Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1467: Thập Vạn Đại Sơn (1)



Vẻ mặt Vương thủ phụ hơi khựng lại, tiếp đó nói:

“Vâng!”

Vĩnh Hưng đế đây là muốn lấy Hứa Tân Niên để trói buộc Hứa Thất An, để vị Hứa Ngân la kia không nghe điều lệnh triều đình bán mạng cho sự tồn vong của Thanh Châu.

Đồng thời cũng là ám chỉ Vương thủ phụ, hắn muốn đề bạt Hứa Tân Niên, cho thứ cát sĩ một cơ hội lập chiến công.

...

Viêm vương phủ.

Trước là tứ hoàng tử, giờ thành Viêm Thân vương, ngồi ở trong thư phòng lửa than hừng hực, hắn mặc áo gấm màu trắng, ngọc bội vang đinh đương, quý khí bức người.

Tay trái cầm một quyển sách, tay phải là trà thơm với bánh ngọt.

Trên bìa sách màu lam, viết tên sách 《 chu kỷ 》, Viêm Thân vương xem, chính là quyển thứ hai chương thứ mười ba.

Bên trên ghi lại sự từng trải thời niên thiếu của một vị đế vương xảy ra ở tiền trung kỳ của Đại Chu.

Vị đế vương kia vốn là con vợ kế, bên trên còn có ba vị đích hoàng tử đè nặng, vốn vương miện như thế nào cũng không có khả năng rơi xuống trên đầu hắn.

Nhưng sự tình chính là khéo như vậy, ba vị đích hoàng tử bởi vì trong một loạt tranh đấu, hoặc đột tử, hoặc bị hoàng đế chán ghét, cuối cùng ngược lại tiện nghi hắn hoàng tử thứ xuất này.

“Hoài Khánh à, muội thật sự là muội muội tốt của bổn vương.”

Viêm Thân vương cười một tiếng: “Là ta nóng vội, tranh đấu giữa “con trai trưởng” vừa mới mở màn, ta đứa “con vợ kế” này, sao có thể thiếu kiên nhẫn như thế chứ.”

...

Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn.

Bóng đêm thê lương, trong núi non trùng điệp liên miên vô tận, thỉnh toảng truyền đến tiếng cú kêu đêm thê lương.

Một con chim khổng lồ màu đỏ thân dài hai trượng giương cánh lướt đi, lướt qua từng dãy núi.

Khi đến khe núi nơi nào đó, đột nhiên thu lại cái cánh khổng lồ, thân thể nó ở không trung kịch liệt biến hóa, lông chim rút về trong cơ thể, hai cánh hóa thành cánh tay nhân loại, mỏ nhọn bẹp đi, thành cái môi.

Đầu bành trướng như quả cầu, hóa thành đầu của nhân loại... Nhưng khi nó hạ xuống khe núi, đã hóa thành một nam tử oai hùng đôi mắt hẹp dài.

Trong khe núi có một hang đá, hai nữ tử mỹ mạo quấn da thú, lộ ra đùi căng và bụng phẳng thủ ngoài hang đá.

“Ra mắt Hồng Anh hộ pháp!”

Hai nữ tử yêu mị khom mình hành lễ.

“Dạ Cơ trưởng lão tình huống như thế nào?”

Ánh mắt điểu yêu Hồng Anh nhìn phía chỗ sâu trong động quật.

“Vẫn chưa tỉnh, chúng ta đã phái người đi mời Thanh Mộc hộ pháp.” Nữ tử yêu mị bên trái đáp lại.

Hồng Anh chau mày, trầm giọng nói:

“Dạ Cơ trưởng lão bị ai đả thương?”

Nữ tử yêu mị bên phải trả lời:

“Dạ Cơ trưởng lão đêm qua đi chùa Nam Pháp thăm dò tình báo, làm xác nhận cuối cùng, ai ngờ bị thương nặng mà quay về, sau khi hôn mê thì chưa tỉnh lại nữa.”

Nữ tử diễm lệ bên trái bổ sung nói:

“Dạ Cơ trưởng lão bị thương rất cổ quái, một luồng lực lượng trong cơ thể liên tục mài mòn sinh cơ, không thể rút đi, chúng ta cũng không biết nàng có thể chống đỡ tới ngày mai hay không, chỉ có thể chờ Thanh Mộc hộ pháp tới.”

Tên là “Hồng Anh” điểu yêu cau mày, bỗng nhiên, tiếng vượn hót cao vút chấn động khắp nơi, theo tiếng nhìn lại, trên ngọn núi phía nam có một con vượn trắng đứng, ngửa đầu khiếu nguyệt.

“Con khỉ khiến người ta chán ghét sao cũng đến đây...”

Hồng Anh chán ghét “phì” một tiếng, trên mặt nhanh chóng hiện lên nụ cười, nhìn khỉ vượn nhảy lên ở giữa ngọn cây, cuối cùng “ẦM” một tiếng nện ở trong khe núi.

“Viên hộ pháp, cuối cùng chờ được ngươi rồi.”

Hồng Anh lộ ra nụ cười nhiệt tình. Thân là tam đại hộ pháp dưới trướng Dạ Cơ trưởng lão, hắn xưa nay rất coi trọng hài hòa giữa “đồng nghiệp”.

Vượn trắng sau khi rơi xuống đất, nhanh chóng hóa thành một nam nhân cao gầy, trán cao rộng, môi dày, thoạt nhìn, bề ngoài xen vào giữa Nhân tộc cùng khỉ.

So sánh với bề ngoài xấu xí, vượn trắng có một đôi mắt xanh thẳm, trong suốt giống như có thể chiếu rọi ra mọi thứ của thế gian.

Bạch viên nhìn Hồng Anh mặt đầy nụ cười, con ngươi xanh thẳm như nhìn thấu nội tâm, giọng điệu bình thản:

“Tâm của ngươi nói cho ta biết: Thật là xui xẻo, con khỉ chết tiệt khiến khiến người ta chán ghét này sao còn chưa chết.”

Hồng Anh vẻ mặt cứng đờ, xấu hổ “ha ha” hai tiếng, đang không biết nên đáp lại như thế nào, cây cối trong khe núi đột nhiên kịch liệt lay động.

Rừng cây rậm rạp lay động, như từng người khổng lồ sống lại, giương nanh múa vuốt.

Rừng cây lay động, hất ra từng điểm sáng màu xanh lục lấp lánh, chúng nó ngưng tụ ở trên bầu trời, giống như tinh hà do đom đóm tạo thành.

Cuối cùng ngưng tụ thành hư ảnh một cây khổng lồ che trời.

Cành lá cái cây to này kéo dài ra bên ngoài, tầng tầng lớp lớp, tựa như đám mây.

Cả khe núi bị cành lá của nó bao phủ.

Hư ảnh cái cây to chiếu xuống một chùm tia sáng màu xanh lục, ngưng tụ thành một lão giả tóc xanh lá, râu xanh lá, lông mày xanh lá, trong tay chống một cây gậy chống dây leo quấn quanh mà thành.

“Thanh Mộc hộ pháp!”

Con vượn, con chim đỏ, cùng với hai nữ tử yêu mị đồng thời hành lễ.

Lão giả cả người có ánh sáng xanh lục khẽ gật đầu, thanh âm tang thương ôn hòa:

“Dạ Cơ trưởng lão ở bên trong?”

Hồng Anh vội nói:

“Chỉ chờ ngài, Dạ Cơ trưởng lão lúc thăm dò chùa Nam Pháp, đã xảy ra chút bất ngờ, tình huống nguy cấp.”

Lập tức mang lời của hai nữ yêu thuật lại một lần.

Lực lượng không thể rút ra... Lòng Thanh Mộc hộ pháp trầm xuống, nói:

“Dẫn bổn hộ pháp vào xem.”

Nữ yêu bên trái uyển chuyển thi lễ: “Các vị hộ pháp, mời vào trong!”

Ba vị hộ pháp theo nàng vào động quật, lối đi rộng rãi, trên vách đá cắm cây đuốc, mỗi hai mươi bước, liền có một nữ tử xinh đẹp đứng hầu.

Không hổ là hồ tộc, mỗi vị đều là đại mỹ nhân hàng đầu... Hồng Anh thưởng thức bề ngoài diễm lệ của đám nữ yêu.

“Không hổ là hồ tộc, mỗi vị đều là đại mỹ nhân đứng đầu.” Bạch Viên hộ pháp trầm giọng nói.

Hồng Anh sắc mặt cứng đờ, cười nói:

“Viên hộ pháp lại là tính tình trung nhân*.”

(*: là chỉ người cảm tình phong phú, làm mọi việc theo tính tình, hứng thú. Thường thường dùng để hình dung một người tùy theo bản tính, tình cảm lộ hết ra ngoài, tùy tính mà làm)

Bạch Viên liếc hắn một cái: “Ta nói là tiếng lòng ngươi.”

“...”

Xuyên qua lối đi dài mười mấy trượng, phía trước là một hang đá thật lớn, sàn trải da thú, bày bàn tròn ghế tròn, bình phong, chậu hoa các loại vật phẩm, tựa như khuê phòng nữ tử nhân loại.

Bắt mắt nhất là một cái giường lớn thả màn che, chế tác tinh xảo, điêu khắc hồ ly sống động như thật.

Nữ yêu đứng hầu ở bên giường lập tức xốc lên tấm màn, lo âu nói:

“Thanh Mộc hộ pháp, ngài mau xem đi.”

Thanh Mộc hộ pháp là y đạo thánh thủ của Vạn Yêu quốc, am hiểu luyện đan, gieo trồng thảo dược, khi lão dốc lòng nghiên cứu y đạo, hệ thống thuật sĩ còn chưa xuất hiện đâu. Vẻ mặt Vương thủ phụ hơi khựng lại, tiếp đó nói:

“Vâng!”

Vĩnh Hưng đế đây là muốn lấy Hứa Tân Niên để trói buộc Hứa Thất An, để vị Hứa Ngân la kia không nghe điều lệnh triều đình bán mạng cho sự tồn vong của Thanh Châu.

Đồng thời cũng là ám chỉ Vương thủ phụ, hắn muốn đề bạt Hứa Tân Niên, cho thứ cát sĩ một cơ hội lập chiến công.

...

Viêm vương phủ.

Trước là tứ hoàng tử, giờ thành Viêm Thân vương, ngồi ở trong thư phòng lửa than hừng hực, hắn mặc áo gấm màu trắng, ngọc bội vang đinh đương, quý khí bức người.

Tay trái cầm một quyển sách, tay phải là trà thơm với bánh ngọt.

Trên bìa sách màu lam, viết tên sách 《 chu kỷ 》, Viêm Thân vương xem, chính là quyển thứ hai chương thứ mười ba.

Bên trên ghi lại sự từng trải thời niên thiếu của một vị đế vương xảy ra ở tiền trung kỳ của Đại Chu.

Vị đế vương kia vốn là con vợ kế, bên trên còn có ba vị đích hoàng tử đè nặng, vốn vương miện như thế nào cũng không có khả năng rơi xuống trên đầu hắn.

Nhưng sự tình chính là khéo như vậy, ba vị đích hoàng tử bởi vì trong một loạt tranh đấu, hoặc đột tử, hoặc bị hoàng đế chán ghét, cuối cùng ngược lại tiện nghi hắn hoàng tử thứ xuất này.

“Hoài Khánh à, muội thật sự là muội muội tốt của bổn vương.”

Viêm Thân vương cười một tiếng: “Là ta nóng vội, tranh đấu giữa “con trai trưởng” vừa mới mở màn, ta đứa “con vợ kế” này, sao có thể thiếu kiên nhẫn như thế chứ.”

...

Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn.

Bóng đêm thê lương, trong núi non trùng điệp liên miên vô tận, thỉnh toảng truyền đến tiếng cú kêu đêm thê lương.

Một con chim khổng lồ màu đỏ thân dài hai trượng giương cánh lướt đi, lướt qua từng dãy núi.

Khi đến khe núi nơi nào đó, đột nhiên thu lại cái cánh khổng lồ, thân thể nó ở không trung kịch liệt biến hóa, lông chim rút về trong cơ thể, hai cánh hóa thành cánh tay nhân loại, mỏ nhọn bẹp đi, thành cái môi.

Đầu bành trướng như quả cầu, hóa thành đầu của nhân loại... Nhưng khi nó hạ xuống khe núi, đã hóa thành một nam tử oai hùng đôi mắt hẹp dài.

Trong khe núi có một hang đá, hai nữ tử mỹ mạo quấn da thú, lộ ra đùi căng và bụng phẳng thủ ngoài hang đá.

“Ra mắt Hồng Anh hộ pháp!”

Hai nữ tử yêu mị khom mình hành lễ.

“Dạ Cơ trưởng lão tình huống như thế nào?”

Ánh mắt điểu yêu Hồng Anh nhìn phía chỗ sâu trong động quật.

“Vẫn chưa tỉnh, chúng ta đã phái người đi mời Thanh Mộc hộ pháp.” Nữ tử yêu mị bên trái đáp lại.

Hồng Anh chau mày, trầm giọng nói:

“Dạ Cơ trưởng lão bị ai đả thương?”

Nữ tử yêu mị bên phải trả lời:

“Dạ Cơ trưởng lão đêm qua đi chùa Nam Pháp thăm dò tình báo, làm xác nhận cuối cùng, ai ngờ bị thương nặng mà quay về, sau khi hôn mê thì chưa tỉnh lại nữa.”

Nữ tử diễm lệ bên trái bổ sung nói:

“Dạ Cơ trưởng lão bị thương rất cổ quái, một luồng lực lượng trong cơ thể liên tục mài mòn sinh cơ, không thể rút đi, chúng ta cũng không biết nàng có thể chống đỡ tới ngày mai hay không, chỉ có thể chờ Thanh Mộc hộ pháp tới.”

Tên là “Hồng Anh” điểu yêu cau mày, bỗng nhiên, tiếng vượn hót cao vút chấn động khắp nơi, theo tiếng nhìn lại, trên ngọn núi phía nam có một con vượn trắng đứng, ngửa đầu khiếu nguyệt.

“Con khỉ khiến người ta chán ghét sao cũng đến đây...”

Hồng Anh chán ghét “phì” một tiếng, trên mặt nhanh chóng hiện lên nụ cười, nhìn khỉ vượn nhảy lên ở giữa ngọn cây, cuối cùng “ẦM” một tiếng nện ở trong khe núi.

“Viên hộ pháp, cuối cùng chờ được ngươi rồi.”

Hồng Anh lộ ra nụ cười nhiệt tình. Thân là tam đại hộ pháp dưới trướng Dạ Cơ trưởng lão, hắn xưa nay rất coi trọng hài hòa giữa “đồng nghiệp”.

Vượn trắng sau khi rơi xuống đất, nhanh chóng hóa thành một nam nhân cao gầy, trán cao rộng, môi dày, thoạt nhìn, bề ngoài xen vào giữa Nhân tộc cùng khỉ.

So sánh với bề ngoài xấu xí, vượn trắng có một đôi mắt xanh thẳm, trong suốt giống như có thể chiếu rọi ra mọi thứ của thế gian.

Bạch viên nhìn Hồng Anh mặt đầy nụ cười, con ngươi xanh thẳm như nhìn thấu nội tâm, giọng điệu bình thản:

“Tâm của ngươi nói cho ta biết: Thật là xui xẻo, con khỉ chết tiệt khiến khiến người ta chán ghét này sao còn chưa chết.”

Hồng Anh vẻ mặt cứng đờ, xấu hổ “ha ha” hai tiếng, đang không biết nên đáp lại như thế nào, cây cối trong khe núi đột nhiên kịch liệt lay động.

Rừng cây rậm rạp lay động, như từng người khổng lồ sống lại, giương nanh múa vuốt.

Rừng cây lay động, hất ra từng điểm sáng màu xanh lục lấp lánh, chúng nó ngưng tụ ở trên bầu trời, giống như tinh hà do đom đóm tạo thành.

Cuối cùng ngưng tụ thành hư ảnh một cây khổng lồ che trời.

Cành lá cái cây to này kéo dài ra bên ngoài, tầng tầng lớp lớp, tựa như đám mây.

Cả khe núi bị cành lá của nó bao phủ.

Hư ảnh cái cây to chiếu xuống một chùm tia sáng màu xanh lục, ngưng tụ thành một lão giả tóc xanh lá, râu xanh lá, lông mày xanh lá, trong tay chống một cây gậy chống dây leo quấn quanh mà thành.

“Thanh Mộc hộ pháp!”

Con vượn, con chim đỏ, cùng với hai nữ tử yêu mị đồng thời hành lễ.

Lão giả cả người có ánh sáng xanh lục khẽ gật đầu, thanh âm tang thương ôn hòa:

“Dạ Cơ trưởng lão ở bên trong?”

Hồng Anh vội nói:

“Chỉ chờ ngài, Dạ Cơ trưởng lão lúc thăm dò chùa Nam Pháp, đã xảy ra chút bất ngờ, tình huống nguy cấp.”

Lập tức mang lời của hai nữ yêu thuật lại một lần.

Lực lượng không thể rút ra... Lòng Thanh Mộc hộ pháp trầm xuống, nói:

“Dẫn bổn hộ pháp vào xem.”

Nữ yêu bên trái uyển chuyển thi lễ: “Các vị hộ pháp, mời vào trong!”

Ba vị hộ pháp theo nàng vào động quật, lối đi rộng rãi, trên vách đá cắm cây đuốc, mỗi hai mươi bước, liền có một nữ tử xinh đẹp đứng hầu.

Không hổ là hồ tộc, mỗi vị đều là đại mỹ nhân hàng đầu... Hồng Anh thưởng thức bề ngoài diễm lệ của đám nữ yêu.

“Không hổ là hồ tộc, mỗi vị đều là đại mỹ nhân đứng đầu.” Bạch Viên hộ pháp trầm giọng nói.

Hồng Anh sắc mặt cứng đờ, cười nói:

“Viên hộ pháp lại là tính tình trung nhân*.”

(*: là chỉ người cảm tình phong phú, làm mọi việc theo tính tình, hứng thú. Thường thường dùng để hình dung một người tùy theo bản tính, tình cảm lộ hết ra ngoài, tùy tính mà làm)

Bạch Viên liếc hắn một cái: “Ta nói là tiếng lòng ngươi.”

“...”

Xuyên qua lối đi dài mười mấy trượng, phía trước là một hang đá thật lớn, sàn trải da thú, bày bàn tròn ghế tròn, bình phong, chậu hoa các loại vật phẩm, tựa như khuê phòng nữ tử nhân loại.

Bắt mắt nhất là một cái giường lớn thả màn che, chế tác tinh xảo, điêu khắc hồ ly sống động như thật.

Nữ yêu đứng hầu ở bên giường lập tức xốc lên tấm màn, lo âu nói:

“Thanh Mộc hộ pháp, ngài mau xem đi.”

Thanh Mộc hộ pháp là y đạo thánh thủ của Vạn Yêu quốc, am hiểu luyện đan, gieo trồng thảo dược, khi lão dốc lòng nghiên cứu y đạo, hệ thống thuật sĩ còn chưa xuất hiện đâu.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv