“Ngươi dựa vào cái gì khẳng định như thế?”
Miêu Hữu Phương không phục, chống đao, ăn bánh ngô:
“Ta chỉ thích ban đêm đánh lén người khác, bởi vì ban đêm buồn ngủ, là thời điểm lơi lỏng nhất.”
Hứa Tân Niên vỗ vỗ thùng gỗ đựng đầy dầu hỏa bên chân, cười nói:
“Dầu của chúng ta không chỉ vì thiêu chết quân địch, ở buổi tối, nó còn có thể dùng để chiếu sáng. Dùng xe ném đá ném bọn nó xuống, ánh lửa sáng ngời, các sĩ tốt đứng ở trên đầu tường, có thể mang tình huống phía dưới thấy rõ ràng.
“Mà quân địch lại thấy không rõ mũi tên đầu tường bắn tới, đến bao nhiêu người cũng là chịu chết.
“Ngươi một chiêu này, chỉ áp dụng ở trước khi khai chiến, tiên phát chế nhân đánh lén.”
Nhưng bây giờ là công thủ chiến hai bên đều có chuẩn bị.
Trong lòng Miêu Hữu Phương cảm thấy người đọc sách này nói có lý, nghĩ chút, mắt sáng lên:
“Vậy nếu đối phương phái ra cao thủ thì sao?”
Hứa nhị lang yên lặng nhìn hắn: “Ta hạ lệnh bảo cao thủ trong quân tuần đêm, phòng bị là cái gì?”
Miêu Hữu Phương chịu phục, giơ ngón tay cái lên:
“Không hổ là đệ đệ của Hứa Ngân la, có phong thái của huynh trưởng.”
Khóe miệng Hứa nhị lang nhẹ nhàng co giật, thầm nhủ ngươi cũng giống với đại ca ta, có phong thái thô bỉ.
Hắn biết Miêu Hữu Phương là tùy tùng của đại ca, lần trước đại ca về kinh, hai người từng có duyên gặp gỡ vài lần, ở đêm trước hắn phụng mệnh đóng ở Tùng Sơn huyện, Miêu Hữu Phương đột nhiên tìm tới cửa, muốn theo hắn đánh trận.
Hứa nhị lang hỏi, có phải đại ca phái tới hay không.
Miêu Hữu Phương lắc đầu nói, bảo vệ quốc gia, hành vi của đại trượng phu.
Một vị võ phu ngũ phẩm Hóa Kình chủ động đầu nhập vào, thân phận cũng không có vấn đề, quân đội đương nhiên hoan nghênh đến cực điểm, vì thế Miêu Hữu Phương liền theo hắn đến Tùng Sơn huyện.
“Nhưng cao thủ trong thủ quân quá ít, thế mà chỉ có một tên tứ phẩm.” Miêu Hữu Phương lắc đầu.
“Tứ phẩm cao thủ đều là hạng người ở địa vị cao, số lượng tự nhiên thưa thớt.” Hứa nhị lang đáp lại.
“Thưa thớt sao? Ta theo Hứa Ngân la nam chinh bắc chiến, tạp ngư tứ phẩm cảnh giới cũng chướng mắt.”
Miêu Hữu Phương thần khí nói.
Ngươi cũng biết đó là đi theo đại ca ta... Hai tay Hứa nhị lang chống ở trên tường chắn mái, chậm rãi nói:
“Với ta mà nói, chư công triều đình cũng không hiếm lạ, khắp điện đều có. Nhưng Miêu huynh từng thấy mấy vị áo bào đỏ chứ.”
Cấp bậc đại ca bây giờ dính tới, đối thủ đối mặt, tất nhiên là cao tầng nhất của thế lực nào đó, mà cao tầng của thế lực lớn, tự nhiên là nhóm người đỉnh cao nhất kia của Cửu Châu.
Tứ phẩm đương nhiên cũng liền không hiếm lạ.
Nhưng ở một cái Thanh Châu, một Tùng Sơn huyện nho nhỏ, tứ phẩm chính là người cao cao tại thượng.
Trong thủ quân Tùng Sơn huyện, chỉ có một vị quan chỉ huy tứ phẩm, cùng cấp với Hứa nhị lang.
Vị quan chỉ huy kia phụ trách trấn thủ cửa bắc thành.
Hứa nhị lang không tính dây dưa ở trên đề tài này, hít một ngụm gió đêm rét lạnh, nói:
“Ta nhớ đại ca từng nói, mục tiêu của ngươi là trở thành một đời đại hiệp nổi tiếng thiên hạ. Nhưng ở nơi chiến loạn, việc tốt ngươi hành hiệp trượng nghĩa rất khó truyền bá. Bởi vì người ngươi hôm nay cứu, có thể ngày mai đã chết rồi.
“Lưu dân dân chúng, không phải được Đại Phụng quân cứu, chính là được phản quân cứu, tựa như hàng hóa lật đi lật lại, bọn họ sẽ không cố ý đi nhớ hiệp khách nào đó từng giúp bọn họ.
“Muốn làm đại hiệp, phải đi nơi thái bình, tùy tiện một cái cướp của người giàu chia cho người nghèo, trên giang hồ liền có truyền thuyết của ngươi.”
Đối với vấn đề của Hứa Tân Niên, Miêu Hữu Phương gãi gãi đầu, suy nghĩ một hồi lâu:
“Đại hiệp ta khẳng định là muốn làm.
“Nhưng bản đại hiệp đang tuổi xuân tươi đẹp, sớm vài năm muộn vài năm đều không vướng bận, nhưng Đại Phụng đã là già nua, nếu là không thể kéo dài tính mạng cho nó, vậy thật sự phải thay đổi triều đại.
“Thật ra với bản thân ta mà nói, hoàng đế do ai làm, liên quan ta cái rắm.
“Nhưng đối với dân chúng mà nói, đây là một trận kiếp nạn. Thanh Châu nếu không thủ được, chiến hỏa sẽ đốt tới phương Bắc, lan tràn mãi đến kinh thành, ven đường mấy vạn dặm non sông, toàn bộ hóa thành đất khô cằn.
“Cho nên ta nghĩ, có thể mang phản quân đặt ở Thanh Châu, mang chiến loạn dừng ở Thanh Châu hay không.”
Hứa Tân Niên có chút bất ngờ, cười nói:
“Miêu huynh thật sự là khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa, trong giang hồ, hiệp nghĩa chi sĩ yêu nước yêu dân như ngươi, đã ít lại càng ít nha.”
Miêu Hữu Phương nhún nhún vai:
“Không, thật ra ta đối với triều đình Đại Phụng không có hảo cảm gì, chỉ là lúc ta chia tay với Hứa Ngân la, hắn nói với ta một đoạn lời.
“Hắn sở dĩ bồi dưỡng ta, chỉ đạo ta tu hành, là vì năm đó có người cho hắn cơ hội. Sở cầu sở nguyện, cũng chỉ là hy vọng hắn tương lai có thể trở thành người hữu dụng đối với triều đình, đối với dân chúng.
“Hứa Ngân la làm được, chưa cô phụ người nọ kỳ vọng.
“Cho nên, ta cũng không muốn để Hứa Ngân la thất vọng.”
Đại ca không nhìn lầm người... Hứa nhị lang yên lặng gật đầu, vừa định nói chuyện, liền nghe Miêu Hữu Phương bên người biến sắc, quát:
“Quân địch đẩy hỏa pháo tới!”
Trong lòng Hứa Tân Niên rùng mình, tập trung tình thần nhìn ra xa, bóng đêm thâm trầm, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hắn biết Miêu Hữu Phương là ngũ phẩm võ phu, thị lực hơn xa người thường, cho nên không đi nghi ngờ, rống lớn:
“Nổi trống!
“Hỏa pháo dự bị, sàng nỏ dự bị.”
Binh lính dựa vào tường chắn mái nghỉ ngơi, binh lính mặc giáp nhẹ nằm ở trên đường cái ngủ nhao nhao bừng tỉnh, bọn họ bắt đầu hành động đâu vào đấy, lắp đạn pháo cùng nỏ tiễn.
Miêu Hữu Phương đẩy ra một vị hỏa pháo thủ, tự mình hiệu chỉnh góc độ, điểm hỏa dây cháy chậm.
Ầm!
Một mảng ánh lửa bành trướng ra, chiếu sáng nơi xa, để cho các thủ quân đầu tường có thể rõ ràng thấy quân địch mượn bóng đêm đẩy hỏa pháo tới gần.
Ánh lửa vụ nổ còn chưa biến mất, sàng nỏ cùng hỏa pháo đầu tường liên tiếp nổ súng, hướng kẻ địch trút xuống hỏa lực.
Ưu thế của quân thủ thành lập tức hiện ra, hỏa pháo đầu tường bởi vì ở cao hướng xuống, tầm bắn xa hơn so với hỏa pháo của quân địch.
Quân địch muốn oanh tạc tường thành, nhất định phải tiếp nhận hỏa lực thủ quân rửa tội trước.
Miêu Hữu Phương mang hỏa pháo trả lại cho pháo thủ, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Tân Niên, cả giận nói:
“Ngươi không phải nói, quân địch sẽ không tập kích đêm sao?!”
“A? Ngươi nói cái gì?” Hứa nhị lang ngoáy ngoáy lỗ tai, lớn tiếng nói:
“Tiếng pháo quá vang, ta không nghe thấy nữa.”
Miêu Hữu Phương nói tục, thầm nhủ da mặt người đọc sách quả nhiên không yếu hơn Đồng Bì Thiết Cốt của võ phu. “Ngươi dựa vào cái gì khẳng định như thế?”
Miêu Hữu Phương không phục, chống đao, ăn bánh ngô:
“Ta chỉ thích ban đêm đánh lén người khác, bởi vì ban đêm buồn ngủ, là thời điểm lơi lỏng nhất.”
Hứa Tân Niên vỗ vỗ thùng gỗ đựng đầy dầu hỏa bên chân, cười nói:
“Dầu của chúng ta không chỉ vì thiêu chết quân địch, ở buổi tối, nó còn có thể dùng để chiếu sáng. Dùng xe ném đá ném bọn nó xuống, ánh lửa sáng ngời, các sĩ tốt đứng ở trên đầu tường, có thể mang tình huống phía dưới thấy rõ ràng.
“Mà quân địch lại thấy không rõ mũi tên đầu tường bắn tới, đến bao nhiêu người cũng là chịu chết.
“Ngươi một chiêu này, chỉ áp dụng ở trước khi khai chiến, tiên phát chế nhân đánh lén.”
Nhưng bây giờ là công thủ chiến hai bên đều có chuẩn bị.
Trong lòng Miêu Hữu Phương cảm thấy người đọc sách này nói có lý, nghĩ chút, mắt sáng lên:
“Vậy nếu đối phương phái ra cao thủ thì sao?”
Hứa nhị lang yên lặng nhìn hắn: “Ta hạ lệnh bảo cao thủ trong quân tuần đêm, phòng bị là cái gì?”
Miêu Hữu Phương chịu phục, giơ ngón tay cái lên:
“Không hổ là đệ đệ của Hứa Ngân la, có phong thái của huynh trưởng.”
Khóe miệng Hứa nhị lang nhẹ nhàng co giật, thầm nhủ ngươi cũng giống với đại ca ta, có phong thái thô bỉ.
Hắn biết Miêu Hữu Phương là tùy tùng của đại ca, lần trước đại ca về kinh, hai người từng có duyên gặp gỡ vài lần, ở đêm trước hắn phụng mệnh đóng ở Tùng Sơn huyện, Miêu Hữu Phương đột nhiên tìm tới cửa, muốn theo hắn đánh trận.
Hứa nhị lang hỏi, có phải đại ca phái tới hay không.
Miêu Hữu Phương lắc đầu nói, bảo vệ quốc gia, hành vi của đại trượng phu.
Một vị võ phu ngũ phẩm Hóa Kình chủ động đầu nhập vào, thân phận cũng không có vấn đề, quân đội đương nhiên hoan nghênh đến cực điểm, vì thế Miêu Hữu Phương liền theo hắn đến Tùng Sơn huyện.
“Nhưng cao thủ trong thủ quân quá ít, thế mà chỉ có một tên tứ phẩm.” Miêu Hữu Phương lắc đầu.
“Tứ phẩm cao thủ đều là hạng người ở địa vị cao, số lượng tự nhiên thưa thớt.” Hứa nhị lang đáp lại.
“Thưa thớt sao? Ta theo Hứa Ngân la nam chinh bắc chiến, tạp ngư tứ phẩm cảnh giới cũng chướng mắt.”
Miêu Hữu Phương thần khí nói.
Ngươi cũng biết đó là đi theo đại ca ta... Hai tay Hứa nhị lang chống ở trên tường chắn mái, chậm rãi nói:
“Với ta mà nói, chư công triều đình cũng không hiếm lạ, khắp điện đều có. Nhưng Miêu huynh từng thấy mấy vị áo bào đỏ chứ.”
Cấp bậc đại ca bây giờ dính tới, đối thủ đối mặt, tất nhiên là cao tầng nhất của thế lực nào đó, mà cao tầng của thế lực lớn, tự nhiên là nhóm người đỉnh cao nhất kia của Cửu Châu.
Tứ phẩm đương nhiên cũng liền không hiếm lạ.
Nhưng ở một cái Thanh Châu, một Tùng Sơn huyện nho nhỏ, tứ phẩm chính là người cao cao tại thượng.
Trong thủ quân Tùng Sơn huyện, chỉ có một vị quan chỉ huy tứ phẩm, cùng cấp với Hứa nhị lang.
Vị quan chỉ huy kia phụ trách trấn thủ cửa bắc thành.
Hứa nhị lang không tính dây dưa ở trên đề tài này, hít một ngụm gió đêm rét lạnh, nói:
“Ta nhớ đại ca từng nói, mục tiêu của ngươi là trở thành một đời đại hiệp nổi tiếng thiên hạ. Nhưng ở nơi chiến loạn, việc tốt ngươi hành hiệp trượng nghĩa rất khó truyền bá. Bởi vì người ngươi hôm nay cứu, có thể ngày mai đã chết rồi.
“Lưu dân dân chúng, không phải được Đại Phụng quân cứu, chính là được phản quân cứu, tựa như hàng hóa lật đi lật lại, bọn họ sẽ không cố ý đi nhớ hiệp khách nào đó từng giúp bọn họ.
“Muốn làm đại hiệp, phải đi nơi thái bình, tùy tiện một cái cướp của người giàu chia cho người nghèo, trên giang hồ liền có truyền thuyết của ngươi.”
Đối với vấn đề của Hứa Tân Niên, Miêu Hữu Phương gãi gãi đầu, suy nghĩ một hồi lâu:
“Đại hiệp ta khẳng định là muốn làm.
“Nhưng bản đại hiệp đang tuổi xuân tươi đẹp, sớm vài năm muộn vài năm đều không vướng bận, nhưng Đại Phụng đã là già nua, nếu là không thể kéo dài tính mạng cho nó, vậy thật sự phải thay đổi triều đại.
“Thật ra với bản thân ta mà nói, hoàng đế do ai làm, liên quan ta cái rắm.
“Nhưng đối với dân chúng mà nói, đây là một trận kiếp nạn. Thanh Châu nếu không thủ được, chiến hỏa sẽ đốt tới phương Bắc, lan tràn mãi đến kinh thành, ven đường mấy vạn dặm non sông, toàn bộ hóa thành đất khô cằn.
“Cho nên ta nghĩ, có thể mang phản quân đặt ở Thanh Châu, mang chiến loạn dừng ở Thanh Châu hay không.”
Hứa Tân Niên có chút bất ngờ, cười nói:
“Miêu huynh thật sự là khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa, trong giang hồ, hiệp nghĩa chi sĩ yêu nước yêu dân như ngươi, đã ít lại càng ít nha.”
Miêu Hữu Phương nhún nhún vai:
“Không, thật ra ta đối với triều đình Đại Phụng không có hảo cảm gì, chỉ là lúc ta chia tay với Hứa Ngân la, hắn nói với ta một đoạn lời.
“Hắn sở dĩ bồi dưỡng ta, chỉ đạo ta tu hành, là vì năm đó có người cho hắn cơ hội. Sở cầu sở nguyện, cũng chỉ là hy vọng hắn tương lai có thể trở thành người hữu dụng đối với triều đình, đối với dân chúng.
“Hứa Ngân la làm được, chưa cô phụ người nọ kỳ vọng.
“Cho nên, ta cũng không muốn để Hứa Ngân la thất vọng.”
Đại ca không nhìn lầm người... Hứa nhị lang yên lặng gật đầu, vừa định nói chuyện, liền nghe Miêu Hữu Phương bên người biến sắc, quát:
“Quân địch đẩy hỏa pháo tới!”
Trong lòng Hứa Tân Niên rùng mình, tập trung tình thần nhìn ra xa, bóng đêm thâm trầm, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hắn biết Miêu Hữu Phương là ngũ phẩm võ phu, thị lực hơn xa người thường, cho nên không đi nghi ngờ, rống lớn:
“Nổi trống!
“Hỏa pháo dự bị, sàng nỏ dự bị.”
Binh lính dựa vào tường chắn mái nghỉ ngơi, binh lính mặc giáp nhẹ nằm ở trên đường cái ngủ nhao nhao bừng tỉnh, bọn họ bắt đầu hành động đâu vào đấy, lắp đạn pháo cùng nỏ tiễn.
Miêu Hữu Phương đẩy ra một vị hỏa pháo thủ, tự mình hiệu chỉnh góc độ, điểm hỏa dây cháy chậm.
Ầm!
Một mảng ánh lửa bành trướng ra, chiếu sáng nơi xa, để cho các thủ quân đầu tường có thể rõ ràng thấy quân địch mượn bóng đêm đẩy hỏa pháo tới gần.
Ánh lửa vụ nổ còn chưa biến mất, sàng nỏ cùng hỏa pháo đầu tường liên tiếp nổ súng, hướng kẻ địch trút xuống hỏa lực.
Ưu thế của quân thủ thành lập tức hiện ra, hỏa pháo đầu tường bởi vì ở cao hướng xuống, tầm bắn xa hơn so với hỏa pháo của quân địch.
Quân địch muốn oanh tạc tường thành, nhất định phải tiếp nhận hỏa lực thủ quân rửa tội trước.
Miêu Hữu Phương mang hỏa pháo trả lại cho pháo thủ, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Tân Niên, cả giận nói:
“Ngươi không phải nói, quân địch sẽ không tập kích đêm sao?!”
“A? Ngươi nói cái gì?” Hứa nhị lang ngoáy ngoáy lỗ tai, lớn tiếng nói:
“Tiếng pháo quá vang, ta không nghe thấy nữa.”
Miêu Hữu Phương nói tục, thầm nhủ da mặt người đọc sách quả nhiên không yếu hơn Đồng Bì Thiết Cốt của võ phu.