Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1403: Minh chủ tấn thăng tam phẩm? (1)



“Đề phòng!”

Sắc mặt Tào Thanh Dương bỗng biến đổi, bởi vì hắn nghĩ đến cao thủ siêu phàm, rất có thể giấu ở trong tám người này.

Ngay lúc này, tám người lao xuống, ở trong quá trình điều chỉnh tư thái, đầu đuôi nối nhau, chụp thành một đường.

Khí cơ bỗng nhiên bành trướng, hóa thành một cái bóng hình rồng hư ảo, mở ra răng nanh, lao xuống tấn công.

Hầu như ngay sau đó, khí cơ đáng sợ từ trên trời giáng xuống, tựa như núi sập.

“Tam phẩm?”

Tào Thanh Dương siết chặt hai nắm tay, áo bào nháy mắt phồng lên như quả cầu, từng luồng khí hội tụ hướng hai nắm đấm, dâng lên năng lượng nóng cháy.

Một quyền hướng lên trời.

Trong tay áo Tiêu Nguyệt Nô bay ra một thanh kiếm nhỏ, bao bọc khí cơ, theo quyền kình của Tào Thanh Dương nghênh hướng Thương Long thất túc.

Lãnh tụ bang phái tứ phẩm khác, hoặc hai nắm tay tấn công, hoặc rút kiếm đâm ra kiếm quang, hoặc liên tục không ngừng bắn ra khí cơ mưa tên... Cùng nhau đón đầu kẻ địch trên bầu trời.

Ầm!

Khí cơ hai bên va chạm, đỉnh núi vang lên tiếng vang lớn như sấm rền, năng lượng khí cơ hóa thành cơn lốc, khiến cây cối cả đỉnh núi xuất hiện lay động.

Một màn này nếu là từ nơi xa quan sát, rất hoành tráng.

Cái bóng con rồng có chút ngưng trệ, bị suy yếu vài phần, nhưng chưa tán loạn. Thấy không thể ngăn trở, Tào Thanh Dương rít gào:

“Lui!”

Mọi người như đàn thú tản ra, tùy ý Thương Long thất túc giáng xuống.

Kèm theo cái bóng hình rồng hư ảo hạ xuống, toàn bộ đỉnh núi chấn động.

Thương Long thất túc từ bên hông rút trường đao, quay sang nhìn về phía cửa đá nơi xa, bên trong không có động tĩnh.

“Lão già quả nhiên trạng thái không đúng, các ngươi cuốn lấy đám thất phu Võ Lâm minh này, ta đi chém lão thất phu.”

Trong áo choàng truyền đến tiếng Thương Long khàn khàn.

“Gào!”

Khuyển Nhung rít gào vồ tới, móng vuốt so với đầu nam tử trưởng thành còn lớn hơn chụp xuống.

Thương Long khẽ lật lưỡi đao, hướng lên trên vẩy ra, trong thanh âm làm người ta ghê răng, đốm lửa bắn tung tóe, móng vuốt Khuyển Nhung bị lưỡi đao cắt đứt.

Ầm!

Tào Thanh Dương thừa dịp khoảnh khắc một người một thú giao thủ, như quỷ mị xuất hiện ở phía sau một người áo bào đen, quyền ý hung ác điên cuồng bùng nổ.

Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng cảm giác được khí tức nhân vật mục tiêu tăng vọt, ở nháy mắt đột phá tứ phẩm, leo tới lĩnh vực người phàm không thể chạm đến.

Dự cảm nguy cơ của võ giả điên cuồng báo động trước, Tào Thanh Dương quyết đoán thu quyền, trượt lui về phía sau.

Hầu như là cùng lúc, người áo bào đen kia chém ra trường đao, đao khí rơi ở chỗ ban đầu của Tào Thanh Dương, chém ra một khe hở sâu không thấy đáy.

Chuyện gì vậy? Đây cũng là tam phẩm?

Sắc mặt Tào Thanh Dương hơi thay đổi, hắn quay sang nhìn về phía người áo bào đen cầm đầu kia, phát hiện hắn giờ phút này lại đấu một chiêu với Khuyển Nhung, lưỡi đao vốn có thể dễ dàng chặt đứt vuốt sắc của Khuyển Nhung, lại chỉ ở trên thân con thú khổng lồ chém ra một chuỗi tia lửa.

Thực lực yếu đi rồi... Tào Thanh Dương chợt phản ứng lại, quát:

“Bọn hắn không phải tam phẩm thật sự, mượn dùng trận pháp hợp kích đạt tới sức bùng nổ của siêu phàm cảnh.

“Các vị cùng lên, xé rách liên hệ giữa bọn hắn.”

Lực lượng tám người này có thể dung hợp làm một, lưu chuyển trong bất cứ một người nào của bọn họ, mỗi người đều có thể là tam phẩm, nhưng không thể mỗi người đồng thời là tam phẩm.

Bởi vậy, chỉ cần dùng biển người chiến thuật, đồng thời công kích tám người, thì có thể hữu hiệu áp chế đối phương.

Trong rừng rậm rời xa hậu sơn.

Hứa Thất An ngồi xếp bằng dưới tàng cây, trong tay cầm nửa tấm gương đồng xanh.

Trong gương chiếu rọi ra hiện trường tình huống chiến đấu kịch liệt.

“Mắt Tịnh Duyên không phải bị ta độc mù rồi sao, sao lại khôi phục rồi, hắn không có năng lực tái sinh máu thịt, hẳn là mượn dùng đan dược, hoặc thủ đoạn đặc thù...

“Khuyển Nhung sơn các nơi không có kẻ địch ẩn núp, quân trấn bên kia cũng chưa gặp được tập kích, Hứa Bình Phong thật sự chỉ phái bọn Cơ Huyền đến tấn công Võ Lâm minh?

“... Tiêu Nguyệt Nô và Liễu Hồng Miên tựa như có thù oán? Mỹ nhân xuất sắc như vậy sao có thể tiện nghi lão hổ tinh miễn phí. Đúng rồi, thân mật của Lý Linh Tố sẽ không là Tiêu Nguyệt Nô chứ.

“Chậc chậc, nếu là thật, vậy trong hồng nhan tri kỷ của thánh tử, cuối cùng có một kẻ giá trị nhan sắc có thể sánh vai những con cá nhỏ trong ao cá của ta.

“Không biết Lý Linh Tố bên kia thế nào.”

...

Xé rách liên hệ giữa bọn họ... Minh chủ tính dùng chiến thuật biển người?

Tứ phẩm võ giả ở đây kinh nghiệm phong phú, lập tức hiểu ý tứ Tào Thanh Dương.

Đối mặt một kẻ địch sức bùng nổ có thể so với tam phẩm, dùng chiến thuật biển người, cái này ý nghĩa bất cứ một người nào trong bọn họ cũng có thể chết.

Tào Thanh Dương trầm giọng nói:

“Đái Tông, ngươi đi đánh trận đầu!”

Thần Hành tông chủ da đầu phát tê, cất tiếng bước ra khỏi hàng, hắn thân pháp linh động phiêu dật, như lá cây theo gió mà bay múa, khi thì bay sang trái, khi thì lướt sang phải.

“A Di Đà Phật, quay đầu là bờ!”

Lúc này, Tịnh Tâm chắp hai tay, niệm tụng Phật hiệu.

Theo tiếng thương xót truyền bá, còn có lực lượng của giới luật.

Thân pháp phiêu dật của Thần Hành tông chủ bỗng nhiên kẹt, hắn ở trước mặt kẻ địch, khó có thể kháng cự xoay người đi trở về, thế mà lại mang phía sau lưng tặng cho kẻ địch.

Dưới tình huống cùng cảnh giới, giới luật khống chế rất ngắn, khoảnh khắc Thần Hành tông chủ xoay người, liền đã thoát khỏi.

Nhưng lúc này, Đông Phương Uyển Thanh nhẹ nhàng như tờ giấy, bay tới đỉnh đầu Thần Hành tông chủ, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn xuống.

Tiên Nhân Phủ Đỉnh!

Trong lúc nguy cấp, Thiên Cơ môn Hàn Hạt vung ra một sợi roi mềm, cuốn lấy lưng Thần Hành tông chủ, lại rung tay lên, mang hắn kéo trở về.

Phành!

Chưởng lực đánh trên mặt đất, chấn động ầm ầm, lõm xuống cái hố tròn đường kính một trượng.

Vừa vặn tránh thoát nguy cơ Đái Tông còn chưa kịp thở phào, chợt thấy một trận cuồng phong thổi đến.

Bạch Hổ cụt tay như là u linh trong gió, xuất hiện ở trước mặt Thần Hành tông chủ vừa mới đứng vững, cười dữ tợn vung nắm tay.

Bịch bịch bịch... Phó Tinh Môn lao ra, phát sau mà đến trước, cùng Bạch Hổ cứng rắn chống đỡ một quyền.

Phành, trong rừng nổi lên một trận gió mạnh.

Hai người đồng thời lui nửa bước, Phó Tinh Môn nghiến răng, chân phải dùng sức giẫm, cố gắng giảm bớt lực, quyền ý bùng nổ, trong nháy mắt ở ngực Bạch Hổ đánh ra mấy chục quyền.

Bạch Hổ cụt một tay khó có thể chống đỡ quyền pháp của đối phương, bị đánh không ngừng lui về phía sau.

Đột nhiên, Phó Tinh Môn phát hiện bên cạnh truyền đến sát ý mãnh liệt, bản năng đối với nguy cơ của võ giả làm ra báo động trước.

Hắn quyết đoán lui về phía sau một bước, từ bỏ đuổi rát đối với Bạch Hổ, một quyền hướng bên cạnh đánh ra. “Đề phòng!”

Sắc mặt Tào Thanh Dương bỗng biến đổi, bởi vì hắn nghĩ đến cao thủ siêu phàm, rất có thể giấu ở trong tám người này.

Ngay lúc này, tám người lao xuống, ở trong quá trình điều chỉnh tư thái, đầu đuôi nối nhau, chụp thành một đường.

Khí cơ bỗng nhiên bành trướng, hóa thành một cái bóng hình rồng hư ảo, mở ra răng nanh, lao xuống tấn công.

Hầu như ngay sau đó, khí cơ đáng sợ từ trên trời giáng xuống, tựa như núi sập.

“Tam phẩm?”

Tào Thanh Dương siết chặt hai nắm tay, áo bào nháy mắt phồng lên như quả cầu, từng luồng khí hội tụ hướng hai nắm đấm, dâng lên năng lượng nóng cháy.

Một quyền hướng lên trời.

Trong tay áo Tiêu Nguyệt Nô bay ra một thanh kiếm nhỏ, bao bọc khí cơ, theo quyền kình của Tào Thanh Dương nghênh hướng Thương Long thất túc.

Lãnh tụ bang phái tứ phẩm khác, hoặc hai nắm tay tấn công, hoặc rút kiếm đâm ra kiếm quang, hoặc liên tục không ngừng bắn ra khí cơ mưa tên... Cùng nhau đón đầu kẻ địch trên bầu trời.

Ầm!

Khí cơ hai bên va chạm, đỉnh núi vang lên tiếng vang lớn như sấm rền, năng lượng khí cơ hóa thành cơn lốc, khiến cây cối cả đỉnh núi xuất hiện lay động.

Một màn này nếu là từ nơi xa quan sát, rất hoành tráng.

Cái bóng con rồng có chút ngưng trệ, bị suy yếu vài phần, nhưng chưa tán loạn. Thấy không thể ngăn trở, Tào Thanh Dương rít gào:

“Lui!”

Mọi người như đàn thú tản ra, tùy ý Thương Long thất túc giáng xuống.

Kèm theo cái bóng hình rồng hư ảo hạ xuống, toàn bộ đỉnh núi chấn động.

Thương Long thất túc từ bên hông rút trường đao, quay sang nhìn về phía cửa đá nơi xa, bên trong không có động tĩnh.

“Lão già quả nhiên trạng thái không đúng, các ngươi cuốn lấy đám thất phu Võ Lâm minh này, ta đi chém lão thất phu.”

Trong áo choàng truyền đến tiếng Thương Long khàn khàn.

“Gào!”

Khuyển Nhung rít gào vồ tới, móng vuốt so với đầu nam tử trưởng thành còn lớn hơn chụp xuống.

Thương Long khẽ lật lưỡi đao, hướng lên trên vẩy ra, trong thanh âm làm người ta ghê răng, đốm lửa bắn tung tóe, móng vuốt Khuyển Nhung bị lưỡi đao cắt đứt.

Ầm!

Tào Thanh Dương thừa dịp khoảnh khắc một người một thú giao thủ, như quỷ mị xuất hiện ở phía sau một người áo bào đen, quyền ý hung ác điên cuồng bùng nổ.

Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng cảm giác được khí tức nhân vật mục tiêu tăng vọt, ở nháy mắt đột phá tứ phẩm, leo tới lĩnh vực người phàm không thể chạm đến.

Dự cảm nguy cơ của võ giả điên cuồng báo động trước, Tào Thanh Dương quyết đoán thu quyền, trượt lui về phía sau.

Hầu như là cùng lúc, người áo bào đen kia chém ra trường đao, đao khí rơi ở chỗ ban đầu của Tào Thanh Dương, chém ra một khe hở sâu không thấy đáy.

Chuyện gì vậy? Đây cũng là tam phẩm?

Sắc mặt Tào Thanh Dương hơi thay đổi, hắn quay sang nhìn về phía người áo bào đen cầm đầu kia, phát hiện hắn giờ phút này lại đấu một chiêu với Khuyển Nhung, lưỡi đao vốn có thể dễ dàng chặt đứt vuốt sắc của Khuyển Nhung, lại chỉ ở trên thân con thú khổng lồ chém ra một chuỗi tia lửa.

Thực lực yếu đi rồi... Tào Thanh Dương chợt phản ứng lại, quát:

“Bọn hắn không phải tam phẩm thật sự, mượn dùng trận pháp hợp kích đạt tới sức bùng nổ của siêu phàm cảnh.

“Các vị cùng lên, xé rách liên hệ giữa bọn hắn.”

Lực lượng tám người này có thể dung hợp làm một, lưu chuyển trong bất cứ một người nào của bọn họ, mỗi người đều có thể là tam phẩm, nhưng không thể mỗi người đồng thời là tam phẩm.

Bởi vậy, chỉ cần dùng biển người chiến thuật, đồng thời công kích tám người, thì có thể hữu hiệu áp chế đối phương.

Trong rừng rậm rời xa hậu sơn.

Hứa Thất An ngồi xếp bằng dưới tàng cây, trong tay cầm nửa tấm gương đồng xanh.

Trong gương chiếu rọi ra hiện trường tình huống chiến đấu kịch liệt.

“Mắt Tịnh Duyên không phải bị ta độc mù rồi sao, sao lại khôi phục rồi, hắn không có năng lực tái sinh máu thịt, hẳn là mượn dùng đan dược, hoặc thủ đoạn đặc thù...

“Khuyển Nhung sơn các nơi không có kẻ địch ẩn núp, quân trấn bên kia cũng chưa gặp được tập kích, Hứa Bình Phong thật sự chỉ phái bọn Cơ Huyền đến tấn công Võ Lâm minh?

“... Tiêu Nguyệt Nô và Liễu Hồng Miên tựa như có thù oán? Mỹ nhân xuất sắc như vậy sao có thể tiện nghi lão hổ tinh miễn phí. Đúng rồi, thân mật của Lý Linh Tố sẽ không là Tiêu Nguyệt Nô chứ.

“Chậc chậc, nếu là thật, vậy trong hồng nhan tri kỷ của thánh tử, cuối cùng có một kẻ giá trị nhan sắc có thể sánh vai những con cá nhỏ trong ao cá của ta.

“Không biết Lý Linh Tố bên kia thế nào.”

...

Xé rách liên hệ giữa bọn họ... Minh chủ tính dùng chiến thuật biển người?

Tứ phẩm võ giả ở đây kinh nghiệm phong phú, lập tức hiểu ý tứ Tào Thanh Dương.

Đối mặt một kẻ địch sức bùng nổ có thể so với tam phẩm, dùng chiến thuật biển người, cái này ý nghĩa bất cứ một người nào trong bọn họ cũng có thể chết.

Tào Thanh Dương trầm giọng nói:

“Đái Tông, ngươi đi đánh trận đầu!”

Thần Hành tông chủ da đầu phát tê, cất tiếng bước ra khỏi hàng, hắn thân pháp linh động phiêu dật, như lá cây theo gió mà bay múa, khi thì bay sang trái, khi thì lướt sang phải.

“A Di Đà Phật, quay đầu là bờ!”

Lúc này, Tịnh Tâm chắp hai tay, niệm tụng Phật hiệu.

Theo tiếng thương xót truyền bá, còn có lực lượng của giới luật.

Thân pháp phiêu dật của Thần Hành tông chủ bỗng nhiên kẹt, hắn ở trước mặt kẻ địch, khó có thể kháng cự xoay người đi trở về, thế mà lại mang phía sau lưng tặng cho kẻ địch.

Dưới tình huống cùng cảnh giới, giới luật khống chế rất ngắn, khoảnh khắc Thần Hành tông chủ xoay người, liền đã thoát khỏi.

Nhưng lúc này, Đông Phương Uyển Thanh nhẹ nhàng như tờ giấy, bay tới đỉnh đầu Thần Hành tông chủ, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn xuống.

Tiên Nhân Phủ Đỉnh!

Trong lúc nguy cấp, Thiên Cơ môn Hàn Hạt vung ra một sợi roi mềm, cuốn lấy lưng Thần Hành tông chủ, lại rung tay lên, mang hắn kéo trở về.

Phành!

Chưởng lực đánh trên mặt đất, chấn động ầm ầm, lõm xuống cái hố tròn đường kính một trượng.

Vừa vặn tránh thoát nguy cơ Đái Tông còn chưa kịp thở phào, chợt thấy một trận cuồng phong thổi đến.

Bạch Hổ cụt tay như là u linh trong gió, xuất hiện ở trước mặt Thần Hành tông chủ vừa mới đứng vững, cười dữ tợn vung nắm tay.

Bịch bịch bịch... Phó Tinh Môn lao ra, phát sau mà đến trước, cùng Bạch Hổ cứng rắn chống đỡ một quyền.

Phành, trong rừng nổi lên một trận gió mạnh.

Hai người đồng thời lui nửa bước, Phó Tinh Môn nghiến răng, chân phải dùng sức giẫm, cố gắng giảm bớt lực, quyền ý bùng nổ, trong nháy mắt ở ngực Bạch Hổ đánh ra mấy chục quyền.

Bạch Hổ cụt một tay khó có thể chống đỡ quyền pháp của đối phương, bị đánh không ngừng lui về phía sau.

Đột nhiên, Phó Tinh Môn phát hiện bên cạnh truyền đến sát ý mãnh liệt, bản năng đối với nguy cơ của võ giả làm ra báo động trước.

Hắn quyết đoán lui về phía sau một bước, từ bỏ đuổi rát đối với Bạch Hổ, một quyền hướng bên cạnh đánh ra.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv