Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1372: Giao dịch (2)



Cửu Vĩ Thiên Hồ sửng sốt, nhìn kỹ hắn một lát, bỗng nhiên cười to lên, chế nhạo:

“Thú cổ.”

Thú cổ chính là Tâm Cổ.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười tủm tỉm nói:

“Hồ tộc không thiếu nhất chính là mỹ nhân, yêu dã phóng đãng, ngây thơ dễ mến, quyến rũ nhiệt tình, lạnh lùng như băng... Bản cung có thể thưởng Hứa Ngân la một đám mỹ nhân hồ tộc, cho ngươi tu hành Tâm Cổ.”

Nương nương, hồ tộc chúng ta phải một lời nói đáng giá ngàn vàng... Hứa Thất An trầm giọng nói:

“Đa tạ ý tốt, nhưng bản Ngân la không phải kẻ háo sắc.”

Mộ Nam Chi toàn bộ hành trình khuôn mặt nhỏ căng cứng, trong lòng rất tức giận.

Thân là nữ nhân, nàng theo bản năng mâu thuẫn Cửu Vĩ Thiên Hồ phong tình vạn chủng, càng làm nàng cảnh giác là, Hứa Thất An xưa nay ở trong vạn bụi hoa thoải mái có thừa, ở trước mặt cô ta tựa như không thu được lợi ích, thậm chí mơ hồ bị áp chế.

Đây không phải áp chế phương diện tu vi, mà là áp chế của vị trí chủ khách.

Hứa Thất An hít sâu một hơi: “Lần này mời nương nương tới đây, là có chuyện quan trọng.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ mỉm cười không nói, chờ hắn nói tiếp.

“Ta đã tìm được mảnh vỡ Hồn Thiên Thần Kính.” Hứa Thất An không dừng ở chỗ mấu chốt câu kéo, đi thẳng vào vấn đề.

Chín cái đuôi nhẹ nhàng phe phẩy của con cáo nhỏ màu trắng nhất thời khựng lại, cách vài giây, giọng mềm mại đáng yêu của Cửu Vĩ Thiên Hồ vang lên, lộ ra một chút khát cầu cùng kinh hỉ:

“Ngươi xác định là Hồn Thiên Thần Kính?”

Hứa Thất An không nói lời thừa, vẫy tay gọi phù đồ bảo tháp, câu thông tháp linh.

Cửa chính tầng thứ nhất phù đồ bảo tháp mở ra, ánh sáng vàng bọc Hồn Thiên Thần Kính bay ra, rơi ở lòng bàn tay Hứa Thất An.

Hồn Thiên Thần Kính tựa như lâm vào ngủ say, con mắt không có lông mi kia không nổi lên mặt gương nữa.

Ánh mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ đuổi theo nó, thanh quang trong mắt nàng chậm rãi thu liễm, lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng, cũng là con mắt này, nhưng theo Hứa Thất An thấy, thần vận của nó lại hoàn toàn khác với con cáo nhỏ màu trắng.

Mắt của Bạch Cơ long lanh hồn nhiên, là mắt đứa nhỏ sạch sẽ nhất.

Bây giờ đôi mắt này, có rất nhiều thần thái phức tạp, nhớ lại, bi thương, vui sướng, buồn bã... Mắt là cửa sổ tâm linh, cảm xúc nó chịu tải là phức tạp như thế.

“Hồn Thiên Thần Kính là gương trang điểm của Vạn Yêu quốc chủ năm đó?”

Hứa Thất An thưởng thức gương đồng, hỏi.

“Bất cứ một món pháp bảo nào, cũng có năng lực độc đáo của nó, nhưng ở ngày thường, mẫu thân quả thật bày nó ở trên bàn, làm gương trang điểm.”

Trong mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ thu liễm tình cảm phức tạp, thanh quang lần nữa tràn ra, lấp đầy hốc mắt.

Hứa Thất An cười tủm tỉm nói: “Như vậy, nương nương tính dùng cái gì để giao dịch đây.

Vị trí chủ khách điên đảo, Hứa Thất An đã nắm giữ chủ động.

Cửu Vĩ Thiên Hồ thở dài một tiếng, gắt:

“Ngươi nam nhân bạc tình quả nghĩa này, ta mang Bạch Cơ tặng cho ngươi làm con dâu nuôi từ bé, còn chưa đủ sao? Vậy mà lòng tham không đáy như thế, thôi, Dạ Cơ dù sao cũng là tình nhân cũ của ngươi, ta liền mang Bạch Cơ và Dạ Cơ cùng nhau tặng cho ngươi.”

Mộ Nam Chi lông mày giật giật.

Ngươi muốn chơi ta miễn phí? Hứa Thất An “A” một tiếng:

“Nương nương, đừng nói đùa vậy nữa.

“Pháp bảo trên đời hiếm thấy, Hồn Thiên Thần Kính tuy tàn phá, nhưng ta có thể dùng long khí ôn dưỡng nó, giữ ở bên người ngăn địch.

“Ngươi nếu không có thành ý, vậy thì cáo từ.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười nói:

“Mẹ nói không sai, nam nhân một khi nhẫn tâm, quả nhiên là không nói tình cảm chút nào hết.

“Thôi được, Hứa Ngân la đã chướng mắt tỷ muội Bạch Cơ cùng Dạ Cơ, vậy bản cung chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.”

Nàng tựa như sớm có bản thảo, không chút tạm dừng nói:

“Hai cây Phong Ma Đinh!”

Mắt Hứa Thất An sáng lên, nói: “Bốn cây!”

Cửu Vĩ Thiên Hồ sẵng giọng:

“Ngươi dứt khoát bảo ta giúp ngươi giải trừ toàn bộ phong ấn cho xong.

“Ta tuy có biện pháp, nhưng nhiều nhất chỉ có thể nhổ hai cây, nhiều nữa thì bất lực. Ngươi hẳn là đã biết, Phong Ma Đinh là pháp khí Phật Đà luyện chế, trừ hắn, chỉ có Bồ Tát có thể nhổ hết.

“Mặt khác, ta nay đang ở hải ngoại, không thể quay về Cửu Châu đại lục, nhổ Phong Ma Đinh phải đợi một đoạn thời gian.”

Dùng pháp bảo không trọn vẹn đổi hai cây Phong Ma Đinh, với ta mà nói khẳng định là kiếm chác to rồi, thế cục bây giờ, không có gì có lợi hơn so với phá giải phong ấn... Hứa Thất An nhíu nhíu mày:

“Bao lâu?”

“Ba tháng!” Nàng nói.

“Không được, ta chỉ cho ngươi một tháng thời gian, quá thời hạn giao dịch coi như bỏ.” Hứa Thất An tương đối cường thế.

Ba tháng đã quá muộn.

“Được!”

Cửu Vĩ Thiên Hồ đáp ứng.

Sau khi đạt thành giao dịch, Hứa Thất An nói: “Nương nương đi hải ngoại làm chi?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười nói: “Tìm kiếm tộc nhân có thể tồn tại.”

Hứa Thất An không nghe hiểu, hoặc là, chưa ý thức được tầm quan trọng của tin tức câu này ẩn chứa.

Cửu Vĩ Thiên Hồ giải thích:

“Sau khi thời đại thần ma kết thúc, hai tộc nhân, yêu quật khởi, trong hậu duệ thần ma, có một bộ phận đi xa hải ngoại, chưa từng trở về.”

Đi xa hải ngoại... Hứa Thất An bỗng nghĩ tới “Bạch Đế” thần thú trong truyền thuyết Vân Châu, đó là một dị thú nghi là con cháu của kỳ lân.

Từng từ hải ngoại mà đến, ở Vân Châu địa khu ven biển lưu lại rất lâu, con thú này thở thành gió, hít thành sấm, khi xuất hiện kèm theo mưa gió sấm sét, vừa vặn giải quyết nạn hạn hán của Vân Châu lúc ấy.

“Cửu Vĩ Thiên Hồ là hậu duệ thần ma, có được linh uẩn độc đáo, nhưng số lượng tộc nhân trước giờ thưa thớt. Hôm nay toàn bộ Cửu Châu liền còn một mình ta.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ thở dài, hối hận nói: “Bản cung một hoàng hoa đại khuê nữ sống mấy trăm năm, cũng muốn lập gia đình, cho nên ra biểu tìm phu quân tương lai.”

... Hứa Thất An trong lúc nhất thời không phân biệt rõ nàng là nói thật hay nói dối.

Nói thật, tính cách Cửu Vĩ Thiên Hồ khiến hắn có chút không chống đỡ được, đặt ở trong võ hiệp trước kia, chính là yêu nữ tinh quái, hỉ nộ vô thường.

Ừm, nàng vốn chính là yêu nữ.

Vì sao nhất định phải tìm đồng tộc, tìm dị tộc không tốt sao... Hứa Thất An nói:

“Ta cảm thấy Tâm Cổ thích hợp ngài.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ nghẹn một chút, lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn:

“Khiêu khích của ngươi phi thường đúng chỗ.”

Hứa Thất An cười khan một tiếng, chuyển hướng đề tài:

“Hồn Thiên Thần Kính vì sao lưu lạc Trung Nguyên?”

“Năm đó Yêu tộc đại bại, tàn quân chạy tán loạn, ẩn nấp ở các nơi của Cửu Châu. Ta sau khi quật khởi, đã thu phục đại bộ phận tàn quân Vạn Yêu quốc, nhưng vẫn có bộ phận nhỏ Yêu tộc bị Phật môn dọa vỡ mật.

“Lựa chọn dung nhập Nhân tộc, an ổn sống qua ngày. Hoặc ẩn cư núi rừng, không tham dự việc hai tộc nữa. Mà trong tay bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có di sản Vạn Yêu quốc, bảo bối mất đi bên ngoài, chưa từng tìm được, cũng không chỉ có Hồn Thiên Thần Kính.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ nói. Cửu Vĩ Thiên Hồ sửng sốt, nhìn kỹ hắn một lát, bỗng nhiên cười to lên, chế nhạo:

“Thú cổ.”

Thú cổ chính là Tâm Cổ.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười tủm tỉm nói:

“Hồ tộc không thiếu nhất chính là mỹ nhân, yêu dã phóng đãng, ngây thơ dễ mến, quyến rũ nhiệt tình, lạnh lùng như băng... Bản cung có thể thưởng Hứa Ngân la một đám mỹ nhân hồ tộc, cho ngươi tu hành Tâm Cổ.”

Nương nương, hồ tộc chúng ta phải một lời nói đáng giá ngàn vàng... Hứa Thất An trầm giọng nói:

“Đa tạ ý tốt, nhưng bản Ngân la không phải kẻ háo sắc.”

Mộ Nam Chi toàn bộ hành trình khuôn mặt nhỏ căng cứng, trong lòng rất tức giận.

Thân là nữ nhân, nàng theo bản năng mâu thuẫn Cửu Vĩ Thiên Hồ phong tình vạn chủng, càng làm nàng cảnh giác là, Hứa Thất An xưa nay ở trong vạn bụi hoa thoải mái có thừa, ở trước mặt cô ta tựa như không thu được lợi ích, thậm chí mơ hồ bị áp chế.

Đây không phải áp chế phương diện tu vi, mà là áp chế của vị trí chủ khách.

Hứa Thất An hít sâu một hơi: “Lần này mời nương nương tới đây, là có chuyện quan trọng.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ mỉm cười không nói, chờ hắn nói tiếp.

“Ta đã tìm được mảnh vỡ Hồn Thiên Thần Kính.” Hứa Thất An không dừng ở chỗ mấu chốt câu kéo, đi thẳng vào vấn đề.

Chín cái đuôi nhẹ nhàng phe phẩy của con cáo nhỏ màu trắng nhất thời khựng lại, cách vài giây, giọng mềm mại đáng yêu của Cửu Vĩ Thiên Hồ vang lên, lộ ra một chút khát cầu cùng kinh hỉ:

“Ngươi xác định là Hồn Thiên Thần Kính?”

Hứa Thất An không nói lời thừa, vẫy tay gọi phù đồ bảo tháp, câu thông tháp linh.

Cửa chính tầng thứ nhất phù đồ bảo tháp mở ra, ánh sáng vàng bọc Hồn Thiên Thần Kính bay ra, rơi ở lòng bàn tay Hứa Thất An.

Hồn Thiên Thần Kính tựa như lâm vào ngủ say, con mắt không có lông mi kia không nổi lên mặt gương nữa.

Ánh mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ đuổi theo nó, thanh quang trong mắt nàng chậm rãi thu liễm, lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng, cũng là con mắt này, nhưng theo Hứa Thất An thấy, thần vận của nó lại hoàn toàn khác với con cáo nhỏ màu trắng.

Mắt của Bạch Cơ long lanh hồn nhiên, là mắt đứa nhỏ sạch sẽ nhất.

Bây giờ đôi mắt này, có rất nhiều thần thái phức tạp, nhớ lại, bi thương, vui sướng, buồn bã... Mắt là cửa sổ tâm linh, cảm xúc nó chịu tải là phức tạp như thế.

“Hồn Thiên Thần Kính là gương trang điểm của Vạn Yêu quốc chủ năm đó?”

Hứa Thất An thưởng thức gương đồng, hỏi.

“Bất cứ một món pháp bảo nào, cũng có năng lực độc đáo của nó, nhưng ở ngày thường, mẫu thân quả thật bày nó ở trên bàn, làm gương trang điểm.”

Trong mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ thu liễm tình cảm phức tạp, thanh quang lần nữa tràn ra, lấp đầy hốc mắt.

Hứa Thất An cười tủm tỉm nói: “Như vậy, nương nương tính dùng cái gì để giao dịch đây.

Vị trí chủ khách điên đảo, Hứa Thất An đã nắm giữ chủ động.

Cửu Vĩ Thiên Hồ thở dài một tiếng, gắt:

“Ngươi nam nhân bạc tình quả nghĩa này, ta mang Bạch Cơ tặng cho ngươi làm con dâu nuôi từ bé, còn chưa đủ sao? Vậy mà lòng tham không đáy như thế, thôi, Dạ Cơ dù sao cũng là tình nhân cũ của ngươi, ta liền mang Bạch Cơ và Dạ Cơ cùng nhau tặng cho ngươi.”

Mộ Nam Chi lông mày giật giật.

Ngươi muốn chơi ta miễn phí? Hứa Thất An “A” một tiếng:

“Nương nương, đừng nói đùa vậy nữa.

“Pháp bảo trên đời hiếm thấy, Hồn Thiên Thần Kính tuy tàn phá, nhưng ta có thể dùng long khí ôn dưỡng nó, giữ ở bên người ngăn địch.

“Ngươi nếu không có thành ý, vậy thì cáo từ.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười nói:

“Mẹ nói không sai, nam nhân một khi nhẫn tâm, quả nhiên là không nói tình cảm chút nào hết.

“Thôi được, Hứa Ngân la đã chướng mắt tỷ muội Bạch Cơ cùng Dạ Cơ, vậy bản cung chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.”

Nàng tựa như sớm có bản thảo, không chút tạm dừng nói:

“Hai cây Phong Ma Đinh!”

Mắt Hứa Thất An sáng lên, nói: “Bốn cây!”

Cửu Vĩ Thiên Hồ sẵng giọng:

“Ngươi dứt khoát bảo ta giúp ngươi giải trừ toàn bộ phong ấn cho xong.

“Ta tuy có biện pháp, nhưng nhiều nhất chỉ có thể nhổ hai cây, nhiều nữa thì bất lực. Ngươi hẳn là đã biết, Phong Ma Đinh là pháp khí Phật Đà luyện chế, trừ hắn, chỉ có Bồ Tát có thể nhổ hết.

“Mặt khác, ta nay đang ở hải ngoại, không thể quay về Cửu Châu đại lục, nhổ Phong Ma Đinh phải đợi một đoạn thời gian.”

Dùng pháp bảo không trọn vẹn đổi hai cây Phong Ma Đinh, với ta mà nói khẳng định là kiếm chác to rồi, thế cục bây giờ, không có gì có lợi hơn so với phá giải phong ấn... Hứa Thất An nhíu nhíu mày:

“Bao lâu?”

“Ba tháng!” Nàng nói.

“Không được, ta chỉ cho ngươi một tháng thời gian, quá thời hạn giao dịch coi như bỏ.” Hứa Thất An tương đối cường thế.

Ba tháng đã quá muộn.

“Được!”

Cửu Vĩ Thiên Hồ đáp ứng.

Sau khi đạt thành giao dịch, Hứa Thất An nói: “Nương nương đi hải ngoại làm chi?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười nói: “Tìm kiếm tộc nhân có thể tồn tại.”

Hứa Thất An không nghe hiểu, hoặc là, chưa ý thức được tầm quan trọng của tin tức câu này ẩn chứa.

Cửu Vĩ Thiên Hồ giải thích:

“Sau khi thời đại thần ma kết thúc, hai tộc nhân, yêu quật khởi, trong hậu duệ thần ma, có một bộ phận đi xa hải ngoại, chưa từng trở về.”

Đi xa hải ngoại... Hứa Thất An bỗng nghĩ tới “Bạch Đế” thần thú trong truyền thuyết Vân Châu, đó là một dị thú nghi là con cháu của kỳ lân.

Từng từ hải ngoại mà đến, ở Vân Châu địa khu ven biển lưu lại rất lâu, con thú này thở thành gió, hít thành sấm, khi xuất hiện kèm theo mưa gió sấm sét, vừa vặn giải quyết nạn hạn hán của Vân Châu lúc ấy.

“Cửu Vĩ Thiên Hồ là hậu duệ thần ma, có được linh uẩn độc đáo, nhưng số lượng tộc nhân trước giờ thưa thớt. Hôm nay toàn bộ Cửu Châu liền còn một mình ta.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ thở dài, hối hận nói: “Bản cung một hoàng hoa đại khuê nữ sống mấy trăm năm, cũng muốn lập gia đình, cho nên ra biểu tìm phu quân tương lai.”

... Hứa Thất An trong lúc nhất thời không phân biệt rõ nàng là nói thật hay nói dối.

Nói thật, tính cách Cửu Vĩ Thiên Hồ khiến hắn có chút không chống đỡ được, đặt ở trong võ hiệp trước kia, chính là yêu nữ tinh quái, hỉ nộ vô thường.

Ừm, nàng vốn chính là yêu nữ.

Vì sao nhất định phải tìm đồng tộc, tìm dị tộc không tốt sao... Hứa Thất An nói:

“Ta cảm thấy Tâm Cổ thích hợp ngài.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ nghẹn một chút, lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn:

“Khiêu khích của ngươi phi thường đúng chỗ.”

Hứa Thất An cười khan một tiếng, chuyển hướng đề tài:

“Hồn Thiên Thần Kính vì sao lưu lạc Trung Nguyên?”

“Năm đó Yêu tộc đại bại, tàn quân chạy tán loạn, ẩn nấp ở các nơi của Cửu Châu. Ta sau khi quật khởi, đã thu phục đại bộ phận tàn quân Vạn Yêu quốc, nhưng vẫn có bộ phận nhỏ Yêu tộc bị Phật môn dọa vỡ mật.

“Lựa chọn dung nhập Nhân tộc, an ổn sống qua ngày. Hoặc ẩn cư núi rừng, không tham dự việc hai tộc nữa. Mà trong tay bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có di sản Vạn Yêu quốc, bảo bối mất đi bên ngoài, chưa từng tìm được, cũng không chỉ có Hồn Thiên Thần Kính.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ nói.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv