Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 155: Tiến cử (1)



Chủ tớ hai người mới vừa đi đến ngoài tẩm cung, chợt nghe tiếng chuông to rõ truyền khắp bầu trời đêm, truyền khắp mỗi ngõ ngách của cung thành.

Hoàng cung tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Nguyên Cảnh đế nhíu nhíu mày, thấy một đội cấm quân chạy như điên đến, nét mặt sợ hãi.

Đầu mục cầm đầu cấm quân lớn tiếng nói: “Bệ hạ, Tang Bạc đã xảy ra vụ nổ, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bị hủy, ba trăm cấm quân trực chết, không ai sống sót.”

Nguyên Cảnh đế ngây ra ở tại chỗ.

Sau một hồi, hắn trầm giọng nói: “Thông báo Ngụy Uyên, lập tức dẫn người vào cung; Thông báo quốc sư, tới đây gặp trẫm; Thông báo giám chính... nói Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bị hủy.”

...

Một đêm này, thuật sĩ Ti Thiên Giám vô cớ bừng tỉnh, sợ hãi tựa như tận thế.

...

Dẫn đầu chạy tới là nữ quốc sư, nàng đạp một thanh thất tinh kiếm, ngự không mà đến.

Đầu đội mũ hoa sen, thân khoác đạo bào thái cực, tay áo rộng bay bay, một luồng tiên khí xuất trần đập vào mặt.

Nàng là vị nữ nhân nhìn không ra tuổi, dung mạo tuyệt đẹp, khí chất xuất trần, đã có da thịt trắng noãn của nữ tử trẻ tuổi, lại có sự quyến rũ của nữ tử trưởng thành, kiêm có sự phiêu dật của người hồng trần thế ngoại.

Vẻ đẹp của nàng tựa như cách ngàn tầng núi, vạn tầng tuyết, khó thể thực hiện.

“Quốc sư...” Nguyên Cảnh đế mở miệng mãi mà chần chờ, thở dài nói: “Thứ dưới Tang Bạc đi ra rồi.”

Nữ quốc sư khẽ gật đầu, thanh âm mờ mịt thanh thúy: “Bần đạo đã biết.”

Ngụy Uyên theo sau chạy tới, mang đến hai vị Kim la đang trực của nha môn Đả Canh Nhân, cùng với hai vị nghĩa tử, tổng cộng bốn vị cao phẩm võ phu.

Lại thêm cao thủ trong hoàng cung, một đám võ phu chiến lực ngập trời, đạo thủ Nhân tông, vây quanh Nguyên Cảnh đế chạy tới Tang Bạc.

Bờ Tang Bạc tập trung hơn ngàn tên cấm quân, tay cầm đuốc, võ giả cao phẩm hiệu lực trong quân tập hợp lại, chờ Nguyên Cảnh đế.

Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu đã không còn tồn tại, đài cao sụp xuống một nửa, mặt nước nổi xà ngang gỗ gãy rời.

Nhìn thấy một màn này lông mày Nguyên Cảnh đế hung hăng nhảy dựng, quát: “Thần kiếm đâu.”

Một vị đầu lĩnh cấm quân ôm quyền nói: “Đã phái người vớt.”

Nguyên Cảnh đế hít sâu một hơi, đi đến bên bờ, thò tay, năm ngón tay gấp khúc.

Đáy nước sáng lên một luồng ánh sáng vàng trong suốt, một thanh kiếm đồng dài ba thước phá nước mà ra, bay vào trong tay Nguyên Cảnh đế.

Sau khi cẩn thận xem xét, xác nhận thần kiếm hoàn hảo không tổn hao gì, Nguyên Cảnh đế nhẹ nhàng thở ra.

Quốc sư tuyệt đẹp thân đạp thất tinh kiếm, cầm phất trần, ở trên không Tang Bạc lượn một vòng, dừng lại ở giữa không trung, nói:

“Bệ hạ, Tang Bạc không có khác thường.”

Không có khác thường... Mắt Nguyên Cảnh đế âm trầm thêm vài phần.

Ngụy Uyên quay đầu, hỏi các tướng lĩnh cấm quân: “Thi cốt tướng sĩ thương vong ở đâu.”

Mười mấy thi thể được nâng lên, tử trạng không khác gì, máu thịt khô quắt, tựa như thây khô phong hoá mấy chục năm.

“Binh sĩ còn lại tử trạng giống với bọn họ.” Một vị tướng lĩnh bẩm báo xong, thật cẩn thận liếc qua Nguyên Cảnh đế: “Bệ hạ... Bọn thần vẫn chưa phát hiện có cường địch xâm nhập...”

Trong lòng các đầu lĩnh cấm quân rõ, nguyên nhân thật sự của trận dị biến này, có lẽ có liên quan với sự cố hôm trước tế tổ đại điển.

Bọn họ còn có một suy đoán càng thêm kinh hồn táng đảm, Tang Bạc sở dĩ nổ tung, sĩ tốt tuần tra sở dĩ chết bất đắc kỳ tử, chỉ sợ không phải là kẻ địch mạnh xâm nhập, mà là trong Tang Bạc cất giấu bí mật nào đó.

Trong lòng các tướng lĩnh tuy có phán đoán, nhưng làm thần tử của người ta, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Nguyên Cảnh đế ánh mắt sắc bén đảo qua thi thể, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngụy Uyên: “Ngụy Uyên, cùng trẫm đến ngự thư phòng một chuyến.”

...

Màn che giường gấm buông xuống, trong tẩm cung đốt đàn hương.

Trưởng công chúa bị tiếng chuông đánh thức, trong tích tắc mở mắt không phải mặc quần áo, mà là rút ra trường kiếm treo ở đầu giường, ở trong tiếng vang leng keng mạnh mẽ, nàng mặc áo trong màu trắng, phác họa dáng người núi non chập trùng đã lao tới đại sảnh.

Người đẹp lạnh lùng dáng người cao gầy, xách một thanh trường kiếm lập lòe ánh sáng lạnh, tóc đen xõa tung như thác nước, thể hiện ra lười biếng hỗn độn chút.

Áo trong sát người màu trắng phác họa ra dáng người tỉ lệ vô cùng tốt, không phải loại nữ tử yếu đuối, toàn thân lộ ra sự gợi cảm của mỹ nữ phòng tập thể hình. Hứa Thất An nếu ở đây, sẽ than thở một tiếng: Cô gái này tuyệt phối với ta.

“Điện hạ...”

Nha hoàn ở phòng bên cũng bừng tỉnh, hoảng hốt chạy tới, nắm lên cung trang của trưởng công chúa.

“Đổi trang phục gọn gàng.” Khuôn mặt xinh đẹp của trưởng công chúa lộ ra uy nghiêm.

Thay xong trang phục gọn gàng nhẹ nhàng, thể hiện dáng người tốt hơn, trái đeo một cây nỏ quân đội, phải đeo một cây súng, trong tay cầm trường kiếm, trưởng công chúa dẫn đội thị vệ, vội vàng chạy tới tẩm cung của Nguyên Cảnh đế.

Trưởng công chúa bị cấm quân bảo vệ tẩm cung hoàng đế ngăn cản lại, càng là lúc này, hoàng tử hoàng nữ càng không thể tiếp cận hoàng đế.

Ai biết có phải vị hoàng tử nào đó đang mưu đồ bí mật xông vào cung hay không.

Trưởng công chúa chưa xông vào, ánh mắt lướt qua đám cấm quân, thấy mấy bóng người quen thuộc, Đả Canh Nhân cùng các cao phẩm võ phu trong quân.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Nếu không phải kẻ địch mạnh đến xâm phạm, cấm quân trong cung sẽ tuyệt không gõ chuông cảnh báo... Nhưng nếu là cường giả nước địch xâm nhập, trường hợp lại tỏ ra quá yên tĩnh, hơn nữa, người của Ti Thiên Giám chưa tới...

Trưởng công chúa cầm kiếm, cân nhắc kỹ càng.

Lúc này, đông cung thái tử cùng vài vị hoàng tử hoàng nữ cũng dẫn người chạy tới.

“Hoài Khánh!” Thái tử một thân trang phục ra trận, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tình huống tạm thời chưa biết.” Trưởng công chúa lời ít mà ý nhiều nói.

Nhị công chúa mắt hoa đào quyến rũ dụ người thấy trưởng công chúa một thân nai nịt gọn gàng, trong ánh mắt thiếu đi sự thanh lạnh, thêm sự sắc bén, như một lời không hợp sẽ động thủ đánh người, nàng mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Hôm nay có việc lớn, lười đấu võ mồm với Hoài Khánh.

Một khắc đồng hồ sau, cửa ngự thư phòng mở ra, hoạn quan áo xanh đi ra.

“Ngụy Công...” Trưởng công chúa cùng Ngụy Uyên quan hệ thân cận nhất, miễn cưỡng tính là nửa đệ tử Ngụy Uyên.

Ngụy Uyên thở dài nói: “Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu sụp, là tặc nhân gây ra, nhưng đã sớm không biết tung tích.”

Các hoàng tử hoàng nữ kinh hô lên, đông cung thái tử nheo mắt, đè ép cảm xúc trong lòng, tiến lên một bước: “Có liên quan với đại điển tế tổ ngày ấy hay không?”

Ngụy Uyên lắc đầu, nhìn trưởng công chúa: “Bệ hạ lệnh ta trong nửa tháng tra ra chân tướng, bắt lấy hung đồ, ta lấy sự thẳng thắn thành khẩn với bệ hạ nói rõ, án này tuyệt không dễ làm...”

Hắn lắc đầu, rời đi.

Ánh mắt trưởng công chúa lóe lên. Chủ tớ hai người mới vừa đi đến ngoài tẩm cung, chợt nghe tiếng chuông to rõ truyền khắp bầu trời đêm, truyền khắp mỗi ngõ ngách của cung thành.

Hoàng cung tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Nguyên Cảnh đế nhíu nhíu mày, thấy một đội cấm quân chạy như điên đến, nét mặt sợ hãi.

Đầu mục cầm đầu cấm quân lớn tiếng nói: “Bệ hạ, Tang Bạc đã xảy ra vụ nổ, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bị hủy, ba trăm cấm quân trực chết, không ai sống sót.”

Nguyên Cảnh đế ngây ra ở tại chỗ.

Sau một hồi, hắn trầm giọng nói: “Thông báo Ngụy Uyên, lập tức dẫn người vào cung; Thông báo quốc sư, tới đây gặp trẫm; Thông báo giám chính... nói Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bị hủy.”

...

Một đêm này, thuật sĩ Ti Thiên Giám vô cớ bừng tỉnh, sợ hãi tựa như tận thế.

...

Dẫn đầu chạy tới là nữ quốc sư, nàng đạp một thanh thất tinh kiếm, ngự không mà đến.

Đầu đội mũ hoa sen, thân khoác đạo bào thái cực, tay áo rộng bay bay, một luồng tiên khí xuất trần đập vào mặt.

Nàng là vị nữ nhân nhìn không ra tuổi, dung mạo tuyệt đẹp, khí chất xuất trần, đã có da thịt trắng noãn của nữ tử trẻ tuổi, lại có sự quyến rũ của nữ tử trưởng thành, kiêm có sự phiêu dật của người hồng trần thế ngoại.

Vẻ đẹp của nàng tựa như cách ngàn tầng núi, vạn tầng tuyết, khó thể thực hiện.

“Quốc sư...” Nguyên Cảnh đế mở miệng mãi mà chần chờ, thở dài nói: “Thứ dưới Tang Bạc đi ra rồi.”

Nữ quốc sư khẽ gật đầu, thanh âm mờ mịt thanh thúy: “Bần đạo đã biết.”

Ngụy Uyên theo sau chạy tới, mang đến hai vị Kim la đang trực của nha môn Đả Canh Nhân, cùng với hai vị nghĩa tử, tổng cộng bốn vị cao phẩm võ phu.

Lại thêm cao thủ trong hoàng cung, một đám võ phu chiến lực ngập trời, đạo thủ Nhân tông, vây quanh Nguyên Cảnh đế chạy tới Tang Bạc.

Bờ Tang Bạc tập trung hơn ngàn tên cấm quân, tay cầm đuốc, võ giả cao phẩm hiệu lực trong quân tập hợp lại, chờ Nguyên Cảnh đế.

Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu đã không còn tồn tại, đài cao sụp xuống một nửa, mặt nước nổi xà ngang gỗ gãy rời.

Nhìn thấy một màn này lông mày Nguyên Cảnh đế hung hăng nhảy dựng, quát: “Thần kiếm đâu.”

Một vị đầu lĩnh cấm quân ôm quyền nói: “Đã phái người vớt.”

Nguyên Cảnh đế hít sâu một hơi, đi đến bên bờ, thò tay, năm ngón tay gấp khúc.

Đáy nước sáng lên một luồng ánh sáng vàng trong suốt, một thanh kiếm đồng dài ba thước phá nước mà ra, bay vào trong tay Nguyên Cảnh đế.

Sau khi cẩn thận xem xét, xác nhận thần kiếm hoàn hảo không tổn hao gì, Nguyên Cảnh đế nhẹ nhàng thở ra.

Quốc sư tuyệt đẹp thân đạp thất tinh kiếm, cầm phất trần, ở trên không Tang Bạc lượn một vòng, dừng lại ở giữa không trung, nói:

“Bệ hạ, Tang Bạc không có khác thường.”

Không có khác thường... Mắt Nguyên Cảnh đế âm trầm thêm vài phần.

Ngụy Uyên quay đầu, hỏi các tướng lĩnh cấm quân: “Thi cốt tướng sĩ thương vong ở đâu.”

Mười mấy thi thể được nâng lên, tử trạng không khác gì, máu thịt khô quắt, tựa như thây khô phong hoá mấy chục năm.

“Binh sĩ còn lại tử trạng giống với bọn họ.” Một vị tướng lĩnh bẩm báo xong, thật cẩn thận liếc qua Nguyên Cảnh đế: “Bệ hạ... Bọn thần vẫn chưa phát hiện có cường địch xâm nhập...”

Trong lòng các đầu lĩnh cấm quân rõ, nguyên nhân thật sự của trận dị biến này, có lẽ có liên quan với sự cố hôm trước tế tổ đại điển.

Bọn họ còn có một suy đoán càng thêm kinh hồn táng đảm, Tang Bạc sở dĩ nổ tung, sĩ tốt tuần tra sở dĩ chết bất đắc kỳ tử, chỉ sợ không phải là kẻ địch mạnh xâm nhập, mà là trong Tang Bạc cất giấu bí mật nào đó.

Trong lòng các tướng lĩnh tuy có phán đoán, nhưng làm thần tử của người ta, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Nguyên Cảnh đế ánh mắt sắc bén đảo qua thi thể, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngụy Uyên: “Ngụy Uyên, cùng trẫm đến ngự thư phòng một chuyến.”

...

Màn che giường gấm buông xuống, trong tẩm cung đốt đàn hương.

Trưởng công chúa bị tiếng chuông đánh thức, trong tích tắc mở mắt không phải mặc quần áo, mà là rút ra trường kiếm treo ở đầu giường, ở trong tiếng vang leng keng mạnh mẽ, nàng mặc áo trong màu trắng, phác họa dáng người núi non chập trùng đã lao tới đại sảnh.

Người đẹp lạnh lùng dáng người cao gầy, xách một thanh trường kiếm lập lòe ánh sáng lạnh, tóc đen xõa tung như thác nước, thể hiện ra lười biếng hỗn độn chút.

Áo trong sát người màu trắng phác họa ra dáng người tỉ lệ vô cùng tốt, không phải loại nữ tử yếu đuối, toàn thân lộ ra sự gợi cảm của mỹ nữ phòng tập thể hình. Hứa Thất An nếu ở đây, sẽ than thở một tiếng: Cô gái này tuyệt phối với ta.

“Điện hạ...”

Nha hoàn ở phòng bên cũng bừng tỉnh, hoảng hốt chạy tới, nắm lên cung trang của trưởng công chúa.

“Đổi trang phục gọn gàng.” Khuôn mặt xinh đẹp của trưởng công chúa lộ ra uy nghiêm.

Thay xong trang phục gọn gàng nhẹ nhàng, thể hiện dáng người tốt hơn, trái đeo một cây nỏ quân đội, phải đeo một cây súng, trong tay cầm trường kiếm, trưởng công chúa dẫn đội thị vệ, vội vàng chạy tới tẩm cung của Nguyên Cảnh đế.

Trưởng công chúa bị cấm quân bảo vệ tẩm cung hoàng đế ngăn cản lại, càng là lúc này, hoàng tử hoàng nữ càng không thể tiếp cận hoàng đế.

Ai biết có phải vị hoàng tử nào đó đang mưu đồ bí mật xông vào cung hay không.

Trưởng công chúa chưa xông vào, ánh mắt lướt qua đám cấm quân, thấy mấy bóng người quen thuộc, Đả Canh Nhân cùng các cao phẩm võ phu trong quân.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Nếu không phải kẻ địch mạnh đến xâm phạm, cấm quân trong cung sẽ tuyệt không gõ chuông cảnh báo... Nhưng nếu là cường giả nước địch xâm nhập, trường hợp lại tỏ ra quá yên tĩnh, hơn nữa, người của Ti Thiên Giám chưa tới...

Trưởng công chúa cầm kiếm, cân nhắc kỹ càng.

Lúc này, đông cung thái tử cùng vài vị hoàng tử hoàng nữ cũng dẫn người chạy tới.

“Hoài Khánh!” Thái tử một thân trang phục ra trận, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tình huống tạm thời chưa biết.” Trưởng công chúa lời ít mà ý nhiều nói.

Nhị công chúa mắt hoa đào quyến rũ dụ người thấy trưởng công chúa một thân nai nịt gọn gàng, trong ánh mắt thiếu đi sự thanh lạnh, thêm sự sắc bén, như một lời không hợp sẽ động thủ đánh người, nàng mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Hôm nay có việc lớn, lười đấu võ mồm với Hoài Khánh.

Một khắc đồng hồ sau, cửa ngự thư phòng mở ra, hoạn quan áo xanh đi ra.

“Ngụy Công...” Trưởng công chúa cùng Ngụy Uyên quan hệ thân cận nhất, miễn cưỡng tính là nửa đệ tử Ngụy Uyên.

Ngụy Uyên thở dài nói: “Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu sụp, là tặc nhân gây ra, nhưng đã sớm không biết tung tích.”

Các hoàng tử hoàng nữ kinh hô lên, đông cung thái tử nheo mắt, đè ép cảm xúc trong lòng, tiến lên một bước: “Có liên quan với đại điển tế tổ ngày ấy hay không?”

Ngụy Uyên lắc đầu, nhìn trưởng công chúa: “Bệ hạ lệnh ta trong nửa tháng tra ra chân tướng, bắt lấy hung đồ, ta lấy sự thẳng thắn thành khẩn với bệ hạ nói rõ, án này tuyệt không dễ làm...”

Hắn lắc đầu, rời đi.

Ánh mắt trưởng công chúa lóe lên.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv