Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1315: Chữa thương (3)



“Độ Tình La Hán bị bắt, Phật môn sẽ không từ bỏ ý đồ, Vu Thần giáo chưa ra tay, những thứ này đều là thế lực có thể lợi dụng.

“Mặt khác, ngươi phải nghĩ mọi cách mang Thương Long thất túc giữ ở bên người, đừng cho quốc sư mang bọn họ triệu hồi đi.

“Những ngày qua, lão đạo lúc nào cũng tự hỏi, ít nhiều đoán được mưu tính một bước tiếp theo của quốc sư.”

Lão chưa nói tiếp, ánh mắt nhu hòa nhìn Cơ Huyền, nói:

“Thiếu chủ, còn nhớ cảnh tượng khi ngươi ta mới quen?”

Cơ Huyền giọng mũi rất nặng “Ừm” một tiếng.

“Ta luôn tin tưởng, ngọn lửa sẽ từ trong ngọn cỏ mục nát bốc lên, đốt sạch tất cả mục nát.” Tiêu Diệp lão đạo nắm chặt tay Cơ Huyền.

“Sẽ có một ngày như vậy.” Cơ Huyền thấp giọng nói.

Tiêu Diệp lão đạo phun ra một hơi, trên mặt nổi lên nụ cười.

Nụ cười vĩnh viễn đọng lại.

Liễu Hồng Miên im lặng một lát, hướng Tiêu Diệp lão đạo hành lễ đạo môn.

Nghe qua, lão đạo sĩ này là người có chuyện xưa, nhưng nàng không có ý truy cứu sâu, người nào lưu lạc thành Tiềm Long, không có chuyện xưa của mình chứ.

...

Trấn Tú Thủy phía tây nam thành Ung Châu.

Tứ phẩm mật thám “Thần” đội nón, khoác áo choàng, ra roi thúc ngựa tới thôn trấn, dừng lại ở một tòa nhà dựa vào mặt nước mà xây.

Hắn theo tiết tấu nào đó gõ vang cổng lớn.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, mở cửa là người mặc váy mềm màu hoa mai, ngũ quan thanh tú, khí chất lạnh nhạt, chính là Hứa Nguyên Sương.

Sắc mặt của nàng không tốt lắm, nhìn thấy Thần mật thám, gật đầu ra hiệu.

Thần mật thám theo Hứa Nguyên Sương tiến vào tòa nhà, trầm giọng nói:

“Thu được tiểu thư truyền thư, ta liền tới đây.”

Xuyên qua sân nhà, tới đại sảnh, khoảnh khắc Thần mật thám nhìn thấy đám người Cơ Huyền, trong lòng cả kinh, hoài nghi mình nhận lầm người.

Đầu tiên là trung tâm đoàn đội Cơ Huyền vốn ôn hòa nội liễm, ngực hắn quấn băng gạc thật dày, khuôn mặt thiếu màu máu ngồi ở ghế, đôi mắt vốn sáng ngời có thần tỏ ra hơi trống rỗng.

Sững sờ nhìn mặt đất, không biết đang nghĩ cái gì, đối với hắn đến coi như không biết.

Bên trái hắn, là Khất Hoan Đan Hương uể oải lặng lẽ tương tự, vị Tâm Cổ sư tính cách cực đoan này tựa như một con chó thất bại, quấn chặt trường bào sắc thái sặc sỡ.

Bên cạnh Tâm Cổ sư, là hán tử khôi ngô Bạch Hổ, cánh tay phải hắn từ khuỷu tay trở xuống đã biến mất, quấn băng gạc thật dày, mơ hồ lộ ra máu tươi đỏ sậm.

Duy nhất coi như bình thường chỉ có Liễu Hồng Miên, nhưng cũng đắm chìm trong không khí này, không còn phong tình vạn chủng như mọi khi nữa.

“Nguyên Hòe thiếu gia đâu?”

Trong lòng Thần mật thám rùng mình.

“Hắn xương cánh tay, xương bánh chè bị đập vỡ, nằm ở trong phòng.” Hứa Nguyên Sương nhẹ nhàng nói.

Thần mật thám lúc này mới thở phào, hỏi tiếp:

“Thương Long thất túc đâu?”

“Ở hậu viện băng bó vết thương.” Hứa Nguyên Sương nói.

Từ trong câu này của nàng có thể biết được, Thương Long thất túc chưa có kết quả tốt ở trong tay Tôn Huyền Cơ.

Rất nhanh, Thương Long mang theo bảy người mặc áo choàng từ hậu viện tới, hắn giọng khàn khàn mang theo vài phần khởi binh vấn tội:

“Dương thần của Thiên tông vì sao sẽ xuất hiện ở đây?”

Thần mật thám lắc đầu:

“Ta cũng không ngờ bọn họ sẽ ở thành Ung Châu, Thiên tông xưa nay không hỏi việc đời, môn nhân cực ít đi lại ở giang hồ.

“Trong một thế hệ này, chỉ có thánh tử thánh nữ hai người.”

Thương Long khí thế ép người:

“Đây là sơ hở tình báo của ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Thần mật thám nhíu nhíu mày:

“Không có tổ chức tình báo nào có thể chuẩn xác nắm bắt được động hướng của cường giả siêu phàm cảnh, nhất là dưới tình huống bọn họ thu mình làm việc.

“Chúng ta thậm chí không biết dương thần của Thiên tông nhập thế du lịch.”

Đạo môn dương thần, đến vô ảnh đi vô tung, hôm nay ở Ung Châu, ngày mai có thể đã tới kinh thành.

Tình báo nhà ai có thể nhanh như vậy?

Huống hồ, hai vị dương thần của Thiên tông làm việc thu mình không phô trương, vô thanh vô tức đến thành Ung Châu.

Cho dù có thám tử dưới trướng có ở khách sạn từng gặp bọn họ, nhưng thám tử liếc một cái nhìn ra đây là hai vị dương thần?

Thấy Thương Long không nói gì nữa, Thần mật thám phun ra một hơi, tính toán một phen, nhìn về phía đám người Cơ Huyền, nói:

“Xem ra Hứa Thất An cũng tìm không ít trợ thủ.”

Cho dù có dương thần của Thiên tông giúp đỡ, cao thủ siêu phàm cảnh nhiều lắm ngang hàng, mà bọn họ phe này, có hai vị tứ phẩm đỉnh phong của Phật môn, có Cơ Huyền, Bạch Hổ bọn tứ phẩm cao thủ.

Dưới tình huống siêu phàm cảnh không xuất hiện, hầu như vô địch.

Trước mắt lại chật vật như thế, chỉ có thể nói rõ Hứa Thất An có chuẩn bị đầy đủ, triệu tập không ít tứ phẩm cao thủ giúp đỡ.

Lời vừa nói ra, Liễu Hồng Miên nhìn tới, sắc mặt phức tạp.

Khất Hoan Đan Hương cùng Bạch Hổ đều là môi khẽ động.

Hứa Nguyên Sương thấp giọng nói: “Không có trợ thủ, chỉ có một mình hắn.”

Chỉ có một mình hắn... Đôi mắt Thần mật thám giấu ở trong màn che lập tức trợn to, vội vàng truy hỏi:

“Hắn, hắn khôi phục tu vi tam phẩm rồi?”

Vẻ mặt đám người Liễu Hồng Miên càng thêm phức tạp.

“Không, hắn vẫn là tứ phẩm.” Hứa Nguyên Sương cay đắng lắc đầu.

Trong phòng nhất thời yên lặng, một lúc lâu không ai nói chuyện.

...

Lạc Ngọc Hành mang theo Hứa Thất An rời khỏi Ung Châu, cưỡi ánh sáng màu vàng hướng bắc bay nhanh.

Xuyên qua dãy núi, đồng bằng, con sông mênh mông, phía dưới xuất hiện thành quách.

Lạc Ngọc Hành hạ ánh vàng xuống, ở ngoài thành chạm đất.

“Ta cần điều tức dưỡng thương, tìm một khách sạn đặt chân trước.”

Nàng nhẹ nhàng dặn dò.

Sở dĩ không về Ung Châu thành, là vì Độ Nan cùng Độ Phàm hai gã Kim Cương, khẳng định sẽ lùng bắt khắp nơi.

Độ Tình La Hán nhắm mắt, vô thanh vô tức ngồi xếp bằng, như là một pho tượng không có sinh cơ.

Lão lơ lửng ở bên người Lạc Ngọc Hành, chịu nàng dẫn dắt, khống chế.

Tiến vào thành nhỏ, dọc theo trục đường chính, Hứa Thất An đảo qua cờ hiệu tấm biển phần phật phấp phới hai bên, dễ dàng chọn một khách sạn.

Lạc Ngọc Hành một tay bắt quyết, dẫn Độ Tình La Hán, đi theo phía sau Hứa Thất An.

“Khách quan, dùng bữa hay ở trọ?”

Bước vào sảnh lớn khách sạn, điếm tiểu nhị ân cần chào đón, đối với Lạc Ngọc Hành cùng Độ Tình La Hán đầu cắm kiếm sắt coi như không thấy.

Thực khách khác tựa như cũng không nhìn thấy Lạc Ngọc Hành, chưa ném đến ánh mắt kinh diễm.

Hứa Thất An nhìn nàng một cái, nói: “Một gian phòng khách.”

Ở dưới tiểu nhị khách sạn dẫn dắt, đi lên từng bậc, tiến vào phòng khách lầu hai.

Lạc Ngọc Hành phất phất tay, thao túng Độ Tình La Hán hạ xuống trong góc, sau đó cởi giày nhỏ thêu hoa văn đám mây, ngồi xếp bằng trên giường.

Tiếp theo, nàng từ trong tay áo giũ ra một đống chai lọ, cùng với hộp gỗ nhỏ.

Tay áo kiểu túi thần kỳ (của Doraemon)?

Hứa Thất An có chút ngạc nhiên nhìn, hắn từng thấy không ít pháp bảo trữ vật, có túi gấm, gương, đồ sứ vân vân, nhưng chưa từng thấy loại tay áo.

Giật mình hiểu Lạc Ngọc Hành vì sao chưa từng đổi áo bào, cái yếm, quần lót trái lại thường xuyên đổi, điểm ấy Hứa Thất An có thể làm chứng, nhưng áo bào mặc bên ngoài, cơ bản chưa từng thấy nàng thay.

Thì ra áo choàng là món pháp khí. “Độ Tình La Hán bị bắt, Phật môn sẽ không từ bỏ ý đồ, Vu Thần giáo chưa ra tay, những thứ này đều là thế lực có thể lợi dụng.

“Mặt khác, ngươi phải nghĩ mọi cách mang Thương Long thất túc giữ ở bên người, đừng cho quốc sư mang bọn họ triệu hồi đi.

“Những ngày qua, lão đạo lúc nào cũng tự hỏi, ít nhiều đoán được mưu tính một bước tiếp theo của quốc sư.”

Lão chưa nói tiếp, ánh mắt nhu hòa nhìn Cơ Huyền, nói:

“Thiếu chủ, còn nhớ cảnh tượng khi ngươi ta mới quen?”

Cơ Huyền giọng mũi rất nặng “Ừm” một tiếng.

“Ta luôn tin tưởng, ngọn lửa sẽ từ trong ngọn cỏ mục nát bốc lên, đốt sạch tất cả mục nát.” Tiêu Diệp lão đạo nắm chặt tay Cơ Huyền.

“Sẽ có một ngày như vậy.” Cơ Huyền thấp giọng nói.

Tiêu Diệp lão đạo phun ra một hơi, trên mặt nổi lên nụ cười.

Nụ cười vĩnh viễn đọng lại.

Liễu Hồng Miên im lặng một lát, hướng Tiêu Diệp lão đạo hành lễ đạo môn.

Nghe qua, lão đạo sĩ này là người có chuyện xưa, nhưng nàng không có ý truy cứu sâu, người nào lưu lạc thành Tiềm Long, không có chuyện xưa của mình chứ.

...

Trấn Tú Thủy phía tây nam thành Ung Châu.

Tứ phẩm mật thám “Thần” đội nón, khoác áo choàng, ra roi thúc ngựa tới thôn trấn, dừng lại ở một tòa nhà dựa vào mặt nước mà xây.

Hắn theo tiết tấu nào đó gõ vang cổng lớn.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, mở cửa là người mặc váy mềm màu hoa mai, ngũ quan thanh tú, khí chất lạnh nhạt, chính là Hứa Nguyên Sương.

Sắc mặt của nàng không tốt lắm, nhìn thấy Thần mật thám, gật đầu ra hiệu.

Thần mật thám theo Hứa Nguyên Sương tiến vào tòa nhà, trầm giọng nói:

“Thu được tiểu thư truyền thư, ta liền tới đây.”

Xuyên qua sân nhà, tới đại sảnh, khoảnh khắc Thần mật thám nhìn thấy đám người Cơ Huyền, trong lòng cả kinh, hoài nghi mình nhận lầm người.

Đầu tiên là trung tâm đoàn đội Cơ Huyền vốn ôn hòa nội liễm, ngực hắn quấn băng gạc thật dày, khuôn mặt thiếu màu máu ngồi ở ghế, đôi mắt vốn sáng ngời có thần tỏ ra hơi trống rỗng.

Sững sờ nhìn mặt đất, không biết đang nghĩ cái gì, đối với hắn đến coi như không biết.

Bên trái hắn, là Khất Hoan Đan Hương uể oải lặng lẽ tương tự, vị Tâm Cổ sư tính cách cực đoan này tựa như một con chó thất bại, quấn chặt trường bào sắc thái sặc sỡ.

Bên cạnh Tâm Cổ sư, là hán tử khôi ngô Bạch Hổ, cánh tay phải hắn từ khuỷu tay trở xuống đã biến mất, quấn băng gạc thật dày, mơ hồ lộ ra máu tươi đỏ sậm.

Duy nhất coi như bình thường chỉ có Liễu Hồng Miên, nhưng cũng đắm chìm trong không khí này, không còn phong tình vạn chủng như mọi khi nữa.

“Nguyên Hòe thiếu gia đâu?”

Trong lòng Thần mật thám rùng mình.

“Hắn xương cánh tay, xương bánh chè bị đập vỡ, nằm ở trong phòng.” Hứa Nguyên Sương nhẹ nhàng nói.

Thần mật thám lúc này mới thở phào, hỏi tiếp:

“Thương Long thất túc đâu?”

“Ở hậu viện băng bó vết thương.” Hứa Nguyên Sương nói.

Từ trong câu này của nàng có thể biết được, Thương Long thất túc chưa có kết quả tốt ở trong tay Tôn Huyền Cơ.

Rất nhanh, Thương Long mang theo bảy người mặc áo choàng từ hậu viện tới, hắn giọng khàn khàn mang theo vài phần khởi binh vấn tội:

“Dương thần của Thiên tông vì sao sẽ xuất hiện ở đây?”

Thần mật thám lắc đầu:

“Ta cũng không ngờ bọn họ sẽ ở thành Ung Châu, Thiên tông xưa nay không hỏi việc đời, môn nhân cực ít đi lại ở giang hồ.

“Trong một thế hệ này, chỉ có thánh tử thánh nữ hai người.”

Thương Long khí thế ép người:

“Đây là sơ hở tình báo của ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Thần mật thám nhíu nhíu mày:

“Không có tổ chức tình báo nào có thể chuẩn xác nắm bắt được động hướng của cường giả siêu phàm cảnh, nhất là dưới tình huống bọn họ thu mình làm việc.

“Chúng ta thậm chí không biết dương thần của Thiên tông nhập thế du lịch.”

Đạo môn dương thần, đến vô ảnh đi vô tung, hôm nay ở Ung Châu, ngày mai có thể đã tới kinh thành.

Tình báo nhà ai có thể nhanh như vậy?

Huống hồ, hai vị dương thần của Thiên tông làm việc thu mình không phô trương, vô thanh vô tức đến thành Ung Châu.

Cho dù có thám tử dưới trướng có ở khách sạn từng gặp bọn họ, nhưng thám tử liếc một cái nhìn ra đây là hai vị dương thần?

Thấy Thương Long không nói gì nữa, Thần mật thám phun ra một hơi, tính toán một phen, nhìn về phía đám người Cơ Huyền, nói:

“Xem ra Hứa Thất An cũng tìm không ít trợ thủ.”

Cho dù có dương thần của Thiên tông giúp đỡ, cao thủ siêu phàm cảnh nhiều lắm ngang hàng, mà bọn họ phe này, có hai vị tứ phẩm đỉnh phong của Phật môn, có Cơ Huyền, Bạch Hổ bọn tứ phẩm cao thủ.

