Nàng đảo đôi mát đẹp, rơi ở trên người Hứa Thất An, bừng tỉnh đại ngộ:
“Ồ, hiểu rồi, giá trị của ta chính là cho ngươi tăng hảo cảm ở trước mặt Hứa Ngân la nhỉ. Ngươi chấp chưởng Vạn Hoa lâu nhiều năm, chưa từng lập gia đình, có thể thấy được ánh mắt cao bao nhiêu. Nghĩ hẳn chỉ có Hứa Ngân la mới có thể vào được mắt của ngươi.
“Chậc chậc, bám vào rể hiền như vậy, sắp một bước lên trời rồi. Kiếm Châu nho nhỏ, cũng không chứa nổi ngươi vị nữ Bồ Tát này nữa.”
A cái này, phải nói là còn có chút chờ mong nho nhỏ... Hứa Thất An tự mình trêu chọc.
Mộ Nam Chi cùng Lý Diệu Chân nhẹ nhàng liếc Tiêu Nguyệt Nô một lần.
Lý Linh Tố bừng bừng hứng thú xen mồm:
“Ngươi có tư thông hay không, cũng không phải là Tiêu lâu chủ định đoạt, sư phụ ngươi chẳng lẽ chưa nghiệm thân sao.”
Liễu Hồng Miên cười lạnh nói:
“Đây là chỗ cao minh của ả, ai nói tư thông thì nhất định phải phá thân? Ả bắt chước bút tích của ta, giả tạo thư tình, thông qua nội dung trong thư mang ta đắp nặn thành nữ tử lẳng lơ ai cũng có thể làm chồng, hơn nữa ngu xuẩn.
“Mà kẻ gọi là tình phu kia, tự nhiên cũng không phải nhân sĩ chính phái gì, nếu nhớ không lầm, là kẻ ăn chơi tiếng tăm cực kỳ nát.
“Việc này lan truyền ra ngoài, đồng môn trong môn phái đều là nữ tử, sẽ nhìn ta thế nào, còn có thể tiếp tục ủng hộ ta? Người ngoài lại sẽ nhìn ta thế nào, lâu chủ tương lai của Vạn Hoa lâu là dâm phụ trao thân cho kẻ ăn chơi, hình tượng toàn bộ môn phái lại sẽ như thế nào?
“Buồn cười ta lúc ấy trẻ tuổi ngây thơ, lại luôn muốn công bằng cạnh tranh với ngươi, dựa vào bản lãnh thắng ngươi.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tiêu Nguyệt Nô, xem nàng giải thích như thế nào.
Nào ngờ Tiêu Nguyệt Nô đáp lại, ra ngoài mọi người dự liệu.
“Không sai, chuyện năm đó, quả thật là ta bảo người khác làm. Ngươi cũng chưa tư thông với nam nhân bên ngoài, là ta bôi đen ngươi, vu cáo ngươi, để sư phụ cố kỵ thể diện môn phái, hủy bỏ tư cách cạnh tranh lâu chủ của ngươi.”
Vẻ mặt Liễu Hồng Miên có chút dại ra, như không ngờ nàng thản nhiên thừa nhận như thế.
Tiêu Nguyệt Nô thản nhiên nói:
“Ngươi còn nhớ, sư phụ năm đó nói với chúng ta như thế nào?
“Vị trí lâu chủ liên quan đến môn phái truyền thừa cùng thịnh vượng, các ngươi đều phải dựa vào bản lãnh.”
Liễu Hồng Miên hít sâu một hơi, xua tan khuôn mặt dại ra, đối chọi gay gắt nói:
“Đây là nguyên nhân ngươi giở thủ đoạn bỉ ổi?”
Tiêu Nguyệt Nô ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi nói:
“Mọi thứ ta làm, đều ở trong phạm vi quy tắc cho phép.
“Vị trí lâu chủ liên quan đến môn phái thịnh vượng cùng truyền thừa, đây là sư phụ đang nhắc nhở chúng ta, người thủ đoạn không đủ, là không có tư cách trở thành lâu chủ.
“Các ngươi dựa vào bản lãnh của mình, ý tứ chính là không có quy tắc, không có giới hạn, chỉ cần có thể thắng.”
Hiểu ở cấp độ doanh nghiệp... Hứa Thất An chấn kinh rồi.
Liễu Hồng Miên giận dữ, thét to:
“Cái này cũng không thể, sư phụ thường thường dạy chúng ta, Vạn Hoa lâu là môn phái nữ tử tạo thành, muốn không chịu bắt nạt, với bên ngoài, phải tàn nhẫn quyết đoán; Với nội bộ, phải đoàn kết hữu ái.
“Ngươi đừng vội đổi trắng thay đen, tìm cớ cho bản thân đen lòng.”
Tiêu Nguyệt Nô thần thái vẫn rất ổn, nhìn nàng:
“Ngươi cho rằng sư phụ không biết ta vu oan hãm hại sứt sẹo? Bà đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại là làm như thế nào?
“Một khóc hai quấy ba thắt cổ, giọng điệu giải thích tái nhợt vô lực. Ngươi hoàn toàn có thể đánh trả, có thể dùng thủ đoạn dơ bẩn hơn phản kích ta. Ngươi nhưng trừ quấy, cái gì cũng chưa làm.
“Sư phụ mới thất vọng đến cực điểm đối với ngươi, cho rằng ngươi không thích hợp chấp chưởng Vạn Hoa lâu. Ngu xuẩn không phải lỗi của ngươi, nhưng đừng hủy cơ nghiệp trăm năm của tổ tông, đừng liên lụy đông đảo đồng môn.
“Ta vốn định sau khi kế thừa vị trí lâu chủ, sẽ thẳng thắn tất cả cái này cùng ngươi, ai ngờ ngươi cực đoan kiêu ngạo, dưới cơn giận dữ phản khỏi Vạn Hoa lâu. Thẳng đến hôm nay, hai tỷ muội chúng ta mới gặp lại.”
Liễu Hồng Miên ngơ ngác đứng ở nơi đó, choáng váng.
Hiển nhiên, trong lòng nàng thật ra đã tiếp nhận lời của Tiêu Nguyệt Nô. Chuẩn xác mà nói, nàng bị thuyết phục rồi.
Tiêu Nguyệt Nô không nhìn nàng nữa, nhìn về phía Hứa Thất An, nhẹ nhàng nói:
“Ta sẽ mang cô ta giam giữ ở Võ Lâm minh, Hứa Ngân la không cần lo lắng vấn đề hậu hoạn.”
“Thôi, ngươi mang cô ta đi đi.”
Hứa Thất An gật đầu.
Có một số nữ nhân, nhìn là yêu tinh quyến rũ dụ người, thật ra trong lòng là ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngào.
Có một số nữ nhân, nhìn đoan trang rụt rè, thật ra kỹ năng trà xanh là đẳng cấp vương giả.
Đặc sắc! Hắn nói thầm một tiếng.
Nhìn theo Tiêu Nguyệt Nô phong cấm đan điền Liễu Hồng Miên, đưa cô ta đi, Lý Linh Tố thu hồi ánh mắt, cảm khái nói:
“Ta quả nhiên vẫn là tương đối thích nữ tử ngây thơ chút.”
Một lần này, Hứa Thất An chưa trào phúng, cảm động lây.
Ngây thơ chút... Ba người Sở Nguyên Chẩn Hằng Viễn cùng Lý Diệu Chân, trong đầu hiện lên là Lệ Na cùng Chử Thải Vi.
Nhưng, hai cô nương này chưa biết yêu, ngay cả Hứa Ninh Yến cũng không xử lý được, huống chi thánh tử.
Hứa Thất An đột nhiên đứng dậy, nói:
“Ta ra ngoài một chuyến.”
...
Hắn rời khỏi quân trấn, hướng nam ngự không mà đi nửa khắc đồng hồ, thấy trên tảng đá màu đen, một con cáo nhỏ màu trắng lông xù, to bằng hai bàn tay hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng.
Tư thái đó, tựa như thú cưng nhỏ dễ thương đang bắt chước sư tử đực gầm rống trong núi rừng.
Nhưng Hứa Thất An từ trong cơ thể nó cảm ứng được một ý chí nội liễm, mạnh mẽ.
“Nương nương?”
Hắn dừng lại cách đó không xa, giữ khoảng cách lễ phép.
Bạch Cơ phun ra tiếng nói từ tính dễ nghe:
“Ta đã nghe Bạch Cơ nói chiến sự Kiếm Châu, chiến một trận đánh chết hai gã Kim Cương, chậc chậc, Phật môn lần này cuống lên rồi.”
Giọng nói của nàng trong sự lười biếng, mang theo thích ý cùng vui vẻ, có thể tưởng tượng tâm tình rất không tệ.
“Nương nương tìm ta có chuyện gì?”
Hứa Thất An hỏi.
Ý chí của nàng chưa tan đi, chờ ở đây, rõ ràng là có việc muốn nói cùng hắn.
“Quả thật có chuyện.” Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ cười một tiếng:
“Còn nhớ lão tình nhân Phù Hương của ngươi không, ừm, nàng tên thật là Dạ Cơ.”
... Hứa Thất An không ngờ được nàng sẽ đột nhiên đề cập Phù Hương, hậm hực nói: “Nương nương lại muốn vẽ cái bánh cho ta?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ cười duyên nói:
“Ngươi chẳng lẽ không muốn biết tình trạng bây giờ của Dạ Cơ?
“Đều nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân, ngươi không bỏ bạc ngủ nàng nhiều lần như vậy, nghĩ hẳn là tình vững hơn vàng.”
Ngươi con mẹ nó còn không biết xấu hổ nói như vậy!!! Nàng đảo đôi mát đẹp, rơi ở trên người Hứa Thất An, bừng tỉnh đại ngộ:
“Ồ, hiểu rồi, giá trị của ta chính là cho ngươi tăng hảo cảm ở trước mặt Hứa Ngân la nhỉ. Ngươi chấp chưởng Vạn Hoa lâu nhiều năm, chưa từng lập gia đình, có thể thấy được ánh mắt cao bao nhiêu. Nghĩ hẳn chỉ có Hứa Ngân la mới có thể vào được mắt của ngươi.
“Chậc chậc, bám vào rể hiền như vậy, sắp một bước lên trời rồi. Kiếm Châu nho nhỏ, cũng không chứa nổi ngươi vị nữ Bồ Tát này nữa.”
A cái này, phải nói là còn có chút chờ mong nho nhỏ... Hứa Thất An tự mình trêu chọc.
Mộ Nam Chi cùng Lý Diệu Chân nhẹ nhàng liếc Tiêu Nguyệt Nô một lần.
Lý Linh Tố bừng bừng hứng thú xen mồm:
“Ngươi có tư thông hay không, cũng không phải là Tiêu lâu chủ định đoạt, sư phụ ngươi chẳng lẽ chưa nghiệm thân sao.”
Liễu Hồng Miên cười lạnh nói:
“Đây là chỗ cao minh của ả, ai nói tư thông thì nhất định phải phá thân? Ả bắt chước bút tích của ta, giả tạo thư tình, thông qua nội dung trong thư mang ta đắp nặn thành nữ tử lẳng lơ ai cũng có thể làm chồng, hơn nữa ngu xuẩn.
“Mà kẻ gọi là tình phu kia, tự nhiên cũng không phải nhân sĩ chính phái gì, nếu nhớ không lầm, là kẻ ăn chơi tiếng tăm cực kỳ nát.
“Việc này lan truyền ra ngoài, đồng môn trong môn phái đều là nữ tử, sẽ nhìn ta thế nào, còn có thể tiếp tục ủng hộ ta? Người ngoài lại sẽ nhìn ta thế nào, lâu chủ tương lai của Vạn Hoa lâu là dâm phụ trao thân cho kẻ ăn chơi, hình tượng toàn bộ môn phái lại sẽ như thế nào?
“Buồn cười ta lúc ấy trẻ tuổi ngây thơ, lại luôn muốn công bằng cạnh tranh với ngươi, dựa vào bản lãnh thắng ngươi.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tiêu Nguyệt Nô, xem nàng giải thích như thế nào.
Nào ngờ Tiêu Nguyệt Nô đáp lại, ra ngoài mọi người dự liệu.
“Không sai, chuyện năm đó, quả thật là ta bảo người khác làm. Ngươi cũng chưa tư thông với nam nhân bên ngoài, là ta bôi đen ngươi, vu cáo ngươi, để sư phụ cố kỵ thể diện môn phái, hủy bỏ tư cách cạnh tranh lâu chủ của ngươi.”
Vẻ mặt Liễu Hồng Miên có chút dại ra, như không ngờ nàng thản nhiên thừa nhận như thế.
Tiêu Nguyệt Nô thản nhiên nói:
“Ngươi còn nhớ, sư phụ năm đó nói với chúng ta như thế nào?
“Vị trí lâu chủ liên quan đến môn phái truyền thừa cùng thịnh vượng, các ngươi đều phải dựa vào bản lãnh.”
Liễu Hồng Miên hít sâu một hơi, xua tan khuôn mặt dại ra, đối chọi gay gắt nói:
“Đây là nguyên nhân ngươi giở thủ đoạn bỉ ổi?”
Tiêu Nguyệt Nô ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi nói:
“Mọi thứ ta làm, đều ở trong phạm vi quy tắc cho phép.
“Vị trí lâu chủ liên quan đến môn phái thịnh vượng cùng truyền thừa, đây là sư phụ đang nhắc nhở chúng ta, người thủ đoạn không đủ, là không có tư cách trở thành lâu chủ.
“Các ngươi dựa vào bản lãnh của mình, ý tứ chính là không có quy tắc, không có giới hạn, chỉ cần có thể thắng.”
Hiểu ở cấp độ doanh nghiệp... Hứa Thất An chấn kinh rồi.
Liễu Hồng Miên giận dữ, thét to:
“Cái này cũng không thể, sư phụ thường thường dạy chúng ta, Vạn Hoa lâu là môn phái nữ tử tạo thành, muốn không chịu bắt nạt, với bên ngoài, phải tàn nhẫn quyết đoán; Với nội bộ, phải đoàn kết hữu ái.
“Ngươi đừng vội đổi trắng thay đen, tìm cớ cho bản thân đen lòng.”
Tiêu Nguyệt Nô thần thái vẫn rất ổn, nhìn nàng:
“Ngươi cho rằng sư phụ không biết ta vu oan hãm hại sứt sẹo? Bà đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại là làm như thế nào?
“Một khóc hai quấy ba thắt cổ, giọng điệu giải thích tái nhợt vô lực. Ngươi hoàn toàn có thể đánh trả, có thể dùng thủ đoạn dơ bẩn hơn phản kích ta. Ngươi nhưng trừ quấy, cái gì cũng chưa làm.
“Sư phụ mới thất vọng đến cực điểm đối với ngươi, cho rằng ngươi không thích hợp chấp chưởng Vạn Hoa lâu. Ngu xuẩn không phải lỗi của ngươi, nhưng đừng hủy cơ nghiệp trăm năm của tổ tông, đừng liên lụy đông đảo đồng môn.
“Ta vốn định sau khi kế thừa vị trí lâu chủ, sẽ thẳng thắn tất cả cái này cùng ngươi, ai ngờ ngươi cực đoan kiêu ngạo, dưới cơn giận dữ phản khỏi Vạn Hoa lâu. Thẳng đến hôm nay, hai tỷ muội chúng ta mới gặp lại.”
Liễu Hồng Miên ngơ ngác đứng ở nơi đó, choáng váng.
Hiển nhiên, trong lòng nàng thật ra đã tiếp nhận lời của Tiêu Nguyệt Nô. Chuẩn xác mà nói, nàng bị thuyết phục rồi.
Tiêu Nguyệt Nô không nhìn nàng nữa, nhìn về phía Hứa Thất An, nhẹ nhàng nói:
“Ta sẽ mang cô ta giam giữ ở Võ Lâm minh, Hứa Ngân la không cần lo lắng vấn đề hậu hoạn.”
“Thôi, ngươi mang cô ta đi đi.”
Hứa Thất An gật đầu.
Có một số nữ nhân, nhìn là yêu tinh quyến rũ dụ người, thật ra trong lòng là ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngào.
Có một số nữ nhân, nhìn đoan trang rụt rè, thật ra kỹ năng trà xanh là đẳng cấp vương giả.
Đặc sắc! Hắn nói thầm một tiếng.
Nhìn theo Tiêu Nguyệt Nô phong cấm đan điền Liễu Hồng Miên, đưa cô ta đi, Lý Linh Tố thu hồi ánh mắt, cảm khái nói:
“Ta quả nhiên vẫn là tương đối thích nữ tử ngây thơ chút.”
Một lần này, Hứa Thất An chưa trào phúng, cảm động lây.
Ngây thơ chút... Ba người Sở Nguyên Chẩn Hằng Viễn cùng Lý Diệu Chân, trong đầu hiện lên là Lệ Na cùng Chử Thải Vi.
Nhưng, hai cô nương này chưa biết yêu, ngay cả Hứa Ninh Yến cũng không xử lý được, huống chi thánh tử.
Hứa Thất An đột nhiên đứng dậy, nói:
“Ta ra ngoài một chuyến.”
...
Hắn rời khỏi quân trấn, hướng nam ngự không mà đi nửa khắc đồng hồ, thấy trên tảng đá màu đen, một con cáo nhỏ màu trắng lông xù, to bằng hai bàn tay hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng.
Tư thái đó, tựa như thú cưng nhỏ dễ thương đang bắt chước sư tử đực gầm rống trong núi rừng.
Nhưng Hứa Thất An từ trong cơ thể nó cảm ứng được một ý chí nội liễm, mạnh mẽ.
“Nương nương?”
Hắn dừng lại cách đó không xa, giữ khoảng cách lễ phép.
Bạch Cơ phun ra tiếng nói từ tính dễ nghe:
“Ta đã nghe Bạch Cơ nói chiến sự Kiếm Châu, chiến một trận đánh chết hai gã Kim Cương, chậc chậc, Phật môn lần này cuống lên rồi.”
Giọng nói của nàng trong sự lười biếng, mang theo thích ý cùng vui vẻ, có thể tưởng tượng tâm tình rất không tệ.
“Nương nương tìm ta có chuyện gì?”
Hứa Thất An hỏi.
Ý chí của nàng chưa tan đi, chờ ở đây, rõ ràng là có việc muốn nói cùng hắn.
“Quả thật có chuyện.” Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ cười một tiếng:
“Còn nhớ lão tình nhân Phù Hương của ngươi không, ừm, nàng tên thật là Dạ Cơ.”
... Hứa Thất An không ngờ được nàng sẽ đột nhiên đề cập Phù Hương, hậm hực nói: “Nương nương lại muốn vẽ cái bánh cho ta?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ cười duyên nói:
“Ngươi chẳng lẽ không muốn biết tình trạng bây giờ của Dạ Cơ?
“Đều nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân, ngươi không bỏ bạc ngủ nàng nhiều lần như vậy, nghĩ hẳn là tình vững hơn vàng.”
Ngươi con mẹ nó còn không biết xấu hổ nói như vậy!!!