Lúc này, Ngụy Uyên hướng Hứa Thất An khẽ gật đầu.
“Phù... Đổi cái góc độ nghĩ, ở trước mặt lãnh đạo bày ra giá trị của mình, cũng là một loại phương thức hữu hiệu tranh thủ chú ý, tăng thêm lợi thế!”
Hứa Thất An hít sâu một hơi, xóa đi tạp niệm, để trọng tâm trở lại trên lớp học.
“Đây là trọng điểm ta lần này mở lớp giảng bài, muốn nói với mọi người.” Hứa Thất An am hiểu sâu tinh túy của ‘đoạn chương (ví dụ đang tới tình tiết hay thì hết chương truyện)’, nói tới đây cố ý dừng một chút, mỉm cười đối mặt ánh mắt tràn đầy tò mò của những thuật sĩ áo trắng.
Khóe mắt liếc qua ngoài cửa, thấy Ngụy Uyên nhìn chăm chú vào mình, thấy người đẹp nghiêng nước nghiêng thành nọ cạnh Ngụy Uyên nhìn chăm chú vào mình.
Nàng là ai? Vậy mà lại đẹp như thế... Hứa Thất An ho khan một tiếng, nói: “Trong vạn vật, tồn tại một ít vật chất phi thường nhỏ, những vật chất này cấu thành ngàn vạn thế giới trong mắt chúng ta. Giữa những vật chất này là có liên hệ, có quy luật. Dùng ví dụ đơn giản nhất giải thích, một viên đan dược cần mười mấy vị, mấy chục vị dược liệu luyện chế, nhưng giữa các dược liệu, rõ ràng công hiệu đều khác nhau.
“Vì sao? Bởi vì vật chất rất nhỏ giữa một số dược liệu nào đó đặc tính tiếp cận, cho nên bọn nó có thể phản ứng, dung hợp với nhau. Tinh luyện kim loại cũng là đạo lý tương tự.”
Hứa Thất An tận khả năng dùng từ ngữ thông tục dễ hiểu để biểu đạt, chưa sử dụng danh từ hóa học kiểu như “nguyên tử”, như vậy sẽ chỉ gia tăng độ khó lý giải của các luyện kim thuật sư.
Trong ánh mắt thuật sĩ ở đây lóe ra hưng phấn, bởi vì bọn họ vô cùng rõ ràng sự quý giá của những tri thức này.
Không chỉ có họ, trưởng công chúa và Ngụy Uyên bên ngoài, hai người đều là hạng người học nhiều biết rộng tài trí hơn người, càng là tri thức thâm ảo tối nghĩa, bọn họ càng cảm thấy hứng thú. Cũng ý thức được nội dung Hứa Thất An giảng, ở lĩnh vực thuật luyện kim là bí thuật phi thường cao cấp.
Công chúa và đại hoạn quan thân phận cao quý cứ như vậy đứng, kiên nhẫn nghe.
Hứa Thất An tiếp tục nói: “Trong bản bí kíp luyện kim không trọn vẹn kia ghi lại một khẩu quyết đặc tính vật chất rất nhỏ gần nhau. Ta mang bộ khẩu quyết này gọi là: bảng tuần hoàn.”
Trong nháy mắt, tiếng hít thở dồn dập quanh quẩn ở trong đại sảnh, đám áo trắng Ti Thiên Giám hung hăng siết chặt nắm tay, kích động mừng như điên.
“Ta biết rồi, ta biết rồi!” Tống Khanh bừng tỉnh đại ngộ, hắn vẻ mặt kích động đứng lên, nhìn chằm chằm Hứa Thất An, giống như đang chứng thực:
“Luyện kim thuật vật sống của ta sở dĩ thất bại, là vì giữa chúng nó không có đặc tính gần nhau. Đúng vậy, đúng vậy, mèo cùng cây sao có khả năng sẽ có đặc tính gần nhau, căn bản chính là hai thứ hoàn toàn khác nhau.”
... Ngươi lý giải như vậy cũng miễn cưỡng hợp lý! Hứa Thất An cười nói: “Tống sư huynh không hổ là kỳ tài thuật luyện kim, năng lực lĩnh ngộ xuất chúng.”
Đây là nói thật!
Tống Khanh nhíu nhíu mày: “Ta tuy hiểu đạo lý của ngươi, nhưng đặc tính gần gũi giữ vật còn sống lại nghiệm chứng như thế nào, phương hướng chính xác của thuật luyện kim vật còn sống rốt cuộc ở nơi nào?”
Hỏi thật hay, ta chỉ chờ lúc này bẻ thẳng ngươi.
Hứa Thất An để hai tay sau lưng, tư thế đứng như cây tùng, tựa như đại nho khai tông lập phái, từ từ nói: “Phương hướng thuật luyện kim vật còn sống là tế bào.”
“Tế bào?” Tống Khanh ngạc nhiên, lại là một từ xa lạ chưa bao giờ nghe.
Đúng, tế bào, nhưng trước đó, ngươi phải cân nhắc làm một cái kính hiển vi, ta cũng không hiểu lắm, dù sao không liên quan ta... Thành công là ta dạy tốt, không thành công là ngươi tư chất ngu dốt.
Hứa Thất An từ trong lòng lấy ra một quyển sách, “Đây là quyển sách bìa lam thứ hai ta đưa cho Ti Thiên Giám, bên trong ghi lại khẩu quyết bảng tuần hoàn, chú giải cá nhân của ta. Cũng có phương hướng chính xác thuật luyện kim vật còn sống của Tống Khanh sư huynh, đều ở bên trong.”
Tống Khanh sốt ruột không chờ nổi, đoạt lấy quyển sách, lật xem giống như đói khát.
Câu đầu tiên của chương mở đầu: Tế bào là khởi đầu của một sinh mệnh!
“Ha, ha ha, ha ha ha...”
Đọc rồi đọc, Tống Khanh cầm chặt quyển sách, ngửa mặt lên trời cười to lên.
Trong sách viết cái gì... Thật muốn biết, thật muốn biết, thật muốn biết... Hơn bốn mươi thuật sĩ áo trắng ánh mắt mãnh liệt nhìn quyển sách trong tay Tống Khanh, trong lòng như là có mèo con đang gãi.
Tống Khanh thu liễm nụ cười, giọng điệu trầm ổn: “Vừa rồi Hứa Ninh Yến từng nói, lĩnh vực vật còn sống quá mức thâm ảo, cảnh giới các ngươi chưa tới. Chờ sư huynh ta tìm hiểu thấu triệt, tự nhiên sẽ thay thầy truyền thụ.”
Thầy này, chỉ không phải Hứa Thất An, là giám chính.
Mọi người đều chú ý tới, đốt ngón tay Tống Khanh nắm chặt quyển sách hơi trắng bệch.
Sự kích động trong lòng của hắn mãnh liệt hơn xa so với biểu hiện ra ngoài.
Hóa học bao hàm nhiều lĩnh vực, ví dụ như điện hóa học, hóa học hạt nhân, hóa học lượng tử...
Bản thân Hứa Thất An cũng chỉ hiểu một phần, không tính nói tiếp, cũng không tiện mang trữ hàng trong bụng một hơi móc sạch, bọn họ cũng không phải Phù Hương, không đáng hắn dốc túi truyền thụ.
Trao đổi đồng giá loại chuyện này, cần dòng chảy nhỏ nhưng kéo dài.
Ào ~
Thuật sĩ áo trắng đứng dậy, động tác đều nhịp, hướng tới Hứa Thất An chắp tay: “Cảm ơn ân truyền thụ của Hứa công tử.”
Ngoài cửa, trưởng công chúa thấy tất cả, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Thuật sĩ của Ti Thiên Giám, hướng một vị võ phu hành lễ đệ tử, chỉ sợ là phá lệ lần đầu tiên Ti Thiên Giám thành lập tới nay.
Chỉ dựa vào điều này, Hứa Thất An người này, đã đủ để lưu lại một nét bút ở trên sách sử.
Tống Khanh phun ra một hơi, vỗ cánh tay Chử Thải Vi bên người: “Sư muội, trưởng công chúa tìm ngươi đã đến rồi.”
Tống Khanh đã sớm phát hiện đoàn người Ngụy Uyên đến, ở đây chỉ một mình hắn tu vi cao nhất.
Nhưng đến thì đến, Tống Khanh cũng sẽ không bởi vì trưởng công chúa xuất thân cao quý cùng Ngụy Uyên quyền bính ngập trời, liền phá hư tiết tấu lớp học.
Bởi vì mặc kệ là trưởng công chúa cao quý và xinh đẹp, cùng với quyền thế của Ngụy Uyên, đều là vật phàm tục.
Chử Thải Vi vừa nghe, ngạc nhiên lẫn vui mừng quay đầu, quả nhiên thấy trưởng công chúa phong hoa tuyệt đại.
Hứa Thất An bước nhanh tiến lên, ôm quyền nói: “Ngụy Công.”
Ngụy Uyên cười cười, chỉ nữ tử váy dài hoa mỹ bên người: “Vị này là trưởng công chúa.”
Quan sát khoảng cách gần, Hứa Thất An bị giá trị nhan sắc của vị trưởng công chúa phong hoa tuyệt đại này kinh diễm, ôm quyền nói: “Tạ ân tiến cử của trưởng công chúa.”
Lý Ngọc Xuân từng nói với hắn, có thể vào Đả Canh Nhân, là trưởng công chúa tiến cử.
Hứa Thất An có thể không đề cập tới chuyện này, nhưng nếu nhắc, sẽ cho trưởng công chúa một ấn tượng tốt biết ân báo đáp.
Trưởng công chúa mỉm cười gật đầu, thanh âm dễ nghe: “Bí kíp thuật luyện kim?” Lúc này, Ngụy Uyên hướng Hứa Thất An khẽ gật đầu.
“Phù... Đổi cái góc độ nghĩ, ở trước mặt lãnh đạo bày ra giá trị của mình, cũng là một loại phương thức hữu hiệu tranh thủ chú ý, tăng thêm lợi thế!”
Hứa Thất An hít sâu một hơi, xóa đi tạp niệm, để trọng tâm trở lại trên lớp học.
“Đây là trọng điểm ta lần này mở lớp giảng bài, muốn nói với mọi người.” Hứa Thất An am hiểu sâu tinh túy của ‘đoạn chương (ví dụ đang tới tình tiết hay thì hết chương truyện)’, nói tới đây cố ý dừng một chút, mỉm cười đối mặt ánh mắt tràn đầy tò mò của những thuật sĩ áo trắng.
Khóe mắt liếc qua ngoài cửa, thấy Ngụy Uyên nhìn chăm chú vào mình, thấy người đẹp nghiêng nước nghiêng thành nọ cạnh Ngụy Uyên nhìn chăm chú vào mình.
Nàng là ai? Vậy mà lại đẹp như thế... Hứa Thất An ho khan một tiếng, nói: “Trong vạn vật, tồn tại một ít vật chất phi thường nhỏ, những vật chất này cấu thành ngàn vạn thế giới trong mắt chúng ta. Giữa những vật chất này là có liên hệ, có quy luật. Dùng ví dụ đơn giản nhất giải thích, một viên đan dược cần mười mấy vị, mấy chục vị dược liệu luyện chế, nhưng giữa các dược liệu, rõ ràng công hiệu đều khác nhau.
“Vì sao? Bởi vì vật chất rất nhỏ giữa một số dược liệu nào đó đặc tính tiếp cận, cho nên bọn nó có thể phản ứng, dung hợp với nhau. Tinh luyện kim loại cũng là đạo lý tương tự.”
Hứa Thất An tận khả năng dùng từ ngữ thông tục dễ hiểu để biểu đạt, chưa sử dụng danh từ hóa học kiểu như “nguyên tử”, như vậy sẽ chỉ gia tăng độ khó lý giải của các luyện kim thuật sư.
Trong ánh mắt thuật sĩ ở đây lóe ra hưng phấn, bởi vì bọn họ vô cùng rõ ràng sự quý giá của những tri thức này.
Không chỉ có họ, trưởng công chúa và Ngụy Uyên bên ngoài, hai người đều là hạng người học nhiều biết rộng tài trí hơn người, càng là tri thức thâm ảo tối nghĩa, bọn họ càng cảm thấy hứng thú. Cũng ý thức được nội dung Hứa Thất An giảng, ở lĩnh vực thuật luyện kim là bí thuật phi thường cao cấp.
Công chúa và đại hoạn quan thân phận cao quý cứ như vậy đứng, kiên nhẫn nghe.
Hứa Thất An tiếp tục nói: “Trong bản bí kíp luyện kim không trọn vẹn kia ghi lại một khẩu quyết đặc tính vật chất rất nhỏ gần nhau. Ta mang bộ khẩu quyết này gọi là: bảng tuần hoàn.”
Trong nháy mắt, tiếng hít thở dồn dập quanh quẩn ở trong đại sảnh, đám áo trắng Ti Thiên Giám hung hăng siết chặt nắm tay, kích động mừng như điên.
“Ta biết rồi, ta biết rồi!” Tống Khanh bừng tỉnh đại ngộ, hắn vẻ mặt kích động đứng lên, nhìn chằm chằm Hứa Thất An, giống như đang chứng thực:
“Luyện kim thuật vật sống của ta sở dĩ thất bại, là vì giữa chúng nó không có đặc tính gần nhau. Đúng vậy, đúng vậy, mèo cùng cây sao có khả năng sẽ có đặc tính gần nhau, căn bản chính là hai thứ hoàn toàn khác nhau.”
... Ngươi lý giải như vậy cũng miễn cưỡng hợp lý! Hứa Thất An cười nói: “Tống sư huynh không hổ là kỳ tài thuật luyện kim, năng lực lĩnh ngộ xuất chúng.”
Đây là nói thật!
Tống Khanh nhíu nhíu mày: “Ta tuy hiểu đạo lý của ngươi, nhưng đặc tính gần gũi giữ vật còn sống lại nghiệm chứng như thế nào, phương hướng chính xác của thuật luyện kim vật còn sống rốt cuộc ở nơi nào?”
Hỏi thật hay, ta chỉ chờ lúc này bẻ thẳng ngươi.
Hứa Thất An để hai tay sau lưng, tư thế đứng như cây tùng, tựa như đại nho khai tông lập phái, từ từ nói: “Phương hướng thuật luyện kim vật còn sống là tế bào.”
“Tế bào?” Tống Khanh ngạc nhiên, lại là một từ xa lạ chưa bao giờ nghe.
Đúng, tế bào, nhưng trước đó, ngươi phải cân nhắc làm một cái kính hiển vi, ta cũng không hiểu lắm, dù sao không liên quan ta... Thành công là ta dạy tốt, không thành công là ngươi tư chất ngu dốt.
Hứa Thất An từ trong lòng lấy ra một quyển sách, “Đây là quyển sách bìa lam thứ hai ta đưa cho Ti Thiên Giám, bên trong ghi lại khẩu quyết bảng tuần hoàn, chú giải cá nhân của ta. Cũng có phương hướng chính xác thuật luyện kim vật còn sống của Tống Khanh sư huynh, đều ở bên trong.”
Tống Khanh sốt ruột không chờ nổi, đoạt lấy quyển sách, lật xem giống như đói khát.
Câu đầu tiên của chương mở đầu: Tế bào là khởi đầu của một sinh mệnh!
“Ha, ha ha, ha ha ha...”
Đọc rồi đọc, Tống Khanh cầm chặt quyển sách, ngửa mặt lên trời cười to lên.
Trong sách viết cái gì... Thật muốn biết, thật muốn biết, thật muốn biết... Hơn bốn mươi thuật sĩ áo trắng ánh mắt mãnh liệt nhìn quyển sách trong tay Tống Khanh, trong lòng như là có mèo con đang gãi.
Tống Khanh thu liễm nụ cười, giọng điệu trầm ổn: “Vừa rồi Hứa Ninh Yến từng nói, lĩnh vực vật còn sống quá mức thâm ảo, cảnh giới các ngươi chưa tới. Chờ sư huynh ta tìm hiểu thấu triệt, tự nhiên sẽ thay thầy truyền thụ.”
Thầy này, chỉ không phải Hứa Thất An, là giám chính.
Mọi người đều chú ý tới, đốt ngón tay Tống Khanh nắm chặt quyển sách hơi trắng bệch.
Sự kích động trong lòng của hắn mãnh liệt hơn xa so với biểu hiện ra ngoài.
Hóa học bao hàm nhiều lĩnh vực, ví dụ như điện hóa học, hóa học hạt nhân, hóa học lượng tử...
Bản thân Hứa Thất An cũng chỉ hiểu một phần, không tính nói tiếp, cũng không tiện mang trữ hàng trong bụng một hơi móc sạch, bọn họ cũng không phải Phù Hương, không đáng hắn dốc túi truyền thụ.
Trao đổi đồng giá loại chuyện này, cần dòng chảy nhỏ nhưng kéo dài.
Ào ~
Thuật sĩ áo trắng đứng dậy, động tác đều nhịp, hướng tới Hứa Thất An chắp tay: “Cảm ơn ân truyền thụ của Hứa công tử.”
Ngoài cửa, trưởng công chúa thấy tất cả, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Thuật sĩ của Ti Thiên Giám, hướng một vị võ phu hành lễ đệ tử, chỉ sợ là phá lệ lần đầu tiên Ti Thiên Giám thành lập tới nay.
Chỉ dựa vào điều này, Hứa Thất An người này, đã đủ để lưu lại một nét bút ở trên sách sử.
Tống Khanh phun ra một hơi, vỗ cánh tay Chử Thải Vi bên người: “Sư muội, trưởng công chúa tìm ngươi đã đến rồi.”
Tống Khanh đã sớm phát hiện đoàn người Ngụy Uyên đến, ở đây chỉ một mình hắn tu vi cao nhất.
Nhưng đến thì đến, Tống Khanh cũng sẽ không bởi vì trưởng công chúa xuất thân cao quý cùng Ngụy Uyên quyền bính ngập trời, liền phá hư tiết tấu lớp học.
Bởi vì mặc kệ là trưởng công chúa cao quý và xinh đẹp, cùng với quyền thế của Ngụy Uyên, đều là vật phàm tục.
Chử Thải Vi vừa nghe, ngạc nhiên lẫn vui mừng quay đầu, quả nhiên thấy trưởng công chúa phong hoa tuyệt đại.
Hứa Thất An bước nhanh tiến lên, ôm quyền nói: “Ngụy Công.”
Ngụy Uyên cười cười, chỉ nữ tử váy dài hoa mỹ bên người: “Vị này là trưởng công chúa.”
Quan sát khoảng cách gần, Hứa Thất An bị giá trị nhan sắc của vị trưởng công chúa phong hoa tuyệt đại này kinh diễm, ôm quyền nói: “Tạ ân tiến cử của trưởng công chúa.”
Lý Ngọc Xuân từng nói với hắn, có thể vào Đả Canh Nhân, là trưởng công chúa tiến cử.
Hứa Thất An có thể không đề cập tới chuyện này, nhưng nếu nhắc, sẽ cho trưởng công chúa một ấn tượng tốt biết ân báo đáp.
Trưởng công chúa mỉm cười gật đầu, thanh âm dễ nghe: “Bí kíp thuật luyện kim?”