Dưới tình huống siêu phàm cảnh không xuất hiện, hầu như vô địch.

Trước mắt lại chật vật như thế, chỉ có thể nói rõ Hứa Thất An có chuẩn bị đầy đủ, triệu tập không ít tứ phẩm cao thủ giúp đỡ.

Lời vừa nói ra, Liễu Hồng Miên nhìn tới, sắc mặt phức tạp.

Khất Hoan Đan Hương cùng Bạch Hổ đều là môi khẽ động.

Hứa Nguyên Sương thấp giọng nói: “Không có trợ thủ, chỉ có một mình hắn.”

Chỉ có một mình hắn... Đôi mắt Thần mật thám giấu ở trong màn che lập tức trợn to, vội vàng truy hỏi:

“Hắn, hắn khôi phục tu vi tam phẩm rồi?”

Vẻ mặt đám người Liễu Hồng Miên càng thêm phức tạp.

“Không, hắn vẫn là tứ phẩm.” Hứa Nguyên Sương cay đắng lắc đầu.

Trong phòng nhất thời yên lặng, một lúc lâu không ai nói chuyện.

...

Lạc Ngọc Hành mang theo Hứa Thất An rời khỏi Ung Châu, cưỡi ánh sáng màu vàng hướng bắc bay nhanh.

Xuyên qua dãy núi, đồng bằng, con sông mênh mông, phía dưới xuất hiện thành quách.

Lạc Ngọc Hành hạ ánh vàng xuống, ở ngoài thành chạm đất.

“Ta cần điều tức dưỡng thương, tìm một khách sạn đặt chân trước.”

Nàng nhẹ nhàng dặn dò.

Sở dĩ không về Ung Châu thành, là vì Độ Nan cùng Độ Phàm hai gã Kim Cương, khẳng định sẽ lùng bắt khắp nơi.

Độ Tình La Hán nhắm mắt, vô thanh vô tức ngồi xếp bằng, như là một pho tượng không có sinh cơ.

Lão lơ lửng ở bên người Lạc Ngọc Hành, chịu nàng dẫn dắt, khống chế.

Tiến vào thành nhỏ, dọc theo trục đường chính, Hứa Thất An đảo qua cờ hiệu tấm biển phần phật phấp phới hai bên, dễ dàng chọn một khách sạn.

Lạc Ngọc Hành một tay bắt quyết, dẫn Độ Tình La Hán, đi theo phía sau Hứa Thất An.

“Khách quan, dùng bữa hay ở trọ?”

Bước vào sảnh lớn khách sạn, điếm tiểu nhị ân cần chào đón, đối với Lạc Ngọc Hành cùng Độ Tình La Hán đầu cắm kiếm sắt coi như không thấy.

Thực khách khác tựa như cũng không nhìn thấy Lạc Ngọc Hành, chưa ném đến ánh mắt kinh diễm.

Hứa Thất An nhìn nàng một cái, nói: “Một gian phòng khách.”

Ở dưới tiểu nhị khách sạn dẫn dắt, đi lên từng bậc, tiến vào phòng khách lầu hai.

Lạc Ngọc Hành phất phất tay, thao túng Độ Tình La Hán hạ xuống trong góc, sau đó cởi giày nhỏ thêu hoa văn đám mây, ngồi xếp bằng trên giường.

Tiếp theo, nàng từ trong tay áo giũ ra một đống chai lọ, cùng với hộp gỗ nhỏ.

Tay áo kiểu túi thần kỳ (của Doraemon)?

Hứa Thất An có chút ngạc nhiên nhìn, hắn từng thấy không ít pháp bảo trữ vật, có túi gấm, gương, đồ sứ vân vân, nhưng chưa từng thấy loại tay áo.

Giật mình hiểu Lạc Ngọc Hành vì sao chưa từng đổi áo bào, cái yếm, quần lót trái lại thường xuyên đổi, điểm ấy Hứa Thất An có thể làm chứng, nhưng áo bào mặc bên ngoài, cơ bản chưa từng thấy nàng thay.

Thì ra áo choàng là món pháp khí.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv