Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 1294: Suối nước nóng (1)



“Quốc sư, uống rượu không?” Hứa Thất An nháy mắt.

Lạc Ngọc Hành khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, nói: “Đạo môn kiêng rượu.”

Thanh âm trái lại lạnh nhạt trước sau như một, như là khối băng va chạm thanh thúy.

“Uống rượu rồi, đợi lát nữa song tu là làm ít được nhiều.”

Hứa Thất An lộ ra nụ cười không đứng đắn.

Nhân cách “nộ” hắn sợ, nhân cách “dục” hắn vẫn sợ, bây giờ đối mặt nhân cách “sợ” này, hắn quyết định làm một đạo lữ cường thế.

Lạc Ngọc Hành tự hỏi một phen, nhẹ nhàng nói: “Về phòng nói sau.”

Hứa Thất An cường thế nói: “Ta muốn song tu ở trong ao.”

Lạc Ngọc Hành lập tức nhăn lại đôi lông mày đẹp, thân thể hơi lặn xuống, suối nước nóng bao phủ qua bờ vai mượt mà trắng nõn, chỉ lộ ra cổ cùng khuôn mặt.

Môi đỏ mọng gợi cảm như mỡ đông khẽ mím lại, thản nhiên nói: “Chuyện song tu khi nào đến lượt ngươi làm chủ.”

Trong nháy mắt này, Hứa Thất An suýt nữa cho rằng Lạc Ngọc Hành bình thường kia trở về rồi, thiếu chút nữa rụt cổ kêu một tiếng: Quốc sư ta sai rồi.

Sau đó cảm giác được không đúng, đây không phải nhân cách “sợ” sao, không nên là Hứa Đại lang rống một tiếng, Lạc Ngọc Hành run lên sao?

Hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt Lạc Ngọc Hành, rất nhanh phát hiện manh mối, khác với trạng thái bình thường, nàng bây giờ, trong ánh mắt càng nhiều là kháng cự cùng thấp thỏm.

Hẳn là không phải kháng cự song tu với ta, sáng nay nàng còn chủ động mời ta làm một cái rồi đi.

Thấp thỏm cũng không đến mức, chúng ta cũng song tu đủ ba ngày rồi.

Đây là, kháng cự đối với hành vi vi phạm thế tục? Hoặc là nói, sợ hãi?

Trong lòng Hứa Thất An có tính toán, vì nghiệm chứng phán đoán, hắn lớn mật nói:

“Quốc sư, luôn ở trong phòng tu hành, thì không thú vị, tối nay chúng ta ngay trong ao, lấy trời làm chăn, ao làm giường, tận tình tu hành đi.”

Nét kháng cự trong mắt Lạc Ngọc Hành càng đậm, nhíu mày không vui nói: “Còn ra thể thống gì.”

Dứt lời, liền không để ý tới hắn, hướng một đầu khác của ao tới gần, kéo giãn khoảng cách với Hứa Thất An.

Có chút thú vị... Hứa Thất An cười cười.

Lạc Ngọc Hành dưới trạng thái nghiệp hỏa thiêu thân còn rất thú vị.

Khác với quốc sư ngày xưa lạnh nhạt, tựa như không có dục vọng thế tục, nàng dưới trạng thái thất tình có tình vị hơn.

Trạng thái phẫn nộ (dì trẻ nóng nảy), giống giáo viên tiếng Anh, giống dì trẻ tính tình không tốt, động cái là tức giận, nhưng bộ dáng đùa một chút liền tức giận thật ra rất đáng yêu.

Trạng thái dục vọng (bạn của mẹ), quả thực là tiểu yêu tinh hại người, từ tiên tử biến thành ma nữ, điên cuồng ép, khẩn cầu vui sướng. Hơn nữa cũng phi thường cởi mở, triển lộ ra sự quyến rũ nhiệt tình không gò bó.

Trạng thái sợ hãi, trước mắt cho hắn cảm giác là “vững vàng”, “cổ hủ”, một Lạc Ngọc Hành cổ hủ đối với việc giường chiếu, bản thân đã rất đáng yêu.

Tạm định vị: nữ học bá mọt sách.

Quốc sư quả thực là cực phẩm, cưới một mình nàng, tương đương với có bảy cô vợ.

Trên ao nước nóng, hơi nước hôi hổi, cách hơi nước mông mông lung lung, Hứa Thất An thưởng thức đôi má màu hồng quyến rũ của Lạc Ngọc Hành.

Nàng dựa vào mép ao, đôi mắt mê ly.

Cách một lúc, xách vò rượu bơi qua, dừng lại ở bên người Lạc Ngọc Hành, cùng nàng dựa vào thành ao.

Mỹ nhân phong tình vạn chủng mở mắt, liếc hắn một cái.

“Quốc sư, có chuyện muốn thương lượng với ngươi.” Hứa Thất An dốc một ngụm rượu, trong hơi thở đầy mùi cồn.

“Ừm.”

Lạc Ngọc Hành ‘hừ’ một tiếng ngắn gọn bằng mũi, tỏ vẻ mình đang nghe.

“Bây giờ trong thành Ung Châu, có thế lực Phật môn cùng thế lực Thiên Cơ cung ẩn núp, Phật môn lần này có một vị La Hán, hai vị Kim Cương tới. Phương diện Thiên Cơ cung, cũng có chiến lực tam phẩm. Ta còn chưa giới thiệu cho ngươi Thiên Cơ cung tổ chức này...”

Hắn trước kể rõ Thiên Cơ cung tổ chức này, sau đó mang Phật môn cùng Thiên Cơ cung hợp tác, kế hoạch lấy kí chủ long khí làm mồi nói hết cho nàng.

Lạc Ngọc Hành nghiêm túc nghe, trầm ngâm, bỗng nhiên mắng: “Bỏ móng vuốt ra.”

Trong nước ao, một cái tay theo lưng của nàng, lướt qua chỗ lõm ở lưng, thò vào quần lụa, bóp cái mông như mật đào.

“Cũng không phải chưa từng sờ.” Hứa Thất An nói thầm.

“Lặp lại lần nữa.” Lạc Ngọc Hành đằng đằng sát khí.

Ngươi thế này không “sợ” chút nào... Hứa Thất An thu hồi tay, nhẹ nhàng ôm vòng eo nhỏ của Lạc Ngọc Hành, nói:

“Quốc sư, ta tính tương kế tựu kế, bắt La Hán. Buộc hắn phá giải Phong Ma Đinh, khôi phục bộ phận tu vi.”

Lạc Ngọc Hành suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói:

“Ta có thể giúp ngươi, nhưng ta chung quy là trạng thái nghiệp hỏa thiêu thân, không thỏa đáng. Hơn nữa, chiến lực địch ta chênh lệch cách xa, không đề nghị ngươi làm như vậy.

“Ừm, a ~ lời của ta có phải vô dụng hay không? Tin hay không bổn tọa một kiếm chặt móng vuốt của ngươi.”

Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, thanh âm nũng nịu bay ra, sau đó, giận dữ hẳn lên.

Hứa Thất An yên lặng thu hồi tay, nói: “Thiên tông có hai vị tam phẩm mấy ngày nay sẽ tới thành Ung Châu, nếu là có thể liên hợp bọn họ, lại thêm Tôn Huyền Cơ, có tuyệt đối nắm chắc hay không?”

Lạc Ngọc Hành má đỏ ửng như say, trừng mắt nhìn hắn một cái, giọng điệu ổn trọng:

“Như thế xem ra, nắm chắc trái lại là rất lớn, nhưng ta dù sao nghiệp hỏa thiêu thân, một khi ở trong chiến đấu bị nghiệp hỏa cắn trả, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.”

Hứa Thất An rùng mình: “Tỷ lệ nghiệp hỏa cắn trả lớn bao nhiêu?”

Lạc Ngọc Hành cân nhắc chút, đánh giá nói: “Chúng ta nếu tu hành hẳn hoi, tỷ lệ nghiệp hỏa cắn trả không đến nửa thành. Cho nên, xuất phát từ ổn thỏa, vẫn là chờ bảy ngày sau đi.”

Không đến nửa thành... Chín thành rưỡi, bốn bỏ năm lên tương đương chịu chết? Hứa Thất An thiếu chút nữa mở mồm nói nhảm.

Thôi, ta hôm nay không thương lượng việc này với ngươi, hôm nay ngươi quá vững vàng rồi.

Sợ hãi phiêu lưu.

Lạc Ngọc Hành nhìn thoáng qua sắc trời, đứng dậy nói: “Ta đi về trước.”

Hứa Thất An cầm cổ tay nàng, “Quốc sư...”

Nữ tử quốc sư ngạo nghễ liếc một cái, chỉ để ý mục đích của mình lên bờ, khoác áo bào, quay về phòng ngủ.

Hứa Thất An không giữ lại, thân thể ngâm ở trong suối nước nóng, nửa bơi nửa ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

...

Không biết qua bao lâu, chợt nghe bên tai truyền đến thanh âm lạnh như băng, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi của Lạc Ngọc Hành:

“Ta nếu không tới tìm ngươi, ngươi có phải đêm nay sẽ không trở về phòng hay không?”

Hứa Thất An giả mù sa mưa mở mắt ra, áy náy nói: “Ngủ rồi.”

Lạc Ngọc Hành “Hừ” một tiếng, nói: “Trở về đi.”

Hứa Thất An bất động.

Một người ở bên bờ nhìn xuống, một người ở trong ao giả ngu, hai người giằng co hồi lâu, ai cũng không chịu khuất phục.

Phốc!

Bọt nước bắn tung tóe, Lạc Ngọc Hành bị hắn kéo xuống ao.

Hứa Thất An ôm khuôn mặt của nàng, dùng sức mút chặt hai cánh môi đỏ mọng gợi cảm, má của nàng dần dần nóng lên, môi lại là mát lạnh. “Quốc sư, uống rượu không?” Hứa Thất An nháy mắt.

Lạc Ngọc Hành khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, nói: “Đạo môn kiêng rượu.”

Thanh âm trái lại lạnh nhạt trước sau như một, như là khối băng va chạm thanh thúy.

“Uống rượu rồi, đợi lát nữa song tu là làm ít được nhiều.”

Hứa Thất An lộ ra nụ cười không đứng đắn.

Nhân cách “nộ” hắn sợ, nhân cách “dục” hắn vẫn sợ, bây giờ đối mặt nhân cách “sợ” này, hắn quyết định làm một đạo lữ cường thế.

Lạc Ngọc Hành tự hỏi một phen, nhẹ nhàng nói: “Về phòng nói sau.”

Hứa Thất An cường thế nói: “Ta muốn song tu ở trong ao.”

Lạc Ngọc Hành lập tức nhăn lại đôi lông mày đẹp, thân thể hơi lặn xuống, suối nước nóng bao phủ qua bờ vai mượt mà trắng nõn, chỉ lộ ra cổ cùng khuôn mặt.

Môi đỏ mọng gợi cảm như mỡ đông khẽ mím lại, thản nhiên nói: “Chuyện song tu khi nào đến lượt ngươi làm chủ.”

Trong nháy mắt này, Hứa Thất An suýt nữa cho rằng Lạc Ngọc Hành bình thường kia trở về rồi, thiếu chút nữa rụt cổ kêu một tiếng: Quốc sư ta sai rồi.

Sau đó cảm giác được không đúng, đây không phải nhân cách “sợ” sao, không nên là Hứa Đại lang rống một tiếng, Lạc Ngọc Hành run lên sao?

Hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt Lạc Ngọc Hành, rất nhanh phát hiện manh mối, khác với trạng thái bình thường, nàng bây giờ, trong ánh mắt càng nhiều là kháng cự cùng thấp thỏm.

Hẳn là không phải kháng cự song tu với ta, sáng nay nàng còn chủ động mời ta làm một cái rồi đi.

Thấp thỏm cũng không đến mức, chúng ta cũng song tu đủ ba ngày rồi.

Đây là, kháng cự đối với hành vi vi phạm thế tục? Hoặc là nói, sợ hãi?

Trong lòng Hứa Thất An có tính toán, vì nghiệm chứng phán đoán, hắn lớn mật nói:

“Quốc sư, luôn ở trong phòng tu hành, thì không thú vị, tối nay chúng ta ngay trong ao, lấy trời làm chăn, ao làm giường, tận tình tu hành đi.”

Nét kháng cự trong mắt Lạc Ngọc Hành càng đậm, nhíu mày không vui nói: “Còn ra thể thống gì.”

Dứt lời, liền không để ý tới hắn, hướng một đầu khác của ao tới gần, kéo giãn khoảng cách với Hứa Thất An.

Có chút thú vị... Hứa Thất An cười cười.

Lạc Ngọc Hành dưới trạng thái nghiệp hỏa thiêu thân còn rất thú vị.

Khác với quốc sư ngày xưa lạnh nhạt, tựa như không có dục vọng thế tục, nàng dưới trạng thái thất tình có tình vị hơn.

Trạng thái phẫn nộ (dì trẻ nóng nảy), giống giáo viên tiếng Anh, giống dì trẻ tính tình không tốt, động cái là tức giận, nhưng bộ dáng đùa một chút liền tức giận thật ra rất đáng yêu.

Trạng thái dục vọng (bạn của mẹ), quả thực là tiểu yêu tinh hại người, từ tiên tử biến thành ma nữ, điên cuồng ép, khẩn cầu vui sướng. Hơn nữa cũng phi thường cởi mở, triển lộ ra sự quyến rũ nhiệt tình không gò bó.

Trạng thái sợ hãi, trước mắt cho hắn cảm giác là “vững vàng”, “cổ hủ”, một Lạc Ngọc Hành cổ hủ đối với việc giường chiếu, bản thân đã rất đáng yêu.

Tạm định vị: nữ học bá mọt sách.

Quốc sư quả thực là cực phẩm, cưới một mình nàng, tương đương với có bảy cô vợ.

Trên ao nước nóng, hơi nước hôi hổi, cách hơi nước mông mông lung lung, Hứa Thất An thưởng thức đôi má màu hồng quyến rũ của Lạc Ngọc Hành.

Nàng dựa vào mép ao, đôi mắt mê ly.

Cách một lúc, xách vò rượu bơi qua, dừng lại ở bên người Lạc Ngọc Hành, cùng nàng dựa vào thành ao.

Mỹ nhân phong tình vạn chủng mở mắt, liếc hắn một cái.

“Quốc sư, có chuyện muốn thương lượng với ngươi.” Hứa Thất An dốc một ngụm rượu, trong hơi thở đầy mùi cồn.

“Ừm.”

Lạc Ngọc Hành ‘hừ’ một tiếng ngắn gọn bằng mũi, tỏ vẻ mình đang nghe.

“Bây giờ trong thành Ung Châu, có thế lực Phật môn cùng thế lực Thiên Cơ cung ẩn núp, Phật môn lần này có một vị La Hán, hai vị Kim Cương tới. Phương diện Thiên Cơ cung, cũng có chiến lực tam phẩm. Ta còn chưa giới thiệu cho ngươi Thiên Cơ cung tổ chức này...”

Hắn trước kể rõ Thiên Cơ cung tổ chức này, sau đó mang Phật môn cùng Thiên Cơ cung hợp tác, kế hoạch lấy kí chủ long khí làm mồi nói hết cho nàng.

Lạc Ngọc Hành nghiêm túc nghe, trầm ngâm, bỗng nhiên mắng: “Bỏ móng vuốt ra.”

Trong nước ao, một cái tay theo lưng của nàng, lướt qua chỗ lõm ở lưng, thò vào quần lụa, bóp cái mông như mật đào.

“Cũng không phải chưa từng sờ.” Hứa Thất An nói thầm.

“Lặp lại lần nữa.” Lạc Ngọc Hành đằng đằng sát khí.

Ngươi thế này không “sợ” chút nào... Hứa Thất An thu hồi tay, nhẹ nhàng ôm vòng eo nhỏ của Lạc Ngọc Hành, nói:

“Quốc sư, ta tính tương kế tựu kế, bắt La Hán. Buộc hắn phá giải Phong Ma Đinh, khôi phục bộ phận tu vi.”

Lạc Ngọc Hành suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói:

“Ta có thể giúp ngươi, nhưng ta chung quy là trạng thái nghiệp hỏa thiêu thân, không thỏa đáng. Hơn nữa, chiến lực địch ta chênh lệch cách xa, không đề nghị ngươi làm như vậy.

“Ừm, a ~ lời của ta có phải vô dụng hay không? Tin hay không bổn tọa một kiếm chặt móng vuốt của ngươi.”

Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, thanh âm nũng nịu bay ra, sau đó, giận dữ hẳn lên.

Hứa Thất An yên lặng thu hồi tay, nói: “Thiên tông có hai vị tam phẩm mấy ngày nay sẽ tới thành Ung Châu, nếu là có thể liên hợp bọn họ, lại thêm Tôn Huyền Cơ, có tuyệt đối nắm chắc hay không?”

Lạc Ngọc Hành má đỏ ửng như say, trừng mắt nhìn hắn một cái, giọng điệu ổn trọng:

“Như thế xem ra, nắm chắc trái lại là rất lớn, nhưng ta dù sao nghiệp hỏa thiêu thân, một khi ở trong chiến đấu bị nghiệp hỏa cắn trả, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.”

Hứa Thất An rùng mình: “Tỷ lệ nghiệp hỏa cắn trả lớn bao nhiêu?”

Lạc Ngọc Hành cân nhắc chút, đánh giá nói: “Chúng ta nếu tu hành hẳn hoi, tỷ lệ nghiệp hỏa cắn trả không đến nửa thành. Cho nên, xuất phát từ ổn thỏa, vẫn là chờ bảy ngày sau đi.”

Không đến nửa thành... Chín thành rưỡi, bốn bỏ năm lên tương đương chịu chết? Hứa Thất An thiếu chút nữa mở mồm nói nhảm.

Thôi, ta hôm nay không thương lượng việc này với ngươi, hôm nay ngươi quá vững vàng rồi.

Sợ hãi phiêu lưu.

Lạc Ngọc Hành nhìn thoáng qua sắc trời, đứng dậy nói: “Ta đi về trước.”

Hứa Thất An cầm cổ tay nàng, “Quốc sư...”

Nữ tử quốc sư ngạo nghễ liếc một cái, chỉ để ý mục đích của mình lên bờ, khoác áo bào, quay về phòng ngủ.

Hứa Thất An không giữ lại, thân thể ngâm ở trong suối nước nóng, nửa bơi nửa ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

...

Không biết qua bao lâu, chợt nghe bên tai truyền đến thanh âm lạnh như băng, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi của Lạc Ngọc Hành:

“Ta nếu không tới tìm ngươi, ngươi có phải đêm nay sẽ không trở về phòng hay không?”

Hứa Thất An giả mù sa mưa mở mắt ra, áy náy nói: “Ngủ rồi.”

Lạc Ngọc Hành “Hừ” một tiếng, nói: “Trở về đi.”

Hứa Thất An bất động.

Một người ở bên bờ nhìn xuống, một người ở trong ao giả ngu, hai người giằng co hồi lâu, ai cũng không chịu khuất phục.

Phốc!

Bọt nước bắn tung tóe, Lạc Ngọc Hành bị hắn kéo xuống ao.

Hứa Thất An ôm khuôn mặt của nàng, dùng sức mút chặt hai cánh môi đỏ mọng gợi cảm, má của nàng dần dần nóng lên, môi lại là mát lạnh.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv