Nàng là hiểu biết Hứa Thất An, kiệt ngạo bất tuân, ai cũng không phục, từ một khoái thủ huyện Trường Nhạc nho nhỏ, trở thành anh hùng đội trời đạp đất hôm nay, ai cũng không ép được hắn.
Nhân vật như vậy, lúc còn trẻ thế mà lại bị Hứa gia chủ mẫu đuổi tới tiểu viện.
Vương Tư Mộ trầm giọng nói:
“Đương nhiên, lúc ấy Hứa ngân la còn chưa khởi sự, ăn nhờ ở đậu. Nhưng điện hạ, Hứa ngân la sau khi một bước lên mây, thế mà lại chưa tính sổ, ngược lại đối với thẩm thẩm hắn cùng với cả nhà hết lòng hết dạ.
“Ngươi bây giờ biết thủ đoạn ngự nhân (cai quản người khác) của chủ mẫu Hứa gia lợi hại bao nhiêu rồi chứ.”
Lâm An lập tức sợ tới một nửa rồi, vẻ mặt kiêng kị, lắp bắp nói:
“Ta, ta không có việc gì làm sao phải chọc vào bà ấy, ta cũng sẽ không trêu chọc bà ấy...”
... Vương Tư Mộ mở miệng ngập ngừng, thật ra nàng đến tiếp sau muốn nói, muốn đối phó Hứa gia chủ mẫu, trái lại cũng không khó, chỉ cần chúng ta liên thủ, ngươi nghe ta dặn dò...
Nhưng thấy Lâm An điện hạ tệ như thế, câu này của nàng nhất thời nói không nên lời.
Tản bộ chấm dứt, Lâm An nhận được đáp án hài lòng, nhưng sinh ra kiêng kị đối với chủ mẫu Hứa gia, đầy cõi lòng tâm sự ngồi lên xe ngựa xa hoa, ở trong tiếng bánh xe lộc cộc quay về hoàng cung.
Lúc này tiếp cận bữa trưa, nàng chưa về Thiều m cung, mà là đi chỗ ở của mẫu phi.
Trần thái phi bày đầy một bàn mỹ vị, chờ con trai con gái cùng ăn bữa trưa, thấy Lâm An tiến vào, khẽ gật đầu.
Quan hệ của hai mẹ con có chút lạnh nhạt, Trần thái phi uống một ngụm trà, thản nhiên nói:
“Sau khi bệ hạ đăng cơ, càng thêm nghe không lời mẫu phi. Ta người làm mẹ này, ngay cả hôn sự của con gái mình cũng không khống chế được.”
Dựa theo quy củ, ngài vốn không khống chế được hôn sự của con... Lâm An nói thầm một tiếng, nhíu mày:
“Mẫu phi không hài lòng hôn sự của con, tìm hoàng đế ca ca nói rõ là được, nói với con làm gì.”
Trần thái phi hừ lạnh một tiếng:
“Thật ra cũng không cần, con cái đứa nha đầu này thích hắn, mẫu phi là biết.”
Trần thái phi chỉ là canh cánh trong lòng đối với án Phúc Phi lúc trước, tiểu tử đó không chút để ý thể diện Lâm An, vạch trần mưu tính của nàng. Hại nàng bị tiên đế giáng cấp bậc.
“Ta là nghe bệ hạ nói, hắn không ở Thanh Châu, cũng không ở kinh thành. Hôm nay Trung Nguyên đại loạn, Thanh Châu chiến sự giằng co, hắn không góp sức cho triều đình, chạy ngược chạy xuôi những gì.”
Trần thái phi oán giận nói.
Cũng không biết bệ hạ mang con gả cho hắn, có thể lung lạc được tiểu tử trời đánh kia hay không... Trong lòng Trần thái phi nói thầm, vẫn chưa nói ra trước mặt con gái.
Nàng vẫn yêu thương Lâm An.
Lải nhải một lát, thức ăn dâng lên đủ rồi, hai mẹ con đợi một lúc, chưa đợi được Vĩnh Hưng đế.
Trần thái phi nhíu mày dặn dò:
“Bệ hạ còn chưa đến dùng bữa, phái người đi An Thần điện thông báo một tiếng.”
Hoạn quan hầu hạ trong cung đáp lại rồi lui xuống, một khắc đồng hồ sau, vội vàng quay về, nói:
“Bệ hạ đang cùng chư công bàn việc, nô tỳ chưa thể gặp được bệ hạ.”
Trong lòng Trần thái phi trầm xuống: “Biết là chuyện gì không?”
Hôm nay chính là thời kì bấp bênh mẫn cảm, nàng cực kỳ chú ý đối với chính sự.
Hoạn quan nói:
“Nghe công công của An Thần điện nói, mới vừa rồi Giám Chính phái thuật sĩ Ti Thiên Giám truyền lời trong cung, nói phía nam khí xung đẩu ngưu, khí vận xoay chuyển, nam yêu đoạt lại Thập Vạn Đại Sơn, xây dựng lại Vạn Yêu quốc.”
Vạn Yêu quốc... Trần thái phi giật mình nhớ tới Vạn Yêu quốc tồn tại, khuôn mặt vẫn còn nét quyến rũ hiện ra sự vui mừng:
“Chính là Yêu tộc kết minh cùng triều đình kia?”
Hoạn quan gật đầu.
“Tốt, tốt...”
Trần thái phi tươi cười đầy mặt, nhìn về phía Lâm An, nói: “Đoạn thời gian trước bệ hạ còn nói, nếu nam yêu kia không thể được việc, vậy kế hoạch kiềm chế Phật môn liền khó thực hiện. Trung Nguyên thế cục đáng lo.”
Lâm An cười phụ họa: “Bây giờ xem ra, điều hoàng đế ca ca lo lắng sẽ không thành hiện thực.”
Trần thái phi mừng rỡ như điên:
“Trời phù hộ Đại Phụng, trời phù hộ bệ hạ.”
Đợi thêm non nửa canh giờ, Vĩnh Hưng đế từ từ đến muộn, mặt mang mỉm cười, tâm tình cực kỳ không tệ.
Trần thái phi đã ăn lửng dạ cười tủm tỉm đứng dậy:
“Đang hâm nóng rượu và thức ăn cho bệ hạ đó.”
Lập tức dặn dò cung nữ bưng rượu và thức ăn lên.
Vĩnh Hưng đế cười nói:
“Hôm nay đáng để uống mấy chén, Lâm An à, muội cũng uống với trẫm vài chén.”
Hắn vỗ vỗ bả vai muội muội, hắn biểu hiện một tư thái rất coi trọng Lâm An.
Thấy thế, Trần thái phi khẽ nhíu mày, thử nói:
“Bệ hạ, nghe nói Nam Cương đã xảy ra chuyện?”
Vĩnh Hưng đế cười nói: “Nói tới, nam yêu có thể đoạt lại Thập Vạn Đại Sơn, kiềm chế Phật môn, Hứa ngân la công từ đầu tới cuối. Nếu không phải hắn làm gương cho binh sĩ, nam yêu muốn đoạt lại Thập Vạn Đại Sơn, cũng không dễ dàng như vậy.”
Mắt Lâm An sáng lên.
Là hắn à... Trần thái phi tâm tình phức tạp, thấy con gái nét mặt toả sáng, nhất thời có chút xấu hổ.
...
Thiên tông.
Tiên sơn sừng sững, mây lành bao phủ, tiếng vượn gáy chim hót du dương vang lên.
Cung điện trùng trùng, thấp thoáng ở trong mây mù cùng núi rừng, thỉnh thoảng có tiếng chuông vang vọng, từ trong mảng tiên cung như thế ngoại đào nguyên này vang lên.
Trên biển mây, một dị thú cao lớn thần tuấn thò đầu xuống.
Nó quan sát tiên sơn một lát, từ trong biển mây đi ra.
Nó thân như hươu, phủ đầy vảy trắng như tuyết, đầu mọc một đôi sừng, vó ngựa, đuôi rắn.
Một đôi con ngươi dựng thẳng xanh thẳm như biển.
Dị thú thần tuấn trắng như tuyết từ trong biển mây hiện thân, chậm rãi hướng tiên sơn đi đến.
Nó tựa như thần thú trên chín tầng trời, đang từng bước một đi vào phàm trần.
Mây mù màu trắng từ bên dưới dâng lên, nâng nó bước trên không.
Ông!
Không khí đột nhiên chấn động, tựa như mặt nước nổi lên gợn sóng, gợn sóng hướng bên dưới khuếch tán, phác họa ra một vách chắn dạng cái bát, mang tiên sơn liên miên trùng điệp bao phủ ở bên trong.
“Thủ sơn đại trận...” Bạch Đế biết mình vị cách quá cao, kích hoạt trận pháp thủ sơn của Thiên tông.
Lúc này, trận pháp mở ra một lỗ thủng, thanh âm lạnh nhạt đồng bộ truyền đến:
“Ở xa tới là khách, mời đạo hữu.”
Cái đầu mọc sừng nhẹ nhàng gật một cái, Bạch Đế nâng vó bước ra, biến mất ở không trung.
Khi xuất hiện trở lại, nó đã đặt mình ở đỉnh tiên sơn, tòa tiên cung nguy nga cao lớn kia.
Cột đứng tráng kiện chống đỡ khung đỉnh cao trăm trượng, thân cột điêu khắc hoa văn đám mây, lửa, gió bão các loại hoa văn, phong cách chỉnh thể là trong cao lớn nguy nga, đan xen lạnh lùng cùng tịch liêu.
Bởi vì tiên cung trống trải, không có bất cứ bài trí gì. Nàng là hiểu biết Hứa Thất An, kiệt ngạo bất tuân, ai cũng không phục, từ một khoái thủ huyện Trường Nhạc nho nhỏ, trở thành anh hùng đội trời đạp đất hôm nay, ai cũng không ép được hắn.
Nhân vật như vậy, lúc còn trẻ thế mà lại bị Hứa gia chủ mẫu đuổi tới tiểu viện.
Vương Tư Mộ trầm giọng nói:
“Đương nhiên, lúc ấy Hứa ngân la còn chưa khởi sự, ăn nhờ ở đậu. Nhưng điện hạ, Hứa ngân la sau khi một bước lên mây, thế mà lại chưa tính sổ, ngược lại đối với thẩm thẩm hắn cùng với cả nhà hết lòng hết dạ.
“Ngươi bây giờ biết thủ đoạn ngự nhân (cai quản người khác) của chủ mẫu Hứa gia lợi hại bao nhiêu rồi chứ.”
Lâm An lập tức sợ tới một nửa rồi, vẻ mặt kiêng kị, lắp bắp nói:
“Ta, ta không có việc gì làm sao phải chọc vào bà ấy, ta cũng sẽ không trêu chọc bà ấy...”
... Vương Tư Mộ mở miệng ngập ngừng, thật ra nàng đến tiếp sau muốn nói, muốn đối phó Hứa gia chủ mẫu, trái lại cũng không khó, chỉ cần chúng ta liên thủ, ngươi nghe ta dặn dò...
Nhưng thấy Lâm An điện hạ tệ như thế, câu này của nàng nhất thời nói không nên lời.
Tản bộ chấm dứt, Lâm An nhận được đáp án hài lòng, nhưng sinh ra kiêng kị đối với chủ mẫu Hứa gia, đầy cõi lòng tâm sự ngồi lên xe ngựa xa hoa, ở trong tiếng bánh xe lộc cộc quay về hoàng cung.
Lúc này tiếp cận bữa trưa, nàng chưa về Thiều m cung, mà là đi chỗ ở của mẫu phi.
Trần thái phi bày đầy một bàn mỹ vị, chờ con trai con gái cùng ăn bữa trưa, thấy Lâm An tiến vào, khẽ gật đầu.
Quan hệ của hai mẹ con có chút lạnh nhạt, Trần thái phi uống một ngụm trà, thản nhiên nói:
“Sau khi bệ hạ đăng cơ, càng thêm nghe không lời mẫu phi. Ta người làm mẹ này, ngay cả hôn sự của con gái mình cũng không khống chế được.”
Dựa theo quy củ, ngài vốn không khống chế được hôn sự của con... Lâm An nói thầm một tiếng, nhíu mày:
“Mẫu phi không hài lòng hôn sự của con, tìm hoàng đế ca ca nói rõ là được, nói với con làm gì.”
Trần thái phi hừ lạnh một tiếng:
“Thật ra cũng không cần, con cái đứa nha đầu này thích hắn, mẫu phi là biết.”
Trần thái phi chỉ là canh cánh trong lòng đối với án Phúc Phi lúc trước, tiểu tử đó không chút để ý thể diện Lâm An, vạch trần mưu tính của nàng. Hại nàng bị tiên đế giáng cấp bậc.
“Ta là nghe bệ hạ nói, hắn không ở Thanh Châu, cũng không ở kinh thành. Hôm nay Trung Nguyên đại loạn, Thanh Châu chiến sự giằng co, hắn không góp sức cho triều đình, chạy ngược chạy xuôi những gì.”
Trần thái phi oán giận nói.
Cũng không biết bệ hạ mang con gả cho hắn, có thể lung lạc được tiểu tử trời đánh kia hay không... Trong lòng Trần thái phi nói thầm, vẫn chưa nói ra trước mặt con gái.
Nàng vẫn yêu thương Lâm An.
Lải nhải một lát, thức ăn dâng lên đủ rồi, hai mẹ con đợi một lúc, chưa đợi được Vĩnh Hưng đế.
Trần thái phi nhíu mày dặn dò:
“Bệ hạ còn chưa đến dùng bữa, phái người đi An Thần điện thông báo một tiếng.”
Hoạn quan hầu hạ trong cung đáp lại rồi lui xuống, một khắc đồng hồ sau, vội vàng quay về, nói:
“Bệ hạ đang cùng chư công bàn việc, nô tỳ chưa thể gặp được bệ hạ.”
Trong lòng Trần thái phi trầm xuống: “Biết là chuyện gì không?”
Hôm nay chính là thời kì bấp bênh mẫn cảm, nàng cực kỳ chú ý đối với chính sự.
Hoạn quan nói:
“Nghe công công của An Thần điện nói, mới vừa rồi Giám Chính phái thuật sĩ Ti Thiên Giám truyền lời trong cung, nói phía nam khí xung đẩu ngưu, khí vận xoay chuyển, nam yêu đoạt lại Thập Vạn Đại Sơn, xây dựng lại Vạn Yêu quốc.”
Vạn Yêu quốc... Trần thái phi giật mình nhớ tới Vạn Yêu quốc tồn tại, khuôn mặt vẫn còn nét quyến rũ hiện ra sự vui mừng:
“Chính là Yêu tộc kết minh cùng triều đình kia?”
Hoạn quan gật đầu.
“Tốt, tốt...”
Trần thái phi tươi cười đầy mặt, nhìn về phía Lâm An, nói: “Đoạn thời gian trước bệ hạ còn nói, nếu nam yêu kia không thể được việc, vậy kế hoạch kiềm chế Phật môn liền khó thực hiện. Trung Nguyên thế cục đáng lo.”
Lâm An cười phụ họa: “Bây giờ xem ra, điều hoàng đế ca ca lo lắng sẽ không thành hiện thực.”
Trần thái phi mừng rỡ như điên:
“Trời phù hộ Đại Phụng, trời phù hộ bệ hạ.”
Đợi thêm non nửa canh giờ, Vĩnh Hưng đế từ từ đến muộn, mặt mang mỉm cười, tâm tình cực kỳ không tệ.
Trần thái phi đã ăn lửng dạ cười tủm tỉm đứng dậy:
“Đang hâm nóng rượu và thức ăn cho bệ hạ đó.”
Lập tức dặn dò cung nữ bưng rượu và thức ăn lên.
Vĩnh Hưng đế cười nói:
“Hôm nay đáng để uống mấy chén, Lâm An à, muội cũng uống với trẫm vài chén.”
Hắn vỗ vỗ bả vai muội muội, hắn biểu hiện một tư thái rất coi trọng Lâm An.
Thấy thế, Trần thái phi khẽ nhíu mày, thử nói:
“Bệ hạ, nghe nói Nam Cương đã xảy ra chuyện?”
Vĩnh Hưng đế cười nói: “Nói tới, nam yêu có thể đoạt lại Thập Vạn Đại Sơn, kiềm chế Phật môn, Hứa ngân la công từ đầu tới cuối. Nếu không phải hắn làm gương cho binh sĩ, nam yêu muốn đoạt lại Thập Vạn Đại Sơn, cũng không dễ dàng như vậy.”
Mắt Lâm An sáng lên.
Là hắn à... Trần thái phi tâm tình phức tạp, thấy con gái nét mặt toả sáng, nhất thời có chút xấu hổ.
...
Thiên tông.
Tiên sơn sừng sững, mây lành bao phủ, tiếng vượn gáy chim hót du dương vang lên.
Cung điện trùng trùng, thấp thoáng ở trong mây mù cùng núi rừng, thỉnh thoảng có tiếng chuông vang vọng, từ trong mảng tiên cung như thế ngoại đào nguyên này vang lên.
Trên biển mây, một dị thú cao lớn thần tuấn thò đầu xuống.
Nó quan sát tiên sơn một lát, từ trong biển mây đi ra.
Nó thân như hươu, phủ đầy vảy trắng như tuyết, đầu mọc một đôi sừng, vó ngựa, đuôi rắn.
Một đôi con ngươi dựng thẳng xanh thẳm như biển.
Dị thú thần tuấn trắng như tuyết từ trong biển mây hiện thân, chậm rãi hướng tiên sơn đi đến.
Nó tựa như thần thú trên chín tầng trời, đang từng bước một đi vào phàm trần.
Mây mù màu trắng từ bên dưới dâng lên, nâng nó bước trên không.
Ông!
Không khí đột nhiên chấn động, tựa như mặt nước nổi lên gợn sóng, gợn sóng hướng bên dưới khuếch tán, phác họa ra một vách chắn dạng cái bát, mang tiên sơn liên miên trùng điệp bao phủ ở bên trong.
“Thủ sơn đại trận...” Bạch Đế biết mình vị cách quá cao, kích hoạt trận pháp thủ sơn của Thiên tông.
Lúc này, trận pháp mở ra một lỗ thủng, thanh âm lạnh nhạt đồng bộ truyền đến:
“Ở xa tới là khách, mời đạo hữu.”
Cái đầu mọc sừng nhẹ nhàng gật một cái, Bạch Đế nâng vó bước ra, biến mất ở không trung.
Khi xuất hiện trở lại, nó đã đặt mình ở đỉnh tiên sơn, tòa tiên cung nguy nga cao lớn kia.
Cột đứng tráng kiện chống đỡ khung đỉnh cao trăm trượng, thân cột điêu khắc hoa văn đám mây, lửa, gió bão các loại hoa văn, phong cách chỉnh thể là trong cao lớn nguy nga, đan xen lạnh lùng cùng tịch liêu.
Bởi vì tiên cung trống trải, không có bất cứ bài trí gì.