Lấy giao tình của hắn cùng Thiên Cổ lão nhân, yêu cầu mượn bản đồ quan sát chút, tiền nhiệm thủ lĩnh Thi Cổ bộ sẽ từ chối?
Nếu như vậy, dựa theo tuyến thời gian suy tính, Hứa Bình Phong là trước nhìn bản đồ Thi Cổ bộ, mới đi Sài gia tìm kiếm tấm bản đồ kia.
Đệch! Nửa tấm bản đồ này không có giá trị nữa.
Hứa Thất An khó nén thất vọng.
Nếu Hứa Bình Phong sớm ở nhiều năm trước đã từng xem nửa tấm bản đồ này của Thi Cổ bộ, như vậy cái gọi là cổ mộ, sợ sớm đã bị Hứa Bình Phong tới thăm rồi.
Mặc kệ chủ nhân cổ mộ là ai, cất giấu cái gì, đã không có ý nghĩa... Hứa Thất An thở dài một tiếng.
Không đúng, Sài Hạnh Nhi không phải nói như vậy... Hắn sau đó nhíu mày, lấy ra Phù Đồ bảo tháp, thông qua tháp linh, truyền âm Sài Hạnh Nhi:
“Sài Hạnh Nhi, ngươi từng nói, mở ra cổ mộ cần máu tươi hậu nhân Sài gia.”
Vài giây sau, thanh âm Sài Hạnh Nhi truyền đến:
“Đúng vậy.”
“Cần lượng bao nhiêu?” Hứa Thất An hỏi.
“Cái này... Ta không biết.” Sài Hạnh Nhi truyền âm trả lời.
Vậy không có gì phải truy hỏi tới cùng nữa, muốn kiếm một chút máu tươi người Sài gia, đối với kẻ không đáng làm người mà nói không có độ khó... Hứa Thất An nói:
“Qua một thời gian nữa, ta sẽ đưa ngươi đến bên người Lý Linh Tố, do hắn trông coi ngươi.”
Tác dụng của Sài Hạnh Nhi lập tức ngâm nước, Hứa Thất An liền không còn hứng nhốt nàng, về phần tội nghiệt nàng trước kia từng phạm, thì giao cho Lý Linh Tố đi xử lý.
Lý Linh Tố từng nói, nếu Sài Hạnh Nhi làm chuyện tội ác tày trời, liền do hắn mang về Thiên tông, trọn đời không thể rời khỏi.
“Vừa lúc thánh tử gần đây tương đối nhảy nhót, tìm chút phiền toái cho hắn.” Hứa Thất An nói thầm.
Sài Hạnh Nhi sửng sốt, kích động rơi lệ đầy mặt:
“Tạ ân Hứa Ngân la không giết, tạ Hứa Ngân la tạo điều kiện cho ta cùng Lý lang.”
Không có gì phải cảm ơn, ngươi nửa đời sau cũng không có tự do... Hứa Thất An thu mảnh vỡ Địa Thư, lúc này, thông qua hải âu bay lượn trên bầu trời, hắn thấy nơi cực xa có hòn đảo.
Hắn vẫn luôn lợi dụng năng lực Tâm Cổ, thao túng chim biển phụ cận dò đường, duy trì tuyến đường.
Đương nhiên, cũng có thao túng cá trong biển, đi cắn mồi của Mộ Nam Chi, đi tát mặt Bạch Cơ.
Nhìn Mộ Nam Chi chống hông, dương dương đắc ý, tự cho là tiểu năng thủ câu cá. Nhìn Bạch Cơ sau khi bị tát vài cái, đối với cá trong biển cực kỳ kiêng kị, không dám ở lúc con cá cắn câu, xuống biển hỗ trợ vớt nữa.
Những thứ này thuộc về sở thích cá nhân ác ý của hắn, đã ghiền “kỳ thủ” một phen.
Lúc này, Mộ Nam Chi ghé vào mép thuyền, đang giặt khăn tay.
Hứa Thất An từ trong mảnh vỡ Địa Thư lấy ra Hồn Thiên Thần Kính.
“Không tệ, ngươi có mang lời của ta đặt ở trong lòng, thật lâu không quấy nhiễu ta.”
Trên mặt gương đồng xanh hiện lên con mắt duy nhất Carslan của kính linh.
Không, ta chỉ là quá bận rồi... Hứa Thất An trí tuệ cảm xúc cao nói:
“Ngươi là pháp bảo, địa vị không tầm thường, nên nhận được tôn trọng.”
Hồn Thiên Thần Kính liền rất vui vẻ: “Rất biết điều đấy, chuyện gì.”
Khi nói chuyện, mặt gương nổi lên hoa văn như sóng nước, chiếu ra một hình ảnh, đó là một cái khe rãnh nhẹ nhàng chớp lên, tựa như vực sâu, cùng với một mảng trắng trẻo mê người.
Hứa Thất An nhìn thoáng qua Mộ Nam Chi đầu thuyền cúi người giặt khăn tay, thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Hồn Thiên Thần Kính, lại giống như biến trở về học sinh ngoan năm đó ánh mắt không rời bảng đen, nói:
“Mấy cái ý tứ.”
Hồn Thiên Thần Kính trầm giọng nói:
“Ta cảm thấy ngươi sẽ thích, đáng tiếc nơi này không có nam nhân, bằng không ngươi sẽ càng thêm hài lòng, đây là bổn tọa hồi báo đối với thái độ tốt đẹp của ngươi.”
Ngươi mới là thật sự biết điều, còn có, ngươi muốn ta giải thích bao nhiêu lần, ta không thích nam nhân... Hứa Thất An mang theo ánh mắt phê phán nhìn mặt gương, nói:
“Lợi dụng năng lực làm việc không biết xấu hổ, không phải hành vi của đại trượng phu, ừm, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.”
Hồn Thiên Thần Kính tức giận nói:
“Có việc thì nói, không có việc gì để ta trở về, đừng quấy nhiễu bổn đại gia hưởng thụ.”
“Cũng không phải đặc biệt gấp.” Hứa Thất An hai mắt phát sáng, nhìn chằm chằm mặt gương:
“Ngươi đừng nói chuyện, ta muốn một mình yên tĩnh, ừm, ở một lát. Đúng rồi, về sau lại có loại hành vi này, ta vẫn phải phê phán.”
...
Trong khe trống, áng mây lượn lờ, tiếng nước róc rách.
Mười mấy căn nhà tranh tọa lạc trong thung lũng, Bạch Liên đạo trưởng thanh tú dịu dàng, mang theo các đệ tử ngồi xếp bằng ở bên suối nước, hấp thu linh khí trong núi.
Bốn năm con mèo mướp ở trong phòng, trong lùm cây truy đuổi chơi đùa.
Đệ tử Địa tông chuyển đến nơi đây, đã có hơn nửa năm.
Nửa năm qua, Trung Nguyên nạn rét mãnh liệt, lưu dân thành hoạ, đối với Địa tông tu công đức mà nói, quả thật cơ hội trời ban —— Đây chỉ là từ hoàn cảnh tu hành mà nói.
Đệ tử Địa tông hôm nay hơn một nửa bôn tẩu bên ngoài, làm việc thiện tích đức, tu vi các đệ tử tiến bộ thần tốc.
Dù là Bạch Liên đạo trưởng cực ít ra ngoài, hôm nay cũng đã bước vào cảnh giới tứ phẩm đỉnh phong, mà nửa năm trước, nàng chỉ là tứ phẩm trung cảnh.
Kết thúc thực khí bắt buộc mỗi ngày, Bạch Liên đạo trưởng dịu dàng thành thục mở mắt, nhìn hơn hai mươi đệ tử, vui mừng nói:
“Dài là hai tháng, ngắn thì mười ngày, trong các ngươi cũng có người nên ra ngoài tích góp công đức.
“Nhưng phải nhớ một chuyện, làm việc thiện tích đức, phát ra từ tâm, không thể bởi hiệu quả và lợi ích, tu hành mà làm việc thiện.
“Vì làm việc thiện mà làm việc thiện, tất bị nhân quả cắn trả, hiểu chưa.”
Các đệ tử cao giọng đáp lại:
“Đệ tử rõ.”
Bạch Liên đạo trưởng gật đầu, đang muốn tiếp tục giáo dục, chợt nghe “ẦM” một tiếng, phía nam có căn nhà tranh nổ tung, một vầng sáng rực rỡ dâng lên.
“Kim Liên sư huynh phá quan rồi?!”
Bạch Liên đạo trưởng quay phắt đầu lại, vừa kinh ngạc vừa mừng.
“Kim Liên sư thúc phá quan rồi.”
Các đệ tử vui mừng quá đỗi.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị lão đạo trưởng đầu đầy tóc đen ngồi xếp bằng ở hư không, trên người nở rộ ra từng đạo hào quang bảy màu, rực rỡ đồ sộ, mang cho người ta cảm giác an ổn tường hòa.
Ánh sáng công đức.
Khoảng khắc, ánh sáng màu vàng thu liễm, lão đạo trưởng chậm rãi hạ xuống.
Bạch Liên đạo trưởng bước sen uyển chuyển, tới gần, khuôn mặt dịu dàng triển lộ nụ cười:
“Kim Liên sư huynh, tóc bạc chuyển sang màu đen, nghĩ hẳn là tu vi tăng vọt.”
Nàng muốn nói, thật ra là khôi phục bộ phận tu vi, ngại bởi đệ tử bên người đông đúc, thay đổi cách nói.
Kim Liên đạo trưởng im lặng ngồi xếp bằng, chưa trả lời.
“Kim Liên sư huynh?”
Bạch Liên thử hô một tiếng.
“Đúng vậy, ta đã thành tựu Dương Thần, bước vào lĩnh vực Siêu Phàm.” Lấy giao tình của hắn cùng Thiên Cổ lão nhân, yêu cầu mượn bản đồ quan sát chút, tiền nhiệm thủ lĩnh Thi Cổ bộ sẽ từ chối?
Nếu như vậy, dựa theo tuyến thời gian suy tính, Hứa Bình Phong là trước nhìn bản đồ Thi Cổ bộ, mới đi Sài gia tìm kiếm tấm bản đồ kia.
Đệch! Nửa tấm bản đồ này không có giá trị nữa.
Hứa Thất An khó nén thất vọng.
Nếu Hứa Bình Phong sớm ở nhiều năm trước đã từng xem nửa tấm bản đồ này của Thi Cổ bộ, như vậy cái gọi là cổ mộ, sợ sớm đã bị Hứa Bình Phong tới thăm rồi.
Mặc kệ chủ nhân cổ mộ là ai, cất giấu cái gì, đã không có ý nghĩa... Hứa Thất An thở dài một tiếng.
Không đúng, Sài Hạnh Nhi không phải nói như vậy... Hắn sau đó nhíu mày, lấy ra Phù Đồ bảo tháp, thông qua tháp linh, truyền âm Sài Hạnh Nhi:
“Sài Hạnh Nhi, ngươi từng nói, mở ra cổ mộ cần máu tươi hậu nhân Sài gia.”
Vài giây sau, thanh âm Sài Hạnh Nhi truyền đến:
“Đúng vậy.”
“Cần lượng bao nhiêu?” Hứa Thất An hỏi.
“Cái này... Ta không biết.” Sài Hạnh Nhi truyền âm trả lời.
Vậy không có gì phải truy hỏi tới cùng nữa, muốn kiếm một chút máu tươi người Sài gia, đối với kẻ không đáng làm người mà nói không có độ khó... Hứa Thất An nói:
“Qua một thời gian nữa, ta sẽ đưa ngươi đến bên người Lý Linh Tố, do hắn trông coi ngươi.”
Tác dụng của Sài Hạnh Nhi lập tức ngâm nước, Hứa Thất An liền không còn hứng nhốt nàng, về phần tội nghiệt nàng trước kia từng phạm, thì giao cho Lý Linh Tố đi xử lý.
Lý Linh Tố từng nói, nếu Sài Hạnh Nhi làm chuyện tội ác tày trời, liền do hắn mang về Thiên tông, trọn đời không thể rời khỏi.
“Vừa lúc thánh tử gần đây tương đối nhảy nhót, tìm chút phiền toái cho hắn.” Hứa Thất An nói thầm.
Sài Hạnh Nhi sửng sốt, kích động rơi lệ đầy mặt:
“Tạ ân Hứa Ngân la không giết, tạ Hứa Ngân la tạo điều kiện cho ta cùng Lý lang.”
Không có gì phải cảm ơn, ngươi nửa đời sau cũng không có tự do... Hứa Thất An thu mảnh vỡ Địa Thư, lúc này, thông qua hải âu bay lượn trên bầu trời, hắn thấy nơi cực xa có hòn đảo.
Hắn vẫn luôn lợi dụng năng lực Tâm Cổ, thao túng chim biển phụ cận dò đường, duy trì tuyến đường.
Đương nhiên, cũng có thao túng cá trong biển, đi cắn mồi của Mộ Nam Chi, đi tát mặt Bạch Cơ.
Nhìn Mộ Nam Chi chống hông, dương dương đắc ý, tự cho là tiểu năng thủ câu cá. Nhìn Bạch Cơ sau khi bị tát vài cái, đối với cá trong biển cực kỳ kiêng kị, không dám ở lúc con cá cắn câu, xuống biển hỗ trợ vớt nữa.
Những thứ này thuộc về sở thích cá nhân ác ý của hắn, đã ghiền “kỳ thủ” một phen.
Lúc này, Mộ Nam Chi ghé vào mép thuyền, đang giặt khăn tay.
Hứa Thất An từ trong mảnh vỡ Địa Thư lấy ra Hồn Thiên Thần Kính.
“Không tệ, ngươi có mang lời của ta đặt ở trong lòng, thật lâu không quấy nhiễu ta.”
Trên mặt gương đồng xanh hiện lên con mắt duy nhất Carslan của kính linh.
Không, ta chỉ là quá bận rồi... Hứa Thất An trí tuệ cảm xúc cao nói:
“Ngươi là pháp bảo, địa vị không tầm thường, nên nhận được tôn trọng.”
Hồn Thiên Thần Kính liền rất vui vẻ: “Rất biết điều đấy, chuyện gì.”
Khi nói chuyện, mặt gương nổi lên hoa văn như sóng nước, chiếu ra một hình ảnh, đó là một cái khe rãnh nhẹ nhàng chớp lên, tựa như vực sâu, cùng với một mảng trắng trẻo mê người.
Hứa Thất An nhìn thoáng qua Mộ Nam Chi đầu thuyền cúi người giặt khăn tay, thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Hồn Thiên Thần Kính, lại giống như biến trở về học sinh ngoan năm đó ánh mắt không rời bảng đen, nói:
“Mấy cái ý tứ.”
Hồn Thiên Thần Kính trầm giọng nói:
“Ta cảm thấy ngươi sẽ thích, đáng tiếc nơi này không có nam nhân, bằng không ngươi sẽ càng thêm hài lòng, đây là bổn tọa hồi báo đối với thái độ tốt đẹp của ngươi.”
Ngươi mới là thật sự biết điều, còn có, ngươi muốn ta giải thích bao nhiêu lần, ta không thích nam nhân... Hứa Thất An mang theo ánh mắt phê phán nhìn mặt gương, nói:
“Lợi dụng năng lực làm việc không biết xấu hổ, không phải hành vi của đại trượng phu, ừm, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.”
Hồn Thiên Thần Kính tức giận nói:
“Có việc thì nói, không có việc gì để ta trở về, đừng quấy nhiễu bổn đại gia hưởng thụ.”
“Cũng không phải đặc biệt gấp.” Hứa Thất An hai mắt phát sáng, nhìn chằm chằm mặt gương:
“Ngươi đừng nói chuyện, ta muốn một mình yên tĩnh, ừm, ở một lát. Đúng rồi, về sau lại có loại hành vi này, ta vẫn phải phê phán.”
...
Trong khe trống, áng mây lượn lờ, tiếng nước róc rách.
Mười mấy căn nhà tranh tọa lạc trong thung lũng, Bạch Liên đạo trưởng thanh tú dịu dàng, mang theo các đệ tử ngồi xếp bằng ở bên suối nước, hấp thu linh khí trong núi.
Bốn năm con mèo mướp ở trong phòng, trong lùm cây truy đuổi chơi đùa.
Đệ tử Địa tông chuyển đến nơi đây, đã có hơn nửa năm.
Nửa năm qua, Trung Nguyên nạn rét mãnh liệt, lưu dân thành hoạ, đối với Địa tông tu công đức mà nói, quả thật cơ hội trời ban —— Đây chỉ là từ hoàn cảnh tu hành mà nói.
Đệ tử Địa tông hôm nay hơn một nửa bôn tẩu bên ngoài, làm việc thiện tích đức, tu vi các đệ tử tiến bộ thần tốc.
Dù là Bạch Liên đạo trưởng cực ít ra ngoài, hôm nay cũng đã bước vào cảnh giới tứ phẩm đỉnh phong, mà nửa năm trước, nàng chỉ là tứ phẩm trung cảnh.
Kết thúc thực khí bắt buộc mỗi ngày, Bạch Liên đạo trưởng dịu dàng thành thục mở mắt, nhìn hơn hai mươi đệ tử, vui mừng nói:
“Dài là hai tháng, ngắn thì mười ngày, trong các ngươi cũng có người nên ra ngoài tích góp công đức.
“Nhưng phải nhớ một chuyện, làm việc thiện tích đức, phát ra từ tâm, không thể bởi hiệu quả và lợi ích, tu hành mà làm việc thiện.
“Vì làm việc thiện mà làm việc thiện, tất bị nhân quả cắn trả, hiểu chưa.”
Các đệ tử cao giọng đáp lại:
“Đệ tử rõ.”
Bạch Liên đạo trưởng gật đầu, đang muốn tiếp tục giáo dục, chợt nghe “ẦM” một tiếng, phía nam có căn nhà tranh nổ tung, một vầng sáng rực rỡ dâng lên.
“Kim Liên sư huynh phá quan rồi?!”
Bạch Liên đạo trưởng quay phắt đầu lại, vừa kinh ngạc vừa mừng.
“Kim Liên sư thúc phá quan rồi.”
Các đệ tử vui mừng quá đỗi.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị lão đạo trưởng đầu đầy tóc đen ngồi xếp bằng ở hư không, trên người nở rộ ra từng đạo hào quang bảy màu, rực rỡ đồ sộ, mang cho người ta cảm giác an ổn tường hòa.
Ánh sáng công đức.
Khoảng khắc, ánh sáng màu vàng thu liễm, lão đạo trưởng chậm rãi hạ xuống.
Bạch Liên đạo trưởng bước sen uyển chuyển, tới gần, khuôn mặt dịu dàng triển lộ nụ cười:
“Kim Liên sư huynh, tóc bạc chuyển sang màu đen, nghĩ hẳn là tu vi tăng vọt.”
Nàng muốn nói, thật ra là khôi phục bộ phận tu vi, ngại bởi đệ tử bên người đông đúc, thay đổi cách nói.
Kim Liên đạo trưởng im lặng ngồi xếp bằng, chưa trả lời.
“Kim Liên sư huynh?”
Bạch Liên thử hô một tiếng.
“Đúng vậy, ta đã thành tựu Dương Thần, bước vào lĩnh vực Siêu Phàm.”