“Mấy ngày nay luyện công quá chăm chỉ, bị cắn trả.” Hứa Thất An tìm cái giải thích hợp tình hợp lý, tiếp theo nói: “Cũng may đã hồi lại. Đúng rồi, vừa rồi đã xảy ra cái gì?”
“Không biết.” Tống Đình Phong lắc đầu, vừa nhìn quét bốn phía, bày ra tư thái đề phòng, vừa thấp giọng nói:
“Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bỗng nhiên bùng nổ, trong miếu lao ra một luồng kiếm khí, dẫn tới toàn bộ Tang Bạc sôi trào, tựa như động đất. Nhưng xem tình hình bây giờ, tựa như không phải thích khách.”
Ánh mắt Hứa Thất An lần nữa nhìn về phía đài cao, tòa lỗ thủng đỉnh miếu kia là bị kiếm khí xuyên thủng? Thần kiếm có uy lực này, vậy vừa rồi hướng ta cầu cứu, khẳng định không phải tồn tại kiểu như kiếm linh.
Hắn sụp mắt một lát, thu liễm toàn bộ cảm xúc, lắng đọng lại toàn bộ ý tưởng, sau đó vội vàng chạy tới phụ cận trưởng công chúa, ôm quyền nói:
“Trưởng công chúa không sao chứ?”
Trường hợp đã khôi phục trật tự, các nơi tuy có châu đầu ghé tai, nhưng đại thể rất yên tĩnh, đều đang đợi Nguyên Cảnh đế đi ra.
Hứa Thất An vừa lên tiếng, dẫn tới người chung quanh đều nhìn qua, có Đả Canh Nhân đồng nghiệp, có cấm quân, có thái giám, cũng có trưởng công chúa, cùng với bên người nàng hoàng thất dòng họ.
Trưởng công chúa mặt mày xinh đẹp, vẻ mặt lại trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương tuyết. Nàng nghiêng đầu, đôi mắt như nước mùa thu chiếu ra bóng người Hứa Thất An, thanh âm có sự lạnh lùng thanh thúy của ngọc thạch va chạm:
“Không sao!”
Hứa Thất An như trút được gánh nặng: “Ty chức yên tâm rồi.”
Hắn thấy tốt là thu, sau khi quét một đợt cảm giác tồn tại, lập tức thối lui, cẩn thận tỉ mỉ đề phòng bốn phía.
“Hoài Khánh, Đồng la nho nhỏ này rất ngưỡng mộ đối với ngươi đó.” Một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên, là nhị công chúa phía sau trưởng công chúa.
Hoài Khánh là phong hào của trưởng công chúa, nhưng nàng càng thích người ngoài xưng nàng là trưởng công chúa.
Nguyên Cảnh đế từng đánh giá trưởng nữ này, lòng hiếu thắng không thua nam nhi, bá đạo không thua trẫm.
Nhị công chúa dung mạo cực đẹp, khuôn mặt mượt mà điểm xuyết một đôi mắt hoa đào tươi đẹp, môi đỏ mọng tươi tắn, mỗi một nét mặt luôn toát ra đa tình quyến rũ.
So với trưởng công chúa là hai người đẹp hoàn toàn trái ngược. Quan hệ của hai tỷ muội trước nay không tốt.
Trưởng công chúa thản nhiên nói: “Ngưỡng mộ chưa nói tới, tri ân báo đáp mà thôi.”
Hứa Thất An trải đường ở Ti Thiên Giám, cùng với tư thái vừa rồi, thành công dựng lên hình tượng “tri ân báo đáp” ở trong lòng trưởng công chúa.
Nhị công chúa che miệng cười khẽ, “Sức quyến rũ của Hoài Khánh tỷ tỷ, trên dưới kinh thành đều biết, học sinh thư viện Vân Lộc đối với ngươi như si như say, người đọc sách còn như thế, huống chi là Đả Canh Nhân.”
Hoàng tử hoàng nữ khác bừng bừng hứng thú xem náo nhiệt, không đánh giá đối với lời lẽ ngầm chứa sự công kích của nhị công chúa.
“Lâm An!”
Đông cung thái tử nhíu nhíu mày, khiển trách: “Yên lặng.”
Lâm An là phong hào của nhị công chúa, đối mặt huynh trưởng mắng, nàng bĩu môi, rụt rè cúi đầu mà đứng, bày ra dáng vẻ đoan trang tao nhã.
Dòng họ hoàng thất đều biết, trưởng công chúa cùng nhị công chúa không hợp.
Trưởng công chúa là hoàng hậu sinh, nhị công chúa là Trần Quý Phi sinh, địa vị vẫn là có khác nhau. Nhưng quý phi so với hoàng hậu càng được sủng ái hơn.
Lúc còn trẻ, nhị công chúa thích khiêu khích trưởng công chúa, gây sự khắp nơi.
Vốn là đấu đá rất tầm thường trong nhà đế vương, nhưng, trưởng công chúa lại là người bá đạo hơn nữa một mình một kiểu, nàng bảo người hầu bắt giữ nhị công chúa, người hầu không dám, liền tự mình động thủ, mang theo một quyển thẻ tre, đuổi theo nhị công chúa đánh.
Từ nam đánh tới bắc, từ bắc đánh tới nam.
Nha hoàn thị vệ trong cung không dám ngăn cản, cuối cùng quấy nhiễu đến Nguyên Cảnh đế tu tiên.
Trần Quý Phi mang theo con gái mặt mũi bầm dập lên án trưởng công chúa, Nguyên Cảnh đế tính nghiêm trị trưởng công chúa, bảo nàng đi ngự thư phòng.
Trưởng công chúa sớm có chuẩn bị, mang theo 《Lễ ký》, 《 Thông điển 》, 《 Cung luật 》 … mười mấy bộ sách, hướng ngự thư phòng lần lượt trải ra, dẫn câu kinh điển, cảm khái trần từ.
Cuối cùng thắng kiện, Nguyên Cảnh đế buồn bực phán trưởng công chúa vô tội phóng thích, bản thân cắm đầu trở về tu tiên.
Sau khi trưởng thành, trưởng công chúa liền nội liễm hơn rất nhiều.
...
Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.
Nam tử uy nghiêm mặc hoàng bào đội vương miện chống kiếm mà đứng, cửa miếu đóng chặt, Nguyên Cảnh đế đứng ở trước pháp tướng của khai quốc hoàng đế, không tiếng động chăm chú nhìn thanh kiếm đồng che kín tro bụi này.
“Nhất phẩm lại làm sao? Vốn nên có tuổi thọ dài lâu, ngươi còn không phải bị khí vận nhân gian liên lụy, lại sống lâu hơn người bình thường mấy năm?” Nguyên Cảnh đế như là đang lẩm bẩm, lại như là nói chuyện với lão tổ tông sáu trăm năm trước:
“Ta hai mươi tuổi đăng cơ, đánh bại toàn bộ kẻ địch, ngồi ở trên vị trí đó, không ai có thể sóng vai cùng ta nữ, nhưng cuối cùng ta mới phát hiện, kẻ địch lớn nhất là thời gian.”
Nguyên Cảnh đế thong thả dời ánh mắt, cúi đầu chăm chú nhìn mặt đất dưới chân, nhìn hồi lâu. Tiếp theo, hắn bắt đầu kiểm tra bài trí trong miếu, thậm chí đi lên thần đàn, đại bất kính đụng vào pháp tướng tổ tiên, chạm đến thanh kiếm đồng thau kia.
Quá trình này cẩn thận mà dài lâu, cuối cùng, Nguyên Cảnh đế như trút được gánh nặng phun ra một hơi.
Vẻ mặt hắn trở nên thoải mái, quỳ gối trên bồ đoàn, hướng khai quốc đại đế ba quỳ chín vái, sau đó rời khỏi Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.
Nguyên Cảnh đế đứng ở đài cao, quan sát văn võ bá quan cùng hoàng thất, thanh âm như trống chiều chuông sớm: “Đại điển tế tổ tiếp tục.”
Hắn không giải thích nguyên nhân khác thường vừa rồi.
Cấm quân ngũ vệ cùng Đả Canh Nhân một lần nữa tản ra, đâu vào đấy khôi phục trật tự, tuần tra xung quanh.
Từng hàng hoạn quan cúi đầu đi nhanh, dọn dẹp ngói vỡ trên đài cao, chia ra nhặt cống phẩm cung khí, cùng với bài vị liệt tổ liệt tông hoàng thất.
Hứa Thất An lại về tới vị trí gác, trong lòng nói thầm, kỳ quái quá, theo lý thuyết, khi tế tổ gặp loại chuyện này, là đại hung (đại hung ở đây mang ý nghĩa ngực to, đại hung ở dưới mới là điềm dữ)... Phi, điềm báo đại hung, Nguyên Cảnh đế nên giận tím mặt mới đúng.
Nhưng hắn đối với điều này tựa như có chuẩn bị tâm lý nhất định, chưa giận dữ quở trách Ngụy Công cùng các thống lĩnh cấm vệ quân... Ừm, không nhất định là chuẩn bị tâm lý, mà là biết ngọn nguồn thật sự của biến cố lạ.
Sau đó, đây lại là thứ không thể đàm luận ở trường hợp công khai.
Tang Bạc hồ quả nhiên che giấu bí ẩn không muốn ai biết.
Mà bí ẩn này, quá nửa có liên quan với tiếng cầu cứu ta nghe được. Thậm chí, thậm chí trận biến cố lạ này là vì ta mà nổi lên... Hứa Thất An bị một suy đoán này của chính hắn dọa giật mình.
Hắn là một cảnh sát hình sự già đời, có logic nghiêm cẩn, cũng chưa lập tức nhận định mình là “hung phạm”, nghiêm khắc mà nói hắn là người bị tình nghi. “Mấy ngày nay luyện công quá chăm chỉ, bị cắn trả.” Hứa Thất An tìm cái giải thích hợp tình hợp lý, tiếp theo nói: “Cũng may đã hồi lại. Đúng rồi, vừa rồi đã xảy ra cái gì?”
“Không biết.” Tống Đình Phong lắc đầu, vừa nhìn quét bốn phía, bày ra tư thái đề phòng, vừa thấp giọng nói:
“Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bỗng nhiên bùng nổ, trong miếu lao ra một luồng kiếm khí, dẫn tới toàn bộ Tang Bạc sôi trào, tựa như động đất. Nhưng xem tình hình bây giờ, tựa như không phải thích khách.”
Ánh mắt Hứa Thất An lần nữa nhìn về phía đài cao, tòa lỗ thủng đỉnh miếu kia là bị kiếm khí xuyên thủng? Thần kiếm có uy lực này, vậy vừa rồi hướng ta cầu cứu, khẳng định không phải tồn tại kiểu như kiếm linh.
Hắn sụp mắt một lát, thu liễm toàn bộ cảm xúc, lắng đọng lại toàn bộ ý tưởng, sau đó vội vàng chạy tới phụ cận trưởng công chúa, ôm quyền nói:
“Trưởng công chúa không sao chứ?”
Trường hợp đã khôi phục trật tự, các nơi tuy có châu đầu ghé tai, nhưng đại thể rất yên tĩnh, đều đang đợi Nguyên Cảnh đế đi ra.
Hứa Thất An vừa lên tiếng, dẫn tới người chung quanh đều nhìn qua, có Đả Canh Nhân đồng nghiệp, có cấm quân, có thái giám, cũng có trưởng công chúa, cùng với bên người nàng hoàng thất dòng họ.
Trưởng công chúa mặt mày xinh đẹp, vẻ mặt lại trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương tuyết. Nàng nghiêng đầu, đôi mắt như nước mùa thu chiếu ra bóng người Hứa Thất An, thanh âm có sự lạnh lùng thanh thúy của ngọc thạch va chạm:
“Không sao!”
Hứa Thất An như trút được gánh nặng: “Ty chức yên tâm rồi.”
Hắn thấy tốt là thu, sau khi quét một đợt cảm giác tồn tại, lập tức thối lui, cẩn thận tỉ mỉ đề phòng bốn phía.
“Hoài Khánh, Đồng la nho nhỏ này rất ngưỡng mộ đối với ngươi đó.” Một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên, là nhị công chúa phía sau trưởng công chúa.
Hoài Khánh là phong hào của trưởng công chúa, nhưng nàng càng thích người ngoài xưng nàng là trưởng công chúa.
Nguyên Cảnh đế từng đánh giá trưởng nữ này, lòng hiếu thắng không thua nam nhi, bá đạo không thua trẫm.
Nhị công chúa dung mạo cực đẹp, khuôn mặt mượt mà điểm xuyết một đôi mắt hoa đào tươi đẹp, môi đỏ mọng tươi tắn, mỗi một nét mặt luôn toát ra đa tình quyến rũ.
So với trưởng công chúa là hai người đẹp hoàn toàn trái ngược. Quan hệ của hai tỷ muội trước nay không tốt.
Trưởng công chúa thản nhiên nói: “Ngưỡng mộ chưa nói tới, tri ân báo đáp mà thôi.”
Hứa Thất An trải đường ở Ti Thiên Giám, cùng với tư thái vừa rồi, thành công dựng lên hình tượng “tri ân báo đáp” ở trong lòng trưởng công chúa.
Nhị công chúa che miệng cười khẽ, “Sức quyến rũ của Hoài Khánh tỷ tỷ, trên dưới kinh thành đều biết, học sinh thư viện Vân Lộc đối với ngươi như si như say, người đọc sách còn như thế, huống chi là Đả Canh Nhân.”
Hoàng tử hoàng nữ khác bừng bừng hứng thú xem náo nhiệt, không đánh giá đối với lời lẽ ngầm chứa sự công kích của nhị công chúa.
“Lâm An!”
Đông cung thái tử nhíu nhíu mày, khiển trách: “Yên lặng.”
Lâm An là phong hào của nhị công chúa, đối mặt huynh trưởng mắng, nàng bĩu môi, rụt rè cúi đầu mà đứng, bày ra dáng vẻ đoan trang tao nhã.
Dòng họ hoàng thất đều biết, trưởng công chúa cùng nhị công chúa không hợp.
Trưởng công chúa là hoàng hậu sinh, nhị công chúa là Trần Quý Phi sinh, địa vị vẫn là có khác nhau. Nhưng quý phi so với hoàng hậu càng được sủng ái hơn.
Lúc còn trẻ, nhị công chúa thích khiêu khích trưởng công chúa, gây sự khắp nơi.
Vốn là đấu đá rất tầm thường trong nhà đế vương, nhưng, trưởng công chúa lại là người bá đạo hơn nữa một mình một kiểu, nàng bảo người hầu bắt giữ nhị công chúa, người hầu không dám, liền tự mình động thủ, mang theo một quyển thẻ tre, đuổi theo nhị công chúa đánh.
Từ nam đánh tới bắc, từ bắc đánh tới nam.
Nha hoàn thị vệ trong cung không dám ngăn cản, cuối cùng quấy nhiễu đến Nguyên Cảnh đế tu tiên.
Trần Quý Phi mang theo con gái mặt mũi bầm dập lên án trưởng công chúa, Nguyên Cảnh đế tính nghiêm trị trưởng công chúa, bảo nàng đi ngự thư phòng.
Trưởng công chúa sớm có chuẩn bị, mang theo 《Lễ ký》, 《 Thông điển 》, 《 Cung luật 》 … mười mấy bộ sách, hướng ngự thư phòng lần lượt trải ra, dẫn câu kinh điển, cảm khái trần từ.
Cuối cùng thắng kiện, Nguyên Cảnh đế buồn bực phán trưởng công chúa vô tội phóng thích, bản thân cắm đầu trở về tu tiên.
Sau khi trưởng thành, trưởng công chúa liền nội liễm hơn rất nhiều.
...
Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.
Nam tử uy nghiêm mặc hoàng bào đội vương miện chống kiếm mà đứng, cửa miếu đóng chặt, Nguyên Cảnh đế đứng ở trước pháp tướng của khai quốc hoàng đế, không tiếng động chăm chú nhìn thanh kiếm đồng che kín tro bụi này.
“Nhất phẩm lại làm sao? Vốn nên có tuổi thọ dài lâu, ngươi còn không phải bị khí vận nhân gian liên lụy, lại sống lâu hơn người bình thường mấy năm?” Nguyên Cảnh đế như là đang lẩm bẩm, lại như là nói chuyện với lão tổ tông sáu trăm năm trước:
“Ta hai mươi tuổi đăng cơ, đánh bại toàn bộ kẻ địch, ngồi ở trên vị trí đó, không ai có thể sóng vai cùng ta nữ, nhưng cuối cùng ta mới phát hiện, kẻ địch lớn nhất là thời gian.”
Nguyên Cảnh đế thong thả dời ánh mắt, cúi đầu chăm chú nhìn mặt đất dưới chân, nhìn hồi lâu. Tiếp theo, hắn bắt đầu kiểm tra bài trí trong miếu, thậm chí đi lên thần đàn, đại bất kính đụng vào pháp tướng tổ tiên, chạm đến thanh kiếm đồng thau kia.
Quá trình này cẩn thận mà dài lâu, cuối cùng, Nguyên Cảnh đế như trút được gánh nặng phun ra một hơi.
Vẻ mặt hắn trở nên thoải mái, quỳ gối trên bồ đoàn, hướng khai quốc đại đế ba quỳ chín vái, sau đó rời khỏi Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.
Nguyên Cảnh đế đứng ở đài cao, quan sát văn võ bá quan cùng hoàng thất, thanh âm như trống chiều chuông sớm: “Đại điển tế tổ tiếp tục.”
Hắn không giải thích nguyên nhân khác thường vừa rồi.
Cấm quân ngũ vệ cùng Đả Canh Nhân một lần nữa tản ra, đâu vào đấy khôi phục trật tự, tuần tra xung quanh.
Từng hàng hoạn quan cúi đầu đi nhanh, dọn dẹp ngói vỡ trên đài cao, chia ra nhặt cống phẩm cung khí, cùng với bài vị liệt tổ liệt tông hoàng thất.
Hứa Thất An lại về tới vị trí gác, trong lòng nói thầm, kỳ quái quá, theo lý thuyết, khi tế tổ gặp loại chuyện này, là đại hung (đại hung ở đây mang ý nghĩa ngực to, đại hung ở dưới mới là điềm dữ)... Phi, điềm báo đại hung, Nguyên Cảnh đế nên giận tím mặt mới đúng.
Nhưng hắn đối với điều này tựa như có chuẩn bị tâm lý nhất định, chưa giận dữ quở trách Ngụy Công cùng các thống lĩnh cấm vệ quân... Ừm, không nhất định là chuẩn bị tâm lý, mà là biết ngọn nguồn thật sự của biến cố lạ.
Sau đó, đây lại là thứ không thể đàm luận ở trường hợp công khai.
Tang Bạc hồ quả nhiên che giấu bí ẩn không muốn ai biết.
Mà bí ẩn này, quá nửa có liên quan với tiếng cầu cứu ta nghe được. Thậm chí, thậm chí trận biến cố lạ này là vì ta mà nổi lên... Hứa Thất An bị một suy đoán này của chính hắn dọa giật mình.
Hắn là một cảnh sát hình sự già đời, có logic nghiêm cẩn, cũng chưa lập tức nhận định mình là “hung phạm”, nghiêm khắc mà nói hắn là người bị tình nghi.