Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1512: Lực Cổ bộ (2)



Hứa Thất An yên lặng nhìn nàng:

“Vì sao lúc ngươi thu Linh m làm đồ đệ, không nói rõ trước đó?

“Ngươi đã biết quy củ trong tộc mình, vì sao còn phải mang Linh m đến Nam Cương?”

Nếu Lệ Na vừa nói “quên”, vậy Hứa Thất An thề, nhất định mang nàng đánh ị ra quần.

Ra ngoài dự liệu, Lệ Na nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

“Thời kì thượng cổ, lực lượng Cổ Thần phóng xạ đến ngoài Cực Uyên, tổ tiên chúng ta trải qua thiên tân vạn khổ, mò mẫm ra bí pháp lợi dụng lực lượng Cổ Thần, từ đó về sau có bảy đại bộ lạc Cổ tộc.

“Bí pháp là căn bản Cổ tộc chúng ta lập thân.”

Lực lượng Cổ Thần từ trong Cực Uyên phóng xạ ra, mang sinh vật chung quanh hóa thành “cổ”, nói từ trên lý luận, lực lượng này ai cũng có thể lợi dụng, chỉ cần học được bí pháp tương ứng.

Cho nên Cổ tộc đối với bí thuật cực kỳ coi trọng, lén truyền là tội chết.

Khó trách tổ tiên Sài gia sẽ kẹt ở thiết thi cái cấp bậc này, xem ra là bí thuật đến tiếp sau chưa học được... Hứa Thất An cả giận nói: “Ngươi đây không phải nhớ rất rõ ràng sao, nhưng ngươi làm là chuyện gì vậy?”

Lệ Na không hoảng hốt chút nào, tiếp tục nói:

“Bản mạng cổ trưởng thành có chín giai đoạn, mỗi một giai đoạn đối ứng một phẩm cấp.

“Mỗi khi bản mạng cổ muốn tấn thăng giai đoạn tiếp theo, cần kèm theo bí pháp bản tộc cùng với lực lượng của Cổ Thần, mới có thể mang bản mạng cổ khai phá đến mức tận cùng.

“Chỉ có bí pháp, không có lực lượng của Cổ Thần, cho dù mạnh mẽ tiến giai, căn cơ cũng sẽ không vững, chiến lực thua xa cao thủ hệ thống khác cùng cấp. Cho nên ta mới muốn dẫn Linh m đến Nam Cương.”

Mộ Nam Chi xen vào một câu: “Mang nó tới đây ăn roi?”

Cách nói uyển chuyển của đi tìm chết.

Lệ Na có chút không vui, “Ai da ngươi nghe ta nói hết đã, ngươi người này, mọi người lại không quen, cớ sao ngắt lời ta nói chuyện.”

Trách Mộ Nam Chi một câu, nàng nói tiếp:

“Lén truyền bí thuật đương nhiên là tội chết, nhưng chỉ cần để Linh m được trưởng lão cùng A Đa tán thành, trở thành đồ đệ thật sự của ta, vậy thì không có việc gì nữa.

“Cao thủ Cổ tộc chúng ta cũng thường xuyên ra ngoài tìm kiếm thiên tài, sau đó mang về tộc trải qua khảo nghiệm, thông qua khảo nghiệm, thì có thể được tán thành.”

Hứa Thất An nhất thời hiểu tính toán của Lệ Na, nàng muốn mang Linh m về trong tộc tiếp nhận khảo nghiệm, để nó hoàn toàn trở thành người Lực Cổ tộc, như vậy sau này tấn thăng liền không lo nữa.

“Nhưng...” Lệ Na đổi giọng, nói:

“Cổ tộc còn chưa có tiền lệ thu người Trung Nguyên làm đệ tử, chiến nô trái lại không ít. Nhưng ta nghĩ đây là không thành vấn đề, bởi vì Linh m là thiên tài trên sách sử cũng chưa từng ghi lại, A Đa và trưởng lão khẳng định sẽ ngoại lệ.”

Ta sao mà không tin như vậy chứ, nghe đã không đáng tin... Hứa Thất An nghe thấy Mộ Nam Chi cười nhạo hỏi:

“Cổ tộc các ngươi có sách sử?”

“Không có.” Lệ Na trả lời.

“...” Hứa Thất An thầm nhủ, ta muốn mang cô ta đánh ỉa ra quần.

Ở dưới Mộc Đầu cùng Thổ Long hai người trẻ tuổi Lực Cổ bộ dẫn dắt, bọn họ trèo lên một dốc cao, đến Bá Sơn nhiều thế hệ Lực Cổ bộ ở lại.

Đứng ở dốc cao nhìn ra xa, Bá Sơn tựa như một bức tường thành nguy nga, kéo dài mấy trăm dặm, chặn toàn bộ phương Bắc.

Mây mù ở trong núi như ẩn như hiện, lộ ra khí tức nguyên thủy mênh mang.

Chân núi là một đồng bằng rộng lớn, sông ngòi dày đặc, ruộng đất bị quy hoạch thành từng khối vuông nhỏ. Cây nông nghiệp khác nhau có màu sắc khác nhau, các loại màu sắc ghép thành bức tranh sơn dầu sặc sỡ.

Giữa đồng hoang và bình nguyên, bóng người nhỏ bé như con kiến bận rộn, hoặc thả lưới bắt cá, hoặc canh tác ruộng đất.

Từng căn nhà tranh, nhà bùn vàng… trang trí ở trên núi cùng đồng ruộng, tạo thành quần thể kiến trúc hoặc lớn hoặc nhỏ.

Cảnh sắc rất đẹp, tựa như thôn xóm khổng lồ không tranh với đời.

Mộc Đầu mặt chữ điền “ho khan” một tiếng, nói:

“Chúng ta chỉ đưa đến nơi đây, còn phải trở về tuần tra.”

Hắn nói là quan thoại Trung Nguyên trọ trọe.

Hứa Thất An sớm nghe nói thương nhân phía nam thường thường thông thương với người Nam Cương, tiến hành mậu dịch đồ sứ, lá trà, tơ lụa cùng với muối sắt các thứ hàng cấm.

Xem ra là thật, nếu Cổ tộc không tranh với đời, người nơi này sao có thể biết nói quan thoại Trung Nguyên?

Thổ Long đeo cung đánh giá Lệ Na, lời nói thấm thía đưa ra đề nghị:

“Sau khi về nhà phơi nắng nhiều một chút, làn da trắng như vậy mịn như vậy, khó coi chết đi. Bằng không không có ai muốn lấy ngươi.”

Nói xong, hắn liếc Mộ Nam Chi một cái.

Nhìn ta làm cái gì... Khóe miệng vương phi run rẩy, cảm giác mình bị nói móc.

Tuy dung mạo nàng biến thành thường thường không có gì lạ, nhưng làn da vẫn duy trì nhẵn nhụi bóng loáng.

Từ biệt Thổ Long cùng Mộc Đầu, ba người một cáo một đứa con nít dọc theo con dốc đi xuống, tiến vào đồng bằng.

Lệ Na vui vẻ chào hỏi tộc nhân Lực Cổ ven đường:

“Thím A Tang, cháu đã trở về.”

“Lệ Na? Sao lại trắng thành một cô nương xấu rồi!”

“Chú Hắc Ba, cháu đã trở về.”

“Lệ Na đã trở lại? Bên người là nô lệ cháu từ Trung Nguyên cướp về sao?”

“Không phải, là bạn cháu.”

“Tàm bà, cháu đã trở về.”

“Là Lệ Na à? Lệ Na đã trở lại nha, bà mắt không tốt, cháu đến gần chút. Bà nói với cháu nha, vốn lúc đầu năm, bà muốn tìm tộc trưởng cầu hôn, cháu nhà ta còn chưa cưới vợ, mấy đứa cùng nhau lớn lên... Thôi, bà thấy các cháu cũng không quá thích hợp.”

Hứa Thất An lặng lẽ quan sát tộc nhân Lực Cổ bộ, bọn họ có người mặc áo vải, có người mặc quần áo da thú may, thể trạng so với người Trung Nguyên cao hơn cường tráng hơn, bọn họ cày ruộng không cần súc vật, dùng sức người.

Bọn họ một người có thể kéo được lượng cá nặng mấy trăm cân, bọn họ một người có thể khiêng một chiếc thuyền nhỏ chạy qua lại.

“Người tựa như có hơi ít...”

Hứa Thất An sau khi quan sát, đưa ra đánh giá.

“Mọi người đều ra ngoài săn bắn.” Lệ Na khổ sở nói:

“Nam Cương chúng ta cằn cỗi, không tốt như Trung Nguyên các ngươi, có nhiều đồ ăn như vậy. Tộc nhân Lực Cổ bộ chúng ta, mỗi ngày vì một miệng ăn, từ sớm bận đến muộn, còn thường xuyên ăn không đủ no.”

Chẳng lẽ không phải bởi vì các ngươi ăn quá khỏe sao... Hứa Thất An không có ý đồ tranh luận, theo nàng xuyên qua đồng bằng, nhà cửa càng lúc càng nhiều, đường cũng càng lúc càng rộng rãi bằng phẳng.

Bọn họ đi tới một quần thể kiến trúc lớn nhất của Bá Sơn, nơi này là cao tầng Lực Cổ bộ ở.

Nhà Lệ Na ngay tại chỗ cao nhất của quần thể kiến trúc, đó là một tòa nhà lớn có hai sân.

Bên cạnh tòa nhà lớn này, còn có rất nhiều nhà tranh, nhà đất vàng dựa vào đó mà xây, theo Lệ Na nói, ở bên trong là nô lệ nhà nàng. Hứa Thất An yên lặng nhìn nàng:

“Vì sao lúc ngươi thu Linh m làm đồ đệ, không nói rõ trước đó?

“Ngươi đã biết quy củ trong tộc mình, vì sao còn phải mang Linh m đến Nam Cương?”

Nếu Lệ Na vừa nói “quên”, vậy Hứa Thất An thề, nhất định mang nàng đánh ị ra quần.

Ra ngoài dự liệu, Lệ Na nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

“Thời kì thượng cổ, lực lượng Cổ Thần phóng xạ đến ngoài Cực Uyên, tổ tiên chúng ta trải qua thiên tân vạn khổ, mò mẫm ra bí pháp lợi dụng lực lượng Cổ Thần, từ đó về sau có bảy đại bộ lạc Cổ tộc.

“Bí pháp là căn bản Cổ tộc chúng ta lập thân.”

Lực lượng Cổ Thần từ trong Cực Uyên phóng xạ ra, mang sinh vật chung quanh hóa thành “cổ”, nói từ trên lý luận, lực lượng này ai cũng có thể lợi dụng, chỉ cần học được bí pháp tương ứng.

Cho nên Cổ tộc đối với bí thuật cực kỳ coi trọng, lén truyền là tội chết.

Khó trách tổ tiên Sài gia sẽ kẹt ở thiết thi cái cấp bậc này, xem ra là bí thuật đến tiếp sau chưa học được... Hứa Thất An cả giận nói: “Ngươi đây không phải nhớ rất rõ ràng sao, nhưng ngươi làm là chuyện gì vậy?”

Lệ Na không hoảng hốt chút nào, tiếp tục nói:

“Bản mạng cổ trưởng thành có chín giai đoạn, mỗi một giai đoạn đối ứng một phẩm cấp.

“Mỗi khi bản mạng cổ muốn tấn thăng giai đoạn tiếp theo, cần kèm theo bí pháp bản tộc cùng với lực lượng của Cổ Thần, mới có thể mang bản mạng cổ khai phá đến mức tận cùng.

“Chỉ có bí pháp, không có lực lượng của Cổ Thần, cho dù mạnh mẽ tiến giai, căn cơ cũng sẽ không vững, chiến lực thua xa cao thủ hệ thống khác cùng cấp. Cho nên ta mới muốn dẫn Linh m đến Nam Cương.”

Mộ Nam Chi xen vào một câu: “Mang nó tới đây ăn roi?”

Cách nói uyển chuyển của đi tìm chết.

Lệ Na có chút không vui, “Ai da ngươi nghe ta nói hết đã, ngươi người này, mọi người lại không quen, cớ sao ngắt lời ta nói chuyện.”

Trách Mộ Nam Chi một câu, nàng nói tiếp:

“Lén truyền bí thuật đương nhiên là tội chết, nhưng chỉ cần để Linh m được trưởng lão cùng A Đa tán thành, trở thành đồ đệ thật sự của ta, vậy thì không có việc gì nữa.

“Cao thủ Cổ tộc chúng ta cũng thường xuyên ra ngoài tìm kiếm thiên tài, sau đó mang về tộc trải qua khảo nghiệm, thông qua khảo nghiệm, thì có thể được tán thành.”

Hứa Thất An nhất thời hiểu tính toán của Lệ Na, nàng muốn mang Linh m về trong tộc tiếp nhận khảo nghiệm, để nó hoàn toàn trở thành người Lực Cổ tộc, như vậy sau này tấn thăng liền không lo nữa.

“Nhưng...” Lệ Na đổi giọng, nói:

“Cổ tộc còn chưa có tiền lệ thu người Trung Nguyên làm đệ tử, chiến nô trái lại không ít. Nhưng ta nghĩ đây là không thành vấn đề, bởi vì Linh m là thiên tài trên sách sử cũng chưa từng ghi lại, A Đa và trưởng lão khẳng định sẽ ngoại lệ.”

Ta sao mà không tin như vậy chứ, nghe đã không đáng tin... Hứa Thất An nghe thấy Mộ Nam Chi cười nhạo hỏi:

“Cổ tộc các ngươi có sách sử?”

“Không có.” Lệ Na trả lời.

“...” Hứa Thất An thầm nhủ, ta muốn mang cô ta đánh ỉa ra quần.

Ở dưới Mộc Đầu cùng Thổ Long hai người trẻ tuổi Lực Cổ bộ dẫn dắt, bọn họ trèo lên một dốc cao, đến Bá Sơn nhiều thế hệ Lực Cổ bộ ở lại.

Đứng ở dốc cao nhìn ra xa, Bá Sơn tựa như một bức tường thành nguy nga, kéo dài mấy trăm dặm, chặn toàn bộ phương Bắc.

Mây mù ở trong núi như ẩn như hiện, lộ ra khí tức nguyên thủy mênh mang.

Chân núi là một đồng bằng rộng lớn, sông ngòi dày đặc, ruộng đất bị quy hoạch thành từng khối vuông nhỏ. Cây nông nghiệp khác nhau có màu sắc khác nhau, các loại màu sắc ghép thành bức tranh sơn dầu sặc sỡ.

Giữa đồng hoang và bình nguyên, bóng người nhỏ bé như con kiến bận rộn, hoặc thả lưới bắt cá, hoặc canh tác ruộng đất.

Từng căn nhà tranh, nhà bùn vàng… trang trí ở trên núi cùng đồng ruộng, tạo thành quần thể kiến trúc hoặc lớn hoặc nhỏ.

Cảnh sắc rất đẹp, tựa như thôn xóm khổng lồ không tranh với đời.

Mộc Đầu mặt chữ điền “ho khan” một tiếng, nói:

“Chúng ta chỉ đưa đến nơi đây, còn phải trở về tuần tra.”

Hắn nói là quan thoại Trung Nguyên trọ trọe.

Hứa Thất An sớm nghe nói thương nhân phía nam thường thường thông thương với người Nam Cương, tiến hành mậu dịch đồ sứ, lá trà, tơ lụa cùng với muối sắt các thứ hàng cấm.

Xem ra là thật, nếu Cổ tộc không tranh với đời, người nơi này sao có thể biết nói quan thoại Trung Nguyên?

Thổ Long đeo cung đánh giá Lệ Na, lời nói thấm thía đưa ra đề nghị:

“Sau khi về nhà phơi nắng nhiều một chút, làn da trắng như vậy mịn như vậy, khó coi chết đi. Bằng không không có ai muốn lấy ngươi.”

Nói xong, hắn liếc Mộ Nam Chi một cái.

Nhìn ta làm cái gì... Khóe miệng vương phi run rẩy, cảm giác mình bị nói móc.

Tuy dung mạo nàng biến thành thường thường không có gì lạ, nhưng làn da vẫn duy trì nhẵn nhụi bóng loáng.

Từ biệt Thổ Long cùng Mộc Đầu, ba người một cáo một đứa con nít dọc theo con dốc đi xuống, tiến vào đồng bằng.

Lệ Na vui vẻ chào hỏi tộc nhân Lực Cổ ven đường:

“Thím A Tang, cháu đã trở về.”

“Lệ Na? Sao lại trắng thành một cô nương xấu rồi!”

“Chú Hắc Ba, cháu đã trở về.”

“Lệ Na đã trở lại? Bên người là nô lệ cháu từ Trung Nguyên cướp về sao?”

“Không phải, là bạn cháu.”

“Tàm bà, cháu đã trở về.”

“Là Lệ Na à? Lệ Na đã trở lại nha, bà mắt không tốt, cháu đến gần chút. Bà nói với cháu nha, vốn lúc đầu năm, bà muốn tìm tộc trưởng cầu hôn, cháu nhà ta còn chưa cưới vợ, mấy đứa cùng nhau lớn lên... Thôi, bà thấy các cháu cũng không quá thích hợp.”

Hứa Thất An lặng lẽ quan sát tộc nhân Lực Cổ bộ, bọn họ có người mặc áo vải, có người mặc quần áo da thú may, thể trạng so với người Trung Nguyên cao hơn cường tráng hơn, bọn họ cày ruộng không cần súc vật, dùng sức người.

Bọn họ một người có thể kéo được lượng cá nặng mấy trăm cân, bọn họ một người có thể khiêng một chiếc thuyền nhỏ chạy qua lại.

“Người tựa như có hơi ít...”

Hứa Thất An sau khi quan sát, đưa ra đánh giá.

“Mọi người đều ra ngoài săn bắn.” Lệ Na khổ sở nói:

“Nam Cương chúng ta cằn cỗi, không tốt như Trung Nguyên các ngươi, có nhiều đồ ăn như vậy. Tộc nhân Lực Cổ bộ chúng ta, mỗi ngày vì một miệng ăn, từ sớm bận đến muộn, còn thường xuyên ăn không đủ no.”

Chẳng lẽ không phải bởi vì các ngươi ăn quá khỏe sao... Hứa Thất An không có ý đồ tranh luận, theo nàng xuyên qua đồng bằng, nhà cửa càng lúc càng nhiều, đường cũng càng lúc càng rộng rãi bằng phẳng.

Bọn họ đi tới một quần thể kiến trúc lớn nhất của Bá Sơn, nơi này là cao tầng Lực Cổ bộ ở.

Nhà Lệ Na ngay tại chỗ cao nhất của quần thể kiến trúc, đó là một tòa nhà lớn có hai sân.

Bên cạnh tòa nhà lớn này, còn có rất nhiều nhà tranh, nhà đất vàng dựa vào đó mà xây, theo Lệ Na nói, ở bên trong là nô lệ nhà nàng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv