn trước người Hứa Bình Phong, chợt nắm đấm, từ vai khuỷu tay đến eo lưng, mỗi một khối cơ bắp căng lên đều tràn ngập thần lực mênh mông.

Tung một cú đấm.

Đồng thời, Bất Động Minh Vương pháp tướng phía bên phải đỉnh đầu Già La Thụ Bồ Tát chắp hai tay, nhanh chóng tạo một cái pháp ấn.

Nếp nhăn của mảnh không gian này lập tức bị ép phẳng, lâm vào trạng thái đọng lại.

Trận pháp truyền tống của Giám Chính không thể có hiệu quả nữa, ông nâng bàn tay, nhẹ nhàng bâng quơ chắn hướng nắm tay Già La Thụ Bồ Tát.

Ông!

Nắm tay màu vàng sẫm nện ở trên một vách chắn do những khối hình sáu cạnh tạo thành, quyền kình nhất phẩm Bồ Tát nháy mắt bao trùm chính diện vách chắn, khiến vách chắn này kịch liệt run rẩy, phát ra tiếng vang “Ong ong”. Hứa Bình Phong, Già La Thụ Bồ Tát im lặng không nói đứng nghe.

Giám Chính vẻ mặt thong dong, ngồi ngay ngắn trước bàn cờ, nhìn không ra vui giận.

“Nhưng ta vừa rồi nói, Thủ Môn Nhân sẽ không dễ dàng chết đi, mà ngươi lại giết Giám Chính đời đầu. Vì thế ta lại nghĩ, có thể hay không từ ngay từ đầu, đời đầu đã không là Thủ Môn Nhân.

“Thật sự được trời chiếu cố là hệ thống thuật sĩ, mà không phải đời đầu. Sau khi sáng lập ra thuật sĩ hệ thống, sứ mệnh của hắn liền hoàn thành, mà sau đó Thủ Môn Nhân thật sự, cũng chính là ngươi, tự mình ra sân.

“Như vậy thân phận chân thật của ngươi, rất có bí mật nha.”

Bạch Đế nói xong, ánh mắt sáng ngời nhìn Giám Chính.

Giám Chính nhìn lại Bạch Đế, cười nói:

“Muốn biết, tự mình tới đây thử xem.”

Con ngươi dựng thẳng của Bạch Đế chợt lóe sự tàn khốc.

Ầm!

Tia chớp trong tầng mây sáng lên, ngay sau đó, trong hư không truyền đến tiếng vang “Ào ào”, phía sau Giám Chính dâng lên một cơn sóng to màu đen cao trăm trượng, hư ảo.

Hung hăng hướng ông đánh tới.

Đây là thuần túy do thủy linh chi lực ngưng tụ thành, Bạch Đế một đòn này, hầu như mang thủy linh chi lực phạm vi trăm dặm rút cạn.

Giám Chính chậm rãi đứng dậy, đứng ngạo nghễ bất động, ở lúc sóng to vỗ đến, tay phải vươn ra phía sau, vươn vào trong sóng to màu đen hư ảo.

Tiếp theo, cánh tay phải chợt túm, túm ra một thanh trường kiếm tối đen, tựa như thực thể.

Phía sau ông, sóng to màu đen sụp đổ xuống.

Luyện kim thuật sư!

Luyện kim thuật sư bình thường, luyện là sắt thép, là đồ vật.

Luyện kim thuật sư đỉnh cấp, luyện là pháp khí, là thần binh.

Luyện kim thuật sư đỉnh phong, luyện là như thế nào mang người và ngựa tạp giao với nhau.

Đến Giám Chính cảnh giới này, luyện là thiên địa nguyên tố, là sắp hàng cùng tổ chức lại cấp bậc vi mô.

Ông nếu muốn, có thể dễ dàng biến đá thành vàng.

Dùng thủy linh chi lực đối phương ngưng tụ đến, luyện ra một cây thủy linh chi kiếm, đương nhiên cũng ở trong phạm vi lĩnh vực của luyện kim thuật sư.

“Trả lại ngươi!”

Giám Chính trở tay chém ra một kiếm.

Thủy linh chi kiếm chém trúng là tàn ảnh, chân thân Bạch Đế xuất hiện ở trước mặt Giám Chính, giơ móng vuốt phải lên, đánh ra một đòn trảo giản dị tự nhiên.

Ầm ầm ầm... Hư không như cũng bị một chiêu này bổ sụp xuống.

“Đinh!”

Chéo một bên, kiếm quang sền sệt tối đen từ trong hư không lao ra.

Nó lại truyền tống trở lại.

Đồng thời, một kiếm này bị che chắn thiên cơ, lặng yên không một tiếng động, hung hăng chém ở bên hông Bạch Đế.

Kiếm quang nổ thành thủy linh chi lực thuần túy, mà Bạch Đế hóa thành bóng trắng bay ngược ra ngoài, bốn vó nó “cào nắm” hư không, trượt ra mấy chục trượng, mới triệt tiêu lực chém.

Bạch Đế nhìn Giám Chính nơi xa, giọng trầm thấp chậm rãi nói:

“Thật lâu chưa giao thủ với kẻ địch cảnh giới như ngươi, thú vị.”

Vừa dứt lời, đỉnh đầu Già La Thụ Bồ Tát ngưng tụ ra hai pháp tướng.

Dưới chân Hứa Bình Phong thì sáng lên một trận hình tròn đường kính ba trượng, thiên can địa chi, ngũ hành bát quái đầy đủ mọi thứ.

Ba đại cao thủ đỉnh phong vây giết Giám Chính!

Trận pháp của Hứa Bình Phong, uy lực nội liễm, ngậm mà không lộ.

Pháp tướng của Già La Thụ Bồ Tát, thì mang đến dị tượng rõ ràng.

Pháp tướng bên trái cao sáu trượng, như đúc bằng vàng, cơ bắp cuồn cuộn, sau lưng mười hai đôi cánh tay mở ra hình quạt, sau đầu thiêu đốt vòng lửa nóng rực.

Nó như là hóa thân lực lượng cùng lửa, vừa xuất hiện, nhiệt độ trên bầu trời liền kịch liệt nhanh chóng tăng lên, tiến vào giữa hè nắng hè chói chang. Uy áp bành trướng kèm theo sóng khí thổi quét bốn phương.

Phía bên phải là một pháp tướng màu vàng nhạt ngồi xếp bằng, cúi đầu sụp mí, chắp tay lại. Nó tượng trưng cho dày nặng như núi cao, ở chung quanh nó, không gian đọng lại, không có lấy một chút gió nào.

Ào ào...

Tiếng óng triều vang lên lần nữa, một lần này, sóng triều hư ảo màu đen đẩy lên cao trăm trượng, như là một bức tường khổng lồ nối liền bầu trời.

So sánh với nó, Giám Chính áo trắng như tuyết, nhỏ bé tựa như con kiến.

Đồng thời, sừng đỉnh đầu Bạch Đế nhảy lên hồ quang “tanh tách”, một quả cầu sét trắng xóa thành hình ở giữa sừng, cũng đang không ngừng tích tụ lực lượng..

Giám Chính lần nữa giở lại trò cũ, tay phải vươn về phía sau, vươn vào trong sóng to màu đen, chậm rãi rút ra một cây trường kiếm màu đen.

Hứa Bình Phong đột ngột biến mất, lấy thuật truyền tống “lóe lên xuất hiện” đến bên cạnh Giám Chính, làm ra động tác giống như đúc —— Tay trái vươn vào sóng to màu đen, rút ra một cây trường đao màu đen.

Hai thầy trò sóng vai mà đứng, đồng thời rút đao ra kiếm, ra sức chém vào nhau.

Ầm ầm ầm!

Trên biển mây, tiếng nổ của vạn khoảnh sóng đào quanh quẩn.

Sau khi ngăn trở một kiếm của Giám Chính, Hứa Bình Phong cũng không chiến đấu quấn chân, lập tức lấy thuật truyền tống rút lui.

Bóng người hắn chợt lóe rồi biến mất, xuất hiện ở đám mây ngoài mấy chục trượng, nhưng Hứa Bình Phong chưa thể thành công rút lui, Giám Chính vẫn như cũ ở bên cạnh hắn, giống như là hắn vừa rồi mang theo Giám Chính cùng nhau truyền tống.

Lão Giám Chính râu tóc bạc trắng, mặt không biểu cảm vươn tay, chụp vào cổ Hứa Bình Phong.

Ông!

Trận pháp hình tròn dưới chân Hứa Bình Phong vận chuyển, ba chữ phù “Thủy, trạch, thổ” sáng lên, ở trước người hắn dâng lên vách chắn tầng trong xám vàng, tầng ngoài tối đen, mặt ngoài nhảy lên hồ quang.

Đồng thời, trong túi gấm bên hông hắn nhảy ra từng luồng hào quang, chúng nó phân biệt là chuông đồng xanh dày nặng, miếng hộ tâm đồng thau, khiên sắt đen, bảy tầng vòng tay lửa lượn lờ...

Cả thảy tám món hộ thân pháp khí đỉnh cấp.

Phành... Chuông đồng xanh nổ tung.

Phành... Miếng hộ tâm nổ tung.

Phành... Tấm khiên sắt đen nổ tung.

Phành... Bảy tầng vòng tay nổ tung.

Tay Giám Chính, giống như là thần khí thế gian không đâu không phá, mang đỉnh cấp pháp khí của nghiệt đồ phá hủy hết.

Hứa Bình Phong không chút hoảng hốt, thừa dịp khoảng trống pháp khí ngăn cản Giám Chính, nâng chân bước.

Trong hào quang truyền tống trận phát ra, Già La Thụ Bồ Tát chắn trước người Hứa Bình Phong, chợt nắm đấm, từ vai khuỷu tay đến eo lưng, mỗi một khối cơ bắp căng lên đều tràn ngập thần lực mênh mông.

Tung một cú đấm.

Đồng thời, Bất Động Minh Vương pháp tướng phía bên phải đỉnh đầu Già La Thụ Bồ Tát chắp hai tay, nhanh chóng tạo một cái pháp ấn.

Nếp nhăn của mảnh không gian này lập tức bị ép phẳng, lâm vào trạng thái đọng lại.

Trận pháp truyền tống của Giám Chính không thể có hiệu quả nữa, ông nâng bàn tay, nhẹ nhàng bâng quơ chắn hướng nắm tay Già La Thụ Bồ Tát.

Ông!

Nắm tay màu vàng sẫm nện ở trên một vách chắn do những khối hình sáu cạnh tạo thành, quyền kình nhất phẩm Bồ Tát nháy mắt bao trùm chính diện vách chắn, khiến vách chắn này kịch liệt run rẩy, phát ra tiếng vang “Ong ong”.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv