Hang đá kín đáo nơi nào đó.
Trong lòng Dạ Cơ ôm bé gái hồng hào đáng yêu, Bạch Cơ đứng trên vai, bước nhanh xuyên qua lối đi, tiến vào hang đá.
Trong hang đá ngọn lửa hừng hực, khói đen từ vết nứt đỉnh chóp hang đá toát ra, trong hang đá còn có ba hành lang, đi thông chỗ sâu hơn nữa.
Đây là một trong những cứ điểm của Vạn Yêu quốc ở Nam Cương, tên là Thiên Quật thành.
Hang và lối đi trải rộng ở trong lòng núi, tựa như mạng nhện.
Bên ngoài có độc trùng mãnh thú, chướng khí, sông ngòi dày đặc làm yểm hộ, phi thường kín đáo, chưa bao giờ bị phát hiện.
Muốn ở trong Thập Vạn Đại Sơn trải rộng rừng rậm nguyên thủy và núi sông hiểm trở, tìm kiếm cứ điểm Yêu tộc ẩn nấp, hầu như là chuyện không có khả năng.
Bước vào trong hang đá, Dạ Cơ thấy nương nương xinh đẹp đẹp đẽ quý giá, nàng ngồi xếp bằng ở ghế đá, nhắm mắt điều tức.
“Nương nương, người mau cứu Thanh Cơ...”
Thanh âm Dạ Cơ chợt khựng lại, tới gần, nàng mới phát hiện trên bồ đoàn bên giường, có một đứa bé năm sáu tuổi ngồi xếp bằng.
Trên cái mông Cửu Vĩ Thiên Hồ, cái đuôi cáo ngắn nhỏ kia không tự giác phe phẩy một cái, mở mắt ra, thản nhiên nói:
“Không sao, nàng ngày mai sẽ khôi phục.”
Được nương nương trả lời, Dạ Cơ lúc này mới thở phào, tiếp đó liên tiếp nhìn về phía đứa con nít, thử nói:
“Hứa lang?”
Cậu nhóc ngây thơ vô tà chớp chớp mắt, quay đầu liền hỏi Cửu Vĩ Hồ, nói:
“Mẹ, nữ nhân này là ai.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ cười tủm tỉm nói:
“Con dâu nuôi từ bé lão nương nuôi cho ngươi.”
Tám cái đuôi cáo chợt b ắn ra, mang Hứa Thất An cuốn lên, một cái đuôi cáo trong đó thuận thế muốn cởi dây lưng quần Hứa Thất An.
“Nương nương, chuyện gì cũng từ từ.”
Hứa Thất An thành khẩn nói.
Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn cười tủm tỉm:
“Thừa một chữ nương (nương: mẹ).
“Làm mẹ đánh mông con, thiên kinh địa nghĩa.”
Chung quy chưa cởi quần Hứa Thất An, đuôi cáo dùng sức quật trên mông hắn một cái.
“Hứa lang, chàng khi nào có thể khôi phục.”
Dạ Cơ ôm bé gái, bước nhanh tới gần, mắt hồ mị tử long lanh dụ người lóe lên sự lo lắng.
“Ba ngày sau tự nhiên khôi phục.”
Hứa Thất An thở dài một tiếng: “Ngươi bảo các Yêu tộc hộ pháp ổn định các lộ yêu binh, ba ngày sau, đoạt lại Vạn Yêu sơn.”
Dạ Cơ không ở lâu, ôm bé gái, từ con đường lúc tới đây rời khỏi.
Hứa Thất An nhìn quét bố trí hang đá đơn giản một vòng, thấp giọng nói:
“Nương nương từng có dự tính tấn công A Lan Đà, đoạt lại đầu Thần Thù, giúp hắn hoàn toàn sống lại hay không.”
Cửu Vĩ Hồ thản nhiên nói:
“Mặc kệ hai phỏng đoán của ngươi, cái nào đúng, cái nào sai, đều không ảnh hưởng kế hoạch của ta. Thần Thù tạm thời sẽ không rút ra Phong Ma Đinh, tuy sẽ suy yếu chiến lực của hắn, nhưng nhất phẩm không ra, hắn vẫn như cũ là vô địch.”
“Quảng Hiền nếu chân thân đến, chúng ta vẫn như cũ dựa theo kế hoạch ban đầu làm việc. Nếu chỉ là phân thân đến, có Phong Ma Đinh, Thần Thù nghĩ hẳn sẽ không phát cuồng.” Hứa Thất An nói.
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
“Ngươi đi làm chi.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ hỏi.
“Mời Phù Hương ăn bữa nấm kim châm.”
Hứa Thất An cũng không quay đầu lại.
...
Mười ngày sau.
Dạ Cơ và Thanh Cơ ngồi ở trong ủng thành của Nam thành, từng con điểu yêu lên xuống ở đầu tường, mang đến hoặc đưa đi thư tín.
“Hai vị trưởng lão, tây bộ Hắc Phong thành đã lấy được, tiêu diệt hai vạn quân địch Tây Vực, bắt làm tù binh quân địch tám trăm, dân chúng trong thành mười lăm vạn, xử trí như thế nào.”
“Tù binh sung làm nô lệ, dân chúng trong thành tạm thời an trí thích đáng, chờ đợi chiến sự chấm dứt. Nếu dân chúng trong thành có ai dám âm thầm quấy rối, phản kháng, giết không cần hỏi.”
“Hai vị trưởng lão, bắc bộ Bạch Bích thành bị Tây Vực quân một lần nữa đoạt lại, yêu binh lưu thủ trong thành toàn quân bị diệt.”
“Phong tỏa tuyến tiếp viện Bạch Bích thành, tạm thời vây mà không công, chờ Hứa Ngân la rảnh tay lại đi đối phó.”
“Hai vị trưởng lão, Hùng Vương khi tấn công đông tuyến Ốc thành, không cẩn thận ngủ, mười mấy vạn người Tây Vực trong thành mê man bất tỉnh. Quân ta không tốn một binh một tốt nào lấy được thành này, nhưng không yêu nào dám vào thành.”
“Mang tình báo đưa đi cho nương nương, để nàng định đoạt đi...”
...
Ở sau khi trải qua hai mươi ngày chinh chiến, Quảng Hiền Bồ Tát, A Tô La tôn giả, Độ Ách La Hán dẫn quân đội các quốc gia Tây Vực cuối cùng thua Yêu tộc, rút khỏi Nam Cương, lui giữ Tây Vực.
Yêu tộc tiêu diệt quân đội Tây Vực mười tám vạn người, bắt tù binh quân địch ba vạn người, dân chúng sáu mươi hai vạn.
Ngày thứ hai sau khi thủ quân Tây Vực rời khỏi Nam Cương, Cửu Vĩ Thiên Hồ triệu tập bầy yêu ở Vạn Yêu sơn, tuyên bố phục quốc.
Yêu tộc đã lưu lạc năm trăm năm, trở về cố thổ.
Trên sách sử đời sau, xưng một ngày này là “Nam yêu phục hưng”.
Mà trong đó, một võ phu Trung Nguyên sắm vai nhân vật cực kỳ quan trọng.
Nam thành.
Bình minh, Hứa Thất An nằm ở giường lớn tơi xốp thoải mái, đắp áo lông da tơ tằm chỉ phía nam có dệt thành.
Dạ Cơ nghiêng người, dựa sát vào hắn, một bộ tư thái lười biếng ‘Thị nhi phù khởi kiều vô lực’.
(Thị tỳ nâng dậy, yếu mềm như không còn sức nữa – Trích một câu thơ trong tác phẩm Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị)
“Sống ở kinh thành nhiều năm, đã quen mọi thứ của Nhân tộc, sau khi về Nam Cương, liền thấy cuộc sống Yêu tộc quá khứ quá thô lậu, không đủ tinh tế.”
Dạ Cơ cảm khái một tiếng, nói: “Ta còn tưởng nương nương sẽ một mồi lửa đốt Nam thành, xây dựng lại Vạn Yêu quốc.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ bảo lưu lại hai mươi bảy tòa thành người Tây Vực xây dựng, làm cứ điểm Vạn Yêu quốc.
Quyết định như vậy thật ra cần quyết đoán thật lớn, bởi vì không phải toàn bộ Yêu tộc đều có thể hóa hình, cũng không phải toàn bộ Yêu tộc đều thích ở thành trấn nhân loại.
Kêu gọi nhau tập họp núi rừng, ở trong tự nhiên tùy ý sinh sống, là cuộc sống lý tưởng của rất nhiều Yêu tộc.
Vì thế Cửu Vĩ Thiên Hồ ở cùng lúc giữ lại hai mươi bảy thành, ở các nơi của Nam Cương phân chia ra lĩnh vực hoạt động của các tộc đàn Yêu tộc.
Vì cam đoan nguồn mộ lính sung túc, hơn nữa có thể nhanh chóng đưa vào chiến đấu, nghe theo điều khiển, phân chia khu vực cách hai mươi bảy thành không xa.
Nhưng, trước mắt, đại bộ phận Yêu tộc đều ở trong thành, thứ nhất là chiến sự vừa mới ổn định, thứ hai cần đủ nhiều yêu binh quản lý Nhân tộc Tây Vực.
“Nương nương nhà các nàng là nữ nhân, không, nữ yêu rất lý trí. Giữ lại thành trì, noi theo chế độ Nhân tộc, chỗ tốt đối với Yêu tộc lớn hơn nữa.”
Hứa Thất An cười nói.
Dưới lớp áo lông da, thân thể mềm mại trắng mịn kề sát hắn, Dạ Cơ vừa không biết sống chết câu dẫn, vừa thở dài nói:
“Nương nương lo lắng là các quốc gia Tây Vực không cần tù binh, vậy đám người Tây Vực đó là giết hay giữ lại, liền thành vấn đề.” Hang đá kín đáo nơi nào đó.
Trong lòng Dạ Cơ ôm bé gái hồng hào đáng yêu, Bạch Cơ đứng trên vai, bước nhanh xuyên qua lối đi, tiến vào hang đá.
Trong hang đá ngọn lửa hừng hực, khói đen từ vết nứt đỉnh chóp hang đá toát ra, trong hang đá còn có ba hành lang, đi thông chỗ sâu hơn nữa.
Đây là một trong những cứ điểm của Vạn Yêu quốc ở Nam Cương, tên là Thiên Quật thành.
Hang và lối đi trải rộng ở trong lòng núi, tựa như mạng nhện.
Bên ngoài có độc trùng mãnh thú, chướng khí, sông ngòi dày đặc làm yểm hộ, phi thường kín đáo, chưa bao giờ bị phát hiện.
Muốn ở trong Thập Vạn Đại Sơn trải rộng rừng rậm nguyên thủy và núi sông hiểm trở, tìm kiếm cứ điểm Yêu tộc ẩn nấp, hầu như là chuyện không có khả năng.
Bước vào trong hang đá, Dạ Cơ thấy nương nương xinh đẹp đẹp đẽ quý giá, nàng ngồi xếp bằng ở ghế đá, nhắm mắt điều tức.
“Nương nương, người mau cứu Thanh Cơ...”
Thanh âm Dạ Cơ chợt khựng lại, tới gần, nàng mới phát hiện trên bồ đoàn bên giường, có một đứa bé năm sáu tuổi ngồi xếp bằng.
Trên cái mông Cửu Vĩ Thiên Hồ, cái đuôi cáo ngắn nhỏ kia không tự giác phe phẩy một cái, mở mắt ra, thản nhiên nói:
“Không sao, nàng ngày mai sẽ khôi phục.”
Được nương nương trả lời, Dạ Cơ lúc này mới thở phào, tiếp đó liên tiếp nhìn về phía đứa con nít, thử nói:
“Hứa lang?”
Cậu nhóc ngây thơ vô tà chớp chớp mắt, quay đầu liền hỏi Cửu Vĩ Hồ, nói:
“Mẹ, nữ nhân này là ai.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ cười tủm tỉm nói:
“Con dâu nuôi từ bé lão nương nuôi cho ngươi.”
Tám cái đuôi cáo chợt b ắn ra, mang Hứa Thất An cuốn lên, một cái đuôi cáo trong đó thuận thế muốn cởi dây lưng quần Hứa Thất An.
“Nương nương, chuyện gì cũng từ từ.”
Hứa Thất An thành khẩn nói.
Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn cười tủm tỉm:
“Thừa một chữ nương (nương: mẹ).
“Làm mẹ đánh mông con, thiên kinh địa nghĩa.”
Chung quy chưa cởi quần Hứa Thất An, đuôi cáo dùng sức quật trên mông hắn một cái.
“Hứa lang, chàng khi nào có thể khôi phục.”
Dạ Cơ ôm bé gái, bước nhanh tới gần, mắt hồ mị tử long lanh dụ người lóe lên sự lo lắng.
“Ba ngày sau tự nhiên khôi phục.”
Hứa Thất An thở dài một tiếng: “Ngươi bảo các Yêu tộc hộ pháp ổn định các lộ yêu binh, ba ngày sau, đoạt lại Vạn Yêu sơn.”
Dạ Cơ không ở lâu, ôm bé gái, từ con đường lúc tới đây rời khỏi.
Hứa Thất An nhìn quét bố trí hang đá đơn giản một vòng, thấp giọng nói:
“Nương nương từng có dự tính tấn công A Lan Đà, đoạt lại đầu Thần Thù, giúp hắn hoàn toàn sống lại hay không.”
Cửu Vĩ Hồ thản nhiên nói:
“Mặc kệ hai phỏng đoán của ngươi, cái nào đúng, cái nào sai, đều không ảnh hưởng kế hoạch của ta. Thần Thù tạm thời sẽ không rút ra Phong Ma Đinh, tuy sẽ suy yếu chiến lực của hắn, nhưng nhất phẩm không ra, hắn vẫn như cũ là vô địch.”
“Quảng Hiền nếu chân thân đến, chúng ta vẫn như cũ dựa theo kế hoạch ban đầu làm việc. Nếu chỉ là phân thân đến, có Phong Ma Đinh, Thần Thù nghĩ hẳn sẽ không phát cuồng.” Hứa Thất An nói.
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
“Ngươi đi làm chi.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ hỏi.
“Mời Phù Hương ăn bữa nấm kim châm.”
Hứa Thất An cũng không quay đầu lại.
...
Mười ngày sau.
Dạ Cơ và Thanh Cơ ngồi ở trong ủng thành của Nam thành, từng con điểu yêu lên xuống ở đầu tường, mang đến hoặc đưa đi thư tín.
“Hai vị trưởng lão, tây bộ Hắc Phong thành đã lấy được, tiêu diệt hai vạn quân địch Tây Vực, bắt làm tù binh quân địch tám trăm, dân chúng trong thành mười lăm vạn, xử trí như thế nào.”
“Tù binh sung làm nô lệ, dân chúng trong thành tạm thời an trí thích đáng, chờ đợi chiến sự chấm dứt. Nếu dân chúng trong thành có ai dám âm thầm quấy rối, phản kháng, giết không cần hỏi.”
“Hai vị trưởng lão, bắc bộ Bạch Bích thành bị Tây Vực quân một lần nữa đoạt lại, yêu binh lưu thủ trong thành toàn quân bị diệt.”
“Phong tỏa tuyến tiếp viện Bạch Bích thành, tạm thời vây mà không công, chờ Hứa Ngân la rảnh tay lại đi đối phó.”
“Hai vị trưởng lão, Hùng Vương khi tấn công đông tuyến Ốc thành, không cẩn thận ngủ, mười mấy vạn người Tây Vực trong thành mê man bất tỉnh. Quân ta không tốn một binh một tốt nào lấy được thành này, nhưng không yêu nào dám vào thành.”
“Mang tình báo đưa đi cho nương nương, để nàng định đoạt đi...”
...
Ở sau khi trải qua hai mươi ngày chinh chiến, Quảng Hiền Bồ Tát, A Tô La tôn giả, Độ Ách La Hán dẫn quân đội các quốc gia Tây Vực cuối cùng thua Yêu tộc, rút khỏi Nam Cương, lui giữ Tây Vực.
Yêu tộc tiêu diệt quân đội Tây Vực mười tám vạn người, bắt tù binh quân địch ba vạn người, dân chúng sáu mươi hai vạn.
Ngày thứ hai sau khi thủ quân Tây Vực rời khỏi Nam Cương, Cửu Vĩ Thiên Hồ triệu tập bầy yêu ở Vạn Yêu sơn, tuyên bố phục quốc.
Yêu tộc đã lưu lạc năm trăm năm, trở về cố thổ.
Trên sách sử đời sau, xưng một ngày này là “Nam yêu phục hưng”.
Mà trong đó, một võ phu Trung Nguyên sắm vai nhân vật cực kỳ quan trọng.
Nam thành.
Bình minh, Hứa Thất An nằm ở giường lớn tơi xốp thoải mái, đắp áo lông da tơ tằm chỉ phía nam có dệt thành.
Dạ Cơ nghiêng người, dựa sát vào hắn, một bộ tư thái lười biếng ‘Thị nhi phù khởi kiều vô lực’.
(Thị tỳ nâng dậy, yếu mềm như không còn sức nữa – Trích một câu thơ trong tác phẩm Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị)
“Sống ở kinh thành nhiều năm, đã quen mọi thứ của Nhân tộc, sau khi về Nam Cương, liền thấy cuộc sống Yêu tộc quá khứ quá thô lậu, không đủ tinh tế.”
Dạ Cơ cảm khái một tiếng, nói: “Ta còn tưởng nương nương sẽ một mồi lửa đốt Nam thành, xây dựng lại Vạn Yêu quốc.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ bảo lưu lại hai mươi bảy tòa thành người Tây Vực xây dựng, làm cứ điểm Vạn Yêu quốc.
Quyết định như vậy thật ra cần quyết đoán thật lớn, bởi vì không phải toàn bộ Yêu tộc đều có thể hóa hình, cũng không phải toàn bộ Yêu tộc đều thích ở thành trấn nhân loại.
Kêu gọi nhau tập họp núi rừng, ở trong tự nhiên tùy ý sinh sống, là cuộc sống lý tưởng của rất nhiều Yêu tộc.
Vì thế Cửu Vĩ Thiên Hồ ở cùng lúc giữ lại hai mươi bảy thành, ở các nơi của Nam Cương phân chia ra lĩnh vực hoạt động của các tộc đàn Yêu tộc.
Vì cam đoan nguồn mộ lính sung túc, hơn nữa có thể nhanh chóng đưa vào chiến đấu, nghe theo điều khiển, phân chia khu vực cách hai mươi bảy thành không xa.
Nhưng, trước mắt, đại bộ phận Yêu tộc đều ở trong thành, thứ nhất là chiến sự vừa mới ổn định, thứ hai cần đủ nhiều yêu binh quản lý Nhân tộc Tây Vực.
“Nương nương nhà các nàng là nữ nhân, không, nữ yêu rất lý trí. Giữ lại thành trì, noi theo chế độ Nhân tộc, chỗ tốt đối với Yêu tộc lớn hơn nữa.”
Hứa Thất An cười nói.
Dưới lớp áo lông da, thân thể mềm mại trắng mịn kề sát hắn, Dạ Cơ vừa không biết sống chết câu dẫn, vừa thở dài nói:
“Nương nương lo lắng là các quốc gia Tây Vực không cần tù binh, vậy đám người Tây Vực đó là giết hay giữ lại, liền thành vấn đề.”