Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1592: Mất khống chế (2)



Hứa Thất An lại một lần nữa ý thức được chỗ kh ủng bố của chín đại pháp tướng.

Chúng nó có lẽ không sở trường công kích, nhưng đều có thần dị riêng, quỷ dị khó lường.

“Luân hồi pháp tướng có thể làm người ta nhớ lại chuyện quá khứ?” Hứa Thất An châm chước hỏi.

Cửu Vĩ Thiên Hồ truyền âm nói:

“Truyền thuyết Đại Luân Hồi pháp tướng có thể làm người ta nhớ lại kiếp trước kiếp này, là thật hay giả, thì không biết.”

Nàng quay đầu nhìn Thần Thù, cao giọng nhắc nhở:

“Thần Thù, nuốt tinh huyết A Tô La.”

Miễn cho đêm dài lắm mộng.

Mặc kệ A Tô La chết hay không, cắn nuốt tinh huyết của hắn, không chết cũng phải chết.

Chỉ cần giải quyết A Tô La, trận này liền không có bất cứ bất ngờ cùng gợn sóng nào nữa.

Đồng thời, bé trai mười tuổi cùng ngự tỷ thành thục quyến rũ ăn ý tìm kiếm đối thủ của mình, cuốn lấy kẻ địch.

Thần Thù cười quái dị ong ong, xashc lên thân thể A Tô La không đầu, lòng bàn tay “vù” sinh ra khí xoáy tụ, cướp lấy sinh mệnh lực của A Tô La.

Mắt thường có thể thấy được, thể phách đen sì của con trai út Tu La vương nhanh chóng héo rút, khô héo.

Đúng lúc này, ngoài thân đen sì của A Tô La sáng lên chữ “Vạn”, chữ Vạn chậm rãi xoay tròn, ở phía sau Thần Thù hiển hóa ra nguyên thần A Tô La, sau đầu nguyên thần, là bàn xoay có khuynh hướng cảm xúc kim loại.

Trung tâm bàn xoay là chữ “Vạn”, vòng ngoài mặt bàn có khắc “Thiên, nhân, súc sinh, A Tu La, ngạ quỷ, địa ngục”.

Đại Luân Hồi pháp tướng!

“Rắc rắc rắc!”

Bàn xoay chuyển động, ba chữ “A Tu La” trên đó sáng lên, một tia sáng vàng mang Thần Thù và A Tô La chiếu ở trong đó.

Thân hình cường tráng của Thần Thù đột nhiên cứng đờ, khí xoáy tụ biến mất, “thây khô” A Tô La ngã xuống đất.

Mà lúc này, bóng người Quảng Hiền Bồ Tát ngồi xếp bằng trời cao hóa thành ánh sáng vỡ vụn tiêu tán.

Ngay sau đó, hắn xuất hiện ở trước mặt Thần Thù.

Ánh sáng vàng hắn không lâu trước đó đánh vào trong cơ thể A Tô La, chính là lực lượng luân hồi pháp tướng. Mượn tiện lợi A Tô La cận chiến, để lực lượng luân hồi pháp tướng bao phủ Thần Thù.

Thần Thù hãy còn cứng ngắc, tựa như bức tượng, đối với Quảng Hiền Bồ Tát coi như không thấy.

“Ta, là ai...”

Trong lồ ng ngực Thần Thù truyền đến tiếng thì thào mê mang.

Dưới trăng đêm, tường thành sụp xuống, thi thể khắp nơi.

Ánh trăng thanh lạnh chiếu sáng khu vực hỗn độn này, bởi vì thủ quân Tây Vực và đại quân Yêu tộc đã rút đi xa xa, nơi này tỏ ra đặc biệt yên tĩnh, trong tiếng thì thào tự hỏi của Thần Thù, chỉ có lửa vang lên “tanh tách”, như đang đệm nhạc.

Bàn quay luân hồi chậm rãi chuyển động, tựa như đèn tiên to lớn, chiếu xạ ra ánh sáng vàng mang Thần Thù liên tục bao phủ.

Hai tay Quảng Hiền Bồ Tát chắp lại, vẻ mặt từ bi:

“Vô căn chi nhân, hy vọng ngươi có thể ở trong luân hồi, tìm được nơi trở về!”

Bóng người hắn ở giữa trong suốt cùng hư ảo, tựa như sắp hao hết lực lượng.

Thần Thù dần dần bình tĩnh trở lại, tay trái do dự mà gập lại, một bàn tay chắp lại, ở lồ ng ngực truyền đến thanh âm bình thản:

“A Di...”

Thanh âm chợt dừng lại, hắn đang kháng cự bản năng nào đó, bản năng quy y Phật môn.

Hứa Thất An và Cửu Vĩ Thiên Hồ liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được ngạc nhiên.

Đại Luân Hồi pháp tướng ảnh hưởng đối với Thần Thù, ra ngoài bọn họ đoán trước.

Đại Luân Hồi pháp tướng gợi lên hồi ức quá khứ Thần Thù, đánh thức Phật tính? Hứa Thất An nghĩ tới mình vừa rồi chứng kiến đô thị hiện đại hoá, trong lòng có phán đoán.

Đột nhiên, thi thể không đầu của A Tô La nhảy bật lên, ở không trung đá xoay một cái.

Bốp! Không khí như bị đá nổi, khí cơ đáng sợ nổ tung ở mũi chân, lập tức xé rách thân thể Quảng Hiền Bồ Tát.

Một cước này hoàn toàn đánh tan năng lượng của phân thân này.

Tiếng thở dài của Quảng Hiền Bồ Tát quanh quẩn ở bầu trời đêm, bàn quay luân hồi theo đó tán loạn thành ánh sáng vàng, mà nguyên thần A Tô La trở về trong cơ thể.

Tàn thể của A Tô La chậm rãi đứng lên, tế bào điên cuồng mọc thêm, máu thịt mấp máy, đầu tiên là xương cột sống sinh trưởng, bổ hoàn xương cổ, sau đó đầu lâu từ trên xương cổ “sinh trưởng”, chờ xương khớp sinh trưởng xong, máu thịt đỏ non nhanh chóng bao trùm, tiếp theo là làn da đen sì.

Chuyện thứ nhất sau khi hắn sống lại, chính là chấn vỡ mười mấy con Thi Cổ trong cơ thể.

“Làm không tệ!”

Cửu Vĩ Thiên Hồ liếc nhìn, cho cậu nhóc dễ thương một cái mỉm cười.

Sau khi A Tô La “chết”, Hứa Thất An dị thường mẫn cảm đối với thi thể cho rằng đó là một cơ hội có thể lợi dụng, lập tức phân hoá ra tử cổ của Thi Cổ, âm thầm ăn mòn hắn.

Đương nhiên, ăn mòn không đại biểu thao túng cùng chuyển hóa.

Lấy cảnh giới trước mắt của Thi Cổ, không làm được hoàn toàn khống chế một thi thể nhị phẩm cảnh, nhưng thao túng hắn làm ra một ít động tác mang tính công kích đơn giản không khó.

Cái này có vừa rồi một cước kia đá nát phân thân Quảng Hiền Bồ Tát.

Cậu nhóc dễ thương trả lời nàng một nụ cười, hôm nay phân thân Quảng Hiền Bồ Tát tiêu tán, A Tô La bị thương nặng, có thể đánh chỉ có Độ Ách La Hán.

Sau khi mất đi luân hồi pháp tướng ảnh hưởng, Thần Thù vẫn như cũ ở trạng thái mờ mịt, trong miệng lẩm bẩm:

“Ta là ai, ta là ai...”

Cửu Vĩ Thiên Hồ cao giọng nói:

“Ngươi là Thần Thù, cũng là Tu La vương, chiến sĩ bất khuất của Tu La tộc.”

Thanh âm dễ nghe quanh quẩn.

“Tu La vương...”

Thần Thù hơi bình tĩnh, đột nhiên lại bắt đầu lẩm bẩm tự hỏi: “Ta là ai, Tu La vương là ai, ta không nhớ ra...”

Mê mang tự nói dần dần biến thành nóng nảy rít gào:

“Ta là ai?! Ta rốt cuộc là ai!!”

Cửu Vĩ Thiên Hồ liên tục nói vài tiếng “Ngươi là Thần Thù, là Tu La vương”, hoàn toàn không có hiệu quả.

Nàng và Hứa Thất An liếc nhau, ý thức được không thích hợp.

Thần Thù mất khống chế rồi.

“Đại Luân Hồi pháp tướng có thể khắc chế Thần Thù?”

Hứa Thất An chậm rãi quay đầu, nhìn yêu cơ tóc bạc.

Yêu cơ tóc bạc chau mày:

“Ngươi cảm thấy có khả năng sao?”

Lấy vị cách cùng chiến lực của Thần Thù, Đại Luân Hồi pháp tướng có lẽ có thể suy yếu hắn, ảnh hưởng hắn, nhưng không có khả năng khắc chế hắn.

Trừ phi vấn đề xảy ra ở bản thân Thần Thù... Trong lòng Hứa Thất An rùng mình, đột nhiên ý thức được một sự kiện.

Nếu ngày đó A Tô La nhường, là hắn xuất phát từ tư tâm, muốn mưu đồ cái gì. Mà không phải chân thân Quảng Hiền Bồ Tát đến, muốn mang Yêu tộc một lưới bắt hết.

Như vậy, Quảng Hiền Bồ Tát biết có tàn thể Thần Thù, hôm nay vì sao vẫn có phân thân giáng xuống.

Hắn chẳng lẽ tự tin cho rằng bằng vào một khối phân thân cùng hai tên nhị phẩm, chống đỡ được Thần Thù? Huống hồ còn có hắn và Cửu Vĩ Thiên Hồ, cùng với Hùng Vương. Hứa Thất An lại một lần nữa ý thức được chỗ kh ủng bố của chín đại pháp tướng.

Chúng nó có lẽ không sở trường công kích, nhưng đều có thần dị riêng, quỷ dị khó lường.

“Luân hồi pháp tướng có thể làm người ta nhớ lại chuyện quá khứ?” Hứa Thất An châm chước hỏi.

Cửu Vĩ Thiên Hồ truyền âm nói:

“Truyền thuyết Đại Luân Hồi pháp tướng có thể làm người ta nhớ lại kiếp trước kiếp này, là thật hay giả, thì không biết.”

Nàng quay đầu nhìn Thần Thù, cao giọng nhắc nhở:

“Thần Thù, nuốt tinh huyết A Tô La.”

Miễn cho đêm dài lắm mộng.

Mặc kệ A Tô La chết hay không, cắn nuốt tinh huyết của hắn, không chết cũng phải chết.

Chỉ cần giải quyết A Tô La, trận này liền không có bất cứ bất ngờ cùng gợn sóng nào nữa.

Đồng thời, bé trai mười tuổi cùng ngự tỷ thành thục quyến rũ ăn ý tìm kiếm đối thủ của mình, cuốn lấy kẻ địch.

Thần Thù cười quái dị ong ong, xashc lên thân thể A Tô La không đầu, lòng bàn tay “vù” sinh ra khí xoáy tụ, cướp lấy sinh mệnh lực của A Tô La.

Mắt thường có thể thấy được, thể phách đen sì của con trai út Tu La vương nhanh chóng héo rút, khô héo.

Đúng lúc này, ngoài thân đen sì của A Tô La sáng lên chữ “Vạn”, chữ Vạn chậm rãi xoay tròn, ở phía sau Thần Thù hiển hóa ra nguyên thần A Tô La, sau đầu nguyên thần, là bàn xoay có khuynh hướng cảm xúc kim loại.

Trung tâm bàn xoay là chữ “Vạn”, vòng ngoài mặt bàn có khắc “Thiên, nhân, súc sinh, A Tu La, ngạ quỷ, địa ngục”.

Đại Luân Hồi pháp tướng!

“Rắc rắc rắc!”

Bàn xoay chuyển động, ba chữ “A Tu La” trên đó sáng lên, một tia sáng vàng mang Thần Thù và A Tô La chiếu ở trong đó.

Thân hình cường tráng của Thần Thù đột nhiên cứng đờ, khí xoáy tụ biến mất, “thây khô” A Tô La ngã xuống đất.

Mà lúc này, bóng người Quảng Hiền Bồ Tát ngồi xếp bằng trời cao hóa thành ánh sáng vỡ vụn tiêu tán.

Ngay sau đó, hắn xuất hiện ở trước mặt Thần Thù.

Ánh sáng vàng hắn không lâu trước đó đánh vào trong cơ thể A Tô La, chính là lực lượng luân hồi pháp tướng. Mượn tiện lợi A Tô La cận chiến, để lực lượng luân hồi pháp tướng bao phủ Thần Thù.

Thần Thù hãy còn cứng ngắc, tựa như bức tượng, đối với Quảng Hiền Bồ Tát coi như không thấy.

“Ta, là ai...”

Trong lồ ng ngực Thần Thù truyền đến tiếng thì thào mê mang.

Dưới trăng đêm, tường thành sụp xuống, thi thể khắp nơi.

Ánh trăng thanh lạnh chiếu sáng khu vực hỗn độn này, bởi vì thủ quân Tây Vực và đại quân Yêu tộc đã rút đi xa xa, nơi này tỏ ra đặc biệt yên tĩnh, trong tiếng thì thào tự hỏi của Thần Thù, chỉ có lửa vang lên “tanh tách”, như đang đệm nhạc.

Bàn quay luân hồi chậm rãi chuyển động, tựa như đèn tiên to lớn, chiếu xạ ra ánh sáng vàng mang Thần Thù liên tục bao phủ.

Hai tay Quảng Hiền Bồ Tát chắp lại, vẻ mặt từ bi:

“Vô căn chi nhân, hy vọng ngươi có thể ở trong luân hồi, tìm được nơi trở về!”

Bóng người hắn ở giữa trong suốt cùng hư ảo, tựa như sắp hao hết lực lượng.

Thần Thù dần dần bình tĩnh trở lại, tay trái do dự mà gập lại, một bàn tay chắp lại, ở lồ ng ngực truyền đến thanh âm bình thản:

“A Di...”

Thanh âm chợt dừng lại, hắn đang kháng cự bản năng nào đó, bản năng quy y Phật môn.

Hứa Thất An và Cửu Vĩ Thiên Hồ liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được ngạc nhiên.

Đại Luân Hồi pháp tướng ảnh hưởng đối với Thần Thù, ra ngoài bọn họ đoán trước.

Đại Luân Hồi pháp tướng gợi lên hồi ức quá khứ Thần Thù, đánh thức Phật tính? Hứa Thất An nghĩ tới mình vừa rồi chứng kiến đô thị hiện đại hoá, trong lòng có phán đoán.

Đột nhiên, thi thể không đầu của A Tô La nhảy bật lên, ở không trung đá xoay một cái.

Bốp! Không khí như bị đá nổi, khí cơ đáng sợ nổ tung ở mũi chân, lập tức xé rách thân thể Quảng Hiền Bồ Tát.

Một cước này hoàn toàn đánh tan năng lượng của phân thân này.

Tiếng thở dài của Quảng Hiền Bồ Tát quanh quẩn ở bầu trời đêm, bàn quay luân hồi theo đó tán loạn thành ánh sáng vàng, mà nguyên thần A Tô La trở về trong cơ thể.

Tàn thể của A Tô La chậm rãi đứng lên, tế bào điên cuồng mọc thêm, máu thịt mấp máy, đầu tiên là xương cột sống sinh trưởng, bổ hoàn xương cổ, sau đó đầu lâu từ trên xương cổ “sinh trưởng”, chờ xương khớp sinh trưởng xong, máu thịt đỏ non nhanh chóng bao trùm, tiếp theo là làn da đen sì.

Chuyện thứ nhất sau khi hắn sống lại, chính là chấn vỡ mười mấy con Thi Cổ trong cơ thể.

“Làm không tệ!”

Cửu Vĩ Thiên Hồ liếc nhìn, cho cậu nhóc dễ thương một cái mỉm cười.

Sau khi A Tô La “chết”, Hứa Thất An dị thường mẫn cảm đối với thi thể cho rằng đó là một cơ hội có thể lợi dụng, lập tức phân hoá ra tử cổ của Thi Cổ, âm thầm ăn mòn hắn.

Đương nhiên, ăn mòn không đại biểu thao túng cùng chuyển hóa.

Lấy cảnh giới trước mắt của Thi Cổ, không làm được hoàn toàn khống chế một thi thể nhị phẩm cảnh, nhưng thao túng hắn làm ra một ít động tác mang tính công kích đơn giản không khó.

Cái này có vừa rồi một cước kia đá nát phân thân Quảng Hiền Bồ Tát.

Cậu nhóc dễ thương trả lời nàng một nụ cười, hôm nay phân thân Quảng Hiền Bồ Tát tiêu tán, A Tô La bị thương nặng, có thể đánh chỉ có Độ Ách La Hán.

Sau khi mất đi luân hồi pháp tướng ảnh hưởng, Thần Thù vẫn như cũ ở trạng thái mờ mịt, trong miệng lẩm bẩm:

“Ta là ai, ta là ai...”

Cửu Vĩ Thiên Hồ cao giọng nói:

“Ngươi là Thần Thù, cũng là Tu La vương, chiến sĩ bất khuất của Tu La tộc.”

Thanh âm dễ nghe quanh quẩn.

“Tu La vương...”

Thần Thù hơi bình tĩnh, đột nhiên lại bắt đầu lẩm bẩm tự hỏi: “Ta là ai, Tu La vương là ai, ta không nhớ ra...”

Mê mang tự nói dần dần biến thành nóng nảy rít gào:

“Ta là ai?! Ta rốt cuộc là ai!!”

Cửu Vĩ Thiên Hồ liên tục nói vài tiếng “Ngươi là Thần Thù, là Tu La vương”, hoàn toàn không có hiệu quả.

Nàng và Hứa Thất An liếc nhau, ý thức được không thích hợp.

Thần Thù mất khống chế rồi.

“Đại Luân Hồi pháp tướng có thể khắc chế Thần Thù?”

Hứa Thất An chậm rãi quay đầu, nhìn yêu cơ tóc bạc.

Yêu cơ tóc bạc chau mày:

“Ngươi cảm thấy có khả năng sao?”

Lấy vị cách cùng chiến lực của Thần Thù, Đại Luân Hồi pháp tướng có lẽ có thể suy yếu hắn, ảnh hưởng hắn, nhưng không có khả năng khắc chế hắn.

Trừ phi vấn đề xảy ra ở bản thân Thần Thù... Trong lòng Hứa Thất An rùng mình, đột nhiên ý thức được một sự kiện.

Nếu ngày đó A Tô La nhường, là hắn xuất phát từ tư tâm, muốn mưu đồ cái gì. Mà không phải chân thân Quảng Hiền Bồ Tát đến, muốn mang Yêu tộc một lưới bắt hết.

Như vậy, Quảng Hiền Bồ Tát biết có tàn thể Thần Thù, hôm nay vì sao vẫn có phân thân giáng xuống.

Hắn chẳng lẽ tự tin cho rằng bằng vào một khối phân thân cùng hai tên nhị phẩm, chống đỡ được Thần Thù? Huống hồ còn có hắn và Cửu Vĩ Thiên Hồ, cùng với Hùng Vương.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv